Chương 11: Kỳ tích phục hổi
Đường Gia Tam Thiểu
08/08/2016
- Không được, dù như nào đi nữa cũng không để cho Mang Thiên đưa Lân Lân đến đó!
Lang Nguyệt nghẹn ngào nói. Vì không để cho hai đứa bé phía ngoài nghe, bà đã vô cùng khắc chế tâm trạng của mình.
Nghe Lang Nguyệt nói, Đường Tư Nhiên không khỏi đau lòng, hắn trầm mặc.
- Không trải qua mưa gió không thể có thành công? Không ai có thể dễ dàng thành công. A Nguyệt, Lân Lân chịu khổ, ta cũng đau lòng. Thế nhưng, nếu hắn hiện tại không chịu khổ, như vậy, lớn lên có thể sẽ càng khổ nhiều hơn.
- Ngày mà ta tìm được Mang Thiên, ta thấy hắn nhiệt tình nhận học trò. Thân là một người bậc thầy cấp rèn sư, hắn có tính cách cao ngạo, có thể nhận sự công nhận của hắn, nàng biết con trai của chúng ta ưu tú như nào không? Hài tử khiến cho ta vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.
- Trước khi tan làm trở về, Mang Thiên hồn đạo truyền tin cho ta, hắn nói cho ta biết, con trai của chúng ta là thiên phú trời sinh, trời sinh thần lực, sức mạnh thậm chí có thể sánh ngang những thành niên nam tính. Càng đáng quý chính là, Lân Lân muôn phần kiên trì. Lân Lân có Vũ Hồn Lam Ngân Thảo, thời gian tới trở thành một Hồn Sư cường đại khả năng là cực kỳ bé nhỏ, thế nhưng, nếu mà hắn có thể trở thành một người rèn sư ưu tú, chí ít suốt đời đều có thể không lo áo cơm. Hài tử cũng không có nhát gan, chúng ta làm phụ mẫu, làm sao có thể nhát gan đây? Chúng ta cần hỗ trợ hắn, cổ vũ hắn. Hơn nữa, ta cũng tin tưởng, Mang Thiên là bậc thầy rèn sư cấp sáu sao, hắn nhận dạy đệ tử nhất định có phương pháp chính đáng, sẽ không làm tổn thương tới hài tử.
- Chúng ta hãy để cho Lân Lân thử xem được không? Nếu mà thân thể con thật sự có khả năng bị thương tổn, vô luận như thế nào, ta sẽ là người đầu tiên ngăn cản hắn tiếp tục học.
Lang Nguyệt cuối cũng cũng chịu thỏa hiệp, bà ý thức rõ ràng, trượng phu cũng giống như mình rất thương yêu nhi tử, hơn nữa Đường Tư Nhiên nói rất có đạo lý.
Khi hai người một lần nữa trở lại phòng khách thấy Đường Vũ Lân ngồi ở bàn ăn, một bên dùng sức nuốt thức ăn, một bên cười híp mắt nhìn Na Nhi Na Nhi thì có chút vụng về, từng ngụm, từng ngụm đút cơm cho Lân Lân.
Tình cảnh này khiến Đường Tư Nhiên cùng Lang Nguyệt không khỏi bất ngờ, hai thiên thần nhở bé ngồi ở chỗ kia, cùng ngọn đèn chiếu rọi xuống, hiện ra một hình ảnh cực kỳ hài hòa
Đường Tư Nhiên lẩm bẩm thấp giọng nói:
- Chúng ta thu dưỡng đứa bé này nhé? hai đứa bé cùng nhau lớn lên,đối với Lân Lân có nhiều trợ giúp.
- Vâng
Lang Nguyệt mỉm cười.
Một bữa cơm gia đình tràn đầy ấm áp diễn ra, bầu không khí đột nhiên kết thúc khi lượng cơm Đường Vũ Lân cùng Na Nhi ăn càng ngày càng lớn khiến phu thê Đường Tự Nhiên lo lắng.
Nuôi hai đứa bé, bọn họ phải đối mặt vấn đề hiển nhiên là hai đứa nhỏ có thể ăn không đủ no.
Bữa cơm sau đó, Lang Nguyệt cùng Đường Tư Nhiên thương lượng một chút, sau đó, quyết định mình cũng đi ra ngoài tìm việc làm, chỉ dựa vào một mình tiền lương của Đường Tư Nhiên, trong nhà thật sự có chút khó khăn.
- Na Nhi, muội xem, đây chính là Vũ Hồn của ta.
Đường Vũ Lân có chút khó khăn khi giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện những đốm nhỏ màu xanh nhạt chậm rãi chui ra, mang theo nhàn nhạt tia sáng màu xanh, đồng thời tỏa ra năng lượng.
Na Nhi có chút ngạc nhiên "Ca ca, muội sau này cũng sẽ có Vũ Hồn sao?"
Đường Vũ Lân nói:
- Đương nhiên sẽ có! Bản thân mỗi người đều có Vũ Hồn, chờ muội sáu tuổi, sang năm cũng có thể đi thức tỉnh rồi. Ta rất mệt, ta muốn ngủ. Muội cũng đi ngủ sớm một chút nhé.
Vừa nói, hắn đã ngả cả người vào giường mình, một lát sau nhịp thở cũng đã đều đều.
Na Nhi ngơ ngác nhìn hắn, nỗ lực muốn hồi tưởng một ít gì đó, thế nhưng, trong đầu mơ hồ, cái gì cũng nghĩ không ra.
Nằm ở trên giường, cô bé cũng bất tri bất giác liền ngủ từ lúc nào không hay.
Đêm khuya vắng người, Đường Tư Nhiên đi đến phòng của Đường Vũ Lân cùng Na Nhi, cánh cửa yên lặng, ông đi tới bên giường nhi tử và ngồi xuống, lấy bình thuốc Mang Thiên đưa cho Lang Nguyệt. Sau đó kéo tay áo nhi tử lên, từ từ xoa thuốc
- Hả.
Đường Tư Nhiên khẽ thốt lên một tiếng, nhìn cánh tay Đường Vũ Lân không khỏi có chút ngạc nhiên, bởi vì ông kinh ngạc phát hiện, cánh tay của con trai không như Lang Nguyệt nói là sưng lên, thoáng nhìn qua thì cũng không có gì khác biệt với bình thường
Ông cẩn thận mở lòng bà tay Đường Vũ Lân, bàn tay trơn bóng như ngọc, nào có dấu hiệu của vết thương.
Giật mình tiếp, Đường Tư Nhiên vội vàng kéo ống tay áo bên kia của Đường Vũ Lân, nhìn giống nhau như đúc, đôi cánh tay đều không giống như có vẻ là bị thương.
Lang Nguyệt đương nhiên sẽ không lừa gạt mình, Đường Tư Nhiên hiểu rõ thê tử vô cùng.
Thế nhưng, vì sao không xuất hiện vết thương, đến biểu hiện cũng biến mất vậy? Đây rốt cuộc là tại sao?
Chẳng lẽ do Vũ Hồn của nhi tử sinh ra tác dụng? Có một ít Vũ Hồn đặc thù có thể tự động chữa thương, thế nhưng, cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua Lam Ngân Thảo sẽ có công năng như vậy!
Ông cũng không biết được là, do Đường Vũ Lân tóc màu đen, dài đã che lấp trên trán của hắn những văn lộ màu vàng nhàn nhạt lặng yên biến mất...
Đường Tư Nhiên ngồi một lát suy ngẫm, cầm trên tay bình thuốc, nhìn lại tay của con trai, trong mắt lộ ra vẻ suy tư
Một lát sau, ông đem cất bình thuốc, xoay người trở về phòng. Sáng sớm ngày mai, phản ứng của nhi tử chính là mình chứng tốt nhất.
Sáng sớm.
Đường Vũ Lân thức dậy rất sớm,sau khi đánh răng rửa mặt xong, liền chạy tới phòng bếp để giúp mẹ. Tuy rằng hắn còn không biết làm cơm, nhưng ít ra dọn mâm bát chén có thể làm.
- Lân Lân, cánh tay của con còn đau không?
Lang Nguyệt nhìn cánh tay nhi tử không khỏi xót xa
- Hả, hình như không còn có cảm giác đau nữa.
Đường Vũ Lân quơ quơ cánh tay, ngày hôm qua ê ẩm sưng đau đã hoàn toàn biến mất, giống như là cho tới bây giờ cũng không có trải qua đau đớn như vậy, hơn nữa hắn cũng dường như cảm thấy, cánh tay của mình trở nên có lực hơn.
Lang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- Xem ra, ngày hôm qua bôi thuốc do Mang Thiên thúc thúc cho là không sai, nói như vậy, mẹ an tâm. Ngày hôm qua sau khi con ngủ, ba ba đã bôi thuốc cho con.
Từ trong phòng đi ra đúng lúc Đường Tư Nhiên nghe được cuộc đối thoại, “bôi thuốc, mình đâu có làm vậy”
Chẳng lẽ, Vũ Hồn của nhi tử phát huy tác dụng, không chỉ có khí lực hơn, ngay cả năng lực tự khôi phục cũng trở nên mạnh mẽ sao? Điều đó là do khả năng Lam Ngân Thảo phát tán công hiệu sao?
Bữa sáng tuy không phong phú nhưng căn nhà tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
- Ba ba, nhanh đưa con đi học sao?, ngày hôm nay chúng con lại tiếp tục học tập kiến thức Vũ Hồn nữa. Không được rồi, đêm qua quá mệt,con đã quên suy tưởng, ngày hôm nay trở về, người nhất định phải nhắc nhở con nhé, con Đường Vũ Lân, nhất định phải trở thành một Hồn Sư cường đại.
Lang Nguyệt nghẹn ngào nói. Vì không để cho hai đứa bé phía ngoài nghe, bà đã vô cùng khắc chế tâm trạng của mình.
Nghe Lang Nguyệt nói, Đường Tư Nhiên không khỏi đau lòng, hắn trầm mặc.
- Không trải qua mưa gió không thể có thành công? Không ai có thể dễ dàng thành công. A Nguyệt, Lân Lân chịu khổ, ta cũng đau lòng. Thế nhưng, nếu hắn hiện tại không chịu khổ, như vậy, lớn lên có thể sẽ càng khổ nhiều hơn.
- Ngày mà ta tìm được Mang Thiên, ta thấy hắn nhiệt tình nhận học trò. Thân là một người bậc thầy cấp rèn sư, hắn có tính cách cao ngạo, có thể nhận sự công nhận của hắn, nàng biết con trai của chúng ta ưu tú như nào không? Hài tử khiến cho ta vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.
- Trước khi tan làm trở về, Mang Thiên hồn đạo truyền tin cho ta, hắn nói cho ta biết, con trai của chúng ta là thiên phú trời sinh, trời sinh thần lực, sức mạnh thậm chí có thể sánh ngang những thành niên nam tính. Càng đáng quý chính là, Lân Lân muôn phần kiên trì. Lân Lân có Vũ Hồn Lam Ngân Thảo, thời gian tới trở thành một Hồn Sư cường đại khả năng là cực kỳ bé nhỏ, thế nhưng, nếu mà hắn có thể trở thành một người rèn sư ưu tú, chí ít suốt đời đều có thể không lo áo cơm. Hài tử cũng không có nhát gan, chúng ta làm phụ mẫu, làm sao có thể nhát gan đây? Chúng ta cần hỗ trợ hắn, cổ vũ hắn. Hơn nữa, ta cũng tin tưởng, Mang Thiên là bậc thầy rèn sư cấp sáu sao, hắn nhận dạy đệ tử nhất định có phương pháp chính đáng, sẽ không làm tổn thương tới hài tử.
- Chúng ta hãy để cho Lân Lân thử xem được không? Nếu mà thân thể con thật sự có khả năng bị thương tổn, vô luận như thế nào, ta sẽ là người đầu tiên ngăn cản hắn tiếp tục học.
Lang Nguyệt cuối cũng cũng chịu thỏa hiệp, bà ý thức rõ ràng, trượng phu cũng giống như mình rất thương yêu nhi tử, hơn nữa Đường Tư Nhiên nói rất có đạo lý.
Khi hai người một lần nữa trở lại phòng khách thấy Đường Vũ Lân ngồi ở bàn ăn, một bên dùng sức nuốt thức ăn, một bên cười híp mắt nhìn Na Nhi Na Nhi thì có chút vụng về, từng ngụm, từng ngụm đút cơm cho Lân Lân.
Tình cảnh này khiến Đường Tư Nhiên cùng Lang Nguyệt không khỏi bất ngờ, hai thiên thần nhở bé ngồi ở chỗ kia, cùng ngọn đèn chiếu rọi xuống, hiện ra một hình ảnh cực kỳ hài hòa
Đường Tư Nhiên lẩm bẩm thấp giọng nói:
- Chúng ta thu dưỡng đứa bé này nhé? hai đứa bé cùng nhau lớn lên,đối với Lân Lân có nhiều trợ giúp.
- Vâng
Lang Nguyệt mỉm cười.
Một bữa cơm gia đình tràn đầy ấm áp diễn ra, bầu không khí đột nhiên kết thúc khi lượng cơm Đường Vũ Lân cùng Na Nhi ăn càng ngày càng lớn khiến phu thê Đường Tự Nhiên lo lắng.
Nuôi hai đứa bé, bọn họ phải đối mặt vấn đề hiển nhiên là hai đứa nhỏ có thể ăn không đủ no.
Bữa cơm sau đó, Lang Nguyệt cùng Đường Tư Nhiên thương lượng một chút, sau đó, quyết định mình cũng đi ra ngoài tìm việc làm, chỉ dựa vào một mình tiền lương của Đường Tư Nhiên, trong nhà thật sự có chút khó khăn.
- Na Nhi, muội xem, đây chính là Vũ Hồn của ta.
Đường Vũ Lân có chút khó khăn khi giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện những đốm nhỏ màu xanh nhạt chậm rãi chui ra, mang theo nhàn nhạt tia sáng màu xanh, đồng thời tỏa ra năng lượng.
Na Nhi có chút ngạc nhiên "Ca ca, muội sau này cũng sẽ có Vũ Hồn sao?"
Đường Vũ Lân nói:
- Đương nhiên sẽ có! Bản thân mỗi người đều có Vũ Hồn, chờ muội sáu tuổi, sang năm cũng có thể đi thức tỉnh rồi. Ta rất mệt, ta muốn ngủ. Muội cũng đi ngủ sớm một chút nhé.
Vừa nói, hắn đã ngả cả người vào giường mình, một lát sau nhịp thở cũng đã đều đều.
Na Nhi ngơ ngác nhìn hắn, nỗ lực muốn hồi tưởng một ít gì đó, thế nhưng, trong đầu mơ hồ, cái gì cũng nghĩ không ra.
Nằm ở trên giường, cô bé cũng bất tri bất giác liền ngủ từ lúc nào không hay.
Đêm khuya vắng người, Đường Tư Nhiên đi đến phòng của Đường Vũ Lân cùng Na Nhi, cánh cửa yên lặng, ông đi tới bên giường nhi tử và ngồi xuống, lấy bình thuốc Mang Thiên đưa cho Lang Nguyệt. Sau đó kéo tay áo nhi tử lên, từ từ xoa thuốc
- Hả.
Đường Tư Nhiên khẽ thốt lên một tiếng, nhìn cánh tay Đường Vũ Lân không khỏi có chút ngạc nhiên, bởi vì ông kinh ngạc phát hiện, cánh tay của con trai không như Lang Nguyệt nói là sưng lên, thoáng nhìn qua thì cũng không có gì khác biệt với bình thường
Ông cẩn thận mở lòng bà tay Đường Vũ Lân, bàn tay trơn bóng như ngọc, nào có dấu hiệu của vết thương.
Giật mình tiếp, Đường Tư Nhiên vội vàng kéo ống tay áo bên kia của Đường Vũ Lân, nhìn giống nhau như đúc, đôi cánh tay đều không giống như có vẻ là bị thương.
Lang Nguyệt đương nhiên sẽ không lừa gạt mình, Đường Tư Nhiên hiểu rõ thê tử vô cùng.
Thế nhưng, vì sao không xuất hiện vết thương, đến biểu hiện cũng biến mất vậy? Đây rốt cuộc là tại sao?
Chẳng lẽ do Vũ Hồn của nhi tử sinh ra tác dụng? Có một ít Vũ Hồn đặc thù có thể tự động chữa thương, thế nhưng, cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua Lam Ngân Thảo sẽ có công năng như vậy!
Ông cũng không biết được là, do Đường Vũ Lân tóc màu đen, dài đã che lấp trên trán của hắn những văn lộ màu vàng nhàn nhạt lặng yên biến mất...
Đường Tư Nhiên ngồi một lát suy ngẫm, cầm trên tay bình thuốc, nhìn lại tay của con trai, trong mắt lộ ra vẻ suy tư
Một lát sau, ông đem cất bình thuốc, xoay người trở về phòng. Sáng sớm ngày mai, phản ứng của nhi tử chính là mình chứng tốt nhất.
Sáng sớm.
Đường Vũ Lân thức dậy rất sớm,sau khi đánh răng rửa mặt xong, liền chạy tới phòng bếp để giúp mẹ. Tuy rằng hắn còn không biết làm cơm, nhưng ít ra dọn mâm bát chén có thể làm.
- Lân Lân, cánh tay của con còn đau không?
Lang Nguyệt nhìn cánh tay nhi tử không khỏi xót xa
- Hả, hình như không còn có cảm giác đau nữa.
Đường Vũ Lân quơ quơ cánh tay, ngày hôm qua ê ẩm sưng đau đã hoàn toàn biến mất, giống như là cho tới bây giờ cũng không có trải qua đau đớn như vậy, hơn nữa hắn cũng dường như cảm thấy, cánh tay của mình trở nên có lực hơn.
Lang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- Xem ra, ngày hôm qua bôi thuốc do Mang Thiên thúc thúc cho là không sai, nói như vậy, mẹ an tâm. Ngày hôm qua sau khi con ngủ, ba ba đã bôi thuốc cho con.
Từ trong phòng đi ra đúng lúc Đường Tư Nhiên nghe được cuộc đối thoại, “bôi thuốc, mình đâu có làm vậy”
Chẳng lẽ, Vũ Hồn của nhi tử phát huy tác dụng, không chỉ có khí lực hơn, ngay cả năng lực tự khôi phục cũng trở nên mạnh mẽ sao? Điều đó là do khả năng Lam Ngân Thảo phát tán công hiệu sao?
Bữa sáng tuy không phong phú nhưng căn nhà tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
- Ba ba, nhanh đưa con đi học sao?, ngày hôm nay chúng con lại tiếp tục học tập kiến thức Vũ Hồn nữa. Không được rồi, đêm qua quá mệt,con đã quên suy tưởng, ngày hôm nay trở về, người nhất định phải nhắc nhở con nhé, con Đường Vũ Lân, nhất định phải trở thành một Hồn Sư cường đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.