Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 231: Cổn Lôi Chước, Đảo Kỵ Long

Mộng Nhập Thần Cơ

16/03/2013

Trích - "Vương Siêu đối mặt với trường chủy nhất kích của người da đen này, lập tức co người bão đan, trái tim nhảy mạnh hơn như lửa được đổ thêm dầu, máu toàn thân sôi trào, mũ giáp, quần áo toàn thân như được bành trướng lên. Trên cổ xuất hiện gân xanh như những con rắn xanh quấn quanh, cơ bắp trên cơ thể lại giống như những sợi dây bằng thép đan vào nhau.

Xuất chưởng phát kình ngạnh kháng. Thân thể đối thân thể!"...

Trận đấu súng vừa rồi tuy kịch liệt vô cùng nhưng vô luận bên quân đội đặc chủng của chính phủ Indonesia hay là bên Vương Siêu đều không có thương vong nhiều lắm.

Bên Vương Siêu có khoảng năm sáu chiến sĩ tinh nhuệ bị trúng đạn, ngoại trừ ba người bị trúng đạn ở nơi yếu hại chết tại chỗ thì những người bị thương khác đều được đưa đi cấp cứu ngay lập tức, không có nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng bên bộ đội đặc chủng của chính phủ Indonesia dưới trận đấu súng kịch liệt hơn ba mươi phút này, chết gần hai mươi người, bị thương hơn mười người. So với bên Vương Siêu tổn thất nặng hơn.

“Đáng chết. Đám người Hoa này được trang bị tốt quá, còn trang bị của chúng ta lại kém hơn hẳn. Sao cấp trên không trang bị cao cấp cho chúng ta chứ?”

Trong tích tắc khi chiến đấu bắt đầu, người Indonesia bản xứ này liền thấy cảnh tượng một binh lính mang đầy đủ mũ giáp ở cách đó không xa lại bị đạn xuyên qua mũ, não và máu chảy xuống khiến hắn âm thầm mắng chửi không thôi.

“Người bên chúng ta so với bọn hắn nhiều hơn gấp đôi, nhưng hỏa lực hết lần này đến lần khác lại không thể áp chế được bọn họ!”

Bộ độ đặc chủng của chính phủ Indonesia lần này tổ chức đánh bất ngờ có hơn hai trăm bốn mươi người, cứ hai mươi người thành một tiểu đội. So với bên Vương Siêu nhiều hơn gấp đôi nhưng vì trang bị của hai bên chênh lệch quá lớn, nên khi bắt đầu giao chiến lại trở thành tình huống đánh ngang tay.

Như võ trang của chiến sĩ bên Vương Siêu đều xài hàng G36, phía trên là mũ được làm bằng thép, bên trong được lót một lớp tài liệu nhẹ nữa, đạn không thể xuyên qua được. Mũ giáp này trên thị trường quốc tế có giá cũng hơn mười ngàn USD.

Nhưng mũ giáp của quân đội Indonesia chất lượng khác rất nhiều.

Vũ khí trong tay quân đội Indonesia đa số là AK do Nga sản xuất, còn có là súng 88 của Trung Quốc sản xuất. Do đó hỏa lực, lực xuyên thấu không phải là đối thủ của G36.

Gia tộc quân phiệt Indonesia đều có thuyền chở dầu của riêng mình, trên mỗi nước đều có mua biệt thự để nghĩ mát, hưởng thụ vô cùng nhưng đối với trang bị của binh lính cũng không đồng ý đổi mới nhiều. Điều này có chút tương tự khi Mỹ và Anh đánh Iraq. Súng của quân đội Anh Mỹ cũng hay bị nghẹt đạn, nên đành dùng AK mà du kích vẫn hay dùng.

Làm sao có thể so với quân đội được trang bị võ trang đầy người của Đường Tử Trần? Trang bị trên mỗi người đều là mấy chục ngàn USD.

Trong trận đấu súng này bên Indonesia chết hơn hai mươi người phần lớn là do đạn xuyên qua mũ giáp, mà chiến sĩ bên Vương Siêu không hề có một mũ giáp bị đạn xuyên qua nào. Chết ba người là do lựu đạn rơi xuống bên người nổ phá thân mình. Điều này vô luận là trang bị tốt như thế nào cũng không thể ngăn cản được.

Uy lực của lựu đạn tuy lớn, nhưng khi hai bên giao chiến thì mỗi người đều có kinh nghiệm phong phú, nhiều lão binh sống sót từ trong súng đạn mà ra, biết được làm thế nào là an toàn nhất, nên thời điểm hai bên giao đấu không có thương vong lớn.

Nhưng cứ tiếp tục chiến đấu thì lại khác hoàn toàn.

Nhân mã hai bên đều tụ thành một nhóm, ở trong đêm tối xông lên đối địch. Trong nháy mắt tiếp xúc, Vương Siêu với lỗ tai sắc bén liền nghe được âm thanh ‘phốc phốc’ như nước chảy.

Đồng thời, âm thanh như suối chảy này còn kèm theo tiếng người ngã xuống đất và giãy dụa.

Vương Siêu biết là do dao cắt khí quản nơi yết hầu của kẻ địch khiến máu phun ra ngoài. Mỗi một âm thanh phun máu ra thì đại biểu một mạng người biến mất trên thế gian.

Có lẽ là do sát khí thảm thiết khi hai bên giao chiến tản mát ra, làm một trận gió biển thổi tan mây đen trên bầu trời lộ ra một vầng trăng sáng trên cao, chiếu xuống chiến trường đẫm máu này.

Trong nháy mắt, Vương Siêu đã thấy khi hai bên tiếp xúc chỉ hai ba phút thôi, đã có hơn hai ba mươi thi thể nằm trên đất.

Mấy trăm người đấu súng gần một giờ, không bằng một trận giáp la cà hai ba phút.

Vũ khí nóng có lực sát thương cực lớn, nhưng khi chính thức giao chiến thì người chết cũng không nhiều lắm.

Đánh giáp la cà khi chính thức giao chiến, thì người chết so với giao đấu hỏa lực thì còn muốn nhiều hơn.

Điều này cũng không kỳ quái, bởi vì đã biết được uy lực của vũ khí nóng nên binh lính tận lực ẩn nấp, cẩn thận vô cùng, cả đầu cũng không dám ló lên.

Dưới ánh trăng… chiến trường chém giết thảm thiết.

Kỹ xảo chiến đấu của binh lính hai bên đơn giản vô cùng: nhanh, hiệu quả. So với bản chất của quyền sư luận võ, đánh nhau trên lôi đài khác rất xa.

Hai bên đều dùng dao đánh cùng một chỗ, không dùng chiêu thức hoa hòe gì, mà chỉ dùng dao đâm, chém xuống vị trí yếu ớt. Có người vừa giết chết một kẻ địch thì đã bị hai ba người khác vây lại dùng dao đâm chết. Nơi này không phải là trận đấu của một mình mà là chiến trường mấy trăm người.

Khí quản bị cắt làm máu tươi văng tung tóe.

Đồng lời còn có tiếng súng lẻ tẻ, tiếng nổ mạnh của lựu đạn vang lên.

Với mười mấy giây thôi, Vương Siêu đã nắm được toàn cục trận chiến. Nhìn thấy một chiến sĩ bị năm quân binh Indonesia vây quanh, trong tích tắc khi dao của địch cắt yết hầu của mình liền kích hoạt lựu đạn đeo bên hông, đưa kẻ địch cùng nổ tan xác một chỗ.

Hống! Trong cổ họng Vương Siêu phát ra một tiếng rít gào trầm thấp.

Tiếng rít gào quanh quẩn trong sơn cốc, cây cối rung động như một con cọp đang phát uy trong núi. Âm thanh vang lên, gió lớn đột nhiên xuất hiện.

Mây từ rồng, gió từ hổ.

Hắn nhảy lên một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện ở địa phương cách đó hơn ba mươi thước liền tung quyền cước.

Một chút đã giẫm nát ngực một binh lính Indonesia, sau đó lại dùng chiêu ‘Hắc hổ đào tâm’ đánh vỡ nát nội tạng của một binh lính khác, một tay khác vươn lên mạnh mẽ đánh ra bay một binh lính Indonesia khác ra ngoài.

Vương Siêu công kích kình lực lớn vô cùng, hơn nữa lại đánh ngay vị trí yếu hại khiến cho cổ của binh lính gãy, xương yết hầu vỡ nát, té trên mặt đất giãy dụa liền bị hắn tiến lên một bước đạp xuống đầu.

Trong nháy mắt đã đánh chết hai người nhưng hắn cũng không dừng lại. Nhảy lên một cái, chưởng từ trên cao đánh xuống như long ảnh làm cho đầu của một binh lính bản xứ ‘chạy’ xuống bụng, rất có phong thái của Lý Thư Văn đánh chết quyền sư Nhật Bản.

Thấy Vương Siêu hung mãnh như vậy làm cho bốn năm binh lính Indonesia ăn ý xông đến, dao cầm trên tay phản xạ lại ánh trăng nắm thẳng yết hầu, bắp đùi, thắt lưng, hai bên sườn đâm đến.



Vương Siêu không dám chậm trể chút nào. Hắn biết rất rõ trên chiến trường chỉ cần trì hoãn một giây thì có người tử vong. Bên mình không đến một trăm người mà bên quân đội chính phủ Indonesia thì đông hơn nhiều. Chỉ cần mình tranh thủ một ít thời gian, có lẽ sẽ vãn hồi sinh mệnh của một người bên mình.

Ngay khi năm binh lính dùng dao công kích hắn, thì hắn liền co thân lại, một thức ‘Lão hùng chàng thụ’ công kích vào lồng ngực của binh lính đi đầu tiên.

Tuy binh lính này có trang bị áo chống đạn, nhưng lực lượng cường đại như tia chớp cùng thấu kình đã đánh nát xương cốt trên lồng ngực tạo nên âm thanh như rang đậu, cả người phun máu bay ra ngoài.

Đánh bay một người ra ngoài, Vương Siêu liền xoay người đá ra một cước như long uyển phong nhằm vào bốn binh lính Indonesia đang vây công.

Bốp bốp bốp bốp! Xương đùi của bốn binh lính hoàn toàn gãy ngang té gã trên mặt đất. Với thực lực của Vương Siêu thì cho dù là bốn cột gỗ lớn cũng bị gãy nát chứ nói chi là bốn chân người.

Bốn người bị đánh gãy chân ngã trên mặt đất! Vương Siêu không hề lưu thủ, liên tiếp đánh ra vài cái mã hình sát thủ ‘Tuấn mã liêu đề”!

Bước chân nhanh như thiểm điện, hạ xuống chính xác. Chỉ trong hai giây thì huyệt thái dương của bốn binh lính đều bị đá trúng, trong nháy mắt đã mất mạng.

Thi triển ra bản lãnh chân thật, quyền pháp không nhân từ, tất cả đều là chiêu thức sát thủ. Không đến ba mươi giây, Vương Siêu đã giết chết tám binh lính tinh nhuệ.

Nhưng nhìn lại trận chiến hắn lại có cảm giác vô lực, cảm giác được tốc độ giết người của mình quá chậm. Người bên đối phương đông gấp đôi bên mình, mỗi một người đều phải chống đỡ hơn hai kẻ địch. Trừ khi trong nháy mắt Vương Siêu có thể giết được hơn một trăm người, thì mới có thể cân bằng thực lực hai bên.

Mà điều này không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được.

Bất quá cũng may khả năng chiến đấu của quân đội bên Vương Siêu so với đặc chủng bộ đội của chính phủ Indonesia cao hơn một tầng. Dưới sự cố gắng hết sức thì đã hình thành trạng thái giằng co.

Hai sư đệ sư tỷ Đàm Văn Đông và Hoắc Linh Nhi, trong thời điểm mấy chốt nàycũng đã kích phát lòng can đảm. Khi Vương Siêu giết người thì Hoắc Linh Nhi cũng cắn dao vào miệng, một tay thành quyền, một tay làm chưởng cùng bốn binh lính Indonesia đánh nhau.

Mấy quân lính Indonesia này đều được huấn luyện khá lâu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cách thức giết người già dặn, cũng không phải là nhân vật bình thường. Cho dù là một người luyện quyền đến minh kình đỉnh phong, đánh một chọi một cũng khó giải quyết được lão binh chỉ huấn luyện để giết người này.

Cho nên, Hoắc Linh Nhi đánh một trận khổ sở. Vừa rồi nàng lấy bộ pháp Bát Quá Chưởng trong nháy mắt thi triển dao đánh chết một người, nhưng bản thân lại vây quanh, bị một binh lính ôm lấy thiếu thút nữa đã ngã trên mặt đất. Mặc dù nàng dùng công phu Bát quái chưởng phản quan tiết tử thủ bát suất đánh ngã binh lính này, nhưng trên tay cũng bị một vết thương thật dài.

Bất quá, sinh tử chiến như vậy mới có thể trưởng thành, cũng có thể tăng mạnh lực lượng.

Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là không chết trong chiến đấu.

Mấy binh lính Indonesia này có kỹ thuật giết người già dặn, phối hợp cũng hoàn hảo vô cùng.

Đừng hỏi tại sao Vương Siêu chỉ trong ba mươi giây đã giết chết tám người, nhưng Hoắc Linh Nhi lại khổ chiến như vậy. Vương Siêu là công phu gì? Đông Á đệ nhất đại tông sư.

Trên chiến trường này đối phó với binh lính lão luyện, còn phải phân ra một phần tinh thần lúc nào cũng phải dự phòng mảnh đạn của lựu đạn nổ văng ra khắp nơi.

Có thể nói nếu thay đổi một quyền thuật đại sư, hóa kình cao thủ khác, muốn làm gọn gàng lợi hại như Vương Siêu, cũng là điều không có khả năng.

Quá nửa rất có khả năng quyền thuật đại sư chỉ vì hơi chút trì hoãn, đã bị mấy binh lính này dùng lưu đạn nổ chết.

Trên chiến trường như vậy, thì bất luận là kẻ nào cũng có nguy hiểm chết bất kỳ lúc nào.

Đôi mắt Vương Siêu thấy Hoắc Linh Nhi gặp nguy hiểm liền chạy nhanh trở về, dùng ưng trảo mạnh mẽ xé rách cổ binh lính vây công Hoắc Linh Nhi, làm một lượng lớn máu tươi bắn lên người Hoắc Linh Nhi.

“Sát sát sát!” Hoắc Liinh Nhi cũng là lần đầu tiên trải qua chém giết tàn khốc như vậy, bị máu tươi nhiễm đỏ người thì tinh thần có chút phấn khởi cùng hoảng loạn. Lấy dao chủy thủ trên miệng xuống cầm nơi tay, lại tìm người chém giết.

Đàm Văn Đông cũng chiến đấu rất khổ sở. Quyền pháp của hắn so với Hoắc Linh Nhi còn yếu kém hơn một chút, lại bị ba bốn binh lính phối hợp với nhau vây công làm hắn phải cố hết sức.

Lúc này hắn đã cùng hai ba binh lính Indonesia ngã trên mặt đất, lăn qua lăn lại.

Binh lính đặc chủng có kinh nghiệm phong phú, thân kinh trăm chiến, giết người không ngớt, dưới mưa bom bão đạn chạy trốn thì đều có chỗ hơn người. So với quyền sư cao minh còn khó chơi hơn.

Có lẽ ngươi trong nháy mắt có thể đánh hắn bị thương, chiếm thượng phong nhưng hắn có khả năng chịu được thương thế nhiều hơn ngươi nghĩ. Dưới khoảnh khắc ngươi thả lỏng tinh thần liền dùng các phương pháp quỷ mị giết chết ngươi.

Binh lính đặc chủng từng trải qua vô số lần huấn luyện, tinh thần chịu đựng thống khổ so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều. Cho dù ngươi chém rơi một tay hắn thì hắn cũng không ngất liền, còn có thể tiếp tục chiến đấu.

Vào thời điểm Đàm Văn Đông cùng đánh nhau với ba binh lính trên mặt đất cực kỳ nguy hiểm, nhưng Vương Siêu lại không đi hỗ trợ hắn. Cũng không phải là do hắn máu lạnh mà là hắn đang âm thầm rèn luyện đồ đệ mình.

Cơ hội rèn luyện có rất nhiều. Chiến trường hung hiểm có thể chết tại chỗ. Vương Siêu cũng không phải là thần, đồ để của hắn chết hắn sao có thể cứu được.

Hắn cũng muốn đi giúp Đàm Văn Đông một chút.

Nhưng mà hắn không có ra tay là do hắn bị kẻ địch áp sáti. Cho dù võ công hắn cao đến đâu nhưng trên chiến trường này hắn không thể nào khống chế được cục diện.

Trong tích tắc giết chết binh lính vây công Hoắc Linh Nhi, thì trên lưng hắn, huyệt Thái Dương, bả vai, eo, cổ và những vị trí mẫn cảm khác đột nhiên nhảy lên cảm giác tê dại.

Đây là cảm giác bị người khác dùng súng ngắm vào.

Trong nháy mắt, hắn đã cảm giác được có ít nhất sáu khẩu súng đang nhắm vào mình.

Hắn vừa rồi giết người rất bắt mắt, nên không có lý do gì không bị kẻ địch để ý.

Phành phành phành! Âm thanh vang lên liên tục. Từ lúc hắn cảm giác được nguy hiểm liền tránh đi thì súng cũng đã bắn ra. Thời gian tập trung rồi bắn không đến nửa giây. Tốc độ kinh người, những người bắn súng này đều là cao thủ.

“Ự…” Thần ý và thân thể của Vương Siêu đã luyện nhất trí vô cùng. Ý niệm vừa động, thân thể cảm giác được nguy hiểm thì trong miệng hắn phá ra âm thanh buồn bực như ô quy.

Ro rút lại, thân thể ngồi chồm hổm, lực lượng dồn xuống tứ chi, khí huyết như bánh xe.

Vương Siêu hóa thành một con rùa rụt đầu ngã nhào xuống đất quay ba bốn vòng, tránh được một số viên đạn nhằm vào một vài vị trí yếu hại, nhưng trên đầu và lưng của hắn đã bị trúng đạn.



Chẳng qua đầu của hắn có mũ giáp, thân có áo chống đạn nên đạn không xuyên qua được.

Nhưng lực trùng kích của đạn khiến cho nội tạng của hắn chấn động, ý nghĩ có chút mờ mịt.

“Khá lắm. Lực trùng kích của đạn so với cao thủ hóa kình toàn lực ra tay còn mạnh hơn nhiều. Nếu người thường bị trúng như vậy sớm đã chấn động não rồi” Trong lòng Vương Siêu âm thầm đánh giá lực đạn bắn vào. Cơ thể, khung xương, gân thịt của hắn đều thông qua ‘Hổ báo lôi âm’ tẩy tủy nên so với người thường cường đại hơn cả chục lần. Lực đạn bắn vào mặc dù mạnh mẽ nhưng không thể tạo thương tổn với hắn được.

Hơn nữa khi hắn quay cuồng, thì cũng nhìn về phương hướng đạn bắn đến.

Đó là ba người trẻ tuổi Indonesia, còn có hai người da trắng, một người da đen cường tráng.

Trong tay sáu người này đều cầm súng ngắm thẳng vào hắn mà tiến hành bắn. Hiển nhiên là muốn bắn chết chim đầu đàn, nhân vật xuất sắc là hắn.

“Sáu người này đều là cao thủ!” Trong ánh mắt của Vương Siêu đã nhìn thấu khí chất của sáu người bọn họ. Cường đại, máu lạnh, kiên định, thể lực tốt, lực bộc phát mạnh.

Mấy tin tức này chợt lóe trong đầu hắn.

“Không xong rồi. Tạ Lỵ không biết đã như thế nào!” Trong lòng Vương Siêu lo lắng vội vàng quay đầu lại thấy Tạ Lỵ giết chết ba binh lính, sau đó quăng một quả lựu đạn liền chạy đi. Không có chuyện gì.

Cùng lúc đó tiếng súng bắn cũng dừng lại.

Sáu người bắn Vương Siêu hình như trong tay không có nhiều đạn lắm. Cầm súng trong tay nhìn nhau một cái, thân thể giống như báo, như u linh nhắm về phía Vương Siêu mà vọt đến.

Không hỏi cũng biết đây là đội ngũ chỉ huy cao nhất của đội đột kích Indonesia này. Ba người bản xứ Indonesia, hai người da trắng và một tên da đen có cơ thể cường tráng, đồng thời tiến công muốn tiêu diệt Vương Siêu.

Bọn họ tự nhiên thấy rõ Vương Siêu là người khó giải quyết nhất.

Càng huống chi cách Vương Siêu không xa chính là Norman. Là đối tượng bọn họ muốn đánh chết hôm nay.

Sáu người này cách Vương Siêu khoảng một trăm thước, nhưng chỉ hơn mười cái nhún mình đã tiếp cận. Bất quá, Vương Siêu lại đang đánh với ba binh lính khác vây công Đàm Văn Đông.

“Linh nhi! Trở về!” Vương Siêu hô to một tiếng gọi Hoắc Linh Nhi trở về, bởi vì Hoắc Linh Nhi chém giết xa hắn quá thì hắn không thể chiếu cố được.

Hắn vừa dứt lời thì người da đen cao lớn kia đã đánh đến. Người da đen này cao khoảng hai thước, cơ bắp trên thân thể nỗi lên tản ra lực lượng khiến kẻ khác phải khó thở.

Thân thể hắn tuy lớn nhưng lại không chậm chạp chút nào, mà lại nhanh nhẹ như một con báo đen. Vừa đuổi đến đã huy quyền công kích Vương Siêu. Không khí vì một quyền này mà phát ra tiếng vang. Nắm tay cực lớn liền che trước mặt Vương Siêu.

Cùng lúc đó, quyền đến thì thân thể như thiết tháp của hắn giống như tòa núi ập tới Vương Siêu.

“Bát Cực Trường Chủy. Thiếp Thân Kháo” Vương Siêu nhận ra quyền pháp của người này liền lập tức ngồi xuống, tim đập mạnh hơn như lửa được đổ thêm dầu, máu huyết toàn thân bùng nổ.

Người da đen này là một cao thủ quyền thuật. Tay đến thân đến, quyền đến mắt đến. Nắm đấm dài, bước chân xa không phải là quyền kích bình thường.

Không hề nghi ngờ, người da đen này có thân thể lớn gấp hai Vương Siêu. Tu luyện Bát Cực Quyền Thuật tinh thâm, thân thể có thể phát ra lực lượng khủng bố.

Võ quán dạy quyền thuật của Trung Quốc được mở ở khắp nơi. Rất nhiều người nước ngoài học tập quyền thuật, hơn nữa đại bộ phận người nước ngoài luyện tập khắc khổ hơn so với người Trung Quốc. Nhất là những người có thể chất tốt, bọn họ tôn sùng bạo lực nên luyện tập càng khắc khổ hơn. Nhất là ở nước Mĩ cũng tiếp nhận công phu của Trung Quốc.

Bởi vì nước Mĩ xung đột chủng tộc làm rất nhiều người da đen bị ức hiếp. Quyền sư của Trung Quốc có thể dạy cho những người da đen này để cho bọn họ có thể tự vệ, đồng thời cũng kích thích lên mâu thuẫn giữa họ với người da trắng.

Nhưng mà không biết người da đen này có lai lịch gì.

Vương Siêu đối mặt với trường chủy nhất kích của người da đen này, lập tức co người bão đan, trái tim nhảy mạnh hơn như lửa được đổ thêm dầu, máu toàn thân sôi trào, mũ giáp, quần áo toàn thân như được bành trướng lên. Trên cổ xuất hiện gân xanh như những con rắn xanh quấn quanh, cơ bắp trên cơ thể lại giống như những sợi dây bằng thép đan vào nhau.

Xuất chưởng phát kình ngạnh kháng. Thân thể đối thân thể!

Hắn lại lấy chưởng đối quyền, thân thể đối thân thể!

Đây là chiêu thức lăng lệ và cương mãnh nhất trong Đại Suất Bi Thủ - Cổn Lôi Chước.

Bát Quái Chưởng Đại Suất Bi ngũ chước, Cổn Chước, Lôi Chước, Liễu Diệp Chước, Thập Tự Chước, Bàn Chước. Đều vận lực kích thích huyết mệnh tam môn. Là pháp môn quyền pháp cao nhất.

Cổn là ninh kình (lực xoắn), lôi là tạc kình (lực bùng bổ), một ninh một tạc.

Oành! Quyền chưởng đánh nhau, thân thể va chạm khiến cho người da đen có thân thể lớn gấp hai lần Vương Siêu bị chấn lui lại ngã về phía sau. Cùng lúc đó âm thanh xương gãy cũng vang lên.

Cánh tay to bằng bắp đùi của người da đen, đã bị Vương Siêu mạnh mẽ đánh gãy.

Nhưng hắn lại rất nhanh nhạy, lập tức lăn tròn hóa giải lực, muốn né tránh rồi mới tiếp tục công kích.

Chẳng qua Vương Siêu sao có thể cho hắn cơ hội này được? Một chiêu Long hình bính dược như bóng với hình đi đến.

Ngay khi người da đen vừa chồm lên thì hai chân Vương Siêu liền giao nhau, dùng thế ‘Đảo kỵ long’ cưỡi lên lưng hắn như đang cưỡi một con trâu đen lớn.

Đảo kỵ long thế! Là quyền pháp quấn lấy địch, sau khi cưỡi lên người bị ngã xuống, liền dùng quyền ra sức đánh.

Vương Siêu kẹp hai chân lại, khiến cho người da đen bị kẹp chặt không thể xoay người được. Bị cánh tay của Vương Siêu đánh thẳng vào xương ở giữa đầu.

Phành! Đầu hắn vỡ ra như nở hoa, Thiên linh cái bị bể nát khiến cho não bắn tung tóe khắp nơi.

Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Long Xà Diễn Nghĩa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook