Lớp Học Ám Sát

Chương 9: Chương 9.1

Giai Dĩnh

28/01/2017

Lại thêm một ngày đẹp trời nữa, cực kì thích hợp cho việc ám sát. Hôm nay, chính là giờ ám sát của Okuda Manami cô!

Cô dự định sẽ ám sát theo kiểu của Manami(nguyên chủ). Cô pha chế ba loại độc y chang như trong anime của Okuda(nguyên chủ) nhưng cô cũng pha chế thêm một loại khác nữa. Tuy nhiên, loại độc đó không phải dùng trong tiết học, cô không muốn bọn họ(lớp 3E) thấy loại độc cô muốn thử nghiệm trên người Koro-sensei chút nào. Cũng nhờ vậy mà cô đã mất ngủ để chế ra bốn cái loại độc đó. Ngay khi bước đến chỗ của mình cô đã gục xuống bàn không chút do dự. A á, cô mệt quá, không còn sức khỏe như kiếp trước nữa, sức của cô bây giờ yếu như con kiến vậy. Đừng trách cô dùng biện pháp tu từ nói quá như vậy. Ai biểu tại sức lực kiếp trước của cô quá kinh khủng làm chi.

Ngủ chán chê, cô bị Kayano lay tỉnh dậy. Từ cái ngày mà cô vật ngã Nagisa ai cũng không dám đến gần cô mỗi khi cô đang ngủ. Riêng chỉ có ba cái người có năng lực ám sát tạm coi như là lợi hại nhất cái lớp này, chính là Kayano, Nagisa và Karma là dám ra gọi cô dậy thôi. Mà cô cũng chỉ quen hơi ba người này nên cũng đành chịu vậy.

Vừa mới mở mắt đã thấy cái thân hình ba mét vàng lòe loẹt đập ngay vào mặt khiến cô phải nhíu mày, gì đây cố tình à? Được rồi, dù sao cô cũng đang vui nên sẽ không so đo với ổng.

"Em lại thiếu ngủ hả, Okuda-san? Cứ như vậy là không tốt đâu nhé." Koro-sensei làm mặt màu tím, nghiêm nghị trách cứ cô.

"Em xin lỗi, Koro-sensei, sẽ không có lần sau nữa đâu." Cô qua loa trả lời, dù sao thì cũng chỉ là lấy lệ thôi.

"Đây là lần thứ 105 em nói như vậy rồi đấy. Okuda-san, làm người phải biết giữ chữ tín chứ." Koro-sensei lại bắt đầu giở thói bao đồng, nhảy loi choi quanh cô giảng mấy cái bài đạo đức gì gì đấy mà cô đã vất cho chó ăn từ đời nào rồi.

Cô nhanh chóng ngắt lời Koro-sensei: "Vâng vâng, em hứa với thầy đây là lần cuối cùng em nói câu này và đây cũng là lần cuối cùng em ngủ trong lớp."

"Vậy thì tốt, nhớ lấy lời em hứa đấy." Koro-sensei liếc cô một cái rồi thoát một cái đã yên vị trên bục giảng.

--- ------ ------ -----ta là dải phân cách giờ dạy học---- ------ ------ -----

Sau khi Koro-sensei tham lam thu đi chỗ bánh kẹo của cả lớp, cô cũng đứng dậy đi đến trước bàn giáo viên.

"Koro-sensei, chỗ thuốc độc này là em đã thức cả đêm làm cho thầy đó. Thầy có thể uống thử không?"

Cả lớp bất ngờ không nói lên lời bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghĩ Okuda của bây giờ sẽ có cách ám sát...như vậy.



"Một kế hoạch ám sát thành thật quá nhỉ, nó có vẻ không hợp với tính cách của em lắm đâu." Koro-sensei nhìn chằm chằm vào ba lọ thuốc độc trong tay mình, cảm thấy cô bé trước mắt này càng ngày càng thần bí. Ông biết nhà Okuda cũng đột nhập được vào nhà cô bé nhưng lại không biết cô bé làm gì, đó chính là một đả kích lớn tới ông.

Nhà Okuda xem chừng rất có tiền cũng như gia đình bảo vệ cô bé rất tốt. Xung quanh nhà bốn phía đều lắp đặt camera, chuông báo chống trộm, cổng và cửa nhà đều lắp đặt loại khóa có lấy vân tay* và mống mắt* hiện đại nhất. Ngoài ra trong nhà còn có một người máy giúp việc trông rất mới và là loại ông chưa thấy bao giờ.

Người máy có dáng vẻ khá giống con người, làm việc nhà như một nữ giúp việc thực thụ hơn nữa theo như ông quan sát thì có vẻ như nó còn có khả năng chiến đấu. Ông cũng đã hỏi thử Karasuma nhưng anh ta đã xác nhận là trên thế giới hiện nay còn chưa có loại robot hiện đại như vậy. Nếu vậy thì con robot đó Okuda từ đâu mà có?!

"Em nghĩ nếu như em sử dụng kế hoạch ám sát của cô ấy thì có lẽ cô ấy sẽ vui hơn một chút và bớt giận em một chút." Giọng nói của cô vang lên kéo ông trở lại thực tại.

"Em có nhớ là không được tiết lộ việc của thầy với người bên ngoài không vậy?" Koro-sensei trầm giọng hỏi.

"Thầy đừng lo, cho dù có muốn thì cô ấy cũng chẳng thể nào nói được nữa rồi." Cô cười cười trả lời câu hỏi của Koro-sensei.

"Ý e..." Koro-sensei còn muốn hỏi nhưng lại bị cô ngắt lời: "Rốt cuộc thì thầy có uống không?"

"Được rồi, thầy uống." Koro-sensei đổ một lọ vào miệng, ngay sau đó cô nghe thấy những tiếng "thịch thịch" rất to. Khuôn mặt của thầy trông có vẻ thống khổ rồi nó biến thành màu xanh và mọc hai cái sừng con con ở đằng trước và đằng sau trồi lên cái hình thù gì mà đến cô cũng không thể dùng từ để diễn tả được nữa. Cả lớp kinh ngạc, đồng thời đổ mồ hôi đầy đầu.

"Vị như Natri hydrat nhỉ. Cái này có hại với con người nhưng với thầy thì không."

Nói xong, thầy tiếp tục đổ lọ thứ hai. Lại là cái tiếng "thịch thịch" vừa nãy nhưng lần này đầu của Koro-sensei lại biến thành màu xanh lá, hai bên còn mọc thêm cái cánh vẫy vẫy nữa chứ.

"Lần này mọc cả cánh luôn!"

"Mặt của thầy ấy càng ngày càng phong phú rồi..."

"À, Thallium acetate. Rồi còn lọ cuối cùng."

Koro-sensei dốc nốt lọ thuốc độc cuối cùng vào mồm. Lần này cũng vang lên tiếng "thịch thịch" nhưng mạnh mẽ hơn. Cả người thầy phát ra ánh sáng màu hồng tím. Cả lớp cũng nhao nhao theo, không biết cuối cùng thầy sẽ ra cái biểu cảm quái quỷ gì. Rất nhanh, mặt của thầy biến thành cái biểu cảm nghiêm túc. Điều này khiến mọi người bỗng chốc trở lên im lặng.



"Sao lại thành ra mặt nghiêm túc rồi."

"Hoàn toàn không thể hiểu được luật của mấy cái thấy đổi đó."

"Mà màu sắ mặt nghiêm túc của thầy nhạt quá!"

"Aqua regia nhỉ. Thầy vẫn có thể chịu được."

"Như mấy cái máy hình biểu cảm vậy!"

"Cho dù các em có ghét thầy đi chăng nữa, xin các em cũng đừng ghét việc ám sát." Giọng thầy thều thào như người không có hơi vậy.

"Tự nhiên sao vậy?!"

Cô đứng đó cười nắc nẻ với mấy cái bình luận cùng cái giọng thều thào như mấy người sắp chết của thầy. Cô ôm bụng cười, cười đến hụt cả hơi.

"Koro-sensei, đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ mà em cười đến hụt cả hơi như vậy đấy."

Koro-sensei nhìn cô chăm chú, nói: "Okuda-san, thầy không thể bỏ qua việc một học sinh làm thuốc độc mà không có sự giám sát.Như thế không an toàn đâu."

"Được thôi, sao thầy không giúp em chế ra một loại thuốc độc có thể giết chết thầy nhỉ?"

*Dấu đường vân tay đó là dấu đường vân của các ngón tay. Đây là một đặc điểm khác nhau của mỗi người. Dấu vân tay được lấy từ người nước ngoài bằng cách sử dụng thẻ lấy dấu vân tay hoặc qua thiết bị điện tử lấy dấu vân tay đặc biệt.

*Mống mắt là phần tròng đen của mắt (iris), ngoài việc phân biệt màu mắt xanh, nâu … cấu trúc các đường vân trên mống mắt rất phức tạp và “duy nhất” đối với mỗi người, đặc biệt là hầu như không thay đổi nhiều theo thời gian tương tự vân tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lớp Học Ám Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook