Chương 7: Giữ Na Nhi làm muội muội
Đường Gia Tam Thiểu
07/08/2016
Đắm chìm trong thế giới Lam Ngân Thảo, Đường Vũ Lân phảng phất nghe được rất nhiều âm thanh, những âm thanh này rất nhỏ, vụn vặt, nhưng không
chỗ nào không có mặt.
Lam Ngân Thảo có sinh mệnh lực ngoan cường, chúng là thực vật có số lượng khổng lồ nhất, kiên cường tồn tại nghìn vạn năm.
Thời đại hồn thú, đều đã gần như diệt sạch, nhưng Lam Ngân Thảo vẫn như mấy vạn năm trước, che lấp đất trời.
Nhàn nhạt hiện ra, để cho Đường Vũ Lân mơ hồ cảm giác được trong không khí có một chút thật nhỏ tồn tại lặng yên không tiếng động tràn vào thân thể của chính mình, dung nhập vào mình.Hồn lực bên trong còn vài phần hơi yêu, phần này dung hợp không nhanh, cũng không có bao nhiều. Nhưng nó có thể cảm giác được, khả năng dung hợp của hồn lực bản thân từ từ tăng lên. Dù cho chỉ là tăng từng chút từng chút, nhưng lại hết sức ổn định mà duy trì liên tục.
Không biết qua bao lâu thời gian, Đường Vũ Lân rất tự nhiên lại suy tưởng trong trạng thái tỉnh táo, toàn thân có gì đó nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác dường như là bị vô số Lam Ngân Thảo bao vây lấy.
Lúc này, hắn giật mình, bởi vì hắn liếc mắt thấy ngồi ở trước mặt mình cách đó không xa là ba ba.
- Ba ba, sao người lại trở về sớm vậy?
Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn Đường Tư Nhiên.
Đường Tư Nhiên mỉm cười nói:
- Không còn sớm, trời đã tối rồi. Ngươi đã học được minh tưởng sao? Xem ra, Hồng Sơn học viện dạy học tương đối khá đấy
Đường Vũ Lân hưng phấn nói:
- Đúng vậy!Con hình như đã biết gì đó. Ba ba, con mới vừa cảm giác được hình như có cái gì thật nhỏ ồ ạt dung nhập vào trong thân thể con, sau đó hồn lực con được tăng cường, đây coi như là học được minh tưởng sao?
Đường Tư Nhiên trong lòng suy nghĩ, chỉ một ngày đã nắm giữ minh tưởng? Vũ Lân đang nói đến loại trạng thái này,chính xác là nó,mình đã từng muốn cảm thụ nó…
- Đúng vậy, con đã học xong. Xem ra, con ta giác ngộ rất tốt!
Đường Tư Nhiên đối với Vũ Lân cho tới bây giờ cũng không ngừng khích lệ. Ông thấy, một đứa bé lớn, nên kèm theo khen. Đối với Vũ Lân mà nói, lòng tin là quan trọng nhất so với những thứ khác.
Đường Vũ Lân được ba ba tán dương cũng không có chút nào quan tâm, không đợi hắn nói, Đường Tư Nhiên sắc mặt lại trở nên nghiêm túc.
- Nhi tử, ta có chút việc muốn hỏi ngươi.
Đường Vũ Lân rất ít nhìn thấy ba ba nghiêm túc như vậy, nhất thời lo ngại vài phần:
- Làm sao vậy ba ba? Con có làm gì sai sao? Người nói nam tử hán phải dũng cảm, phải dũng cảm đấu tranh cùng người xấu. Hơn nữa, ngày hôm nay ở trường học, bọn họ đều cười nhạo Lam Ngân Thảo của con,nhưng con đã không đánh nhau với họ. Con đã ngoan.
Đường Tư Nhiên nói:
- Dũng cảm là không sai, nhưng dũng cảm và trí tuệ cần cùng tồn tại. Ngươi ở đây biết rõ khả năng mấy người kia không để ngươi bình an, nên đi xin trợ giúp, mà không phải mình xông lên. Nếu ngươi không phải ngươi đưa Vũ Hồn ra hù chạy bọn họ, chính ngươi cũng có thể sẽ rơi vào trong nguy hiểm. Như vậy thì không phải là dũng cảm, mà là lỗ mãng.
Đường Vũ Lân nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu nói:
- Ba ba, con sai rồi.
Đường Tư Nhiên lúc này mới tiếp tục tươi cười, Vũ Lân chỉ cần đồng ý nhận sai, là sẽ ý thức được sai lầm.
- Nam tử hán chắc chắn sẽ không phạm lại sai lầm nhé.
- Dạ.
Đường Vũ Lân gật đầu.
Đường Tư Nhiên mỉm cười nói:
- Tốt, chúng ta ngồi đây nói một chút về vấn đề này.
Đường Vũ Lân kinh ngạc nói:
- Còn có vấn đề gì ạ?
Đường tư nhiên hừ một tiếng:
- Đương nhiên. Ngươi mới vừa sáu tuổi, mang một cô gái về, ngươi có suy tính thế nào? Hơn nữa lại còn anh hùng cứu mỹ nhân. Ngươi có thể không!
Đường Vũ Lân lúc này mới nhớ tớichuyện này, chặn lời nói:
- Ba ba, Na Nhi tìm được nhà rồi sao? Cô bé còn nhỏ nhưng đã rất đẹp.
Đường Tư Nhiên lắc đầu, nói:
- Mẹ ngươi mang theo cô bé đi hành chính nơi đó quan trong để điều tra,nhưng lại không tìm được tung tích gì.
Đường Vũ Lân:
- Vậy làm sao bây giờ?
Đường Tư Nhiên:
- Con nói cho ba ba, nên làm cái gì bây giờ hả?
Đường Vũ Lân suy nghĩ một chút, nói:
- Ba ba, cho ở lại nhà chúng ta thì sao? có được hay không?
Đường Tư Nhiên cười như không cười nhìn hắn:
- Tại nhà chúng ta? Có thể nhưng sợ không lo được hai đứa trẻ.
Đường Vũ Lân chặn lại nói:
Ta có thể trông chừng cô bé a, ta tan học liền có thể trông chừng cô bé."
Đường Tư Nhiên cười nói:
- Được rồi, ăn cơm trước đi.
Đi tới phòng khách, Đường Vũ Lân ngạc nhiên mừng rỡ thấy, Na Nhi đã ngồi bên bàn cơm bên, vẫn dáng vẻ ngoan ngoãn.
- Na Nhi!
Đường Vũ Lân gọi một tiếng, nhanh nhảu chạy đến bên cô bé, rất tự nhiên kéo bàn tay trắng mịn, nhỏ bé.
Lang Nguyệt nói:
- Không thể giữ cô bé lại, chỉ có thể đưa đến cô nhi viện.
- Đừng mà! Mẹ. Giữ lại Na Nhi không được sao?.
Đường Vũ Lân giang hai cánh tay, ngăn ở trước người Na Nhi:
- Đừng đưa cô bé đi cô nhi viện, giữ cô bé lại có được hay không? Cùng lắm thì, ta sau này ăn ít đi một ít.
Na Nhi ngẩng đầu, nhìn Đường Vũ Lân. Hắn có thân thể nhỏ cũng không cao lớn, nhưng nhìn bộ dạng hắn che chở mình, Na Nhi lại không thể kiềm lòng.
Lang Nguyệt nói:
- Vũ Lân, ngươi không có khả năng tùy tiện thay người ta làm chủ. Ngươi nên hỏi Na Nhi, xem cô bé có nguyện ý ở lại tại nhà chúng ta hay không, còn không thì làm theo ý nguyện đưa đến cô nhi viện!
Đường Vũ Lân lập tức xoay người, nhìn về phía Na Nhi:
- Na Nhi, ở lại nhà ta đi?. Mẹ ta làm cơm ngon, ba ba cũng đặc biệt tốt bụng. Ngươi có thể cùng ta ở cùng một chỗ. Ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta vẫn luôn muốn có muội muội, giữ ngươi lại làm muội muội ta, có được hay không?
- Dạ.
Na Nhi lần này đúng là chủ động gật đầu.
- Ây za, thật tốt quá, ta có muội muội rồi.
Đường Vũ Lân cao hứng hét lên.
Sự thực chứng minh, lượng cơm hài tử ăn cũng không phải là mình có thể khống chế, mặc dù ngày hôm nay Lang Nguyệt đã nấu thêm nhiều cơm, nhưng vẫn không thể nào thỏa mãn hai cái dạ dày to lớn kia. Đúng vậy, hai cái. Chẳng những Đường Vũ Lân lượng cơm ăn đột nhiên tăng, Na Nhi nhìn thân thể nhỏ xinh dường như cũng là cái bụng không đáy, lượng cơm ăn so với Đường Vũ Lân cũng không thua kém bao nhiêu.
Trong nhà chỉ có hai cái gian phòng, giữ Na Nhi lại, tự nhiên cũng chỉ có thể ở cùng phòng Đường Vũ Lân. Đường Tư Nhiên, Đường Vũ Lân hai cha con dùng tấm ván gỗ ở trong phòng đóng lại cái giường.
Na Nhi dường như rất mệt, rất nhanh thì đã ngủ.
- Ba ba, ta học minh tưởng.
Đường Vũ Lân đối với minh tưởng khiến hắn có cảm giác vô cùng thỏa mãn, không kịp chờ đợi liền muốn trở lại cái loại cảm giác này. Hắn muốn trở thành Hồn Sư, trở nên cường đại, hiện tại, càng nhiều lý do, hắn muốn bảo vệ muội muội.
Lam Ngân Thảo có sinh mệnh lực ngoan cường, chúng là thực vật có số lượng khổng lồ nhất, kiên cường tồn tại nghìn vạn năm.
Thời đại hồn thú, đều đã gần như diệt sạch, nhưng Lam Ngân Thảo vẫn như mấy vạn năm trước, che lấp đất trời.
Nhàn nhạt hiện ra, để cho Đường Vũ Lân mơ hồ cảm giác được trong không khí có một chút thật nhỏ tồn tại lặng yên không tiếng động tràn vào thân thể của chính mình, dung nhập vào mình.Hồn lực bên trong còn vài phần hơi yêu, phần này dung hợp không nhanh, cũng không có bao nhiều. Nhưng nó có thể cảm giác được, khả năng dung hợp của hồn lực bản thân từ từ tăng lên. Dù cho chỉ là tăng từng chút từng chút, nhưng lại hết sức ổn định mà duy trì liên tục.
Không biết qua bao lâu thời gian, Đường Vũ Lân rất tự nhiên lại suy tưởng trong trạng thái tỉnh táo, toàn thân có gì đó nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác dường như là bị vô số Lam Ngân Thảo bao vây lấy.
Lúc này, hắn giật mình, bởi vì hắn liếc mắt thấy ngồi ở trước mặt mình cách đó không xa là ba ba.
- Ba ba, sao người lại trở về sớm vậy?
Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn Đường Tư Nhiên.
Đường Tư Nhiên mỉm cười nói:
- Không còn sớm, trời đã tối rồi. Ngươi đã học được minh tưởng sao? Xem ra, Hồng Sơn học viện dạy học tương đối khá đấy
Đường Vũ Lân hưng phấn nói:
- Đúng vậy!Con hình như đã biết gì đó. Ba ba, con mới vừa cảm giác được hình như có cái gì thật nhỏ ồ ạt dung nhập vào trong thân thể con, sau đó hồn lực con được tăng cường, đây coi như là học được minh tưởng sao?
Đường Tư Nhiên trong lòng suy nghĩ, chỉ một ngày đã nắm giữ minh tưởng? Vũ Lân đang nói đến loại trạng thái này,chính xác là nó,mình đã từng muốn cảm thụ nó…
- Đúng vậy, con đã học xong. Xem ra, con ta giác ngộ rất tốt!
Đường Tư Nhiên đối với Vũ Lân cho tới bây giờ cũng không ngừng khích lệ. Ông thấy, một đứa bé lớn, nên kèm theo khen. Đối với Vũ Lân mà nói, lòng tin là quan trọng nhất so với những thứ khác.
Đường Vũ Lân được ba ba tán dương cũng không có chút nào quan tâm, không đợi hắn nói, Đường Tư Nhiên sắc mặt lại trở nên nghiêm túc.
- Nhi tử, ta có chút việc muốn hỏi ngươi.
Đường Vũ Lân rất ít nhìn thấy ba ba nghiêm túc như vậy, nhất thời lo ngại vài phần:
- Làm sao vậy ba ba? Con có làm gì sai sao? Người nói nam tử hán phải dũng cảm, phải dũng cảm đấu tranh cùng người xấu. Hơn nữa, ngày hôm nay ở trường học, bọn họ đều cười nhạo Lam Ngân Thảo của con,nhưng con đã không đánh nhau với họ. Con đã ngoan.
Đường Tư Nhiên nói:
- Dũng cảm là không sai, nhưng dũng cảm và trí tuệ cần cùng tồn tại. Ngươi ở đây biết rõ khả năng mấy người kia không để ngươi bình an, nên đi xin trợ giúp, mà không phải mình xông lên. Nếu ngươi không phải ngươi đưa Vũ Hồn ra hù chạy bọn họ, chính ngươi cũng có thể sẽ rơi vào trong nguy hiểm. Như vậy thì không phải là dũng cảm, mà là lỗ mãng.
Đường Vũ Lân nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu nói:
- Ba ba, con sai rồi.
Đường Tư Nhiên lúc này mới tiếp tục tươi cười, Vũ Lân chỉ cần đồng ý nhận sai, là sẽ ý thức được sai lầm.
- Nam tử hán chắc chắn sẽ không phạm lại sai lầm nhé.
- Dạ.
Đường Vũ Lân gật đầu.
Đường Tư Nhiên mỉm cười nói:
- Tốt, chúng ta ngồi đây nói một chút về vấn đề này.
Đường Vũ Lân kinh ngạc nói:
- Còn có vấn đề gì ạ?
Đường tư nhiên hừ một tiếng:
- Đương nhiên. Ngươi mới vừa sáu tuổi, mang một cô gái về, ngươi có suy tính thế nào? Hơn nữa lại còn anh hùng cứu mỹ nhân. Ngươi có thể không!
Đường Vũ Lân lúc này mới nhớ tớichuyện này, chặn lời nói:
- Ba ba, Na Nhi tìm được nhà rồi sao? Cô bé còn nhỏ nhưng đã rất đẹp.
Đường Tư Nhiên lắc đầu, nói:
- Mẹ ngươi mang theo cô bé đi hành chính nơi đó quan trong để điều tra,nhưng lại không tìm được tung tích gì.
Đường Vũ Lân:
- Vậy làm sao bây giờ?
Đường Tư Nhiên:
- Con nói cho ba ba, nên làm cái gì bây giờ hả?
Đường Vũ Lân suy nghĩ một chút, nói:
- Ba ba, cho ở lại nhà chúng ta thì sao? có được hay không?
Đường Tư Nhiên cười như không cười nhìn hắn:
- Tại nhà chúng ta? Có thể nhưng sợ không lo được hai đứa trẻ.
Đường Vũ Lân chặn lại nói:
Ta có thể trông chừng cô bé a, ta tan học liền có thể trông chừng cô bé."
Đường Tư Nhiên cười nói:
- Được rồi, ăn cơm trước đi.
Đi tới phòng khách, Đường Vũ Lân ngạc nhiên mừng rỡ thấy, Na Nhi đã ngồi bên bàn cơm bên, vẫn dáng vẻ ngoan ngoãn.
- Na Nhi!
Đường Vũ Lân gọi một tiếng, nhanh nhảu chạy đến bên cô bé, rất tự nhiên kéo bàn tay trắng mịn, nhỏ bé.
Lang Nguyệt nói:
- Không thể giữ cô bé lại, chỉ có thể đưa đến cô nhi viện.
- Đừng mà! Mẹ. Giữ lại Na Nhi không được sao?.
Đường Vũ Lân giang hai cánh tay, ngăn ở trước người Na Nhi:
- Đừng đưa cô bé đi cô nhi viện, giữ cô bé lại có được hay không? Cùng lắm thì, ta sau này ăn ít đi một ít.
Na Nhi ngẩng đầu, nhìn Đường Vũ Lân. Hắn có thân thể nhỏ cũng không cao lớn, nhưng nhìn bộ dạng hắn che chở mình, Na Nhi lại không thể kiềm lòng.
Lang Nguyệt nói:
- Vũ Lân, ngươi không có khả năng tùy tiện thay người ta làm chủ. Ngươi nên hỏi Na Nhi, xem cô bé có nguyện ý ở lại tại nhà chúng ta hay không, còn không thì làm theo ý nguyện đưa đến cô nhi viện!
Đường Vũ Lân lập tức xoay người, nhìn về phía Na Nhi:
- Na Nhi, ở lại nhà ta đi?. Mẹ ta làm cơm ngon, ba ba cũng đặc biệt tốt bụng. Ngươi có thể cùng ta ở cùng một chỗ. Ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta vẫn luôn muốn có muội muội, giữ ngươi lại làm muội muội ta, có được hay không?
- Dạ.
Na Nhi lần này đúng là chủ động gật đầu.
- Ây za, thật tốt quá, ta có muội muội rồi.
Đường Vũ Lân cao hứng hét lên.
Sự thực chứng minh, lượng cơm hài tử ăn cũng không phải là mình có thể khống chế, mặc dù ngày hôm nay Lang Nguyệt đã nấu thêm nhiều cơm, nhưng vẫn không thể nào thỏa mãn hai cái dạ dày to lớn kia. Đúng vậy, hai cái. Chẳng những Đường Vũ Lân lượng cơm ăn đột nhiên tăng, Na Nhi nhìn thân thể nhỏ xinh dường như cũng là cái bụng không đáy, lượng cơm ăn so với Đường Vũ Lân cũng không thua kém bao nhiêu.
Trong nhà chỉ có hai cái gian phòng, giữ Na Nhi lại, tự nhiên cũng chỉ có thể ở cùng phòng Đường Vũ Lân. Đường Tư Nhiên, Đường Vũ Lân hai cha con dùng tấm ván gỗ ở trong phòng đóng lại cái giường.
Na Nhi dường như rất mệt, rất nhanh thì đã ngủ.
- Ba ba, ta học minh tưởng.
Đường Vũ Lân đối với minh tưởng khiến hắn có cảm giác vô cùng thỏa mãn, không kịp chờ đợi liền muốn trở lại cái loại cảm giác này. Hắn muốn trở thành Hồn Sư, trở nên cường đại, hiện tại, càng nhiều lý do, hắn muốn bảo vệ muội muội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.