Chương 74: Đúng là suy nghĩ lạ đời
Ma Mị Hồng Trần
22/01/2024
Tề Thiên đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ra sau vườn, lúc này, ánh mắt Tê Thiên dán chặt vào. Sau vườn.
"Đúng vậy, sau khi ở phòng bệnh VIP, mỗi ngày Liễu Y lại có một khoảng thời gian phơi nắng, mà khoảng thời gian này không có Liễu Kiến Quân đi cùng."
'Tề Thiên đi đến vườn hoa ở phía sau, lúc này nơi đây vắng tanh, bởi vì khoa nội trú đang xảy ra vấn đề lớn, các nhân viên hộ lý ở đây vào ngày thường thì lúc này cũng không có ở đây.
'Tề Thiên một mình đi tới, nhìn xung quanh, vấn đề nhất định nằm ở chỗ này.
Tề Thiên đi tới đi lui, hơn mười phút sau, Tê Thiên dán mắt vào một cái cây, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười: “Tìm ra nguyên nhân rồi, chất độc trong cơ thể Liễu Y và vụ trúng độc tập thể trong bệnh viện đều có liên quan đến mày đúng không."
Tề Thiên bước tới phía trước, đào cái cây này ra rồi chạy đến khoa nội trú.
Khi Tê Thiên đến khoa nội trú, nơi đây vẫn còn hỗn loạn như cũ, Tề Thiên nhìn thấy một chiếc áo blouse trắng bị ai đó ném bên cạnh, liền nhặt lên rồi khoác lên người: “Những người có biểu hiện nôn mửa thì đến chỗ tôi để lấy thuốc! Tự mang theo ly của mình!”
Lời này vừa nói ra, một đám người lập tức nhìn về phía Tề Thiên.
Một số y tá trẻ nhìn thấy Tê Thiên. "Ai đây?" "Chắc là bác sĩ mới của khoa này, đẹp trai quá."
"Có thuốc rồi, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm."
Rất nhiều bệnh nhân đã tập trung tới chỗ Tê Thiên.
Tê Thiên chỉ cho một ít phấn hoa đã mài nhỏ vào trong ly rồi ngâm là được.
Tại phòng họp của bệnh viện. Mọi người vẫn đang bàn luận sôi nổi.
"Tìm ra nguồn gốc của căn bệnh, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết!"
"Việc này đã trở thành chuyện lớn, phóng viên đã tới rồi, nếu chuyện này bị vạch trần, bệnh viện chúng ta lại phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng được!"
"Từ giờ trở đi, bệnh viện của chúng ta sẽ hoàn toàn mất đi uy tín!"
Kiều Lăng một tay chống đầu, một tay gõ gõ bàn, suy nghĩ biện pháp giải quyết, nếu chuyện này trở nên nghiêm trọng, Kiều gia cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, khi cửa phòng họp mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest xanh tay cầm cặp sách bước vào.
"Mọi người, xin tự giới thiệu, tôi tên là Trương Tín, đến từ công ty Dược phẩm Đường thị, tôi nghe nói bệnh viện của các vị đã xảy ra một số chuyện không được ổn cho lắm, tôi nghĩ loại thuốc đặc trị của Đường thị chúng tôi có thể giúp các vị giải quyết vấn đề này một cách tốt nhất."
Trương Tín nói, rồi bước vào phòng họp, kéo ghế và ngồi xuống.
Mặc dù từ ngữ khi Trương Tín nói chuyện mang lại cho người ta cảm giác lịch sự, nhưng thái độ mà anh ta biểu hiện ra lại rất kiêu ngạo, như thể đây là sân nhà của anh ta.
Kiều Lăng khẽ nhíu mày: "Dược phẩm Đường thị? Từ khi nào mà Dược phẩm Đường thị đã xâm nhập vào Thiên Ngân vậy?”
"Ha ha." Trương Tín cười khẽ, 'Quyết sách của Dược phẩm Đường thị chúng tôi thì không cần các vị phải lo, tôi đến đây chỉ để làm một cuộc thỏa thuận với các vị, loại thuốc đặc hiệu trong tay chúng tôi có thể nhanh chóng giải quyết các vấn đề hiện tại của bệnh viện này, để thể hiện sự chân thành của mình, chúng tôi có thể cung cấp miễn phí loại thuốc đặc hiệu này cho các vị?"
"Chân thành?" Trên mặt Kiều Lăng lộ ra sự khinh thường: "Chúng tôi cũng đã từng nghe qua danh tiếng trong ngành của Dược phẩm Đường thị, ông đang nói đến sự chân thành nào?"
Trương Tín nhún vai: "Đương nhiên là sự hợp tác. chân thành, đây là sự hợp tác mà Dược phẩm Đường thị chúng tôi hy vọng có thể đạt được trong vài năm tới với bệnh viện của các vị, hy vọng phía bệnh viện có thể xem xét."
Trương Tín lấy ra một tập tài liệu từ trong cặp và ném nó lên bàn.
Tài liệu đã được chuyển cho Kiều Lăng.
Kiều Lăng chỉ mở ra xem một chút rồi đóng tài liệu lại, lạnh lùng nói: "Đúng là suy nghĩ lạ đời!"
"Đúng vậy, sau khi ở phòng bệnh VIP, mỗi ngày Liễu Y lại có một khoảng thời gian phơi nắng, mà khoảng thời gian này không có Liễu Kiến Quân đi cùng."
'Tề Thiên đi đến vườn hoa ở phía sau, lúc này nơi đây vắng tanh, bởi vì khoa nội trú đang xảy ra vấn đề lớn, các nhân viên hộ lý ở đây vào ngày thường thì lúc này cũng không có ở đây.
'Tề Thiên một mình đi tới, nhìn xung quanh, vấn đề nhất định nằm ở chỗ này.
Tề Thiên đi tới đi lui, hơn mười phút sau, Tê Thiên dán mắt vào một cái cây, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười: “Tìm ra nguyên nhân rồi, chất độc trong cơ thể Liễu Y và vụ trúng độc tập thể trong bệnh viện đều có liên quan đến mày đúng không."
Tề Thiên bước tới phía trước, đào cái cây này ra rồi chạy đến khoa nội trú.
Khi Tê Thiên đến khoa nội trú, nơi đây vẫn còn hỗn loạn như cũ, Tề Thiên nhìn thấy một chiếc áo blouse trắng bị ai đó ném bên cạnh, liền nhặt lên rồi khoác lên người: “Những người có biểu hiện nôn mửa thì đến chỗ tôi để lấy thuốc! Tự mang theo ly của mình!”
Lời này vừa nói ra, một đám người lập tức nhìn về phía Tề Thiên.
Một số y tá trẻ nhìn thấy Tê Thiên. "Ai đây?" "Chắc là bác sĩ mới của khoa này, đẹp trai quá."
"Có thuốc rồi, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm."
Rất nhiều bệnh nhân đã tập trung tới chỗ Tê Thiên.
Tê Thiên chỉ cho một ít phấn hoa đã mài nhỏ vào trong ly rồi ngâm là được.
Tại phòng họp của bệnh viện. Mọi người vẫn đang bàn luận sôi nổi.
"Tìm ra nguồn gốc của căn bệnh, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết!"
"Việc này đã trở thành chuyện lớn, phóng viên đã tới rồi, nếu chuyện này bị vạch trần, bệnh viện chúng ta lại phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng được!"
"Từ giờ trở đi, bệnh viện của chúng ta sẽ hoàn toàn mất đi uy tín!"
Kiều Lăng một tay chống đầu, một tay gõ gõ bàn, suy nghĩ biện pháp giải quyết, nếu chuyện này trở nên nghiêm trọng, Kiều gia cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, khi cửa phòng họp mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest xanh tay cầm cặp sách bước vào.
"Mọi người, xin tự giới thiệu, tôi tên là Trương Tín, đến từ công ty Dược phẩm Đường thị, tôi nghe nói bệnh viện của các vị đã xảy ra một số chuyện không được ổn cho lắm, tôi nghĩ loại thuốc đặc trị của Đường thị chúng tôi có thể giúp các vị giải quyết vấn đề này một cách tốt nhất."
Trương Tín nói, rồi bước vào phòng họp, kéo ghế và ngồi xuống.
Mặc dù từ ngữ khi Trương Tín nói chuyện mang lại cho người ta cảm giác lịch sự, nhưng thái độ mà anh ta biểu hiện ra lại rất kiêu ngạo, như thể đây là sân nhà của anh ta.
Kiều Lăng khẽ nhíu mày: "Dược phẩm Đường thị? Từ khi nào mà Dược phẩm Đường thị đã xâm nhập vào Thiên Ngân vậy?”
"Ha ha." Trương Tín cười khẽ, 'Quyết sách của Dược phẩm Đường thị chúng tôi thì không cần các vị phải lo, tôi đến đây chỉ để làm một cuộc thỏa thuận với các vị, loại thuốc đặc hiệu trong tay chúng tôi có thể nhanh chóng giải quyết các vấn đề hiện tại của bệnh viện này, để thể hiện sự chân thành của mình, chúng tôi có thể cung cấp miễn phí loại thuốc đặc hiệu này cho các vị?"
"Chân thành?" Trên mặt Kiều Lăng lộ ra sự khinh thường: "Chúng tôi cũng đã từng nghe qua danh tiếng trong ngành của Dược phẩm Đường thị, ông đang nói đến sự chân thành nào?"
Trương Tín nhún vai: "Đương nhiên là sự hợp tác. chân thành, đây là sự hợp tác mà Dược phẩm Đường thị chúng tôi hy vọng có thể đạt được trong vài năm tới với bệnh viện của các vị, hy vọng phía bệnh viện có thể xem xét."
Trương Tín lấy ra một tập tài liệu từ trong cặp và ném nó lên bàn.
Tài liệu đã được chuyển cho Kiều Lăng.
Kiều Lăng chỉ mở ra xem một chút rồi đóng tài liệu lại, lạnh lùng nói: "Đúng là suy nghĩ lạ đời!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.