Chương 29: Cảm giác thăng hoa
Đường Gia Tam Thiểu
09/08/2016
Quá mệt mỏi, Đường Vũ Lân ngồi bệt xuống đất, Mang Thiên từ ngực mình
lấy băng gạc ra, băng bó lại vết thương trên cổ tay của hắn
Thiên tài, đúng là một thiên tài. Nếu như vì hắn không có một thanh cây búa làm vũ hồn. Nhưng sự tinh thông ngộ tĩnh đã đủ để bù đắp tất cả.
Nhiều rèn sư không cách nào vượt qua thiên đoán, nhưng một dứa bé chỉ có chin tuổi có thể hoàn thành. Đây là điều không thể tưởng tượng nổi!
Đường Tư Nhiên đã lao tới, đỡ lấy nhi tử.
Mang Thiên trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:
- Thiên tài, quả thật là thiên tài. Vũ Lân, ngươi phải nhớ kỹ ngày hôm nay ngươi đã cảm nhận được tất cả, đối với ngươi mà nói, đây chỉ bắt đầu. Sự nghiệp mới bắt đầu.
Đáng tiếc, Đường Vũ Lân không nghe rõ được lời của lão sư, năm canh giờ rèn, hắn đã hoàn toàn kiệt sức, trong vòng tay phụ thân ngủ mê man.
Khi hắn tỉnh lại, đã là đang trên giường mình.
Bên ngoài đã sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ soi sáng căn phòng
Na Nhi tuy rằng đi rồi, nhưng Đường Vũ Lân không để cho phụ mẫu mang đi cái giường này, trong tiềm thức hắn,luôn luôn cho rằng, Na Nhi một ngày nào đó sẽ trở lại.
Tuy rằng cánh tay không đau đớn, nhưng toàn thân vẫn còn có chút như nhũn ra, cơ thể ấm áp, cứ như vậy miễn cưỡng nằm ở trên giường, không nói hết được cảm giác thoải mái.
Suy nghĩ những gì đã xảy ra, nụ cười hiện ra trên khuôn mặt hắn hắn, thiên đoán, hẳn là hoàn thành sao?.
Thì ra cảm giác thiên đoán là như vậy.
Mặc dù trải qua hôn mê, thế nhưng, hắn vẫn nhớ kỹ, khi mình rèn đến giai đoạn cuối cùng, mỗi một chùy đánh xuống, tựa như cùng khối bạc cộng hưởng, đó là một loại cảm thụ vô cùng kỳ lạ, khối bạc phảng phất sống lại, hắn thở, khối bạc cũng thở, mỗi một chùy rèn, giống như là đang xoa bóp cho nó, nó đều thể hiện sự tâm tình. Khi sự hòa sướng lên tới cực hạn thì khối bạc bắt đầu thăng hoa
Mặc dù không biết chuyện về sau, nhưng hắn cũng có thể xác minh, mình đã thành công rồi.
Ta không phải là phế vật, chí ít là trên phương diện rèn phương, hơn nữa, Lam Ngân Thảo của ta cũng không phải Lam Ngân Thảo bình thường.
Na Nhi, nếu như muội vẫn còn đang ở đây thì tốt biết bao nhiêu, muội nhất định sẽ cùng ca ca vui vẻ đúng không. Ca ca sẽ trở nên càng ngày càng mạnh, nhất định có thể bảo vệ muội thật tốt, quyết không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương muội.
Na Nhi, muội mau trở lại với ca?, hoặc là, muội nói cho ca biết muội đang ở đâu? Vì sao không nói gì đã đi, ta rất nhớ muội.
Nụ cười điềm mỹ của Na Nhi lại hiện lên trong đầu, cô bé giống chim sơn ca cất tiếng goi hai chữ ca ca rất êm tai, lúc nào cũng cho hắn có cảm giác rất thỏa mái.
Sau này ta nhất định sẽ tìm được muội, nhất định.
Dần dần, tình cảm ấm áp truyền tới cơ thể khiến cho hắn lần thứ hai tiến vào mộng đẹp, nhanh chóng ngủ say.
Lần thứ hai lúc tỉnh lại, hoàn toàn vì đói, sắc trời bên ngoài đã lại tối xuống, hiển nhiên, từ đêm qua đến bây giờ, hắn đã ngủ một ngày một đêm.
- Ba ba, mẹ!
Đường Vũ Lân xoay người ngồi dậy, cảm giác mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất, chỉ là bụng rỗng tuếch, đói đến nỗi để cho hắn ăn, cảm giác hắn có thể ăn hết một cái đầu trâu.
- Nhi tử, con tỉnh rồi!
Cửa mở, Lang Nguyệt trước tiên bước vào.
Đường Vũ Lân tự tin nói:
- Mẹ, con có thể thiên đoán rồi.
Lang Nguyệt vành mắt hồng hồng, đối với nàng mà nói, vấn đề này cũng không quan trọng, quan trọng là... Nhi tử mạnh khỏe.
- Con trai ngoan, trên người con có chỗ nào không thoải mái không?
Lang Nguyệt ân cần hỏi.
Đường Vũ Lân lắc đầu:
- Không có ạ, nếu có chỉ là đói, mẹ con rất đói, có cái gì cho con ăn không?
- Có, có, mẹ mua cho con con gà to lắm, hầm canh gà rồi. Đang chờ con đi xuống ăn nè. Lão sư nói con bị mất sức, tỉnh lại cần ăn thứ bổ dưỡng để hồi phục sức khỏe nhanh.
Một giờ đồng hồ sau đó.
Lang Nguyệt cùng Đường Tư Nhiên há hốc mồn nhìn nhi tử ăn, đối với nhi tử mà nói, cái gì là bổ dưỡng? Dường như, chỉ cần có thể ăn, đều tốt cả.
Toàn bộ một con gà to, cộng thêm một nồi canh gà đầy, năm cái bánh bao, hai đĩa rau xanh, đã đều đều đi vào cái bụng tiểu tử mới chỉ chín tuổi kia. Hơn nữa hắn có vẻ vẫn còn thèm thuồng, còn đang ăn cái bánh bao thứ sáu.
- Làm thêm cho nhi tử vài món ăn nữa?.
Đường Tư Nhiên nuốt nước miếng, nhìn nhi tử ăn ngon như vậy, ngay cả một chút cảm giác đói như ngón út của ông cũng không có.
Lang Nguyệt vội vàng đứng lên.
Đường Vũ Lân đúng là có thể ăn rất nhiều, nhất là khi thể lực bị tiêu hao lớn, tròn gần một giờ ăn, hắn mới hài lòng thở dài một hơi.
- Nhi tử, con vẫn muốn ăn nữa sao??
Nếu không phải là Đường Tư Nhiên ngăn cản, Lang Nguyệt sớm không muốn để cho Đường Vũ Lân tiếp tục ăn. Lượng cơm hắn ăn, để mà nói đã vượt qua người bình thường rất nhiều.
Đường Vũ Lân vẻ mặt thỏa mãn nói: “Vẫn là mẹ làm cơm ăn ngon nhất. Ăn ngon, thoải mái thật."
Đường Tư Nhiên kéo cánh tay của con trai lên xem, mắt lướt qua một cái rồi tỏ vè kỳ lạ, quả nhiên, ngày hôm qua bị Mang Thiên cắt cổ tay đã hoàn toàn liền lại, chỉ để lại một điểm nhợt nhạt hồng.
Đường Vũ Lân lúc này mới nhớ lại hỏi:
- Ba ba, ngày hôm qua con thành công rồi đúng không ạ?
Đường Tư Nhiên mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy! Thành công rồi, vô cùng thành công. Lão sư của con, khen con không dứt miệng đó, nói chờ con tỉnh lại,để con qua tìm ổng.
Đường Vũ Lân từ trên ghế nhảy xuống, nói:
- Vậy con sẽ đi luôn ngay bây giờ nhé?.
Lang Nguyệt cau mày nói:
- Đã trễ thế này, ngày mai hãy đi.
Đường Tư Nhiên đứng lên, nói:
- Hắn vừa mới tỉnh ngủ, tý nữa cũng không ngủ được nữa, thời gian vẫn còn chưa quá muộn, ta sẽ dẫn con đi?. Đi một lát sẽ trở về ngay.
Lang Nguyệt liếc nhìn phu quân một cái, nói:
- Nếu như con thiếp lại xảy ra vấn đề gì, thiếp sẽ ngủ phòng khách.
Đường Tư Nhiên có chút lúng túng sờ sờ mũi:
- Đó không phải là con ta ư.
Hai cha con bước ra cửa, đi thẳng đến phòng làm việc của Mang Thiên.
- Lão sư, ta tới rồi!
Đường Vũ Lân vừa bước vào cửa liền kêu to lên, hắn rất háo hức xem, tác phẩm thiên đoán đầu tiên của hắn bộ dáng như nào. Hoàn thành thiên đoán mang tới cảm giác thành tựu, để cho hắn trong khoảng thời gian này có chút chán nản đều biến mất sạch.
Mang Thiên mặc một bộ quần áo lao động đã cũ từ bên trong đi ra, bình thường không mặt ông luôn luôn lạnh lùng, nhưng khi nhìn đến Đường Vũ Lân, dĩ nhiên theo bản năng toát ra dáng tươi cười, trong ánh mắt tràn đầy thoả mãn thậm chí là vui mừng.
Nhìn Đường Tư Nhiên gật đầu sau đó, nhìn Đường Vũ Lân nói:
- Đi theo ta.
Khối bạc còn đang ở trong đoán tạo thất, ngày hôm qua sau khi Đường Vũ Lân theo phụ thân rời khỏi, Mang Thiên cũng không có đem nó đi.
- Xem một chút đi, kiệt tác của ngươi đó.
Mang Thiên chỉ tay vào khối bạc, nói với Đường Vũ Lân.
Thiên tài, đúng là một thiên tài. Nếu như vì hắn không có một thanh cây búa làm vũ hồn. Nhưng sự tinh thông ngộ tĩnh đã đủ để bù đắp tất cả.
Nhiều rèn sư không cách nào vượt qua thiên đoán, nhưng một dứa bé chỉ có chin tuổi có thể hoàn thành. Đây là điều không thể tưởng tượng nổi!
Đường Tư Nhiên đã lao tới, đỡ lấy nhi tử.
Mang Thiên trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:
- Thiên tài, quả thật là thiên tài. Vũ Lân, ngươi phải nhớ kỹ ngày hôm nay ngươi đã cảm nhận được tất cả, đối với ngươi mà nói, đây chỉ bắt đầu. Sự nghiệp mới bắt đầu.
Đáng tiếc, Đường Vũ Lân không nghe rõ được lời của lão sư, năm canh giờ rèn, hắn đã hoàn toàn kiệt sức, trong vòng tay phụ thân ngủ mê man.
Khi hắn tỉnh lại, đã là đang trên giường mình.
Bên ngoài đã sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ soi sáng căn phòng
Na Nhi tuy rằng đi rồi, nhưng Đường Vũ Lân không để cho phụ mẫu mang đi cái giường này, trong tiềm thức hắn,luôn luôn cho rằng, Na Nhi một ngày nào đó sẽ trở lại.
Tuy rằng cánh tay không đau đớn, nhưng toàn thân vẫn còn có chút như nhũn ra, cơ thể ấm áp, cứ như vậy miễn cưỡng nằm ở trên giường, không nói hết được cảm giác thoải mái.
Suy nghĩ những gì đã xảy ra, nụ cười hiện ra trên khuôn mặt hắn hắn, thiên đoán, hẳn là hoàn thành sao?.
Thì ra cảm giác thiên đoán là như vậy.
Mặc dù trải qua hôn mê, thế nhưng, hắn vẫn nhớ kỹ, khi mình rèn đến giai đoạn cuối cùng, mỗi một chùy đánh xuống, tựa như cùng khối bạc cộng hưởng, đó là một loại cảm thụ vô cùng kỳ lạ, khối bạc phảng phất sống lại, hắn thở, khối bạc cũng thở, mỗi một chùy rèn, giống như là đang xoa bóp cho nó, nó đều thể hiện sự tâm tình. Khi sự hòa sướng lên tới cực hạn thì khối bạc bắt đầu thăng hoa
Mặc dù không biết chuyện về sau, nhưng hắn cũng có thể xác minh, mình đã thành công rồi.
Ta không phải là phế vật, chí ít là trên phương diện rèn phương, hơn nữa, Lam Ngân Thảo của ta cũng không phải Lam Ngân Thảo bình thường.
Na Nhi, nếu như muội vẫn còn đang ở đây thì tốt biết bao nhiêu, muội nhất định sẽ cùng ca ca vui vẻ đúng không. Ca ca sẽ trở nên càng ngày càng mạnh, nhất định có thể bảo vệ muội thật tốt, quyết không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương muội.
Na Nhi, muội mau trở lại với ca?, hoặc là, muội nói cho ca biết muội đang ở đâu? Vì sao không nói gì đã đi, ta rất nhớ muội.
Nụ cười điềm mỹ của Na Nhi lại hiện lên trong đầu, cô bé giống chim sơn ca cất tiếng goi hai chữ ca ca rất êm tai, lúc nào cũng cho hắn có cảm giác rất thỏa mái.
Sau này ta nhất định sẽ tìm được muội, nhất định.
Dần dần, tình cảm ấm áp truyền tới cơ thể khiến cho hắn lần thứ hai tiến vào mộng đẹp, nhanh chóng ngủ say.
Lần thứ hai lúc tỉnh lại, hoàn toàn vì đói, sắc trời bên ngoài đã lại tối xuống, hiển nhiên, từ đêm qua đến bây giờ, hắn đã ngủ một ngày một đêm.
- Ba ba, mẹ!
Đường Vũ Lân xoay người ngồi dậy, cảm giác mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất, chỉ là bụng rỗng tuếch, đói đến nỗi để cho hắn ăn, cảm giác hắn có thể ăn hết một cái đầu trâu.
- Nhi tử, con tỉnh rồi!
Cửa mở, Lang Nguyệt trước tiên bước vào.
Đường Vũ Lân tự tin nói:
- Mẹ, con có thể thiên đoán rồi.
Lang Nguyệt vành mắt hồng hồng, đối với nàng mà nói, vấn đề này cũng không quan trọng, quan trọng là... Nhi tử mạnh khỏe.
- Con trai ngoan, trên người con có chỗ nào không thoải mái không?
Lang Nguyệt ân cần hỏi.
Đường Vũ Lân lắc đầu:
- Không có ạ, nếu có chỉ là đói, mẹ con rất đói, có cái gì cho con ăn không?
- Có, có, mẹ mua cho con con gà to lắm, hầm canh gà rồi. Đang chờ con đi xuống ăn nè. Lão sư nói con bị mất sức, tỉnh lại cần ăn thứ bổ dưỡng để hồi phục sức khỏe nhanh.
Một giờ đồng hồ sau đó.
Lang Nguyệt cùng Đường Tư Nhiên há hốc mồn nhìn nhi tử ăn, đối với nhi tử mà nói, cái gì là bổ dưỡng? Dường như, chỉ cần có thể ăn, đều tốt cả.
Toàn bộ một con gà to, cộng thêm một nồi canh gà đầy, năm cái bánh bao, hai đĩa rau xanh, đã đều đều đi vào cái bụng tiểu tử mới chỉ chín tuổi kia. Hơn nữa hắn có vẻ vẫn còn thèm thuồng, còn đang ăn cái bánh bao thứ sáu.
- Làm thêm cho nhi tử vài món ăn nữa?.
Đường Tư Nhiên nuốt nước miếng, nhìn nhi tử ăn ngon như vậy, ngay cả một chút cảm giác đói như ngón út của ông cũng không có.
Lang Nguyệt vội vàng đứng lên.
Đường Vũ Lân đúng là có thể ăn rất nhiều, nhất là khi thể lực bị tiêu hao lớn, tròn gần một giờ ăn, hắn mới hài lòng thở dài một hơi.
- Nhi tử, con vẫn muốn ăn nữa sao??
Nếu không phải là Đường Tư Nhiên ngăn cản, Lang Nguyệt sớm không muốn để cho Đường Vũ Lân tiếp tục ăn. Lượng cơm hắn ăn, để mà nói đã vượt qua người bình thường rất nhiều.
Đường Vũ Lân vẻ mặt thỏa mãn nói: “Vẫn là mẹ làm cơm ăn ngon nhất. Ăn ngon, thoải mái thật."
Đường Tư Nhiên kéo cánh tay của con trai lên xem, mắt lướt qua một cái rồi tỏ vè kỳ lạ, quả nhiên, ngày hôm qua bị Mang Thiên cắt cổ tay đã hoàn toàn liền lại, chỉ để lại một điểm nhợt nhạt hồng.
Đường Vũ Lân lúc này mới nhớ lại hỏi:
- Ba ba, ngày hôm qua con thành công rồi đúng không ạ?
Đường Tư Nhiên mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy! Thành công rồi, vô cùng thành công. Lão sư của con, khen con không dứt miệng đó, nói chờ con tỉnh lại,để con qua tìm ổng.
Đường Vũ Lân từ trên ghế nhảy xuống, nói:
- Vậy con sẽ đi luôn ngay bây giờ nhé?.
Lang Nguyệt cau mày nói:
- Đã trễ thế này, ngày mai hãy đi.
Đường Tư Nhiên đứng lên, nói:
- Hắn vừa mới tỉnh ngủ, tý nữa cũng không ngủ được nữa, thời gian vẫn còn chưa quá muộn, ta sẽ dẫn con đi?. Đi một lát sẽ trở về ngay.
Lang Nguyệt liếc nhìn phu quân một cái, nói:
- Nếu như con thiếp lại xảy ra vấn đề gì, thiếp sẽ ngủ phòng khách.
Đường Tư Nhiên có chút lúng túng sờ sờ mũi:
- Đó không phải là con ta ư.
Hai cha con bước ra cửa, đi thẳng đến phòng làm việc của Mang Thiên.
- Lão sư, ta tới rồi!
Đường Vũ Lân vừa bước vào cửa liền kêu to lên, hắn rất háo hức xem, tác phẩm thiên đoán đầu tiên của hắn bộ dáng như nào. Hoàn thành thiên đoán mang tới cảm giác thành tựu, để cho hắn trong khoảng thời gian này có chút chán nản đều biến mất sạch.
Mang Thiên mặc một bộ quần áo lao động đã cũ từ bên trong đi ra, bình thường không mặt ông luôn luôn lạnh lùng, nhưng khi nhìn đến Đường Vũ Lân, dĩ nhiên theo bản năng toát ra dáng tươi cười, trong ánh mắt tràn đầy thoả mãn thậm chí là vui mừng.
Nhìn Đường Tư Nhiên gật đầu sau đó, nhìn Đường Vũ Lân nói:
- Đi theo ta.
Khối bạc còn đang ở trong đoán tạo thất, ngày hôm qua sau khi Đường Vũ Lân theo phụ thân rời khỏi, Mang Thiên cũng không có đem nó đi.
- Xem một chút đi, kiệt tác của ngươi đó.
Mang Thiên chỉ tay vào khối bạc, nói với Đường Vũ Lân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.