Chương 17: Anh Anh Em Em
sóc bay
29/09/2016
Ừ thì đi rồi mà sao thấy tức tức trong người, sao mà tớ thấy khó chịu thế nhể, hay tại cái chân đau. Thằng Minh thì nó cứ kéo vào trong lớp,
chẳng nhẽ quả đấy đá cho nó phát bay luôn à.- Minh mày ngồi xuống. _ Tớ hằm hằm nói với nó.
Nó cứ ngơ ngơ ra như cái thằng trên trời rơi xuống, còn hỏi lại:
- Ngồi xuống làm gì??
- Cõng tao xuống tìm cô không để cái lũ kia nó phá lớp lập hội chợ bán hàng giảm giá à..
Tớ nói xong mà trông kìa, sao mà mặt nó phải biểu cảm dữ dội thế cơ chứ. Mắt lồi ra nhìn tớ, lại còn tát vào mặt mình mấy phát liền. Tớ bảo không được thì thôi, tớ còn chưa nói xong mà nó đã hét lên:
- Không không, tại tao à tại anh bất ngờ quá, em lên đi, anh sẽ đưa em đến nơi chân trời góc bể.
Thôi nghe cái giọng như thế này tớ muốn tát cho nó lật cái mặt thớt ra luôn ấy.
- Tao tự đi mày không cần make color đâu.
Tớ định bỏ đi mà nó kéo lại bảo:
- Thôi tao đùa ý mà, mày lên đi tao cõng, lâu lâu tao với mày không thân thế này.
Tớ mệt quá lên luôn, thế mà 1 phút sau tớ thấy hối hận, quá là hối hận còn thấy mình ngu hơn lợn nữa. Sao lại leo lên lưng cái thằng lắm mồm này làm gì. Suốt đường nó cứ nói, toàn mấy cái kiểu:
- Em à, mình sẽ cùng nhau đi đến cuối chân trời, dẫu cho mặt trăng tàn mặt trời biến mất, dẫu cho biển hết nước và không còn cát trên sa mạc. Anh vẫn sẽ cõng em đi như thế này.
Tớ không nghe nổi nữa mà, đã thế nó cứ đi được một bước lại đứng lại nói, tớ chặn nó ngay:
- Mày đang nói với ai đấy hay mày định tập trước để nói với con Linh cho nó đỡ ngượng.
Thằng Minh vẫn còn đùa dai:
- Tao đang nói với cái đứa đang nói trên lưng tao. Em à! Mình sẽ mãi thế này cho đến khi tận thế, cho đến khi loài lợn tuyệt chủng, đến khi nào...................
- Xuống, cho tao xuống ngay, nhanh lên, tao phải xuống.
Tớ phải hét lên, giời ơi là giời bao nhiêu người nhìn, mấy em thấy thằng Minh cõng tớ thì có vẻ không vui nhưng lại tò mò hiếu kì. Thằng Minh quay lại nhìn mấy em cười cho một phát rồi đi tiếp bảo:
- Thôi sắp đến rồi em ráng chịu, anh sẽ chữa khỏi cho em, em sẽ không chết đâu. Em đừng hét lên làm anh sợ.
- Chữa chạy gì, tao bảo xuống phòng hội đồng gọi cô cơ mà, mày dở à
Tớ không chịu nổi luôn rồi đấy, từ đây xuống cái phòng đấy có 50m mà nó đi gần chục phút rồi, điên thế chứ lại. Mà cái mồm nó còn kinh khủng hơn, vận tốc bắn chữ phải nghìn từ 1 phút. Phục sát đất cái mồm nó luôn.
- Thì tao cõng mày xuống phòng ý tế xem chân cẳng thế nào rồi tao gọi cô cho. Em à, mình...
- Câm ngay trước khi tao giết mày, mày nên biết là tao ra trước mày 1 thằng 13 ngày đấy.
Tớ phải hét lên lần nữa, và lúc đó tớ chợt hiểu ra, khi đi cùng thằng Minh tớ nên có 1 lọ thuốc ho đặc trị tốt nhất, uống 1 ngụm là khỏi dể còn chửi nó tiếp chứ cứ thế này tớ chỉ sợ tí nữa mất giọng thì sống không bằng chết.
Thằng Minh nó vẫn cứ mặt dày lắm, chắc chắn là kim đâm không thủng, rùi đục vẫn không sao. Nó cứ anh em mãi làm tớ khó chịu muốn chết quách đi cho nó rồi. Tức quá không kìm chế nổi nữa, tớ phải hành động, tớ nắm lấy tóc nó giật giật thật mạnh, thế alf nó kêu á một phát rồi phi thằng ra phòng y tế luôn, không kịp nói năng thêm câu nào
Nó cứ ngơ ngơ ra như cái thằng trên trời rơi xuống, còn hỏi lại:
- Ngồi xuống làm gì??
- Cõng tao xuống tìm cô không để cái lũ kia nó phá lớp lập hội chợ bán hàng giảm giá à..
Tớ nói xong mà trông kìa, sao mà mặt nó phải biểu cảm dữ dội thế cơ chứ. Mắt lồi ra nhìn tớ, lại còn tát vào mặt mình mấy phát liền. Tớ bảo không được thì thôi, tớ còn chưa nói xong mà nó đã hét lên:
- Không không, tại tao à tại anh bất ngờ quá, em lên đi, anh sẽ đưa em đến nơi chân trời góc bể.
Thôi nghe cái giọng như thế này tớ muốn tát cho nó lật cái mặt thớt ra luôn ấy.
- Tao tự đi mày không cần make color đâu.
Tớ định bỏ đi mà nó kéo lại bảo:
- Thôi tao đùa ý mà, mày lên đi tao cõng, lâu lâu tao với mày không thân thế này.
Tớ mệt quá lên luôn, thế mà 1 phút sau tớ thấy hối hận, quá là hối hận còn thấy mình ngu hơn lợn nữa. Sao lại leo lên lưng cái thằng lắm mồm này làm gì. Suốt đường nó cứ nói, toàn mấy cái kiểu:
- Em à, mình sẽ cùng nhau đi đến cuối chân trời, dẫu cho mặt trăng tàn mặt trời biến mất, dẫu cho biển hết nước và không còn cát trên sa mạc. Anh vẫn sẽ cõng em đi như thế này.
Tớ không nghe nổi nữa mà, đã thế nó cứ đi được một bước lại đứng lại nói, tớ chặn nó ngay:
- Mày đang nói với ai đấy hay mày định tập trước để nói với con Linh cho nó đỡ ngượng.
Thằng Minh vẫn còn đùa dai:
- Tao đang nói với cái đứa đang nói trên lưng tao. Em à! Mình sẽ mãi thế này cho đến khi tận thế, cho đến khi loài lợn tuyệt chủng, đến khi nào...................
- Xuống, cho tao xuống ngay, nhanh lên, tao phải xuống.
Tớ phải hét lên, giời ơi là giời bao nhiêu người nhìn, mấy em thấy thằng Minh cõng tớ thì có vẻ không vui nhưng lại tò mò hiếu kì. Thằng Minh quay lại nhìn mấy em cười cho một phát rồi đi tiếp bảo:
- Thôi sắp đến rồi em ráng chịu, anh sẽ chữa khỏi cho em, em sẽ không chết đâu. Em đừng hét lên làm anh sợ.
- Chữa chạy gì, tao bảo xuống phòng hội đồng gọi cô cơ mà, mày dở à
Tớ không chịu nổi luôn rồi đấy, từ đây xuống cái phòng đấy có 50m mà nó đi gần chục phút rồi, điên thế chứ lại. Mà cái mồm nó còn kinh khủng hơn, vận tốc bắn chữ phải nghìn từ 1 phút. Phục sát đất cái mồm nó luôn.
- Thì tao cõng mày xuống phòng ý tế xem chân cẳng thế nào rồi tao gọi cô cho. Em à, mình...
- Câm ngay trước khi tao giết mày, mày nên biết là tao ra trước mày 1 thằng 13 ngày đấy.
Tớ phải hét lên lần nữa, và lúc đó tớ chợt hiểu ra, khi đi cùng thằng Minh tớ nên có 1 lọ thuốc ho đặc trị tốt nhất, uống 1 ngụm là khỏi dể còn chửi nó tiếp chứ cứ thế này tớ chỉ sợ tí nữa mất giọng thì sống không bằng chết.
Thằng Minh nó vẫn cứ mặt dày lắm, chắc chắn là kim đâm không thủng, rùi đục vẫn không sao. Nó cứ anh em mãi làm tớ khó chịu muốn chết quách đi cho nó rồi. Tức quá không kìm chế nổi nữa, tớ phải hành động, tớ nắm lấy tóc nó giật giật thật mạnh, thế alf nó kêu á một phát rồi phi thằng ra phòng y tế luôn, không kịp nói năng thêm câu nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.