Chương 391: Đại trí giả ngu
Mộng Nhập Thần Cơ
16/03/2013
"Cái gì?"
Vương Siêu nghe thấy câu này của Liêu Tuấn Hoa, miệng há hốc, mắt suýt chút nữa thì rớt cả ra ngoài, có thể thấy hắn đang kinh hãi như thế nào. Một cao thủ đệ nhất thiên hạ, bất kể là lúc nào cũng điềm tĩnh, cho dù là trong sát cơ trùng trùng, vẻ mặt cũng không hề biển động một chút nào, nhưng hiện tại lại bị câu nói của Liêu Tuấn Hoa làm cho biến thành bộ dạng như vậy, có thể thấy một câu nói này của Liêu Tuấn Hoa có uy lực bao lớn.
Dồn toàn bộ ánh mắt lên mặt Liêu Tuấn Hoa, Vương Siêu phát hiện sắc mặt của người bạn tốt, quan lớn của chính phủ, cao thủ Hóa Kình, song hoa hồng côn này rất bình thường, ánh mắt ngưng trọng, không hề có ý tứ đùa giỡn, chứng tỏ là đang trinh trọng đề xuất biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ này.
"Tuấn Hoa, với sự thông minh của cậu, chắc sẽ không đề ra kiến nghị thiếu sáng suốt như vậy chứ, cái này mà cũng gọi là biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ ư?"
Vương Siêu nói rất cổ quái, trực tiếp chỉ ra rằng với sự thông minh của Liêu Tuấn Hoa thì không nên đề ra kiến nghị thiếu sáng suốt như thế này. Bảo hắn ta theo đuổi Nghiêm Nguyên Nghi ư? Đây quả thực là giống như tình tiết dùng nửa thân dưới đi chinh phục đàn bà, đoạt thiên hạ trong tiểu thuyết.
Với sự thông minh của Liêu Tuấn Hoa thì không nên kém tới mức này chứ, nếu không thì cũng không thể bò lên được đị vị cao như thế này. Chỉ có loại quan viên thiếu gia ngu ngốc, bệnh hoạn, kiêu ngạo ngang ngược tới cực điểm mới có thể nghĩ ra cách này. Cho dù là là đám Thái Tử đảng Triệu quân đó cũng sẽ không có ý nghĩ này đâu.
"Hả? Cậu nghĩ là rất không sáng suốt ư? Đề nghị này có gì không tốt chứ? Sao tôi không cảm thấy vậy nhỉ, người phi thường thì phải dụng thủ đoạn phi thường." Liêu Tuấn Hoa sắc mặt rất bình tĩnh, hơi ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào mắt Vương Siêu: "Chúng ta vứt bỏ trình tự mà nói, cậu và Nghiêm Nguyên Nghi hóa địch thành bạn, là một chuyện vô cùng tốt. Nếu không, lần này cậu ở đại hội Võ đạo, vừa động thủ thì cô ta đã chết trong tay cậu rồi, không những như vậy, bọn Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long cũng sẽ chết trong tay cậu luôn. Việc này sẽ dẫn tới chấn động lớn như thế nào chứ?"
"Chuyện này thì không sai, Nghiêm Nguyên Nghi nhiều lần đối phó tôi, phái người truy sát tôi, Lưu Mộc Bạch và tôi lúc thi súng lớn bị thua một chiêu, Vũ Vận Long bại dưới tay tôi, với tính cách của ba người này, khẳng định sẽ coi tôi là địch. Chúng ta luyện võ, khi đã động thủ thì chẳng ai nhường ai, đánh chết bọn họ cũng rất bình thường."
Vương Siêu gật đầu, đối với tình huống này, hắn biết rất rõ ràng. Nghiêm Nguyên Nghi tuyệt đối sẽ không nhường hắn trên đại hội Võ đạo, trước mắt các bang hội người Hoa liên minh toàn thế giới. Tới lúc phải động thủ, Vương Siêu tất nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình, thương hương tiếc ngọc gì cả, khẳng định phải liên tục nặng tay, trực tiếp đánh chết cô ta.
Mà Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long hai người này bởi vì cô ta thua, cũng sẽ động thủ với Vương Siêu.
Bọn họ là loại võ giả gì chứ? Đều là nhân vật đỉnh phong, sao có thể cho phép mình thất bại? Đừng nói là bọn họ, cho dù là người luyện võ bình thường, đánh thua rồi cũng đều tìm trăm phương ngàn kế, khổ luyện võ công để trả thù.
Tâm tình của người luyện võ chính là như vậy.
Vương Siêu ở trên đại hội Võ đạo, nếu đánh chết lần lượt ba người này, với thân phận và địa vị của họ, quả thực sẽ dẫn tới chấn động lớn vô cùng, đừng nói là Nghiêm Nguyên Nghi, cho dù là Vũ Vận Long bị đánh chết cũng đều khó lường.
Liêu Tuấn Hoa lần này làm công tác chủ trì, tổ chức đại hội Võ đại có nhiều cao thủ tham gia, nếu như loáng một cái có ba nhân vật quan trọng bị chết, vậy thì chức quan này cũng đến hồi kết thúc rồi. Hắn là một nhân vật tinh minh tới cỡ nào chứ, đối với điểm này tức nhiên là nhìn thấy rõ ràng. Hơn nữa ba người bị đánh chết, tất nhiên sẽ tạo thành bất hòa giữa quốc nội và tổ chức xã đoàn của người Hoa ở nước ngoài, cho nên sự thù địch của Nghiêm Nguyên Nghi và Vương Siêu, đối với bản thân hắn, đối với đại cục của quốc gia đều không có chỗ nào tốt cả.
Đương nhiên, hắn cũng không thể bảo Vương Siêu nhường nhịn được, hắn là bạn của Vương Siêu, tất nhiên biết Vương Siêu là người có tính cách như thế nào.
Cho nên, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là khiến Nghiêm Nguyên Nghi và Vương Siêu kết hợp lại, tất cả mâu thuẫn sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Hơn nữa chuyện này đối với hắn mà nói, bên trong có một một ý tứ ẩn tàng rất sâu. Vị hôn phu Lý Dương của Nghiêm Nguyên Nghi là một trở ngại rất lớn của hắn, nếu muốn để Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi kết hợp với nhau, vậy thì Nghiêm gia nhất dịnh phải trở mặt với Lý gia, và đây cũng chính là điều mà hắn hi vọng được thấy.
Chỉ cần một cái kiến nghị, bất kể là vì đại cục hay là trên quan hệ nhân tình đều có diệu dụng như vẽ rồng thêm mắt, đạt tới mức độ đại trí giả ngu, tâm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Nhìn thì ngốc nhưng lại khéo léo vô cùng.
Nhìn thì như là ngu xuẩn, kỳ thật lại là đại trí tuệ.
Càng quan trọng hơn là cũng chẳng có tổn thất gì đối với Vương Siêu, cũng không khiến hắn phải mất mặt khi nhường nhịn, người ta cũng là nữ nhân của anh mà, anh còn muốn sao nữa?
Anh tốt, tôi cũng tốt, mọi người đều tốt. Một hình thức hài hòa, không cần phải đổ máu, vậy thì tốt quá rồi, lại còn có thể đả kích đối thủ tiềm tàng của mình trên chính trường nữa.
"Trên tay của Vương Siêu tôi đã dính đầy máu và mạng người rồi, từ lúc xuất đạo đến nay, không biết đã đánh chết bao nhiêu người, Thật sự cũng không muốn giết người nữa." Vương Siêu cũng là người thông minh, tất nhiên từ trong lời nói của Liêu Tuấn Hoa hiểu được lời nói của hắn, hiện tại cái công tác chủ trì này của Liêu Tuấn Hoa, đích xác là cưỡi hổ khó xuống. Có điều hình thức đã là vậy rồi, hắn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể thở dài: "Bất kể là Nghiêm Nguyên Nghi hay là Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch đều là cao thủ đỉnh cao trong người Hoa chúng ta, tôi cũng không đành lòng đánh chết họ, nhưng tôi cũng không hề cố kỵ chuyện giết người. Bọn họ nếu lao tới tôi, tôi cũng chỉ đành dộng thủ.”
Không muốn đánh chết người, nhưng nếu cứ xông vào thì hắn cũng chẳng sợ ai.
Vương Siêu cũng không phải là loại người vì thấy người khác có ảnh hưởng lớn mà đánh chết người ta.
"Có điều, tôi hiện tại cảm thấy đề nghị này cũng cậu cũng có chút thú vị, có điều chỉ tìm sai đối tượng mà thôi, Nghiêm Nguyên Nghi nên do cậu cưa thì hơn, cậu nghĩ xem, theo đuổi Nghiêm Nguyên Nghi, thế lực của cậu lại hùng hậu thêm một phần, có được trợ lực lớn hơn. Cậu còn chưa có vợ, cũng chưa có đối tượng mà."
Đột nhiên Vương Siêu chuyển đề tài.
"Nếu mà tôi cưa được thì tôi đã cưa từ lâu rồi, chứ còn phải đưa kiến nghị này cho cậu à? Cậu nghĩ tôi ngu hay là giả vờ ngu?"
Liêu Tuấn Hoa nói rất thẳng thắn, trợn mắt lên nhìn Vương Siêu: "Tôi và cô ta không có tiếng nói chung, hơn nữa, quyền pháp của cô ta cao hơn tôi mấy lần, dã tiến vào cảnh giới đan đạo rồi, tại cổ đại chính là nhân vật nhất cấp thần tiên dưới nhân gian rồi đó, sao có thể nhìn trúng loại thân thủ của tôi chứ? Chỉ thiên hạ đệ nhất cao thủ, tung hoành vô địch, tư sản hùng hậu giống như cậu mới có thể khiến cô ta động tâm thôi. Hơn nữa, vị hôn phu đó của cô ta vốn chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, căn bản không có một chút cảm tình nào cả, bọn họ đính hôn đã rất nhiều năm rồi, nghe nói ngay cả tay nhau cũng chưa chạm, chuyện này ở chỗ chúng tôi đã trở thành một câu chuyện cười. Cảm tình tan vỡ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi..."
Liêu Tuấn Hoa nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ buồn cười, rất gian trá, giống như là một con mèo đang chuẩn bị ăn vụng, hoàn toàn phá vỡ hình tượng vốn có.
Vương Siêu cũng cười: "Chúng ta đều là nhân vật luyện võ dưỡng khí. Tuy rằng là địch nhân, nhưng nói sau lưng về cảm tình riêng tư của người cũng không hay đâu."
Ở phương diện làm người, Vương Siêu luôn phi thường có phong độ, tuy là kẻ địch, nhưng cũng chưa từng nói xấu sau lưng người khác, mà là trực tiếp giao thủ thẳng mặt, thắng bại sinh tử đều bằng vào công phu trên tay.
"Ài, tôi lăn lộn trên quan trường lâu rồi. Tâm tình cũng thay đổi, tuy cố gắng gò bó tâm tính của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn luôn có một chút biến đổi. Cho nên không có cách nào tiến thêm một bước." Vương Siêu vừa nói câu đó, Liêu Tuấn Hoa lập tức ý thức được mình không đúng, lập tức thu lại nụ cười, kiểm điểm bản thân, lại lộ ra phong độ cao thủ, vứt bỏ hết quan khí ở trên người đi.
Luyện võ dưỡng khí, khí chất thay thổi, trước tiên phải làm một người ngay thẳng, khiến cho ngay cả kẻ địch cũng phải bội phục anh. Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi là kẻ địch, cũng từng dùng từng lời nói để chọc tức nhau, nhưng đó cũng là ở ngay trước mặt chứ không phải ở sau lưng. Hơn nữa gặp sự vây công của hai người, cho nên mới phải dùng chiến thuật tâm lý để đả kích đối thủ.
"Không nói những chuyện này nữa, cô ả Nghiêm Nguyên Nghi này là người có chủ kiến, trong tiềm thức, Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch đều tôn trọng ý kiến của cô ta. Cậu tuy theo đuổi cô ấy, tất cả những xung động trước mắt đều theo đó mà được hóa giải. Quan trọng nhất là chuyện này không phải là không có khả năng, cậu có thực lực này, Nghiêm Nguyên Nghi tuy muốn giết cậu, là kẻ địch của cậu, nhưng kỳ thức cô ta cũng rất bội phục tu vi quyền pháp của cậu, có thể nói, cậu là nam nhân mà cô ta thấy vừa mắt.
Liêu Tuấn Hoa nói đến đây, đột nhiên dừng lại, tựa hồ như ý chưa tận nhưng lại không muốn nói tiếp.
Kỳ thực hắn còn có một câu phía sau, đó chính là Nghiêm Nguyên Nghi và Đường Tử Trận có thù, Vương Siêu cậu là nam nhân của Đường Tử Trần, Nghiêm Nguyên Nghi cũng chưa chắc là không có ý tứ muốn thông qua việc cướp được cậu để báo thù Đường Tử Trần. Rất có thể Vương Siêu vừa biểu đạt ý định theo đuổi, Nghiêm Nguyên Nghi không nói câu nào lập tức xà vào lòng hắn ý chứ.
Có điều lời này hắn chỉ có thể giấu ở trong lòng, không tiện nói ra.
"Nhìn vừa mắt cái gì chứ, kẻ địch là kẻ địch chứ không phải là chuyện đơn giản. Loại người giống như chúng ta, đã chọn đường nào thì sẽ đi tới cùng, sao có thể xảy mấy tình tiết yêu đương luyến ái vớ vẩn được chứ. Nếu Nghiêm Nguyên Nghi là loại người như vậy, tâm tính quyền pháp của cô ta sao có thể luyện tới cảnh giới này.”
Vương Siêu lại mỉm cười, hắn cảm thấy cuộc nói chuyện với Liêu Tuấn Hoa ngày hôm nay, cả đời này cũng không cười xong.
"Các cậu đều là người, mà người thì sẽ có các loại cảm tính." Liêu Tuấn Hoa lắc đầu. "Loại người như các cậu, chẳng qua là làm phai mờ cảm tình đi thôi, nhưng không chứng tỏ là không có. Nếu thực sự không có bất kỳ cảm giác gì, vậy đó chính là thái thượng vong tình của đại gia, cũng giống như là cây cỏ vậy. Có điều chuyện thì tôi chỉ là đề nghị. Tôi cũng biết cậu và thủ lĩnh Đường môn Đường Tử Trần đã đính hôn rồi, nhưng mà hiện tại là thời buổi nào, nam nhân có tài, ai mà chẳng có vài ba nữ nhân chứ? Tôi lần này đã điều tra một vụ án, một tên quan nhỏ còn có mấy trăm tình nhân. Cậu không có gì khác, cũng không phải là muốn cậu thực sự đoạt được Nghiêm Nguyên Nghi tới tay, dù cậu chơi trò mập mờ cũng được, ít nhất là đừng khiến cô ta đòi đánh đòi giết, vậy thì chẳng thú vị chút nào. Coi như cậu giúp tôi một lần đi, thế nào? Yêu cầu thấp nhất của tôi là các cậu đợi sau khi đại hội Võ đạo kết thúc thì hẵng phân thắng phụ, được không?"
Liêu Tuấn Hoa nhíu mày, rõ ràng là đang vô cùng lo lắng.
Kỳ thực, từ lúc đại hội Võ đạo xảy ra biến cố tới nay, hắn đã mệt mỏi lắm rồi. Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi đòi chém giết nhau, quả thực chính là một cái nút khó cởi. Tiền đồ của hắn, rõ ràng là rất có thể bị đại hội Võ đạo lần này xóa sạch, cũng rất có thể nhờ đại hội Võ đạo lần này mà cất cánh bay cao.
Hắn cũng là vì không còn biện pháp nào khác.
"Tuấn Hoa, chuyện này cậu không nên hỏi tôi mà nên đi hỏi Nghiêm Nguyên Nghi ấy, cô ta gây khó dễ cho tôi, tôi cũng không giết cô ta. Tuy cô ta đối phó tôi, nhưng tôi vẫn nể mặt cô ta, sau đại hội Võ thuật tôi sẽ giải quyết tất cả mọi việc với cô ta."
Vương Siêu cảm thấy Liêu Tuấn Hoa hình như đã tìm sai đối tượng rồi.
"Tôi cũng có ý này." Liêu Tuấn Hoa lần này trả lời rất thẳng thắn. "Cho nên, tôi muốn an bài cho các cậu gặp mặt một lần, nói chuyện thẳng mặt, tất cả mọi chuyện đều ít nhất là để sau đại hội Võ đạo rồi hẵng nói, như vậy cũng có lợi cho đại cục của các cậu, ít nhất thì cao thủ người Hoa của quốc nội và quốc ngoại tàn sát nhau, để người khác nhìn thấy thì sẽ bị chê cười đó."
"Đạo lý là vậy." Vương Siêu gật đầu, "Tôi thì thế nào cũng được, tùy cậu an bài, có điều địa điểm gặp mặt phải ở nước ngoài. Không thể ở trong nước, nếu không tôi sẽ có tâm tư nào mà đi dự Hồng môn yến đâu."
"Cái này thì dễ thôi." Liêu Tuấn Hoa nhìn Vương Siêu rồi đáp ứng, hắn thở phào một hơi: "Có điều cậu không phải là cao thủ đệ nhất thiên hạ sao? Sợ gì Hồng môn yến?"
"Cao thủ đệ nhất thiên hạ không phải là thằng ngốc, tôi cũng không biết phi thiên độn địa." Vương Siêu hỏi lại một câu, xua xua tay.
"Ha ha, được rồi, sẽ làm như vậy, sau khi ăn cơm, tôi sẽ về nước, tới lúc đó sẽ gọi điện thoại trước cho cậu, để cậu an bài." Liêu Tuấn Hoa cười.
"Gọi điện thoại trước, cứ như tôi là nguyên thủ quốc gia vậy." Vương Siêu không biết nên khóc hay nên cười.
"Thân phận hiện tại của cậu cũng chẳng kém nguyên thủ quốc gia là bao đâu." Liêu Tuấn Hoa cười khổ.
Bữa cơm này, ăn rất ngon miệng, vấn đề cần giải quyết đều đã được giải quyết hết rồi, Thanh bang, Hoa Thanh bang đều biểu lộ thái độ, tất nhiên là khách chủ đều vui.
Sau khi ăn xong, Liêu Tuấn Hoa vội vội vàng vàng về nước, các lão đại của bang hội cũng ai về nhà nấy.
Ba ngày sau, Bắc Kinh, dưới chân núi Hương Sơn, vẫn là trong tòa nhà đó của Nghiêm Nguyên Nghi.
Nghiêm Nguyên Nghi toàn thân mặc đồ màu trắng, lưng đeo thắt lưng màu đỏ rực, khăn lụa buộc tóc cũng màu đỏ, cả ngươi lộ ra vẻ tiêu sái không gì có thể sánh được, giống như là tiên nữ trong truyền thuyết.
Ở bên cạnh cô ta là Liêu Tuấn Hoa.
"Vương Siêu muốn nói chuyện với tôi ư? Những hoạt động gần đây của hắn lớn thật đó, Thanh Bang, Hoa Thanh bang đều tỏ thái độ rồi. Cao thủ đệ nhất thiên hạ, cao thủ đệ nhất thiên hạ, uy phong thật đó... đại thế đã thành. Con người của hắn rất trọng tình nghĩa, ít nhất thì đối với bạn bè cũng rất tốt, không ngờ lại vì nể mặt anh mà đồng ý nói chuyện với tôi.... Đã là cao thủ đệ nhất thiên hạ, tôi cự tuyệt thì khách khí quá rồi."
Khiến Liêu Tuấn Hoa bất ngờ là Nghiêm Nguyên Nghi lại thuận miệng đáp ứng ngay, không hề gặp một chút trắc trở nào.
Vương Siêu nghe thấy câu này của Liêu Tuấn Hoa, miệng há hốc, mắt suýt chút nữa thì rớt cả ra ngoài, có thể thấy hắn đang kinh hãi như thế nào. Một cao thủ đệ nhất thiên hạ, bất kể là lúc nào cũng điềm tĩnh, cho dù là trong sát cơ trùng trùng, vẻ mặt cũng không hề biển động một chút nào, nhưng hiện tại lại bị câu nói của Liêu Tuấn Hoa làm cho biến thành bộ dạng như vậy, có thể thấy một câu nói này của Liêu Tuấn Hoa có uy lực bao lớn.
Dồn toàn bộ ánh mắt lên mặt Liêu Tuấn Hoa, Vương Siêu phát hiện sắc mặt của người bạn tốt, quan lớn của chính phủ, cao thủ Hóa Kình, song hoa hồng côn này rất bình thường, ánh mắt ngưng trọng, không hề có ý tứ đùa giỡn, chứng tỏ là đang trinh trọng đề xuất biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ này.
"Tuấn Hoa, với sự thông minh của cậu, chắc sẽ không đề ra kiến nghị thiếu sáng suốt như vậy chứ, cái này mà cũng gọi là biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ ư?"
Vương Siêu nói rất cổ quái, trực tiếp chỉ ra rằng với sự thông minh của Liêu Tuấn Hoa thì không nên đề ra kiến nghị thiếu sáng suốt như thế này. Bảo hắn ta theo đuổi Nghiêm Nguyên Nghi ư? Đây quả thực là giống như tình tiết dùng nửa thân dưới đi chinh phục đàn bà, đoạt thiên hạ trong tiểu thuyết.
Với sự thông minh của Liêu Tuấn Hoa thì không nên kém tới mức này chứ, nếu không thì cũng không thể bò lên được đị vị cao như thế này. Chỉ có loại quan viên thiếu gia ngu ngốc, bệnh hoạn, kiêu ngạo ngang ngược tới cực điểm mới có thể nghĩ ra cách này. Cho dù là là đám Thái Tử đảng Triệu quân đó cũng sẽ không có ý nghĩ này đâu.
"Hả? Cậu nghĩ là rất không sáng suốt ư? Đề nghị này có gì không tốt chứ? Sao tôi không cảm thấy vậy nhỉ, người phi thường thì phải dụng thủ đoạn phi thường." Liêu Tuấn Hoa sắc mặt rất bình tĩnh, hơi ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào mắt Vương Siêu: "Chúng ta vứt bỏ trình tự mà nói, cậu và Nghiêm Nguyên Nghi hóa địch thành bạn, là một chuyện vô cùng tốt. Nếu không, lần này cậu ở đại hội Võ đạo, vừa động thủ thì cô ta đã chết trong tay cậu rồi, không những như vậy, bọn Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long cũng sẽ chết trong tay cậu luôn. Việc này sẽ dẫn tới chấn động lớn như thế nào chứ?"
"Chuyện này thì không sai, Nghiêm Nguyên Nghi nhiều lần đối phó tôi, phái người truy sát tôi, Lưu Mộc Bạch và tôi lúc thi súng lớn bị thua một chiêu, Vũ Vận Long bại dưới tay tôi, với tính cách của ba người này, khẳng định sẽ coi tôi là địch. Chúng ta luyện võ, khi đã động thủ thì chẳng ai nhường ai, đánh chết bọn họ cũng rất bình thường."
Vương Siêu gật đầu, đối với tình huống này, hắn biết rất rõ ràng. Nghiêm Nguyên Nghi tuyệt đối sẽ không nhường hắn trên đại hội Võ đạo, trước mắt các bang hội người Hoa liên minh toàn thế giới. Tới lúc phải động thủ, Vương Siêu tất nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình, thương hương tiếc ngọc gì cả, khẳng định phải liên tục nặng tay, trực tiếp đánh chết cô ta.
Mà Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long hai người này bởi vì cô ta thua, cũng sẽ động thủ với Vương Siêu.
Bọn họ là loại võ giả gì chứ? Đều là nhân vật đỉnh phong, sao có thể cho phép mình thất bại? Đừng nói là bọn họ, cho dù là người luyện võ bình thường, đánh thua rồi cũng đều tìm trăm phương ngàn kế, khổ luyện võ công để trả thù.
Tâm tình của người luyện võ chính là như vậy.
Vương Siêu ở trên đại hội Võ đạo, nếu đánh chết lần lượt ba người này, với thân phận và địa vị của họ, quả thực sẽ dẫn tới chấn động lớn vô cùng, đừng nói là Nghiêm Nguyên Nghi, cho dù là Vũ Vận Long bị đánh chết cũng đều khó lường.
Liêu Tuấn Hoa lần này làm công tác chủ trì, tổ chức đại hội Võ đại có nhiều cao thủ tham gia, nếu như loáng một cái có ba nhân vật quan trọng bị chết, vậy thì chức quan này cũng đến hồi kết thúc rồi. Hắn là một nhân vật tinh minh tới cỡ nào chứ, đối với điểm này tức nhiên là nhìn thấy rõ ràng. Hơn nữa ba người bị đánh chết, tất nhiên sẽ tạo thành bất hòa giữa quốc nội và tổ chức xã đoàn của người Hoa ở nước ngoài, cho nên sự thù địch của Nghiêm Nguyên Nghi và Vương Siêu, đối với bản thân hắn, đối với đại cục của quốc gia đều không có chỗ nào tốt cả.
Đương nhiên, hắn cũng không thể bảo Vương Siêu nhường nhịn được, hắn là bạn của Vương Siêu, tất nhiên biết Vương Siêu là người có tính cách như thế nào.
Cho nên, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là khiến Nghiêm Nguyên Nghi và Vương Siêu kết hợp lại, tất cả mâu thuẫn sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Hơn nữa chuyện này đối với hắn mà nói, bên trong có một một ý tứ ẩn tàng rất sâu. Vị hôn phu Lý Dương của Nghiêm Nguyên Nghi là một trở ngại rất lớn của hắn, nếu muốn để Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi kết hợp với nhau, vậy thì Nghiêm gia nhất dịnh phải trở mặt với Lý gia, và đây cũng chính là điều mà hắn hi vọng được thấy.
Chỉ cần một cái kiến nghị, bất kể là vì đại cục hay là trên quan hệ nhân tình đều có diệu dụng như vẽ rồng thêm mắt, đạt tới mức độ đại trí giả ngu, tâm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Nhìn thì ngốc nhưng lại khéo léo vô cùng.
Nhìn thì như là ngu xuẩn, kỳ thật lại là đại trí tuệ.
Càng quan trọng hơn là cũng chẳng có tổn thất gì đối với Vương Siêu, cũng không khiến hắn phải mất mặt khi nhường nhịn, người ta cũng là nữ nhân của anh mà, anh còn muốn sao nữa?
Anh tốt, tôi cũng tốt, mọi người đều tốt. Một hình thức hài hòa, không cần phải đổ máu, vậy thì tốt quá rồi, lại còn có thể đả kích đối thủ tiềm tàng của mình trên chính trường nữa.
"Trên tay của Vương Siêu tôi đã dính đầy máu và mạng người rồi, từ lúc xuất đạo đến nay, không biết đã đánh chết bao nhiêu người, Thật sự cũng không muốn giết người nữa." Vương Siêu cũng là người thông minh, tất nhiên từ trong lời nói của Liêu Tuấn Hoa hiểu được lời nói của hắn, hiện tại cái công tác chủ trì này của Liêu Tuấn Hoa, đích xác là cưỡi hổ khó xuống. Có điều hình thức đã là vậy rồi, hắn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể thở dài: "Bất kể là Nghiêm Nguyên Nghi hay là Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch đều là cao thủ đỉnh cao trong người Hoa chúng ta, tôi cũng không đành lòng đánh chết họ, nhưng tôi cũng không hề cố kỵ chuyện giết người. Bọn họ nếu lao tới tôi, tôi cũng chỉ đành dộng thủ.”
Không muốn đánh chết người, nhưng nếu cứ xông vào thì hắn cũng chẳng sợ ai.
Vương Siêu cũng không phải là loại người vì thấy người khác có ảnh hưởng lớn mà đánh chết người ta.
"Có điều, tôi hiện tại cảm thấy đề nghị này cũng cậu cũng có chút thú vị, có điều chỉ tìm sai đối tượng mà thôi, Nghiêm Nguyên Nghi nên do cậu cưa thì hơn, cậu nghĩ xem, theo đuổi Nghiêm Nguyên Nghi, thế lực của cậu lại hùng hậu thêm một phần, có được trợ lực lớn hơn. Cậu còn chưa có vợ, cũng chưa có đối tượng mà."
Đột nhiên Vương Siêu chuyển đề tài.
"Nếu mà tôi cưa được thì tôi đã cưa từ lâu rồi, chứ còn phải đưa kiến nghị này cho cậu à? Cậu nghĩ tôi ngu hay là giả vờ ngu?"
Liêu Tuấn Hoa nói rất thẳng thắn, trợn mắt lên nhìn Vương Siêu: "Tôi và cô ta không có tiếng nói chung, hơn nữa, quyền pháp của cô ta cao hơn tôi mấy lần, dã tiến vào cảnh giới đan đạo rồi, tại cổ đại chính là nhân vật nhất cấp thần tiên dưới nhân gian rồi đó, sao có thể nhìn trúng loại thân thủ của tôi chứ? Chỉ thiên hạ đệ nhất cao thủ, tung hoành vô địch, tư sản hùng hậu giống như cậu mới có thể khiến cô ta động tâm thôi. Hơn nữa, vị hôn phu đó của cô ta vốn chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, căn bản không có một chút cảm tình nào cả, bọn họ đính hôn đã rất nhiều năm rồi, nghe nói ngay cả tay nhau cũng chưa chạm, chuyện này ở chỗ chúng tôi đã trở thành một câu chuyện cười. Cảm tình tan vỡ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi..."
Liêu Tuấn Hoa nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ buồn cười, rất gian trá, giống như là một con mèo đang chuẩn bị ăn vụng, hoàn toàn phá vỡ hình tượng vốn có.
Vương Siêu cũng cười: "Chúng ta đều là nhân vật luyện võ dưỡng khí. Tuy rằng là địch nhân, nhưng nói sau lưng về cảm tình riêng tư của người cũng không hay đâu."
Ở phương diện làm người, Vương Siêu luôn phi thường có phong độ, tuy là kẻ địch, nhưng cũng chưa từng nói xấu sau lưng người khác, mà là trực tiếp giao thủ thẳng mặt, thắng bại sinh tử đều bằng vào công phu trên tay.
"Ài, tôi lăn lộn trên quan trường lâu rồi. Tâm tình cũng thay đổi, tuy cố gắng gò bó tâm tính của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn luôn có một chút biến đổi. Cho nên không có cách nào tiến thêm một bước." Vương Siêu vừa nói câu đó, Liêu Tuấn Hoa lập tức ý thức được mình không đúng, lập tức thu lại nụ cười, kiểm điểm bản thân, lại lộ ra phong độ cao thủ, vứt bỏ hết quan khí ở trên người đi.
Luyện võ dưỡng khí, khí chất thay thổi, trước tiên phải làm một người ngay thẳng, khiến cho ngay cả kẻ địch cũng phải bội phục anh. Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi là kẻ địch, cũng từng dùng từng lời nói để chọc tức nhau, nhưng đó cũng là ở ngay trước mặt chứ không phải ở sau lưng. Hơn nữa gặp sự vây công của hai người, cho nên mới phải dùng chiến thuật tâm lý để đả kích đối thủ.
"Không nói những chuyện này nữa, cô ả Nghiêm Nguyên Nghi này là người có chủ kiến, trong tiềm thức, Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch đều tôn trọng ý kiến của cô ta. Cậu tuy theo đuổi cô ấy, tất cả những xung động trước mắt đều theo đó mà được hóa giải. Quan trọng nhất là chuyện này không phải là không có khả năng, cậu có thực lực này, Nghiêm Nguyên Nghi tuy muốn giết cậu, là kẻ địch của cậu, nhưng kỳ thức cô ta cũng rất bội phục tu vi quyền pháp của cậu, có thể nói, cậu là nam nhân mà cô ta thấy vừa mắt.
Liêu Tuấn Hoa nói đến đây, đột nhiên dừng lại, tựa hồ như ý chưa tận nhưng lại không muốn nói tiếp.
Kỳ thực hắn còn có một câu phía sau, đó chính là Nghiêm Nguyên Nghi và Đường Tử Trận có thù, Vương Siêu cậu là nam nhân của Đường Tử Trần, Nghiêm Nguyên Nghi cũng chưa chắc là không có ý tứ muốn thông qua việc cướp được cậu để báo thù Đường Tử Trần. Rất có thể Vương Siêu vừa biểu đạt ý định theo đuổi, Nghiêm Nguyên Nghi không nói câu nào lập tức xà vào lòng hắn ý chứ.
Có điều lời này hắn chỉ có thể giấu ở trong lòng, không tiện nói ra.
"Nhìn vừa mắt cái gì chứ, kẻ địch là kẻ địch chứ không phải là chuyện đơn giản. Loại người giống như chúng ta, đã chọn đường nào thì sẽ đi tới cùng, sao có thể xảy mấy tình tiết yêu đương luyến ái vớ vẩn được chứ. Nếu Nghiêm Nguyên Nghi là loại người như vậy, tâm tính quyền pháp của cô ta sao có thể luyện tới cảnh giới này.”
Vương Siêu lại mỉm cười, hắn cảm thấy cuộc nói chuyện với Liêu Tuấn Hoa ngày hôm nay, cả đời này cũng không cười xong.
"Các cậu đều là người, mà người thì sẽ có các loại cảm tính." Liêu Tuấn Hoa lắc đầu. "Loại người như các cậu, chẳng qua là làm phai mờ cảm tình đi thôi, nhưng không chứng tỏ là không có. Nếu thực sự không có bất kỳ cảm giác gì, vậy đó chính là thái thượng vong tình của đại gia, cũng giống như là cây cỏ vậy. Có điều chuyện thì tôi chỉ là đề nghị. Tôi cũng biết cậu và thủ lĩnh Đường môn Đường Tử Trần đã đính hôn rồi, nhưng mà hiện tại là thời buổi nào, nam nhân có tài, ai mà chẳng có vài ba nữ nhân chứ? Tôi lần này đã điều tra một vụ án, một tên quan nhỏ còn có mấy trăm tình nhân. Cậu không có gì khác, cũng không phải là muốn cậu thực sự đoạt được Nghiêm Nguyên Nghi tới tay, dù cậu chơi trò mập mờ cũng được, ít nhất là đừng khiến cô ta đòi đánh đòi giết, vậy thì chẳng thú vị chút nào. Coi như cậu giúp tôi một lần đi, thế nào? Yêu cầu thấp nhất của tôi là các cậu đợi sau khi đại hội Võ đạo kết thúc thì hẵng phân thắng phụ, được không?"
Liêu Tuấn Hoa nhíu mày, rõ ràng là đang vô cùng lo lắng.
Kỳ thực, từ lúc đại hội Võ đạo xảy ra biến cố tới nay, hắn đã mệt mỏi lắm rồi. Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi đòi chém giết nhau, quả thực chính là một cái nút khó cởi. Tiền đồ của hắn, rõ ràng là rất có thể bị đại hội Võ đạo lần này xóa sạch, cũng rất có thể nhờ đại hội Võ đạo lần này mà cất cánh bay cao.
Hắn cũng là vì không còn biện pháp nào khác.
"Tuấn Hoa, chuyện này cậu không nên hỏi tôi mà nên đi hỏi Nghiêm Nguyên Nghi ấy, cô ta gây khó dễ cho tôi, tôi cũng không giết cô ta. Tuy cô ta đối phó tôi, nhưng tôi vẫn nể mặt cô ta, sau đại hội Võ thuật tôi sẽ giải quyết tất cả mọi việc với cô ta."
Vương Siêu cảm thấy Liêu Tuấn Hoa hình như đã tìm sai đối tượng rồi.
"Tôi cũng có ý này." Liêu Tuấn Hoa lần này trả lời rất thẳng thắn. "Cho nên, tôi muốn an bài cho các cậu gặp mặt một lần, nói chuyện thẳng mặt, tất cả mọi chuyện đều ít nhất là để sau đại hội Võ đạo rồi hẵng nói, như vậy cũng có lợi cho đại cục của các cậu, ít nhất thì cao thủ người Hoa của quốc nội và quốc ngoại tàn sát nhau, để người khác nhìn thấy thì sẽ bị chê cười đó."
"Đạo lý là vậy." Vương Siêu gật đầu, "Tôi thì thế nào cũng được, tùy cậu an bài, có điều địa điểm gặp mặt phải ở nước ngoài. Không thể ở trong nước, nếu không tôi sẽ có tâm tư nào mà đi dự Hồng môn yến đâu."
"Cái này thì dễ thôi." Liêu Tuấn Hoa nhìn Vương Siêu rồi đáp ứng, hắn thở phào một hơi: "Có điều cậu không phải là cao thủ đệ nhất thiên hạ sao? Sợ gì Hồng môn yến?"
"Cao thủ đệ nhất thiên hạ không phải là thằng ngốc, tôi cũng không biết phi thiên độn địa." Vương Siêu hỏi lại một câu, xua xua tay.
"Ha ha, được rồi, sẽ làm như vậy, sau khi ăn cơm, tôi sẽ về nước, tới lúc đó sẽ gọi điện thoại trước cho cậu, để cậu an bài." Liêu Tuấn Hoa cười.
"Gọi điện thoại trước, cứ như tôi là nguyên thủ quốc gia vậy." Vương Siêu không biết nên khóc hay nên cười.
"Thân phận hiện tại của cậu cũng chẳng kém nguyên thủ quốc gia là bao đâu." Liêu Tuấn Hoa cười khổ.
Bữa cơm này, ăn rất ngon miệng, vấn đề cần giải quyết đều đã được giải quyết hết rồi, Thanh bang, Hoa Thanh bang đều biểu lộ thái độ, tất nhiên là khách chủ đều vui.
Sau khi ăn xong, Liêu Tuấn Hoa vội vội vàng vàng về nước, các lão đại của bang hội cũng ai về nhà nấy.
Ba ngày sau, Bắc Kinh, dưới chân núi Hương Sơn, vẫn là trong tòa nhà đó của Nghiêm Nguyên Nghi.
Nghiêm Nguyên Nghi toàn thân mặc đồ màu trắng, lưng đeo thắt lưng màu đỏ rực, khăn lụa buộc tóc cũng màu đỏ, cả ngươi lộ ra vẻ tiêu sái không gì có thể sánh được, giống như là tiên nữ trong truyền thuyết.
Ở bên cạnh cô ta là Liêu Tuấn Hoa.
"Vương Siêu muốn nói chuyện với tôi ư? Những hoạt động gần đây của hắn lớn thật đó, Thanh Bang, Hoa Thanh bang đều tỏ thái độ rồi. Cao thủ đệ nhất thiên hạ, cao thủ đệ nhất thiên hạ, uy phong thật đó... đại thế đã thành. Con người của hắn rất trọng tình nghĩa, ít nhất thì đối với bạn bè cũng rất tốt, không ngờ lại vì nể mặt anh mà đồng ý nói chuyện với tôi.... Đã là cao thủ đệ nhất thiên hạ, tôi cự tuyệt thì khách khí quá rồi."
Khiến Liêu Tuấn Hoa bất ngờ là Nghiêm Nguyên Nghi lại thuận miệng đáp ứng ngay, không hề gặp một chút trắc trở nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.