Chương 54: Cận tại chỉ xích, nhân tẫn địch quốc
Mộng Nhập Thần Cơ
15/03/2013
Bởi vì ngôn ngữ bất đồng, Vương Siêu cũng không thể trao đổi gì nhiều với cô gái dân tộc, thấy trong ánh mắt đối phương nhìn mình như là nhìn thiên thần, hắn bằng cách ra dấu tay để hỏi đường, đến cuối cùng, cô gái lại tặng một bì trà sữa dê cùng một bịch lúa mạch. Sau đó nhìn bóng hình của hắn từng bước một biến mất ở sâu trong trời xanh mây trắng, nhìn khối nham thạch bị đánh thủng lỗ, cô gái xá một cái, thì thầm: "Mã cáp dát lạp! Mã cáp dát lạp!"
Mã cáp dát lạp là thần Kim cương hộ pháp trong Phật giáo Tây Tạng.
Vương Siêu cũng không biết bản thân ngẫu nhiên lĩnh ngộ được sự ảo diệu của ám kình, biểu diễn một quyền công phu, lại bị người ta xem như là thần linh.
Sau khi đi liên tiếp ba ngày nữa, hắn đã tới Lhasa. Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, lại tiếp tục dọc theo "Thiên lộ" con đường ngưng tụ trí tuệ lực lượng cùng dũng khí của con người trong cả nước.
"Thiên lộ" này là con đường sắt nối liền từ Thanh Hải đến Tây Tạng, là một kỳ tích tại nóc nhà của thế giới này.
Trong cuộc hành trình, thấy từng thanh ray trên đường, các chiến sĩ ở tại các trạm canh nhỏ, còn có công nhân duy tu kiểm tra, đều làm cho hắn trong lòng xuất hiện một loại cảm động không thể diễn tả được.
Một tháng sau, Vương Siêu đã tới chợ Tây Trữ của tỉnh Thanh Hải, bất quá hắn cũng không dừng lại, một đường lên hướng Bắc, tiến tới Cam Túc, vào Thiểm Tây, Sơn Tây, đến Hà Bắc, tiến vào Bắc Kinh, hành trình ngàn dặm. Một lần nữa lại đến quân khu Bắc Kinh gặp ông lão Lý kia.
Lúc này, đã là cuối năm, Bắc Kinh tuyết bay tán loạn, so với tuyết ở phương Nam còn muốn nhiều hơn.
Lại một năm trôi qua, vừa tròn một năm.
Năm tháng tuần hoàn, ngày nối ngày, đơn giản chỉ là nhật nguyệt luân phiên, nóng lạnh thay đổi.
Song Vương Siêu cũng đã không phải là Vương Siêu của năm trước.
Ông lão Lý vẫn giản dị như trước, chỉ là thân thể so với năm ngoái già yếu hơn một chút, lão cũng đã gần một trăm tuổi rồi, cho dù công phu luyện tới cao thâm khó lường, vẫn không thể chống lại thời gian cùng năm tháng trôi qua.
Nhìn thấy Vương Siêu đến, ông kinh hãi. Bởi vì trong ánh mắt chứa đầy kinh nghiệm tang thương cùng thấu triệt thế sự xoay vần đã nhìn ra được sự biến hóa ngất trời trên người Vương Siêu.
Vương Siêu thấy ông lão, cũng không nói gì, chỉ là vẫn như trước luyện một bài Bát quái chưởng.
Chưởng bộ giao thế, Vương Siêu bước chân nhẹ nhàng, giống như đang đi trên mặt băng.
Song, khi cuối cùng thu công, Vương Siêu liên tiếp bước tám bước, nhẹ nhàng không tiếng động, giống như một cọng lông rơi xuống đất.
Trên mặt đất của đại viện quân khu bị hắn bước thành tám dấu chân rõ ràng, ứng theo phương vị bát quái.
Vương Siêu đi chân trần, bên trong mỗi một dấu chân in trên mặt đất đều in rõ ràng dấu vân bàn chân một.
"Ài!" Ông lão sau khi xem xong, cũng không khen ngợi gì, cũng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng: “Thời gian của ta cũng không còn nhiều, vô công của Bát quái môn đã có một chi như cháu vậy, cũng không có tuyệt hậu, ta đã có thể yên tâm rồi".
Vương Siêu thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Cháu cũng chỉ có thể bước ra tám bước ám kình, đây cũng đã là cực hạn, ám kình cũng chỉ có thể vận tới tay chân hai nơi àm thôi, cũng không thể vạn dụng toàn thân như một thể, khắp nơi đều có thể phún kình như châm. Tâm lực bộc phát tiêu hao thể lực so với vận động gân cốt còn muốn lớn hơn gấp chục lần".
Ông lão Lý nói: "Toàn thân các nơi đều có thể phún kình như châm, đó là hóa kình. Cháu có thể luyện tới tay chân hai nơi, đã là rất giỏi rồi. Minh kình chỉ dùng gân cốt để đánh người, ám kình thì dùng tâm đánh người, hai cái uy lực không thể so sánh với nhau được. Ám kình không phát thì thôi, phát tất trúng, nếu không sẽ tự hao tổn tâm lực thể năng của bản thân".
Vương Siêu gật đầu, hiểu rõ đạo lý trong đó.
Ám kình là tâm lực bộc phát thành lực bùng nổ, người ta khi gấp út, hoặc là tức giận tới cực điểm, thường trong nháy mắt cả người đều toát mồ hôi, tay chân đều không thể động đậy. Đây đều là tâm lực chợt bộc phát tới cực điểm, tiêu hao thể năng cực lớn.
Với năng lực công phu của Vương Siêu hiện tại, vận minh kình có thể đánh ra trăm quyền không thở dốc, song khi vận ám kình, năm ba đòn là đã mệt rồi.
Cho nên ám kình uy lực tuy lớn, nhưng không thể tùy tiện sử dụng. Trong giao đấu càng phải chú ý hơn nữa.
Vương Siêu cũng không nói nhiều, Sau khi gặp ông lão để khẳng định xong, xoay người rời đi.
Khi từ Bắc Kinh về lại tỉnh S, thời gian đã đến tiết tháng ba mùa xuân khí trời ấm áp, hoa rở khắp nơi.
Sau khi về đến nhà, Vương Siêu trước tiên là gặp cha mẹ, cha mẹ đối với việc hắn hơn một năm không trở về nhà, không có tin tức, trong lòng cũng vô cùng lo lắng "Nói là đi du lịch, sao lại đi một cái đã hơn một năm, còn ra bộ dáng gầy ốm như vậy? Toàn thân đều là xương xẩu không?"
Không thể không nói, Vương Siêu hiện tại toàn thân da tay đen nhánh như sắt thép, không chút thịt thừa. Bất quá cả người trên dưới như một mũi nhọn ẩn dấu, hai mắt ôn hòa, nhưng thỉnh thoảng lại phát ra thần thái khác thường. Khí chất so với một năm trước càng thêm nội liễm, thâm trầm lại có lực.
Sau khi an ủi cha mẹ xong, Vương Siêu lại nhớ tới căn biệt thực của Đường Tử Trần.
Căn biệt thự một năm qua không người nào quét dọn, sớm đã phủ đầy bụi bặm, cũng may hắn trước khi ra đi đã đóng đủ các loại phí như trông coi, điện nước. Đợi sau khi quét dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới, thì lại như mới.
Sau ba bốn ngày yên tĩnh tu dưỡng tại căn biệt thự, Vương Siêu cảm giác mặt mày đã sáng sủa, thân thể đã khôi phục lại tới đỉnh điểm, mới bắt đầu liên hệ lại với người quen.
Một năm gian khổ trèo đeo lội suối, đi khắp đại giang nam bắc, mặc dù làm cho Vương Siêu tịnh hóa tâm linh, đem ý chí tôi luyện kiên cường như sắt thép, song sống xa nhà, thân thể cũng không được chăm sóc tốt, nếu không phải mỗi ngày luyện quyền thuật có thể dưỡng sinh, khác với người thường thì đã sớm không chịu nổi rồi.
Hiện tại trở về tĩnh dưỡng, an bình lại, tất cả mệt nhọc đã qua đi, thân thể tự nhiên khôi phục lại trạng thái cao nhất.
"Tiểu tử, ngươi hơn một năm nay rốt cuộc đã đi đâu?" Đầu tiên là Tào Nghị, Vương Siêu cũng không giải thích gì nhiều, chỉ ứng phó vài câu.
Sau đó là liên lạc với Trương Đồng, Trương Đồng nghe thấy Vương Siêu trở về cũng giật mình, sau đó tỏ ý muốn gặp Vương Siêu.
Vương Siêu suy nghĩ một chút, "Tôi vẫn còn công việc ở bên Đài quyền đạo quán, hiện tại cũng nên tới đó báo cáo một chút. Sau đó cùng hẹn với Tào Cục trưởng một chuyến, cùng nhau đi ăn cơm trò chuyện".
"Cái gì mà Tào Cục trưởng, hắn hiện tại là Phó ty công an tỉnh, chính ủy thứ hai của tổng đội cảnh sát võ trang, cậu vừa rồi gọi điện thoại, chẳng lẻ không hỏi hắn?" Trương Đồng nói ra làm cho Vương Siêu thất kinh.
Cho dù Tào Nghị lần trước phá được đại án băng nhóm buôn bạch phiến, có công lao, nhưng thăng quan như vậy không khỏi quá nhanh sao chứ? Mặc dù hắn trước mắt quan hàm đều là phó, không phải là đứng đầu, nhưng chỉ mới ba năm từ một đội trưởng nho nhỏ leo lên tới Phó ty, tốc độ như thế, không ai là không hoài nghi sau lưng hắn có gốc rất bự.
Chẳng lẻ Tào Nghị này là thân thích của các xếp ở Trung ương? Hay là hắn còn có thân phận thần bí nào khác?
Sau đó Vương Siêu lại gọi điện thoại cho Diêu Hiểu Tuyết, Triệu Tinh Long, hỏi về tình hình làm ăn của công ty. Công việc làm ăn quả nhiên cực kỳ thuận lợi, bám được vào chính phủ có muốn không lời cũng khó.
Năm ngoái Thiên Tinh trúng gói thầu thiết kế toàn bộ hệ thống mạng toàn thành, công trình lớn một ngàn năm trăm vạn, trừ đi tiền hoa hồng cùng lễ tiết linh tinh, thì cũng thu về được tám chín trăm vạn. Cũng thiết lập được rât nhiều mối làm ăn với chính phủ, đầu tư có lợi nhuận cực lớn, hiện tại đã là một công ty lớn với số vốn mấy ngàn vạn.
Công ty nghiệp vụ cũng phát triển rất nhanh, phần cứng, phần mềm, kỹ thuật, thiết bị mạng vân vân, trụ sở tại tầng một tòa nhà trung tâm máy tính, cũng đã sửa sang lại rực rỡ.
Cả công ty nhân viên cũng đã hơn trăm người. Hiện tại mấy nữ sinh Diêu Hiểu Tuyết đều là các nhân vật ngôi sao ở trong tỉnh, năm nay cũng có tên trong mười thanh niên kiệt xuất trong tỉnh.
Thậm chí Diêu Hiểu Tuyết cũng bắt đầu kế hoạch để trở thành Ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc. Sau ba đến năm năm sẽ tự xây tòa nhà thương mại riêng, cùng hợp tác với các công ty mạng nổi tiếng trong nước, như Thịnh Đại, Cửu Thành, Đằng Tấn, Alibaba, The vân vân.
"Năm năm sau, cổ phiếu của Thiên Tinh nhất định sẽ được niêm yết tại thị trường chứng khoáng của Mỹ!" Đây là khẩu hiệu của Diêu Hiểu Tuyết.
"Thế giới này thật quá điên khùng".
Vương Siêu sau khi biết được tình hình, có cảm giác không thể tượng tượng được, bất quá cẩn thận nghĩ lại, cũng không có gì kỳ quái. Bằng vào việc Diêu Hiểu Tuyết mượn hơi quan hệ của Chu Giai, liên hệ được với cả Tỉnh ủy thường ủy, Thị ủy thư ký, sau đó là nhân vật đang lên Tào Nghị, xé da hổ bì mà may đại kỳ, với thủ đoạn của các nữ sinh này, trong một năm từ mấy trăm vạn lên tới mấy ngàn vạn cũng không phải là việc khó gì.
Bất quá việc này cũng làm cho Vương Siêu âm thầm cảm giác được, mấy nữ sinh này cũng không đơn giản.
"Không biết các môi liên hệ của các nàng này…"
Loại bỏ những ý tưởng xấu trong đầu đi, lại gọi điện cho Chu Giai, không ngờ điện thoại của Chu Giai lại không gọi được, hiển nhiên là đã đổi số.
Vương Siêu thở dài, đứng dậy đi tới Đài quyền đạo quán.
Đài quyền đạo quán vẫn như trước, Vương Siêu đi tới tầng trên cùng, gặp Lý Vạn Cơ.
Lý Vạn Cơ thấy bộ dáng của Vương Siêu, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong ánh mắt lộ ra vẻ bội phục.
Đợi một hồi, Trương Đồng, Tào Nghị, Triệu Tinh Long cũng đã đến.
Triệu Tinh Long nhìn thấy Vương Siêu, lập tức không nhịn được, hai người liền ra sân đấu thử tay một chút. Kỹ thuật của Vương Siêu thật sự đã cao hơn một bậc, vừa đụng tay nhẹ, đã đem Triệu Tinh Long đẩy bay ra ngoài.
Thử lại rồi lại bị đẩy bay ra. Liên tiếp bị quăng đi bốn năm lần, Triệu Tinh Long rốt cục ánh mắt uể oải mà thôi đi.
"Tiểu tử này, rốt cuộc là đã luyện ra tới thế nào đây. Xem ra đã đến lúc phải thu nạp rồi" Tào Nghị ở bên ngoài thấy rõ, trong ánh mắt lóe lên tinh quang không dễ phát hiện ra được.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn".
Trong khi mấy người đang muốn đi ăn uống chuyện trò, đột nhiên một thanh âm truyền vào.
"Tào Cục trưởng, Trương tổng, các ngươi đi ăn sao lại không gọi ta chứ?"
Một nam tử lịch lãm vóc dáng cân đối, mặt mày trắng trẻo, mang kính gọng vàng đi vào. Nam tử chính là Nhị công tử Triệu Quân của tỉnh trưởng. Phía sau Triệu Quân còn đi theo một nam tử cỡ ba mươi tuổi, mặc trang phục truyền thống mang giày vải, sắc mặt nả cười nửa không.
Nam tử này vừa tới, đưa mắt nhìn Vương Siêu, trên dưới đánh giá một phen, ánh mắt như thành thực chất, lấp lòe lóe sáng.
"Thì ra là Triệu tổng. Triệu tổng không phải gần đây đến Quảng Đông phát triển sao? Sao lại rảnh rỗi về lại tỉnh?" Tào Nghị bắt chuyện một câu.
"Về chơi thôi" Triệu Quân khí độ phảng phất như thâm trầm đi rất nhiều, "Chủ yếu là Trương sư phụ nghe nói tỉnh chúng ta có cao thủ, đặc biệt muốn ta dẫn đi xem mà thôi".
"Ta giới thiệu một chút, vị này thuộc giới võ thuật phương Nam, một trong nhân nghĩa Quảng Đông tam hổ Trương Uy sư phụ".
Giới thiệu xong, Triệu Quân liền hướng tới Vương Siêu mà đi tới, tới trước mặt Vương Siêu, Triệu Quân bắt tay với Vương Siêu một chút. Sau đó dùng thanh âm rất nhỏ không thể nghe thấy để nói chuyện.
"Vương sư phụ, thủ đoạn của người thật giỏi, ta xuất nhiều người như vậy cũng không thể đả thương được ngươi chút nào? Quả nhiên là anh hùng hào kiệt".
"Thật đúng là ngươi làm?" Vương Siêu suy nghĩ về về đội chém người mình gặp một năm trước, hai mắt hiện lên một tia hàn quang, trên mặt vẫn không chút biểu tình nào.
"Nói hay, nói hay lắm" Triệu Quân vẫn nhẹ giọng thầm thì như trước: "Ta chỉ là ngưỡng mộ công phu của Vương sư phụ, muốn để cho bọn họ thử xem một chút mà thôi, nghĩ không ra Vương sư phụ công phu quả nhiên cao siêu. Bất quá ta nghe nói Vương sư phụ cũng bị thương không ít, thật sự là ngại ngùng, sớm đã muôn xin lỗi. Nào biết đâu Vương sư phụ một năm qua lại không thấy bóng dáng, lần này ta thật vất vả nhận được tin tức, nói ngài mới từ ngoài trở về, vì vậy mới vội vàng tới để xin lỗi".
"Hắc hắc…" Vương Siêu chỉ cười khan hai tiếng.
"Đừng đừng đừng! Ngươi không nên ghi hận trong lòng" Triệu Quân thấy Vương Siêu ánh mắt không tốt lành gì, vội vàng rút tay ra cho vào túi áo "Vương sư phụ, oan gia nên giải không nên kết. Ta lần này là thành tâm đến để hóa can qua thành bạch ngọc. Đương nhiên, ta tự nhiên mang đến thành ý của ta, công ty của Vương sư phụ… Công ty mạng Thiên Tinh kia một năm nay có thể có được nhiều vụ làm ăn như vậy, trong đó công lao của ta cũng không ít! Nếu không phải ta âm thầm chiếu cố, mấy nữ giám đốc trong công ty của ngài, muốn mượn sức các quan chức này, cũng phải trả giá bằng chính thân thể".
"Ừm!" Vương Siêu hai mắt híp lại, phát giác tên Triệu Quân này cũng không đơn giản: "Ngươi muốn làm gì?"
"Rất đơn giản, sự nghiệp của ta hiện tại, cần rất nhiều người có than thủ cao cường hỗ trợ, ngài một năm trước, đã thông qua khảo nghiệm của ta, có tư cách cùng ta hợp tác! Chúng ta cùng liên thủ, con đường sau này, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế. Ta hiện nơi tay vừa lúc có một vụ làm ăn năm sáu ngàn vạn, đang chờ công ty của ngài cùng ta hợp tác" Triệu Quân mỉm cười nói.
"Nếu ta không đáp ứng thì sao?" Vương Siêu bất động thanh sắc nói.
"Thật đáng tiếc phải nói với ngài, với thế lực của ngài hiện giờ, vẫn chưa đủ để chống lại ta, nếu không đáp ứng, công ty của ngài nội trong một năm, sẽ sụp đổ. Mà ngài cũng rất có thể sẽ lại gặp một chuyện giống như một năm trước" Triệu Quân rất tự tin nói.
"Ha ha, ha ha" Vương Siêu đột nhiên nở nụ cười, "Triệu nhị công tử, cây gậy và củ cà rốt của ngài cũng thật không tệ, chỉ tiếc, thế lực của ngài cho dù có lớn đến thế nào, nhưng lại quên mất tám chữ".
"Tám chữ gì?" Triệu Quân nhíu mày.
"Cận tại chỉ xích, nhân tẫn địch quốc (Gần trong gang tấc, người trong đất địch)" Vương Siêu mỉm cười: "Ngươi thử nói ngươi hiện cách ta gần như vậy, ta muốn giết ngươi, cho dù ngươi được cả một quốc gia ủng hộ, cũng không chút hữu dụng".
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Mã cáp dát lạp là thần Kim cương hộ pháp trong Phật giáo Tây Tạng.
Vương Siêu cũng không biết bản thân ngẫu nhiên lĩnh ngộ được sự ảo diệu của ám kình, biểu diễn một quyền công phu, lại bị người ta xem như là thần linh.
Sau khi đi liên tiếp ba ngày nữa, hắn đã tới Lhasa. Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, lại tiếp tục dọc theo "Thiên lộ" con đường ngưng tụ trí tuệ lực lượng cùng dũng khí của con người trong cả nước.
"Thiên lộ" này là con đường sắt nối liền từ Thanh Hải đến Tây Tạng, là một kỳ tích tại nóc nhà của thế giới này.
Trong cuộc hành trình, thấy từng thanh ray trên đường, các chiến sĩ ở tại các trạm canh nhỏ, còn có công nhân duy tu kiểm tra, đều làm cho hắn trong lòng xuất hiện một loại cảm động không thể diễn tả được.
Một tháng sau, Vương Siêu đã tới chợ Tây Trữ của tỉnh Thanh Hải, bất quá hắn cũng không dừng lại, một đường lên hướng Bắc, tiến tới Cam Túc, vào Thiểm Tây, Sơn Tây, đến Hà Bắc, tiến vào Bắc Kinh, hành trình ngàn dặm. Một lần nữa lại đến quân khu Bắc Kinh gặp ông lão Lý kia.
Lúc này, đã là cuối năm, Bắc Kinh tuyết bay tán loạn, so với tuyết ở phương Nam còn muốn nhiều hơn.
Lại một năm trôi qua, vừa tròn một năm.
Năm tháng tuần hoàn, ngày nối ngày, đơn giản chỉ là nhật nguyệt luân phiên, nóng lạnh thay đổi.
Song Vương Siêu cũng đã không phải là Vương Siêu của năm trước.
Ông lão Lý vẫn giản dị như trước, chỉ là thân thể so với năm ngoái già yếu hơn một chút, lão cũng đã gần một trăm tuổi rồi, cho dù công phu luyện tới cao thâm khó lường, vẫn không thể chống lại thời gian cùng năm tháng trôi qua.
Nhìn thấy Vương Siêu đến, ông kinh hãi. Bởi vì trong ánh mắt chứa đầy kinh nghiệm tang thương cùng thấu triệt thế sự xoay vần đã nhìn ra được sự biến hóa ngất trời trên người Vương Siêu.
Vương Siêu thấy ông lão, cũng không nói gì, chỉ là vẫn như trước luyện một bài Bát quái chưởng.
Chưởng bộ giao thế, Vương Siêu bước chân nhẹ nhàng, giống như đang đi trên mặt băng.
Song, khi cuối cùng thu công, Vương Siêu liên tiếp bước tám bước, nhẹ nhàng không tiếng động, giống như một cọng lông rơi xuống đất.
Trên mặt đất của đại viện quân khu bị hắn bước thành tám dấu chân rõ ràng, ứng theo phương vị bát quái.
Vương Siêu đi chân trần, bên trong mỗi một dấu chân in trên mặt đất đều in rõ ràng dấu vân bàn chân một.
"Ài!" Ông lão sau khi xem xong, cũng không khen ngợi gì, cũng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng: “Thời gian của ta cũng không còn nhiều, vô công của Bát quái môn đã có một chi như cháu vậy, cũng không có tuyệt hậu, ta đã có thể yên tâm rồi".
Vương Siêu thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Cháu cũng chỉ có thể bước ra tám bước ám kình, đây cũng đã là cực hạn, ám kình cũng chỉ có thể vận tới tay chân hai nơi àm thôi, cũng không thể vạn dụng toàn thân như một thể, khắp nơi đều có thể phún kình như châm. Tâm lực bộc phát tiêu hao thể lực so với vận động gân cốt còn muốn lớn hơn gấp chục lần".
Ông lão Lý nói: "Toàn thân các nơi đều có thể phún kình như châm, đó là hóa kình. Cháu có thể luyện tới tay chân hai nơi, đã là rất giỏi rồi. Minh kình chỉ dùng gân cốt để đánh người, ám kình thì dùng tâm đánh người, hai cái uy lực không thể so sánh với nhau được. Ám kình không phát thì thôi, phát tất trúng, nếu không sẽ tự hao tổn tâm lực thể năng của bản thân".
Vương Siêu gật đầu, hiểu rõ đạo lý trong đó.
Ám kình là tâm lực bộc phát thành lực bùng nổ, người ta khi gấp út, hoặc là tức giận tới cực điểm, thường trong nháy mắt cả người đều toát mồ hôi, tay chân đều không thể động đậy. Đây đều là tâm lực chợt bộc phát tới cực điểm, tiêu hao thể năng cực lớn.
Với năng lực công phu của Vương Siêu hiện tại, vận minh kình có thể đánh ra trăm quyền không thở dốc, song khi vận ám kình, năm ba đòn là đã mệt rồi.
Cho nên ám kình uy lực tuy lớn, nhưng không thể tùy tiện sử dụng. Trong giao đấu càng phải chú ý hơn nữa.
Vương Siêu cũng không nói nhiều, Sau khi gặp ông lão để khẳng định xong, xoay người rời đi.
Khi từ Bắc Kinh về lại tỉnh S, thời gian đã đến tiết tháng ba mùa xuân khí trời ấm áp, hoa rở khắp nơi.
Sau khi về đến nhà, Vương Siêu trước tiên là gặp cha mẹ, cha mẹ đối với việc hắn hơn một năm không trở về nhà, không có tin tức, trong lòng cũng vô cùng lo lắng "Nói là đi du lịch, sao lại đi một cái đã hơn một năm, còn ra bộ dáng gầy ốm như vậy? Toàn thân đều là xương xẩu không?"
Không thể không nói, Vương Siêu hiện tại toàn thân da tay đen nhánh như sắt thép, không chút thịt thừa. Bất quá cả người trên dưới như một mũi nhọn ẩn dấu, hai mắt ôn hòa, nhưng thỉnh thoảng lại phát ra thần thái khác thường. Khí chất so với một năm trước càng thêm nội liễm, thâm trầm lại có lực.
Sau khi an ủi cha mẹ xong, Vương Siêu lại nhớ tới căn biệt thực của Đường Tử Trần.
Căn biệt thự một năm qua không người nào quét dọn, sớm đã phủ đầy bụi bặm, cũng may hắn trước khi ra đi đã đóng đủ các loại phí như trông coi, điện nước. Đợi sau khi quét dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới, thì lại như mới.
Sau ba bốn ngày yên tĩnh tu dưỡng tại căn biệt thự, Vương Siêu cảm giác mặt mày đã sáng sủa, thân thể đã khôi phục lại tới đỉnh điểm, mới bắt đầu liên hệ lại với người quen.
Một năm gian khổ trèo đeo lội suối, đi khắp đại giang nam bắc, mặc dù làm cho Vương Siêu tịnh hóa tâm linh, đem ý chí tôi luyện kiên cường như sắt thép, song sống xa nhà, thân thể cũng không được chăm sóc tốt, nếu không phải mỗi ngày luyện quyền thuật có thể dưỡng sinh, khác với người thường thì đã sớm không chịu nổi rồi.
Hiện tại trở về tĩnh dưỡng, an bình lại, tất cả mệt nhọc đã qua đi, thân thể tự nhiên khôi phục lại trạng thái cao nhất.
"Tiểu tử, ngươi hơn một năm nay rốt cuộc đã đi đâu?" Đầu tiên là Tào Nghị, Vương Siêu cũng không giải thích gì nhiều, chỉ ứng phó vài câu.
Sau đó là liên lạc với Trương Đồng, Trương Đồng nghe thấy Vương Siêu trở về cũng giật mình, sau đó tỏ ý muốn gặp Vương Siêu.
Vương Siêu suy nghĩ một chút, "Tôi vẫn còn công việc ở bên Đài quyền đạo quán, hiện tại cũng nên tới đó báo cáo một chút. Sau đó cùng hẹn với Tào Cục trưởng một chuyến, cùng nhau đi ăn cơm trò chuyện".
"Cái gì mà Tào Cục trưởng, hắn hiện tại là Phó ty công an tỉnh, chính ủy thứ hai của tổng đội cảnh sát võ trang, cậu vừa rồi gọi điện thoại, chẳng lẻ không hỏi hắn?" Trương Đồng nói ra làm cho Vương Siêu thất kinh.
Cho dù Tào Nghị lần trước phá được đại án băng nhóm buôn bạch phiến, có công lao, nhưng thăng quan như vậy không khỏi quá nhanh sao chứ? Mặc dù hắn trước mắt quan hàm đều là phó, không phải là đứng đầu, nhưng chỉ mới ba năm từ một đội trưởng nho nhỏ leo lên tới Phó ty, tốc độ như thế, không ai là không hoài nghi sau lưng hắn có gốc rất bự.
Chẳng lẻ Tào Nghị này là thân thích của các xếp ở Trung ương? Hay là hắn còn có thân phận thần bí nào khác?
Sau đó Vương Siêu lại gọi điện thoại cho Diêu Hiểu Tuyết, Triệu Tinh Long, hỏi về tình hình làm ăn của công ty. Công việc làm ăn quả nhiên cực kỳ thuận lợi, bám được vào chính phủ có muốn không lời cũng khó.
Năm ngoái Thiên Tinh trúng gói thầu thiết kế toàn bộ hệ thống mạng toàn thành, công trình lớn một ngàn năm trăm vạn, trừ đi tiền hoa hồng cùng lễ tiết linh tinh, thì cũng thu về được tám chín trăm vạn. Cũng thiết lập được rât nhiều mối làm ăn với chính phủ, đầu tư có lợi nhuận cực lớn, hiện tại đã là một công ty lớn với số vốn mấy ngàn vạn.
Công ty nghiệp vụ cũng phát triển rất nhanh, phần cứng, phần mềm, kỹ thuật, thiết bị mạng vân vân, trụ sở tại tầng một tòa nhà trung tâm máy tính, cũng đã sửa sang lại rực rỡ.
Cả công ty nhân viên cũng đã hơn trăm người. Hiện tại mấy nữ sinh Diêu Hiểu Tuyết đều là các nhân vật ngôi sao ở trong tỉnh, năm nay cũng có tên trong mười thanh niên kiệt xuất trong tỉnh.
Thậm chí Diêu Hiểu Tuyết cũng bắt đầu kế hoạch để trở thành Ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc. Sau ba đến năm năm sẽ tự xây tòa nhà thương mại riêng, cùng hợp tác với các công ty mạng nổi tiếng trong nước, như Thịnh Đại, Cửu Thành, Đằng Tấn, Alibaba, The vân vân.
"Năm năm sau, cổ phiếu của Thiên Tinh nhất định sẽ được niêm yết tại thị trường chứng khoáng của Mỹ!" Đây là khẩu hiệu của Diêu Hiểu Tuyết.
"Thế giới này thật quá điên khùng".
Vương Siêu sau khi biết được tình hình, có cảm giác không thể tượng tượng được, bất quá cẩn thận nghĩ lại, cũng không có gì kỳ quái. Bằng vào việc Diêu Hiểu Tuyết mượn hơi quan hệ của Chu Giai, liên hệ được với cả Tỉnh ủy thường ủy, Thị ủy thư ký, sau đó là nhân vật đang lên Tào Nghị, xé da hổ bì mà may đại kỳ, với thủ đoạn của các nữ sinh này, trong một năm từ mấy trăm vạn lên tới mấy ngàn vạn cũng không phải là việc khó gì.
Bất quá việc này cũng làm cho Vương Siêu âm thầm cảm giác được, mấy nữ sinh này cũng không đơn giản.
"Không biết các môi liên hệ của các nàng này…"
Loại bỏ những ý tưởng xấu trong đầu đi, lại gọi điện cho Chu Giai, không ngờ điện thoại của Chu Giai lại không gọi được, hiển nhiên là đã đổi số.
Vương Siêu thở dài, đứng dậy đi tới Đài quyền đạo quán.
Đài quyền đạo quán vẫn như trước, Vương Siêu đi tới tầng trên cùng, gặp Lý Vạn Cơ.
Lý Vạn Cơ thấy bộ dáng của Vương Siêu, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong ánh mắt lộ ra vẻ bội phục.
Đợi một hồi, Trương Đồng, Tào Nghị, Triệu Tinh Long cũng đã đến.
Triệu Tinh Long nhìn thấy Vương Siêu, lập tức không nhịn được, hai người liền ra sân đấu thử tay một chút. Kỹ thuật của Vương Siêu thật sự đã cao hơn một bậc, vừa đụng tay nhẹ, đã đem Triệu Tinh Long đẩy bay ra ngoài.
Thử lại rồi lại bị đẩy bay ra. Liên tiếp bị quăng đi bốn năm lần, Triệu Tinh Long rốt cục ánh mắt uể oải mà thôi đi.
"Tiểu tử này, rốt cuộc là đã luyện ra tới thế nào đây. Xem ra đã đến lúc phải thu nạp rồi" Tào Nghị ở bên ngoài thấy rõ, trong ánh mắt lóe lên tinh quang không dễ phát hiện ra được.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn".
Trong khi mấy người đang muốn đi ăn uống chuyện trò, đột nhiên một thanh âm truyền vào.
"Tào Cục trưởng, Trương tổng, các ngươi đi ăn sao lại không gọi ta chứ?"
Một nam tử lịch lãm vóc dáng cân đối, mặt mày trắng trẻo, mang kính gọng vàng đi vào. Nam tử chính là Nhị công tử Triệu Quân của tỉnh trưởng. Phía sau Triệu Quân còn đi theo một nam tử cỡ ba mươi tuổi, mặc trang phục truyền thống mang giày vải, sắc mặt nả cười nửa không.
Nam tử này vừa tới, đưa mắt nhìn Vương Siêu, trên dưới đánh giá một phen, ánh mắt như thành thực chất, lấp lòe lóe sáng.
"Thì ra là Triệu tổng. Triệu tổng không phải gần đây đến Quảng Đông phát triển sao? Sao lại rảnh rỗi về lại tỉnh?" Tào Nghị bắt chuyện một câu.
"Về chơi thôi" Triệu Quân khí độ phảng phất như thâm trầm đi rất nhiều, "Chủ yếu là Trương sư phụ nghe nói tỉnh chúng ta có cao thủ, đặc biệt muốn ta dẫn đi xem mà thôi".
"Ta giới thiệu một chút, vị này thuộc giới võ thuật phương Nam, một trong nhân nghĩa Quảng Đông tam hổ Trương Uy sư phụ".
Giới thiệu xong, Triệu Quân liền hướng tới Vương Siêu mà đi tới, tới trước mặt Vương Siêu, Triệu Quân bắt tay với Vương Siêu một chút. Sau đó dùng thanh âm rất nhỏ không thể nghe thấy để nói chuyện.
"Vương sư phụ, thủ đoạn của người thật giỏi, ta xuất nhiều người như vậy cũng không thể đả thương được ngươi chút nào? Quả nhiên là anh hùng hào kiệt".
"Thật đúng là ngươi làm?" Vương Siêu suy nghĩ về về đội chém người mình gặp một năm trước, hai mắt hiện lên một tia hàn quang, trên mặt vẫn không chút biểu tình nào.
"Nói hay, nói hay lắm" Triệu Quân vẫn nhẹ giọng thầm thì như trước: "Ta chỉ là ngưỡng mộ công phu của Vương sư phụ, muốn để cho bọn họ thử xem một chút mà thôi, nghĩ không ra Vương sư phụ công phu quả nhiên cao siêu. Bất quá ta nghe nói Vương sư phụ cũng bị thương không ít, thật sự là ngại ngùng, sớm đã muôn xin lỗi. Nào biết đâu Vương sư phụ một năm qua lại không thấy bóng dáng, lần này ta thật vất vả nhận được tin tức, nói ngài mới từ ngoài trở về, vì vậy mới vội vàng tới để xin lỗi".
"Hắc hắc…" Vương Siêu chỉ cười khan hai tiếng.
"Đừng đừng đừng! Ngươi không nên ghi hận trong lòng" Triệu Quân thấy Vương Siêu ánh mắt không tốt lành gì, vội vàng rút tay ra cho vào túi áo "Vương sư phụ, oan gia nên giải không nên kết. Ta lần này là thành tâm đến để hóa can qua thành bạch ngọc. Đương nhiên, ta tự nhiên mang đến thành ý của ta, công ty của Vương sư phụ… Công ty mạng Thiên Tinh kia một năm nay có thể có được nhiều vụ làm ăn như vậy, trong đó công lao của ta cũng không ít! Nếu không phải ta âm thầm chiếu cố, mấy nữ giám đốc trong công ty của ngài, muốn mượn sức các quan chức này, cũng phải trả giá bằng chính thân thể".
"Ừm!" Vương Siêu hai mắt híp lại, phát giác tên Triệu Quân này cũng không đơn giản: "Ngươi muốn làm gì?"
"Rất đơn giản, sự nghiệp của ta hiện tại, cần rất nhiều người có than thủ cao cường hỗ trợ, ngài một năm trước, đã thông qua khảo nghiệm của ta, có tư cách cùng ta hợp tác! Chúng ta cùng liên thủ, con đường sau này, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế. Ta hiện nơi tay vừa lúc có một vụ làm ăn năm sáu ngàn vạn, đang chờ công ty của ngài cùng ta hợp tác" Triệu Quân mỉm cười nói.
"Nếu ta không đáp ứng thì sao?" Vương Siêu bất động thanh sắc nói.
"Thật đáng tiếc phải nói với ngài, với thế lực của ngài hiện giờ, vẫn chưa đủ để chống lại ta, nếu không đáp ứng, công ty của ngài nội trong một năm, sẽ sụp đổ. Mà ngài cũng rất có thể sẽ lại gặp một chuyện giống như một năm trước" Triệu Quân rất tự tin nói.
"Ha ha, ha ha" Vương Siêu đột nhiên nở nụ cười, "Triệu nhị công tử, cây gậy và củ cà rốt của ngài cũng thật không tệ, chỉ tiếc, thế lực của ngài cho dù có lớn đến thế nào, nhưng lại quên mất tám chữ".
"Tám chữ gì?" Triệu Quân nhíu mày.
"Cận tại chỉ xích, nhân tẫn địch quốc (Gần trong gang tấc, người trong đất địch)" Vương Siêu mỉm cười: "Ngươi thử nói ngươi hiện cách ta gần như vậy, ta muốn giết ngươi, cho dù ngươi được cả một quốc gia ủng hộ, cũng không chút hữu dụng".
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.