Chương 371: Tá vấn thanh thiên ngã thị thùy?
Mộng Nhập Thần Cơ
16/03/2013
Cú đánh trước là một toàn quyền (đục, khoan), sau đó biến hóa thành chiêu thức "Phiên Thiên Ấn", trong nháy mắt đại chưởng đánh xuống, đột nhiên vung ra, một cước này thế rất thấp, thật giống như tiên hạc thúc thối (hạc tiên lùi bước), năm ngón tay thành một trảo, kéo theo gân lớn, đầu gối nhẹ nhàng nhếch lên, chân trũng xuống mà quẹo lại.
Thế nhưng, sự huyền diệu của một cước này cũng chỉ ở điểm này, lúc tung chân, lai vô ảnh, khứ vô tung, như bông hoa sen tựa nở tựa không, một khi sút trúng người, lập tức nở rộng, luân phiên oanh kích như hằng hà sa số trên bầu trời, làm xiêu vẹo toàn bộ. vô luận là bất cứ ai cũng không thể ngăn cản.
"Hảo thối pháp, bộ bộ sinh liên… Trong 0.3 giây, ta trúng ngươi 9 cước… Thế ngươi đã dùng là "Hạc Hình Độc Lập"… Trong đó vừa pha trộn sát chiêu ám thối Hoàng Cẩu Tát Niệu trong Lục Hợp Tâm Ý lại có liên hoàn Phi Mã Đạp Yến, thế nhưng, thối pháp cuối cùng, lại hình như là Linh Dương Quải Giác, Hương Tượng Độ Hà trong Thiếu Lâm Khán Gia Quyền chúng ta. Nhanh thật… Thật là nhanh… Đệ nhất thiên hạ, quả là danh bất hư truyền… Thích Vĩnh Sắc ta hôm nay chết trong tay ngươi, cũng là không oan uổng… Vĩnh Tiểu Hổ, Vĩnh Tiểu Long bại trong tay ngươi, cũng là điều đương nhiên… Bất quá hai chiêu thức quyền phổ Linh Dương Quải Giác, Hương Tượng Độ Hà của Thiếu Lâm Khán Gia Quyền chúng ta, ba mươi năm trước bị cướp đi, hai tuyệt học đó đã bị thất truyền, tại làm sao ngươi lại biết? Yếu điểm của hai chiêu này, ta suy đã rất lâu, liệu có phải là đả khí phối hợp đan điền, gân vặn ngược, cốt thông thẳng?
Thích Vĩnh Sắc nằm thẳng tắp trên mặt đất, không nhúc nhích, gân, mạch, xương toàn thân trong nháy mắt đều đã ăn mấy chục cước của Vương Siêu, ào ào gãy lìa, da thịt cũng tổn thương nghiêm trọng, nhưng bộ não vẫn hoàn toàn không chế được cơ thể.
Với sinh cơ gã mạnh mẽ, nói chuyện cứ ấp a ấp úng, gượng gạo cực điểm, thế nhưng, trước khi gã chết, sao lại còn cố tình đánh giá thao thao bất tuyệt về thối pháp của Vương Siêu mới vừa rồi thế này rồi thế nọ, trong đó hàm chứ bao nhiêu sát chiêu quyền pháp, bản thân bị đả kích như thếm thậm chí đến bình luận cuối cùng, gã hãy còn muốn hỏi rõ xem Vương Siêu rốt cuộc có phải đã học được Khán Gia Quyền đã thất truyền của Thiếu Lâm không.
Trước khi chết cũng cần hỏi cho tỏ, thấy cho rõ, thảo luận rõ ràng xem yếu điểm của quyền pháp là cái gì? Kẻ như vậy có thể xưng được là Điên vì võ rồi.
"Ngươi nói đả khí đan điền, cơ vặn ngược cốt thông thẳng, cũng chỉ đơn giản là vận lực, nhìn ra được, ngươi là muốn dựa vào sự giải thích về quyền pháp của bản thân mình, đem Khán Gia Quyền đã thất truyền của Thiếu Lâm thêm lần nữa nghiên cứu lại, cho nên ngươi mới đi học tập công phu yoga, con đường đi là đúng, thế nhưng hãy còn chưa đi dần từng bước."
Vương Siêu nhìn xuống mặt đất, miễn cưỡng nói, cùng thảo luận quyền pháp với Thích Vĩnh Sắc, trên mặt không buồn không vui, đối với tính cách Thích Vĩnh Sắc đã sắp chếp còn muốn hỏi đến ngọn ngàng, thảo luận về về quyền pháp, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc. Kẻ luyện võ đều là kẻ điên vì võ, đối với võ không si, không cuồng, không điên, không dở, tuyệt đối sẽ không có thành tựu như vậy.
"Lý luận của Yoga Đại Thủ Ấn đó là Thập Chỉ Liên Tâm (mười ngón tay liền với tim)… dùng…" Thích Vĩnh Sắc khó khăn thở ra một hơi: "Dùng dấu tay của mười ngón tay vận động… kéo theo khí quan nội tạng toàn thân , phối hợp cùng chân ngôn, tẩy tủy dịch cân, công phu Linh Dương Quải Cước, Hương Tượng Độ Hà trong Thiếu Lâm Khán Gia Quyền, nhưng thật ra ngón tay và ngón chân đều là giống nhau, đem công phu thủ chỉ (ngón tay) Đại Thủ Ấn vận dụng xuống ngón chân, là có thể thi triển ra thối pháp bộ bộ sinh liên như ngươi mới vừa rồi… Phải không… Ta nói có sai không?"
"Ngươi nói không sai." Trên mặt Vương Siêu lộ ra một tia kinh ngạc.
Nguyên lai hắn mời vừa rồi dùng thối pháp bộ bộ sinh liên chính là đem ngón chân kết ấn, vận dụng ra công phu yoga Đại Thủ Ấn, trong nháy mắt đem thối pháp Hạc Độc Lập, Cẩu Tát Niệu, Mã Đạp Yến, Dương Quải Giác, Hương Độ Hà, Hỏa Tài Liên, Chu Đạp Thủy nấu chảy trong một lò.
Ngón chân của hắn, đã tiện thể linh hoạt chỉ ra như vậy, có lực như vậy, có thể kết xuất ra các loại ấn quyết.
Công phu đạt đến cảnh giới như hắn đây, bất cứ đả pháp nào cũng có thể hạ bút thành văn, lọt vào trong tay hắn, lại sửa cũ thành mới, có môt phong cách riêng.
"Ha ha, ha ha ha ha...." Sau khi Vương Siêu đã thừa nhận, Thích Vĩnh Sắc bắt đầu cười ha ha, sau đó liên tục ho khan: "Đáng tiếc a, ta chết chắc rồi, nếu như còn có thể, thật sẽ tốt biết bao, nếu nói giả như còn thời gian, ta nhất định sẽ không thua ngươi đâu."
"Hờ" Ánh mắt Vương Siêu buông thõng: "Ngươi sẽ còn thời gian, bây giờ ngươi chỉ bị trọng thương thôi, với năng lực sống của ngươi, thì sẽ không thể chết, nếu như tĩnh dưỡng ba năm, sẽ có thể miễn cưỡng khôi phục lại năng lực hoạt động. Ngươi đã nói như vậy, ta hôm nay sẽ không giết ngươi."
"Không giết ta?" Trong mắt Thích Vĩnh Sắc chợt lóe lên, sau lắc đầu: "Với loại người như ngươi, sẽ để cho địch nhân có cơ hội hoàn thủ sao? Hoặc là ngươi đã cho rằng, một thân bị đả thương của ta đây cho dù khôi phục lại như cũ, cũng sẽ không có lực chiến đấu nữa?"
Đúng vậy, Thích Vĩnh Sắc không tin.
Luyền quyền, chỉ cần đã kết thù, như thế lúc đấu võ chẳng thể nào không đánh chết đối phương, tuyệt đối không để cho đối phương có cơ hội báo thù, cái đó gọi là "nhổ cỏ phải nhổ tận gốc" "nhân từ với địch nhân, là tàn nhẫn với chính mình".
Hơn nữa trong giới võ thuật, sau khi đấu võ thua, ngươi nhân từ bỏ qua cho địch nhân, địch nhân thì người lại cảm kích ngươi, sự việc hóa thù thành bạn là không thể nào xảy ra, đều là dân luyện võ, sẽ trở lại báo thù!
Sau khi Thích Vĩnh Sắc nghe thấy Vương Siêu bỏ qua cho gã, đương nhiên cho rằng sẽ có hai khả năng, một là Vương Siêu đang giỡn chơi gã, hai là Vương Siêu nhất định sẽ phế gã, giống như là Chu Bính Lâm , tay đã rụng, cũng là chẳng còn năng lực để báo thù.
Gã bây giờ bị đả thương vô cùng nghiêm trọng, đổi lại là cao thủ khác, sớm đã toi từ lâu rồi, nhưng gã đã tu luyện yoga đại thừa, năng lực sống rất mạnh, cho nên mới chống đỡ được đến giờ lại còn lảm nhảm, bất quá tòa thân đều tê liệt.
"Kinh nghiệm quyền pháp của ngươi rất tốt, quay về Thiếu Lâm tự cũng có thể truyền thừa tốt, nếu chết thì thật là đáng tiếc, người giống như ngươi ở trong nước, có rất ít, rất ít. Cho dù ngươi sau này có nằm liệt giường, cũng có thể dạy dỗ cho một nhóm tiểu hài tử làm trụ cột, không muốn đem võ thuật biến thành vũ đạo, ngươi cần nói cho bọn chúng biết, chỉ giết địch, không biểu diễn, kẻ luyện võ, có thể bị giết chết nhưng không thể bị sỉ nhục." Ánh mắt Vương Siêu buông xuống, cơn mưa to tầm tã tùy ý rơi lên trên người: "Về phần ta sợ ngươi báo thù? Ngươi nhầm rồi, kể cả như Thích Già sống lại, Đạt Ma, Trương Tam Phong chuyển thế cũng không phải là đối thủ của ta, vượt qua được ta đây, quá khứ đã không có ai, tương lai sẽ không có ai, ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của ta, trở về đi, đem kinh nghiệm của người, truyền bá xuống, với danh tiếng của Thiếu Lâm tự, ngươi có thể dạy rất nhiều người."
Sau khi nói xong Vương Siêu cũng không để ý tới Thích Vĩnh Sắc nằm trong mưa, xoay người hướng ra đường đi thẳng.
"Lưỡng cước nhâm tòng hành xử lai, nhất linh thường dữ khí tương tùy. Hữu thì tứ đại huân huân túy, tá vấn thanh thiên ngã thị thùy?"
(Hai chân quyết định bước ra ngoài, một linh một khí cùng đi theo, có lúc Tứ Đại (1) say tươi tỉnh, thử hỏi trời xanh ta là ai? -DG)
(1) Tứ Đại: Nghĩa 1. Là bốn yếu tố: đất, nước, lửa, và gió (trong Phật giáo).
Thích Vĩnh Sắc nghẹo đầu xuống, chỉ nghe từ trong mưa lời khẩu quyết thật giống như một bài thơ của Vương Siêu. Bài thơ này là của Đạo sĩ Vương Trùng Dương, ý là làm sao hành thiền (2) được, chiêu Hương Tượng Độ Hà chân ý đó chính nằm bên trong
(2) Hành thiền: http://thuvienhoasen.org/phaphan...nbinhan-15.htm
Sự hiểu biết về quyền pháp của Thích Vĩnh Sắc, đích thật là rất tinh thâm, hơn nữa rất là trí tuệ, sau khi Vương Siêu đánh cho gã trọng thương tê liệt, cũng không hứng thú giết gã này nữa, kệ cho hắn tự sinh tự diệt (mặc kệ sống chết).
Nếu như Thích Vĩnh Sắc vận khí tốt, sau khi trở về nước, an dưỡng tại Thiếu Lâm tự, còn có thể dạy lũ tiểu hài tử, về phần một thân thương thế, Vương Siêu biết được rõ ràng, cho dù năng lực sống gã đó có cường đại, nghĩ thì hay lắm. nhưng cũng cực kỳ nhỏ bé, cho dù có hay, cũng sẽ giống Chu Bính Lâm, so với người bình thường thì mạnh hơn, nhưng so với hiện tại, thì sai lầm quá nhiều.
Kẻ luyện võ, không thể dễ dàng bị đả thương.
Một khi bị thương, tai họa ngầm quá lớn.
Giờ đây Thích Vĩnh Sắc bị đả thương so ra với Chu Bính Lâm còn nghiêm trọng hơn nhiều, cả xương sống đều gãy lìa, sau này không bại liệt, chính là kỳ tích lớn nhất.
Vương Siêu nhìn rất chuẩn, hơn nữa ánh mắt hắn không hề sai, trong cuộc sống thực tế của giới võ thuật, cũng sẽ không xuất hiện một việc như kiểu Thích Vĩnh Sắc cái gì mà sau khi gân mạch đứt đoạn, rồi nhận được bí kíp tuyệt thế võ công, được ăn cái gì mà chu quả, lại nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô vạn tuổi sau đó thoát thai hoán cốt, công lực đại tiến.
Võ công là phải tự mình rèn luyện, hiểu tính mệnh, biết đạo lý, rõ sinh cơ, thiên hành kiện (tập thể dục hằng ngày), không ngừng vươn lên. Bất quá có nhiều dược vật phụ trờ, là dược ba phần độc, các loại võ công nào dựa vào dược để bắt đầu luyện đều không phải là thượng thừa. Đừng có nói cái gì mà tiên đan các loại, đến hoàng đế thời xưa ăn tiên đân, chỉ nghe thấy bên trong có độc, chưa từng nghe ăn vào rồi trường sinh bất lão.
Vương Siêu không để ý đến Thích Vĩnh Sắc, bước chậm trong mưa, đi về phía bãi chiến trường lúc đầu, nhìn thì như rất có hạn, nhưng thực ra tốc độ lại cực nhanh.
Chiến trường lúc trước cách hơn ba trăm mét, nói cách khác Vương Siêu và Thích Vĩnh Sắc trong thời gian bảy, tám giây đồng hồ một đuổi một, đã chạy được khoảng cách hơn nửa dặm đường, Bằng vào tốc độ này, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tốc độ cao nhất của người thường.
Trong cơn mưa, gã thượng sư yoga Tề Lạc Á vẫn không nhúc nhích, đứng thẳng tắp, chỉ là gã nhìn Ba Nhĩ Mã nằm vật trên mặt đất, ánh mắt toát ra một thần sắc giải thoát, không buồn không vui, không lấy sự sống làm niềm vui, cũng chẳng lấy cái chết làm nỗi buồn.
Cùng lúc đó, ở khoảng cách trước người gã ước chừng năm mét, một nữ tử áo tím đứng đó, che một cái dù, che kín cả mặt, không nhĩn thấy rõ tướng mạo, thế nhưng trên cánh tay cầm một con dao bằng thép sắc nhọn lóe sáng. con dao thép này có hình dáng trăng lưỡi liềm, đan chéo, dài hai xích (~67cm), nặng trịnh vừa nhìn đã biết mười mấy cân, nhưng từ trong tay nữ tử áo tím cầm lên, lại rất nhẹ nhàng, giống như là cầm cái vòng bình thường.
Loại binh khí này tuy rằng kỳ quái, nhưng chỉ cần hiểu công việc luyện gia tử (đào tạo vệ sĩ gia đình) là cũng nhìn ra được, đó là binh khí độc môn nội gia của Bát Quái Môn, Tử Ngọ việt, đoạt khóa đao kiếm đại thương, tước nát da thịt, là một loại hung khí điển hình, thứ đồ vật của Đổng Hải Xuyên danh chấn đại Giang Nam Bắc năm đó.
Nữ tử áo tím mang theo Tử Ngọ việt, cũng không động thủ, nhưng rất là rõ ràng, cỗ khí thế này của nàng đã toàn toàn bao bọc lấy Tề Lạc Á, dù cho ai cũng không thể nghi ngờ, chỉ cần Tề Lạc Á khẽ động, trong nháy mắt y sẽ chết.
"Tiểu đệ, hắn thuần túy là kẻ tu hành, không đánh nữa, chúng ta đi thôi."
Nữ tử áo tím nghe thấy được tiếng bước chân trong mưa của Vương Siêu, cũng không ngẩng đầu lên, thanh âm dưới cái dù phát ra, rất rõ ràng, nữ tử này chính là Đường Tử Trần đã bay sang Pháp.
Đám người Tề Lạc Á, Ba Nhĩ Mã năng lực sống vô cùng cường đại, nhưng bọn họ căn bản lại không có ý thức chiến đấu, cũng không có ý thức chủ động đánh người, chỉ có lúc người khác công kích, họ mới phản kháng bảo vệ mình, vốn là bằng vào lực lượng của bọn họ, 99% người trên thế giới này không thể nào thương tổn được bọn họ, thậm chí súng ống cũng không làm gì được bọn họ, thế nhưng hôm nay người bọn họ đụng chính là Vương Siêu, Đường Tử Trần.
Bất quá rất rõ ràng, việc tu hành của bọn họ, không nói đánh người, không nói giết địch, chỉ nói về tu hành, đột phá cực hạn của bản thân, cho nên thân thể tuy rằng cường đại nhưng căn bản chưa thể tính là "luyện gia tử". Đường Tử Trần cũng không muốn giết chết một tu hành giả, khổ hạnh tăng căn bản không có ý thức chiến đấu.
"Hình như đám Hình cảnh quốc tế tới. Nhanh như thế đã đánh được hơi."
Vương Siêu bước tới, đứng ở trong mưa, lỗ tai giật giật.
Đồng thời ngay khi lỗ tai hắn vừa động, đột nhiên lúc ấy tại lối vào trên con phố mưa to tầm tã, chợt vang lên tiếng hú dài, sau đó, có mấy chục chiếc xe phong tỏa hai đầu phố.
"Hờ? Tới rồi?" Đường Tử Trần nghe Vương Siêu nói cũng không lấy làm kinh ngạc, "Nếu đã tới, vậy thì đợi bọn họ tới hẳn đi, Tỷ cũng đúng lúc muốn gặp mấy người lão bằng hữu."
"Hình như là Nghiêm Nguyên Nghi cũng ẩn núp trong đó, tuy rằng khí tức che dấu rất tốt, nhưng đệ nghe rất rõ ràng, còn có bốn cao thủ, có ả đó Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, Triệu Quang Vinh và còn mấy người nữa, khí tức mặc dù không cường đại bằng bọn họ, nhưng xem ra cũng không tệ, không có kẻ từng trải trong đó, nhưng có rất nhiều súng."
Vương Siêu vốn là nghe thấy động tĩnh này, không muốn cùng giao thiệp với đám Hình cảnh Quốc tế, muốn tránh đi, thế nhưng nghe Đường Tử Trần nói, lại đành thôi.
"Trên người của đệ ướt hết rồi, vào trú dưới dù đi." Đường Tử Trần vừa nói, không mảy may để ý "Ả đàn bà Nghiêm Nguyên Nghi này thủ đoạn có, thân thủ cũng không tồi, tỷ lần này tới Pháp, một mặt là vì việc đám GOD, mặt khác, cũng vì ả. Hôm nay ả đó thật đúng lúc, cũng chỉ cùng nhau trò chuyện thôi."
"Trò chuyện? Không phải giải quyết cho xong ả ta sao?"
Vương Siêu chui vào dưới cái dù, cái dù khá lớn, tựa hồ là dù tình yêu, vừa vặn cho hai người chung một chỗ, mưa to không bắn vào.
"Gã thủ lĩnh GOD đã nói, hết thảy ân oán sẽ giải quyết tại Võ Đạo đại hội, như vậy trò chuyện cùng Nghiêm Nguyên Nghi, tất cả cũng sẽ được giải quyết.tại Võ Đạo đại hội vậy"
"Chỉ sợ ả này không chịu đâu." Vương Siêu nhăn mặt, ánh mắt xuyên qua màn mưa, nhìn thấy rất nhiều kẻ mang súng xông tới, cả con phố hoàn toàn bị phong tỏa,
"Ả không chịu cũng phải chịu." Đường Tử Trần vẫn như cũ không để ý đám cánh sát rất đông đã phong tỏa con phố.
Thế nhưng, sự huyền diệu của một cước này cũng chỉ ở điểm này, lúc tung chân, lai vô ảnh, khứ vô tung, như bông hoa sen tựa nở tựa không, một khi sút trúng người, lập tức nở rộng, luân phiên oanh kích như hằng hà sa số trên bầu trời, làm xiêu vẹo toàn bộ. vô luận là bất cứ ai cũng không thể ngăn cản.
"Hảo thối pháp, bộ bộ sinh liên… Trong 0.3 giây, ta trúng ngươi 9 cước… Thế ngươi đã dùng là "Hạc Hình Độc Lập"… Trong đó vừa pha trộn sát chiêu ám thối Hoàng Cẩu Tát Niệu trong Lục Hợp Tâm Ý lại có liên hoàn Phi Mã Đạp Yến, thế nhưng, thối pháp cuối cùng, lại hình như là Linh Dương Quải Giác, Hương Tượng Độ Hà trong Thiếu Lâm Khán Gia Quyền chúng ta. Nhanh thật… Thật là nhanh… Đệ nhất thiên hạ, quả là danh bất hư truyền… Thích Vĩnh Sắc ta hôm nay chết trong tay ngươi, cũng là không oan uổng… Vĩnh Tiểu Hổ, Vĩnh Tiểu Long bại trong tay ngươi, cũng là điều đương nhiên… Bất quá hai chiêu thức quyền phổ Linh Dương Quải Giác, Hương Tượng Độ Hà của Thiếu Lâm Khán Gia Quyền chúng ta, ba mươi năm trước bị cướp đi, hai tuyệt học đó đã bị thất truyền, tại làm sao ngươi lại biết? Yếu điểm của hai chiêu này, ta suy đã rất lâu, liệu có phải là đả khí phối hợp đan điền, gân vặn ngược, cốt thông thẳng?
Thích Vĩnh Sắc nằm thẳng tắp trên mặt đất, không nhúc nhích, gân, mạch, xương toàn thân trong nháy mắt đều đã ăn mấy chục cước của Vương Siêu, ào ào gãy lìa, da thịt cũng tổn thương nghiêm trọng, nhưng bộ não vẫn hoàn toàn không chế được cơ thể.
Với sinh cơ gã mạnh mẽ, nói chuyện cứ ấp a ấp úng, gượng gạo cực điểm, thế nhưng, trước khi gã chết, sao lại còn cố tình đánh giá thao thao bất tuyệt về thối pháp của Vương Siêu mới vừa rồi thế này rồi thế nọ, trong đó hàm chứ bao nhiêu sát chiêu quyền pháp, bản thân bị đả kích như thếm thậm chí đến bình luận cuối cùng, gã hãy còn muốn hỏi rõ xem Vương Siêu rốt cuộc có phải đã học được Khán Gia Quyền đã thất truyền của Thiếu Lâm không.
Trước khi chết cũng cần hỏi cho tỏ, thấy cho rõ, thảo luận rõ ràng xem yếu điểm của quyền pháp là cái gì? Kẻ như vậy có thể xưng được là Điên vì võ rồi.
"Ngươi nói đả khí đan điền, cơ vặn ngược cốt thông thẳng, cũng chỉ đơn giản là vận lực, nhìn ra được, ngươi là muốn dựa vào sự giải thích về quyền pháp của bản thân mình, đem Khán Gia Quyền đã thất truyền của Thiếu Lâm thêm lần nữa nghiên cứu lại, cho nên ngươi mới đi học tập công phu yoga, con đường đi là đúng, thế nhưng hãy còn chưa đi dần từng bước."
Vương Siêu nhìn xuống mặt đất, miễn cưỡng nói, cùng thảo luận quyền pháp với Thích Vĩnh Sắc, trên mặt không buồn không vui, đối với tính cách Thích Vĩnh Sắc đã sắp chếp còn muốn hỏi đến ngọn ngàng, thảo luận về về quyền pháp, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc. Kẻ luyện võ đều là kẻ điên vì võ, đối với võ không si, không cuồng, không điên, không dở, tuyệt đối sẽ không có thành tựu như vậy.
"Lý luận của Yoga Đại Thủ Ấn đó là Thập Chỉ Liên Tâm (mười ngón tay liền với tim)… dùng…" Thích Vĩnh Sắc khó khăn thở ra một hơi: "Dùng dấu tay của mười ngón tay vận động… kéo theo khí quan nội tạng toàn thân , phối hợp cùng chân ngôn, tẩy tủy dịch cân, công phu Linh Dương Quải Cước, Hương Tượng Độ Hà trong Thiếu Lâm Khán Gia Quyền, nhưng thật ra ngón tay và ngón chân đều là giống nhau, đem công phu thủ chỉ (ngón tay) Đại Thủ Ấn vận dụng xuống ngón chân, là có thể thi triển ra thối pháp bộ bộ sinh liên như ngươi mới vừa rồi… Phải không… Ta nói có sai không?"
"Ngươi nói không sai." Trên mặt Vương Siêu lộ ra một tia kinh ngạc.
Nguyên lai hắn mời vừa rồi dùng thối pháp bộ bộ sinh liên chính là đem ngón chân kết ấn, vận dụng ra công phu yoga Đại Thủ Ấn, trong nháy mắt đem thối pháp Hạc Độc Lập, Cẩu Tát Niệu, Mã Đạp Yến, Dương Quải Giác, Hương Độ Hà, Hỏa Tài Liên, Chu Đạp Thủy nấu chảy trong một lò.
Ngón chân của hắn, đã tiện thể linh hoạt chỉ ra như vậy, có lực như vậy, có thể kết xuất ra các loại ấn quyết.
Công phu đạt đến cảnh giới như hắn đây, bất cứ đả pháp nào cũng có thể hạ bút thành văn, lọt vào trong tay hắn, lại sửa cũ thành mới, có môt phong cách riêng.
"Ha ha, ha ha ha ha...." Sau khi Vương Siêu đã thừa nhận, Thích Vĩnh Sắc bắt đầu cười ha ha, sau đó liên tục ho khan: "Đáng tiếc a, ta chết chắc rồi, nếu như còn có thể, thật sẽ tốt biết bao, nếu nói giả như còn thời gian, ta nhất định sẽ không thua ngươi đâu."
"Hờ" Ánh mắt Vương Siêu buông thõng: "Ngươi sẽ còn thời gian, bây giờ ngươi chỉ bị trọng thương thôi, với năng lực sống của ngươi, thì sẽ không thể chết, nếu như tĩnh dưỡng ba năm, sẽ có thể miễn cưỡng khôi phục lại năng lực hoạt động. Ngươi đã nói như vậy, ta hôm nay sẽ không giết ngươi."
"Không giết ta?" Trong mắt Thích Vĩnh Sắc chợt lóe lên, sau lắc đầu: "Với loại người như ngươi, sẽ để cho địch nhân có cơ hội hoàn thủ sao? Hoặc là ngươi đã cho rằng, một thân bị đả thương của ta đây cho dù khôi phục lại như cũ, cũng sẽ không có lực chiến đấu nữa?"
Đúng vậy, Thích Vĩnh Sắc không tin.
Luyền quyền, chỉ cần đã kết thù, như thế lúc đấu võ chẳng thể nào không đánh chết đối phương, tuyệt đối không để cho đối phương có cơ hội báo thù, cái đó gọi là "nhổ cỏ phải nhổ tận gốc" "nhân từ với địch nhân, là tàn nhẫn với chính mình".
Hơn nữa trong giới võ thuật, sau khi đấu võ thua, ngươi nhân từ bỏ qua cho địch nhân, địch nhân thì người lại cảm kích ngươi, sự việc hóa thù thành bạn là không thể nào xảy ra, đều là dân luyện võ, sẽ trở lại báo thù!
Sau khi Thích Vĩnh Sắc nghe thấy Vương Siêu bỏ qua cho gã, đương nhiên cho rằng sẽ có hai khả năng, một là Vương Siêu đang giỡn chơi gã, hai là Vương Siêu nhất định sẽ phế gã, giống như là Chu Bính Lâm , tay đã rụng, cũng là chẳng còn năng lực để báo thù.
Gã bây giờ bị đả thương vô cùng nghiêm trọng, đổi lại là cao thủ khác, sớm đã toi từ lâu rồi, nhưng gã đã tu luyện yoga đại thừa, năng lực sống rất mạnh, cho nên mới chống đỡ được đến giờ lại còn lảm nhảm, bất quá tòa thân đều tê liệt.
"Kinh nghiệm quyền pháp của ngươi rất tốt, quay về Thiếu Lâm tự cũng có thể truyền thừa tốt, nếu chết thì thật là đáng tiếc, người giống như ngươi ở trong nước, có rất ít, rất ít. Cho dù ngươi sau này có nằm liệt giường, cũng có thể dạy dỗ cho một nhóm tiểu hài tử làm trụ cột, không muốn đem võ thuật biến thành vũ đạo, ngươi cần nói cho bọn chúng biết, chỉ giết địch, không biểu diễn, kẻ luyện võ, có thể bị giết chết nhưng không thể bị sỉ nhục." Ánh mắt Vương Siêu buông xuống, cơn mưa to tầm tã tùy ý rơi lên trên người: "Về phần ta sợ ngươi báo thù? Ngươi nhầm rồi, kể cả như Thích Già sống lại, Đạt Ma, Trương Tam Phong chuyển thế cũng không phải là đối thủ của ta, vượt qua được ta đây, quá khứ đã không có ai, tương lai sẽ không có ai, ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của ta, trở về đi, đem kinh nghiệm của người, truyền bá xuống, với danh tiếng của Thiếu Lâm tự, ngươi có thể dạy rất nhiều người."
Sau khi nói xong Vương Siêu cũng không để ý tới Thích Vĩnh Sắc nằm trong mưa, xoay người hướng ra đường đi thẳng.
"Lưỡng cước nhâm tòng hành xử lai, nhất linh thường dữ khí tương tùy. Hữu thì tứ đại huân huân túy, tá vấn thanh thiên ngã thị thùy?"
(Hai chân quyết định bước ra ngoài, một linh một khí cùng đi theo, có lúc Tứ Đại (1) say tươi tỉnh, thử hỏi trời xanh ta là ai? -DG)
(1) Tứ Đại: Nghĩa 1. Là bốn yếu tố: đất, nước, lửa, và gió (trong Phật giáo).
Thích Vĩnh Sắc nghẹo đầu xuống, chỉ nghe từ trong mưa lời khẩu quyết thật giống như một bài thơ của Vương Siêu. Bài thơ này là của Đạo sĩ Vương Trùng Dương, ý là làm sao hành thiền (2) được, chiêu Hương Tượng Độ Hà chân ý đó chính nằm bên trong
(2) Hành thiền: http://thuvienhoasen.org/phaphan...nbinhan-15.htm
Sự hiểu biết về quyền pháp của Thích Vĩnh Sắc, đích thật là rất tinh thâm, hơn nữa rất là trí tuệ, sau khi Vương Siêu đánh cho gã trọng thương tê liệt, cũng không hứng thú giết gã này nữa, kệ cho hắn tự sinh tự diệt (mặc kệ sống chết).
Nếu như Thích Vĩnh Sắc vận khí tốt, sau khi trở về nước, an dưỡng tại Thiếu Lâm tự, còn có thể dạy lũ tiểu hài tử, về phần một thân thương thế, Vương Siêu biết được rõ ràng, cho dù năng lực sống gã đó có cường đại, nghĩ thì hay lắm. nhưng cũng cực kỳ nhỏ bé, cho dù có hay, cũng sẽ giống Chu Bính Lâm, so với người bình thường thì mạnh hơn, nhưng so với hiện tại, thì sai lầm quá nhiều.
Kẻ luyện võ, không thể dễ dàng bị đả thương.
Một khi bị thương, tai họa ngầm quá lớn.
Giờ đây Thích Vĩnh Sắc bị đả thương so ra với Chu Bính Lâm còn nghiêm trọng hơn nhiều, cả xương sống đều gãy lìa, sau này không bại liệt, chính là kỳ tích lớn nhất.
Vương Siêu nhìn rất chuẩn, hơn nữa ánh mắt hắn không hề sai, trong cuộc sống thực tế của giới võ thuật, cũng sẽ không xuất hiện một việc như kiểu Thích Vĩnh Sắc cái gì mà sau khi gân mạch đứt đoạn, rồi nhận được bí kíp tuyệt thế võ công, được ăn cái gì mà chu quả, lại nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô vạn tuổi sau đó thoát thai hoán cốt, công lực đại tiến.
Võ công là phải tự mình rèn luyện, hiểu tính mệnh, biết đạo lý, rõ sinh cơ, thiên hành kiện (tập thể dục hằng ngày), không ngừng vươn lên. Bất quá có nhiều dược vật phụ trờ, là dược ba phần độc, các loại võ công nào dựa vào dược để bắt đầu luyện đều không phải là thượng thừa. Đừng có nói cái gì mà tiên đan các loại, đến hoàng đế thời xưa ăn tiên đân, chỉ nghe thấy bên trong có độc, chưa từng nghe ăn vào rồi trường sinh bất lão.
Vương Siêu không để ý đến Thích Vĩnh Sắc, bước chậm trong mưa, đi về phía bãi chiến trường lúc đầu, nhìn thì như rất có hạn, nhưng thực ra tốc độ lại cực nhanh.
Chiến trường lúc trước cách hơn ba trăm mét, nói cách khác Vương Siêu và Thích Vĩnh Sắc trong thời gian bảy, tám giây đồng hồ một đuổi một, đã chạy được khoảng cách hơn nửa dặm đường, Bằng vào tốc độ này, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tốc độ cao nhất của người thường.
Trong cơn mưa, gã thượng sư yoga Tề Lạc Á vẫn không nhúc nhích, đứng thẳng tắp, chỉ là gã nhìn Ba Nhĩ Mã nằm vật trên mặt đất, ánh mắt toát ra một thần sắc giải thoát, không buồn không vui, không lấy sự sống làm niềm vui, cũng chẳng lấy cái chết làm nỗi buồn.
Cùng lúc đó, ở khoảng cách trước người gã ước chừng năm mét, một nữ tử áo tím đứng đó, che một cái dù, che kín cả mặt, không nhĩn thấy rõ tướng mạo, thế nhưng trên cánh tay cầm một con dao bằng thép sắc nhọn lóe sáng. con dao thép này có hình dáng trăng lưỡi liềm, đan chéo, dài hai xích (~67cm), nặng trịnh vừa nhìn đã biết mười mấy cân, nhưng từ trong tay nữ tử áo tím cầm lên, lại rất nhẹ nhàng, giống như là cầm cái vòng bình thường.
Loại binh khí này tuy rằng kỳ quái, nhưng chỉ cần hiểu công việc luyện gia tử (đào tạo vệ sĩ gia đình) là cũng nhìn ra được, đó là binh khí độc môn nội gia của Bát Quái Môn, Tử Ngọ việt, đoạt khóa đao kiếm đại thương, tước nát da thịt, là một loại hung khí điển hình, thứ đồ vật của Đổng Hải Xuyên danh chấn đại Giang Nam Bắc năm đó.
Nữ tử áo tím mang theo Tử Ngọ việt, cũng không động thủ, nhưng rất là rõ ràng, cỗ khí thế này của nàng đã toàn toàn bao bọc lấy Tề Lạc Á, dù cho ai cũng không thể nghi ngờ, chỉ cần Tề Lạc Á khẽ động, trong nháy mắt y sẽ chết.
"Tiểu đệ, hắn thuần túy là kẻ tu hành, không đánh nữa, chúng ta đi thôi."
Nữ tử áo tím nghe thấy được tiếng bước chân trong mưa của Vương Siêu, cũng không ngẩng đầu lên, thanh âm dưới cái dù phát ra, rất rõ ràng, nữ tử này chính là Đường Tử Trần đã bay sang Pháp.
Đám người Tề Lạc Á, Ba Nhĩ Mã năng lực sống vô cùng cường đại, nhưng bọn họ căn bản lại không có ý thức chiến đấu, cũng không có ý thức chủ động đánh người, chỉ có lúc người khác công kích, họ mới phản kháng bảo vệ mình, vốn là bằng vào lực lượng của bọn họ, 99% người trên thế giới này không thể nào thương tổn được bọn họ, thậm chí súng ống cũng không làm gì được bọn họ, thế nhưng hôm nay người bọn họ đụng chính là Vương Siêu, Đường Tử Trần.
Bất quá rất rõ ràng, việc tu hành của bọn họ, không nói đánh người, không nói giết địch, chỉ nói về tu hành, đột phá cực hạn của bản thân, cho nên thân thể tuy rằng cường đại nhưng căn bản chưa thể tính là "luyện gia tử". Đường Tử Trần cũng không muốn giết chết một tu hành giả, khổ hạnh tăng căn bản không có ý thức chiến đấu.
"Hình như đám Hình cảnh quốc tế tới. Nhanh như thế đã đánh được hơi."
Vương Siêu bước tới, đứng ở trong mưa, lỗ tai giật giật.
Đồng thời ngay khi lỗ tai hắn vừa động, đột nhiên lúc ấy tại lối vào trên con phố mưa to tầm tã, chợt vang lên tiếng hú dài, sau đó, có mấy chục chiếc xe phong tỏa hai đầu phố.
"Hờ? Tới rồi?" Đường Tử Trần nghe Vương Siêu nói cũng không lấy làm kinh ngạc, "Nếu đã tới, vậy thì đợi bọn họ tới hẳn đi, Tỷ cũng đúng lúc muốn gặp mấy người lão bằng hữu."
"Hình như là Nghiêm Nguyên Nghi cũng ẩn núp trong đó, tuy rằng khí tức che dấu rất tốt, nhưng đệ nghe rất rõ ràng, còn có bốn cao thủ, có ả đó Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, Triệu Quang Vinh và còn mấy người nữa, khí tức mặc dù không cường đại bằng bọn họ, nhưng xem ra cũng không tệ, không có kẻ từng trải trong đó, nhưng có rất nhiều súng."
Vương Siêu vốn là nghe thấy động tĩnh này, không muốn cùng giao thiệp với đám Hình cảnh Quốc tế, muốn tránh đi, thế nhưng nghe Đường Tử Trần nói, lại đành thôi.
"Trên người của đệ ướt hết rồi, vào trú dưới dù đi." Đường Tử Trần vừa nói, không mảy may để ý "Ả đàn bà Nghiêm Nguyên Nghi này thủ đoạn có, thân thủ cũng không tồi, tỷ lần này tới Pháp, một mặt là vì việc đám GOD, mặt khác, cũng vì ả. Hôm nay ả đó thật đúng lúc, cũng chỉ cùng nhau trò chuyện thôi."
"Trò chuyện? Không phải giải quyết cho xong ả ta sao?"
Vương Siêu chui vào dưới cái dù, cái dù khá lớn, tựa hồ là dù tình yêu, vừa vặn cho hai người chung một chỗ, mưa to không bắn vào.
"Gã thủ lĩnh GOD đã nói, hết thảy ân oán sẽ giải quyết tại Võ Đạo đại hội, như vậy trò chuyện cùng Nghiêm Nguyên Nghi, tất cả cũng sẽ được giải quyết.tại Võ Đạo đại hội vậy"
"Chỉ sợ ả này không chịu đâu." Vương Siêu nhăn mặt, ánh mắt xuyên qua màn mưa, nhìn thấy rất nhiều kẻ mang súng xông tới, cả con phố hoàn toàn bị phong tỏa,
"Ả không chịu cũng phải chịu." Đường Tử Trần vẫn như cũ không để ý đám cánh sát rất đông đã phong tỏa con phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.