Chương 8: Bó Hoa Của Nhân
sóc bay
27/09/2016
Hôm sau đi học, tớ thấy có đống hoa hồng dưới ngăn bàn thằng Nhân, có cả cái thiệp màu hồng nữa. Tớ tò mò lấy thử 1 bông lên ngắm ngía. Thế
nào mà đúng lúc thằng Minh đến và nó phun ra một câu nghe rõ ức chế:- Mày tặng tao à, thế tao cảm ơn nhá. Tao biết mày thích tao mà, hôm qua
nghe tao nói thế nên mày sợ tao thích đứa khác nên phải tặng hoa ngay
đúng không?
Êu êu cả lớp quay lại nhìn tớ, chắc chúng nó đang nghĩ 1 người tài sắc vẹn toàn trong triệu người mới được nhiều người như tớ mà lại đi thích cái thằng trâu bò này á. Khổ thân thằng bé, cứ đứng nhìn hoa rồi nhìn tớ cười rạng rỡ, công nhận thằng này đẹp trai thật nhưng trong mắt tớ thì điều này chẳng che nổi cái tính ảo lòi và hâm nặng của nó đâu. Tớ chỉ buông một câu:
- Của thằng Nhân đấy, đừng có đụng vào.
Thôi xong thằng bé như xét đánh ngang tai, cả lớp lại quay lại nhìn tớ như người trên sao Hảo, chắc lại cứ tưởng tớ tặng thằng Nhân, nhưng tớ có kịp giải thích gì đâu, thằng Minh nó sổ nguyên một tràng vào mặt tớ:
- Mày mua cái đống chết tiệt này cho cái thằng quái thai đấy à? Mày có bệnh ở đâu không tao đưa đi khám. tại sao 1 người đẹp trai phong độ ngời ngời như thế này mày lại không để ý là thế nào.
- Trông mày như cành củi khô bẻ phát là gãy. Mày bỏ cái tính trẻ con ấy đi. - Tớ nói đấy.
Tớ với nó nói bé thôi, cứ chửi nhau chan chát ấy, nó chê thằng Nhân xấu tính, xấu trai. nó bảo tớ không ngồi cạnh thằng Nhân thì không biết được bản tính thật của nó đâu, nó bẩn lắm, hôi lắm, mới cả thằng Nhân toàn nhìn bài nó mới làm được bài khó chứ thằng Nhân ngu hơn lợn. Tớ đã bảo không phải tớ mua rồi mà nó không tin.
5 phút trôi qua, nó vẫn ra sức khuyên ngăn tớ, như thằng Nhân là dịch bệnh, êbôla, hay cái gì kinh khủng tởm lợm lắm í. Nhưng mà nó cứ mải hót mà không biết thằng Nhân đang đứng lù lù đằng sau nghe chuyện.
Thằng Nhân ném cái cặp 1 phát, mạnh ơi là mạnh vào đầu thằng Minh, thằng Minh hét toảng lên bảo là nó nói đúng sự thật, không cãi được nên đánh, thằng Nhân nhìn nó = nửa con mắt, rồi quay ngoắt 180 đọ ra chỗ tớ hỏi;
- Bạn mua cho tớ à?
Ôi trời nổi hết cả da gà, nghe cái giọng kinh phát khóc lên được, nhưng mấy đứa khác nghe thì chắc chắn đổ, còn tớ với mấy đứa con gái trong lớp
thấy nó tởm bỏ xừ. Đã có 1 số đứa có dấu hiệu nôn mửa, cầm đầu là thằng Minh, nó đứng bên cạnh hết ho rồi lại nôn.
Tớ không sống nổi nữa mà, sao mà chẳng đứa nào binh thường được thế nhỉ, hôm nay tớ đi gặp 1 con chó mực, thôi xong chắc đen nguyên ngày hôm nay luôn. Tớ thở dài lắc đàu rồi chỉ vào tấm thiếp màu hồng, tớ không còn sức mà nói nữa rồi, cả lớp chạy ầm ầm đến xem thiếp. Mở ra phát thấy chữ Hà to đùng và người nhận là Nhân. Ối giời mặt thằng Nhân xanh thè lè, còn bọn bạn thì bát tay bát chân hoan hô. Nhìn vào phát biết ngay cái trại 9A1 này ngày càng thần kinh.
Thằng Minh sau khi hiểu rõ sự tình thì mặt toe toét mồm ngoác dài đén tận đỉnh đầu ấy, rút luôn 1 bông hồng mang ra tặng tớ, 1 tay chắp sau đít tay chìa hoa ra nói;
- Xin lỗi vì tôi đã hiểu lầm quý cô. Xin hãy cho tôi 1 cơ hội để tôi và cô đây có thêm nhiều thời gian để hiểu nhau hơn và để phát triển mối quan hệ này. Tôi thật lòng mong sự thành tâm của tôi có thể khiến quý cô xinh đẹp đây rung động.
Tớ không nghĩ nhiều, mỉm cười cầm luôn bông hoa, thằng Minh sung sướng như kiểu nó sắp hét toáng lên rồi đấy nhưng chỉ 1s sau đã đen thui như đít nồi khi nhìn thấy tớ đưa cho Nhân bông hoa và nói:
- Thằng Minh tặng mày thêm một bông để tỏ lòng hối hận khi đã nói xấu mày này, nó ngại nên nhớ tao đưa hộ. Mày không muốn thì cũng cầm lấy cho nó đỡ buồn, không nó lại đau khổ mà nhảy từ tầng 2 xuống tàng 1 thì chết dở.
Êu êu cả lớp quay lại nhìn tớ, chắc chúng nó đang nghĩ 1 người tài sắc vẹn toàn trong triệu người mới được nhiều người như tớ mà lại đi thích cái thằng trâu bò này á. Khổ thân thằng bé, cứ đứng nhìn hoa rồi nhìn tớ cười rạng rỡ, công nhận thằng này đẹp trai thật nhưng trong mắt tớ thì điều này chẳng che nổi cái tính ảo lòi và hâm nặng của nó đâu. Tớ chỉ buông một câu:
- Của thằng Nhân đấy, đừng có đụng vào.
Thôi xong thằng bé như xét đánh ngang tai, cả lớp lại quay lại nhìn tớ như người trên sao Hảo, chắc lại cứ tưởng tớ tặng thằng Nhân, nhưng tớ có kịp giải thích gì đâu, thằng Minh nó sổ nguyên một tràng vào mặt tớ:
- Mày mua cái đống chết tiệt này cho cái thằng quái thai đấy à? Mày có bệnh ở đâu không tao đưa đi khám. tại sao 1 người đẹp trai phong độ ngời ngời như thế này mày lại không để ý là thế nào.
- Trông mày như cành củi khô bẻ phát là gãy. Mày bỏ cái tính trẻ con ấy đi. - Tớ nói đấy.
Tớ với nó nói bé thôi, cứ chửi nhau chan chát ấy, nó chê thằng Nhân xấu tính, xấu trai. nó bảo tớ không ngồi cạnh thằng Nhân thì không biết được bản tính thật của nó đâu, nó bẩn lắm, hôi lắm, mới cả thằng Nhân toàn nhìn bài nó mới làm được bài khó chứ thằng Nhân ngu hơn lợn. Tớ đã bảo không phải tớ mua rồi mà nó không tin.
5 phút trôi qua, nó vẫn ra sức khuyên ngăn tớ, như thằng Nhân là dịch bệnh, êbôla, hay cái gì kinh khủng tởm lợm lắm í. Nhưng mà nó cứ mải hót mà không biết thằng Nhân đang đứng lù lù đằng sau nghe chuyện.
Thằng Nhân ném cái cặp 1 phát, mạnh ơi là mạnh vào đầu thằng Minh, thằng Minh hét toảng lên bảo là nó nói đúng sự thật, không cãi được nên đánh, thằng Nhân nhìn nó = nửa con mắt, rồi quay ngoắt 180 đọ ra chỗ tớ hỏi;
- Bạn mua cho tớ à?
Ôi trời nổi hết cả da gà, nghe cái giọng kinh phát khóc lên được, nhưng mấy đứa khác nghe thì chắc chắn đổ, còn tớ với mấy đứa con gái trong lớp
thấy nó tởm bỏ xừ. Đã có 1 số đứa có dấu hiệu nôn mửa, cầm đầu là thằng Minh, nó đứng bên cạnh hết ho rồi lại nôn.
Tớ không sống nổi nữa mà, sao mà chẳng đứa nào binh thường được thế nhỉ, hôm nay tớ đi gặp 1 con chó mực, thôi xong chắc đen nguyên ngày hôm nay luôn. Tớ thở dài lắc đàu rồi chỉ vào tấm thiếp màu hồng, tớ không còn sức mà nói nữa rồi, cả lớp chạy ầm ầm đến xem thiếp. Mở ra phát thấy chữ Hà to đùng và người nhận là Nhân. Ối giời mặt thằng Nhân xanh thè lè, còn bọn bạn thì bát tay bát chân hoan hô. Nhìn vào phát biết ngay cái trại 9A1 này ngày càng thần kinh.
Thằng Minh sau khi hiểu rõ sự tình thì mặt toe toét mồm ngoác dài đén tận đỉnh đầu ấy, rút luôn 1 bông hồng mang ra tặng tớ, 1 tay chắp sau đít tay chìa hoa ra nói;
- Xin lỗi vì tôi đã hiểu lầm quý cô. Xin hãy cho tôi 1 cơ hội để tôi và cô đây có thêm nhiều thời gian để hiểu nhau hơn và để phát triển mối quan hệ này. Tôi thật lòng mong sự thành tâm của tôi có thể khiến quý cô xinh đẹp đây rung động.
Tớ không nghĩ nhiều, mỉm cười cầm luôn bông hoa, thằng Minh sung sướng như kiểu nó sắp hét toáng lên rồi đấy nhưng chỉ 1s sau đã đen thui như đít nồi khi nhìn thấy tớ đưa cho Nhân bông hoa và nói:
- Thằng Minh tặng mày thêm một bông để tỏ lòng hối hận khi đã nói xấu mày này, nó ngại nên nhớ tao đưa hộ. Mày không muốn thì cũng cầm lấy cho nó đỡ buồn, không nó lại đau khổ mà nhảy từ tầng 2 xuống tàng 1 thì chết dở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.