Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu
Chương 56
Hỗn Nguyên Tam Hỉ
22/10/2022
Thanh niên mặc bạch y cầm quạt giấy, ngôn từ dịu dàng, Ngân Nhung khẽ lắc đầu với hắn, cười một cách hết sức tự nhiên, không phải là nụ cười nịnh nọt giả lả khi đối mặt với mình thường ngày.
Thành Dương Mục Thu cảm thấy cảnh tượng trước mắt hơi chói, cũng có một cảm giác bất ổn khó nói ra.
Hoặc chăng Ngân Nhung không hề nói dối, y thật sự chỉ muốn lấy lại yêu đan, mới nhường nhịn mình đủ điều, mới cố tình lấy lòng, trước giờ chưa từng có một chút thật lòng nào.
Buồn cười nhất là mình vẫn luôn đề phòng y bám lấy.
Thành Dương Mục Thu ngơ ngơ ngác ngác, lại quên niệm Thanh Tâm Chú, để mặc cho bản thân tâm trí không yên. Mãi đến khi chưởng môn của Tinh Huy Lâu – Thích Vô Cấu – đích thân đến viếng thăm.
Vẻ ngoài của Thích Vô Cấu thoạt chừng ba mươi tuổi, vóc dáng yểu điệu, ăn vận lộng lẫy, dung mạo không tính là xinh đẹp, song khí chất xuất trần, hơi có đôi phần phong thái không vươn bụi trần của tiên nhân.
Bà dẫn theo một vài vị nữ đệ tử, nhìn thấy Thành Dương lão tổ, không nói hai lời lập tức dịu dàng cúi đầu.
Dù trạng thái của Thành Dương Mục Thu không tốt, cũng sớm quen với việc được đại thế gia, môn phái nhỏ hành lễ, gần như theo phản xạ có điều kiện dựng cái giá của chưởng môn Thái Vi Cảnh lên ngay tức khắc. Chu toàn song xa cách nhận lễ của bà, rồi nói: “Nếu như Thích chưởng môn đến vì chuyện của thôn Chương Hà, thì xin mời trở về.”
Thích Vô Cấu: “Thôn dâncủa thôn Chương Hà đã đắc tội sứ giả của quý phái, chết không hết tội, nhưng trong đó có nội tình khác, mong Thành Dương Tiên tôn khoan dung.”
Hai người đi vào nhã gian nói chuyện, chỉ còn lại nữ đệ tử của Tinh Huy Lâu và nhóm Trần Hướng Vãn, Ngân Nhung, Huyền Loan, Huyền Tư, Huyền Phong, Huyền Thái.
Trong nhóm các nữ đệ có một người quen, đó là đại sư tỷ đời chữ Dao của Tinh Huy Lâu tên là Dao Lạc, từng có giao lưu với Ngân Nhung trong bí cảnh, còn vuốt lông của Ngân Nhung lúc y có hình dạng cục lông. Người quen gặp lại, vui mừng là đương nhiên, huống hồ các sư trưởng không có mặt, rất hợp để vui chơi.
Một lúc sau, Dao Lạc xoa đầu Ngân Nhung, khen: “Tóc của ngươi mượt thật đấy, yêu hồ các ngươi lúc nào cũng đẹp như vậy sao?”
Ngân Nhung kiêu ngạo nói: “Không phải con hồ ly nào cũng được vậy đâu, da lông của ta mượt sẵn.”
Dao Lạc rất tán thành: “Đúng vậy đúng vậy, lông của ngươi là mượt nhất, đẹp nhất mà từng được vuốt.”
Trần Hướng Vãn đứng bên cạnh nghe thấy thế không phe phẩy quạt nữa, dáng vẻ muốn ngắt lời lại không biết có nên hay không, muốn nói lại thôi, đã nghe thấy Dao Lạc nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói Thành Dương lão tổ bị tên thôn dân kia chọc tức, nên mới không chịu đi cứu người, có thật không? Hình như là do tên kia mắng sứ giả của quý phái?”
“…” Ngân Nhung cẩn thận suy nghĩ một chút, người kia chỉ mắng mình một tiếng, mà lúc đó ngoại trừ tổ tông ra, thì hình như chỉ có một mình mình miễn cưỡng xem như là người của Thái Vi Cảnh. Làm gì có ai là “sứ giả”, người mà cô nói, chắc không phải là mình chứ?
Đúng lúc đó Trần Hướng Vãn đứng bên lên tiếng: “Lời đó của Dao Lạc cô nương là sai rồi, Thành Dương lão tổ rộng lượng, há lại so đo những chuyện vụn vặt này? Lòng huynh ấy hướng về thiên hạ, tạm thời chỉ thương mà không giúp được gì, tất nhiên là còn suy tính gì khác nữa.”
Dao Lạc vội vàng rút bàn tay đang xoa đầu Ngân Nhung lại, nghiêm mặt nói: “Là ta lòng tiểu nhân.”
Ngân Nhung cũng tỉnh lại, đúng rồi, sao có thể có chuyện tổ tông tức đến mức không chịu giúp đỡ chỉ vì người đó mắng mình? Trong lòng hắn mình làm gì quan trọng đến mức ấy, sao lại bất cẩn như thế không biết, suýt nữa lại tự mình đa tình nữa…
Không biết Thích Vô Cấu nói “nội tình” gì cho lão tổ, lúc Thành Dương Mục Thu trở ra, đã đồng ý tự mình đến thôn Chương Hà thăm dò tới cùng, tất hiên là có người của Tinh Huy Lâu đi theo cùng.
“Có điều là lần này tình hình đặc biệt không thể gióng trống khua chiêng được, sợ sẽ đánh cỏ động rắn.” Thích Vô Cấu đề nghị, “Lão tổ có thể chịu oan, cùng thay đồ cải trang với bọn ta, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, thì không tỏa uy thế ra?”
Thành Dương Mục Thu thế mà không có dị nghị gì: “Được.”
Thích Vô Cấu: “Nhân số cũng không cần quá nhiều, ta chỉ dẫn theo một đệ tử…”
Thành Dương Mục Thu đồng ý: “Vạn Kiếm Tông không cần đi theo, chỉ một mình ta là đủ.”
Thích Vô Cấu lại khó xử: “Chuyện này, Tiên tôn, còn một chuyện… vì lý do an toàn, bớt đi những người không có liên quan thì càng tốt, nhưng mà để dụ rắn ra khỏi hang, thì vẫn cần vài người làm “mồi nhử”.”
Bà cân nhắc từng câu từng chữ, nói: “Mục tiêu của các yêu vật đó là các “hậu sinh tuấn tú”, nhưng bây giờ các hậu sinh có tướng mạo đoan chính trong thôn Chương Hà đã mất tích hết rồi. Dung mạo Tiên tôn như long phượng, nhưng lại uy nghiêm quá mức, e là yêu vật sẽ không dám đếm gần người, không bằng dẫn theo Trần thiếu tông chủ, cùng với đệ tử của quý phái.”
Bà nói dứt lời, nhìn về phía Ngân Nhung.
Ngân Nhung trông có vẻ nhỏ tuổi, nên hết sức không phù hợp với mục tiêu của bọn yêu vật, nhưng mà, khuôn mặt của y thật sự quá mức choáng ngợp, là ứng cử viên tuyệt vời để làm mồi nhử!
Trần Hướng Vãn thoải mái đồng ý. Vốn Ngân Nhung cũng không muốn nhúng chân vào vũng bùn này, nhưng nghe nói đệ tử sẽ đi theo Thích Vô Cấu là Dao Lạc, mà lúc đi bí cảnh Dao Lạc lại chăm sóc cho y khác nhiều. Bây giờ Tinh Huy Lâu có chuyện, y biết có qua có lại, góp tay một chút, vẫn là hơn, nên cũng đồng ý.
Thành Dương lão tổ hơi suy nghĩ một chút, rồi quyết định không ngăn cản. Có hắn ở đây, cho dù là đầm rồng hang hổ, thì vẫn có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ bình yên, thực lực của hắn thế nào cũng là tuyệt đối. Ngoài ra thì hắn có lòng riêng, có lẽ có thể tranh thù cơ hội đến thôn Chương Hà, tháo dỡ khúc mắc cho Ngân Nhung, chờ đến khi xong chuyện rồi, thì đón người về Thái Vi Cảnh luôn.
Tất cả sẽ lại như cũ.
Thậm chí, mình có thể tha thứ cho tính toán qua loa từ đầu đến giờ của Ngân Nhung, chuyện y tìm mọi cách quyến rũ mình mà chỉ vì lấy lại yên đan, hắn cũng có thể chuyện cũ bỏ qua.
Nhưng mà, bàn tính trong lòng Thành Dương lão tổ gõ rất kêu, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn không có cơ hội để tâm sự riêng với tiểu hồ ly tinh nhà mình —— Trần Hướng Vãn cứ như một cái u hồn cỡ lớn thế nào cũng không quạt đi được, từng giây từng khắc chắn ngang giữa cả hai.
Chỉ cần hắn vừa mở lời với Ngân Nhung, là Trần Hướng Vãn sẽ đúng lúc đó đổi chủ đề, cố tình Ngân Nhung có vẻ như là hoàn toàn không có cảm giác gì với chuyện đó. Y rất hợp với nữ đệ tử của Tinh Huy Lâu, cả quãng đường hai người cứ cười cười nói nói, tình như tỷ đệ, thật đúng là làm cho người ta có cảm giác như là cả nhà đi du ngoạn vậy —— theo kế hoạch, tất cả cùng thay đồ cải trang, giả làm tán tu học đòi buôn bán phù triện tự làm. Thành Dương Mục Thu thì tất nhiên là “chủ nhà”, Thích Vô Cấu giả làm “cô cô”, ba người Trần Hướng Vãn, Dao Lạc, Ngân Nhung thì giả “huynh, tỷ, đệ”.
Bởi vì bỏ lỡ giờ qua đêm, nên đoàn người đành phải ở nhờ thôn Chương Hà, người mượn nhà cũng đã chọn rồi, là nhà của Chương lão đại náo loạ trấn Chương ban ngày Ấn.
Chọn hắn là may cho hắn. Lúc mà các thôn dân khác đứng ra khuyên can, bảo rằng thôn này gần đây không yên ổn, nhất là đối với các thanh niên tuấn tú như ba người rất có thể bị huyết cô bắt đi, hút khô tinh khí, mất mạng. Thì Chương lão đại ra mặt, với dáng vẻ vô lại, vỗ ngực cam đoan trong thôn rất an toàn, lại oán trách người trong thôn chặn đường làm giàu của hắn.
Chờ đến khi các thôn dân đi hết rồi, Chương lão đại mới lau mồ hôi, cười nịnh nọt hỏi: “Các vị tiên trưởng, biểu hiện khi nãy của tiểu nhân được không? còn chuyện gì sai phó không ạ?”
Dường như Thành Dương Mục Thu chỉ coi hắn như giun dế, ngay cả nhấc mi mắt lên nhìn hắn một cái cũng chẳng buồn. Trần Hướng Vãn là người trọng sĩ diện, nên với ai cũng ôn hòa hữu lễ, Ngân Nhung liếc nhìn sang Thích Vô Cấu, thấy bà không có lời căn dặn gì, bèn cáo mượn oai hùm lên tiếng: “Hết rồi, ngươi cút đi, đừng quấy rầy bọn ta nghỉ ngơi.”
Chương lão đại cúi đầu khom lưng cút đi.
Thành Dương Mục Thu nhìn thấy điệu bộ có tình làm ra vẻ hung thần ác sát của Ngân Nhung, biết y lại giở chứng thù dai, đang trả mối thù bị người đó mắng lúc sáng. Nhưng lạ là, biết tính toán trong lòng y rồi, nhưng hắn lại không thấy phiền, trái lại còn thấy y hoạt bát đáng yêu.
“Ngân Nhung, ” Thành Dương Mục Thu nói, “Ta có lời…”
Trần Hướng Vãn: “Mục thu, ta cũng có lời muốn nói với huynh, có thể dợm bước nói chuyện không?”
Đây đã không phải là lần đầu tiên bị hắn cắt ngang, sắc mặt Thành Dương Mục Thu không vui, còn Ngân Nhung chú ý tới vẻ mặt của tổ tông, lập tức thông minh tránh đi: “Hai người nói chuyện đi, ta đi ra ngoài gác đêm.”
Thật ra tối nay cả ba người họ đều là “mồi nhử”, chuyện gác đêm đã toàn quyền giao cho sư đồ Thích Vô Cấu. Ngân Nhung chỉ là mượn cớ trốn ra ngoài thôi —— đạo lữ người ta tâm sự với nhau, người ngoài như y không nên dính tới thì hơn.
Thực chất Ngân Nhung đã sớm nhìn ra, Trần Hướng Vãn vẫn luôn vô tình hoặc cố ý ngăn giữa mình và Thành Dương Mục Thu, có lẽ trong hắn vẫn còn để bụng.
Dao Lạc ngồi xuống sát bên Ngân Nhung, hỏi: “Sao mà than thở rồi?”
Ngân Nhung một tay chống cằm, một tay cầm ngọn cỏ, vẽ linh tinh trên đất: “Hơi hối hận vì đi theo.”
Dao Lạc: “Sợ?”
Ngân Nhung không nói rõ ý mình, tiếp tục dùng ngọn cỏ vẽ vòng tròn: “Chỉ là cảm thấy ta rất thừa thãi, vô duyên vô cớ thêm phiền phức cho người ta.” Thật ra càng tiếp xúc nhiều với Trần Hướng Vãn, y càng cảm thấy người này không tệ. Trần thiếu chủ là kiểu công tử đại thế gia ôn văn nhĩ nhã, người cao ráo đẹp trai, tu vi cao, có giáo dưỡng tốt, lại còn rất biết quan tâm, chăm sóc người khác, xuống cũng hào phóng, còn không chê mình là một con tiểu yêu nghèo túng dưới quê lên… nói chung là càng ở gần hắn, Ngân Nhung càng cảm thấy thoải mái, nếu như có thể, y rất muốn kết bạn với hắn.
Chỉ đáng tiếc, giữa cả hai vắt ngang một Thành Dương Hoành.
Dù sao Trần Hướng Vãn thích Thành Dương Mục Thu như vậy, có lẽ hai người còn là đôi bên tình nguyện…
Bất kể y cố chứng minh như thế nào, thì lời đồn của y và Thành Dương lão tổ trên phố vẫn sẽ cái dằm trong tim hắn mà thôi. Huống chi, mình còn thật sự từng ngủ với Thành Dương Mục Thu, thậm chí không chỉ một lần.
Dao Lạc lại hoàn toàn không lĩnh hội thâm ý trong đó, khuyên nhủ: “Tại sao có ngươi lại là thêm phiền phức chứ? Ngươi biết rõ nơi này nguy hiểm, vẫn đồng ý đặt mình vào nguy hiểm, bọn ta cảm kích còn không hết nữa là. Trước đây ta từng nghe nói yêu quái không chung tộc với mình, cần phải cẩn thận đề phòng, nhưng càng tiếp xúc nhiều, thì ta càng thấy người cũng được, yêu cũng được, mỗi người chúng ta đều là cá thể độc lập, chủng tộc nào cũng có tốt có xấu. Ví dụ như ngươi, cũng rất nghĩa khí, ân oán rõ ràng, có ơn tất báo…”
Ngân Nhung cứ như thế được an ủi một cách nước đổ đầu vịt, hơi ngượng, còn thấy hơi hơi phổng mũi: “Đâu có đâu có, cơ mà đúng là ta ân oán rõ ràng!”
Mà cùng lúc đó, bên trong gian nhà lá của Chương lão đại, Thành Dương Mục Thu ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Trần Hướng Vãn mắt sáng như đuốc, giọng điệu lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Trần thiếu tông chủ, ngươi có lời gì, nói hết luôn đi.”
Trần Hướng Vãn chẳng sợ hãi, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào Thành Dương Mục Thu, bỗng nhiên cười: “Mục Thu, ta biết, huynh sẽ không bao giờ làm tổn thương ta, bất kẻ ta làm gì.”
Trong giây lát đó, Thành Dương Mục Thu lại thấy hơi sốt sắng, nhưng hắn đã quen mang vẻ “vô cảm” như là lớp mặt nạ, nên sắc mặt vẫn không mảy may thay đổi: “Tốt nhất là ngươi đừng kiếm chuyện với Ngân Nhung, chuyện giữa ngươi và ta, không có liên quan gì đến y.”
Trần Hướng Vãn nghe vậy ngẩn người, Thành Dương Mục Thu lại dùng giọng điệu hiểu rõ tất cả hỏi: “Vậy thì vì sao ngươi đi theo y?”
“…” Trần Hướng Vãn thở dài, cuối cùng chợt là lắc đầu cười thành tiếng, “Hóa ra trong mắt huynh ta là con người đê tiện như thế sao?”
“Thôi được rồi, trước giờ ta vẫn luôn nhớ huynh tu vô tình đạo, cho rằng huynh thân bất do kỷ, cái gọi là “tâm địa sắt đá”, cái gọi là “suy bụng ta ra bụng người”… thì cũng có thể thông cảm được, nhưng nếu như huynh thật sự coi thường ta.” Trần Hướng Vãn nói, “Thôi, không nói ta, chỉ nói Ngân Nhung, trước giờ huynh thậm chí còn chưa từng coi y là người, giờ làm ra dáng vẻ nặng tình này, có ý nghĩa gì chứ?”
Thành Dương Mục Thu: “Ta… không coi y là người?”
Trần Hướng Vãn: “Người ngoài ai cũng nói y bò lên giường huynh, năng lực dụ dỗ của hồ ly rất cao, nhưng trên thực tế, đó giờ huynh chỉ cho y ngủ trong ổ chó thôi, đúng chứ?”
Thành Dương Mục Thu nghẹn lời.
“Tuy y là yêu hồ, nhưng sớm đã tu ra được linh trí, đã có tình cảm giống như con người, thậm chí là một thiếu niên đáng yêu hoạt bát, yêu ghét rõ ràng,” Trần Hướng Vãn sâu xa nói, “Trước đây ta cho rằng, thích một người, đương nhiên là bởi đối phương đủ ưu tú. Nhưng gần đây ta nhận một điều, rằng thích một người, không phải bởi vì đối phương mạnh mẽ, hoàn hảo đến mức nào, mà chỉ là vì thích được là chính mình khi ở bên cạnh người đó thôi.”
Thành Dương Mục Thu lòng vòng trong một tràng “lý lẽ hoang đường” trúc trắc đó chẳng thoát được, lại nghe thấy Trần Hướng Vãn tiếp tục nói lời bất bình thay cho Ngân Nhung: “Huynh là Tiên tôn cao cao tại thượng của Thái Vi Cảnh, không biết có bao nhiêu người âm thầm nhòm ngó vị trí bên cạnh huynh? Y bị hiểu lần là… nước bọt sắp nhấn chìm y rồi, huynh chẳng những không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, mà trái lại còn ngay trước mặt các đệ tử, đuổi y ra khoang tàu trên tiên phảng. Có bao nhiêu người cho rằng y rớt khỏi tầng mây, muốn bỏ đá xuống giếng? Huynh có từng nghĩ tới không?”
Đây là lần đầu tiên Thành Dương Mục Thu bị người khác chất vấn đến mức á khẩu không trả lời được như vậy: “Ta…”
Trần Hướng Vãn: “Huynh chưa từng nghĩ đến, bởi vì trước giờ huynh chưa từng cân nhắc đến y, vô tình đạo, aizz, danh bất hư truyền.”
Vốn đang định cảnh cáo Trần Hướng Vãn không được vì ghen sinh hận với Ngân Nhung, nhưng không ngờ rằng, lại bị nhận một trận trách móc như thế này. Nỗi phẫn nộ “từ đầu tới cuối chỉ vì yêu đan” của Thành Dương Mục Thu dành cho Ngân Nhung, ngoài dần dần tiêu tan hóa thành cảm giác hổ thẹn mơ hồ ra, thì còn có cảm giác không ổn lại lần nữa xuất hiện.
Hình như có chỗ nào đó là lạ.
Chỗ “là lạ” đó vào đêm tuyển gian phòng, đột nhiên được Thành Dương lão tổ phát giác ra như thể tia sáng chợt lóe lên: Số lượng phòng trong nhà của Chương lão đại có hạn, sau khi hắn chen chung một phòng với người mẹ già, thì chỉ còn lại ba căn sương phòng. Tất nhiên là Thích Vô Cấu chung phòng với Dao Lạc, mà ba người còn lại Thành Dương Mục Thu, Ngân Nhung và Trần Hướng Vãn, ở hai căn phòng, đồng nghĩa với việc có một người lạc đàn.
Tất nhiên là Ngân Nhung ngầm thừa nhận tổ tông chung phòng với Trần thiếu tông chủ, mình ngủ căn phòng nhỏ nhất.
Thành Dương Mục Thu im lặng nhận mình cùng Ngân Nhung một phòng, Trần Hướng Vãn ngủ một mình.
Nhưng mà, phương án đề xuất Trần thiếu tông chủ là: “Mục Thu thân phận tôn quý, tất nhiên không thể ở cùng với người khác, còn ta và Ngân Nhung dọc đường kết bạn đi, đã quen chung một phòng rồi.”
Thành Dương Mục Thu cảm thấy cảnh tượng trước mắt hơi chói, cũng có một cảm giác bất ổn khó nói ra.
Hoặc chăng Ngân Nhung không hề nói dối, y thật sự chỉ muốn lấy lại yêu đan, mới nhường nhịn mình đủ điều, mới cố tình lấy lòng, trước giờ chưa từng có một chút thật lòng nào.
Buồn cười nhất là mình vẫn luôn đề phòng y bám lấy.
Thành Dương Mục Thu ngơ ngơ ngác ngác, lại quên niệm Thanh Tâm Chú, để mặc cho bản thân tâm trí không yên. Mãi đến khi chưởng môn của Tinh Huy Lâu – Thích Vô Cấu – đích thân đến viếng thăm.
Vẻ ngoài của Thích Vô Cấu thoạt chừng ba mươi tuổi, vóc dáng yểu điệu, ăn vận lộng lẫy, dung mạo không tính là xinh đẹp, song khí chất xuất trần, hơi có đôi phần phong thái không vươn bụi trần của tiên nhân.
Bà dẫn theo một vài vị nữ đệ tử, nhìn thấy Thành Dương lão tổ, không nói hai lời lập tức dịu dàng cúi đầu.
Dù trạng thái của Thành Dương Mục Thu không tốt, cũng sớm quen với việc được đại thế gia, môn phái nhỏ hành lễ, gần như theo phản xạ có điều kiện dựng cái giá của chưởng môn Thái Vi Cảnh lên ngay tức khắc. Chu toàn song xa cách nhận lễ của bà, rồi nói: “Nếu như Thích chưởng môn đến vì chuyện của thôn Chương Hà, thì xin mời trở về.”
Thích Vô Cấu: “Thôn dâncủa thôn Chương Hà đã đắc tội sứ giả của quý phái, chết không hết tội, nhưng trong đó có nội tình khác, mong Thành Dương Tiên tôn khoan dung.”
Hai người đi vào nhã gian nói chuyện, chỉ còn lại nữ đệ tử của Tinh Huy Lâu và nhóm Trần Hướng Vãn, Ngân Nhung, Huyền Loan, Huyền Tư, Huyền Phong, Huyền Thái.
Trong nhóm các nữ đệ có một người quen, đó là đại sư tỷ đời chữ Dao của Tinh Huy Lâu tên là Dao Lạc, từng có giao lưu với Ngân Nhung trong bí cảnh, còn vuốt lông của Ngân Nhung lúc y có hình dạng cục lông. Người quen gặp lại, vui mừng là đương nhiên, huống hồ các sư trưởng không có mặt, rất hợp để vui chơi.
Một lúc sau, Dao Lạc xoa đầu Ngân Nhung, khen: “Tóc của ngươi mượt thật đấy, yêu hồ các ngươi lúc nào cũng đẹp như vậy sao?”
Ngân Nhung kiêu ngạo nói: “Không phải con hồ ly nào cũng được vậy đâu, da lông của ta mượt sẵn.”
Dao Lạc rất tán thành: “Đúng vậy đúng vậy, lông của ngươi là mượt nhất, đẹp nhất mà từng được vuốt.”
Trần Hướng Vãn đứng bên cạnh nghe thấy thế không phe phẩy quạt nữa, dáng vẻ muốn ngắt lời lại không biết có nên hay không, muốn nói lại thôi, đã nghe thấy Dao Lạc nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói Thành Dương lão tổ bị tên thôn dân kia chọc tức, nên mới không chịu đi cứu người, có thật không? Hình như là do tên kia mắng sứ giả của quý phái?”
“…” Ngân Nhung cẩn thận suy nghĩ một chút, người kia chỉ mắng mình một tiếng, mà lúc đó ngoại trừ tổ tông ra, thì hình như chỉ có một mình mình miễn cưỡng xem như là người của Thái Vi Cảnh. Làm gì có ai là “sứ giả”, người mà cô nói, chắc không phải là mình chứ?
Đúng lúc đó Trần Hướng Vãn đứng bên lên tiếng: “Lời đó của Dao Lạc cô nương là sai rồi, Thành Dương lão tổ rộng lượng, há lại so đo những chuyện vụn vặt này? Lòng huynh ấy hướng về thiên hạ, tạm thời chỉ thương mà không giúp được gì, tất nhiên là còn suy tính gì khác nữa.”
Dao Lạc vội vàng rút bàn tay đang xoa đầu Ngân Nhung lại, nghiêm mặt nói: “Là ta lòng tiểu nhân.”
Ngân Nhung cũng tỉnh lại, đúng rồi, sao có thể có chuyện tổ tông tức đến mức không chịu giúp đỡ chỉ vì người đó mắng mình? Trong lòng hắn mình làm gì quan trọng đến mức ấy, sao lại bất cẩn như thế không biết, suýt nữa lại tự mình đa tình nữa…
Không biết Thích Vô Cấu nói “nội tình” gì cho lão tổ, lúc Thành Dương Mục Thu trở ra, đã đồng ý tự mình đến thôn Chương Hà thăm dò tới cùng, tất hiên là có người của Tinh Huy Lâu đi theo cùng.
“Có điều là lần này tình hình đặc biệt không thể gióng trống khua chiêng được, sợ sẽ đánh cỏ động rắn.” Thích Vô Cấu đề nghị, “Lão tổ có thể chịu oan, cùng thay đồ cải trang với bọn ta, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, thì không tỏa uy thế ra?”
Thành Dương Mục Thu thế mà không có dị nghị gì: “Được.”
Thích Vô Cấu: “Nhân số cũng không cần quá nhiều, ta chỉ dẫn theo một đệ tử…”
Thành Dương Mục Thu đồng ý: “Vạn Kiếm Tông không cần đi theo, chỉ một mình ta là đủ.”
Thích Vô Cấu lại khó xử: “Chuyện này, Tiên tôn, còn một chuyện… vì lý do an toàn, bớt đi những người không có liên quan thì càng tốt, nhưng mà để dụ rắn ra khỏi hang, thì vẫn cần vài người làm “mồi nhử”.”
Bà cân nhắc từng câu từng chữ, nói: “Mục tiêu của các yêu vật đó là các “hậu sinh tuấn tú”, nhưng bây giờ các hậu sinh có tướng mạo đoan chính trong thôn Chương Hà đã mất tích hết rồi. Dung mạo Tiên tôn như long phượng, nhưng lại uy nghiêm quá mức, e là yêu vật sẽ không dám đếm gần người, không bằng dẫn theo Trần thiếu tông chủ, cùng với đệ tử của quý phái.”
Bà nói dứt lời, nhìn về phía Ngân Nhung.
Ngân Nhung trông có vẻ nhỏ tuổi, nên hết sức không phù hợp với mục tiêu của bọn yêu vật, nhưng mà, khuôn mặt của y thật sự quá mức choáng ngợp, là ứng cử viên tuyệt vời để làm mồi nhử!
Trần Hướng Vãn thoải mái đồng ý. Vốn Ngân Nhung cũng không muốn nhúng chân vào vũng bùn này, nhưng nghe nói đệ tử sẽ đi theo Thích Vô Cấu là Dao Lạc, mà lúc đi bí cảnh Dao Lạc lại chăm sóc cho y khác nhiều. Bây giờ Tinh Huy Lâu có chuyện, y biết có qua có lại, góp tay một chút, vẫn là hơn, nên cũng đồng ý.
Thành Dương lão tổ hơi suy nghĩ một chút, rồi quyết định không ngăn cản. Có hắn ở đây, cho dù là đầm rồng hang hổ, thì vẫn có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ bình yên, thực lực của hắn thế nào cũng là tuyệt đối. Ngoài ra thì hắn có lòng riêng, có lẽ có thể tranh thù cơ hội đến thôn Chương Hà, tháo dỡ khúc mắc cho Ngân Nhung, chờ đến khi xong chuyện rồi, thì đón người về Thái Vi Cảnh luôn.
Tất cả sẽ lại như cũ.
Thậm chí, mình có thể tha thứ cho tính toán qua loa từ đầu đến giờ của Ngân Nhung, chuyện y tìm mọi cách quyến rũ mình mà chỉ vì lấy lại yên đan, hắn cũng có thể chuyện cũ bỏ qua.
Nhưng mà, bàn tính trong lòng Thành Dương lão tổ gõ rất kêu, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn không có cơ hội để tâm sự riêng với tiểu hồ ly tinh nhà mình —— Trần Hướng Vãn cứ như một cái u hồn cỡ lớn thế nào cũng không quạt đi được, từng giây từng khắc chắn ngang giữa cả hai.
Chỉ cần hắn vừa mở lời với Ngân Nhung, là Trần Hướng Vãn sẽ đúng lúc đó đổi chủ đề, cố tình Ngân Nhung có vẻ như là hoàn toàn không có cảm giác gì với chuyện đó. Y rất hợp với nữ đệ tử của Tinh Huy Lâu, cả quãng đường hai người cứ cười cười nói nói, tình như tỷ đệ, thật đúng là làm cho người ta có cảm giác như là cả nhà đi du ngoạn vậy —— theo kế hoạch, tất cả cùng thay đồ cải trang, giả làm tán tu học đòi buôn bán phù triện tự làm. Thành Dương Mục Thu thì tất nhiên là “chủ nhà”, Thích Vô Cấu giả làm “cô cô”, ba người Trần Hướng Vãn, Dao Lạc, Ngân Nhung thì giả “huynh, tỷ, đệ”.
Bởi vì bỏ lỡ giờ qua đêm, nên đoàn người đành phải ở nhờ thôn Chương Hà, người mượn nhà cũng đã chọn rồi, là nhà của Chương lão đại náo loạ trấn Chương ban ngày Ấn.
Chọn hắn là may cho hắn. Lúc mà các thôn dân khác đứng ra khuyên can, bảo rằng thôn này gần đây không yên ổn, nhất là đối với các thanh niên tuấn tú như ba người rất có thể bị huyết cô bắt đi, hút khô tinh khí, mất mạng. Thì Chương lão đại ra mặt, với dáng vẻ vô lại, vỗ ngực cam đoan trong thôn rất an toàn, lại oán trách người trong thôn chặn đường làm giàu của hắn.
Chờ đến khi các thôn dân đi hết rồi, Chương lão đại mới lau mồ hôi, cười nịnh nọt hỏi: “Các vị tiên trưởng, biểu hiện khi nãy của tiểu nhân được không? còn chuyện gì sai phó không ạ?”
Dường như Thành Dương Mục Thu chỉ coi hắn như giun dế, ngay cả nhấc mi mắt lên nhìn hắn một cái cũng chẳng buồn. Trần Hướng Vãn là người trọng sĩ diện, nên với ai cũng ôn hòa hữu lễ, Ngân Nhung liếc nhìn sang Thích Vô Cấu, thấy bà không có lời căn dặn gì, bèn cáo mượn oai hùm lên tiếng: “Hết rồi, ngươi cút đi, đừng quấy rầy bọn ta nghỉ ngơi.”
Chương lão đại cúi đầu khom lưng cút đi.
Thành Dương Mục Thu nhìn thấy điệu bộ có tình làm ra vẻ hung thần ác sát của Ngân Nhung, biết y lại giở chứng thù dai, đang trả mối thù bị người đó mắng lúc sáng. Nhưng lạ là, biết tính toán trong lòng y rồi, nhưng hắn lại không thấy phiền, trái lại còn thấy y hoạt bát đáng yêu.
“Ngân Nhung, ” Thành Dương Mục Thu nói, “Ta có lời…”
Trần Hướng Vãn: “Mục thu, ta cũng có lời muốn nói với huynh, có thể dợm bước nói chuyện không?”
Đây đã không phải là lần đầu tiên bị hắn cắt ngang, sắc mặt Thành Dương Mục Thu không vui, còn Ngân Nhung chú ý tới vẻ mặt của tổ tông, lập tức thông minh tránh đi: “Hai người nói chuyện đi, ta đi ra ngoài gác đêm.”
Thật ra tối nay cả ba người họ đều là “mồi nhử”, chuyện gác đêm đã toàn quyền giao cho sư đồ Thích Vô Cấu. Ngân Nhung chỉ là mượn cớ trốn ra ngoài thôi —— đạo lữ người ta tâm sự với nhau, người ngoài như y không nên dính tới thì hơn.
Thực chất Ngân Nhung đã sớm nhìn ra, Trần Hướng Vãn vẫn luôn vô tình hoặc cố ý ngăn giữa mình và Thành Dương Mục Thu, có lẽ trong hắn vẫn còn để bụng.
Dao Lạc ngồi xuống sát bên Ngân Nhung, hỏi: “Sao mà than thở rồi?”
Ngân Nhung một tay chống cằm, một tay cầm ngọn cỏ, vẽ linh tinh trên đất: “Hơi hối hận vì đi theo.”
Dao Lạc: “Sợ?”
Ngân Nhung không nói rõ ý mình, tiếp tục dùng ngọn cỏ vẽ vòng tròn: “Chỉ là cảm thấy ta rất thừa thãi, vô duyên vô cớ thêm phiền phức cho người ta.” Thật ra càng tiếp xúc nhiều với Trần Hướng Vãn, y càng cảm thấy người này không tệ. Trần thiếu chủ là kiểu công tử đại thế gia ôn văn nhĩ nhã, người cao ráo đẹp trai, tu vi cao, có giáo dưỡng tốt, lại còn rất biết quan tâm, chăm sóc người khác, xuống cũng hào phóng, còn không chê mình là một con tiểu yêu nghèo túng dưới quê lên… nói chung là càng ở gần hắn, Ngân Nhung càng cảm thấy thoải mái, nếu như có thể, y rất muốn kết bạn với hắn.
Chỉ đáng tiếc, giữa cả hai vắt ngang một Thành Dương Hoành.
Dù sao Trần Hướng Vãn thích Thành Dương Mục Thu như vậy, có lẽ hai người còn là đôi bên tình nguyện…
Bất kể y cố chứng minh như thế nào, thì lời đồn của y và Thành Dương lão tổ trên phố vẫn sẽ cái dằm trong tim hắn mà thôi. Huống chi, mình còn thật sự từng ngủ với Thành Dương Mục Thu, thậm chí không chỉ một lần.
Dao Lạc lại hoàn toàn không lĩnh hội thâm ý trong đó, khuyên nhủ: “Tại sao có ngươi lại là thêm phiền phức chứ? Ngươi biết rõ nơi này nguy hiểm, vẫn đồng ý đặt mình vào nguy hiểm, bọn ta cảm kích còn không hết nữa là. Trước đây ta từng nghe nói yêu quái không chung tộc với mình, cần phải cẩn thận đề phòng, nhưng càng tiếp xúc nhiều, thì ta càng thấy người cũng được, yêu cũng được, mỗi người chúng ta đều là cá thể độc lập, chủng tộc nào cũng có tốt có xấu. Ví dụ như ngươi, cũng rất nghĩa khí, ân oán rõ ràng, có ơn tất báo…”
Ngân Nhung cứ như thế được an ủi một cách nước đổ đầu vịt, hơi ngượng, còn thấy hơi hơi phổng mũi: “Đâu có đâu có, cơ mà đúng là ta ân oán rõ ràng!”
Mà cùng lúc đó, bên trong gian nhà lá của Chương lão đại, Thành Dương Mục Thu ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Trần Hướng Vãn mắt sáng như đuốc, giọng điệu lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Trần thiếu tông chủ, ngươi có lời gì, nói hết luôn đi.”
Trần Hướng Vãn chẳng sợ hãi, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào Thành Dương Mục Thu, bỗng nhiên cười: “Mục Thu, ta biết, huynh sẽ không bao giờ làm tổn thương ta, bất kẻ ta làm gì.”
Trong giây lát đó, Thành Dương Mục Thu lại thấy hơi sốt sắng, nhưng hắn đã quen mang vẻ “vô cảm” như là lớp mặt nạ, nên sắc mặt vẫn không mảy may thay đổi: “Tốt nhất là ngươi đừng kiếm chuyện với Ngân Nhung, chuyện giữa ngươi và ta, không có liên quan gì đến y.”
Trần Hướng Vãn nghe vậy ngẩn người, Thành Dương Mục Thu lại dùng giọng điệu hiểu rõ tất cả hỏi: “Vậy thì vì sao ngươi đi theo y?”
“…” Trần Hướng Vãn thở dài, cuối cùng chợt là lắc đầu cười thành tiếng, “Hóa ra trong mắt huynh ta là con người đê tiện như thế sao?”
“Thôi được rồi, trước giờ ta vẫn luôn nhớ huynh tu vô tình đạo, cho rằng huynh thân bất do kỷ, cái gọi là “tâm địa sắt đá”, cái gọi là “suy bụng ta ra bụng người”… thì cũng có thể thông cảm được, nhưng nếu như huynh thật sự coi thường ta.” Trần Hướng Vãn nói, “Thôi, không nói ta, chỉ nói Ngân Nhung, trước giờ huynh thậm chí còn chưa từng coi y là người, giờ làm ra dáng vẻ nặng tình này, có ý nghĩa gì chứ?”
Thành Dương Mục Thu: “Ta… không coi y là người?”
Trần Hướng Vãn: “Người ngoài ai cũng nói y bò lên giường huynh, năng lực dụ dỗ của hồ ly rất cao, nhưng trên thực tế, đó giờ huynh chỉ cho y ngủ trong ổ chó thôi, đúng chứ?”
Thành Dương Mục Thu nghẹn lời.
“Tuy y là yêu hồ, nhưng sớm đã tu ra được linh trí, đã có tình cảm giống như con người, thậm chí là một thiếu niên đáng yêu hoạt bát, yêu ghét rõ ràng,” Trần Hướng Vãn sâu xa nói, “Trước đây ta cho rằng, thích một người, đương nhiên là bởi đối phương đủ ưu tú. Nhưng gần đây ta nhận một điều, rằng thích một người, không phải bởi vì đối phương mạnh mẽ, hoàn hảo đến mức nào, mà chỉ là vì thích được là chính mình khi ở bên cạnh người đó thôi.”
Thành Dương Mục Thu lòng vòng trong một tràng “lý lẽ hoang đường” trúc trắc đó chẳng thoát được, lại nghe thấy Trần Hướng Vãn tiếp tục nói lời bất bình thay cho Ngân Nhung: “Huynh là Tiên tôn cao cao tại thượng của Thái Vi Cảnh, không biết có bao nhiêu người âm thầm nhòm ngó vị trí bên cạnh huynh? Y bị hiểu lần là… nước bọt sắp nhấn chìm y rồi, huynh chẳng những không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, mà trái lại còn ngay trước mặt các đệ tử, đuổi y ra khoang tàu trên tiên phảng. Có bao nhiêu người cho rằng y rớt khỏi tầng mây, muốn bỏ đá xuống giếng? Huynh có từng nghĩ tới không?”
Đây là lần đầu tiên Thành Dương Mục Thu bị người khác chất vấn đến mức á khẩu không trả lời được như vậy: “Ta…”
Trần Hướng Vãn: “Huynh chưa từng nghĩ đến, bởi vì trước giờ huynh chưa từng cân nhắc đến y, vô tình đạo, aizz, danh bất hư truyền.”
Vốn đang định cảnh cáo Trần Hướng Vãn không được vì ghen sinh hận với Ngân Nhung, nhưng không ngờ rằng, lại bị nhận một trận trách móc như thế này. Nỗi phẫn nộ “từ đầu tới cuối chỉ vì yêu đan” của Thành Dương Mục Thu dành cho Ngân Nhung, ngoài dần dần tiêu tan hóa thành cảm giác hổ thẹn mơ hồ ra, thì còn có cảm giác không ổn lại lần nữa xuất hiện.
Hình như có chỗ nào đó là lạ.
Chỗ “là lạ” đó vào đêm tuyển gian phòng, đột nhiên được Thành Dương lão tổ phát giác ra như thể tia sáng chợt lóe lên: Số lượng phòng trong nhà của Chương lão đại có hạn, sau khi hắn chen chung một phòng với người mẹ già, thì chỉ còn lại ba căn sương phòng. Tất nhiên là Thích Vô Cấu chung phòng với Dao Lạc, mà ba người còn lại Thành Dương Mục Thu, Ngân Nhung và Trần Hướng Vãn, ở hai căn phòng, đồng nghĩa với việc có một người lạc đàn.
Tất nhiên là Ngân Nhung ngầm thừa nhận tổ tông chung phòng với Trần thiếu tông chủ, mình ngủ căn phòng nhỏ nhất.
Thành Dương Mục Thu im lặng nhận mình cùng Ngân Nhung một phòng, Trần Hướng Vãn ngủ một mình.
Nhưng mà, phương án đề xuất Trần thiếu tông chủ là: “Mục Thu thân phận tôn quý, tất nhiên không thể ở cùng với người khác, còn ta và Ngân Nhung dọc đường kết bạn đi, đã quen chung một phòng rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.