Chương 155: Không biết có nên để ông chết hay không
Ma Mị Hồng Trần
01/02/2024
Trong thang máy, Tê Thiên cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Kiều Lăng, nhún vai: “Đừng nhìn tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây.”
Người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục công sở mỉm cười với Kiều Lăng: "Sếp Kiều, những tài sản kinh doanh dưới danh nghĩa của ông chủ chúng tôi nhiều không đếm xuể, không thể thống kê được, có đến 90% xí nghiệp. ông chủ chưa bao giờ tới."
Kiều Lăng mở to mắt: “Cô biết tôi sao?”
'Tề Thiên nói: "Câu lạc bộ Kim Đỉnh là nơi chuyên dùng để thu thập thông tin tình báo, Kiều Lăng cô cũng được coi là một nhân vật có tiếng ở tầng lớp cao cấp của Thiên Ngân, đương nhiên là có tất cả thông tin về cô, từ khi cô còn nhỏ mấy tuổi mới nghỉ đái dầm, cho đến chuyện tình cảm của cô, bao gồm cả tài sản riêng mà cô có, đều rất rõ ràng."
Kiều Lăng đỏ mặt: “Thật sao?”
"Ha ha! Nhìn cô kìa." Tê Thiên cười lớn: "Tôi lừa cô thôi, ai mà rảnh rỗi điều tra những chuyện này của cô."
Đang nói chuyện thì thang máy đã lên đến tầng cao nhất.
Tê Thiên đi ra trước, Kiều Lăng theo sau, nhưng người phụ nữ mặc trang phục công sở kia lại không đi theo.
'Tầng trên rõ ràng là không gian riêng tư, Kiều Lăng không nhìn thấy ai cả.
Kiều Lăng nghỉ hoặc hỏi: "Tê Thiên, chúng ta tới đây làm gì?"
'Tê Thiên mỉm cười: “Chuyện trùng hợp là Lưu Tài Lương cũng đến đây chơi, cho nên sát thủ do Đường Tử Tấn phái tới tự nhiên bị thất bại, đi thôi, chúng ta đi nhìn xem sắc mặt của Lưu Tài Lương bây giờ trông có ổn không.”
Tê Thiên nói xong liền mở ra một cánh cửa.
Sau cánh cửa, đèn đuốc sáng trưng, trong căn phòng rộng lớn, Lưu Tài Lương co rúm trong góc, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Khi Tê Thiên và Kiều Lăng bước vào, Lưu Tài Lương lập tức nhìn sang bên này, khi nhìn thấy Tê Thiên và Kiều Lăng, Lưu Tài Lương trợn to hai mắt.
"Lưu Tài Lương, xem ra ông cũng không kiêu ngạo. được bao lâu." Tê Thiên cười nói: "Thật ra tôi thật sự rất phân vân không biết có nên để ông chết hay không."
"Cậu... Cậu..." Giọng nói của Lưu Tài Lương run run, hiển nhiên ông ta vẫn đang trong tình trạng vô cùng sợ hãi.
Vụ tấn công ám sát vừa rồi đã khiến Lưu Tài Lương sợ vỡ mật.
Trong phòng riêng trên tầng ba của câu lạc bộ Kim Đỉnh, trên mặt đất vẫn còn vết máu, đồng thời có một bóng người đang nằm trong vũng máu, dáng người này rất giống Lưu Tài Lương.
Cửa phòng riêng bị mở ra, người phụ nữ xinh đẹp vừa mới đón Tề Thiên đi vào nói: "Mọi chuyện kết thúc rồi, dọn dẹp đi."
Người phụ nữ vừa dứt lời, "Lưu Tài Lương" đang nằm trên vũng máu lại đứng dậy, xé bỏ lớp mặt nạ da người trên mặt, lộ ra một khuôn mặt khác.
Tầng dưới câu lạc bộ Kim Đỉnh, có người gọi điện thoại: “Sự việc đã giải quyết xong, điện thoại di động đã bị hủy.”
Trong câu lạc bộ Kim Đỉnh, Tà Thiên đứng trước mặt Lưu Tài Lương, sau đó đột nhiên đưa tay ra túm tóc Lưu Tài Lương và kéo ông ta ra ngoài.
Tê Thiên chỉ đưa tay ra bẻ nhẹ một cái, đã dễ dàng gỡ ra chân ghế của chiếc ghế gỗ lim bên cạnh.
Loại gỗ lim này cực kỳ cứng, Tề Thiên thử sức nặng của chân ghế, sau đó dùng hết sức vung nó, đập mạnh vào xương bắp chân của Lưu Tài Lương.
"Bịch!" Âm thanh trầm đục vang lên, Lưu Tài Lương phát ra một tiếng thét thảm thiết, âm thanh xé lòng như muốn xuyên thủng màng nhĩ của người ta.
Tê Thiên ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn của Lưu Tài Lương, nói: "Tôi hỏi ông, ăn vạ thì có thể va chạm đến xê dịch vị trí xương ngực không?"
Lưu Tài Lương thở hổn hển: "Tôi...tôi không biết!"
'Tê Thiên không nói gì, lại đứng lên, túm lấy ống quần của Lưu Tài Lương, đặt một chân của Lưu Tài Lương lên trên ghế, sau đó dùng gậy đập xuống!
Người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục công sở mỉm cười với Kiều Lăng: "Sếp Kiều, những tài sản kinh doanh dưới danh nghĩa của ông chủ chúng tôi nhiều không đếm xuể, không thể thống kê được, có đến 90% xí nghiệp. ông chủ chưa bao giờ tới."
Kiều Lăng mở to mắt: “Cô biết tôi sao?”
'Tề Thiên nói: "Câu lạc bộ Kim Đỉnh là nơi chuyên dùng để thu thập thông tin tình báo, Kiều Lăng cô cũng được coi là một nhân vật có tiếng ở tầng lớp cao cấp của Thiên Ngân, đương nhiên là có tất cả thông tin về cô, từ khi cô còn nhỏ mấy tuổi mới nghỉ đái dầm, cho đến chuyện tình cảm của cô, bao gồm cả tài sản riêng mà cô có, đều rất rõ ràng."
Kiều Lăng đỏ mặt: “Thật sao?”
"Ha ha! Nhìn cô kìa." Tê Thiên cười lớn: "Tôi lừa cô thôi, ai mà rảnh rỗi điều tra những chuyện này của cô."
Đang nói chuyện thì thang máy đã lên đến tầng cao nhất.
Tê Thiên đi ra trước, Kiều Lăng theo sau, nhưng người phụ nữ mặc trang phục công sở kia lại không đi theo.
'Tầng trên rõ ràng là không gian riêng tư, Kiều Lăng không nhìn thấy ai cả.
Kiều Lăng nghỉ hoặc hỏi: "Tê Thiên, chúng ta tới đây làm gì?"
'Tê Thiên mỉm cười: “Chuyện trùng hợp là Lưu Tài Lương cũng đến đây chơi, cho nên sát thủ do Đường Tử Tấn phái tới tự nhiên bị thất bại, đi thôi, chúng ta đi nhìn xem sắc mặt của Lưu Tài Lương bây giờ trông có ổn không.”
Tê Thiên nói xong liền mở ra một cánh cửa.
Sau cánh cửa, đèn đuốc sáng trưng, trong căn phòng rộng lớn, Lưu Tài Lương co rúm trong góc, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Khi Tê Thiên và Kiều Lăng bước vào, Lưu Tài Lương lập tức nhìn sang bên này, khi nhìn thấy Tê Thiên và Kiều Lăng, Lưu Tài Lương trợn to hai mắt.
"Lưu Tài Lương, xem ra ông cũng không kiêu ngạo. được bao lâu." Tê Thiên cười nói: "Thật ra tôi thật sự rất phân vân không biết có nên để ông chết hay không."
"Cậu... Cậu..." Giọng nói của Lưu Tài Lương run run, hiển nhiên ông ta vẫn đang trong tình trạng vô cùng sợ hãi.
Vụ tấn công ám sát vừa rồi đã khiến Lưu Tài Lương sợ vỡ mật.
Trong phòng riêng trên tầng ba của câu lạc bộ Kim Đỉnh, trên mặt đất vẫn còn vết máu, đồng thời có một bóng người đang nằm trong vũng máu, dáng người này rất giống Lưu Tài Lương.
Cửa phòng riêng bị mở ra, người phụ nữ xinh đẹp vừa mới đón Tề Thiên đi vào nói: "Mọi chuyện kết thúc rồi, dọn dẹp đi."
Người phụ nữ vừa dứt lời, "Lưu Tài Lương" đang nằm trên vũng máu lại đứng dậy, xé bỏ lớp mặt nạ da người trên mặt, lộ ra một khuôn mặt khác.
Tầng dưới câu lạc bộ Kim Đỉnh, có người gọi điện thoại: “Sự việc đã giải quyết xong, điện thoại di động đã bị hủy.”
Trong câu lạc bộ Kim Đỉnh, Tà Thiên đứng trước mặt Lưu Tài Lương, sau đó đột nhiên đưa tay ra túm tóc Lưu Tài Lương và kéo ông ta ra ngoài.
Tê Thiên chỉ đưa tay ra bẻ nhẹ một cái, đã dễ dàng gỡ ra chân ghế của chiếc ghế gỗ lim bên cạnh.
Loại gỗ lim này cực kỳ cứng, Tề Thiên thử sức nặng của chân ghế, sau đó dùng hết sức vung nó, đập mạnh vào xương bắp chân của Lưu Tài Lương.
"Bịch!" Âm thanh trầm đục vang lên, Lưu Tài Lương phát ra một tiếng thét thảm thiết, âm thanh xé lòng như muốn xuyên thủng màng nhĩ của người ta.
Tê Thiên ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn của Lưu Tài Lương, nói: "Tôi hỏi ông, ăn vạ thì có thể va chạm đến xê dịch vị trí xương ngực không?"
Lưu Tài Lương thở hổn hển: "Tôi...tôi không biết!"
'Tê Thiên không nói gì, lại đứng lên, túm lấy ống quần của Lưu Tài Lương, đặt một chân của Lưu Tài Lương lên trên ghế, sau đó dùng gậy đập xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.