Chương 2: Vũ Hồn thức tỉnh
Đường Gia Tam Thiểu
07/08/2016
đang đứng trong thức tỉnh thất,Đường Vũ Lân có chút căng thẳng, thỉnh
thoảng nhìn bốn phía, nó dù sao chỉ mới có sáu tuổi, không có cha mẹ đi
cùng, mà lại trong hoàn cảnh mới lạ tại một nơi xa lạ, tâm trạng sao có
thể bình tĩnh được?
Đúng lúc này,nhu hòa bạch quang trên tay truyền linh sư sáng lên thu hút sự chú ý của nó.
Nhu hòa bạch quang này, chính là trong truyền thuyết hồn lực sao? Chỉ có Hồn Sư mới có năng lượng lớn mạnh này?
Nó đang kinh ngạc nhìn chăm chú vào thì, tay phải truyền linh sư hướng về một điểm không trung, vốn là bạch quang trên hai tay hắn nhất thời kích phát dựng lên, bạch quang bay vào không trung nỡ rộ giống như là pháo hoa, mang đến ánh sáng rực rỡ trong thức tỉnh thất.
bắt đầu từ trần nhà hoa văn cùng nhau hiện ra rực rỡ, theo bốn vách tường kéo dài xuống phía dưới, giống như là khôi phục sức sống, hoặc như là có sinh mệnh bình thường, vẫn hướng lan tới dưới chân Đường Vũ Lân, cuối cùng hội tụ đứng yên tại vị trí nó.
Một sức mạnh hâm nóng khu vực từ gan bàn chân tràn vào trong cơ thể, khiến thân thể nho nhỏ Đường Vũ Lân này không khỏi nhỏ nhẹ run rẩy một cái, ngay sau đó, hắn chỉ cảm giác toàn thân mình giống như bị chạm điện khẽ run.
trước mắt trở nên mơ hồ, một vài hình ảnh trong đầu không ngừng lóe ra, hắn muốn xem rõ ràng, lại hết lần này tới lần khác chỉ có thể cảm nhận được hình ảnh chuyển động, dường như thấy được, nhưng lại không cách nào nhớ cái gì.
Mà nó ở trong mắt truyền linh sư, trên người đã bị phủ lên quầng sáng màu trắng, toàn thân phát ra u quang, tại đây dưới tác dụng nghi thức truyền thống cổ sưa, Vũ Hồn của nó gần thức tỉnh.
- A ——
Đường Vũ Lân đột nhiên kêu thảm một tiếng, dọa truyền linh sư giật mình, bình thường mà nói, độ tuổi trẻ con thời điểm đang thức tỉnh Vũ Hồn, chắc là sẽ không có cảm thụ nhiều lắm, nhưng là vô cùng nguy hiểm bởi vì thân thể yếu đuối không chịu nổi năng lượng xung kích hiện ra.
Truyền linh sư chợt lách người, đã đến trước mặt Đường Vũ Lân, một khi thực sự phát hiện tình hình không đúng,ông sẽ ngưng hẳn cái nghi thức này, bởi vì bảo đảm Đường Vũ Lân an toàn.
Khoảng cách rất gần, ông kinh ngạc thấy, trên trán Đường Vũ Lân dường như có một hoa văn màu vàng lóe lên một cái, sau đó văn hoa màu vàng kia hiện ra hình lưới lan hướng ra tứ chi nó.
Đây là cái gì Vũ Hồn? Vị thập phần thâm niên truyền linh sư này, ông đã thức tỉnh ngàn vạn tre con, nhưng loại tình huống xuất hiện trên người Đường Vũ Lân này lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Sau đó một khắc năng lượng hơi yếu không ổn định từ trên người Đường Vũ Lân lặng yên tản ra, năng lượng xuất hiện là từ nơi bụng hắn, đây là sinh ra hồn lực tốt nhất, năng lượng không ổn định không mạnh, nhưng là có tồn tại thật.
Điều này làm cho truyền linh sư rất là ngạc nhiên mừng rỡ, đây rõ ràng là bản thân Vũ Hồn có hồn lực, rất lâu, coi như là tiến hành nghi thức tròn một ngày, cũng không nhất định có thể phải gặp một bản thân tre con có đủ hồn lực, hôm nay vận khí dường như không sai. Chỉ là, Vũ Hồn nó, đến tột cùng là cái gì chứ?
Lúc trước hoa văn hình lưới màu vàng này đã biến mất vô tung vô ảnh, dường như cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện, hai mắt Đường Vũ Lân nhắm nghiền, tiếp nhận đau đớn hết sức,dường như tay phải của hắn cũng đã chậm rãi nâng lên.
Lòng bàn tay hướng về phía trước,quầng sáng màu lam nhạt toát ra từ nơi lòng bàn tay nó hướng ra phía ngoài, ngay sau đó, ngọn cỏ nhỏ màu lam nhạt chui ra lặng lẽ, lan tràn, đong đưa nhẹ nhàng mềm yếu, phát ra năng lượng không ổn định vô cùng yếu.
- Lam Ngân Thảo?
Truyền linh sư tràn đầy thất vọng. Nhưng rất nhanh thì bị thay thế bằng sự kinh ngạc kinh ngạc, Vũ Hồn Lam Ngân Thảo của nó đã gặp xuất hiện thêm, đây là một loại Vũ Hồn vô dụng a! Lam Ngân Thảo tại toàn bộ Đấu La Đại Lục, thậm chí là tại tinh la đại lục cùng ngày lớn chừng cái đấu lục, đều là sự sống tốt nhât, trên sân cỏ học viện Hồng Sơn cũng là tùy ý có thể thấy được. Chỉ là, loại Vũ Hồn vô dụng này tại sao lại có thể có hồn lực đang sinh ra vậy nhỉ?
Đau quá! Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy thân thể của chính mình dường như bị xé nát.
Mới vừa bị năng lượng ấm áp này rót vào thân thể thì, toàn thân nó chỉ là tê dại, thậm chí có chút dãn ra, nhưng rất nhanh, từ tứ chi tuôn ra một năng lượng mãnh liệt, dòng năng lượng này điên cuồng tàn phá trong cơ thể hắn, rất nhanh cho nó có cảm giác chướng bụng, làm nó đau đớn không cách nào thở được.
mỗi một chỗ thân thể đều cảm giác xé rách, bộ xương, cơ thể, da dẻ, không chỗ nào là không đau.
Dường như phải qua rất lâu, rất lâu, phần đâu đớn này mới dần dần điến mất, nơi lòng bàn tay truyền đến một tia cảm giác ấm áp, theo đó hắn cũng mở mắt.
Cây cỏ nhỏ Màu lam nhạt, xanh um tươi tốt trong lòng bàn tay hắn nhộn nhạo, Lam Ngân Thảo?
Đường Vũ Lân tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nó rõ ràng nhớ kỹ bây giờ mình là đang làm gì, cho nên khi tỉnh ngộ lại,thốt lên:
- Lam Ngân Thảo? Vũ Hồn của ta?
Tuy rằng còn không có chân chính học qua liên quan tới Vũ Hồn tri thức, nhưng cơ bản nhất nhận tri vẫn phải có, hắn đương nhiên biết, Lam Ngân Thảo là một loại Vũ Hồn vô dụng, hơn nữa còn là cái loại rất vông dụng này.
- Ân, đúng vậy, này sẽ là của ngươi Vũ Hồn.
Truyền linh sư mặt mỉm cười mà nói, nhưng trong ánh mắt không tiếc hận.
Bản thân có hồn lực, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Vũ Hồn là lời của Lam Ngân Thảo...
Môi Đường Vũ Lân nhẹ nhàng run,trong tâm hồn bé nhỏ của nó tràn đầy tổn thương, chờ đợi lâu như vậy, nhưng cuối cùng mình có cũng là Vũ Hồn vô dụng.
- Con trai, đừng buồn, ngươi có hồn lực.
Truyền linh sư vội vàng nói.
- Ta, ta có hồn lực?
Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn về phía Truyền linh sư.
Truyền linh sư gật đầu:
- Ta vừa mới đơn giản cho ngươi kiểm tra một chút, hồn lực Tiên Thiên cấp ba, tuy rằng không tính là tốt, nhưng cuối cùng là có hồn lực. Chỉ phải cố gắng, ngươi cũng có thể trở thành một người Hồn Sư a!
Đường Vũ Lân ngẩn ngơ:
- Nhưng, nhưng Vũ Hồn của ta là Lam Ngân Thảo...
Truyền linh sư mỉm cười nói:
- Ngươi chưa từng nghe qua liên quan tới chuyện cổ Đường Môn? tổ sư khai phái Đường Môn chủ Vũ Hồn, nhưng chỉ có Lam Ngân Thảo a! Hai vạn năm trước, ông chính là bằng loại trong mắt người bình thường hoàn toàn là Vũ Hồn bỏ đi này, ở trên đại lục oai phong một cõi, đánh bại tà ác Vũ Hồn Điện.
Đường Vũ Lân nháy mắt một cái, liên quan tới chuyện sưa tổ tiên khai phái Đường Môn của nó sao nó chưa từng nghe qua đâu nè? Người trong truyền thuyết kia là tháp chủ đầu tiên truyền linh tháp, là trên đại lục truyền lưu rộng nhất, ai cũng rất thích truyền thuyết nè.
- Thế nhưng, Vũ Hồn cuả tổ sư khai phái Đường Môn không phải là Lam Ngân Hoàng sao?
Đường Vũ Lân chăm chú hỏi.
- Ách...
Truyền linh sư hơi có chút xấu hổ, tên tiểu tử này, hiển nhiên không phải là dễ dàng lừa như vậy:
- Lam Ngân Hoàng cũng đồng dạng là từ Lam Ngân Thảo tiến hóa mà đến. Nếu mà ngươi muốn trở thành một người Hồn Sư mà nói, phải cố gắng sao?.
Đường Vũ Lân cắn môi một cái:
- Cảm ơn ngài, truyền linh sư đại nhân.
Đúng lúc này,nhu hòa bạch quang trên tay truyền linh sư sáng lên thu hút sự chú ý của nó.
Nhu hòa bạch quang này, chính là trong truyền thuyết hồn lực sao? Chỉ có Hồn Sư mới có năng lượng lớn mạnh này?
Nó đang kinh ngạc nhìn chăm chú vào thì, tay phải truyền linh sư hướng về một điểm không trung, vốn là bạch quang trên hai tay hắn nhất thời kích phát dựng lên, bạch quang bay vào không trung nỡ rộ giống như là pháo hoa, mang đến ánh sáng rực rỡ trong thức tỉnh thất.
bắt đầu từ trần nhà hoa văn cùng nhau hiện ra rực rỡ, theo bốn vách tường kéo dài xuống phía dưới, giống như là khôi phục sức sống, hoặc như là có sinh mệnh bình thường, vẫn hướng lan tới dưới chân Đường Vũ Lân, cuối cùng hội tụ đứng yên tại vị trí nó.
Một sức mạnh hâm nóng khu vực từ gan bàn chân tràn vào trong cơ thể, khiến thân thể nho nhỏ Đường Vũ Lân này không khỏi nhỏ nhẹ run rẩy một cái, ngay sau đó, hắn chỉ cảm giác toàn thân mình giống như bị chạm điện khẽ run.
trước mắt trở nên mơ hồ, một vài hình ảnh trong đầu không ngừng lóe ra, hắn muốn xem rõ ràng, lại hết lần này tới lần khác chỉ có thể cảm nhận được hình ảnh chuyển động, dường như thấy được, nhưng lại không cách nào nhớ cái gì.
Mà nó ở trong mắt truyền linh sư, trên người đã bị phủ lên quầng sáng màu trắng, toàn thân phát ra u quang, tại đây dưới tác dụng nghi thức truyền thống cổ sưa, Vũ Hồn của nó gần thức tỉnh.
- A ——
Đường Vũ Lân đột nhiên kêu thảm một tiếng, dọa truyền linh sư giật mình, bình thường mà nói, độ tuổi trẻ con thời điểm đang thức tỉnh Vũ Hồn, chắc là sẽ không có cảm thụ nhiều lắm, nhưng là vô cùng nguy hiểm bởi vì thân thể yếu đuối không chịu nổi năng lượng xung kích hiện ra.
Truyền linh sư chợt lách người, đã đến trước mặt Đường Vũ Lân, một khi thực sự phát hiện tình hình không đúng,ông sẽ ngưng hẳn cái nghi thức này, bởi vì bảo đảm Đường Vũ Lân an toàn.
Khoảng cách rất gần, ông kinh ngạc thấy, trên trán Đường Vũ Lân dường như có một hoa văn màu vàng lóe lên một cái, sau đó văn hoa màu vàng kia hiện ra hình lưới lan hướng ra tứ chi nó.
Đây là cái gì Vũ Hồn? Vị thập phần thâm niên truyền linh sư này, ông đã thức tỉnh ngàn vạn tre con, nhưng loại tình huống xuất hiện trên người Đường Vũ Lân này lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Sau đó một khắc năng lượng hơi yếu không ổn định từ trên người Đường Vũ Lân lặng yên tản ra, năng lượng xuất hiện là từ nơi bụng hắn, đây là sinh ra hồn lực tốt nhất, năng lượng không ổn định không mạnh, nhưng là có tồn tại thật.
Điều này làm cho truyền linh sư rất là ngạc nhiên mừng rỡ, đây rõ ràng là bản thân Vũ Hồn có hồn lực, rất lâu, coi như là tiến hành nghi thức tròn một ngày, cũng không nhất định có thể phải gặp một bản thân tre con có đủ hồn lực, hôm nay vận khí dường như không sai. Chỉ là, Vũ Hồn nó, đến tột cùng là cái gì chứ?
Lúc trước hoa văn hình lưới màu vàng này đã biến mất vô tung vô ảnh, dường như cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện, hai mắt Đường Vũ Lân nhắm nghiền, tiếp nhận đau đớn hết sức,dường như tay phải của hắn cũng đã chậm rãi nâng lên.
Lòng bàn tay hướng về phía trước,quầng sáng màu lam nhạt toát ra từ nơi lòng bàn tay nó hướng ra phía ngoài, ngay sau đó, ngọn cỏ nhỏ màu lam nhạt chui ra lặng lẽ, lan tràn, đong đưa nhẹ nhàng mềm yếu, phát ra năng lượng không ổn định vô cùng yếu.
- Lam Ngân Thảo?
Truyền linh sư tràn đầy thất vọng. Nhưng rất nhanh thì bị thay thế bằng sự kinh ngạc kinh ngạc, Vũ Hồn Lam Ngân Thảo của nó đã gặp xuất hiện thêm, đây là một loại Vũ Hồn vô dụng a! Lam Ngân Thảo tại toàn bộ Đấu La Đại Lục, thậm chí là tại tinh la đại lục cùng ngày lớn chừng cái đấu lục, đều là sự sống tốt nhât, trên sân cỏ học viện Hồng Sơn cũng là tùy ý có thể thấy được. Chỉ là, loại Vũ Hồn vô dụng này tại sao lại có thể có hồn lực đang sinh ra vậy nhỉ?
Đau quá! Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy thân thể của chính mình dường như bị xé nát.
Mới vừa bị năng lượng ấm áp này rót vào thân thể thì, toàn thân nó chỉ là tê dại, thậm chí có chút dãn ra, nhưng rất nhanh, từ tứ chi tuôn ra một năng lượng mãnh liệt, dòng năng lượng này điên cuồng tàn phá trong cơ thể hắn, rất nhanh cho nó có cảm giác chướng bụng, làm nó đau đớn không cách nào thở được.
mỗi một chỗ thân thể đều cảm giác xé rách, bộ xương, cơ thể, da dẻ, không chỗ nào là không đau.
Dường như phải qua rất lâu, rất lâu, phần đâu đớn này mới dần dần điến mất, nơi lòng bàn tay truyền đến một tia cảm giác ấm áp, theo đó hắn cũng mở mắt.
Cây cỏ nhỏ Màu lam nhạt, xanh um tươi tốt trong lòng bàn tay hắn nhộn nhạo, Lam Ngân Thảo?
Đường Vũ Lân tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nó rõ ràng nhớ kỹ bây giờ mình là đang làm gì, cho nên khi tỉnh ngộ lại,thốt lên:
- Lam Ngân Thảo? Vũ Hồn của ta?
Tuy rằng còn không có chân chính học qua liên quan tới Vũ Hồn tri thức, nhưng cơ bản nhất nhận tri vẫn phải có, hắn đương nhiên biết, Lam Ngân Thảo là một loại Vũ Hồn vô dụng, hơn nữa còn là cái loại rất vông dụng này.
- Ân, đúng vậy, này sẽ là của ngươi Vũ Hồn.
Truyền linh sư mặt mỉm cười mà nói, nhưng trong ánh mắt không tiếc hận.
Bản thân có hồn lực, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Vũ Hồn là lời của Lam Ngân Thảo...
Môi Đường Vũ Lân nhẹ nhàng run,trong tâm hồn bé nhỏ của nó tràn đầy tổn thương, chờ đợi lâu như vậy, nhưng cuối cùng mình có cũng là Vũ Hồn vô dụng.
- Con trai, đừng buồn, ngươi có hồn lực.
Truyền linh sư vội vàng nói.
- Ta, ta có hồn lực?
Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn về phía Truyền linh sư.
Truyền linh sư gật đầu:
- Ta vừa mới đơn giản cho ngươi kiểm tra một chút, hồn lực Tiên Thiên cấp ba, tuy rằng không tính là tốt, nhưng cuối cùng là có hồn lực. Chỉ phải cố gắng, ngươi cũng có thể trở thành một người Hồn Sư a!
Đường Vũ Lân ngẩn ngơ:
- Nhưng, nhưng Vũ Hồn của ta là Lam Ngân Thảo...
Truyền linh sư mỉm cười nói:
- Ngươi chưa từng nghe qua liên quan tới chuyện cổ Đường Môn? tổ sư khai phái Đường Môn chủ Vũ Hồn, nhưng chỉ có Lam Ngân Thảo a! Hai vạn năm trước, ông chính là bằng loại trong mắt người bình thường hoàn toàn là Vũ Hồn bỏ đi này, ở trên đại lục oai phong một cõi, đánh bại tà ác Vũ Hồn Điện.
Đường Vũ Lân nháy mắt một cái, liên quan tới chuyện sưa tổ tiên khai phái Đường Môn của nó sao nó chưa từng nghe qua đâu nè? Người trong truyền thuyết kia là tháp chủ đầu tiên truyền linh tháp, là trên đại lục truyền lưu rộng nhất, ai cũng rất thích truyền thuyết nè.
- Thế nhưng, Vũ Hồn cuả tổ sư khai phái Đường Môn không phải là Lam Ngân Hoàng sao?
Đường Vũ Lân chăm chú hỏi.
- Ách...
Truyền linh sư hơi có chút xấu hổ, tên tiểu tử này, hiển nhiên không phải là dễ dàng lừa như vậy:
- Lam Ngân Hoàng cũng đồng dạng là từ Lam Ngân Thảo tiến hóa mà đến. Nếu mà ngươi muốn trở thành một người Hồn Sư mà nói, phải cố gắng sao?.
Đường Vũ Lân cắn môi một cái:
- Cảm ơn ngài, truyền linh sư đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.