Chương 31: Sống chung
Sơn Trà Miêu
15/10/2024
Anh ấy mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết. Hương Thảo vẫn luôn đối xử
với tôi rất tốt... Nhưng có một ngày khi tôi về nhà, cô ấy chuẩn bị cơm
tối xong, sau đó luôn mắng tôi vô dụng, nói tôi không xứng với cô ấy...
Tôi không dám cãi lại, nhưng cô ấy lại càng lúc càng tức giận, còn nhào
đến muốn đánh tôi.”
Hàn Nho lại òa khóc.
“Từ “Vô dụng” này là chỉ...” Thạch Dũng khó hiểu.
“Tôi cũng không hiểu. Là chê tôi kiếm được ít tiền à?” Anh ấy dừng một lúc, sau đó lại lắc đầu: “Tôi không biết... Trước đây Hương Thảo chưa từng như vậy...”
“Vậy tại sao hôm nay cậu lại trở về vào giờ này?”
“Tôi cảm thấy trong người không thoải mái... Nên tôi xin nghỉ để về nghỉ ngơi một lúc. Tôi đã không ngủ được mấy ngày rồi, cảm giác rất khó chịu. Ở đây...” Anh ấy chỉ vào ngực mình: “Ngột ngạt.”
Thạch Dũng lại tỉ mỉ tra hỏi quá khứ của Hàn Nho. Tốt nghiệp ở đâu, kết hôn lúc nào, làm công việc gì.
Dù nhìn thế nào thì Hàn Nho cũng thật sự quá nhát gan, không giống như người có năng lực gây án. Ngoài ra, anh ấy có gia đình, có công việc cố định, trong nhà cũng không có cái tủ lạnh to đùng nào.
Thạch Dũng nháy mắt với hai học sinh, sau đó ba người đi vào phòng bếp và mở cuộc họp nhỏ.
“Cháu gái thấy thế nào?” Ông ấy phát hiện Bạch Chiêu Chiêu rất thông minh nên trực tiếp hỏi cô.
Dù sao thì tên Diệp Chi Du kia cũng không có não, chỉ biết đến bạn gái của mình mà thôi.
Bạch Chiêu Chiêu nghiêm túc nói: “Cháu cảm thấy cho dù chú ấy không bị nghi ngờ thì chúng ta cũng không thể thức tỉnh chú ấy. Bởi vì chú ấy rất giống loại người bị dọa hai câu thôi là sẽ nói hết sự thật.”
Thạch Dũng cũng nghĩ như vậy, ông ấy gật đầu, sau đó lại quay sang hỏi tượng trưng Diệp Chi Du: “Cậu học sinh thì sao, đồng ý không?”
“Đồng ý!” Diệp Chi Du nói dứt khoát.
“Vậy chúng ta đều bỏ phiếu thông qua.”
Thạch Dũng từ phòng bếp đi ra.
Hàn Nho nhìn ba người với vẻ vẻ mờ mịt và đáng thương.
“Cậu Hàn, vậy cậu về nhà trước đi. Gần đây không được yên bình lắm, nếu cậu không có việc gì thì đừng ra ngoài.” Thạch Dũng nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.
Rõ ràng không mất nhiều thời gian lắm, nhưng đồng hồ lại hiện đã 5 rưỡi chiều rồi.
Bạch Chiêu Chiêu cũng phát hiện ra. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lén nói cho Diệp Chi Du biết.
Ở trong giấc mơ có ý thức, thời gian dường như trôi nhanh hơn.
Hàn Nho run rẩy đứng lên: “Vậy, chuyện Hương Thảo...”
“A, cậu đừng sợ. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp được vợ con thôi.”
Thạch Dũng rất có lệ, đẩy anh ấy ra ngoài cửa. Trong mắt ông ấy, tình cảnh của Hàn Nho hẳn là giống với Bạch Chiêu Chiêu. Đều là người sắp chết, cách biệt âm dương với người thân, đương nhiên sẽ chỉ nghe thấy giọng nói chứ không thấy người.
Thế nhưng Từ Sĩ Hưng còn đang ở nhờ nhà ông ấy. Nếu như Từ Sĩ Hưng không tăng ca thì không bao lâu nữa sẽ trở về.
Bọn họ còn chưa điều tra kỹ Từ Sĩ Hưng, nên không thể để Từ Sĩ Hưng phát hiện ra điều gì khác thường được.
“Cảnh sát, các anh có biết gì không? Các anh nói cho tôi biết đi...” Hàn Nho đau khổ cầu xin. Anh ấy cũng không ngốc, nên vẫn nhìn ra được một ít manh mối.
“Thật kỳ lạ. Vợ cậu mất tích, làm sao chúng tôi biết được. Cậu an tâm về nhà chờ đi. Có thể mấy ngày nữa cô ấy sẽ trở lại thôi.” Thạch Dũng tỏ ra lạnh lùng và tàn nhẫn, buộc anh ấy phải trở về nhà.
Lúc trở lại đã là 6 giờ rồi.
Quả nhiên, thời gian trôi nhanh hơn bình thường.
Thạch Dũng nói với hai học sinh: “Hai đứa cũng mau trở về đi. Buổi tối chú sẽ kiểm tra ý tứ của Từ Sĩ Hưng trước. Nếu anh ta thấy hai đứa ở đây thì nhất định sẽ nghi ngờ.”
Bạch Chiêu Chiêu tiện tay cầm lấy tài liệu: “Chú Thạch, cháu có thể cầm cái này về xem không?”
“Tất nhiên có thể.”
Diệp Chi Du nhân cơ hội mời Bạch Chiêu Chiêu: “Chiêu Chiêu, hay là cậu đến nhà tớ đi. Hai chúng ta ở với nhau sẽ an toàn hơn.”
“Ừ. tớ cũng cảm thấy giống như trong phim kinh dị vậy, không nên ở một mình.” Bạch Chiêu Chiêu ôm tài liệu và đi theo Diệp Chi Du ra ngoài: “Nhưng tớ về nhà lấy chút đồ đã.”
“Được. Tớ đi với cậu...”
“Hả? Hai đứa, đợi đã.” Thạch Dũng đột nhiên hoàn hồn, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người. Sau đó ông ấy gãi mặt, biểu tình có hơi xấu hổ.
“Sao thế ạ?” Bạch Chiêu Chiêu quay đầu lại.
Sau khi sắp xếp lại lời nói xong thì Thạch Dũng lấy khí thế của bề trên mà nhắc nhở: “Hai đứa... Mặc dù không có phụ huynh để ý thì cũng không được làm xằng làm bậy, biết chưa!”
“Hả?” Diệp Chi Du tỉnh ngộ trước, cậu bỗng đỏ mặt, luống cuống nói: “Xằng bậy cái gì! Chú Thạch, chú đừng nói lung tung được không?!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Khụ, tôi có ý tốt mà... Đều là người từng trải. Nhất là cậu, cậu nhóc, cậu thành thật một chút.”
Sắc mặt Diệp Chi Du như con tôm hùm chín tuyệt đẹp, cậu cao giọng nói: “Cháu vẫn luôn thành thật! Sao chú lại nghĩ cháu như thế? Đây tính là gì! Chú nói như thế xong, chúng cháu rất xấu hổ đấy!”
Bạch Chiêu Chiêu lại tò mò hỏi: “Chúng ta đã là nửa quỷ rồi. Cho dù làm xằng làm bậy, thì sẽ có kết quả gì à?”
“Hả?” Lần này đến lượt Thạch Dũng bị hỏi.
“Nếu như mang thai, sẽ sinh ra thai quỷ à? Sinh nở có giống con người không? Hay là giống như trong thần thoại, Zeus đã sinh ra Athena bằng cách móc từ trong đầu ra.” Cô lại hỏi Diệp Chi Du: “Cậu có hỏi bà Tôn chuyện này chưa?”
“Ặc... Chưa. Tớ hỏi cái này làm gì? Như kiểu tớ là kẻ biến thái ấy...” Diệp Chi Du khổ không thể tả. Cậu thậm chí còn chẳng biết rằng Athena được sinh ra từ đầu. Lạ lùng như thế, nhất định là do người đàn ông muốn có con nên mới bịa ra.
“Không phải cậu còn hỏi cả Tôn Ngộ Không rồi à?” Cô bĩu môi.
“Tóm lại là...” Thạch Dũng vội vàng xen vào.
“Chú yên tâm đi. Chúng cháu sẽ không làm bậy đâu.” Bạch Chiêu Chiêu mỉm cười cắt ngang lời ông ấy, sau đó cô xua tay với ông ấy: “Chúng cháu đi trước đây!”
-
Hai người đi lấy đồ xong rồi xuống tầng, trở lại căn nhà hoành tráng của Diệp Chi Du.
“Cậu... cậu còn muốn ăn gì nữa không? Diệp Chi Du lấy ra một đống đồ ăn vặt giống như dâng lên bảo bối: “Có điểm tâm.”
Ánh mắt cô sáng lên như mèo con, cô căng thẳng rụt rè, cố gắng không tỏ ra vẻ quá háo hức: “Có bánh bông lan nhân ruốc không?”
Cậu vội vàng lôi ra một cái bánh bông lan nhân ruốc từ trong túi đồ ăn vặt và đưa cho cô.
Bạch Chiêu Chiêu cầm lấy, chậm rãi xé vỏ và bắt đầu ăn— Ăn gì cũng phải có chừng mực, phải giống như mình đã từng được ăn rồi— Đây là điều mẹ cô đã dạy cô.
Trong ánh sáng ấm áp của căn phòng, tay trái cô cầm bánh bông lan nhân ruốc và giơ lên bên cạnh đường cong hàm mềm mại. Ngón tay cô cong tự nhiên, giống như một đóa hoa sen nhỏ yếu ớt chưa nở.
Không hiểu tại sao, Diệp Chi Du bỗng cảm thấy tâm tình bồn chồn của mình đã bình tĩnh lại.
Dáng vẻ ăn uống của Chiêu Chiêu thật đáng yêu.
Cậu ý thức được nếu mình còn tiếp tục nhìn thì sẽ trở thành kẻ ngốc mất, nên cậu vội vàng nói: “Cậu ăn từ từ nhé, tớ đi sắp xếp phòng cho cậu.”
Cảm xúc dâng trào, cậu lấy ga giường và chiếc chăn sạch sẽ từ trong tủ quần áo của phòng ngủ phụ ra rồi cẩn thận trải giường cho cô.
Biểu cảm thành kính giống như đang trang trí phòng mới cho mình.
Vừa nghĩ đến việc sẽ được sinh hoạt cùng một nhà với Bạch Chiêu Chiêu thì lồng ngực cậu lại bắt đầu phấn khích tột độ. Cậu không khỏi ảo tưởng đến các loại tình tiết nên và không nên xuất hiện trong các bộ phim thần tượng.
“Diệp Chi Du, mày đừng hèn mọn như thế, đừng có nghĩ lung tung nữa...” Cậu tự mắng mình, lại không khỏi oán giận Thạch Dũng.
Nếu không phải do ông ấy lắm chuyện thì mình đã không cần thất thường như thế này.
-
Đến ban đêm.
Dù đã là nửa quỷ rồi, nhưng Bạch Chiêu Chiêu vẫn cẩn thận rửa mặt chải đầu.
Cô quấn chăn nằm ở trên giường, mở điện thoại di động ra và lướt xem những bức ảnh ở bên trong.
Có thể là do cô thường xuyên xem những bức ảnh này, nên ảnh chụp ở trong điện thoại di động vẫn rõ nét như cũ.
Cô ngẩn người, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của mình và mẹ.
Đây là lần duy nhất mẹ cô đưa cô đến một công viên giải trí không nổi tiếng lắm. Là loại công viên giải trí nhỏ chỉ có ở các thành phố hạng ba và bốn. Nhưng ngày hôm đó, tòa án phán quyết bố cô kháng cáo không thành. Ngoài ra, bố cô còn làm cô bị thương, nên thẩm phán yêu cầu cưỡng chế thi hành án bồi thường.
Số tiền phải trả lại cho mẹ cô là 100.000 nhân dân tệ. Sau đó mẹ đã dẫn cô đi công viên giải trí để ăn mừng.
Trong công viên có kẹo bông gòn, có xe điện đụng, còn có vòng đu quay nhỏ và ghế xoay hình cốc trà.
Cô và mẹ cùng nở nụ cười rạng rỡ, đứng trước ngôi nhà kẹo và giơ tay kiểu chữ V quê mùa.
Tấm tiếp theo, hai người cùng làm những biểu cảm kỳ quái.
Bạch Chiêu Chiêu nở nụ cười, sau đó cô ngừng lại, nước mắt chảy xuống.
Sau khi ly dị, mẹ vẫn luôn duy trì sự lạc quan. Sóng gió ly dị dường như không để lại dấu vết đau lòng nào trên gương mặt của bà. Bà tựa như một gốc cây vững trãi và tràn đầy sức sống, chống đỡ cho đứa con gái bên cạnh mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Bạch Chiêu Chiêu biết, cô là người được mẹ bảo vệ, cũng là chỗ dựa của mẹ. Nếu cô thật sự gặp phải chuyện bất trắc gì— Ví dụ như đang nằm trong bệnh viện mà không rõ sống chết— Mẹ cô nhất định sẽ đau khổ đến sụp đổ...
Ngón tay cô vuốt ve nụ cười của mẹ.
“Mẹ, mẹ phải đợi con. Mẹ đừng sợ... Con nhất định sẽ trở lại bên cạnh mẹ.”
Cô thì thầm, nước mắt rơi xuống màn hình, làm cho khuôn mặt của mẹ cô vặn vẹo một cách kỳ quái.
Cô nhanh chóng lấy tay lau đi—
“Ong ong ong...”
Điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Là một cuộc điện thoại gọi đến từ số máy lạ.
Cô ngồi bật dậy rồi ngẩn người nhìn chằm chằm vào dãy số đó.
Nếu là cô trước đây thì nhất định sẽ rất sợ hãi. Nhưng bây giờ cô đã không còn sợ hãi nữa rồi.
Sau khi bình tĩnh lại thì cô ấn nút nghe.
“Alo...” Cô nhỏ giọng nói: “Cô tìm ai?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của một người phụ nữ: “Em gái, em đã chuẩn bị xong chưa?”
Giọng nói và giọng điệu quen thuộc— Là người phụ nữ đã gọi điện cho cô lúc trước.
Bạch Chiêu Chiêu cẩn thận hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Giọng nói khàn khàn, giống như đang ghé vào tai cô và nói: “Chuẩn bị đi, em phải giết gã ta...”
“Cô muốn tôi phải giết ai? Cô là ai?”
“...” Đầu dây bên kia đột nhiên yên lặng.
“Sao cô không nói gì? Alo?”
Một lúc lâu sau, người phụ nữ kia lẩm bẩm nói: “Tôi là ai? Tôi muốn giết ai?”
Lúc nói chuyện, cô ta lộ ra tinh thần hỗn loạn. Bạch Chiêu Chiêu nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Nếu cô không nhớ mình là ai, vậy cô đang ở đâu gọi điện cho tôi? Tôi đi tìm cô!”
“Tôi đang ở đâu?” Dường như người phụ nữ kia đang hoảng sợ mà nhìn xung quanh, một lúc sau mới thấp giọng nói với cô: “Tôi... tôi đang ở vùng đất bất hạnh. Ở đây... ở đây đáng sợ quá... Hu hu hu. Em gái, em phải giết gã ta... Chị sẽ giúp em, chị sẽ giúp em...”
“Vùng đất bất hạnh ở đâu?” Bạch Chiêu Chiêu hỏi dồn dập.
“Vùng đất bất hạnh, ở nơi ký ức sụp đổ... Nếu em không tìm thấy thì thử thêm vài lần nữa...”
Bạch Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra.
Hóa ra là cấm địa...
Cô chần chờ. Chẳng lẽ người phụ nữ gọi điện đến là ác quỷ ở cấm địa và đang muốn lừa gạt những bán sinh linh như bọn họ hả?
Nhưng mà hình như đến tận bây giờ mới chỉ có một mình cô nhận được cuộc điện thoại như thế này.
Nếu Diệp Chi Du nhận được thì chắc chắn cậu sẽ nói cho cô biết trước.
“Em đến tìm chị đi... Chị sắp không chịu nổi nữa rồi... Chị khổ quá em gái ơi... Em phải giết gã ta... Không thấy gã chết, chị không cam lòng!” Điện thoại bị ngắt trong tiếng khóc của người phụ nữ.
Bạch Chiêu Chiêu lại nằm xuống, trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ. Có lẽ, cho dù phải mạo hiểm thì cô cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để tìm được người phụ nữ này. Chỉ là, làm sao để đi vào cấm địa mà không bị hại chết đây...
Đầu óc nghĩ linh tinh, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, Bạch Chiêu Chiêu bị ánh sáng chói mắt đánh thức.
Ánh sáng rất mạnh, ngày cả mí mắt cũng không thể cản được.
Cô nheo mắt lại, cố gắng thích nghi với mọi thứ trước mắt...
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao trên đầu cô lại có thêm một cái đèn sợi đốt cực lớn?
“Ôi...” Sau khi mở miệng phát ra âm thanh mơ màng, cô ngây ngẩn cả người. Sao giọng nói của cô lại biến thành một người đàn ông rồi?!
Không những thế, ngay cả lời nói phát ra từ miệng cô cũng hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô: “A a a. Đừng, đừng giết tôi...!”
Cô liều mạng ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn chói mắt, cô nhìn thấy một bóng đen đang đứng ở đó.
Giọng nói của bóng đen vang lên, nhưng rất mơ hồ, nghe không rõ ràng: “Hả? Mày nói cái gì?”
“Đừng giết tôi, xin cậu, mau dừng lại...”
“Ha ha...” Bóng đen cười nhẹ, giống như nghĩ là cô đang nói một chuyện buồn cười gì đó: “Dừng lại?”
“Đúng thế, đúng thế. Xin cậu... xin cậu. Tôi không muốn chết...” Bạch Chiêu Chiêu cảm giác được mình đã không khống chế được mà tiểu rồi.
“Vậy thì rắc rối đấy...” Giọng điệu trêu tức, sau đó bóng đen giơ hai cái gì đó rất lớn ở trong tay lên: “Đến bước này rồi mới nói.”
Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn rõ hai thứ kia.
Đó là hai cái chân đầy lông!
Là hai chân của người đàn ông đang nói chuyện!
Hàn Nho lại òa khóc.
“Từ “Vô dụng” này là chỉ...” Thạch Dũng khó hiểu.
“Tôi cũng không hiểu. Là chê tôi kiếm được ít tiền à?” Anh ấy dừng một lúc, sau đó lại lắc đầu: “Tôi không biết... Trước đây Hương Thảo chưa từng như vậy...”
“Vậy tại sao hôm nay cậu lại trở về vào giờ này?”
“Tôi cảm thấy trong người không thoải mái... Nên tôi xin nghỉ để về nghỉ ngơi một lúc. Tôi đã không ngủ được mấy ngày rồi, cảm giác rất khó chịu. Ở đây...” Anh ấy chỉ vào ngực mình: “Ngột ngạt.”
Thạch Dũng lại tỉ mỉ tra hỏi quá khứ của Hàn Nho. Tốt nghiệp ở đâu, kết hôn lúc nào, làm công việc gì.
Dù nhìn thế nào thì Hàn Nho cũng thật sự quá nhát gan, không giống như người có năng lực gây án. Ngoài ra, anh ấy có gia đình, có công việc cố định, trong nhà cũng không có cái tủ lạnh to đùng nào.
Thạch Dũng nháy mắt với hai học sinh, sau đó ba người đi vào phòng bếp và mở cuộc họp nhỏ.
“Cháu gái thấy thế nào?” Ông ấy phát hiện Bạch Chiêu Chiêu rất thông minh nên trực tiếp hỏi cô.
Dù sao thì tên Diệp Chi Du kia cũng không có não, chỉ biết đến bạn gái của mình mà thôi.
Bạch Chiêu Chiêu nghiêm túc nói: “Cháu cảm thấy cho dù chú ấy không bị nghi ngờ thì chúng ta cũng không thể thức tỉnh chú ấy. Bởi vì chú ấy rất giống loại người bị dọa hai câu thôi là sẽ nói hết sự thật.”
Thạch Dũng cũng nghĩ như vậy, ông ấy gật đầu, sau đó lại quay sang hỏi tượng trưng Diệp Chi Du: “Cậu học sinh thì sao, đồng ý không?”
“Đồng ý!” Diệp Chi Du nói dứt khoát.
“Vậy chúng ta đều bỏ phiếu thông qua.”
Thạch Dũng từ phòng bếp đi ra.
Hàn Nho nhìn ba người với vẻ vẻ mờ mịt và đáng thương.
“Cậu Hàn, vậy cậu về nhà trước đi. Gần đây không được yên bình lắm, nếu cậu không có việc gì thì đừng ra ngoài.” Thạch Dũng nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.
Rõ ràng không mất nhiều thời gian lắm, nhưng đồng hồ lại hiện đã 5 rưỡi chiều rồi.
Bạch Chiêu Chiêu cũng phát hiện ra. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lén nói cho Diệp Chi Du biết.
Ở trong giấc mơ có ý thức, thời gian dường như trôi nhanh hơn.
Hàn Nho run rẩy đứng lên: “Vậy, chuyện Hương Thảo...”
“A, cậu đừng sợ. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp được vợ con thôi.”
Thạch Dũng rất có lệ, đẩy anh ấy ra ngoài cửa. Trong mắt ông ấy, tình cảnh của Hàn Nho hẳn là giống với Bạch Chiêu Chiêu. Đều là người sắp chết, cách biệt âm dương với người thân, đương nhiên sẽ chỉ nghe thấy giọng nói chứ không thấy người.
Thế nhưng Từ Sĩ Hưng còn đang ở nhờ nhà ông ấy. Nếu như Từ Sĩ Hưng không tăng ca thì không bao lâu nữa sẽ trở về.
Bọn họ còn chưa điều tra kỹ Từ Sĩ Hưng, nên không thể để Từ Sĩ Hưng phát hiện ra điều gì khác thường được.
“Cảnh sát, các anh có biết gì không? Các anh nói cho tôi biết đi...” Hàn Nho đau khổ cầu xin. Anh ấy cũng không ngốc, nên vẫn nhìn ra được một ít manh mối.
“Thật kỳ lạ. Vợ cậu mất tích, làm sao chúng tôi biết được. Cậu an tâm về nhà chờ đi. Có thể mấy ngày nữa cô ấy sẽ trở lại thôi.” Thạch Dũng tỏ ra lạnh lùng và tàn nhẫn, buộc anh ấy phải trở về nhà.
Lúc trở lại đã là 6 giờ rồi.
Quả nhiên, thời gian trôi nhanh hơn bình thường.
Thạch Dũng nói với hai học sinh: “Hai đứa cũng mau trở về đi. Buổi tối chú sẽ kiểm tra ý tứ của Từ Sĩ Hưng trước. Nếu anh ta thấy hai đứa ở đây thì nhất định sẽ nghi ngờ.”
Bạch Chiêu Chiêu tiện tay cầm lấy tài liệu: “Chú Thạch, cháu có thể cầm cái này về xem không?”
“Tất nhiên có thể.”
Diệp Chi Du nhân cơ hội mời Bạch Chiêu Chiêu: “Chiêu Chiêu, hay là cậu đến nhà tớ đi. Hai chúng ta ở với nhau sẽ an toàn hơn.”
“Ừ. tớ cũng cảm thấy giống như trong phim kinh dị vậy, không nên ở một mình.” Bạch Chiêu Chiêu ôm tài liệu và đi theo Diệp Chi Du ra ngoài: “Nhưng tớ về nhà lấy chút đồ đã.”
“Được. Tớ đi với cậu...”
“Hả? Hai đứa, đợi đã.” Thạch Dũng đột nhiên hoàn hồn, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người. Sau đó ông ấy gãi mặt, biểu tình có hơi xấu hổ.
“Sao thế ạ?” Bạch Chiêu Chiêu quay đầu lại.
Sau khi sắp xếp lại lời nói xong thì Thạch Dũng lấy khí thế của bề trên mà nhắc nhở: “Hai đứa... Mặc dù không có phụ huynh để ý thì cũng không được làm xằng làm bậy, biết chưa!”
“Hả?” Diệp Chi Du tỉnh ngộ trước, cậu bỗng đỏ mặt, luống cuống nói: “Xằng bậy cái gì! Chú Thạch, chú đừng nói lung tung được không?!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Khụ, tôi có ý tốt mà... Đều là người từng trải. Nhất là cậu, cậu nhóc, cậu thành thật một chút.”
Sắc mặt Diệp Chi Du như con tôm hùm chín tuyệt đẹp, cậu cao giọng nói: “Cháu vẫn luôn thành thật! Sao chú lại nghĩ cháu như thế? Đây tính là gì! Chú nói như thế xong, chúng cháu rất xấu hổ đấy!”
Bạch Chiêu Chiêu lại tò mò hỏi: “Chúng ta đã là nửa quỷ rồi. Cho dù làm xằng làm bậy, thì sẽ có kết quả gì à?”
“Hả?” Lần này đến lượt Thạch Dũng bị hỏi.
“Nếu như mang thai, sẽ sinh ra thai quỷ à? Sinh nở có giống con người không? Hay là giống như trong thần thoại, Zeus đã sinh ra Athena bằng cách móc từ trong đầu ra.” Cô lại hỏi Diệp Chi Du: “Cậu có hỏi bà Tôn chuyện này chưa?”
“Ặc... Chưa. Tớ hỏi cái này làm gì? Như kiểu tớ là kẻ biến thái ấy...” Diệp Chi Du khổ không thể tả. Cậu thậm chí còn chẳng biết rằng Athena được sinh ra từ đầu. Lạ lùng như thế, nhất định là do người đàn ông muốn có con nên mới bịa ra.
“Không phải cậu còn hỏi cả Tôn Ngộ Không rồi à?” Cô bĩu môi.
“Tóm lại là...” Thạch Dũng vội vàng xen vào.
“Chú yên tâm đi. Chúng cháu sẽ không làm bậy đâu.” Bạch Chiêu Chiêu mỉm cười cắt ngang lời ông ấy, sau đó cô xua tay với ông ấy: “Chúng cháu đi trước đây!”
-
Hai người đi lấy đồ xong rồi xuống tầng, trở lại căn nhà hoành tráng của Diệp Chi Du.
“Cậu... cậu còn muốn ăn gì nữa không? Diệp Chi Du lấy ra một đống đồ ăn vặt giống như dâng lên bảo bối: “Có điểm tâm.”
Ánh mắt cô sáng lên như mèo con, cô căng thẳng rụt rè, cố gắng không tỏ ra vẻ quá háo hức: “Có bánh bông lan nhân ruốc không?”
Cậu vội vàng lôi ra một cái bánh bông lan nhân ruốc từ trong túi đồ ăn vặt và đưa cho cô.
Bạch Chiêu Chiêu cầm lấy, chậm rãi xé vỏ và bắt đầu ăn— Ăn gì cũng phải có chừng mực, phải giống như mình đã từng được ăn rồi— Đây là điều mẹ cô đã dạy cô.
Trong ánh sáng ấm áp của căn phòng, tay trái cô cầm bánh bông lan nhân ruốc và giơ lên bên cạnh đường cong hàm mềm mại. Ngón tay cô cong tự nhiên, giống như một đóa hoa sen nhỏ yếu ớt chưa nở.
Không hiểu tại sao, Diệp Chi Du bỗng cảm thấy tâm tình bồn chồn của mình đã bình tĩnh lại.
Dáng vẻ ăn uống của Chiêu Chiêu thật đáng yêu.
Cậu ý thức được nếu mình còn tiếp tục nhìn thì sẽ trở thành kẻ ngốc mất, nên cậu vội vàng nói: “Cậu ăn từ từ nhé, tớ đi sắp xếp phòng cho cậu.”
Cảm xúc dâng trào, cậu lấy ga giường và chiếc chăn sạch sẽ từ trong tủ quần áo của phòng ngủ phụ ra rồi cẩn thận trải giường cho cô.
Biểu cảm thành kính giống như đang trang trí phòng mới cho mình.
Vừa nghĩ đến việc sẽ được sinh hoạt cùng một nhà với Bạch Chiêu Chiêu thì lồng ngực cậu lại bắt đầu phấn khích tột độ. Cậu không khỏi ảo tưởng đến các loại tình tiết nên và không nên xuất hiện trong các bộ phim thần tượng.
“Diệp Chi Du, mày đừng hèn mọn như thế, đừng có nghĩ lung tung nữa...” Cậu tự mắng mình, lại không khỏi oán giận Thạch Dũng.
Nếu không phải do ông ấy lắm chuyện thì mình đã không cần thất thường như thế này.
-
Đến ban đêm.
Dù đã là nửa quỷ rồi, nhưng Bạch Chiêu Chiêu vẫn cẩn thận rửa mặt chải đầu.
Cô quấn chăn nằm ở trên giường, mở điện thoại di động ra và lướt xem những bức ảnh ở bên trong.
Có thể là do cô thường xuyên xem những bức ảnh này, nên ảnh chụp ở trong điện thoại di động vẫn rõ nét như cũ.
Cô ngẩn người, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của mình và mẹ.
Đây là lần duy nhất mẹ cô đưa cô đến một công viên giải trí không nổi tiếng lắm. Là loại công viên giải trí nhỏ chỉ có ở các thành phố hạng ba và bốn. Nhưng ngày hôm đó, tòa án phán quyết bố cô kháng cáo không thành. Ngoài ra, bố cô còn làm cô bị thương, nên thẩm phán yêu cầu cưỡng chế thi hành án bồi thường.
Số tiền phải trả lại cho mẹ cô là 100.000 nhân dân tệ. Sau đó mẹ đã dẫn cô đi công viên giải trí để ăn mừng.
Trong công viên có kẹo bông gòn, có xe điện đụng, còn có vòng đu quay nhỏ và ghế xoay hình cốc trà.
Cô và mẹ cùng nở nụ cười rạng rỡ, đứng trước ngôi nhà kẹo và giơ tay kiểu chữ V quê mùa.
Tấm tiếp theo, hai người cùng làm những biểu cảm kỳ quái.
Bạch Chiêu Chiêu nở nụ cười, sau đó cô ngừng lại, nước mắt chảy xuống.
Sau khi ly dị, mẹ vẫn luôn duy trì sự lạc quan. Sóng gió ly dị dường như không để lại dấu vết đau lòng nào trên gương mặt của bà. Bà tựa như một gốc cây vững trãi và tràn đầy sức sống, chống đỡ cho đứa con gái bên cạnh mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Bạch Chiêu Chiêu biết, cô là người được mẹ bảo vệ, cũng là chỗ dựa của mẹ. Nếu cô thật sự gặp phải chuyện bất trắc gì— Ví dụ như đang nằm trong bệnh viện mà không rõ sống chết— Mẹ cô nhất định sẽ đau khổ đến sụp đổ...
Ngón tay cô vuốt ve nụ cười của mẹ.
“Mẹ, mẹ phải đợi con. Mẹ đừng sợ... Con nhất định sẽ trở lại bên cạnh mẹ.”
Cô thì thầm, nước mắt rơi xuống màn hình, làm cho khuôn mặt của mẹ cô vặn vẹo một cách kỳ quái.
Cô nhanh chóng lấy tay lau đi—
“Ong ong ong...”
Điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Là một cuộc điện thoại gọi đến từ số máy lạ.
Cô ngồi bật dậy rồi ngẩn người nhìn chằm chằm vào dãy số đó.
Nếu là cô trước đây thì nhất định sẽ rất sợ hãi. Nhưng bây giờ cô đã không còn sợ hãi nữa rồi.
Sau khi bình tĩnh lại thì cô ấn nút nghe.
“Alo...” Cô nhỏ giọng nói: “Cô tìm ai?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của một người phụ nữ: “Em gái, em đã chuẩn bị xong chưa?”
Giọng nói và giọng điệu quen thuộc— Là người phụ nữ đã gọi điện cho cô lúc trước.
Bạch Chiêu Chiêu cẩn thận hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Giọng nói khàn khàn, giống như đang ghé vào tai cô và nói: “Chuẩn bị đi, em phải giết gã ta...”
“Cô muốn tôi phải giết ai? Cô là ai?”
“...” Đầu dây bên kia đột nhiên yên lặng.
“Sao cô không nói gì? Alo?”
Một lúc lâu sau, người phụ nữ kia lẩm bẩm nói: “Tôi là ai? Tôi muốn giết ai?”
Lúc nói chuyện, cô ta lộ ra tinh thần hỗn loạn. Bạch Chiêu Chiêu nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Nếu cô không nhớ mình là ai, vậy cô đang ở đâu gọi điện cho tôi? Tôi đi tìm cô!”
“Tôi đang ở đâu?” Dường như người phụ nữ kia đang hoảng sợ mà nhìn xung quanh, một lúc sau mới thấp giọng nói với cô: “Tôi... tôi đang ở vùng đất bất hạnh. Ở đây... ở đây đáng sợ quá... Hu hu hu. Em gái, em phải giết gã ta... Chị sẽ giúp em, chị sẽ giúp em...”
“Vùng đất bất hạnh ở đâu?” Bạch Chiêu Chiêu hỏi dồn dập.
“Vùng đất bất hạnh, ở nơi ký ức sụp đổ... Nếu em không tìm thấy thì thử thêm vài lần nữa...”
Bạch Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra.
Hóa ra là cấm địa...
Cô chần chờ. Chẳng lẽ người phụ nữ gọi điện đến là ác quỷ ở cấm địa và đang muốn lừa gạt những bán sinh linh như bọn họ hả?
Nhưng mà hình như đến tận bây giờ mới chỉ có một mình cô nhận được cuộc điện thoại như thế này.
Nếu Diệp Chi Du nhận được thì chắc chắn cậu sẽ nói cho cô biết trước.
“Em đến tìm chị đi... Chị sắp không chịu nổi nữa rồi... Chị khổ quá em gái ơi... Em phải giết gã ta... Không thấy gã chết, chị không cam lòng!” Điện thoại bị ngắt trong tiếng khóc của người phụ nữ.
Bạch Chiêu Chiêu lại nằm xuống, trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ. Có lẽ, cho dù phải mạo hiểm thì cô cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để tìm được người phụ nữ này. Chỉ là, làm sao để đi vào cấm địa mà không bị hại chết đây...
Đầu óc nghĩ linh tinh, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, Bạch Chiêu Chiêu bị ánh sáng chói mắt đánh thức.
Ánh sáng rất mạnh, ngày cả mí mắt cũng không thể cản được.
Cô nheo mắt lại, cố gắng thích nghi với mọi thứ trước mắt...
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao trên đầu cô lại có thêm một cái đèn sợi đốt cực lớn?
“Ôi...” Sau khi mở miệng phát ra âm thanh mơ màng, cô ngây ngẩn cả người. Sao giọng nói của cô lại biến thành một người đàn ông rồi?!
Không những thế, ngay cả lời nói phát ra từ miệng cô cũng hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô: “A a a. Đừng, đừng giết tôi...!”
Cô liều mạng ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn chói mắt, cô nhìn thấy một bóng đen đang đứng ở đó.
Giọng nói của bóng đen vang lên, nhưng rất mơ hồ, nghe không rõ ràng: “Hả? Mày nói cái gì?”
“Đừng giết tôi, xin cậu, mau dừng lại...”
“Ha ha...” Bóng đen cười nhẹ, giống như nghĩ là cô đang nói một chuyện buồn cười gì đó: “Dừng lại?”
“Đúng thế, đúng thế. Xin cậu... xin cậu. Tôi không muốn chết...” Bạch Chiêu Chiêu cảm giác được mình đã không khống chế được mà tiểu rồi.
“Vậy thì rắc rối đấy...” Giọng điệu trêu tức, sau đó bóng đen giơ hai cái gì đó rất lớn ở trong tay lên: “Đến bước này rồi mới nói.”
Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn rõ hai thứ kia.
Đó là hai cái chân đầy lông!
Là hai chân của người đàn ông đang nói chuyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.