Chương 2: Những con người đặc biệt
Miny
02/01/2014
- Chào mừng đến lớp
11A, lớp học đặc biệt.
Hắn ngẩn người ra một lúc rồi tự nhiên bị nó nắm lấy cánh tay lôi đến phòng y tế.
- Nè… nè. Ai cho tự tiện xông vô đây?
Bà cô y tế trừng mắt nhìn nó và tên đó.
- Thế em lên nói với thầy hiệu trưởng là cô không hoàn thành trách nhiệm nhé. Học sinh bị thương mà không cho băng bó. Thế nào?
Nó không sợ, nhìn bà cô mà sát khí tỏa ra.
- Em… Thôi muốn làm gì thì tùy.
Nói rồi bả hất mặt, nói thật thì bả nhìn nó tự nhiên lấy sợ nên mới làm vậy cho đỡ nhục. Thấy không? Thành viên 11A luôn bị như thế ở trường.
- Ngồi xuống đi
Nó nhếch miệng, rồi quay sang cậu. Khẽ nắm lấy bàn tay hắn:
- Mai mốt có làm gì thì cũng đừng có để bị thương như thế này. Đối với sát thủ như cậu, không phải cánh tay là quan trọng nhất hay sao?
Hắn ngạc nhiên:
- Sao… sao… cô biết?
Nó cười. Không nói gì, nó băng bó vết thương cho hắn. Nhìn nó, hắn có cảm giác gì đó thân thuộc lắm. Tuy nó băng bó không đẹp nhưng sao hắn thấy đẹp quá. Chợt nó lên tiếng:
- Cậu tên gì?
- Ưm… Phong.
Nó nhìn Phong. Cười tiếp. Phong nhăn
- Làm gì cô cười hoài vậy? Mới xuất viện à?
- Tên này… Thôi hôm nay ta đại từ đại bi bỏ qua cho ngươi. Ngồi yên để tui băng bó cho.
- Vừa đánh vừa xoa đó hả?
Nó “hứ” một tiếng rồi đứng dậy.
- Nhanh đi, tiết học bắt đầu rồi đó.
Phong đứng dậy theo nó. Đi theo nó mà cậu khẽ nở nụ cười.
- Về rồi đây!
Cả lớp vui mừng khi thấy nó.
- Được rồi, biết tui đẹp mà. Tui có “ đem” bạn mới về nè.
Nói rồi hắn đi vào. Tay gãi gãi đầu vì ngượng:
- Ưm… Tui tên Phong. Mong mọi người giúp đỡ.
Cả lớp hò reo vui mừng nhưng chợt tắt khi thấy bà cô Thúy- chủ nhiệm 11B (Lớp giỏi nhất khối)
- Các em có biết bây giờ là giờ học không?
Cả lớp im bặt cụp đầu xuống nhưng đứa nào cũng đang sôi máu.
- Ủa cô Vân cũng có ở đây à? Xin lỗi. Tôi không nhìn thấy.
- Em xin lỗi đã làm phiền đến chị.
- Không sao đâu. Học trò mà, không ai dạy bảo thì mình nói giúp một tiếng có sao đâu.
Cả lớp như điên tiết lên. Ngọc đi tới, giả vờ không thấy bả, đụng bả một cái, rồi giả bộ cuốn quýnh lên:
- Ủa cô ở đây hả, nãy giờ em không thấy cô. Mà cô không đi dạy sao? Lớp ồn quá trời kìa cô. À chắc cô sang nói chuyện với cô tụi em. Thôi để em qua nói tụi nó im lặng. để mất công người ta nói lớp này không dược dạy thì mất danh tiếng lớp 11B hết. Học trò mà cô, không có người dạy thì chúng sẽ hư đó. Thật mừng cho lớp em là có được cô chỉ dạy chứ không thôi người ta nói tụi em như 11B thì chết mất.
Nó buông một lèo, bà cô không kịp nói gì, mặt đỏ lừ vì giận:
- Em…
Bả giậm gót thật mạnh rồi về lớp. Ở bên đây, tụi nó vẫn có thể nghe được những lời trút giận của bà cô lên lớp 11B. Nó quay vào lớp, nở nụ cười chiến thắng. Cô Vân không nói gì.
- Thôi được rồi. Phong, em ngồi kế Ngọc đi. Ngọc, em không được ăn hiếp bạn đó.
- Em hiền thấy mồ.
Nói rồi nó cười với Phong.
Ra chơi…
- Bà con! Đóng tất cả cửa lại.
Nhanh chóng các cánh cửa khép kín lại. Nó từ từ bước lên bục
- Hôm nay lớp ta có thêm một thành viên mới. Vậy là trở lại sĩ số ban đầu. Rồi bắt đầu giới thiệu đi tụi bây.
Tụi nó hí hửng:
- Tui tên Quân. Chuyên nghề sát thủ
- Minh. Điệp viên
- Hà. Hacker
- Linh. Sát thủ
- Tuấn. Mật vụ
…
- Còn tui là Ngọc. Chuyên nghề sát thủ, kiêm tình báo và điệp viên
Nghe tụi nó giới thiệu xong mà hắn không khỏi ngặc nhiên, Thì ra đây là bất ngờ mà ba hắn nói với hắn. Lớp học đào tạo những con người này. Những người giống hắn, một sát thủ. Những con người đặc biệt.
Hắn ngẩn người ra một lúc rồi tự nhiên bị nó nắm lấy cánh tay lôi đến phòng y tế.
- Nè… nè. Ai cho tự tiện xông vô đây?
Bà cô y tế trừng mắt nhìn nó và tên đó.
- Thế em lên nói với thầy hiệu trưởng là cô không hoàn thành trách nhiệm nhé. Học sinh bị thương mà không cho băng bó. Thế nào?
Nó không sợ, nhìn bà cô mà sát khí tỏa ra.
- Em… Thôi muốn làm gì thì tùy.
Nói rồi bả hất mặt, nói thật thì bả nhìn nó tự nhiên lấy sợ nên mới làm vậy cho đỡ nhục. Thấy không? Thành viên 11A luôn bị như thế ở trường.
- Ngồi xuống đi
Nó nhếch miệng, rồi quay sang cậu. Khẽ nắm lấy bàn tay hắn:
- Mai mốt có làm gì thì cũng đừng có để bị thương như thế này. Đối với sát thủ như cậu, không phải cánh tay là quan trọng nhất hay sao?
Hắn ngạc nhiên:
- Sao… sao… cô biết?
Nó cười. Không nói gì, nó băng bó vết thương cho hắn. Nhìn nó, hắn có cảm giác gì đó thân thuộc lắm. Tuy nó băng bó không đẹp nhưng sao hắn thấy đẹp quá. Chợt nó lên tiếng:
- Cậu tên gì?
- Ưm… Phong.
Nó nhìn Phong. Cười tiếp. Phong nhăn
- Làm gì cô cười hoài vậy? Mới xuất viện à?
- Tên này… Thôi hôm nay ta đại từ đại bi bỏ qua cho ngươi. Ngồi yên để tui băng bó cho.
- Vừa đánh vừa xoa đó hả?
Nó “hứ” một tiếng rồi đứng dậy.
- Nhanh đi, tiết học bắt đầu rồi đó.
Phong đứng dậy theo nó. Đi theo nó mà cậu khẽ nở nụ cười.
- Về rồi đây!
Cả lớp vui mừng khi thấy nó.
- Được rồi, biết tui đẹp mà. Tui có “ đem” bạn mới về nè.
Nói rồi hắn đi vào. Tay gãi gãi đầu vì ngượng:
- Ưm… Tui tên Phong. Mong mọi người giúp đỡ.
Cả lớp hò reo vui mừng nhưng chợt tắt khi thấy bà cô Thúy- chủ nhiệm 11B (Lớp giỏi nhất khối)
- Các em có biết bây giờ là giờ học không?
Cả lớp im bặt cụp đầu xuống nhưng đứa nào cũng đang sôi máu.
- Ủa cô Vân cũng có ở đây à? Xin lỗi. Tôi không nhìn thấy.
- Em xin lỗi đã làm phiền đến chị.
- Không sao đâu. Học trò mà, không ai dạy bảo thì mình nói giúp một tiếng có sao đâu.
Cả lớp như điên tiết lên. Ngọc đi tới, giả vờ không thấy bả, đụng bả một cái, rồi giả bộ cuốn quýnh lên:
- Ủa cô ở đây hả, nãy giờ em không thấy cô. Mà cô không đi dạy sao? Lớp ồn quá trời kìa cô. À chắc cô sang nói chuyện với cô tụi em. Thôi để em qua nói tụi nó im lặng. để mất công người ta nói lớp này không dược dạy thì mất danh tiếng lớp 11B hết. Học trò mà cô, không có người dạy thì chúng sẽ hư đó. Thật mừng cho lớp em là có được cô chỉ dạy chứ không thôi người ta nói tụi em như 11B thì chết mất.
Nó buông một lèo, bà cô không kịp nói gì, mặt đỏ lừ vì giận:
- Em…
Bả giậm gót thật mạnh rồi về lớp. Ở bên đây, tụi nó vẫn có thể nghe được những lời trút giận của bà cô lên lớp 11B. Nó quay vào lớp, nở nụ cười chiến thắng. Cô Vân không nói gì.
- Thôi được rồi. Phong, em ngồi kế Ngọc đi. Ngọc, em không được ăn hiếp bạn đó.
- Em hiền thấy mồ.
Nói rồi nó cười với Phong.
Ra chơi…
- Bà con! Đóng tất cả cửa lại.
Nhanh chóng các cánh cửa khép kín lại. Nó từ từ bước lên bục
- Hôm nay lớp ta có thêm một thành viên mới. Vậy là trở lại sĩ số ban đầu. Rồi bắt đầu giới thiệu đi tụi bây.
Tụi nó hí hửng:
- Tui tên Quân. Chuyên nghề sát thủ
- Minh. Điệp viên
- Hà. Hacker
- Linh. Sát thủ
- Tuấn. Mật vụ
…
- Còn tui là Ngọc. Chuyên nghề sát thủ, kiêm tình báo và điệp viên
Nghe tụi nó giới thiệu xong mà hắn không khỏi ngặc nhiên, Thì ra đây là bất ngờ mà ba hắn nói với hắn. Lớp học đào tạo những con người này. Những người giống hắn, một sát thủ. Những con người đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.