Chương 6
Phi Hạc
10/01/2022
An Hòa Dật ngự kiếm trở về Tàng Ý Sơn, nhưng giữa đường lại bị Hoa Hướng Nhiên chặn lại.
Trên mặt Hoa Hướng Nhiên lộ vẻ sốt ruột, "Sư đệ, ta có việc nên phải đi ra ngoài mấy ngày, đệ giúp ta đưa cái này đến Điểm Tinh Tông đi." Hoa Hướng Nhiên đưa qua một cái hộp hình vuông.
"Được." An Hòa Dật cầm lấy bỏ vào Linh Giới.
Ngự kiếm bay qua sơn phong trập trùng của Duyên Sinh Tông, cũng không biết vì sao mà Duyên Sinh Tông lại thích trồng nhiều cây trúc đào như vậy, An Hòa Dật từ phía trên ngự kiếm qua, luôn cảm thấy tinh thần không yên.
Trước Điểm Tinh Tông có 500 bậc thang, người dưới Trúc Cơ chỉ có thể đi bước từng bậc thang để lên núi. Lúc trước sư phụ An Hòa dật cũng đem y qua đây giẫm giẫm, mạnh mẽ tẩy sạch bóng ma của y.
Lúc này trên bậc thang rất rộn ràng, có không ít người đang bò trên đó, có thể tưởng tượng được rèn luyện thu đồ đệ của Điểm tinh Tông bắt đầu rồi.
An Hòa Dật đứng trên kiếm nhìn xuống phía dưới, tâm tình có chút vi diệu.
Một đường bay lên, cuối cùng An Hòa Dật gặp được Ngu Văn Tinh, chỉ thấy bên cạnh hắn có một thanh niên dáng người cường tráng, mày mi tựa kiếm. An Hòa Dật xa xa nhìn qua, đối diện với đôi mắt đen thâm thúy sắc bén của hắn thì không khỏi hoảng hốt một chút.
Khí thế của người này mạnh thật.
Ngu Văn Tinh chú ý tới An Hòa Dật, biểu tình buông lỏng, chào hỏi từ phía xa, An Hòa Dật có tâm đáp lại, ngự kiếm vững vàng hạ xuống trước mặt Ngu Văn Tinh.
"Hòa Mặc đạo trưởng." An Hòa Dật giơ tay hành lễ.
"Đàm... Đàm Ngọc đạo trưởng." Ngu Văn Tinh dường như chịu kinh hách, lập tức nhảy dựng lên, vội vàng đáp lễ.
Bộ dáng này giống như vừa bị cưỡng bách, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa?
Trong lòng An Hòa Dật thầm nghi hoặc.
Trước mắt có người, An Hòa Dật không tiện dò hỏi, đành phải nói ra lí do đến đây, "Ta phụng theo mệnh lệnh của sư huynh đến đây giao đồ cho Tông chủ."
"Ta đi cùng ngươi!" Ngu Văn Tinh nhanh chóng đáp, quay đầu đối mặt với thanh niên bên cạnh mà run lên, "Cảnh Thước, sư tôn đi với Đàm Ngọc đạo trưởng một chuyến, ngươi ngồi ở chỗ này một lát."
Thanh niên đứng lên, ngữ khí lãnh đạm, cánh tay đưa lên, "Cung tiễn hai vị sư tôn."
Một động tác lịch sự nhưng gương mặt hắn tối sầm, như thể muốn đem người đi gặp Diêm Vương.
An Hòa Dật quay đầu nhìn Ngu Văn Tinh, chỉ thấy hắn thất thần gật đầu, tay túm lấy An Hòa Dật ra bên ngoài.
Một bộ dáng tiểu bạch thố bị dọa sợ.
Ngu Văn Tinh bay một quãng đường rất xa cuối cùng cũng như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra, An Hòa Dật thấy hắn như thế thì có chút tò mò, "Người vừa rồi là ——"
"Đồ đệ của ta." An Hòa Dật đưa lưng về phía Ngu Văn Tinh nên không thấy được biểu cảm của hắn, nhưng có thể nghe ra sự sợ hãi dày đặc trong lời nói của hắn.
"Tựa hồ khí thế rất mạnh." An Hòa Dật nhớ lại đôi mắt đầy hàn khí kia, không khỏi đồng cảm với Ngu Văn Tinh.
"Thật đáng sợ, thật đáng sợ." Bên tai truyền đến tiếng lẩm bẩm của Ngu Văn Tinh, thậm chí An Hòa Dật còn có thể tưởng tượng ra biểu tình hoảng sợ của đối phương.
An Hòa Dật có tâm an ủi:"Dù sao hắn cũng là đồ đệ của ngươi, hơn nữa so với người còn thấp hơn một lứa, cũng không cần phải lo lắng như thế."
Bất quá, càng làm cho An Hòa Dật lo lắng chính là, thoạt nhìn thiên phú của người nọ không tồi, lưu lại làm thủ hạ của Ngu Văn Tinh, chẳng lẽ lại chịu người quản giáo? Nếu cứ như vậy, không biết trong tương lai Ngu Văn Tinh sẽ có bao nhiêu tình cảnh xấu hổ nữa.
Chỉ là Ngu Văn Tinh bây giờ cứ xem hắn như rắn rết mà tránh, nói không chừng đối với Ngu Văn Tinh cũng là chuyện tốt.
An Hòa Dật giao đồ xong, Tông chủ Điểm Tinh Tông có tâm chiêu đãi, An Hòa Dật lại muốn về Tông môn, uyển chuyển từ chối Tông chủ.
Ngu Văn Tinh vẻ mặt đầy đau khổ đưa tiễn.
Trên đường trở về, trong đầu An Hòa Dật một phen phác họa ra hình tượng của đồ đệ mình.
Tìm người đẹp mắt một chút, năng lực trên trung bình một chút, tình tính phải tốt.
Nghĩ vậy...
"Ầm" một tiếng, ánh lửa nổ ngút trời cách đó không xa, tai An Hòa Dật ù đi, chân mày cau lại.
Chẳng lẽ lại có tu sĩ đánh nhau?
Y không có ý định xem vào chuyện của người khác, nhưng chỗ này vừa hay lại là phụ cận của Duyên Sinh Tông, lỡ đâu đánh đánh chém chém lại làm hư đồ của Duyên Sinh Tông thì phải làm sao?
An Hòa Dật ngự kiếm bay xuống, rừng cây phía dưới bị tạc trọc một mảng, bày ra tư thái hoang tàn sau cuộc chiến, An Hòa Dật không khỏi đau lòng cho đám cây xanh cỏ nhỏ không biết chuyện gì.
"Đạo hữu, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi?" Nam nhân yêu mị ngã trên đất ngẩng đầu, giọng điệu có chút vui sướng giả tạo, An Hòa Dật vừa nhìn qua ánh mắt của hắn là muốn choáng đầu luôn.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để choáng đầu.
"....."
An Hòa Dật muốn nói chúng ta không quen nhau nhưng lại bị một tiếng quát đầy phẫn nộ đánh gãy.
"Còn có người giúp đỡ ngươi?!" Nói xong cũng không đợi y giải thích, bên tai An Hòa Dật đã vang lên tiếng đao kiếm chém khí.
An Hòa Dật né tránh nguy hiểm, "Từ từ..."
"Vậy thì cùng chết!" Trường kiếm sắc bén mang theo nhiệt khí nóng rực chém tới.
An Hòa Dật không nhịn được nữa, triệu hồi Lăng Sương kiếm hung hăng vung qua.
Không khí nồng nặc mùi máu, trong chốc lát, người cầm kiếm biết mất, chỉ để lại một tu sĩ quỳ rạp trên mặt đất.
"Vị đạo hữu này." An Hòa Dật quay đầu tính sổ, vừa đối diện với đôi mắt của đối phương lại giống như cảm thấy choáng váng.
"Thu lại uy áp được không?"
Lời này vừa ra, một cảm giác quen giống như đã từng quen biết dâng lên trong An Hòa Dật.
"Phụt." Đối phương cười trước. An Hòa Dật nghe thấy có cái gì đó bay lên bay xuống, đối phương lại nói:"Đa ta đạo hữu đã tương trợ, ân cứu mạng này không biết đạo hữu muốn tiểu đạo báo đáp như thế nào?"
Thanh âm của tu sĩ như câu hoặc nhân tâm, làm An Hòa Dật cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Đôi mắt của An Hòa Dật đã biến đen, chỉ cảm thấy như gương mặt bị thứ gì chạm vào, muốn xoay đầu tránh đi nhưng làm thế nào cũng không được.
Tiếng nói mê hoặc kia lại lần nữa vang lên bên tai, đối phương dựa vào vai An Hòa Dật, thở vào tai y, âm thanh phát ra như hồ yêu câu nhân, "Đạo hữu? Sao còn cho chưa về? Chẳng lẽ —— Ngươi muốn ta ——"
"Thoát một kiện quần áo?"
Lúc này An Hòa Dật chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, thanh âm của đối phương quấy đến mức khiến y mê man, hốt hoảng nghĩ, gần đây hình như có gặp được mấy đạo sĩ thích cởi quần áo thì phải.
Áp lực trên người ngày càng nặng, thân thể An Hòa Dật nghiêng nghiêng, ngả vào bóng tối.
Bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng cười khẽ, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.
Thời điểm An Hòa Dật mở mắt ra, nhìn xung quanh một phen, xác định bản thân đang ở trong phòng ở Tàng Ý Sơn thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thời tiết âm u, cây cỏ dưới chân núi cũng xanh tươi, làm y bừng tỉnh có phải y chỉ ngủ một giấc thôi đúng không.
Thôi.
Giả thì tốt, giả liền tốt.
Yên lòng, An Hòa Dật chậm rãi đi tới trước bàn. Gặp ác mộng, pha cho mình một bình trà.
Đợi đến khi y lại gần, chỉ thấy nước trên bàn đã ngưng tụ thành băng, hiện ra một hàng chữ.
"Có việc, hôm nay tiểu đạo đi trước, lần tới cởi cho ngươi xem."
.....
Đầu lại bắt đầu choáng váng rồi.
Trên mặt Hoa Hướng Nhiên lộ vẻ sốt ruột, "Sư đệ, ta có việc nên phải đi ra ngoài mấy ngày, đệ giúp ta đưa cái này đến Điểm Tinh Tông đi." Hoa Hướng Nhiên đưa qua một cái hộp hình vuông.
"Được." An Hòa Dật cầm lấy bỏ vào Linh Giới.
Ngự kiếm bay qua sơn phong trập trùng của Duyên Sinh Tông, cũng không biết vì sao mà Duyên Sinh Tông lại thích trồng nhiều cây trúc đào như vậy, An Hòa Dật từ phía trên ngự kiếm qua, luôn cảm thấy tinh thần không yên.
Trước Điểm Tinh Tông có 500 bậc thang, người dưới Trúc Cơ chỉ có thể đi bước từng bậc thang để lên núi. Lúc trước sư phụ An Hòa dật cũng đem y qua đây giẫm giẫm, mạnh mẽ tẩy sạch bóng ma của y.
Lúc này trên bậc thang rất rộn ràng, có không ít người đang bò trên đó, có thể tưởng tượng được rèn luyện thu đồ đệ của Điểm tinh Tông bắt đầu rồi.
An Hòa Dật đứng trên kiếm nhìn xuống phía dưới, tâm tình có chút vi diệu.
Một đường bay lên, cuối cùng An Hòa Dật gặp được Ngu Văn Tinh, chỉ thấy bên cạnh hắn có một thanh niên dáng người cường tráng, mày mi tựa kiếm. An Hòa Dật xa xa nhìn qua, đối diện với đôi mắt đen thâm thúy sắc bén của hắn thì không khỏi hoảng hốt một chút.
Khí thế của người này mạnh thật.
Ngu Văn Tinh chú ý tới An Hòa Dật, biểu tình buông lỏng, chào hỏi từ phía xa, An Hòa Dật có tâm đáp lại, ngự kiếm vững vàng hạ xuống trước mặt Ngu Văn Tinh.
"Hòa Mặc đạo trưởng." An Hòa Dật giơ tay hành lễ.
"Đàm... Đàm Ngọc đạo trưởng." Ngu Văn Tinh dường như chịu kinh hách, lập tức nhảy dựng lên, vội vàng đáp lễ.
Bộ dáng này giống như vừa bị cưỡng bách, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa?
Trong lòng An Hòa Dật thầm nghi hoặc.
Trước mắt có người, An Hòa Dật không tiện dò hỏi, đành phải nói ra lí do đến đây, "Ta phụng theo mệnh lệnh của sư huynh đến đây giao đồ cho Tông chủ."
"Ta đi cùng ngươi!" Ngu Văn Tinh nhanh chóng đáp, quay đầu đối mặt với thanh niên bên cạnh mà run lên, "Cảnh Thước, sư tôn đi với Đàm Ngọc đạo trưởng một chuyến, ngươi ngồi ở chỗ này một lát."
Thanh niên đứng lên, ngữ khí lãnh đạm, cánh tay đưa lên, "Cung tiễn hai vị sư tôn."
Một động tác lịch sự nhưng gương mặt hắn tối sầm, như thể muốn đem người đi gặp Diêm Vương.
An Hòa Dật quay đầu nhìn Ngu Văn Tinh, chỉ thấy hắn thất thần gật đầu, tay túm lấy An Hòa Dật ra bên ngoài.
Một bộ dáng tiểu bạch thố bị dọa sợ.
Ngu Văn Tinh bay một quãng đường rất xa cuối cùng cũng như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra, An Hòa Dật thấy hắn như thế thì có chút tò mò, "Người vừa rồi là ——"
"Đồ đệ của ta." An Hòa Dật đưa lưng về phía Ngu Văn Tinh nên không thấy được biểu cảm của hắn, nhưng có thể nghe ra sự sợ hãi dày đặc trong lời nói của hắn.
"Tựa hồ khí thế rất mạnh." An Hòa Dật nhớ lại đôi mắt đầy hàn khí kia, không khỏi đồng cảm với Ngu Văn Tinh.
"Thật đáng sợ, thật đáng sợ." Bên tai truyền đến tiếng lẩm bẩm của Ngu Văn Tinh, thậm chí An Hòa Dật còn có thể tưởng tượng ra biểu tình hoảng sợ của đối phương.
An Hòa Dật có tâm an ủi:"Dù sao hắn cũng là đồ đệ của ngươi, hơn nữa so với người còn thấp hơn một lứa, cũng không cần phải lo lắng như thế."
Bất quá, càng làm cho An Hòa Dật lo lắng chính là, thoạt nhìn thiên phú của người nọ không tồi, lưu lại làm thủ hạ của Ngu Văn Tinh, chẳng lẽ lại chịu người quản giáo? Nếu cứ như vậy, không biết trong tương lai Ngu Văn Tinh sẽ có bao nhiêu tình cảnh xấu hổ nữa.
Chỉ là Ngu Văn Tinh bây giờ cứ xem hắn như rắn rết mà tránh, nói không chừng đối với Ngu Văn Tinh cũng là chuyện tốt.
An Hòa Dật giao đồ xong, Tông chủ Điểm Tinh Tông có tâm chiêu đãi, An Hòa Dật lại muốn về Tông môn, uyển chuyển từ chối Tông chủ.
Ngu Văn Tinh vẻ mặt đầy đau khổ đưa tiễn.
Trên đường trở về, trong đầu An Hòa Dật một phen phác họa ra hình tượng của đồ đệ mình.
Tìm người đẹp mắt một chút, năng lực trên trung bình một chút, tình tính phải tốt.
Nghĩ vậy...
"Ầm" một tiếng, ánh lửa nổ ngút trời cách đó không xa, tai An Hòa Dật ù đi, chân mày cau lại.
Chẳng lẽ lại có tu sĩ đánh nhau?
Y không có ý định xem vào chuyện của người khác, nhưng chỗ này vừa hay lại là phụ cận của Duyên Sinh Tông, lỡ đâu đánh đánh chém chém lại làm hư đồ của Duyên Sinh Tông thì phải làm sao?
An Hòa Dật ngự kiếm bay xuống, rừng cây phía dưới bị tạc trọc một mảng, bày ra tư thái hoang tàn sau cuộc chiến, An Hòa Dật không khỏi đau lòng cho đám cây xanh cỏ nhỏ không biết chuyện gì.
"Đạo hữu, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi?" Nam nhân yêu mị ngã trên đất ngẩng đầu, giọng điệu có chút vui sướng giả tạo, An Hòa Dật vừa nhìn qua ánh mắt của hắn là muốn choáng đầu luôn.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để choáng đầu.
"....."
An Hòa Dật muốn nói chúng ta không quen nhau nhưng lại bị một tiếng quát đầy phẫn nộ đánh gãy.
"Còn có người giúp đỡ ngươi?!" Nói xong cũng không đợi y giải thích, bên tai An Hòa Dật đã vang lên tiếng đao kiếm chém khí.
An Hòa Dật né tránh nguy hiểm, "Từ từ..."
"Vậy thì cùng chết!" Trường kiếm sắc bén mang theo nhiệt khí nóng rực chém tới.
An Hòa Dật không nhịn được nữa, triệu hồi Lăng Sương kiếm hung hăng vung qua.
Không khí nồng nặc mùi máu, trong chốc lát, người cầm kiếm biết mất, chỉ để lại một tu sĩ quỳ rạp trên mặt đất.
"Vị đạo hữu này." An Hòa Dật quay đầu tính sổ, vừa đối diện với đôi mắt của đối phương lại giống như cảm thấy choáng váng.
"Thu lại uy áp được không?"
Lời này vừa ra, một cảm giác quen giống như đã từng quen biết dâng lên trong An Hòa Dật.
"Phụt." Đối phương cười trước. An Hòa Dật nghe thấy có cái gì đó bay lên bay xuống, đối phương lại nói:"Đa ta đạo hữu đã tương trợ, ân cứu mạng này không biết đạo hữu muốn tiểu đạo báo đáp như thế nào?"
Thanh âm của tu sĩ như câu hoặc nhân tâm, làm An Hòa Dật cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Đôi mắt của An Hòa Dật đã biến đen, chỉ cảm thấy như gương mặt bị thứ gì chạm vào, muốn xoay đầu tránh đi nhưng làm thế nào cũng không được.
Tiếng nói mê hoặc kia lại lần nữa vang lên bên tai, đối phương dựa vào vai An Hòa Dật, thở vào tai y, âm thanh phát ra như hồ yêu câu nhân, "Đạo hữu? Sao còn cho chưa về? Chẳng lẽ —— Ngươi muốn ta ——"
"Thoát một kiện quần áo?"
Lúc này An Hòa Dật chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, thanh âm của đối phương quấy đến mức khiến y mê man, hốt hoảng nghĩ, gần đây hình như có gặp được mấy đạo sĩ thích cởi quần áo thì phải.
Áp lực trên người ngày càng nặng, thân thể An Hòa Dật nghiêng nghiêng, ngả vào bóng tối.
Bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng cười khẽ, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.
Thời điểm An Hòa Dật mở mắt ra, nhìn xung quanh một phen, xác định bản thân đang ở trong phòng ở Tàng Ý Sơn thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thời tiết âm u, cây cỏ dưới chân núi cũng xanh tươi, làm y bừng tỉnh có phải y chỉ ngủ một giấc thôi đúng không.
Thôi.
Giả thì tốt, giả liền tốt.
Yên lòng, An Hòa Dật chậm rãi đi tới trước bàn. Gặp ác mộng, pha cho mình một bình trà.
Đợi đến khi y lại gần, chỉ thấy nước trên bàn đã ngưng tụ thành băng, hiện ra một hàng chữ.
"Có việc, hôm nay tiểu đạo đi trước, lần tới cởi cho ngươi xem."
.....
Đầu lại bắt đầu choáng váng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.