Long Vương Truyền Thuyết

Chương 746: Lão sư

Đường Gia Tam Thiểu

11/02/2023

"Ta không sợ chết, nhưng chúng ta là hạt giống của học viện, trong tình huống này chúng ta không thể xuất hiện. Tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta đã chết, tồn vong cùng học viện. Trước mắt đây là ưu thế duy nhất của chúng ta, chúng ta vẫn còn ở trong tối. Vì vậy, tiếp theo chúng ta sẽ tạm thời ẩn náu, không tiếp xúc với bất kỳ ai và yên lặng theo dõi kỳ biến. Ít nhất phải đợi thế cục bên ngoài ổn định thì chúng ta mới tiếp tục tính kế. Đồng thời, chúng ta phải phân tích xem người nào có thể tin tưởng, thế lực nào có thể dựa vào trong tương lai. Chúng ta cũng cần quan sát xem ai là người được lợi lớn nhất sau thảm hoạ này."

"Hai quả Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo, ta không tin chỉ bằng vào một cái Thánh Linh Giáo là có thể trộm ra và mang đến thành Sử Lai Khắc. Trong đó nhất định có thế lực khác giúp đỡ. Chúng ta phải tìm được mục tiêu trước, sau đó mới có thể chuẩn bị tốt hơn. Trong thời gian ẩn náu, chúng ta phải nỗ lực tăng lên thực lực của mình, hoàn thành thăng cấp Nhị tự Đấu Khải. Chỉ khi có được Nhị tự Đấu Khải, chúng ta mới miễn cưỡng xem như có năng lực bảo vệ mình."

Khi Đường Vũ Lân nói ra ý nghĩ của mình, hắn không hề có ý muốn thương lượng với mọi người. Hiện tại không cần dân chủ, mà cần có một người quyết đoán dẫn dắt bọn họ đi về phía trước. Không hề nghi ngờ, chỉ có Đường Vũ Lân mới làm được chuyện này.

Nghe lời hắn nói, ánh mắt mọi người trở nên sáng hơn. Đã có tâm phúc và chuyện muốn làm, ít nhất bọn họ sẽ không mơ hồ nữa.

"Chúng ta ẩn náu ở đâu?" Nhạc Chính Vũ hỏi.

Chắc chắn rằng khách sạn nhỏ nơi bọn họ ở lúc này không hề thích hợp. Nơi này thậm chí không có biện pháp giúp bọn họ tăng lên Nhị tự Đấu Khải. Tăng lên Nhị tự Đấu Khải cần đầy đủ tài nguyên và một nơi đủ yên tĩnh.

Đường Vũ Lân nói: "Ta sẽ tìm cách."

Nói xong, hắn lấy ra máy truyền tin của mình, bấm một dãy số. Đây là lần đầu tiên hắn liên hệ với những người khác, trừ lần liên hệ với đồng bạn.

"Vũ Lân?" Bên kia truyền đến một giọng nói có chút vội vã.

Nghe được thanh âm này, hốc mắt Đường Vũ Lân trong chớp mắt đã ẩm ướt. Hắn miễn cưỡng kìm nén cảm xúc kích động của mình, thấp giọng nói: "Lão sư."

Đúng vậy, người đầu tiên hắn chọn liên lạc chính là một trong những lão sư của hắn, đương đại Tông chủ Bản Thể Tông, Bản Thể Đấu La Mục Dã.

Mục Dã vội vàng hỏi: "Ngươi đang ở đâu? Không sao chứ? Sử Lai Khắc ..."

Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Lão sư, ta không sao. Ngài ở đâu? Còn có, sư bá của ta không sao chứ?"

Nghe Đường Vũ Lân hỏi như vậy, Mục Dã im lặng một lúc, "Sư bá của ngươi, hắn ..."

Đường Vũ Lân trong lòng xiết chặt, "Sư bá đã xảy ra chuyện gì sao?" Quả nhiên là thế! Hắn đã sớm đoán được, Thánh Linh Giáo động thủ với cả Sử Lai Khắc và Đường Môn, vậy sao có thể buông tha cho vị Thần Tượng duy nhất trên đại lục này?

Mục Dã nói: "May mắn lúc ấy ta ở cạnh hắn, chúng ta chạy nhanh, hắn vẫn còn thở. Nhưng mà thương thế vô cùng nghiêm trọng. Thân thể hắn bị ác linh ăn mòn, bây giờ còn hôn mê. Chúng ta ở trên một ngọn núi ở ngoại ô thành Thiên Đấu. Tông môn có một phòng an toàn ở chỗ này."

Nghe Mục Dã nói, Đường Vũ Lân thở nhẹ ra, ít nhất sư bá còn sống.



Đường Vũ Lân nheo mắt lại, "Lão sư, ngài có thể cho ta địa chỉ không? Chúng ta sẽ tới đó."

Mục Dã dừng lại một chút, dường như là đang suy nghĩ, một lúc sau mới nói, "Vũ Lân, trước tiên ngươi cần chứng minh thân phận của ngươi cho ta. Trong danh sách tử vong chính thức, ngươi cũng có tên rồi."

Đường Vũ Lân nói: "Đương nhiên. Ngài nói đi, nên chứng minh như thế nào."

Mục Dã nói: "Bây giờ ngươi rèn ở cấp bậc nào?"

Đường Vũ Lân nói: "Cấp Thánh Tượng, lần đó ta tăng lên là lúc theo ngài và sư bá học tập, lúc đó còn học tập khống chế lực lượng thân thể với ngài. Khống chế chính xác tới từng cơ bắp, ngài đã nói với ta, khi nào ta có thể khống chế thân thể đến trình độ tế bào thì bí pháp Bản Thể Tông của ta coi như tu thành."

"A...!" Mục Dã thở dài một hơi, "Tốt lắm, ta cũng chứng minh thân phận của ta. Lúc trước khi ngươi tới Tinh La Đế Quốc, 49 ngày huấn luyện sơ bộ giúp người vững chắc trụ cột."

Khoé miệng Đường Vũ Lân hơi run run, "Lão sư, ngài nói cho ta địa chỉ, chúng ta sẽ mau tới."

"Được."

Mục Dã nói cho Đường Vũ Lân một địa chỉ và đường đi.

Ngắt liên lạc, Đường Vũ Lân nhẹ nhàng thở ra. Trước mắt, những người đáng tin cậy mà hắn có thể nghĩ đến chính là mấy vị lão sư và sư bá của hắn.

Mộ Thần lão sư vốn ở thành Sử Lai Khắc, hiện tại sinh tử không rõ, như vậy, trước tiên hắn có thể liên lạc với Mục Dã và Chấn Hoa.

Sau khi ngắt liên lạc với Mục Dã, hắn lập tức bấm một dãy số. Khi bấm dãy số này, tay hắn còn hơi run run.

Tiếng chuông vang lên, sau bốn, năm hồi chuông vẫn không có ai trả lời, tâm Đường Vũ Lân không khỏi chìm xuống.

Ngay khi hắn chuẩn bị ngắt liên lạc thì máy đột nhiên được kết nối, "Ai?" Bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp và khàn khàn.

Nghe được thanh âm này, Đường Vũ Lân toàn thân run lên, hắn không khống chế được tâm tình của mình mà nghẹn ngào, "Lão sư."

"Vũ Lân?" Thanh âm bên kia trong chớp mắt lên cao, "Vũ Lân, ngươi còn sống? Ngươi, ngươi đang ở đâu?" Tiếng nói cực lớn khiến đồng bạn xung quanh hắn cũng có thể nghe được.



Đúng vậy, giọng nói này là của Mộ Thần, một đời Thánh Tượng đã dẫn hắn đến với thế giới rèn.

"Lão sư, là ta, ta vẫn còn sống, ta đã trốn thoát. Một lời khó nói hết, ngài vẫn khỏe thì tốt quá. Ngài đang ở đâu?"

Mộ Thần rõ ràng phi thường kích động, hơi thở gấp gáp kéo dài vài giây mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, "Ta ở thành Thiên Đấu, vốn là tới tìm sư bá của ngươi. Nhưng tổng bộ hiệp hội Đoán Tạo Sư thành Thiên Đấu vừa mới bị tập kích, sư bá của ngươi mất tích. Hiện tại tổng bộ bên này vẫn còn hỗn loạn, ta ở đây chủ trì đại cục. Nhưng ngươi không được qua đây, hiện tại ngươi ở đâu cũng không an toàn. Chờ bên này ổn định lại rồi hãy nói, trước tiên ngươi tìm một chỗ trốn đi. Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! Ngươi yên tâm, ta và sư tỷ ngươi không sao, lúc trước ta đã dẫn nàng về thành Đông Hải, vừa may tránh khỏi kiếp nạn này."

Cuối cùng cũng có một tin tốt, Đường Vũ Lân thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng vài phần.

"Được, lão sư, ngài cũng chú ý bảo trọng."

Ngắt máy, Đường Vũ Lân thở hổn hển, hắn theo bản năng muốn bấm một dãy số, nhưng lại bị Diệp Tinh Lan ngăn cản.

"Vũ Lân, bình tĩnh một chút."

Đường Vũ Lân trong lòng chấn động, lập tức ngừng lại. Không hề nghi ngờ, hiện tại bọn họ liên hệ với càng nhiều người thì khả năng bại lộ càng lớn.

Để xuống máy truyền tin và tắt nó đi, "Xin lỗi, là ta quá kích động."

Đối với bọn họ mà nói, hiện tại dù cẩn thận thế nào cũng không thừa.

"Nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta đi tìm lão sư và sư bá của ta, sau đó sắp xếp lại. Lúc ấy cũng mời Thánh Linh Đấu La miện hạ xem một chút tình hình của sư bá, liệu có thể chữa được thương thế của hắn hay không." Nếu là ác linh xâm nhập, Thánh Linh Đấu La là người giỏi chữa trị nhất.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau, mọi người ăn qua điểm tâm rồi lặng lẽ lên đường. Trong tình huống bình thường, xe tác chiến Đường Môn của Đường Vũ Lân có thể chứa được 8 người, hiện tại cộng thêm Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ là 9 người. Có vẻ hơi chật chội, chỉ có thể để mấy nữ nhân người gầy một chút ngồi hàng sau cùng.

Trên đường đi mọi người đều im lặng, đả kích lần này thực sự là quá lớn đối với bọn họ. Bọn họ thậm chí không dám nghĩ tới những lão sư đã từng dạy bọn họ và những đồng bạn đã từng học chung. May mắn, ít nhất bọn họ vẫn còn chỗ dựa tinh thần, chính là người yêu ở bên cạnh. Chỉ có Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ ngồi trên xe, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người giống như đã mất hồn.

Chỉ có Cổ Nguyệt ngồi trên xe rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại nhìn Đường Vũ Lân mỉm cười, ngọt ngào gọi một tiếng "ba ba". Những lúc như thế, ánh mắt mọi người nhìn Đường Vũ Lân đầy cổ quái, bầu không khí trên xe mới nhẹ nhõm hơn một chút.

Sau khi tiến vào vùng núi thì đường không dễ đi. Thật may xe tác chiến Đường Môn xứng với cái tên của nó, có thể di chuyển trên hầu hết các loại đường. Cuối cùng, ở trong một khe núi phía xa, một gian phòng làm bằng đá xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Nếu như không có Mục Dã chỉ kỹ càng đường đi thì rất khó có thể tìm được nơi này.

Khi Đường Vũ Lân nhìn thấy Mục Dã đẩy cửa và đi ra từ bên trong, vành mắt lập tức đỏ lên. Sau đại nạn, cảm giác nhìn thấy người thân khiến hắn suýt chút nữa không khống chế được tâm tình của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Long Vương Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook