Chương 14
Giai Dĩnh
20/08/2019
Sau kỳ thi chính là chuyến đi ngoại khóa…
“Okuda-saann, cậu có muốn gia nhập nhóm của bọn tớ không?” Kayano sán tới gần hỏi cô, vẻ mặt hưng phấn.
“Ừ.” Cô thản nhiên đáp.
Kayano ngạc nhiên, sửng sốt vài giây rồi lại hỏi: “Bộ chẳng lẽ cậu không thắc mắc có những ai vào nhóm sao?”
“Không có ai chứ nhất định không thể không có Nagisa-kun rồi.” Cô gật gật đầu, làm bộ nghiêm túc nói.
Cô bạn đỏ bừng mặt, thẹn thùng lắp bắp: “C-c-cậu nói cái gì vậy hả?! Chuyện này l-l-liên quan gì đến Nagisa-kun?!”
Cô không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Kayano ý “tớ hiểu mà” làm mặt cô bạn càng thêm đỏ, đến cả vành tai cũng đỏ rực, không biết là do ngại ngùng hay tức giận.
Cuối tiết thể dục, Karasuma-sensei giao nhiệm vụ cho cả lớp. Nhiệm vụ gì a, đương nhiên chính là ám sát Koro-sensei rồi.
Đến tiết tiếp theo, trong nhóm gồm có cô – Okuda, Kayano, Sugino và Nagisa. Sau đó Nagisa rủ thêm Karma vào nhóm. Cuối cùng là Kanzaki – madonna của lớp đã được Sugino mời từ trước.
Bitch-sensei khoanh tay đứng dựa vào cửa sổ, cười nói tỏ vẻ khinh thường: “Đúng là trẻ con. Đối với một người đã đi khắp thế giới như cô, cô không thèm đi chuyến ngoại khóa lần này.”
Đương nhiên, các học sinh cũng tỏ vẻ không quan tâm, tiện thể còn giao nhiệm vụ tưới vườn cho cô giáo. Sau đó thì đúng như các bạn dự đoán, Bitch-sensei với thuộc tính tsundere của mình đã tức giận vô cùng, gào thét: “Cái quái gì vậy!! Đừng có bỏ mặc ta mà trông vui như thế chứ?!”
Maehara cũng hét theo: “Thế rốt cuộc cô có muốn đi hay không?!!”
Và Bitch-sensei lại tiếp tục tsun: “Im lặng! Không còn cách nào khác, ta phải đi chung với mấy đứa thôi!”
Ngay sau đó, Koro-sensei bước vào và phân phát cho mỗi đứa một cuốn sách hướng dẫn việc đi ngoại khóa dày như cuốn từ điển, hoàn toàn có thể trở thành hung khí để đập đầu mất trí nhớ một đứa nào đó.
- -- ----------Ngày đi ngoại khóa---- ---------
Đối với sự phân biệt trong giáo dục của vị hiệu trưởng đáng kính Asano Gakuho đáng kinh, đương nhiên lớp 3-E chỉ có thể đi toa thường, còn các lớp từ A – D đều đi toa hạng nhất.
Sugaya và Nakamura giọng bất đắc dĩ nói một chút về sự khác biệt này, bị vị giáo viên lớp D cười kiêu căng nói: “Đó là luật của trường này và đã được giải thích rõ ràng khi mấy đứa nhập học rồi, đúng không?” Sau đó lại trồi ra hai tên học sinh A, B nói mấy câu mất não nhưng nhanh chóng bị đè bẹp bởi Bitch-sensei diện đồ như ngôi sao Hollywood đi tới. Đối với phong cách này, chúng học sinh cũng đã hỏi và bị Bitch-sensei đáp trả(đã được tác giả rút gọn) như sau: “Với vai trò là một sát thủ quyến rũ và là một ngườ phụ nữ thì phải chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình.” Và sau đó đã bị Karasuma-sensei trấn áp, phải thay một bộ khác bình thường hơn, phù hợp với thân phận giáo viên hướng dẫn.
Sau khi tàu đi được một lúc, mọi người mới phát hiện không thấy Koro-sensei đâu. Ngay sau đó thì thấy ổng dán mình vào cửa sổ. Nguyên nhân là ổng mải mua bánh kẹo ở ga tàu nên trễ tàu, chỉ có thể đợi đến ga tiếp theo mới có thể lên tàu. Ổng còn chuyển da sang màu bảo vệ, nhưng cái chính là quần áo với chiếc ba lô to tổ chảng của ổng không có biến mất, trông cũng không bớt điêu hơn khi có một con vật màu vàng quái dị mặc áo và đeo ba lô dính trên thân tàu đâu.
Sau khi lên tàu, Koro-sensei cải trang trông rõ là không giống người bình thường, bị mọi người vây quanh thay phiên đả kích. Mái tóc như chiếc giẻ được chẻ sang hai bên đội lên đầu, đôi mắt thì vừa tròn vừa bé tí, cái mũi như miếng cao su ăn xong nặn hình cái mũi người một cách qua loa rồi dán lên, nhất là cái quả miệng cười rộng đến tận mang tai, mà cái chính là ổng hổng có tai! May mà Sugaya đã làm lại một cái mũi giả khác cho ổng, được khắc theo độ tròn và đường nét trên mặt Koro-sensei.
Bên nhóm cô đang đánh bài, cô cũng không ngần ngại dùng IQ của mình đè bẹp bọn họ, mặc dù như thế rất không phúc hậu haha.
“Okuda-san, cậu ăn gian!” Kayano giận lẫy.
“Sao tớ lại ăn gian?” Cô hỏi mặc dù đã biết đáp án.
Kayano phồng má, thở phì phò nói: “Chứ nếu không tại sao cậu cứ thắng mãi thế?!”
“Đó là bởi vì cậu ngốc.” Cô cười nửa miệng đắc thắng. Kayano nghe vậy liền bị nội thương, tổn thương ghê gớm. Dạo gần đây, biểu cảm của cô đã phong phú hơn nhiều, không lúc nào cũng giữ cái bản mặt vô cảm cứng nhắc nữa.
Kanzaki nhẹ nhàng hòa giải: “Mình sẽ đi mua đồ uống cho mọi người. Có ai muốn uống gì không?” Kayano nhanh chóng muốn đi theo, cô cũng đứng lên đi cùng.
Vừa đi vừa nói chuyện, Kanzaki đụng phải một tên học sinh cấp 3, cô ấy nói nhanh một tiếng “xin lỗi” rồi đi qua. Đương nhiên là cô cũng biết tên đó đã lấy được cuốn lịch trình của nhóm cô nhưng cô cũng không lấy lại, lấy lại rồi là mất khách đó.
Đến Kyoto, lớp E được xếp vào một nhà nghỉ truyền thống trong khi các lớp ở cơ sở chính được ở trong khách sạn sang trọng. Koro-sensei sau khi đến nơi đã ngồi vật ra ghế vì say tàu xe. Mọi người nhân cơ hội đâm vài nhát, đương nhiên là không trúng rồi, Koro-sensei cũng không thể chết một cách lãng xẹt như vậy rồi. Sau đó, ổng còn muốn phi về Tokyo lấy cái gối của mình dù đã đem đống hành lý bự tổ chảng.
Như Mimura đã hét: “Mang hết đống hành lý đó vậy mà thầy vẫn còn quên đồ sao?!”
“Sao rồi, Kanzaki-san? Có tìm thấy cuốn lịch trình không?” Kayano hỏi.
“Không…” Kanzaki lo lắng lắc đầu.
“Kanzaki nghiêm túc quá nhỉ. Không ngờ có thể tự mình sắp xếp một cuốn lịch trình. Thầy khâm phục em lắm đó. Nhưng em đừng lo. Em có một cuốn hướng dẫn tự làm của thầy, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Koro-sensei mặc dù đang say tàu xe vật vã cũng không quên nhiều chuyện.
“Chính vì không muốn đem theo cuốn đó nên mới tự viết đó.” Okajima cùng Maehara đổ mồ hôi hột nói.
Hôm sau, các nhóm đi tới địa điểm mình đã tìm hiểu để tham quan và ám sát Koro-sensei. Sau khi đi tham quan các nơi, nhóm của bọn cô đi vào một ngõ nhỏ vắng người, là những tiệm chỉ bán hàng cho khách quen nên ít người qua lại, vô cùng thích hợp cho một cuộc ám sát và…bắt cóc. Những tên học sinh cấp 3 cá biệt xuất hiện chặn hai đầu đường lại, tạm coi như là bọn cô bị bao vây.
“Gì đây, mấy anh trai? Xem ra các anh không giống đi tham quan tí nào.” Karma cười nói.
“Con trai thì cút về đi, con gái ở lại thôi.” Một tên mặt vuông, mũi to, môi xúc xích nói, ngay sau đó thì bị quả đầu đỏ đánh rồi. Lại còn quay sang nói với Nagisa về vấn đề đánh nhau mà không bị ai thấy thì không còn là vấn đề nữa. Đang nói thì Nagisa hô một tiếng, một tên giơ con dao rọc giấy chạy lên tính đâm Karma, bị cậu lấy một mảnh vải to bên cạnh trùm lên đầu rồi hất mạnh một cái, tên đó lăn một vòng trên đất.
“Đâm tao? Mày dám sao?” Karma khinh thường, tuy nhiên Kanzaki và Kayano ở phía sau đã bị bắt, kêu lên. Cậu quay người lại, không để ý phía sau lưng có tên tiến lên định đánh lén. Cô nhanh hơn một bước kéo tay cậu tránh được. Tên kia chỉ đánh vào khoảng không.
“Lúc đánh nhau thì đừng có mất cảnh giác.” Cô giáo huấn.
Karma kinh ngạc nhìn cô, sửng sốt một chút rồi nói: “À, cảm ơn.” Cô nghe vậy cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái rồi giải quyết nốt mấy tên còn lại.
“Phải làm sao đây, Kanzaki-san và Kayano-san bị bắt mất rồi.” Nagisa nhíu mày lo lắng.
“Trong sách hướng dẫn của thầy có viết về trường hợp này, cậu mở ra xem thử xem.” Cô nhắc. Nagisa cũng nghe theo lấy quyển sách ra xem.
“Khi một thành viên trong nhóm bị bắt cóc… Có sách hướng dẫn nào lại đặt ra tình huống này chứ?” Sugino cảm thấy có chút vô lực.
“Koro-sensei nghiêm túc và tỉ mỉ quá, gì cũng viết trước ở đây rồi. Kể cả “Hồi phục từ cú sốc nhìn thấy quà lưu niệm mua ở Kyoto được bán ở một cửa hàng bách hóa Tokyo”.” Nagisa đọc.
“Thầy ấy nghĩ xa vậy sao…”
“Cổ vũ sự cô đơn của bản thân sau khi nhìn thấy một cặp đôi đang yêu trên bờ sông Kamo?”
“Liên quan gì đến thầy ấy chứ!”
“Nhưng mà nó làm tụi mình bình tĩnh được một chút. Tất cả những gì tụi mình cần phải làm đều ở đây cả rồi.” Nagisa cười khẽ nói.
Ba người bọn cô đi đằng trước, không để ý đến Karma đang đi phía sau nhìn tay mình, cảm nhận hơi ấm vừa lướt qua lúc nãy, cảm thấy hơi tiếc nuối, lâu hơn chút nữa thì tốt rồi. Cậu hơi lắc đầu, giờ cần cứu hai người bọn Kayano nhanh hơn, không để ý đến cảm xúc khác thường vừa rồi.
Tìm được nơi hai người kia bị bắt, Karma tiện tay đánh bầm dập một tên có quả tóc như bánh sừng trâu úp xuống. Xách cổ tên ấy như xách một con gà ném vào trong.
“Sách hướng dẫn ngoại khóa, trang 1243: “Phải làm gì khi một thành viên trong nhóm bị bắt cóc”. Nếu bạn không có manh mối gì về hung thủ, trước hết hãy căn cứ vào đoạn nội dung nói chuyện và tiếng nói để xác định xem có phải người địa phương hay không. Nếu không phải người địa phương mà mặc đồng phục học sinh, xem trang 1334. Chỉ có một khả năng duy nhất là đối phương cũng là những học sinh đi ngoại khóa gây rắc rối.” Kayano bị trói ngồi ở trên ghế kêu lên, tên cầm đầu tức giận hỏi: “Chết tiệt! Sao biết được tụi tao ở đây?!”
Nagisa không quan tâm, tiếp tục đọc: “Vì không quen thuộc với địa điểm, hung thủ không thể đi quá xa khỏi vị trí bắt cóc, mà sẽ chọn một địa điểm tách biệt ít người gần đó. Nếu là trường hợp đó, xem trang 134. Bản đồ các điểm lẩn trốn của kẻ bắt cóc bằng mắt nhìn Mach 20 của thầy sẽ giúp ích đấy.” Vừa nói cậu vừa mở cuốn sách ra cho bọn chúng xem tấm bản đồ được đánh dấu chi tiết. Bọn bắt cóc đực mặt ra trong khi hai tên Sugino và Karma kẻ tung người hứng:
“Cuốn sách hướng dẫn này tuyệt thật! Một kế sách bắt cóc tuyệt vời!”
“Xem ra sách hướng dẫn ngoại khóa là không thể thiếu nhỉ.”
“Làm gì có sách hướng dẫn nào như vậy chứ!!” Mấy tên kia đồng thanh hét.
“Rồi? Bây giờ thì các anh tính làm gì? Các anh đã bắt cóc bạn của tụi em. Chuyến đi ngoại khóa này của các anh, kể từ lúc này,…sẽ là ở trong bệnh viện đó.” Karma đút tay vào túi quần, từ từ ngẩng mặt lên, khuôn mặt cậu ta chìm trong bóng tối, đôi mắt chứa đầy sát khí.
Phía sau lưng bọn cô phát ra tiếng động, tên cầm đầu nghe thấy tiếng động đó liền cười đắc thắng: “Hừ! Lũ ranh con trung học ghê gớm gì chứ… Đồng bọn mà tao đã gọi từ trước, chúng là lụ tệ nhất mà bọn mày chưa từng gặp.”
Từ sau cánh cửa, xúc tu của Koro-sensei đang cuốn lấy cổ mấy tên “tệ nhất” mà cô thấy không khác gì lũ mọt sách – đang chết ngất. Bọn côn đồ đều kinh ngạc hét lên.
“Không có bọn xấu nào hết. Thầy chăm sóc chúng hết rồi.” Koro-sensei nói...với cái mạng che trên mặt. Nagisa kêu tên thầy với giọng vừa vui vẻ vừa kinh ngạc. Koro-sensei ném mấy tên trên “tay” vào một góc: “Xin lỗi thầy đến muộn. Thầy để mấy đứa giải quyết chuyện này trong khi thầy đi quan sát nơi khác.”
“Koro-sensei, cái khăn đen trên mặt thầy là sao vậy?” Nagisa hỏi một cách bất lực.
“Đây là một hành vi bạo lực, thầy sợ sẽ bị người ta xem là thầy giáo bạo lực.” Koro-sensei trả lời từ tốn.
“Nhờ Nagisa-kun đem theo cuốn sách hướng dẫn nên thầy mới có thể liên lạc được với tụi em ngay tức khắc.” Ổng vừa nói vừa dùng tốc độ Mach đưa quyển sách hướng dẫn dày cộm cho bọn cô. Tên cầm đầu giận dữ cầm một vỏ chai rượu cùng đàn em xông lên: “Thầy của tụi bây ư… Đùa hả!! Ăn mặc kiểu gì vậy?”
“Đùa ư? Đó là lời của tôi mới đúng.” Koro-sensei nhanh chóng xuất hiện trước bọn côn đồ, dùng hai xúc tu để vặn cổ tất cả bọn chúng, đương nhiên là với tốc độ Mach. Khuôn mặt của thầy đen xì, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ, miệng cười mở ra, biểu hiện của việc thầy rất tức giận: “Cảnh báo các người đừng dùng đôi tay bẩn thỉu, chậm như ruồi chạm vào học sinh của tôi. Đùa hả…”
Tất cả đều chạy tản ra, tên cầm đầu đứng dậy nói một cách không cam lòng: “Ngay cả giáo viên cũng đặc biệt ở trường tư à… Mày cũng coi thường danh hiệu của tao phải không? Coi tao là thằng ngốc, khinh thường tao!!” Hắn lấy một con dao từ trong người ra, lại tiếp tục cùng bọn đàn em xông lên.
Koro-sensei vừa nói vừa giải quyết từng tên một: “Mấy em đó không phải người ưu tú gì. Quả đúng các em ấy là học sinh của một trường nổi tiếng. Nhưng các em ấy bị xem như là những người thất bại. Ngay cả tên lớp học của các em ấy cũng là mục tiêu bị phân biệt đối xử. Tuy vậy, các em ấy đã xử lí rất nhiều việc với thái độ tích cực của mình. Các em ấy không giống như các ngươi kéo người khác xuống cùng với mình. Chẳng có liên quan gì đến trường và danh hiệu, cho dù là các em ấy có ở trong một dòng suối trong hay sông bùn, con cá luôn bơi về phía trước sẽ là con cá đẹp nhất. Bây giờ, học sinh của thầy, hãy chăm sóc mấy người này đi nào. Chúng ta sẽ dãy chúng một bài học cơ bản của chuyến đi ngoại khóa này.”
Cả bốn người đều vâng lời đi ra phía sau mấy tên đó, tay cầm cuốn sách là vũ khí, không chút ngại ngần đập vào đầu bọn chúng. Mọi chuyện kết thúc, mọi người ai cũng đều thả lỏng hẳn ra. Kanzaki cũng đã hiểu ra nhiều điều hơn, không còn sống trong những ký ức nổi loạn ngày trước nữa. Còn cô bây giờ chỉ muốn trở về nhà nghỉ để đi tắm thôi.
“Okuda-saann, cậu có muốn gia nhập nhóm của bọn tớ không?” Kayano sán tới gần hỏi cô, vẻ mặt hưng phấn.
“Ừ.” Cô thản nhiên đáp.
Kayano ngạc nhiên, sửng sốt vài giây rồi lại hỏi: “Bộ chẳng lẽ cậu không thắc mắc có những ai vào nhóm sao?”
“Không có ai chứ nhất định không thể không có Nagisa-kun rồi.” Cô gật gật đầu, làm bộ nghiêm túc nói.
Cô bạn đỏ bừng mặt, thẹn thùng lắp bắp: “C-c-cậu nói cái gì vậy hả?! Chuyện này l-l-liên quan gì đến Nagisa-kun?!”
Cô không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Kayano ý “tớ hiểu mà” làm mặt cô bạn càng thêm đỏ, đến cả vành tai cũng đỏ rực, không biết là do ngại ngùng hay tức giận.
Cuối tiết thể dục, Karasuma-sensei giao nhiệm vụ cho cả lớp. Nhiệm vụ gì a, đương nhiên chính là ám sát Koro-sensei rồi.
Đến tiết tiếp theo, trong nhóm gồm có cô – Okuda, Kayano, Sugino và Nagisa. Sau đó Nagisa rủ thêm Karma vào nhóm. Cuối cùng là Kanzaki – madonna của lớp đã được Sugino mời từ trước.
Bitch-sensei khoanh tay đứng dựa vào cửa sổ, cười nói tỏ vẻ khinh thường: “Đúng là trẻ con. Đối với một người đã đi khắp thế giới như cô, cô không thèm đi chuyến ngoại khóa lần này.”
Đương nhiên, các học sinh cũng tỏ vẻ không quan tâm, tiện thể còn giao nhiệm vụ tưới vườn cho cô giáo. Sau đó thì đúng như các bạn dự đoán, Bitch-sensei với thuộc tính tsundere của mình đã tức giận vô cùng, gào thét: “Cái quái gì vậy!! Đừng có bỏ mặc ta mà trông vui như thế chứ?!”
Maehara cũng hét theo: “Thế rốt cuộc cô có muốn đi hay không?!!”
Và Bitch-sensei lại tiếp tục tsun: “Im lặng! Không còn cách nào khác, ta phải đi chung với mấy đứa thôi!”
Ngay sau đó, Koro-sensei bước vào và phân phát cho mỗi đứa một cuốn sách hướng dẫn việc đi ngoại khóa dày như cuốn từ điển, hoàn toàn có thể trở thành hung khí để đập đầu mất trí nhớ một đứa nào đó.
- -- ----------Ngày đi ngoại khóa---- ---------
Đối với sự phân biệt trong giáo dục của vị hiệu trưởng đáng kính Asano Gakuho đáng kinh, đương nhiên lớp 3-E chỉ có thể đi toa thường, còn các lớp từ A – D đều đi toa hạng nhất.
Sugaya và Nakamura giọng bất đắc dĩ nói một chút về sự khác biệt này, bị vị giáo viên lớp D cười kiêu căng nói: “Đó là luật của trường này và đã được giải thích rõ ràng khi mấy đứa nhập học rồi, đúng không?” Sau đó lại trồi ra hai tên học sinh A, B nói mấy câu mất não nhưng nhanh chóng bị đè bẹp bởi Bitch-sensei diện đồ như ngôi sao Hollywood đi tới. Đối với phong cách này, chúng học sinh cũng đã hỏi và bị Bitch-sensei đáp trả(đã được tác giả rút gọn) như sau: “Với vai trò là một sát thủ quyến rũ và là một ngườ phụ nữ thì phải chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình.” Và sau đó đã bị Karasuma-sensei trấn áp, phải thay một bộ khác bình thường hơn, phù hợp với thân phận giáo viên hướng dẫn.
Sau khi tàu đi được một lúc, mọi người mới phát hiện không thấy Koro-sensei đâu. Ngay sau đó thì thấy ổng dán mình vào cửa sổ. Nguyên nhân là ổng mải mua bánh kẹo ở ga tàu nên trễ tàu, chỉ có thể đợi đến ga tiếp theo mới có thể lên tàu. Ổng còn chuyển da sang màu bảo vệ, nhưng cái chính là quần áo với chiếc ba lô to tổ chảng của ổng không có biến mất, trông cũng không bớt điêu hơn khi có một con vật màu vàng quái dị mặc áo và đeo ba lô dính trên thân tàu đâu.
Sau khi lên tàu, Koro-sensei cải trang trông rõ là không giống người bình thường, bị mọi người vây quanh thay phiên đả kích. Mái tóc như chiếc giẻ được chẻ sang hai bên đội lên đầu, đôi mắt thì vừa tròn vừa bé tí, cái mũi như miếng cao su ăn xong nặn hình cái mũi người một cách qua loa rồi dán lên, nhất là cái quả miệng cười rộng đến tận mang tai, mà cái chính là ổng hổng có tai! May mà Sugaya đã làm lại một cái mũi giả khác cho ổng, được khắc theo độ tròn và đường nét trên mặt Koro-sensei.
Bên nhóm cô đang đánh bài, cô cũng không ngần ngại dùng IQ của mình đè bẹp bọn họ, mặc dù như thế rất không phúc hậu haha.
“Okuda-san, cậu ăn gian!” Kayano giận lẫy.
“Sao tớ lại ăn gian?” Cô hỏi mặc dù đã biết đáp án.
Kayano phồng má, thở phì phò nói: “Chứ nếu không tại sao cậu cứ thắng mãi thế?!”
“Đó là bởi vì cậu ngốc.” Cô cười nửa miệng đắc thắng. Kayano nghe vậy liền bị nội thương, tổn thương ghê gớm. Dạo gần đây, biểu cảm của cô đã phong phú hơn nhiều, không lúc nào cũng giữ cái bản mặt vô cảm cứng nhắc nữa.
Kanzaki nhẹ nhàng hòa giải: “Mình sẽ đi mua đồ uống cho mọi người. Có ai muốn uống gì không?” Kayano nhanh chóng muốn đi theo, cô cũng đứng lên đi cùng.
Vừa đi vừa nói chuyện, Kanzaki đụng phải một tên học sinh cấp 3, cô ấy nói nhanh một tiếng “xin lỗi” rồi đi qua. Đương nhiên là cô cũng biết tên đó đã lấy được cuốn lịch trình của nhóm cô nhưng cô cũng không lấy lại, lấy lại rồi là mất khách đó.
Đến Kyoto, lớp E được xếp vào một nhà nghỉ truyền thống trong khi các lớp ở cơ sở chính được ở trong khách sạn sang trọng. Koro-sensei sau khi đến nơi đã ngồi vật ra ghế vì say tàu xe. Mọi người nhân cơ hội đâm vài nhát, đương nhiên là không trúng rồi, Koro-sensei cũng không thể chết một cách lãng xẹt như vậy rồi. Sau đó, ổng còn muốn phi về Tokyo lấy cái gối của mình dù đã đem đống hành lý bự tổ chảng.
Như Mimura đã hét: “Mang hết đống hành lý đó vậy mà thầy vẫn còn quên đồ sao?!”
“Sao rồi, Kanzaki-san? Có tìm thấy cuốn lịch trình không?” Kayano hỏi.
“Không…” Kanzaki lo lắng lắc đầu.
“Kanzaki nghiêm túc quá nhỉ. Không ngờ có thể tự mình sắp xếp một cuốn lịch trình. Thầy khâm phục em lắm đó. Nhưng em đừng lo. Em có một cuốn hướng dẫn tự làm của thầy, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Koro-sensei mặc dù đang say tàu xe vật vã cũng không quên nhiều chuyện.
“Chính vì không muốn đem theo cuốn đó nên mới tự viết đó.” Okajima cùng Maehara đổ mồ hôi hột nói.
Hôm sau, các nhóm đi tới địa điểm mình đã tìm hiểu để tham quan và ám sát Koro-sensei. Sau khi đi tham quan các nơi, nhóm của bọn cô đi vào một ngõ nhỏ vắng người, là những tiệm chỉ bán hàng cho khách quen nên ít người qua lại, vô cùng thích hợp cho một cuộc ám sát và…bắt cóc. Những tên học sinh cấp 3 cá biệt xuất hiện chặn hai đầu đường lại, tạm coi như là bọn cô bị bao vây.
“Gì đây, mấy anh trai? Xem ra các anh không giống đi tham quan tí nào.” Karma cười nói.
“Con trai thì cút về đi, con gái ở lại thôi.” Một tên mặt vuông, mũi to, môi xúc xích nói, ngay sau đó thì bị quả đầu đỏ đánh rồi. Lại còn quay sang nói với Nagisa về vấn đề đánh nhau mà không bị ai thấy thì không còn là vấn đề nữa. Đang nói thì Nagisa hô một tiếng, một tên giơ con dao rọc giấy chạy lên tính đâm Karma, bị cậu lấy một mảnh vải to bên cạnh trùm lên đầu rồi hất mạnh một cái, tên đó lăn một vòng trên đất.
“Đâm tao? Mày dám sao?” Karma khinh thường, tuy nhiên Kanzaki và Kayano ở phía sau đã bị bắt, kêu lên. Cậu quay người lại, không để ý phía sau lưng có tên tiến lên định đánh lén. Cô nhanh hơn một bước kéo tay cậu tránh được. Tên kia chỉ đánh vào khoảng không.
“Lúc đánh nhau thì đừng có mất cảnh giác.” Cô giáo huấn.
Karma kinh ngạc nhìn cô, sửng sốt một chút rồi nói: “À, cảm ơn.” Cô nghe vậy cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái rồi giải quyết nốt mấy tên còn lại.
“Phải làm sao đây, Kanzaki-san và Kayano-san bị bắt mất rồi.” Nagisa nhíu mày lo lắng.
“Trong sách hướng dẫn của thầy có viết về trường hợp này, cậu mở ra xem thử xem.” Cô nhắc. Nagisa cũng nghe theo lấy quyển sách ra xem.
“Khi một thành viên trong nhóm bị bắt cóc… Có sách hướng dẫn nào lại đặt ra tình huống này chứ?” Sugino cảm thấy có chút vô lực.
“Koro-sensei nghiêm túc và tỉ mỉ quá, gì cũng viết trước ở đây rồi. Kể cả “Hồi phục từ cú sốc nhìn thấy quà lưu niệm mua ở Kyoto được bán ở một cửa hàng bách hóa Tokyo”.” Nagisa đọc.
“Thầy ấy nghĩ xa vậy sao…”
“Cổ vũ sự cô đơn của bản thân sau khi nhìn thấy một cặp đôi đang yêu trên bờ sông Kamo?”
“Liên quan gì đến thầy ấy chứ!”
“Nhưng mà nó làm tụi mình bình tĩnh được một chút. Tất cả những gì tụi mình cần phải làm đều ở đây cả rồi.” Nagisa cười khẽ nói.
Ba người bọn cô đi đằng trước, không để ý đến Karma đang đi phía sau nhìn tay mình, cảm nhận hơi ấm vừa lướt qua lúc nãy, cảm thấy hơi tiếc nuối, lâu hơn chút nữa thì tốt rồi. Cậu hơi lắc đầu, giờ cần cứu hai người bọn Kayano nhanh hơn, không để ý đến cảm xúc khác thường vừa rồi.
Tìm được nơi hai người kia bị bắt, Karma tiện tay đánh bầm dập một tên có quả tóc như bánh sừng trâu úp xuống. Xách cổ tên ấy như xách một con gà ném vào trong.
“Sách hướng dẫn ngoại khóa, trang 1243: “Phải làm gì khi một thành viên trong nhóm bị bắt cóc”. Nếu bạn không có manh mối gì về hung thủ, trước hết hãy căn cứ vào đoạn nội dung nói chuyện và tiếng nói để xác định xem có phải người địa phương hay không. Nếu không phải người địa phương mà mặc đồng phục học sinh, xem trang 1334. Chỉ có một khả năng duy nhất là đối phương cũng là những học sinh đi ngoại khóa gây rắc rối.” Kayano bị trói ngồi ở trên ghế kêu lên, tên cầm đầu tức giận hỏi: “Chết tiệt! Sao biết được tụi tao ở đây?!”
Nagisa không quan tâm, tiếp tục đọc: “Vì không quen thuộc với địa điểm, hung thủ không thể đi quá xa khỏi vị trí bắt cóc, mà sẽ chọn một địa điểm tách biệt ít người gần đó. Nếu là trường hợp đó, xem trang 134. Bản đồ các điểm lẩn trốn của kẻ bắt cóc bằng mắt nhìn Mach 20 của thầy sẽ giúp ích đấy.” Vừa nói cậu vừa mở cuốn sách ra cho bọn chúng xem tấm bản đồ được đánh dấu chi tiết. Bọn bắt cóc đực mặt ra trong khi hai tên Sugino và Karma kẻ tung người hứng:
“Cuốn sách hướng dẫn này tuyệt thật! Một kế sách bắt cóc tuyệt vời!”
“Xem ra sách hướng dẫn ngoại khóa là không thể thiếu nhỉ.”
“Làm gì có sách hướng dẫn nào như vậy chứ!!” Mấy tên kia đồng thanh hét.
“Rồi? Bây giờ thì các anh tính làm gì? Các anh đã bắt cóc bạn của tụi em. Chuyến đi ngoại khóa này của các anh, kể từ lúc này,…sẽ là ở trong bệnh viện đó.” Karma đút tay vào túi quần, từ từ ngẩng mặt lên, khuôn mặt cậu ta chìm trong bóng tối, đôi mắt chứa đầy sát khí.
Phía sau lưng bọn cô phát ra tiếng động, tên cầm đầu nghe thấy tiếng động đó liền cười đắc thắng: “Hừ! Lũ ranh con trung học ghê gớm gì chứ… Đồng bọn mà tao đã gọi từ trước, chúng là lụ tệ nhất mà bọn mày chưa từng gặp.”
Từ sau cánh cửa, xúc tu của Koro-sensei đang cuốn lấy cổ mấy tên “tệ nhất” mà cô thấy không khác gì lũ mọt sách – đang chết ngất. Bọn côn đồ đều kinh ngạc hét lên.
“Không có bọn xấu nào hết. Thầy chăm sóc chúng hết rồi.” Koro-sensei nói...với cái mạng che trên mặt. Nagisa kêu tên thầy với giọng vừa vui vẻ vừa kinh ngạc. Koro-sensei ném mấy tên trên “tay” vào một góc: “Xin lỗi thầy đến muộn. Thầy để mấy đứa giải quyết chuyện này trong khi thầy đi quan sát nơi khác.”
“Koro-sensei, cái khăn đen trên mặt thầy là sao vậy?” Nagisa hỏi một cách bất lực.
“Đây là một hành vi bạo lực, thầy sợ sẽ bị người ta xem là thầy giáo bạo lực.” Koro-sensei trả lời từ tốn.
“Nhờ Nagisa-kun đem theo cuốn sách hướng dẫn nên thầy mới có thể liên lạc được với tụi em ngay tức khắc.” Ổng vừa nói vừa dùng tốc độ Mach đưa quyển sách hướng dẫn dày cộm cho bọn cô. Tên cầm đầu giận dữ cầm một vỏ chai rượu cùng đàn em xông lên: “Thầy của tụi bây ư… Đùa hả!! Ăn mặc kiểu gì vậy?”
“Đùa ư? Đó là lời của tôi mới đúng.” Koro-sensei nhanh chóng xuất hiện trước bọn côn đồ, dùng hai xúc tu để vặn cổ tất cả bọn chúng, đương nhiên là với tốc độ Mach. Khuôn mặt của thầy đen xì, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ, miệng cười mở ra, biểu hiện của việc thầy rất tức giận: “Cảnh báo các người đừng dùng đôi tay bẩn thỉu, chậm như ruồi chạm vào học sinh của tôi. Đùa hả…”
Tất cả đều chạy tản ra, tên cầm đầu đứng dậy nói một cách không cam lòng: “Ngay cả giáo viên cũng đặc biệt ở trường tư à… Mày cũng coi thường danh hiệu của tao phải không? Coi tao là thằng ngốc, khinh thường tao!!” Hắn lấy một con dao từ trong người ra, lại tiếp tục cùng bọn đàn em xông lên.
Koro-sensei vừa nói vừa giải quyết từng tên một: “Mấy em đó không phải người ưu tú gì. Quả đúng các em ấy là học sinh của một trường nổi tiếng. Nhưng các em ấy bị xem như là những người thất bại. Ngay cả tên lớp học của các em ấy cũng là mục tiêu bị phân biệt đối xử. Tuy vậy, các em ấy đã xử lí rất nhiều việc với thái độ tích cực của mình. Các em ấy không giống như các ngươi kéo người khác xuống cùng với mình. Chẳng có liên quan gì đến trường và danh hiệu, cho dù là các em ấy có ở trong một dòng suối trong hay sông bùn, con cá luôn bơi về phía trước sẽ là con cá đẹp nhất. Bây giờ, học sinh của thầy, hãy chăm sóc mấy người này đi nào. Chúng ta sẽ dãy chúng một bài học cơ bản của chuyến đi ngoại khóa này.”
Cả bốn người đều vâng lời đi ra phía sau mấy tên đó, tay cầm cuốn sách là vũ khí, không chút ngại ngần đập vào đầu bọn chúng. Mọi chuyện kết thúc, mọi người ai cũng đều thả lỏng hẳn ra. Kanzaki cũng đã hiểu ra nhiều điều hơn, không còn sống trong những ký ức nổi loạn ngày trước nữa. Còn cô bây giờ chỉ muốn trở về nhà nghỉ để đi tắm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.