Chương 8
Phi Hạc
14/01/2022
"Ngươi nghỉ ngơi ở đây trước đi, ta đi tìm Thủ Ngọc sư huynh." An Hòa
Dật đơn giản giao phó một phen, không đợi cho đồ đệ trả lời đã phất tay
áo rời đi.
Chạng vạng tối, Duyên Sinh Tông có gió lớn, An Hòa Dật đạp trên thân kiếm, cúi đầu nhìn. Bởi vì không mở kết giới nên gió thổi vào mặt, lạnh buốt, An Hòa Dật mượn cái lạnh này làm đầu óc mình tỉnh táo hơn.
Y là sư tôn đã có đồ đệ, dựa theo lời Thời Minh Đạt nói, y đã hoàn thành bước đầu tiên, bước còn lại là phải tìm phương pháp thích hợp để sống chung với đồ đệ.
Đệ tử của y tên là Ôn Tu Viễn, sống ở Lâm Khâu Thành, là dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, không gây chuyện thị phi. Nói tóm lại là vừa nhìn thấy bối cảnh đã thập phần an toàn.
An Hòa Dật thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn phải cẩn thận! Cẩn thận!
Vân Ngoại Lâu tự tại chân trời, mây trắng phía trên. Cũng vì nguyên nhân này mà sương tuyết bao trùm hết tầng này đến tầng khác. Chỉ trừ chỗ kết giới cao nhất của Thời Minh Đạt là bốn mùa đều là mùa xuân, những nơi khác đều quanh năm một màu trắng xóa.
An Hòa Dật ngự kiếm phi hành một hồi lâu cũng không thấy một sinh vật sống nào.
Đi được nửa sườn núi, mưa đá lớn chừng cái đấu đổ ập xuống, An Hòa Dật điều chỉnh hướng mũi kiếm, nhẹ nhàng né đi, coi như không có chuyện gì.
"A!" Một tiếng kêu đau đớn không biết từ đâu truyền tới, An Hòa Dật dừng lại, nhìn xuống phía dưới.
Một thanh niên chậm rãi lăn lộn trên nền tuyết trắng, bên trên thỉnh thoảng mưa đá đập vào đầu, khiến hắn phải lấy tay che đầu, khó khăn đi lại. Người đi cực kì chậm chạp, An Hòa Dật không chút nghi ngờ gì, nếu hắn cứ đi như vậy thì đoán chứng năm ngày sau cũng tới được đỉnh núi.
An Hòa Dật ngự kiếm xuống phía dưới thì thấy đầu gối của đối phương đã hoàn toàn chôn vùi trong tuyết.
Đây là thiếu niên nhà ai? Thê thảm quá đi.
Mắt thấy viên mưa đá to bằng cái đầu sắp rơi trúng thiếu niên, An Hòa Dật mím môi, ngự kiếm xuống, trở tay mở kết giới.
Kiều Húc đã nhắm hai mắt lại, hắn khó khăn tới lưng chừng sườn núi, nhưng thời tiết rét lạnh, dốc đa khiến đường tới Ngoại Vân Lâu hết sức khó đi, mưa đá nên lên người hắn, hắn cũng không còn hơi sức tránh né.
Lúc viên mưa đá kia sắp rơi trúng mình, hắn nhắm chặt hai mắt lại, phẫn nộ mà lại tuyệt vọng.
Thôi bỏ đi, tới chỗ này là được rồi.
"Ngươi ổn không?"
Trong lúc hoảng hốt, Kiều Húc nghe thấy có một giọng nói ôn nhu hỏi hắn, tựa như mầm non đầu xuân, lúc gió thổi qua còn phải chậm rãi thoang thoảng vì sợ bẻ gãy nó.
Kiều Húc chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một gương mặt phổ thông rất bình thường, nhưng trên gương mặt ấy lại có một đôi mắt cất giấu sớm đầu xuân.
"Tiên... Tiên tử?" Kiều Húc ngạc nhiên.
An Hòa Dật thấy thiếu niên đối diện tựa hồ bị đông cứng tới mức choáng váng, duỗi tay vỗ đầu hắn.
"Ngươi còn sống được không?" An Hòa Dật tỉ mỉ đánh giá người đối diện.
"Có... Có thể." Vấn đề tiên tử hỏi thật kì quái.
Gió tuyết bốn phía cùng mưa đá đều dừng lại, Kiều Húc ngẩng đầu, thấy một mảng khoảng cách không trung, nam nhân trước mắt vì hắn mà ngăn cản tất cả những vật tra tấn hắn.
"Ngươi lên núi làm gì?"
"Ta... Ta tìm sư tôn." Kiều Húc lắp bắp đáp.
An Hòa Dật sững sờ, là đồ đệ của Thủ Ngọc sư huynh sao?
"Sư tôn ngươi là Thủ Ngọc sư huynh?"
"Vâng!" Kiều Húc gật đầu.
An Hòa Dật trầm mặc.
Thì ra là huấn luyện đồ đệ nghiêm khắc vậy sao?
Nhưng mà núi của hắn không cao, cũng không lạnh, chắc là không sao đâu.
"Hắt xì!" Kiều Húc hắt xì một cái, hai tay ôm lấy cơ thể.
An Hòa Dật thấy mũi của thiếu niên trước mặt bị lạnh đến đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, có chút không đành lòng. Đối với chưa tới luyện khí mà nói thì tới Vân Ngoại Lâu rất khó khăn.
"Để ta đi với ngươi một đoạn." An Hòa Dật thấy thiếu niên đối diện bệnh không nhẹ, khẳng định là không sống nổi để lên tới núi, vươn tay kéo thiếu niên qua.
Thiếu niên cúi đầu, tay nắm chặt góc áo.
"Lạnh không?" An Hòa Dật nhẹ giọng hỏi, lấy một cái áo choàng từ Linh Giới ra khoác lên người Kiều Húc.
Lăng Tiêu kiếm (?) bay nhanh lên núi, bông tuyết nhẹ nhàng bay qua, tựa như bướm trăng vào mùa đông. Kiều Húc ngơ ngác nhìn cảnh tượng mỹ lệ này.
(?) Hai chap trước còn ghi Lăng Sương kiếm mà???
"Ta mang ngươi đi tìm sư huynh." An Hòa Dật muốn hỏi sư huynh một câu, chỉ vừa mới bắt đầu rèn luyện thôi, có cần phải nghiêm khắc thế không.
Thanh kiếm chở hai người xuyên qua bạc túc (??) tung bay phía dưới, băng tuyết đặc lạnh buốt ngăn cách bên ngoài, không có cách nào quấy nhiễu hai người trong kết giới.
(??) Bạc túc: Không biết nữa, dịch Hán Việt thì ra kê bạc, tức hạt thóc bạc =v
Trong màn trắng vô biên này, tấm lụa xanh của kiếm sĩ phía trước phản chiếu qua hệt như một bức tranh thủy mặc.
An Hòa Dật cùng Kiều Húc dừng lại trước cánh cửa gỗ đỏ. Bên kia cửa ẩn ẩn tiếng cãi nhau.
"Tại sao ta đột nhiên lại có đồ đệ?" Là tiếng của Thủ Ngọc sư tôn.
"Là Tông môn an bài." Hoa Hướng Nhiên đoan chính nói.
"Không được, ta không thể có đồ đệ này!" Thời Minh Đạt kiên quyết từ chối.
"Ta cho ngươi thu. Ngươi lại không đi, ta chỉ có thể thu giúp ngươi!"
"Nhưng ngươi cũng không thể thu như vậy! Dù sao ta cũng không nhận!" Thời Minh Đạt tức giận.
Lớn lên đẹp như vậy, hắn cũng không dám nhận!
"....."
Tranh luận bên kia cánh cửa còn tiếp tục.
Kiều Húc ngoài cửa trầm mặc rũ mắt.
An Hòa Dật cứng họng.
"Sư huynh hắn thật ra không cố ý, chỉ là hắn chưa sẵn sàng thôi."
"Vâng." Kiều Húc thấp giọng đáp.
An Hòa Dật thở dài, vươn tay qua, lúc sờ tới đầu Kiều Húc thì dường như nhớ ra cái gì, hoảng loạn thu tay lại.
Bên kia cánh cửa, Tông Chủ Hoa Hướng Nhiên còn đang tranh luận với Thời Minh Đạt, An Hòa Dật ngoài cửa nghe Hoa Hướng Nhiên tức giận nói:"Bây giờ đồ đệ của ngươi còn đang ở quảng trường Đại Điển, ta nói với hắn sư tôn của hắn đang ở Vân Ngoại Lâu, ngươi không thu hắn thì giữ hắn ở lại một đêm đi."
An Hòa Dật cả kinh, quay đầu lại đã thấy Kiều Húc rưng rưng nước mắt, kìm lòng không được mà run rẩy.
"Sư huynh, ta có thể vào được không?" An Hòa Dật đợi một lát nữa, hai vị sư tôn bên kia cánh cửa lại nói gì đó làm tổn thương hắn, lập tức gõ cửa.
Cửa mở ra, Hoa Hướng Nhiên nhìn An Hòa Dật bằng biểu tình ôn hòa, nhưng vừa thấy Kiều Húc là nụ cười lập tức cứng đờ.
"Kiều Húc, mau vào đi, sư tôn của ngươi đây này." Hoa Hướng Nhiên xấu hổ.
An Hòa Dật gật đầu với Kiều Húc, đi theo Hoa Hướng Nhiên vào phòng, Kiều Húc đi theo phía sau y. Thời Minh Đạt ngẩng đầu, nhìn thấy Kiều Húc phía sau liền giật giật khóe miệng.
Mẹ ơi, nhãi con ở đâu ra mà đẹp dữ vậy. Đáng sợ quá!
An Hòa Dật thấy biểu tình của sư huynh Thời Minh Đạt không đúng lắm, nhưng cũng tự nhiên hiểu được ưu sầu của sư huynh, có điều nhớ lại cảnh tượng lúc gặp Kiều Húc thì y lại không tán đồng, "Sư huynh, lúc ta tới Vân Ngoại Lâu thì gặp được Kiều Húc, hắn một thân một mình đi giữa sườn núi tuyết lớn, suýt chút nữa đã bị mưa đá đập chết."
Sắc mặt Thời Minh Đạt biến đổi, mắt lộ vẻ áy náy, gương mặt không quá ôn nhu cau mày làm sát khí tăng lên, Kiều Húc lùi về phía sau, tay không tự giác được mà nắm tay áo An Hòa Dật.
Cả đường thất [1] im lặng trong chốc lát.
[1] Đường thất: Phòng chính.
"Khụ, là sư tôn bất cẩn, khổ cho đứa nhỏ này rồi." Thời Minh Đạt vuốt râu, "Ta thấy đứa nhỏ này với sư đệ có duyên với nhau, không bằng..."
An Hòa Dật nghe ra ý trong lời nói của Thời Minh Đạt, kinh hoảng, "Sư huynh, ta đã có một đồ đệ rồi, cũng chỉ muốn đồ đệ này, nếu hắn không xuất sư, Đàm Ngọc sẽ không nhận bất luận người nào."
Kiều Húc rốt cuộc nhịn không được, rơi nước mắt.
Thời Minh Đạt thấy đứa nhỏ này rất đáng thương, đau lòng nói:"Vậy để lại cho ta đi, hài tử chịu khổ rồi, sư tôn xin lỗi ngươi."
Kiều Húc lắc đầu, nắm chặt một chút, cuối cùng buông tay khỏi tay áo của An Hòa Dật.
An Hòa Dật không đành lòng, vội vàng hành lễ, quay đầu trở về, muốn thỉnh giáo sư huynh vấn đề gì cũng quên luôn.
Chạng vạng tối, Duyên Sinh Tông có gió lớn, An Hòa Dật đạp trên thân kiếm, cúi đầu nhìn. Bởi vì không mở kết giới nên gió thổi vào mặt, lạnh buốt, An Hòa Dật mượn cái lạnh này làm đầu óc mình tỉnh táo hơn.
Y là sư tôn đã có đồ đệ, dựa theo lời Thời Minh Đạt nói, y đã hoàn thành bước đầu tiên, bước còn lại là phải tìm phương pháp thích hợp để sống chung với đồ đệ.
Đệ tử của y tên là Ôn Tu Viễn, sống ở Lâm Khâu Thành, là dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, không gây chuyện thị phi. Nói tóm lại là vừa nhìn thấy bối cảnh đã thập phần an toàn.
An Hòa Dật thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn phải cẩn thận! Cẩn thận!
Vân Ngoại Lâu tự tại chân trời, mây trắng phía trên. Cũng vì nguyên nhân này mà sương tuyết bao trùm hết tầng này đến tầng khác. Chỉ trừ chỗ kết giới cao nhất của Thời Minh Đạt là bốn mùa đều là mùa xuân, những nơi khác đều quanh năm một màu trắng xóa.
An Hòa Dật ngự kiếm phi hành một hồi lâu cũng không thấy một sinh vật sống nào.
Đi được nửa sườn núi, mưa đá lớn chừng cái đấu đổ ập xuống, An Hòa Dật điều chỉnh hướng mũi kiếm, nhẹ nhàng né đi, coi như không có chuyện gì.
"A!" Một tiếng kêu đau đớn không biết từ đâu truyền tới, An Hòa Dật dừng lại, nhìn xuống phía dưới.
Một thanh niên chậm rãi lăn lộn trên nền tuyết trắng, bên trên thỉnh thoảng mưa đá đập vào đầu, khiến hắn phải lấy tay che đầu, khó khăn đi lại. Người đi cực kì chậm chạp, An Hòa Dật không chút nghi ngờ gì, nếu hắn cứ đi như vậy thì đoán chứng năm ngày sau cũng tới được đỉnh núi.
An Hòa Dật ngự kiếm xuống phía dưới thì thấy đầu gối của đối phương đã hoàn toàn chôn vùi trong tuyết.
Đây là thiếu niên nhà ai? Thê thảm quá đi.
Mắt thấy viên mưa đá to bằng cái đầu sắp rơi trúng thiếu niên, An Hòa Dật mím môi, ngự kiếm xuống, trở tay mở kết giới.
Kiều Húc đã nhắm hai mắt lại, hắn khó khăn tới lưng chừng sườn núi, nhưng thời tiết rét lạnh, dốc đa khiến đường tới Ngoại Vân Lâu hết sức khó đi, mưa đá nên lên người hắn, hắn cũng không còn hơi sức tránh né.
Lúc viên mưa đá kia sắp rơi trúng mình, hắn nhắm chặt hai mắt lại, phẫn nộ mà lại tuyệt vọng.
Thôi bỏ đi, tới chỗ này là được rồi.
"Ngươi ổn không?"
Trong lúc hoảng hốt, Kiều Húc nghe thấy có một giọng nói ôn nhu hỏi hắn, tựa như mầm non đầu xuân, lúc gió thổi qua còn phải chậm rãi thoang thoảng vì sợ bẻ gãy nó.
Kiều Húc chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một gương mặt phổ thông rất bình thường, nhưng trên gương mặt ấy lại có một đôi mắt cất giấu sớm đầu xuân.
"Tiên... Tiên tử?" Kiều Húc ngạc nhiên.
An Hòa Dật thấy thiếu niên đối diện tựa hồ bị đông cứng tới mức choáng váng, duỗi tay vỗ đầu hắn.
"Ngươi còn sống được không?" An Hòa Dật tỉ mỉ đánh giá người đối diện.
"Có... Có thể." Vấn đề tiên tử hỏi thật kì quái.
Gió tuyết bốn phía cùng mưa đá đều dừng lại, Kiều Húc ngẩng đầu, thấy một mảng khoảng cách không trung, nam nhân trước mắt vì hắn mà ngăn cản tất cả những vật tra tấn hắn.
"Ngươi lên núi làm gì?"
"Ta... Ta tìm sư tôn." Kiều Húc lắp bắp đáp.
An Hòa Dật sững sờ, là đồ đệ của Thủ Ngọc sư huynh sao?
"Sư tôn ngươi là Thủ Ngọc sư huynh?"
"Vâng!" Kiều Húc gật đầu.
An Hòa Dật trầm mặc.
Thì ra là huấn luyện đồ đệ nghiêm khắc vậy sao?
Nhưng mà núi của hắn không cao, cũng không lạnh, chắc là không sao đâu.
"Hắt xì!" Kiều Húc hắt xì một cái, hai tay ôm lấy cơ thể.
An Hòa Dật thấy mũi của thiếu niên trước mặt bị lạnh đến đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, có chút không đành lòng. Đối với chưa tới luyện khí mà nói thì tới Vân Ngoại Lâu rất khó khăn.
"Để ta đi với ngươi một đoạn." An Hòa Dật thấy thiếu niên đối diện bệnh không nhẹ, khẳng định là không sống nổi để lên tới núi, vươn tay kéo thiếu niên qua.
Thiếu niên cúi đầu, tay nắm chặt góc áo.
"Lạnh không?" An Hòa Dật nhẹ giọng hỏi, lấy một cái áo choàng từ Linh Giới ra khoác lên người Kiều Húc.
Lăng Tiêu kiếm (?) bay nhanh lên núi, bông tuyết nhẹ nhàng bay qua, tựa như bướm trăng vào mùa đông. Kiều Húc ngơ ngác nhìn cảnh tượng mỹ lệ này.
(?) Hai chap trước còn ghi Lăng Sương kiếm mà???
"Ta mang ngươi đi tìm sư huynh." An Hòa Dật muốn hỏi sư huynh một câu, chỉ vừa mới bắt đầu rèn luyện thôi, có cần phải nghiêm khắc thế không.
Thanh kiếm chở hai người xuyên qua bạc túc (??) tung bay phía dưới, băng tuyết đặc lạnh buốt ngăn cách bên ngoài, không có cách nào quấy nhiễu hai người trong kết giới.
(??) Bạc túc: Không biết nữa, dịch Hán Việt thì ra kê bạc, tức hạt thóc bạc =v
Trong màn trắng vô biên này, tấm lụa xanh của kiếm sĩ phía trước phản chiếu qua hệt như một bức tranh thủy mặc.
An Hòa Dật cùng Kiều Húc dừng lại trước cánh cửa gỗ đỏ. Bên kia cửa ẩn ẩn tiếng cãi nhau.
"Tại sao ta đột nhiên lại có đồ đệ?" Là tiếng của Thủ Ngọc sư tôn.
"Là Tông môn an bài." Hoa Hướng Nhiên đoan chính nói.
"Không được, ta không thể có đồ đệ này!" Thời Minh Đạt kiên quyết từ chối.
"Ta cho ngươi thu. Ngươi lại không đi, ta chỉ có thể thu giúp ngươi!"
"Nhưng ngươi cũng không thể thu như vậy! Dù sao ta cũng không nhận!" Thời Minh Đạt tức giận.
Lớn lên đẹp như vậy, hắn cũng không dám nhận!
"....."
Tranh luận bên kia cánh cửa còn tiếp tục.
Kiều Húc ngoài cửa trầm mặc rũ mắt.
An Hòa Dật cứng họng.
"Sư huynh hắn thật ra không cố ý, chỉ là hắn chưa sẵn sàng thôi."
"Vâng." Kiều Húc thấp giọng đáp.
An Hòa Dật thở dài, vươn tay qua, lúc sờ tới đầu Kiều Húc thì dường như nhớ ra cái gì, hoảng loạn thu tay lại.
Bên kia cánh cửa, Tông Chủ Hoa Hướng Nhiên còn đang tranh luận với Thời Minh Đạt, An Hòa Dật ngoài cửa nghe Hoa Hướng Nhiên tức giận nói:"Bây giờ đồ đệ của ngươi còn đang ở quảng trường Đại Điển, ta nói với hắn sư tôn của hắn đang ở Vân Ngoại Lâu, ngươi không thu hắn thì giữ hắn ở lại một đêm đi."
An Hòa Dật cả kinh, quay đầu lại đã thấy Kiều Húc rưng rưng nước mắt, kìm lòng không được mà run rẩy.
"Sư huynh, ta có thể vào được không?" An Hòa Dật đợi một lát nữa, hai vị sư tôn bên kia cánh cửa lại nói gì đó làm tổn thương hắn, lập tức gõ cửa.
Cửa mở ra, Hoa Hướng Nhiên nhìn An Hòa Dật bằng biểu tình ôn hòa, nhưng vừa thấy Kiều Húc là nụ cười lập tức cứng đờ.
"Kiều Húc, mau vào đi, sư tôn của ngươi đây này." Hoa Hướng Nhiên xấu hổ.
An Hòa Dật gật đầu với Kiều Húc, đi theo Hoa Hướng Nhiên vào phòng, Kiều Húc đi theo phía sau y. Thời Minh Đạt ngẩng đầu, nhìn thấy Kiều Húc phía sau liền giật giật khóe miệng.
Mẹ ơi, nhãi con ở đâu ra mà đẹp dữ vậy. Đáng sợ quá!
An Hòa Dật thấy biểu tình của sư huynh Thời Minh Đạt không đúng lắm, nhưng cũng tự nhiên hiểu được ưu sầu của sư huynh, có điều nhớ lại cảnh tượng lúc gặp Kiều Húc thì y lại không tán đồng, "Sư huynh, lúc ta tới Vân Ngoại Lâu thì gặp được Kiều Húc, hắn một thân một mình đi giữa sườn núi tuyết lớn, suýt chút nữa đã bị mưa đá đập chết."
Sắc mặt Thời Minh Đạt biến đổi, mắt lộ vẻ áy náy, gương mặt không quá ôn nhu cau mày làm sát khí tăng lên, Kiều Húc lùi về phía sau, tay không tự giác được mà nắm tay áo An Hòa Dật.
Cả đường thất [1] im lặng trong chốc lát.
[1] Đường thất: Phòng chính.
"Khụ, là sư tôn bất cẩn, khổ cho đứa nhỏ này rồi." Thời Minh Đạt vuốt râu, "Ta thấy đứa nhỏ này với sư đệ có duyên với nhau, không bằng..."
An Hòa Dật nghe ra ý trong lời nói của Thời Minh Đạt, kinh hoảng, "Sư huynh, ta đã có một đồ đệ rồi, cũng chỉ muốn đồ đệ này, nếu hắn không xuất sư, Đàm Ngọc sẽ không nhận bất luận người nào."
Kiều Húc rốt cuộc nhịn không được, rơi nước mắt.
Thời Minh Đạt thấy đứa nhỏ này rất đáng thương, đau lòng nói:"Vậy để lại cho ta đi, hài tử chịu khổ rồi, sư tôn xin lỗi ngươi."
Kiều Húc lắc đầu, nắm chặt một chút, cuối cùng buông tay khỏi tay áo của An Hòa Dật.
An Hòa Dật không đành lòng, vội vàng hành lễ, quay đầu trở về, muốn thỉnh giáo sư huynh vấn đề gì cũng quên luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.