Chương 47: Xong rồi!
Ma Mị Hồng Trần
22/01/2024
Trong sảnh biệt thự, Thẩm Thu Thủy cầm hòm thuốc ngồi xổm trước mặt Tề Thiên.
Tê Thiên nhìn Thẩm Thu Thủy vụng về bôi thuốc cầm máu cho mình, cười khổ một tiếng: "Để tôi làm."
Tê Thiên nói xong bèn vươn tay. Thẩm Thu Thủy đẩy tay Tê Thiên ra.
"Anh chỉ có một tay, làm sao mà làm được? Ngoan ngoãn ngồi đấy!
Nói xong, Thẩm Thu Thủy tiếp tục vụng về bôi thuốc cho Tê Thiên, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua cánh tay của anh mang theo từng đợt ngứa ngáy.
Nhìn vết thương trên cánh tay Tề Thiên vẫn rỉ máu vì bảo vệ mình, nước mắt Thẩm Thu Thủy lại không kiềm được mà chảy xuống.
Khoảng hơn nửa giờ sau, Thẩm Thu Thủy mới xử lý xong vết thương giúp Tê Thiên.
"Xong rồi!"
'Thẩm Thu Thủy hài lòng thắt nút phần cuối của băng gạc, gật đầu tán thưởng cho thành quả của bản thân.
Tê Thiên nhìn nút thắt hình nơ trên cánh tay, cười còn khó coi hơn khóc.
Trần Tĩnh đi đến, lên tiếng nói: "Cô Thẩm, trên xe có hai thiết bị định vị theo dõi."
Trái tim Thẩm Thu Thủy trầm xuống, đây là xe của cô, không phải của công ty, là ai cài máy theo dõi vào xe của cô?
Trần Tĩnh tiếp tục nói: "Cô Thẩm, tiệc rượu hôm nay không nên tham gia thì tốt hơn, tôi vẫn chưa tháo gỡ thiết bị theo dõi, vẫn cần tiếp tục để trên xe, cố gắng dẫn dụ kẻ đứng đằng sau ra.
'Thẩm Thu Thủy gật đầu: "Việc này cô cứ tự sắp xếp đi."
Tê Thiên thấy hai người nói chuyện thì bản thân yên lặng trở về phòng, cũng sắp xếp người đi điều tra về chuyện có liên quan đến thiết bị theo dõi.
Nhìn đồng hồ, vừa đúng đến sáu giờ, cuộc gọi của chị Hồng cũng gọi đến vào lúc này.
"Cậu nhóc đẹp trai, tôi tỉnh ngủ rồi, cậu thật đáng ghét, sao cứ phải bắt tôi mơ về cậu thế"
Giọng nói lười biếng của chị Hồng từ trong điện thoại truyền ra, ngập tràn sự quyến rũ.
Tê Thiên cười nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng nhớ cô suốt ngày đây."
"Đồ đáng ghét, chỉ biết lừa chị Hồng, nếu như đã nhớ thì tôi chờ cậu ở quán bar nha."
Chị Hồng để lại âm thanh mơ màng khiến người ta suy nghĩ viển vông rồi cúp điện thoại.
Tê Thiên suy nghĩ một lát, mặc áo khoác dài tay đi ra ngoài, dù thế nào cũng phải che nút thắt hình cái nơ trên cánh tay lại.
Tê Thiên vừa ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại Tê Đông Thịnh gọi tới, hỏi Tê Thiên khi nào thì về nhà ăn cơm.
Tê Thiên tính toán thời gian: "Khoảng bảy giờ rưỡi ạ." "Vậy thì đúng lúc, bố và mẹ con đang chuẩn bị đồ ăn.” Lúc sáu giờ hai mươi, Tê Thiên cũng đã đến quán bar.
Tê Thiên trực tiếp đi vào bên trong, đẩy cánh cửa phòng VỊP ngày hôm qua ra.
Vừa vào phòng, mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào. mũi, Tề Thiên nhìn lại, bên trong căn phòng này có mười mấy người đẹp đang ngồi đó, tất cả đều là những cô gái chân dài, dáng vừa gầy vừa cao, rất mê người.
Tê Thiên nhìn Thẩm Thu Thủy vụng về bôi thuốc cầm máu cho mình, cười khổ một tiếng: "Để tôi làm."
Tê Thiên nói xong bèn vươn tay. Thẩm Thu Thủy đẩy tay Tê Thiên ra.
"Anh chỉ có một tay, làm sao mà làm được? Ngoan ngoãn ngồi đấy!
Nói xong, Thẩm Thu Thủy tiếp tục vụng về bôi thuốc cho Tê Thiên, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua cánh tay của anh mang theo từng đợt ngứa ngáy.
Nhìn vết thương trên cánh tay Tề Thiên vẫn rỉ máu vì bảo vệ mình, nước mắt Thẩm Thu Thủy lại không kiềm được mà chảy xuống.
Khoảng hơn nửa giờ sau, Thẩm Thu Thủy mới xử lý xong vết thương giúp Tê Thiên.
"Xong rồi!"
'Thẩm Thu Thủy hài lòng thắt nút phần cuối của băng gạc, gật đầu tán thưởng cho thành quả của bản thân.
Tê Thiên nhìn nút thắt hình nơ trên cánh tay, cười còn khó coi hơn khóc.
Trần Tĩnh đi đến, lên tiếng nói: "Cô Thẩm, trên xe có hai thiết bị định vị theo dõi."
Trái tim Thẩm Thu Thủy trầm xuống, đây là xe của cô, không phải của công ty, là ai cài máy theo dõi vào xe của cô?
Trần Tĩnh tiếp tục nói: "Cô Thẩm, tiệc rượu hôm nay không nên tham gia thì tốt hơn, tôi vẫn chưa tháo gỡ thiết bị theo dõi, vẫn cần tiếp tục để trên xe, cố gắng dẫn dụ kẻ đứng đằng sau ra.
'Thẩm Thu Thủy gật đầu: "Việc này cô cứ tự sắp xếp đi."
Tê Thiên thấy hai người nói chuyện thì bản thân yên lặng trở về phòng, cũng sắp xếp người đi điều tra về chuyện có liên quan đến thiết bị theo dõi.
Nhìn đồng hồ, vừa đúng đến sáu giờ, cuộc gọi của chị Hồng cũng gọi đến vào lúc này.
"Cậu nhóc đẹp trai, tôi tỉnh ngủ rồi, cậu thật đáng ghét, sao cứ phải bắt tôi mơ về cậu thế"
Giọng nói lười biếng của chị Hồng từ trong điện thoại truyền ra, ngập tràn sự quyến rũ.
Tê Thiên cười nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng nhớ cô suốt ngày đây."
"Đồ đáng ghét, chỉ biết lừa chị Hồng, nếu như đã nhớ thì tôi chờ cậu ở quán bar nha."
Chị Hồng để lại âm thanh mơ màng khiến người ta suy nghĩ viển vông rồi cúp điện thoại.
Tê Thiên suy nghĩ một lát, mặc áo khoác dài tay đi ra ngoài, dù thế nào cũng phải che nút thắt hình cái nơ trên cánh tay lại.
Tê Thiên vừa ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại Tê Đông Thịnh gọi tới, hỏi Tê Thiên khi nào thì về nhà ăn cơm.
Tê Thiên tính toán thời gian: "Khoảng bảy giờ rưỡi ạ." "Vậy thì đúng lúc, bố và mẹ con đang chuẩn bị đồ ăn.” Lúc sáu giờ hai mươi, Tê Thiên cũng đã đến quán bar.
Tê Thiên trực tiếp đi vào bên trong, đẩy cánh cửa phòng VỊP ngày hôm qua ra.
Vừa vào phòng, mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào. mũi, Tề Thiên nhìn lại, bên trong căn phòng này có mười mấy người đẹp đang ngồi đó, tất cả đều là những cô gái chân dài, dáng vừa gầy vừa cao, rất mê người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.