Chương 51: Đúng vậy
Ma Mị Hồng Trần
22/01/2024
Tính tình của Tê Đông Thịnh khá hiền, vừa rồi người nhà Tề Đông Lâm nhắc đến căn nhà cũ, Tê Đông Thịnh cũng không nói gì, cuối cùng còn lên tiếng để hòa giải.
Nhưng bây giờ, khi Vương Tùng Phượng nói muốn về quê †ìm ông cụ để nói chuyện, Tê Đông Thịnh lập tức đập đũa xuống bàn, tức giận nói: “Muốn nói chuyện gì với ông cụ?”
Tề Đông Thịnh đột nhiên nổi giận khiến Vương Tùng Phượng giật mình.
Vương Tùng Phượng dùng giọng điệu mỉa mai nói: “Anh cả, chúng ta đều đã già rồi, con cái đều đã đến tuổi kết hôn, anh đừng nghĩ đến việc dùng thân phận để gây áp lực cho em dâu là tôi! Tôi có thể nói gì với ông cụ? Đương nhiên là nói chuyện cháu trai nhỏ của ông ấy muốn kết hôn, nhưng không có nhà tân hôn! Cháu trai lớn không có năng lực đó, còn chiếm chỗ không nhường!”
Tê Châu nói đỡ: “Đúng vậy, ông nội trước khi về quê đã để nhà lại, chẳng phải là để sau này chúng ta tốt hơn sao? Vậy bây giờ cháu có bạn gái, cũng sắp kết hôn, cháu chỉ cần nhà cũ mà thôi, chúng ta đều là người một nhà, các người không muốn thấy nhà chúng cháu sống tốt sao?
Văn Tố Hoa cũng ném đũa xuống, lạnh lùng nói: “Nhà chú hai này, nếu đã nói đến mức này rồi, vậy tôi cũng nói rõ ra luôn đi, Văn Tố Hoa tôi cũng không phải là người vô lý, đúng, chúng ta là người một nhà, nhưng các người đã làm những việc mà người một nhà nên làm chưa? Mấy năm nay tôi và lão Thịnh sống như thế nào các người đâu phải không biết, căn nhà cũ vẫn luôn cho thuê, tiền thuê nhà là cả nhà các người lấy, khi tôi và lão Thịnh không có chỗ để ở, chúng tôi muốn lấy tiền thuê nhà, các người có cho không? Lúc đó các người có coi chúng tôi là người một nhà sao?"
Tề Châu trợn trắng mắt, lẩm bẩm nói: "Các người không có chỗ ở đâu phải là do cháu, hơn nữa, đúng lúc cháu cần tiền, các người sống ở đâu mà không được."
Tê Đông Lâm nói: “Chị dâu, đâu thể nói như vậy được, tình huống lúc đó đâu giống như bây giờ được? Dù sao chúng tôi chỉ nói một câu, Tê Châu nhà chúng tôi kết hôn là vì nối dõi tông đường cho nhà họ Tề, nếu các người không đồng ý thì chúng tôi sẽ về quê nhờ ông cụ phân xử! Xem ông ấy muốn giao căn nhà cho Tê Châu nhà chúng tôi lấy vợ sinh con, hay là ông ấy muốn tiếp tục duy trì Tê Thiên, một đứa cháu trai vô dụng!"
"Ăn nói nhảm nhí!" Văn Tố Hoa hét lớn: "Tôi nói cho cậu biết Tê Đông Lâm, con trai của tôi cũng không kém hơn bất cứ ai khác!"
Vương Tùng Phượng chế nhạo: “Đã từng vào tù rồi còn không kém gì chứ? Bây giờ thậm chí còn không có việc làm! Còn khoe khoang việc mình làm ở tập đoàn Văn Tôn! E răng cửa lớn tập đoàn Văn Tôn còn không vào được đấy chứ! Ngay cả một người quét dọn cũng không nhận người từng ngồi tù đâu!"
Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, hai bên có xu hướng bắt đầu cãi vã.
Trong lúc mọi người đang cãi nhau, Tề Thiên ăn sạch cơm trong chén rồi buông chén cơm xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi nói với vợ chồng Tề Đông Thịnh: “Bố mẹ, hôm nay con về là chuyện muốn nói với hai người, con đã giúp hai người tìm được hai công việc tại tập đoàn Văn Tôn, bên phía tập đoàn Văn Tôn cũng đồng ý là sẽ bù đắp bảo hiểm an sinh xã hội cho hai người trong vài năm qua, công việc không mệt nhọc, lương cũng không tệ, hai người xem có muốn đi hay không, nếu muốn ởi thì có thể sắp xếp cho hai người nhận việc vào sáng mai.
Sau khi Tê Thiên nói xong, vợ chồng Tê Đông Thịnh còn chưa kịp nói chuyện, Vương Tùng Phượng đã chế nhạo: "Tê Thiên, cậu thật sự là nghiện làm màu trước mặt chúng tôi rồi!"
'Tề Châu cũng nói: "Đúng vậy, còn nói sắp xếp hai vị trí, còn để tập đoàn Văn Tôn bù đắp an sinh xã hội, sao anh không nói ngài Cố Văn - chủ tịch của tập đoàn Văn Tôn là đàn em của anh luôn đi?"
Tê Đông Lâm nói: "Tê Thiên, mặc dù nhà họ Tê chúng ta không phải là một gia đình có tiền có thế, nhưng con người sống thì phải luôn trung thực, cháu nhìn lại mình đi, bây giờ cháu đã trở thành người như thế nào, miệng toàn nói phét nói, thực sự làm người khác thất vọng! Cháu nghĩ nếu mình nói như vậy với ông nội thì ông ấy có tin không?
Vương Tùng Phượng nói: "Có người hiện tại chỉ là muốn †ìm chút thể diện, không chịu thừa nhận mình là rác rưởi, nhưng muốn khoe khoang thì cũng phải tìm lý do gì thích hợp một chút chứt"
Nhưng bây giờ, khi Vương Tùng Phượng nói muốn về quê †ìm ông cụ để nói chuyện, Tê Đông Thịnh lập tức đập đũa xuống bàn, tức giận nói: “Muốn nói chuyện gì với ông cụ?”
Tề Đông Thịnh đột nhiên nổi giận khiến Vương Tùng Phượng giật mình.
Vương Tùng Phượng dùng giọng điệu mỉa mai nói: “Anh cả, chúng ta đều đã già rồi, con cái đều đã đến tuổi kết hôn, anh đừng nghĩ đến việc dùng thân phận để gây áp lực cho em dâu là tôi! Tôi có thể nói gì với ông cụ? Đương nhiên là nói chuyện cháu trai nhỏ của ông ấy muốn kết hôn, nhưng không có nhà tân hôn! Cháu trai lớn không có năng lực đó, còn chiếm chỗ không nhường!”
Tê Châu nói đỡ: “Đúng vậy, ông nội trước khi về quê đã để nhà lại, chẳng phải là để sau này chúng ta tốt hơn sao? Vậy bây giờ cháu có bạn gái, cũng sắp kết hôn, cháu chỉ cần nhà cũ mà thôi, chúng ta đều là người một nhà, các người không muốn thấy nhà chúng cháu sống tốt sao?
Văn Tố Hoa cũng ném đũa xuống, lạnh lùng nói: “Nhà chú hai này, nếu đã nói đến mức này rồi, vậy tôi cũng nói rõ ra luôn đi, Văn Tố Hoa tôi cũng không phải là người vô lý, đúng, chúng ta là người một nhà, nhưng các người đã làm những việc mà người một nhà nên làm chưa? Mấy năm nay tôi và lão Thịnh sống như thế nào các người đâu phải không biết, căn nhà cũ vẫn luôn cho thuê, tiền thuê nhà là cả nhà các người lấy, khi tôi và lão Thịnh không có chỗ để ở, chúng tôi muốn lấy tiền thuê nhà, các người có cho không? Lúc đó các người có coi chúng tôi là người một nhà sao?"
Tề Châu trợn trắng mắt, lẩm bẩm nói: "Các người không có chỗ ở đâu phải là do cháu, hơn nữa, đúng lúc cháu cần tiền, các người sống ở đâu mà không được."
Tê Đông Lâm nói: “Chị dâu, đâu thể nói như vậy được, tình huống lúc đó đâu giống như bây giờ được? Dù sao chúng tôi chỉ nói một câu, Tê Châu nhà chúng tôi kết hôn là vì nối dõi tông đường cho nhà họ Tề, nếu các người không đồng ý thì chúng tôi sẽ về quê nhờ ông cụ phân xử! Xem ông ấy muốn giao căn nhà cho Tê Châu nhà chúng tôi lấy vợ sinh con, hay là ông ấy muốn tiếp tục duy trì Tê Thiên, một đứa cháu trai vô dụng!"
"Ăn nói nhảm nhí!" Văn Tố Hoa hét lớn: "Tôi nói cho cậu biết Tê Đông Lâm, con trai của tôi cũng không kém hơn bất cứ ai khác!"
Vương Tùng Phượng chế nhạo: “Đã từng vào tù rồi còn không kém gì chứ? Bây giờ thậm chí còn không có việc làm! Còn khoe khoang việc mình làm ở tập đoàn Văn Tôn! E răng cửa lớn tập đoàn Văn Tôn còn không vào được đấy chứ! Ngay cả một người quét dọn cũng không nhận người từng ngồi tù đâu!"
Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, hai bên có xu hướng bắt đầu cãi vã.
Trong lúc mọi người đang cãi nhau, Tề Thiên ăn sạch cơm trong chén rồi buông chén cơm xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi nói với vợ chồng Tề Đông Thịnh: “Bố mẹ, hôm nay con về là chuyện muốn nói với hai người, con đã giúp hai người tìm được hai công việc tại tập đoàn Văn Tôn, bên phía tập đoàn Văn Tôn cũng đồng ý là sẽ bù đắp bảo hiểm an sinh xã hội cho hai người trong vài năm qua, công việc không mệt nhọc, lương cũng không tệ, hai người xem có muốn đi hay không, nếu muốn ởi thì có thể sắp xếp cho hai người nhận việc vào sáng mai.
Sau khi Tê Thiên nói xong, vợ chồng Tê Đông Thịnh còn chưa kịp nói chuyện, Vương Tùng Phượng đã chế nhạo: "Tê Thiên, cậu thật sự là nghiện làm màu trước mặt chúng tôi rồi!"
'Tề Châu cũng nói: "Đúng vậy, còn nói sắp xếp hai vị trí, còn để tập đoàn Văn Tôn bù đắp an sinh xã hội, sao anh không nói ngài Cố Văn - chủ tịch của tập đoàn Văn Tôn là đàn em của anh luôn đi?"
Tê Đông Lâm nói: "Tê Thiên, mặc dù nhà họ Tê chúng ta không phải là một gia đình có tiền có thế, nhưng con người sống thì phải luôn trung thực, cháu nhìn lại mình đi, bây giờ cháu đã trở thành người như thế nào, miệng toàn nói phét nói, thực sự làm người khác thất vọng! Cháu nghĩ nếu mình nói như vậy với ông nội thì ông ấy có tin không?
Vương Tùng Phượng nói: "Có người hiện tại chỉ là muốn †ìm chút thể diện, không chịu thừa nhận mình là rác rưởi, nhưng muốn khoe khoang thì cũng phải tìm lý do gì thích hợp một chút chứt"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.