Chương 13
Điển Tâm
21/03/2013
"Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Những lời này Đậu Khấu đã nghe đến thủng cả lỗ tai.
Mấy ngày nay, Lôi Đằng hạ lệnh, nói là đầu của hắn có thể đau bất cứ lúc nào, nên từng phút, từng giây nàng phải ở trong phạm vi tầm mắt của hắn. Cho nên, nàng được ban một vinh dự cao quý nhất mà yêu ma nào cũng phải mơ ước, đó là lưu lại bên cạnh hắn, ngồi cách bảo điện không xa, trên một chiếc ghế rất đẹp, rất tiện nghi.
Lưu lại bên cạnh hắn, dĩ nhiên là nàng có cầu cũng không được.
Chẳng qua lúc trước khai chiến, Lôi Đằng có quá nhiều chuyện phải giải quyết, mà hiện tại nàng cũng chẳng phải là ngồi không, những lúc hắn xử lý chiến sự, thì nàng cũng đem một vài món đồ đến đại điện, bận rộn làm việc của mình.
Nhưng Lôi Đằng dù bận đến đâu thì tròng mắt đen thỉnh thoảng vẫn rơi trên người nàng, săm soi không chút e dè. Nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng tầm mắt sắc bén kia đang lướt theo những đường cong trên cơ thể nàng, cơ hồ có thể nhìn xuyên qua cả lớp quần áo...
"Nha đầu, ngươi không nghe thấy câu hỏi của ta sao?" Hắn vừa nói chuyện, vừa lướt cặp mắt nóng bỏng qua đôi môi của nàng, vai nàng, hông nàng …
Đậu Khấu bị nhìn đến nỗi khuôn mặt ửng đỏ, không thể làm gì khác hơn là vờ như không biết, khẽ nghiêng người tránh ánh mắt của hắn. Trong tay nàng cầm một chiếc thìa lớn, làm bộ không phát hiện ra, tiếp tục khuấy bát nước sôi.
"Ta đang khử trùng băng gạc."
"Tại sao lại phải dùng nước để nấu?" Những chuyện phiền toái như vậy sao không khiến nàng phát phiền lên nhỉ, trái lại, còn lấy làm cao hứng?
"Để trừ độc."
"Trừ độc?" Lôi Đằng nhảy dựng lên, tức giận gầm lớn, cất bước đi xuống khỏi bảo điện. "Băng gạc có độc? ! Người đâu, cái này là ai đưa tới? ! Đem tên hạ độc khốn kiếp đó ra đây cho ta!"
A a, hỏng bét, hắn hiểu lầm rồi!
"Không phải, băng gạc này không có độc." Sợ Lôi Đằng động tới người vô tội, Đậu Khấu cũng nhảy dựng theo, không ngừng tức giận hắn, còn hướng các yêu quái đang bị làm cho sợ đến nỗi gục mặt xuống đất, phất tay."Đừng sợ, đừng sợ, không có chuyện gì, các ngươi nhanh đi xuống đi!"
Lôi Đằng cúi đầu xuống nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân đang ôm chặt bắp đùi của hắn không buông.
"Ngươi không phải vừa nói băng gạc này có độc sao?" Hắn chất vấn.
"Ta nói sai rồi." Nàng bất đắc dĩ than thở, ôn tồn nói: "Ý của ta là sợ vải không được sạch sẽ..."
"Nơi này của ta vốn là nơi sạch sẽ nhất." Hắn nheo nheo mắt.
Kẻ nào dám đem vải vóc không sạch sẽ đến đây, hắn nhất định sẽ bẻ gãy cổ kẻ đó.
"Phải, phải, phải, ta biết." Nhìn Lôi Đằng không vui, Đậu Khấu càng giải thích cẩn thận hơn: "Nhưng ngươi thử nghĩ xem, cống phẩm vận chuyển trên đường, cho dù cẩn thận thế nào cũng có thể dính chút bụi bặm."
"Vậy thì thế nào?"
Tĩnh táo! Tĩnh táo!
Nàng hít sâu vài hơi, nhẫn nại hướng Lôi Đằng xấu tính tiếp tục nói: "Nếu đem vải bị dính bẩn đi băng bó vết thương, rất dễ gây ra nhiễm trùng."
Nghe xong lời giải thích tường tận, hắn hừ một tiếng, rốt cục không hỏi nhiều, xoay người trở về bảo điện, tiếp tục ngồi tựa vào ghế, mặt không chút thay đổi, nghe tin tức bài binh bố trận mới nhất cùng những chỗ sơ hở mới thăm dò được trong đại quân của Liệt Phong, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng đuổi theo thân ảnh xinh xắn.
Không bị quấy nhiễu nữa, Đậu Khấu liền đem băng gạc cẩn thận nấu thêm một lần nữa rồi mới lấy ra đem phơi khô.
Nàng hai tay ôm giỏ trúc ra ngoài đại sảnh, đến một khoảng sân lộ thiên rộng rãi, có ánh sáng mặt trời rực rỡ, ấm áp.
Nhìn thấy nàng rời khỏi đại sảnh, Xích Lam cũng khởi động thân thể mập mạp không khách khí bò theo. Chỉ cần Hồng Phi và Kiều Kiều không có ở đây, Xích Lam sẽ đi theo nàng không rời một bước.
"Cục cưng ngoan, không nên ầm ĩ, ngồi đó phơi phơi nắng đi!" Đậu Khấu vừa nói, vừa đem băng gạc ra phơi. Ai ngờ vừa mới quay người lại thì thiếu chút nữa đã đụng phải Lôi Đằng đứng ở phía sau.
"Oa, sao ngươi lại ở đây?" Nàng giật mình hỏi.
Hắn còn chưa mở miệng vội, mà trước hết trợn mắt nhìn nàng một cái.
Nàng đã dần dần lấy lại thói quen cũ.
Trải qua mấy ngày nay, Lôi Đằng mặc dù đối với nàng không hề nữa lạnh như băng nữa nhưng thái độ cũng không cải thiện lắm. Tính tình của hắn càng lúc càng ác liệt, chẳng những la hét với nàng, thậm chí thỉnh thoảng còn gây phiền toái cho nàng, giống như nàng làm bất cứ chuyện gì hắn nhìn cũng đều không vừa mắt.
"Ta không thể ở nơi này sao?" Hắn hung ác hỏi, dùng ưu thế thân hình cao lớn, từ trên cao liếc xuống nhìn nàng. "Chỗ này là của ta, ta thích ở đâu, có cần phải thông báo trước với ngươi không?"
Tim của Lôi Đằng càng lúc càng ác liệt. Hắn cũng không hiểu tại sao lúc nào cũng muốn nhìn thấy tiểu nữ nhân nhân loại này, bất luận nàng tới chỗ nào, hắn cũng sẽ không tự chủ được đi theo, chỉ cần một lát không nhìn thấy nàng, hắn sẽ bứt dứt không yên.
Đậu Khấu bất đắc dĩ nhún vai, xoay người đi qua chỗ khác.
"Dĩ nhiên không cần, ngươi cao hứng đứng đây, cũng ── Oa!" Nàng vội vàng quay trở lại.
Quả nhiên không sai, mắt của nàng vừa mới thấy Xích Lam không biết cầm cái gì đầy tay, đang muốn bỏ vào miệng ăn.
Nàng biết rất rõ đó là thứ gì. Đó là quả của cây thanh tử đắc.
"A, không được, không được! Thứ đó không thể ăn!" Đậu Khấu quá sợ hãi, vội vã chạy lên trước, bắt Xích Lam mở miệng thật lớn: "Nếu ă loại quả này, cả người ngươi cũng sẽ đổi thành màu tím. Ngoan, cục cưng, nghe lời ta, đưa trái cây đó cho ta..."
Nàng đoạt trái cây màu tím trong bàn tay mập.
Mắt thấy "Đồ ăn vặt" bị đoạt, cục cưng nước mắt lưng tròng, đôi mắt to bắt đầu đỏ lên, nó hít một hơi dài, tiếp theo ngoác cái miệng ra thật to ──
"Oa! Oa oa oa oa oa oa!" Xích Lam khóc lớn.
Rồng không hổ là rồng, tuổi tuy nhỏ, nhưng tiếng khóc đã đinh tai nhức óc, chẳng những làm cho người ta nghe phải choáng váng, lảo đảo muốn ngã, ngay cả vách tường cũng nhanh chóng bị nứt ra rồi.
Đậu Khấu chịu đựng đến đầu óc cháng váng, bàn tay nhỏ bé bịt chặt lỗ tai, cố gắng trấn an Xích Lam."Trời ạ, cục cưng ngoan, ngoan nào, đừng khóc nữa!"
"Oa! Oa oa oa oa Oa..."
Nàng chỉ muốn té xỉu.
"Cục cưng!"
Bất luận nàng dỗ dành thế nào, Xích Lam vẫn tiếp tục khóc, khóc đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ rừng rực, nước mắt, nước mũi thi nhau chảy xuống.
Cuối cùng, Đậu Khấu đành bất lực bịt chặt hai tai, hướng Lôi Đằng đang đứng bất động như núi cầu cứu."Nhanh lên, ngươi nghĩ biện pháp gì đi!"
Hắn lộ ra vẻ mặt không dám tin.
"Ngươi bảo ta nghĩ biện pháp?"
"Không phải ngươi thì còn ai?" Nàng cất cao giọng nói, cố gắng át tiếng khóc váng trời kia."Ngươi không phải là Long Vương sao?"
Không sai, hắn đúng là Long Vương.
Hơn nữa tiếng khóc của rồng cục cưng cũng khiến hắn phát phiền.
Lôi Đằng trợn mày, trừng mắt, hướng Xích Lam đang khóc oa oa, quát một tiếng.
"Câm mồm!"
Thanh âm thấp trầm, vừa uy nghiêm, vừa cảnh cáo.
Trong nháy mắt, bản năng động vật khiến cho Xích Lam im thin thít, không dám khóc nữa, chỉ dám mở to cặp mắt đen lúng liếng, rưng rưng nước mắt, mút lấy ngón tay cái, vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn, trong miệng thỉnh thoảng lại nấc lên mấy tiếng thút thít.
Lôi Đằng lộ vẻ hài lòng ra mặt.
"Rất tốt, rất yên tĩnh."
Nhưng Đậu Khấu lại không dám tin mở to hai mắt nhìn hắn.
Long Vương cao cao tại thượng này lại đe dọa một đứa trẻ còn chưa đứng đến đầu gối của hắn, thế mà mặt mũi lại còn lộ rõ vẻ hài lòng.
"Nó mới chỉ là một đứa bé, chẳng lẽ ngoài đe dọa ra, ngươi không còn biện pháp nào khác hay sao?"
"Nhưng nó đã thôi khóc còn gì!" Lôi Đằng giận dữ nhìn nàng chằm chằm. Hắn đã làm cho đứa trẻ này im miệng, nha đầu này rốt cuộc có cái gì không hài lòng ?
Trong nháy mắt, Đậu Khấu suýt nữa thì niệm chú văn, thưởng cho cái kẻ không biết tu tỉnh kia khiến hắn phải đau đớn kịch liệt một phen.
A, không được, nàng không thể lấy cương trị cương!
Đậu Khấu miễn cưỡng tỉnh táo lại, không để ý tới Lôi Đằng nữa, móc khăn tay ra, lau nước mũi, nước mắt trên mặt rồng cục cưng vẫn còn đang thút thít khóc trộm.
"Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, chờ chút nữa ta làm kẹo đường cho ngươi ăn, có thích không?"
Nghe thấy có kẹo đường ăn, Xích Lam rốt cục nín khóc, sụt sịt gật đầu.
Nàng đưa khăn lụa tới chóp mũi của nó:
"Xì” một cái nào!" Đậu Khấu dụ dỗ.
Xích Lam biết điều một chút làm theo, dùng sức "xì" một cái, đem nước mũi cũng xỉ ra ngoài, “xì” mạnh đến nỗi muốn bay cả khăn lụa. Bộ dáng khả ái khiến Đậu Khấu không nhịn được cười.
"Ngoan lắm, ngoan lắm." Nàng xoa xoa đầu Xích Lam, lau sạch mặt mũi cho nó rồi đem chiếc khăn lụa chạy đến giếng nước giặt.
"Nha đầu!"
"Chờ một chút." Nàng khoát khoát tay, ra hiệu cho có lệ, giặt xong khăn tay lụa lại chạy về lau mặt cho rồng cục cưng.
Cảm xúc khó chịu từ từ dâng lên trong ngực.
"Nha đầu!" Lôi Đằng gằn giọng.
"Chờ một chút!" Nàng lần nữa bắt rồng cục cưng há miệng: “Ngoan, cục cưng, cái này không ăn được, không phải là kẹo đường."
"Đường!" Xích Lam mở to mắt, lớn tiếng nói.
"Oa, thật là lợi hại nha! Ngươi cũng nói “đường” được rồi!" Nàng vỗ vỗ tay, hướng rồng cục cưng cười đến ngọt ngào. Tiểu oa nhi cũng cười theo khanh khách.
Bọn họ cười đến vui vẻ, Lôi Đằng đứng ở một bên thì thái dương đã nổi gân xanh.
Nhìn tiểu nha đầu kia chạy tới chạy lui, chỉ lo cho rồng cục cưng, căn bản không thèm để ý đến hắn gọi. Lôi Đằng cảm thấy khó có thể chịu được thêm nữa, không cách nào kiềm chế.
Hắn vọng động mãnh liệt, cất bước tới trước mặt tiểu oa nhi, túm cổ rồng con mập mạp nhấc lên.
"A?" Đậu Khấu hơi sửng sờ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt khăn tay, ngửa đầu nhìn Lôi Đằng."Ngươi đang làm cái gì vậy?" Mặt tiểu oa nhi mặt còn chưa lau sạch mà!
Rốt cục, hắn đã nhận được sự chú ý của nàng.
Lôi Đằng khó chịu nhìn nàng chằm chằm.
"Ngươi không nghe thấy ta gọi ngươi sao?"
"Có." Nàng nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Không phải là ta bảo ngươi chờ một chút sao?"
Trong tích tắc, thái dương Lôi Đằng nổi gân xanh, hắn trầm giọng.
"Chưa từng có người nào dám không đến nếu ta kêu bọn họ!" Vậy mà tr nha đầu này lại dám bảo hắn phải chờ!
"Thật xin lỗi."
Nàng thờ ơ nói xin lỗi, tất cả chú ý thật ra đều đặt trên người Xích Lam.
Tiểu oa nhi gặp vị trí quen thuộc, rất nhanh nhẹn, trước gặm gặm bàn tay to lớn ngăm đen, sau đó theo cánh tay, thuần thục bò lên vai Lôi Đằng, một lần nữa được trở lại chỗ ngồi quen thuộc.
Đậu Khấu nín cười, rất hoài nghi không hiểu Lôi Đằng có biết Xích Lam đang làm gì hay không? Thần sắc của hắn không thay đổi, đối với trọng lượng trên vai rất nhanh thích ứng, đồng thời có thừa sự giận dữ với nàng.
"Như vậy, Long Vương đại nhân, xin hỏi ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì không?" Nàng nhìn thấy tiểu oa nhi đã vô cùng táo bạo tìm đến cặp sừng dài trên đầu Lôi Đằng, cười thật ngọt ngào.
Vấn đề này lại làm cho hắn á khẩu không trả lời được.
Rốt cuộc có chuyện gì không?
Hắn nhíu mày.
Thật ra, căn bản cũng không có chuyện gì. Hắn chẳng qua là không thích nàng hướng sự chú ý lên bất cứ vật gì khác ngoài hắn, chi tiết nhỏ bé không đáng kể này, liên tiếp mấy ngày nay, không biết tại sao, càng lúc càng trở nên trọng yếu.
"Ta nhất định phải có việc gì thì mới có thể gọi nàng sao?" Hắn cắn răng hỏi.
Đậu Khấu trừng mắt nhìn, nụ cười ngọt thêm chút nữa, trong lòng tràn đầy vui sướng: "Không cần, không cần, ngươi là Long Vương nha, ngươi muốn làm cái gì đều được."
Cách hành xử thay đổi thất thường, bá đạo càn rỡ, nàng đã sớm quen rồi. Lời nói của Lôi Đằng đã càng lúc càng giống như trước lúc hắn móc ra trái tim và mất đi trí nhớ, ngang ngạnh không nói đạo lý yêu cầu nàng làm bạn.
Không chỉ như thế, hắn thậm chí còn để cho Xích Lam ngồi trở lại trên vai hắn!
Khóe miệng nàng mỉm cười, khoái trá ngồi xuống, thu lại giỏ trúc trống rỗng định quay trở về đại điện, tiếp tục làm những công việc còn dang dở khác.
Lôi Đằng nhìn chăm chú vào nàng.
Đôi môi đỏ mọng đầy đặn trông thật ngọt ngào làm sao.
Bất tri bất giác, hắn vươn tay nắm lấy thân hình xinh xắn của nàng.
"Nha đầu."
Đậu Khấu sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
"Sao?" Dưới ánh mặt trời, nhìn nàng ngọt ngào đến mê người.
Lôi Đằng không cách nào dời tầm mắt đi được.
Trên người của nàng mang theo hương thơm của một loài hoa gợi lên một cảm giác rất quen thuộc. Đôi môi đầy đặn hé mở, khiến hắn không nhịn được cúi đầu, thưởng thức hương vị ngọt ngào, mềm mại của nàng.
Dục vọng bỗng nhiên dâng trào, lan tràn như lửa.
Trong nháy mắt, hắn hoàn toàn quên mất điều cấm kỵ mà nàng đã từng đề cập tới, dục vọng bùng lên như lửa khiến cho hắn không cách nào nhịn được, chợt kéo thân thể mềm mại, xinh xắn của nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi đầy đặn.
Đậu Khấu không ngờ tới hắn lại hôn nàng.
Nàng cũng không cách nào chống cự nụ hôn nóng bỏng của hắn. Bởi vì, đó cũng là điều nàng chờ đợi.
Lôi Đằng tham lam thưởng thức tiểu nữ nhân run rẩy trong ngực, hai cánh tay cường tráng càng ghì chặt lấy nàng.
Mũi chân của nàng thậm chí không chạm đất, chỉ có thể dựa vào ngực hắn, đón nhận nụ hôn càng lúc càng thâm nhập sâu, nóng bỏng như lửa.
Hương vị ngọt ngào quen thuộc khiến thần trí Lôi Đằng như say như mê. Hắn ôm chặt nàng, bù đắp những thiếu hụt trước đây vẫn thủy chung quấy nhiễu hắn. Hắn hôn nàng, nghe thanh âm êm ái của nàng. Tư vị và âm thanh này khơi dậy bản năng và phản ứng xúc động từ nơi sâu thẳm trong lòng hắn.
Nàng cứ thế mềm mại tựa như hoa, như mật.
Bàn tay Lôi Đằng ôm lấy cặp mông mượt mà của Đậu Khấu, ghì chặt hơn vào trong ngực, những ngón tay nóng bỏng kiên quyết luồn qua tầng tầng lớp lớp xiêm y, càn rỡ ma sát bộ phận mềm mại nhất giữa hai chân nàng.
Trời ạ, thật...
Lôi Đằng thở hổn hển, nhẹ nhàng mơn trớn giữa chân của nàng, cho đến khi nàng run rẩy yêu kiều.
Quá lâu! Hắn đã rất lâu, rất lâu rôi không đem nàng ôm vào trong ngực, hưởng dụng nàng ──
Rắc!
Cảm giác đau đớn trên trán làm gián đoạn mọi dục vọng mơ mộng.
Có người công kích hắn!
Lôi Đằng trong nháy mắt tỉnh táo lại, thân thể tráng kiện nhanh chóng chuyển sang tư thế chuẩn bị chiến đấu. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đem Đậu Khấu che vào trong lòng, tròng mắt đen sắc bén nhìn về bốn phía.
Chẳng lẽ, Liệt Phong phái thuộc hạ vào Long cung ám toán hắn? !
Trong tay của hắn hóa ra thanh Kim Đao, tùy thời chuẩn bị muốn đem thích khách chém chết tại chỗ.
Chỉ có điều là ── trong đình viện chẳng có người nào khác ── cho dù hắn dùng dị năng nhạy cảm tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện được có hơi thở ngoại lai nào.
Nhưng cảm giác đau trên đầu là hàng thật giá thật. Hắn nhíu đôi mày rậm, có chút nghi hoặc, đúng vào lúc này, trên đầu hắn truyền đến tiếng cười khanh khách, hì hì.
Con rồng con cả gan làm loạn kia đang ngồi ở trên đầu của hắn! Hơn nữa, còn dám cắn hắn!
Ngay cả cảm giác tức giận hắn cũng không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Lôi Đằng bắt Xích Lam xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mập mạp cười toe toét, đang muốn chửi ầm lên, lại nghe thấy âm thanh khàn khàn, mềm mại của tiểu nữ nhân trong ngực hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lôi Đằng nghe tiếng cúi đầu, lửa giận hừng hực lập tức vừa chuyển thành dục hỏa hừng hực.
Lại thấy nàng sóng mắt long lanh, khuôn mặt ửng hồng, phảng phất như ở trong mộng mới tỉnh, đôi môi đỏ mọng đầy đặn vừa bị hắn dây dưa bừa bãi trở nên sưng đỏ.
Trong nháy mắt, Lôi Đằng cơ hồ muốn tiện tay đem oa nhi ném xuống, không để nó tiếp tục làm hỏng "Chuyện tốt", rồi mới có thể hảo hảo hôn nàng, yêu nàng...
Nhưng sự thật giống như cây kim trong bọc, chợt khiến hắn tỉnh lại.
"Nha đầu!" Dục vọng vẫn còn, nhưng hắn muốn biết sự thật hơn.
"Gì?" Nàng vẫn còn có chút mờ mịt.
"Ngươi không phải đã nói, chứng bệnh đau đầu của ta không thể đến gần nữ sắc sao?"
"Hả?" Nàng trừng mắt nhìn. Không thể đến gần nữ sắc? Sao, nàng có nói như vậy sao?
Phút chốc, mắt Đậu Khấu thành tròn xoe.
Hỏng bét, thật sự nàng đã nói như vậy!
Thực tế giống như nước lạnh giội vào khiến thân thể rét run, mà ngay lập tức tỉnh táo lại.
Lôi Đằng còn đang lớn tiếng truy cứu.
"Nếu không thể đến gần nữ sắc, vậy tại sao ta hôn ngươi lại không có chuyện?" Hắn nhìn thẳng tiểu nữ nhân thần thái bất an trong ngực.
Đậu Khấu chột dạ muốn chạy trốn, tròng mắt đen nhánh xoay tới, xoay lui, chính là không dám tiếp xúc với ánh mắt của Lôi Đằng, sợ hắn nhìn một cái là có thể nhận ra câu chuyện của nàng căn bản là nói dối.
Ô ô, hắn thật đáng ghét!
Vừa mới đây, hắn nóng bỏng hôn nàng, khiến nàng hoàn toàn quên mất đi hết thảy, thậm chí cho là mình cùng hắn còn đang ở Vân gia phường, ngọt ngào như keo như sơn...
Vẻ đẹp của hắn quả nhiên không thể khinh thường a!
"Nha đầu!" Âm thanh bất mãn lần nữa vang lên, ép nàng phải nói ra đáp án mà nàng không thể nói.
Hết lần này tới lần khác, Đậu Khấu lúc này cũng bởi vì uy lực của nụ hôn kia mà đầu óc thông minh không cách nào vận hành, nghĩ không ra bất kỳ cớ gì.
"Ách, bởi vì... Bởi vì..."
Lôi Đằng nhìn nàng chằm chằm, chờ đợi.
Ánh mắt của hắn càng làm cho nàng khẩn trương hơn.
"Cái đó..." Nàng kéo dài âm cuối.
Hắn nhướn mày, mở to mắt chờ đợi.
"Ta nghĩ... Hẳn là..."
Thảm rồi, nếu nàng không tìm ra lý do, chỉ sợ rằng không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai!
Đang lúc Đậu Khấu vắt óc tìm lý do hợp lý, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, tiếng kêu truyền đến.
"Đậu Khấu cô nương, không xong rồi, Hồng Phi bị thương!"
*******
Hồng Phi trên đường dò la tin tức, bị thuộc hạ của Liệt Phong đánh lén nên mới bị thương như vậy.
Lúc Đậu Khấu chạy tới, Hồng Phi đã được Cửu Vĩ công tử đưa vào nằm an vị trong phòng chữa bệnh.
Thấy Đậu Khấu đi vào, Cửu Vĩ công tử lập tức đứng thẳng dậy, cung kính hữu lễ nói.
"Đậu Khấu cô nương, lại phiền cô nương rồi."
"Việc nhỏ ấy mà."
"Cám ơn Đậu Khấu cô nương ── A…" nhìn thấy nam nhân phía sau Đậu Khấu, Cửu Vĩ công tử sợ hãi, cuống quít quỳ xuống: "Đại vương!"
"Đại vương!" Ngay cả Hồng Phi đang bị thương cũng muốn quỳ xuống.
"Miễn." Lôi Đằng phất phất tay.
"Tạ ơn Đại vương."
Hai người bọn họ không ngờ rằng Lôi Đằng lại đích thân đến đây, đều đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Đậu Khấu, nhưng cũng không dám trực tiếp đặt câu hỏi, chỉ sợ chọc giận tới Đại vương.
Đậu Khấu thì trưng ra dáng vẻ gục đầu ủ rũ.
Những tưởng có thể mượn cớ trị thương cho Hồng Phi để nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi hắn, không ngờ Lôi Đằng lại không buông tha nàng, còn nhắm mắt theo đuôi chạy tới đây.
Trước khi bước vào phòng chữa bệnh, hắn còn kéo nàng lại gần, ghé sát vào tai nàng cảnh cáo.
"Ngươi cứ trị thương cho Hồng Phi trước đi." Hắn ngó chừng ánh mắt của nàng, giống như là ngó chừng một con mồi: "Bất quá, đừng tưởng rằng sự việc kia như thế là xong."
Nghĩa là nàng chẳng qua mới nhận được tuyên bố hoãn thi hành án chứ không phải là nhận được cứu trợ. Hắn đối với bất kỳ nghi vấn gì cũng sẽ gạn đục khơi trong mà tìm hiểu tới cùng, tuyệt không dễ dàng buông tay, mà nàng chẳng lẽ vì không thể thoát thân mà lại lặng lẽ niệm chú văn khiến cho hắn đau đến chết đi sống lại?
Biện pháp đó quá tàn nhẫn, nàng không làm được!
Song phiền não là chuyện của phiền não, trong đầu nàng nghĩ vẫn phải xem xét người bị thương trước đã, vì vậy nên nàng bước thật nhanh đến bên cạnh Hồng Phi, kiểm tra vết thương trên người hắn.
Trên người và trên đùi Hồng Phi đều bị thương. Vết thương vừa sâu, vừa dài, nhưng máu ra cũng không nhiều lắm. Đậu Khấu bằng kinh nghiệm của mình biết rằng chỉ cần dùng thuốc trị thương là rất nhanh có thể chữa khỏi.
"Ngươi thấy trong người thế nào?" Nàng hỏi.
"Rất tốt." Hồng Phi trả lời, "Vết thương của ta có nghiêm trọng không? Ta còn có thể ra trận được nữa không?" Hắn không muốn vắng mặt trong trận đại chiến này.
Chiến tranh, chiến tranh, lại là chiến tranh!
Trong đầu những nam nhân này ngoài chiến tranh ra thì hình như chứa không nổi những thứ khác thì phải!
"Vậy ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt mới được." Đậu Khấu nói. Thật ra trong lòng nàng thật sự rất muốn lấy thân phận đại phu ra để cấm những yêu ma này ra trận.
Hừ, nàng vất vả, nhọc nhằn chữa trị cho bọn họ, thế nhưng bọn họ lúc nào cũng khẩn cấp muốn ra chiến trường để lại khiến bản thân mình bị tổn thương!
Nàng vừa oán giận ở trong lòng, vừa đưa tay cởi đai lưng của Hồng Phi.
Hồng Phi bị làm cho sợ hãi đến trợn trừng hai mắt: "Đậu, Đậu, Đậu, Đậu, Đậu Khấu cô..."
Một âm thanh gầm thét khổng lồ bao phủ lấy âm thanh run rẩy của hắn.
"Nha đầu! Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Trị thương cho hắn a!" Nàng hồi đáp, lại tiếp tục động tác vừa bị trở ngại của mình: "Hồng Phi, bỏ tay ra."
Hồng Phi níu chặt đai lưng, liều chết lắc đầu.
"Nếu là chữa thương, tại sao ngươi lại muốn cởi y phục của hắn?" Lôi Đằng giận dữ hỏi.
"Y phục của hắn cũng dính cát bụi, một khi giây vào vết thương, sẽ rất dễ bị nhiễm trùng gây hoại tử." Nàng nhẫn nại giải thích, rốt cục đẩy được tay Hồng Phi ra, lưu loát rút sạch đai lưng: "Cho nên ta mới cởi y phục của hắn để rửa vết thương."
Hồng Phi òa khóc.
Chuyện này nếu truyền đến tai Kiều Kiều, hắn chỉ sợ vết thương lúc đó so với bây giờ còn nặng hơn.
"Đậu Khấu cô nương, nàng đừng làm như vậy..."
"Cái gì đừng như vậy, ngươi mới đừng loạn, ngoan một chút, để cho ta cởi y phục của ngươi ra, ta phải cầm máu a!" Nàng nhăn mày liễu, kéo kéo y phục của hắn.
Mắt thấy nàng rút đai lưng chưa đủ, còn ỷ mạnh hiếp yếu thò tay cởi y phục của Hồng Phi, Lôi Đằng đứng ở một bên, bất luận thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt. Cảm xúc tức giận giống như bị một con linh thú không thức thời đá mạnh vào lồng ngực của hắn.
Nhìn Đậu Khấu bằng động tác nhanh gọn đã lột sạch nửa người trên của Hồng Phi thì chớ, lại còn muốn hướng tới nửa dưới của Hồng Phi tiếp tục tấn công, Lôi Đằng rốt cục không nhịn được nữa.
"Dừng tay!"
Khụ, Đại vương! Đại vương muốn tới cứu hắn!
Hồng Phi cảm động đến nước mắt lưng tròng.
"Không cho phép cởi y phục của hắn nữa!"
"Ta phải trị thương cho hắn a!" Đậu Khấu giải thích, đối với nam nhân nhúng tay can thiệp này vừa tức, vừa giận.
"Ta nói không cho phép là không cho phép!" Lôi Đằng mặt lạnh quát lên.
Hồng Phi giữ chặt lấy mảnh khố (nguyên văn là quần xi-líp), thiếu chút nữa cảm động đến khóc rống lên.
"Đại vương anh minh!"
"Vậy thương thế của hắn phải làm sao bây giờ?" Đậu Khấu chống nạnh, nhìn chằm chằm nam nhân khổng lồ trước mặt: "Không cởi quần của hắn, sẽ không cách nào vệ sinh được vết thương, không thể bôi thuốc, chẳng lẽ ngươi muốn vết thương của Hồng Phi nhiễm trùng sao?"
Ô ô, hắn không muốn cởi quần nữa!
Hồng Phi to con nước mắt lưng tròng nép sát vào góc phòng. Vốn tưởng rằng tránh được một kiếp nạn, hắn lại nghe thấy Đại Vương mà hắn kính yêu nhất, sùng bái nhất mở miệng nói.
"Ai nói hắn không thể chữa thương, bôi thuốc được?" Lôi Đằng vênh cằm, hừ lạnh một tiếng: "Bất quá là cởi quần, bôi thuốc cứ nhất định phải dùng đến ngươi sao? Để ta!"
Cái gì? !
Hồng Phi ngây dại.
Chỉ thấy Đại vương vừa hướng về phía Đậu Khấu, vừa nói.
"Ngươi chỉ cần chuẩn bị thuốc, xong rồi nói cho ta biết phải làm thế nào là được rồi."
Lớn chuyện, lớn chuyện thật rồi... Đại vương lại muốn đích thân bôi thuốc cho hắn?
Hồng Phi bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng lắc đầu."Không, ngàn vạn lần không nên! Đại vương, thương thế của thuộc hạ thật ra không sao, bày đặt bôi thuốc làm gì, bất kể thế nào, chỉ cần hai ngày nữa tự nó sẽ khỏi thôi."
Lôi Đằng căn bản không để ý đến Hồng Phi.
"Còn không quay mặt đi!" Hắn hướng về phía Đậu Khấu đang há mồm, cứng lưỡi, lớn tiếng hô.
"Tùy ngươi." Không muốn tiếp tục cãi cọ, nàng dứt khoát xoay người, mặc hắn động thủ, tránh tiếp tục giằng co làm lỡ thời cơ trị liệu.
Hồng Phi lần nữa kêu thảm thiết.
"Đại vương, không, không cần!"
Roạt!
"A a a, để cho Kiều Kiều tới giúp thuộc hạ là được rồi!" Hắn la hét om sòm, nước mắt rưng rưng, hy vọng ái thê mau mau chạy tới."Kiều Kiều, Kiều Kiều!"
Roạt!
Kiều Kiều không chạy tới.
Tiếng quần áo bị xé liên tiếp vang lên, cuối cùng bên trong doanh trại chỉ còn lại tiếng khóc lóc của Hồng Phi.
"Ta cởi xong rồi, sau đó thì sao?" Lôi Đằng lạnh lùng hỏi.
Cởi? Nên nói xé vụn thì đúng hơn!
Trong nháy mắt, nàng cơ hồ muốn bật cười thành tiếng. Nhưng vì bảo toàn cái mạng nhỏ của Hồng Phi, nàng cố gắng nuốt xuống tiếng cười đang muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Tất cả các yêu quái quanh đó đều ngoảnh mặt đi, không dám nhìn về hướng này.
Thật vất vả mới nhịn được cười, Đậu Khấu phải ho nhẹ hai tiếng mới có thể mở miệng nói chuyện."Sau đó, ngươi phải bôi thuốc cho Hồng Phi."
"Thuốc đâu?"
Thanh âm của hắn, rất lạnh, vô cùng lạnh.
Đậu Khấu vội vã lấy thuốc trị thương ra đưa cho Lôi Đằng. Dĩ nhiên, vì chấp hành mệnh lệnh nghiêm nghị của hắn, nàng từ đầu chí đuôi cũng chỉ đưa lưng về phía Hồng Phi.
Hồng Phi đáng thương đã không thể kêu gọi lão bà được nữa. Để Lôi Đằng bôi thuốc cho hắn, hắn ngay cả khóc nức nở cũng không dám, cho dù động tác thô lỗ của Lôi Đằng khiến cho vết thương của hắn đau thấu xương, hắn cũng cắn răng chịu đựng. (lão bà: vợ)
Đậu Khấu ngồi ở một bên, len lén liếc trộm Lôi Đằng một cái. Xem ra khuôn mặt tuấn mỹ kia giống như được làm từ băng đá, lãnh lẽo không lộ chút cảm xúc nào.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn liếc lại nàng một cái.
Chỉ một ánh mắt cũng đủ để cho nàng tim đập rộn lên. Nàng rõ ràng nhìn thấy trong mắt của hắn có sự tức giận cùng hỏa dục không tắt.
Một ý niệm trong đầu lặng lẽ xuất hiện.
Hắn táo bạo, vô lễ, chẳng lẽ là bởi vì... bởi vì... bởi vì... hắn ghen?
Có thể sao? Lôi Đằng ăn dấm chua chỉ vì nàng chú ý tới Hồng Phi mà không phải là hắn.
Đậu Khấu há to miệng, muốn nói ra, rồi lại không có nổi dũng khí.
Nhìn thấy trong mắt Lôi Đằng không chút vui vẻ, nàng vội vàng đem cái miệng nhỏ nhắn khóa lại, nhưng cũng không giấu nổi nụ cười nơi khóe miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa toàn thân.
Lôi Đằng cũng biết ghen!
Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Lôi Đằng, lòng tràn đầy hạnh phúc, đến nỗi muốn nhảy múa hoặc là ôm lấy gương mặt tuấn tú của hắn hôn thật say đắm...
Đang chìm đắm trong hạnh phúc, Đậu Khấu đột nhiên nghe thấy âm thanh của Lôi Đằng.
"Nha đầu!"
"Hả?" Nàng say đắm nhìn hắn.
"Ngươi còn chưa giải thích."
"Giải thích cái gì?" Trời ạ, hắn mới tuấn mỹ làm sao!
"Tại sao ta không thể đến gần nữ sắc, nhưng khi hôn nàng lại không bị nhức đầu?"
A!
Đậu Khấu giật mình tỉnh lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng. Nàng không nghĩ rằng hắn lại có thể hỏi vấn đề này trước mặt Hồng Phi cùng đông đảo yêu ma.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cũng may trong lúc hỗn loạn nàng đã kịp nghĩ ra một cái cớ. Nàng mắc cỡ đỏ mặt, cố gắng trấn định, mắt cũng không chớp trả lời.
"Bởi vì, ta là đại phu a!"
"Đại phu?"
Đậu Khấu gật đầu, mặt không đổi sắc, nói như đinh chém sắt: "Thầy thuốc như mẹ hiền (lương y như từ mẫu), cho nên không có tư tình nam nữ, vì vậy không tính là nữ sắc." A, nàng càng nói dối càng lưu loát.
Hắc hắc, nàng là đại phu nha, nơi này vừa hay lại không có người hiểu y thuật. Tóm lại, tất cả đều do nàng định đoạt!
Tròng mắt đen của Lôi Đằng lập tức vụt sáng.
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi!" Nàng cười mị mị.
"Rất tốt." Hắn chậm rãi nói.
"Hả?" Đậu Khấu chớp chớp mắt mấy cái."Tốt ở chỗ nào?"
Lôi Đằng không nói mà trả lời nàng hành động bằng hành động.
Hắn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, chợt ôm ghì nàng vào lòng. Trước sự kinh ngạc của nàng cùng bao ánh mắt soi mói của các yêu ma, hắn không chút khách khí, lần nữa hôn nàng.
Những lời này Đậu Khấu đã nghe đến thủng cả lỗ tai.
Mấy ngày nay, Lôi Đằng hạ lệnh, nói là đầu của hắn có thể đau bất cứ lúc nào, nên từng phút, từng giây nàng phải ở trong phạm vi tầm mắt của hắn. Cho nên, nàng được ban một vinh dự cao quý nhất mà yêu ma nào cũng phải mơ ước, đó là lưu lại bên cạnh hắn, ngồi cách bảo điện không xa, trên một chiếc ghế rất đẹp, rất tiện nghi.
Lưu lại bên cạnh hắn, dĩ nhiên là nàng có cầu cũng không được.
Chẳng qua lúc trước khai chiến, Lôi Đằng có quá nhiều chuyện phải giải quyết, mà hiện tại nàng cũng chẳng phải là ngồi không, những lúc hắn xử lý chiến sự, thì nàng cũng đem một vài món đồ đến đại điện, bận rộn làm việc của mình.
Nhưng Lôi Đằng dù bận đến đâu thì tròng mắt đen thỉnh thoảng vẫn rơi trên người nàng, săm soi không chút e dè. Nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng tầm mắt sắc bén kia đang lướt theo những đường cong trên cơ thể nàng, cơ hồ có thể nhìn xuyên qua cả lớp quần áo...
"Nha đầu, ngươi không nghe thấy câu hỏi của ta sao?" Hắn vừa nói chuyện, vừa lướt cặp mắt nóng bỏng qua đôi môi của nàng, vai nàng, hông nàng …
Đậu Khấu bị nhìn đến nỗi khuôn mặt ửng đỏ, không thể làm gì khác hơn là vờ như không biết, khẽ nghiêng người tránh ánh mắt của hắn. Trong tay nàng cầm một chiếc thìa lớn, làm bộ không phát hiện ra, tiếp tục khuấy bát nước sôi.
"Ta đang khử trùng băng gạc."
"Tại sao lại phải dùng nước để nấu?" Những chuyện phiền toái như vậy sao không khiến nàng phát phiền lên nhỉ, trái lại, còn lấy làm cao hứng?
"Để trừ độc."
"Trừ độc?" Lôi Đằng nhảy dựng lên, tức giận gầm lớn, cất bước đi xuống khỏi bảo điện. "Băng gạc có độc? ! Người đâu, cái này là ai đưa tới? ! Đem tên hạ độc khốn kiếp đó ra đây cho ta!"
A a, hỏng bét, hắn hiểu lầm rồi!
"Không phải, băng gạc này không có độc." Sợ Lôi Đằng động tới người vô tội, Đậu Khấu cũng nhảy dựng theo, không ngừng tức giận hắn, còn hướng các yêu quái đang bị làm cho sợ đến nỗi gục mặt xuống đất, phất tay."Đừng sợ, đừng sợ, không có chuyện gì, các ngươi nhanh đi xuống đi!"
Lôi Đằng cúi đầu xuống nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân đang ôm chặt bắp đùi của hắn không buông.
"Ngươi không phải vừa nói băng gạc này có độc sao?" Hắn chất vấn.
"Ta nói sai rồi." Nàng bất đắc dĩ than thở, ôn tồn nói: "Ý của ta là sợ vải không được sạch sẽ..."
"Nơi này của ta vốn là nơi sạch sẽ nhất." Hắn nheo nheo mắt.
Kẻ nào dám đem vải vóc không sạch sẽ đến đây, hắn nhất định sẽ bẻ gãy cổ kẻ đó.
"Phải, phải, phải, ta biết." Nhìn Lôi Đằng không vui, Đậu Khấu càng giải thích cẩn thận hơn: "Nhưng ngươi thử nghĩ xem, cống phẩm vận chuyển trên đường, cho dù cẩn thận thế nào cũng có thể dính chút bụi bặm."
"Vậy thì thế nào?"
Tĩnh táo! Tĩnh táo!
Nàng hít sâu vài hơi, nhẫn nại hướng Lôi Đằng xấu tính tiếp tục nói: "Nếu đem vải bị dính bẩn đi băng bó vết thương, rất dễ gây ra nhiễm trùng."
Nghe xong lời giải thích tường tận, hắn hừ một tiếng, rốt cục không hỏi nhiều, xoay người trở về bảo điện, tiếp tục ngồi tựa vào ghế, mặt không chút thay đổi, nghe tin tức bài binh bố trận mới nhất cùng những chỗ sơ hở mới thăm dò được trong đại quân của Liệt Phong, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng đuổi theo thân ảnh xinh xắn.
Không bị quấy nhiễu nữa, Đậu Khấu liền đem băng gạc cẩn thận nấu thêm một lần nữa rồi mới lấy ra đem phơi khô.
Nàng hai tay ôm giỏ trúc ra ngoài đại sảnh, đến một khoảng sân lộ thiên rộng rãi, có ánh sáng mặt trời rực rỡ, ấm áp.
Nhìn thấy nàng rời khỏi đại sảnh, Xích Lam cũng khởi động thân thể mập mạp không khách khí bò theo. Chỉ cần Hồng Phi và Kiều Kiều không có ở đây, Xích Lam sẽ đi theo nàng không rời một bước.
"Cục cưng ngoan, không nên ầm ĩ, ngồi đó phơi phơi nắng đi!" Đậu Khấu vừa nói, vừa đem băng gạc ra phơi. Ai ngờ vừa mới quay người lại thì thiếu chút nữa đã đụng phải Lôi Đằng đứng ở phía sau.
"Oa, sao ngươi lại ở đây?" Nàng giật mình hỏi.
Hắn còn chưa mở miệng vội, mà trước hết trợn mắt nhìn nàng một cái.
Nàng đã dần dần lấy lại thói quen cũ.
Trải qua mấy ngày nay, Lôi Đằng mặc dù đối với nàng không hề nữa lạnh như băng nữa nhưng thái độ cũng không cải thiện lắm. Tính tình của hắn càng lúc càng ác liệt, chẳng những la hét với nàng, thậm chí thỉnh thoảng còn gây phiền toái cho nàng, giống như nàng làm bất cứ chuyện gì hắn nhìn cũng đều không vừa mắt.
"Ta không thể ở nơi này sao?" Hắn hung ác hỏi, dùng ưu thế thân hình cao lớn, từ trên cao liếc xuống nhìn nàng. "Chỗ này là của ta, ta thích ở đâu, có cần phải thông báo trước với ngươi không?"
Tim của Lôi Đằng càng lúc càng ác liệt. Hắn cũng không hiểu tại sao lúc nào cũng muốn nhìn thấy tiểu nữ nhân nhân loại này, bất luận nàng tới chỗ nào, hắn cũng sẽ không tự chủ được đi theo, chỉ cần một lát không nhìn thấy nàng, hắn sẽ bứt dứt không yên.
Đậu Khấu bất đắc dĩ nhún vai, xoay người đi qua chỗ khác.
"Dĩ nhiên không cần, ngươi cao hứng đứng đây, cũng ── Oa!" Nàng vội vàng quay trở lại.
Quả nhiên không sai, mắt của nàng vừa mới thấy Xích Lam không biết cầm cái gì đầy tay, đang muốn bỏ vào miệng ăn.
Nàng biết rất rõ đó là thứ gì. Đó là quả của cây thanh tử đắc.
"A, không được, không được! Thứ đó không thể ăn!" Đậu Khấu quá sợ hãi, vội vã chạy lên trước, bắt Xích Lam mở miệng thật lớn: "Nếu ă loại quả này, cả người ngươi cũng sẽ đổi thành màu tím. Ngoan, cục cưng, nghe lời ta, đưa trái cây đó cho ta..."
Nàng đoạt trái cây màu tím trong bàn tay mập.
Mắt thấy "Đồ ăn vặt" bị đoạt, cục cưng nước mắt lưng tròng, đôi mắt to bắt đầu đỏ lên, nó hít một hơi dài, tiếp theo ngoác cái miệng ra thật to ──
"Oa! Oa oa oa oa oa oa!" Xích Lam khóc lớn.
Rồng không hổ là rồng, tuổi tuy nhỏ, nhưng tiếng khóc đã đinh tai nhức óc, chẳng những làm cho người ta nghe phải choáng váng, lảo đảo muốn ngã, ngay cả vách tường cũng nhanh chóng bị nứt ra rồi.
Đậu Khấu chịu đựng đến đầu óc cháng váng, bàn tay nhỏ bé bịt chặt lỗ tai, cố gắng trấn an Xích Lam."Trời ạ, cục cưng ngoan, ngoan nào, đừng khóc nữa!"
"Oa! Oa oa oa oa Oa..."
Nàng chỉ muốn té xỉu.
"Cục cưng!"
Bất luận nàng dỗ dành thế nào, Xích Lam vẫn tiếp tục khóc, khóc đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ rừng rực, nước mắt, nước mũi thi nhau chảy xuống.
Cuối cùng, Đậu Khấu đành bất lực bịt chặt hai tai, hướng Lôi Đằng đang đứng bất động như núi cầu cứu."Nhanh lên, ngươi nghĩ biện pháp gì đi!"
Hắn lộ ra vẻ mặt không dám tin.
"Ngươi bảo ta nghĩ biện pháp?"
"Không phải ngươi thì còn ai?" Nàng cất cao giọng nói, cố gắng át tiếng khóc váng trời kia."Ngươi không phải là Long Vương sao?"
Không sai, hắn đúng là Long Vương.
Hơn nữa tiếng khóc của rồng cục cưng cũng khiến hắn phát phiền.
Lôi Đằng trợn mày, trừng mắt, hướng Xích Lam đang khóc oa oa, quát một tiếng.
"Câm mồm!"
Thanh âm thấp trầm, vừa uy nghiêm, vừa cảnh cáo.
Trong nháy mắt, bản năng động vật khiến cho Xích Lam im thin thít, không dám khóc nữa, chỉ dám mở to cặp mắt đen lúng liếng, rưng rưng nước mắt, mút lấy ngón tay cái, vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn, trong miệng thỉnh thoảng lại nấc lên mấy tiếng thút thít.
Lôi Đằng lộ vẻ hài lòng ra mặt.
"Rất tốt, rất yên tĩnh."
Nhưng Đậu Khấu lại không dám tin mở to hai mắt nhìn hắn.
Long Vương cao cao tại thượng này lại đe dọa một đứa trẻ còn chưa đứng đến đầu gối của hắn, thế mà mặt mũi lại còn lộ rõ vẻ hài lòng.
"Nó mới chỉ là một đứa bé, chẳng lẽ ngoài đe dọa ra, ngươi không còn biện pháp nào khác hay sao?"
"Nhưng nó đã thôi khóc còn gì!" Lôi Đằng giận dữ nhìn nàng chằm chằm. Hắn đã làm cho đứa trẻ này im miệng, nha đầu này rốt cuộc có cái gì không hài lòng ?
Trong nháy mắt, Đậu Khấu suýt nữa thì niệm chú văn, thưởng cho cái kẻ không biết tu tỉnh kia khiến hắn phải đau đớn kịch liệt một phen.
A, không được, nàng không thể lấy cương trị cương!
Đậu Khấu miễn cưỡng tỉnh táo lại, không để ý tới Lôi Đằng nữa, móc khăn tay ra, lau nước mũi, nước mắt trên mặt rồng cục cưng vẫn còn đang thút thít khóc trộm.
"Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, chờ chút nữa ta làm kẹo đường cho ngươi ăn, có thích không?"
Nghe thấy có kẹo đường ăn, Xích Lam rốt cục nín khóc, sụt sịt gật đầu.
Nàng đưa khăn lụa tới chóp mũi của nó:
"Xì” một cái nào!" Đậu Khấu dụ dỗ.
Xích Lam biết điều một chút làm theo, dùng sức "xì" một cái, đem nước mũi cũng xỉ ra ngoài, “xì” mạnh đến nỗi muốn bay cả khăn lụa. Bộ dáng khả ái khiến Đậu Khấu không nhịn được cười.
"Ngoan lắm, ngoan lắm." Nàng xoa xoa đầu Xích Lam, lau sạch mặt mũi cho nó rồi đem chiếc khăn lụa chạy đến giếng nước giặt.
"Nha đầu!"
"Chờ một chút." Nàng khoát khoát tay, ra hiệu cho có lệ, giặt xong khăn tay lụa lại chạy về lau mặt cho rồng cục cưng.
Cảm xúc khó chịu từ từ dâng lên trong ngực.
"Nha đầu!" Lôi Đằng gằn giọng.
"Chờ một chút!" Nàng lần nữa bắt rồng cục cưng há miệng: “Ngoan, cục cưng, cái này không ăn được, không phải là kẹo đường."
"Đường!" Xích Lam mở to mắt, lớn tiếng nói.
"Oa, thật là lợi hại nha! Ngươi cũng nói “đường” được rồi!" Nàng vỗ vỗ tay, hướng rồng cục cưng cười đến ngọt ngào. Tiểu oa nhi cũng cười theo khanh khách.
Bọn họ cười đến vui vẻ, Lôi Đằng đứng ở một bên thì thái dương đã nổi gân xanh.
Nhìn tiểu nha đầu kia chạy tới chạy lui, chỉ lo cho rồng cục cưng, căn bản không thèm để ý đến hắn gọi. Lôi Đằng cảm thấy khó có thể chịu được thêm nữa, không cách nào kiềm chế.
Hắn vọng động mãnh liệt, cất bước tới trước mặt tiểu oa nhi, túm cổ rồng con mập mạp nhấc lên.
"A?" Đậu Khấu hơi sửng sờ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt khăn tay, ngửa đầu nhìn Lôi Đằng."Ngươi đang làm cái gì vậy?" Mặt tiểu oa nhi mặt còn chưa lau sạch mà!
Rốt cục, hắn đã nhận được sự chú ý của nàng.
Lôi Đằng khó chịu nhìn nàng chằm chằm.
"Ngươi không nghe thấy ta gọi ngươi sao?"
"Có." Nàng nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Không phải là ta bảo ngươi chờ một chút sao?"
Trong tích tắc, thái dương Lôi Đằng nổi gân xanh, hắn trầm giọng.
"Chưa từng có người nào dám không đến nếu ta kêu bọn họ!" Vậy mà tr nha đầu này lại dám bảo hắn phải chờ!
"Thật xin lỗi."
Nàng thờ ơ nói xin lỗi, tất cả chú ý thật ra đều đặt trên người Xích Lam.
Tiểu oa nhi gặp vị trí quen thuộc, rất nhanh nhẹn, trước gặm gặm bàn tay to lớn ngăm đen, sau đó theo cánh tay, thuần thục bò lên vai Lôi Đằng, một lần nữa được trở lại chỗ ngồi quen thuộc.
Đậu Khấu nín cười, rất hoài nghi không hiểu Lôi Đằng có biết Xích Lam đang làm gì hay không? Thần sắc của hắn không thay đổi, đối với trọng lượng trên vai rất nhanh thích ứng, đồng thời có thừa sự giận dữ với nàng.
"Như vậy, Long Vương đại nhân, xin hỏi ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì không?" Nàng nhìn thấy tiểu oa nhi đã vô cùng táo bạo tìm đến cặp sừng dài trên đầu Lôi Đằng, cười thật ngọt ngào.
Vấn đề này lại làm cho hắn á khẩu không trả lời được.
Rốt cuộc có chuyện gì không?
Hắn nhíu mày.
Thật ra, căn bản cũng không có chuyện gì. Hắn chẳng qua là không thích nàng hướng sự chú ý lên bất cứ vật gì khác ngoài hắn, chi tiết nhỏ bé không đáng kể này, liên tiếp mấy ngày nay, không biết tại sao, càng lúc càng trở nên trọng yếu.
"Ta nhất định phải có việc gì thì mới có thể gọi nàng sao?" Hắn cắn răng hỏi.
Đậu Khấu trừng mắt nhìn, nụ cười ngọt thêm chút nữa, trong lòng tràn đầy vui sướng: "Không cần, không cần, ngươi là Long Vương nha, ngươi muốn làm cái gì đều được."
Cách hành xử thay đổi thất thường, bá đạo càn rỡ, nàng đã sớm quen rồi. Lời nói của Lôi Đằng đã càng lúc càng giống như trước lúc hắn móc ra trái tim và mất đi trí nhớ, ngang ngạnh không nói đạo lý yêu cầu nàng làm bạn.
Không chỉ như thế, hắn thậm chí còn để cho Xích Lam ngồi trở lại trên vai hắn!
Khóe miệng nàng mỉm cười, khoái trá ngồi xuống, thu lại giỏ trúc trống rỗng định quay trở về đại điện, tiếp tục làm những công việc còn dang dở khác.
Lôi Đằng nhìn chăm chú vào nàng.
Đôi môi đỏ mọng đầy đặn trông thật ngọt ngào làm sao.
Bất tri bất giác, hắn vươn tay nắm lấy thân hình xinh xắn của nàng.
"Nha đầu."
Đậu Khấu sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
"Sao?" Dưới ánh mặt trời, nhìn nàng ngọt ngào đến mê người.
Lôi Đằng không cách nào dời tầm mắt đi được.
Trên người của nàng mang theo hương thơm của một loài hoa gợi lên một cảm giác rất quen thuộc. Đôi môi đầy đặn hé mở, khiến hắn không nhịn được cúi đầu, thưởng thức hương vị ngọt ngào, mềm mại của nàng.
Dục vọng bỗng nhiên dâng trào, lan tràn như lửa.
Trong nháy mắt, hắn hoàn toàn quên mất điều cấm kỵ mà nàng đã từng đề cập tới, dục vọng bùng lên như lửa khiến cho hắn không cách nào nhịn được, chợt kéo thân thể mềm mại, xinh xắn của nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi đầy đặn.
Đậu Khấu không ngờ tới hắn lại hôn nàng.
Nàng cũng không cách nào chống cự nụ hôn nóng bỏng của hắn. Bởi vì, đó cũng là điều nàng chờ đợi.
Lôi Đằng tham lam thưởng thức tiểu nữ nhân run rẩy trong ngực, hai cánh tay cường tráng càng ghì chặt lấy nàng.
Mũi chân của nàng thậm chí không chạm đất, chỉ có thể dựa vào ngực hắn, đón nhận nụ hôn càng lúc càng thâm nhập sâu, nóng bỏng như lửa.
Hương vị ngọt ngào quen thuộc khiến thần trí Lôi Đằng như say như mê. Hắn ôm chặt nàng, bù đắp những thiếu hụt trước đây vẫn thủy chung quấy nhiễu hắn. Hắn hôn nàng, nghe thanh âm êm ái của nàng. Tư vị và âm thanh này khơi dậy bản năng và phản ứng xúc động từ nơi sâu thẳm trong lòng hắn.
Nàng cứ thế mềm mại tựa như hoa, như mật.
Bàn tay Lôi Đằng ôm lấy cặp mông mượt mà của Đậu Khấu, ghì chặt hơn vào trong ngực, những ngón tay nóng bỏng kiên quyết luồn qua tầng tầng lớp lớp xiêm y, càn rỡ ma sát bộ phận mềm mại nhất giữa hai chân nàng.
Trời ạ, thật...
Lôi Đằng thở hổn hển, nhẹ nhàng mơn trớn giữa chân của nàng, cho đến khi nàng run rẩy yêu kiều.
Quá lâu! Hắn đã rất lâu, rất lâu rôi không đem nàng ôm vào trong ngực, hưởng dụng nàng ──
Rắc!
Cảm giác đau đớn trên trán làm gián đoạn mọi dục vọng mơ mộng.
Có người công kích hắn!
Lôi Đằng trong nháy mắt tỉnh táo lại, thân thể tráng kiện nhanh chóng chuyển sang tư thế chuẩn bị chiến đấu. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đem Đậu Khấu che vào trong lòng, tròng mắt đen sắc bén nhìn về bốn phía.
Chẳng lẽ, Liệt Phong phái thuộc hạ vào Long cung ám toán hắn? !
Trong tay của hắn hóa ra thanh Kim Đao, tùy thời chuẩn bị muốn đem thích khách chém chết tại chỗ.
Chỉ có điều là ── trong đình viện chẳng có người nào khác ── cho dù hắn dùng dị năng nhạy cảm tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện được có hơi thở ngoại lai nào.
Nhưng cảm giác đau trên đầu là hàng thật giá thật. Hắn nhíu đôi mày rậm, có chút nghi hoặc, đúng vào lúc này, trên đầu hắn truyền đến tiếng cười khanh khách, hì hì.
Con rồng con cả gan làm loạn kia đang ngồi ở trên đầu của hắn! Hơn nữa, còn dám cắn hắn!
Ngay cả cảm giác tức giận hắn cũng không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Lôi Đằng bắt Xích Lam xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mập mạp cười toe toét, đang muốn chửi ầm lên, lại nghe thấy âm thanh khàn khàn, mềm mại của tiểu nữ nhân trong ngực hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lôi Đằng nghe tiếng cúi đầu, lửa giận hừng hực lập tức vừa chuyển thành dục hỏa hừng hực.
Lại thấy nàng sóng mắt long lanh, khuôn mặt ửng hồng, phảng phất như ở trong mộng mới tỉnh, đôi môi đỏ mọng đầy đặn vừa bị hắn dây dưa bừa bãi trở nên sưng đỏ.
Trong nháy mắt, Lôi Đằng cơ hồ muốn tiện tay đem oa nhi ném xuống, không để nó tiếp tục làm hỏng "Chuyện tốt", rồi mới có thể hảo hảo hôn nàng, yêu nàng...
Nhưng sự thật giống như cây kim trong bọc, chợt khiến hắn tỉnh lại.
"Nha đầu!" Dục vọng vẫn còn, nhưng hắn muốn biết sự thật hơn.
"Gì?" Nàng vẫn còn có chút mờ mịt.
"Ngươi không phải đã nói, chứng bệnh đau đầu của ta không thể đến gần nữ sắc sao?"
"Hả?" Nàng trừng mắt nhìn. Không thể đến gần nữ sắc? Sao, nàng có nói như vậy sao?
Phút chốc, mắt Đậu Khấu thành tròn xoe.
Hỏng bét, thật sự nàng đã nói như vậy!
Thực tế giống như nước lạnh giội vào khiến thân thể rét run, mà ngay lập tức tỉnh táo lại.
Lôi Đằng còn đang lớn tiếng truy cứu.
"Nếu không thể đến gần nữ sắc, vậy tại sao ta hôn ngươi lại không có chuyện?" Hắn nhìn thẳng tiểu nữ nhân thần thái bất an trong ngực.
Đậu Khấu chột dạ muốn chạy trốn, tròng mắt đen nhánh xoay tới, xoay lui, chính là không dám tiếp xúc với ánh mắt của Lôi Đằng, sợ hắn nhìn một cái là có thể nhận ra câu chuyện của nàng căn bản là nói dối.
Ô ô, hắn thật đáng ghét!
Vừa mới đây, hắn nóng bỏng hôn nàng, khiến nàng hoàn toàn quên mất đi hết thảy, thậm chí cho là mình cùng hắn còn đang ở Vân gia phường, ngọt ngào như keo như sơn...
Vẻ đẹp của hắn quả nhiên không thể khinh thường a!
"Nha đầu!" Âm thanh bất mãn lần nữa vang lên, ép nàng phải nói ra đáp án mà nàng không thể nói.
Hết lần này tới lần khác, Đậu Khấu lúc này cũng bởi vì uy lực của nụ hôn kia mà đầu óc thông minh không cách nào vận hành, nghĩ không ra bất kỳ cớ gì.
"Ách, bởi vì... Bởi vì..."
Lôi Đằng nhìn nàng chằm chằm, chờ đợi.
Ánh mắt của hắn càng làm cho nàng khẩn trương hơn.
"Cái đó..." Nàng kéo dài âm cuối.
Hắn nhướn mày, mở to mắt chờ đợi.
"Ta nghĩ... Hẳn là..."
Thảm rồi, nếu nàng không tìm ra lý do, chỉ sợ rằng không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai!
Đang lúc Đậu Khấu vắt óc tìm lý do hợp lý, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, tiếng kêu truyền đến.
"Đậu Khấu cô nương, không xong rồi, Hồng Phi bị thương!"
*******
Hồng Phi trên đường dò la tin tức, bị thuộc hạ của Liệt Phong đánh lén nên mới bị thương như vậy.
Lúc Đậu Khấu chạy tới, Hồng Phi đã được Cửu Vĩ công tử đưa vào nằm an vị trong phòng chữa bệnh.
Thấy Đậu Khấu đi vào, Cửu Vĩ công tử lập tức đứng thẳng dậy, cung kính hữu lễ nói.
"Đậu Khấu cô nương, lại phiền cô nương rồi."
"Việc nhỏ ấy mà."
"Cám ơn Đậu Khấu cô nương ── A…" nhìn thấy nam nhân phía sau Đậu Khấu, Cửu Vĩ công tử sợ hãi, cuống quít quỳ xuống: "Đại vương!"
"Đại vương!" Ngay cả Hồng Phi đang bị thương cũng muốn quỳ xuống.
"Miễn." Lôi Đằng phất phất tay.
"Tạ ơn Đại vương."
Hai người bọn họ không ngờ rằng Lôi Đằng lại đích thân đến đây, đều đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Đậu Khấu, nhưng cũng không dám trực tiếp đặt câu hỏi, chỉ sợ chọc giận tới Đại vương.
Đậu Khấu thì trưng ra dáng vẻ gục đầu ủ rũ.
Những tưởng có thể mượn cớ trị thương cho Hồng Phi để nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi hắn, không ngờ Lôi Đằng lại không buông tha nàng, còn nhắm mắt theo đuôi chạy tới đây.
Trước khi bước vào phòng chữa bệnh, hắn còn kéo nàng lại gần, ghé sát vào tai nàng cảnh cáo.
"Ngươi cứ trị thương cho Hồng Phi trước đi." Hắn ngó chừng ánh mắt của nàng, giống như là ngó chừng một con mồi: "Bất quá, đừng tưởng rằng sự việc kia như thế là xong."
Nghĩa là nàng chẳng qua mới nhận được tuyên bố hoãn thi hành án chứ không phải là nhận được cứu trợ. Hắn đối với bất kỳ nghi vấn gì cũng sẽ gạn đục khơi trong mà tìm hiểu tới cùng, tuyệt không dễ dàng buông tay, mà nàng chẳng lẽ vì không thể thoát thân mà lại lặng lẽ niệm chú văn khiến cho hắn đau đến chết đi sống lại?
Biện pháp đó quá tàn nhẫn, nàng không làm được!
Song phiền não là chuyện của phiền não, trong đầu nàng nghĩ vẫn phải xem xét người bị thương trước đã, vì vậy nên nàng bước thật nhanh đến bên cạnh Hồng Phi, kiểm tra vết thương trên người hắn.
Trên người và trên đùi Hồng Phi đều bị thương. Vết thương vừa sâu, vừa dài, nhưng máu ra cũng không nhiều lắm. Đậu Khấu bằng kinh nghiệm của mình biết rằng chỉ cần dùng thuốc trị thương là rất nhanh có thể chữa khỏi.
"Ngươi thấy trong người thế nào?" Nàng hỏi.
"Rất tốt." Hồng Phi trả lời, "Vết thương của ta có nghiêm trọng không? Ta còn có thể ra trận được nữa không?" Hắn không muốn vắng mặt trong trận đại chiến này.
Chiến tranh, chiến tranh, lại là chiến tranh!
Trong đầu những nam nhân này ngoài chiến tranh ra thì hình như chứa không nổi những thứ khác thì phải!
"Vậy ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt mới được." Đậu Khấu nói. Thật ra trong lòng nàng thật sự rất muốn lấy thân phận đại phu ra để cấm những yêu ma này ra trận.
Hừ, nàng vất vả, nhọc nhằn chữa trị cho bọn họ, thế nhưng bọn họ lúc nào cũng khẩn cấp muốn ra chiến trường để lại khiến bản thân mình bị tổn thương!
Nàng vừa oán giận ở trong lòng, vừa đưa tay cởi đai lưng của Hồng Phi.
Hồng Phi bị làm cho sợ hãi đến trợn trừng hai mắt: "Đậu, Đậu, Đậu, Đậu, Đậu Khấu cô..."
Một âm thanh gầm thét khổng lồ bao phủ lấy âm thanh run rẩy của hắn.
"Nha đầu! Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Trị thương cho hắn a!" Nàng hồi đáp, lại tiếp tục động tác vừa bị trở ngại của mình: "Hồng Phi, bỏ tay ra."
Hồng Phi níu chặt đai lưng, liều chết lắc đầu.
"Nếu là chữa thương, tại sao ngươi lại muốn cởi y phục của hắn?" Lôi Đằng giận dữ hỏi.
"Y phục của hắn cũng dính cát bụi, một khi giây vào vết thương, sẽ rất dễ bị nhiễm trùng gây hoại tử." Nàng nhẫn nại giải thích, rốt cục đẩy được tay Hồng Phi ra, lưu loát rút sạch đai lưng: "Cho nên ta mới cởi y phục của hắn để rửa vết thương."
Hồng Phi òa khóc.
Chuyện này nếu truyền đến tai Kiều Kiều, hắn chỉ sợ vết thương lúc đó so với bây giờ còn nặng hơn.
"Đậu Khấu cô nương, nàng đừng làm như vậy..."
"Cái gì đừng như vậy, ngươi mới đừng loạn, ngoan một chút, để cho ta cởi y phục của ngươi ra, ta phải cầm máu a!" Nàng nhăn mày liễu, kéo kéo y phục của hắn.
Mắt thấy nàng rút đai lưng chưa đủ, còn ỷ mạnh hiếp yếu thò tay cởi y phục của Hồng Phi, Lôi Đằng đứng ở một bên, bất luận thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt. Cảm xúc tức giận giống như bị một con linh thú không thức thời đá mạnh vào lồng ngực của hắn.
Nhìn Đậu Khấu bằng động tác nhanh gọn đã lột sạch nửa người trên của Hồng Phi thì chớ, lại còn muốn hướng tới nửa dưới của Hồng Phi tiếp tục tấn công, Lôi Đằng rốt cục không nhịn được nữa.
"Dừng tay!"
Khụ, Đại vương! Đại vương muốn tới cứu hắn!
Hồng Phi cảm động đến nước mắt lưng tròng.
"Không cho phép cởi y phục của hắn nữa!"
"Ta phải trị thương cho hắn a!" Đậu Khấu giải thích, đối với nam nhân nhúng tay can thiệp này vừa tức, vừa giận.
"Ta nói không cho phép là không cho phép!" Lôi Đằng mặt lạnh quát lên.
Hồng Phi giữ chặt lấy mảnh khố (nguyên văn là quần xi-líp), thiếu chút nữa cảm động đến khóc rống lên.
"Đại vương anh minh!"
"Vậy thương thế của hắn phải làm sao bây giờ?" Đậu Khấu chống nạnh, nhìn chằm chằm nam nhân khổng lồ trước mặt: "Không cởi quần của hắn, sẽ không cách nào vệ sinh được vết thương, không thể bôi thuốc, chẳng lẽ ngươi muốn vết thương của Hồng Phi nhiễm trùng sao?"
Ô ô, hắn không muốn cởi quần nữa!
Hồng Phi to con nước mắt lưng tròng nép sát vào góc phòng. Vốn tưởng rằng tránh được một kiếp nạn, hắn lại nghe thấy Đại Vương mà hắn kính yêu nhất, sùng bái nhất mở miệng nói.
"Ai nói hắn không thể chữa thương, bôi thuốc được?" Lôi Đằng vênh cằm, hừ lạnh một tiếng: "Bất quá là cởi quần, bôi thuốc cứ nhất định phải dùng đến ngươi sao? Để ta!"
Cái gì? !
Hồng Phi ngây dại.
Chỉ thấy Đại vương vừa hướng về phía Đậu Khấu, vừa nói.
"Ngươi chỉ cần chuẩn bị thuốc, xong rồi nói cho ta biết phải làm thế nào là được rồi."
Lớn chuyện, lớn chuyện thật rồi... Đại vương lại muốn đích thân bôi thuốc cho hắn?
Hồng Phi bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng lắc đầu."Không, ngàn vạn lần không nên! Đại vương, thương thế của thuộc hạ thật ra không sao, bày đặt bôi thuốc làm gì, bất kể thế nào, chỉ cần hai ngày nữa tự nó sẽ khỏi thôi."
Lôi Đằng căn bản không để ý đến Hồng Phi.
"Còn không quay mặt đi!" Hắn hướng về phía Đậu Khấu đang há mồm, cứng lưỡi, lớn tiếng hô.
"Tùy ngươi." Không muốn tiếp tục cãi cọ, nàng dứt khoát xoay người, mặc hắn động thủ, tránh tiếp tục giằng co làm lỡ thời cơ trị liệu.
Hồng Phi lần nữa kêu thảm thiết.
"Đại vương, không, không cần!"
Roạt!
"A a a, để cho Kiều Kiều tới giúp thuộc hạ là được rồi!" Hắn la hét om sòm, nước mắt rưng rưng, hy vọng ái thê mau mau chạy tới."Kiều Kiều, Kiều Kiều!"
Roạt!
Kiều Kiều không chạy tới.
Tiếng quần áo bị xé liên tiếp vang lên, cuối cùng bên trong doanh trại chỉ còn lại tiếng khóc lóc của Hồng Phi.
"Ta cởi xong rồi, sau đó thì sao?" Lôi Đằng lạnh lùng hỏi.
Cởi? Nên nói xé vụn thì đúng hơn!
Trong nháy mắt, nàng cơ hồ muốn bật cười thành tiếng. Nhưng vì bảo toàn cái mạng nhỏ của Hồng Phi, nàng cố gắng nuốt xuống tiếng cười đang muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Tất cả các yêu quái quanh đó đều ngoảnh mặt đi, không dám nhìn về hướng này.
Thật vất vả mới nhịn được cười, Đậu Khấu phải ho nhẹ hai tiếng mới có thể mở miệng nói chuyện."Sau đó, ngươi phải bôi thuốc cho Hồng Phi."
"Thuốc đâu?"
Thanh âm của hắn, rất lạnh, vô cùng lạnh.
Đậu Khấu vội vã lấy thuốc trị thương ra đưa cho Lôi Đằng. Dĩ nhiên, vì chấp hành mệnh lệnh nghiêm nghị của hắn, nàng từ đầu chí đuôi cũng chỉ đưa lưng về phía Hồng Phi.
Hồng Phi đáng thương đã không thể kêu gọi lão bà được nữa. Để Lôi Đằng bôi thuốc cho hắn, hắn ngay cả khóc nức nở cũng không dám, cho dù động tác thô lỗ của Lôi Đằng khiến cho vết thương của hắn đau thấu xương, hắn cũng cắn răng chịu đựng. (lão bà: vợ)
Đậu Khấu ngồi ở một bên, len lén liếc trộm Lôi Đằng một cái. Xem ra khuôn mặt tuấn mỹ kia giống như được làm từ băng đá, lãnh lẽo không lộ chút cảm xúc nào.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn liếc lại nàng một cái.
Chỉ một ánh mắt cũng đủ để cho nàng tim đập rộn lên. Nàng rõ ràng nhìn thấy trong mắt của hắn có sự tức giận cùng hỏa dục không tắt.
Một ý niệm trong đầu lặng lẽ xuất hiện.
Hắn táo bạo, vô lễ, chẳng lẽ là bởi vì... bởi vì... bởi vì... hắn ghen?
Có thể sao? Lôi Đằng ăn dấm chua chỉ vì nàng chú ý tới Hồng Phi mà không phải là hắn.
Đậu Khấu há to miệng, muốn nói ra, rồi lại không có nổi dũng khí.
Nhìn thấy trong mắt Lôi Đằng không chút vui vẻ, nàng vội vàng đem cái miệng nhỏ nhắn khóa lại, nhưng cũng không giấu nổi nụ cười nơi khóe miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa toàn thân.
Lôi Đằng cũng biết ghen!
Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Lôi Đằng, lòng tràn đầy hạnh phúc, đến nỗi muốn nhảy múa hoặc là ôm lấy gương mặt tuấn tú của hắn hôn thật say đắm...
Đang chìm đắm trong hạnh phúc, Đậu Khấu đột nhiên nghe thấy âm thanh của Lôi Đằng.
"Nha đầu!"
"Hả?" Nàng say đắm nhìn hắn.
"Ngươi còn chưa giải thích."
"Giải thích cái gì?" Trời ạ, hắn mới tuấn mỹ làm sao!
"Tại sao ta không thể đến gần nữ sắc, nhưng khi hôn nàng lại không bị nhức đầu?"
A!
Đậu Khấu giật mình tỉnh lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng. Nàng không nghĩ rằng hắn lại có thể hỏi vấn đề này trước mặt Hồng Phi cùng đông đảo yêu ma.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cũng may trong lúc hỗn loạn nàng đã kịp nghĩ ra một cái cớ. Nàng mắc cỡ đỏ mặt, cố gắng trấn định, mắt cũng không chớp trả lời.
"Bởi vì, ta là đại phu a!"
"Đại phu?"
Đậu Khấu gật đầu, mặt không đổi sắc, nói như đinh chém sắt: "Thầy thuốc như mẹ hiền (lương y như từ mẫu), cho nên không có tư tình nam nữ, vì vậy không tính là nữ sắc." A, nàng càng nói dối càng lưu loát.
Hắc hắc, nàng là đại phu nha, nơi này vừa hay lại không có người hiểu y thuật. Tóm lại, tất cả đều do nàng định đoạt!
Tròng mắt đen của Lôi Đằng lập tức vụt sáng.
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi!" Nàng cười mị mị.
"Rất tốt." Hắn chậm rãi nói.
"Hả?" Đậu Khấu chớp chớp mắt mấy cái."Tốt ở chỗ nào?"
Lôi Đằng không nói mà trả lời nàng hành động bằng hành động.
Hắn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, chợt ôm ghì nàng vào lòng. Trước sự kinh ngạc của nàng cùng bao ánh mắt soi mói của các yêu ma, hắn không chút khách khí, lần nữa hôn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.