Chương 22: Lão sư cũng là hồn sư
Đường Gia Tam Thiểu
09/08/2016
Đường Vũ Lân lúc này mới chú ý tới sự hiện hữu của Mang Thiên, ngạc nhiên nói:
- Lão sư.
Mang Thiên gật đầu:
- Đến đây đi.
Đường Vũ Lân nhìn nhìn lại lão sư, từ trên giường nhảy xuống, hắn nâng tay phải của mình lên, khẽ cử động,đột nhiên tia sáng vốn mờ tối trong căn phòng sáng lên.
Một vòng màu trắng quang hoàn từ dưới chân hắn từ từ dâng lên, hướng về phía trước kéo lên, sau đó vây quanh thân thể hắn qua lại luật động.
Đây là hồn sư đặc hữu hồn vòng khuyên, màu trắng, đại biểu cho mười năm hồn vòng khuyên, đều là hồn vòng khuyên giữa tầng thấp nhất.
Tại vạn năm trước còn không có hồn thời điểm, hồn sư lớn nhất đại diện tính chất đặc thù, chính là hồn vòng khuyên.
Đường Vũ Lân giang bàn tay ra, trong lòng bàn tay, một đạo tia sáng màu vàng hiện lên, trưởng thành tiếp cận gấp đôi cỏ nhỏ xà đã xuất hiện ở trong bàn tay hắn, ngay sau đó, từng cây một to như ngón tay lam sắc nhỏ đằng cấp tốc chui ra, hướng xung quanh lan tràn ra. Nhỏ đằng mở rộng ra, rất nhanh thì lan tràn đến khắp ngõ ngách căn phòng.
Đây cũng là lần đầu Đường Vũ Lân trở thành hồn sư cũng là lần đầu tiên thả vũ hồn của bản thân ra, không có hồn vòng khuyên trước tuyệt nhiên bất đồng, hắn chỉ cảm thấy, từng cây Lam Ngân Thảo lan tràn ra, đối với bất kỳ vật gì chúng đụng chạm, đều trong đầu lập tức cảm nhận được. Thậm chí, hắn vẫn có thể cảm thụ được cỏ nhỏ xà càng lúc càng hân hoan tâm tình, so với thời điểm trước khi hắn dung hợp thời điểm này rõ ràng xuất hiện thêm.
Mặc dù chỉ là mười năm hồn vòng khuyên, nhưng màu trắng này chói sáng, sinh động, hào quang trên người Đường Vũ Lân chiếu rọi ra bốn phía, đây là hồn sư mị lực, dù cho chỉ là cầm giữ có một cái hồn vòng khuyên, cũng tuyệt nhiên khác người thường.
Lang Nguyệt có chút đờ ra, Đường Tư Nhiên trong mắt có vài phần lo lắng, Na Nhi dường như lại mê võng.
Vừa nhấc tay, Mang Thiên cầm một cây Lam Ngân Thảo, nhìn qua thập phần yếu ớt nhỏ đằng, phế vũ hồn dung hợp phế hồn, đúng là không thể sinh ra cái gì quá tốt, tiến hóa hiệu quả!
Mang Thiên trong lòng cũng là hơi buồn bã, hướng về Đường Vũ Lân nói:
- Đừng quá buồn. Tuy rằng hồn không tốt, thế nhưng, ngươi chung quy thực sự trở thành hồn sư, hồn lực có tiếp tục tăng lên. Hồn lực tồn tại, đối với ngươi làm bất kỳ nghề nghiệp nào đều có trợ giúp. Vạn năm trước, khi hồn đạo khí vừa mới thịnh hành, mặc dù rất nhiều hồn sư tán thành, cũng là bởi vì những thứ này hồn sư vũ hồn, hồn vòng khuyên đều không đủ cường đại, nhưng bọn hắn có thể thông qua hồn đạo khí tăng sức chiến đấu của mình. Cơ giáp cũng là như vậy, chỉ cần ngươi có hồn lực, dù cho không có cường đại hồn phụ trợ, thời gian tới vẫn có có thể trở thành Cơ Giáp Sư. Bản thân có vũ hồn nhỏ yếu nhưng thực lực của cường đại Cơ Giáp Sư cũng không phải không tồn tại. Hơn nữa, hồn lực cũng rất quan trọng có nhiều tác dụng trong việc rèn, nó có thể để cho ngươi càng thêm nhạy cảm, đồng thời cũng có thể tăng cường lực lượng của ngươi.
Vừa nói, Mang Thiên buông lỏng ra cây Lam Ngân Thảo, Lam Ngân Thảo rơi xuống đất, phát sinh "xoạt" một tiếng trong vắt.
- Gì đây
Mang Thiên hơi sững sờ, một lần nữa kéo qua một cây Lam Ngân Thảo, ở trong tay cân nhắc, lông mày nhất thời nhíu lại.
Nghe lời của Mang Thiên, Đường Vũ Lân trong lòng nhất thời lại thêm một chút hy vọng, dù cho không trở thành cường đại hồn sư, mình dường như còn có cơ hội trở thành cường đại Cơ Giáp Sư.
- Mang huynh, làm sao vậy?
Đường Tư Nhiên nhìn Mang Thiên phản ứng vô ý thức hỏi.
Mang Thiên không nói gì, mà dùng hai tay bắt được bàn tay Lam Ngân Thảo, sau đó dụng lực hướng hai bên kéo lên.
Thân là một người rèn sư, sức lực của hắn có thể tưởng tượng được, thế nhưng, khi hắn dùng sức kéo Lam Ngân Thảo, Lam Ngân Thảo trong nháy mắt kéo căng thẳng tắp, thế nhưng, lại không như tưởng tượng là sẽ bị bẻ gãy, nhìn qua tồn tại rất yếu ớt, thật chất lại rất cứng cỏi.
- Lam Ngân Thảo này dường như có chút không đúng.
Mang Thiên hướng về Đường Vũ Lân trầm giọng nói.
Đường Vũ Lân nghi ngờ nói:
- Lão sư, nó chỗ nào không đúng ạ?
Mang Thiên nói:
- Đầu tiên là trọng lượng, lúc ban đầu ta không cảm giác được, nhưng nó lúc rơi xuống đất phát ra âm hưởng như thể trọng lượng không hề nhẹ, ta một lần nữa cảm thụ, nhìn qua nó tinh tế, nhưng bản thân cũng rất nặng, so với bình thường đều nặng hơn một phần. Dường như không phải là Lam Ngân Thảo chỉ có sẵn một cái hồn vòng khuyên, chỉ là phế hồn mới đúng. Ngươi chờ ta thử lại một chút.
Vừa nói, Mang Thiên hai mắt đột nhiên sáng lên, ngay sau đó, trắng nhợt, hai hoàng, một tử, dĩ nhiên đủ bốn cái hồn vòng khuyên từ dưới chân hắn dâng lên, nhất thời, bên trong cả gian phòng quang mang phát ra, trên người Mang Thiên phát tán ra khí tức, dù cho Đường Vũ Lân là hồn sư theo bản năng cũng phải lui về sau một bước.
Hắn lo sợ nói không ra lời.
Dựa theo hồn sư đẳng cấp, khi đạt đến thập cấp là hồn sĩ, mười một cấp đến hai mươi cấp là hồn sư, mỗi thập cấp tăng lên một cái danh hiệu, phía sau hồn sư là to lớn hồn sư, hồn tôn, hồn tông, hồn vương, hồn đế, hồn thánh, hồn Đấu La, mãi cho đến tầng cao nhất cửu vòng khuyên Phong Hào Đấu La.
Vị lão sư này, dĩ nhiên sẽ là một vị tứ vòng khuyên hồn tông cấp bậc cường đại hồn sư.
Kèm theo hồn vòng khuyên xuất hiện, hai bên bả vai Mang Thiên cũng toát ra ba cái hồn, thứ nhất hồn nhìn qua nhỏ yếu nhất, là một cái nhỏ nhỏ, phủ phục tại đầu vai ông, trên người tản ra nhàn nhạt màu trắng quang vựng. Cái thứ hai, hồn là một cái màu vàng, nó chính là hai cây thiết chùy, lóe ra yếu ớt hoàng quang. Nhân tạo hồn, là có thể chế tạo ra khí hồn, còn chân chính thiên nhiên hồn, lại sẽ không xuất hiện khí hồn như vậy tồn tại.
Cái cuối cùng màu tím hồn rất khiến người ta phải chú ý, đó là một con cao chừng ba thước Tiểu Hùng, cả người trường đầy bộ long màu nâu, đôi cánh tay đặc biệt thô to, nhìn qua thập phần hung hãn. Nó vừa xuất hiện, liền từ trên vai Mang Thiên nhảy xuống, nhe răng toét miệng, dường như muốn cắn người khác
Ba cái hồn - ba đặc thù, bản thân Mang Thiên cóvũ hồn, bất ngờ chính là một thanh cây búa, một thanh cây búa tản ra nhàn nhạt ánh sáng màu trắng, nhìn qua dáng vẻ không sai biệt với chùy lắm, mặt trên có từng vạch hoa văn màu nâu
Đại địa chi chùy, đây là vũ hồn của Mang Thiên.
Vũ hồn phóng xuất ra, cả người Mang Thiên khí thế đột nhiên đại thịnh, hồn vòng khuyên trên con thứ nhất sáng lên,trên người con thỏ trắng nhỏ tản mát ra một tầng nhu hòa bạch quang bao phủ trên người hắn.
Đệ nhất hồn kỹ, mười năm hồn vòng khuyên kỹ, cứng cỏi.
Đây là một cái hồn kỹ rất thông thường, lại có thể để cho Mang Thiên bắp thịt trở nên còn có co dãn, đáng sợ hơn sức mạnh.
Tại hồn kỹ gia trì dưới, Mang Thiên thôi cử động hồn lực, dùng sức lôi kéo Lam Ngân Thảo trong tay.
Mọi người đều tỏ ra bất ngờ, bao gồm Đường Vũ Lân cũng cho là mình Lam Ngân Thảo sẽ ngay lập tự bị kéo đứt ra. Đột nhiên, Lam Ngân Thảo vốn ảm đạm không ánh sáng dưới tác dụng ngoài lực mạnh, đột nhiên sáng lên
- Lão sư.
Mang Thiên gật đầu:
- Đến đây đi.
Đường Vũ Lân nhìn nhìn lại lão sư, từ trên giường nhảy xuống, hắn nâng tay phải của mình lên, khẽ cử động,đột nhiên tia sáng vốn mờ tối trong căn phòng sáng lên.
Một vòng màu trắng quang hoàn từ dưới chân hắn từ từ dâng lên, hướng về phía trước kéo lên, sau đó vây quanh thân thể hắn qua lại luật động.
Đây là hồn sư đặc hữu hồn vòng khuyên, màu trắng, đại biểu cho mười năm hồn vòng khuyên, đều là hồn vòng khuyên giữa tầng thấp nhất.
Tại vạn năm trước còn không có hồn thời điểm, hồn sư lớn nhất đại diện tính chất đặc thù, chính là hồn vòng khuyên.
Đường Vũ Lân giang bàn tay ra, trong lòng bàn tay, một đạo tia sáng màu vàng hiện lên, trưởng thành tiếp cận gấp đôi cỏ nhỏ xà đã xuất hiện ở trong bàn tay hắn, ngay sau đó, từng cây một to như ngón tay lam sắc nhỏ đằng cấp tốc chui ra, hướng xung quanh lan tràn ra. Nhỏ đằng mở rộng ra, rất nhanh thì lan tràn đến khắp ngõ ngách căn phòng.
Đây cũng là lần đầu Đường Vũ Lân trở thành hồn sư cũng là lần đầu tiên thả vũ hồn của bản thân ra, không có hồn vòng khuyên trước tuyệt nhiên bất đồng, hắn chỉ cảm thấy, từng cây Lam Ngân Thảo lan tràn ra, đối với bất kỳ vật gì chúng đụng chạm, đều trong đầu lập tức cảm nhận được. Thậm chí, hắn vẫn có thể cảm thụ được cỏ nhỏ xà càng lúc càng hân hoan tâm tình, so với thời điểm trước khi hắn dung hợp thời điểm này rõ ràng xuất hiện thêm.
Mặc dù chỉ là mười năm hồn vòng khuyên, nhưng màu trắng này chói sáng, sinh động, hào quang trên người Đường Vũ Lân chiếu rọi ra bốn phía, đây là hồn sư mị lực, dù cho chỉ là cầm giữ có một cái hồn vòng khuyên, cũng tuyệt nhiên khác người thường.
Lang Nguyệt có chút đờ ra, Đường Tư Nhiên trong mắt có vài phần lo lắng, Na Nhi dường như lại mê võng.
Vừa nhấc tay, Mang Thiên cầm một cây Lam Ngân Thảo, nhìn qua thập phần yếu ớt nhỏ đằng, phế vũ hồn dung hợp phế hồn, đúng là không thể sinh ra cái gì quá tốt, tiến hóa hiệu quả!
Mang Thiên trong lòng cũng là hơi buồn bã, hướng về Đường Vũ Lân nói:
- Đừng quá buồn. Tuy rằng hồn không tốt, thế nhưng, ngươi chung quy thực sự trở thành hồn sư, hồn lực có tiếp tục tăng lên. Hồn lực tồn tại, đối với ngươi làm bất kỳ nghề nghiệp nào đều có trợ giúp. Vạn năm trước, khi hồn đạo khí vừa mới thịnh hành, mặc dù rất nhiều hồn sư tán thành, cũng là bởi vì những thứ này hồn sư vũ hồn, hồn vòng khuyên đều không đủ cường đại, nhưng bọn hắn có thể thông qua hồn đạo khí tăng sức chiến đấu của mình. Cơ giáp cũng là như vậy, chỉ cần ngươi có hồn lực, dù cho không có cường đại hồn phụ trợ, thời gian tới vẫn có có thể trở thành Cơ Giáp Sư. Bản thân có vũ hồn nhỏ yếu nhưng thực lực của cường đại Cơ Giáp Sư cũng không phải không tồn tại. Hơn nữa, hồn lực cũng rất quan trọng có nhiều tác dụng trong việc rèn, nó có thể để cho ngươi càng thêm nhạy cảm, đồng thời cũng có thể tăng cường lực lượng của ngươi.
Vừa nói, Mang Thiên buông lỏng ra cây Lam Ngân Thảo, Lam Ngân Thảo rơi xuống đất, phát sinh "xoạt" một tiếng trong vắt.
- Gì đây
Mang Thiên hơi sững sờ, một lần nữa kéo qua một cây Lam Ngân Thảo, ở trong tay cân nhắc, lông mày nhất thời nhíu lại.
Nghe lời của Mang Thiên, Đường Vũ Lân trong lòng nhất thời lại thêm một chút hy vọng, dù cho không trở thành cường đại hồn sư, mình dường như còn có cơ hội trở thành cường đại Cơ Giáp Sư.
- Mang huynh, làm sao vậy?
Đường Tư Nhiên nhìn Mang Thiên phản ứng vô ý thức hỏi.
Mang Thiên không nói gì, mà dùng hai tay bắt được bàn tay Lam Ngân Thảo, sau đó dụng lực hướng hai bên kéo lên.
Thân là một người rèn sư, sức lực của hắn có thể tưởng tượng được, thế nhưng, khi hắn dùng sức kéo Lam Ngân Thảo, Lam Ngân Thảo trong nháy mắt kéo căng thẳng tắp, thế nhưng, lại không như tưởng tượng là sẽ bị bẻ gãy, nhìn qua tồn tại rất yếu ớt, thật chất lại rất cứng cỏi.
- Lam Ngân Thảo này dường như có chút không đúng.
Mang Thiên hướng về Đường Vũ Lân trầm giọng nói.
Đường Vũ Lân nghi ngờ nói:
- Lão sư, nó chỗ nào không đúng ạ?
Mang Thiên nói:
- Đầu tiên là trọng lượng, lúc ban đầu ta không cảm giác được, nhưng nó lúc rơi xuống đất phát ra âm hưởng như thể trọng lượng không hề nhẹ, ta một lần nữa cảm thụ, nhìn qua nó tinh tế, nhưng bản thân cũng rất nặng, so với bình thường đều nặng hơn một phần. Dường như không phải là Lam Ngân Thảo chỉ có sẵn một cái hồn vòng khuyên, chỉ là phế hồn mới đúng. Ngươi chờ ta thử lại một chút.
Vừa nói, Mang Thiên hai mắt đột nhiên sáng lên, ngay sau đó, trắng nhợt, hai hoàng, một tử, dĩ nhiên đủ bốn cái hồn vòng khuyên từ dưới chân hắn dâng lên, nhất thời, bên trong cả gian phòng quang mang phát ra, trên người Mang Thiên phát tán ra khí tức, dù cho Đường Vũ Lân là hồn sư theo bản năng cũng phải lui về sau một bước.
Hắn lo sợ nói không ra lời.
Dựa theo hồn sư đẳng cấp, khi đạt đến thập cấp là hồn sĩ, mười một cấp đến hai mươi cấp là hồn sư, mỗi thập cấp tăng lên một cái danh hiệu, phía sau hồn sư là to lớn hồn sư, hồn tôn, hồn tông, hồn vương, hồn đế, hồn thánh, hồn Đấu La, mãi cho đến tầng cao nhất cửu vòng khuyên Phong Hào Đấu La.
Vị lão sư này, dĩ nhiên sẽ là một vị tứ vòng khuyên hồn tông cấp bậc cường đại hồn sư.
Kèm theo hồn vòng khuyên xuất hiện, hai bên bả vai Mang Thiên cũng toát ra ba cái hồn, thứ nhất hồn nhìn qua nhỏ yếu nhất, là một cái nhỏ nhỏ, phủ phục tại đầu vai ông, trên người tản ra nhàn nhạt màu trắng quang vựng. Cái thứ hai, hồn là một cái màu vàng, nó chính là hai cây thiết chùy, lóe ra yếu ớt hoàng quang. Nhân tạo hồn, là có thể chế tạo ra khí hồn, còn chân chính thiên nhiên hồn, lại sẽ không xuất hiện khí hồn như vậy tồn tại.
Cái cuối cùng màu tím hồn rất khiến người ta phải chú ý, đó là một con cao chừng ba thước Tiểu Hùng, cả người trường đầy bộ long màu nâu, đôi cánh tay đặc biệt thô to, nhìn qua thập phần hung hãn. Nó vừa xuất hiện, liền từ trên vai Mang Thiên nhảy xuống, nhe răng toét miệng, dường như muốn cắn người khác
Ba cái hồn - ba đặc thù, bản thân Mang Thiên cóvũ hồn, bất ngờ chính là một thanh cây búa, một thanh cây búa tản ra nhàn nhạt ánh sáng màu trắng, nhìn qua dáng vẻ không sai biệt với chùy lắm, mặt trên có từng vạch hoa văn màu nâu
Đại địa chi chùy, đây là vũ hồn của Mang Thiên.
Vũ hồn phóng xuất ra, cả người Mang Thiên khí thế đột nhiên đại thịnh, hồn vòng khuyên trên con thứ nhất sáng lên,trên người con thỏ trắng nhỏ tản mát ra một tầng nhu hòa bạch quang bao phủ trên người hắn.
Đệ nhất hồn kỹ, mười năm hồn vòng khuyên kỹ, cứng cỏi.
Đây là một cái hồn kỹ rất thông thường, lại có thể để cho Mang Thiên bắp thịt trở nên còn có co dãn, đáng sợ hơn sức mạnh.
Tại hồn kỹ gia trì dưới, Mang Thiên thôi cử động hồn lực, dùng sức lôi kéo Lam Ngân Thảo trong tay.
Mọi người đều tỏ ra bất ngờ, bao gồm Đường Vũ Lân cũng cho là mình Lam Ngân Thảo sẽ ngay lập tự bị kéo đứt ra. Đột nhiên, Lam Ngân Thảo vốn ảm đạm không ánh sáng dưới tác dụng ngoài lực mạnh, đột nhiên sáng lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.