Chương 8: Nước mắt…
Miny
02/01/2014
“ Chuyến bay đã kết thúc. Cảm ơn quý khách đã ủng hộ hãng
hàng không của chúng tôi”
Một tên con trai bước ra khiến mọi người phài ngoái đầu nhìn, làn da ngăm đen quyến rũ, thân hình cực chuẩn với chiều cao lý tưởng mà các chàng trai mơ ước.
- Chở tôi đến X
Hắn leo lên chiếc taxi khiến bao nhiêu cô nàng luyến tiếc.
Hắn đi trên đường mà không ngừng nghĩ về nó? Tại sao cô ta lại phải làm vậy, sao hắn không nhớ gì hết vậy?
Không, không cần phải nhớ, hãy chỉ nhớ lời ông chủ tịch F.M, phải ám sát tổng thống Anh, hắn về đây để triệu hồi mọi người, cũng như giải quyết nó.
Ông ta cho hắn 3 ngày, nếu trong ba ngày không giết được nó thì cứ qua Anh, chắc chắn nó sẽ qua để bảo vệ Tổng thống anh, lúc đó trả thù chưa muộn.
Bây giờ, trong lòng hắn chỉ có trả thù mà thôi.
Tại nhà JD…
- Á… anh làm gì ở đây?
Nó tỉnh dậy sau giấc ngủ và thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của JD.
- Mới sáng sớm đã hú rồi sao, khỉ?
- Anh… anh sao lại nằm chung với tui?
Hắn ngồi dậy, gãi gãi mái tóc bù xù
- Cho cô nói lại, ai là người giữa khuya leo lên giường tui, còn lấy tay tui làm gối nữa chứ.
Nó đỏ mặt, chạy vụt vào nhà tắm. Giờ hắn thấy hối hận tại sao giữa khuya không tận dụng cơ hội luôn cho rồi…(Kaka, anh ấy nghĩ gì đây?)
- Alo? Dạ, con biết rồi, ở đâu vậy papa?
…
Nó có một nhiệm vụ mới, ám sát trùm buôn bán người bất hợp pháp. Từ sáng giờ, nó không hề nói chuyện với JD, chỉ lo lúi cúi soạn gì đó. Thấy bực mình. Hắn bay lại gần nó:
- Cô đi đâu vậy? Cho tui đi với.
Nó liếc hắn một cái, thì ra nó vẫn còn giận chuyện hồi sáng. Nó hất mặt, JD chỉ biết gãi gãi đầu cười.
- Vợ à, đừng giận nữa mà. Chồng xin lỗi.
- Ặc… Ai là vợ của anh chứ.
Hắn làm mặt ngay thơ. Chớp chớp hai con mắt
- Thôi mà vợ yêu. Để chồng hun vợ một cái nha.
Nó rồi hắn tiến tới làm nó hoảng hốt. Lấy chân và tay đẩy hắn ra, la lên
- Tên điên kia, mi tránh ra coi, ta phải đi làm nhiệm vụ chứ có phải đi chơi đâu mà đòi đi theo?
Hắn vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, hai mỏ chu chu nhìn mắc cười kinh khủng nhưng trong tình cảnh này thì nó không thể cười được: nó bị ép sát vô tường, còn hắn cứ sấn tới, tay chân thì đưa ra để cản hắn. Nó bí quá, hét lớn
- Thôi được rồi, cho anh đi là được chứ gì.
- Không nói sớm làm người ta khỏi tốn công.
Nó tức xì khói, nếu bữa nào cũng vậy chắc đứng tim mà chết quá đi thôi. Từ ngày gặp hắn, lúc nào nó cũng tức xì khói vì bị chọc cho điên lên.
Một lúc sau, nó và hắn đến một bãi đất hơi vắng, lâu lâu mới thấy cặp tình nhân đi qua rồi làm gì ấy… nên nó quyết định sẽ giả vờ như nó và JD là cặp tình nhân.
JD khoát vai nó làm nó cũng bất ngờ nhưng vì đang làm nhiệm vụ nên nó không nói gì. Một tiếng sau, bỗng có một chiếc xe hơi đen đi tới. Dừng ở vị trí khá xa so với tụi nó. Một người đàn ông bước xuống, áo vét đen, mặt có một vết dao rất dài, chứng tỏ đã từng tham gia nhiều trận đổ máu. Ông ta nhìn xung quanh thì thấy hai đứa. Sợ tên đó nghi ngờ, nó quay mặt đi.
Bỗng JD nâng cằm nó lên, đặt lên môi nó một nụ hôn. Nụ hôn này khác với lúc nó hôn Phong, tê liệt hoàn toàn, hai con mắt mở thao láo. Nó thấy người đàn ông kia đã thôi nhìn hai đứa, nhưng sao hắn không buông nó ra nhỉ? Hắn đúng là lợi dụng mà. Về nhà phải cho hắn biết ta mới được. Đôi môi hắn ghì chặt lấy đôi môi nó, nó khó thở. Đánh hắn, chọt lét hắn… mà hắn vẫn không buông ra. Nó quay mặt đi chỗ khác thì bị hắn gục xuống cổ mà hôn, nó tức khí, lên gồi một phát…
Trúng phóc… hắn mặt xịu xuống.
- Anh lợi dụng vừa thôi nha. Biết là đang làm nhiệm vụ nhưng cũng phải vừa thôi chứ.
- Kaka, con khỉ như cô hôn cũng khá lắm chứ.
Hắn cười toe toét nhìn nó. Nó đỏ mặt, quay qua giả vờ tiếp tục quan sát tên kia.
Nó thấy một đám thiếu nữ đang bị trói được dẫn lên một xe chở hàng gần đó. Nó rút khẩu súng ngắm ra. Ngắm mục tiêu là tên đó thì bỗng…
Một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu nó. Nó bàng hoàng, có người theo nó ư? Sao nó không biết? Mà sao tên kia cũng không nó. Nó quay đầu lại... người nó đông cứng, kẻ chĩa súng vào đầu nó là Phong…?! Nó dáo dát tìm xung quanh nhưng không thấy JD.
Tuy vậy, nó vẫn ngỡ là Phong chỉ đùa với nó thôi, nó ôm chầm lấy Phong vì vui sướng.
- Phong à, ông đi đâu, tui nhớ ông lắm.
Phong vẫn không thay đổi nét mặt, ánh mắt căm phẫn muốn giết chết người con gái trước mặt. Hắn định hất nó ra thì…
Nó hôn Phong.
Nụ hôn khiến tim anh như ngừng đập? Cảm giác này là gì? Nó rất quen thuộc, nhưng Phong không tài nào nhớ ra. Vị ngọt ngào bắt đầu xâm lấn. Anh như không còn tự chủ được nữa, Phong dường như đã quên hết mục đích của mình cho đến khi một tiếng súng vang lên.
Nó bỏ hắn ra. Quay sang chỗ tiếng súng đó phát ra. Tên trùm buôn bán người đã bị một phát nagy đầu. Máu nhuộm cả bãi đất bên đó. Đồng bọn ông ta hốt hoảng, định bỏ chạy thì cảnh sát xông ra. Là JD, hắn đã bắn. Hắn sang bên đó từ khi nào nhỉ? Nó xoay sang thì Phong không còn ở đó nữa. Nó cứ dáo dát tìm xung quanh nhưng vô ích.
Nụ hôn lúc nãy, vẫn còn đọng trên môi Phong. Tim anh thắt lại, có gì nghẹn lại trong cổ họng. Anh ngồi thụp xuống. Đau đầu quá, sao không nhớ được gì cả. Chỉ còn một con số không tròn trĩnh.
Trên xe, nó buồn hẳn ra, không rôm rả với JD như trước. Nó đã làm gì sai sao? Sao Phong tự nhiên biến mất. Nhớ lại đôi mắt của Phong kho nhìn nó, nó hụt hẫng, rồi tự nhiên, nước mắt tràn ra. Hắn cũng hết sức bất ngờ. Nó cứ khóc rồi nấc lên. Hắn không biết làm thế nào cả. Bỗng, nó ngất xuống vai hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm
- Phong… tui… nhớ… ông…
Trong đầu hắn bây giờ như một mớ bồng bông. Nó đang nằm trong vòng tay hắn, tại sao cứ nhớ đến tên đó? Tại sao chứ?
Hắn ẵm nó xuống xe. Khuôn mặt đầy sát khí. Hắn đạp mạnh cửa, để nó lên giường. Hắn ngồi xuống vò đầu, bứt tóc… Một chuỗi rối bời xen lẫn trong hắn.
“ Tên chết tiệt đó, hắn làm gì mà Ngọc lại yêu hắn chứ? Mình không tốt hơn hắn sao? Từ trước giờ mình luôn nhường nhiều thứ cho hắn, nhưng bây giờ thì không, mình nhất định phải có được Ngọc”
Nghĩ rồi hắn quay sang nó…
Đặt một nụ hôn lên môi nó… nóng bỏng, cuồng nhiệt, hắn muốn nó thuộc về hắn. Nhưng tại sao chứ. Không, nhất định không, nó là của hắn, chỉ của hắn thôi.
Đang lim dim thì nó thấy hơi nóng, mở mắt dậy thì nó thấy mình trong tình cảnh kì cục. Hai tay bị hắn nắm chặt, môi thì cuốn theo từng cử động của môi hắn. Nó giật mình, đạp phăng hắn ra. Một giọt nước mắt lăng dài.
- Anh nghĩ mình đang làm gì chứ? Anh biết tôi yêu Phong mà.
Hắn không nói gì, tiến sát lại gần nó hơn, khuôn mặt đầy sát khí.
- Anh, anh tính làm gì?
Sát hơn, hắn tiến lại gần hơn nữa… hắn cưỡng hôn nó. Nó không thể phản kháng gì, tay nó đã bị nắm chặt, chân cũng bị khóa. Giờ nó đang trong tình thế bị động.
Hắn bắt đầu mạnh mẽ hơn, hắn cũng không biết mình đang làm gì.
Nó khóc, khóc nhưng chẳng ai nghe…
Bỗng, có tiếng cửa sổ vỡ… Cả lớp cũng từ ngoài xông vào…
Hắn nhìn như trời trồng, từ từ bỏ nó ra. Hà chạy lại bên nó
- Đừng khóc nữa mà.
Sau đó, hắn ăn mấy bạt tay của Linh
- Tên chết tiệt, Ngọc đã làm gì chứ?
Cả đám con trai cũng xông vào
- Mày làm vậy mà coi được hả JD.
- Mày quá lắm.
...
Hắn nhìn qua nó, nó vẫn khóc, nó ôm chầm lấy Hà và đám con gái mà khóc. Hắn tiến lại.
- Tôi xin lỗi.
Nó như thức tỉnh. Nó đứng dậy, tát cho hắn một bạt tay, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra
- Anh nghĩ tôi là ai chứ? Một tiếng xin lỗi của anh là xong à?
Nó đánh tới tấp vào ngực hắn. Mỗi cú đánh, hắn cảm nhận được những gì hắn làm với nó. Tuy nó không mạnh nhưng xuyên thấu tim can anh. Tụi bạn cũng không nói gì, chỉ biết nhìn nó mà thấy xót. Người yêu bỏ đi, vậy mà bây giờ lại gặp tình cảnh như thế này. Hắn ôm nó vào lòng.
- Không, anh không xem em như món đồ chơi hay bất cứ gì cả, anh yêu em.
Ba tiếng “ anh yêu em” như xé toan tất cả. Nó ngạc nhiên, cả bọn cũng ngạc nhiên.
Bỗng, cánh cửa bị bật tung một lần nữa… là… là Phong?
Nó không tin vào mắt mình nữa. Nó đẩy hắn ra, nhưng hắn mạnh quá, hắn ghì chặt vai nó, xoay sang Phong, khẽ nhếch miệng. Phong không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn vào nó. Nhưng nó khác làm sao ấy.
- Phong, mày về hồi nào? Sao mày đi mà không nói con Ngọc tiếng nào làm nó lo quá chừng.
Phong khẽ nhếch miệng
- Chẳng phải cô ta đã có tên đó rồi sao?
- Không… không phải…
Nó cố nói với Phong nhưng bị hắn cướp lời ngay sau đó.
- Tao là anh mày đó, ăn nói cho cẩn thận.
Nó và cả lớp đều bất ngờ. Sao chứ? Phong và JD là… anh em sao.
Về Phong, anh cũng đã có nghe chủ tịch nói, Phong có một anh trai tên Ken, tên thường gọi là JD, hắn ta cũng là một sát thủ nhưng lại làm việc cho S.M. Sau khi mẹ mất, hắn đi bụi và được một gia đình nhận nuôi.
- Tôi không cần phải nói chuyện lịch sự với anh. Điều tôi muốn là con nhỏ đó.
Nói xong, hắn rút súng và chĩa thẳng vào nó.
Không, đây không phải là Phong mà nó biết. Nước mắt nó bỗng giàn giụa.
- Cô đừng giả nai nữa. Cô đã lợi dụng tôi để có được tên này chứ gì?
- Không…
Nó cố gắng hết sức thoát khỏi vòng tay của hắn. Chạy lại chỗ Phong, nó ôm hắn. Nó muốn những lời nói vừa rồi chỉ là những lời nói đùa thôi, nó lại được trong vòng tay của Phong một lần nữa, nó muốn hình ảnh nụ cười của Phong xuất hiện lần nữa…
Nhưng tất cả chỉ là mơ mà thôi, hắn hất mạnh nó ra
- Đừng nói dối nữa. Chẳng phải cô đã làm tôi mất trí nhớ rồi hay sao? May cho tôi là đã được chủ tịch F.M giúp đỡ, nếu ông ấy không nói cho tôi chắc cả đời này tôi cũng không biết chính cô là người đã làm tôi ra nông nỗi thế này?
Nó thật sự ngạc nhiên, mất trí nhớ sao? F.M sao?
Nam tiến tới, đẩy mạnh Phong
- Mày là sát thủ của F.M sao?
- Phải.
Hắn nói mà không cần suy nghĩ, nhếch môi. Quân đi lại, cho hắn một quả đấm.
- Mày nghĩ như thế nào mà mày làm vậy? Mày tin lời F.M sao?
- Chính lũ S.M tụi bây… đã giết chết mẹ tao.
Mọi người trong căn phòng này như không còn tin vào tai mình nữa. Không thể nào có chuyện đó được.
- Mày bị mất trí nhớ thì sao mày biết đó là thật hay không?
Quân cố gắng thuyết phục. Nó lại khóc
- Cho dù ông có là sát thủ của F.M đi nữa… tui luôn yêu ông…
Nó đi lại gần hắn, hôn lên đôi môi của hắn, rồi cầm súng hắn đang cầm đưa lên trán
- Ông bắn đi.
JD chạy lại ôm nó, gục xuống
- Em sao vậy? tại sao em phải chết vì hắn chứ?
Tất cả mọi người chìm trong im lặng. Phong ngồi gục xuống. Nước mắt bỗng giàn giụa.
- Cô đã làm cái quái gì thế này, sao tim tôi lại đau thế chứ?
Hắn ôm đầu đầy đau đớn. Tim nó như thắt lại, nó chạy tới chỗ hắn. Bỏ lại sau lưng đôi mắt tuyệt vọng của JD. Nó ôm chầm lấy hắn.
- Ông không cần phải suy nghĩ gì cả. Ông chỉ cần biết, người duy nhất tui yêu là ông.
Nó nhìn hắn bằng đôi mắt trìu mến. Hai đôi môi dính chặt vào nhau. Nó có thể cảm nhận được sự ấm áp thân thuộc này.
Một lúc sau thì Phong và nó cùng ngất. Còn JD, sau lúc hắn nhìn thấy nó và Phong đã phóng xe đi đâu mất. Cả hai đứa được tụi nó đưa vào bệnh viện.
- Bác sĩ, hai bạn của tụi cháu sao rồi?
Ông bác sĩ từ từ đẩy gọng kính lên. Nhìn sơ một lược cả đám.
- Bạn của các cháu không sao. Nhưng có điều, cậu con trai đó…
Không để ông bác sĩ nói hết câu, tụi nó chen vô
- Phong bị sao ạ?
- Chấn thương não hả bác sĩ?
- Hay thần kinh có vấn đề?
Quân khẽ “ suỵt” ra hiệu cho tụi nó im lặng.
- Đây là bệnh viện, tụi bây im lặng đi. Dạ, bạn của tụi cháu bị sao a?
- Ừm… sức khỏe cậu ấy thì không sao nhưng… cậu ta đã từng đi xóa trí nhớ à?
Cả lớp như trời trồng. Thế mà tụi nó tưởng hắn bị thương nên mất trí nhớ. Không ngờ…
- Có cách nào để làm cậu ta nhớ lại không?
- Theo tôi biết thì cậu ta có thể nhớ lại, nhưng chắc phải nhờ các cháu.
Tụi nó đứng ngẫm một hồi rồi chào bác sĩ.
- Tại sao Phong lại đi xóa trí nhớ nhỉ?
- No idea.
- Me too.
Hà gõ đầu tụi nó cái cốc
- Người gì mà ngốc thấy sợ. Tụi bây không thấy kì sao? Sao chủ tịch F.M lại nói với Phong là Ngọc lợi dụng rồi làm hại cậu ta chứ?
Bây giờ mọi người mới trầm trồ khen Hà giỏi. Hoàng tiếp lời.
- Tao nghĩ ổng có liên quan đến việc Phong biến mất và trí nhớ của Phong bị xóa.
Cả đám gật đầu rồi cười nham. Lại thêm một kế hoạch sắp diễn ra…
Một tên con trai bước ra khiến mọi người phài ngoái đầu nhìn, làn da ngăm đen quyến rũ, thân hình cực chuẩn với chiều cao lý tưởng mà các chàng trai mơ ước.
- Chở tôi đến X
Hắn leo lên chiếc taxi khiến bao nhiêu cô nàng luyến tiếc.
Hắn đi trên đường mà không ngừng nghĩ về nó? Tại sao cô ta lại phải làm vậy, sao hắn không nhớ gì hết vậy?
Không, không cần phải nhớ, hãy chỉ nhớ lời ông chủ tịch F.M, phải ám sát tổng thống Anh, hắn về đây để triệu hồi mọi người, cũng như giải quyết nó.
Ông ta cho hắn 3 ngày, nếu trong ba ngày không giết được nó thì cứ qua Anh, chắc chắn nó sẽ qua để bảo vệ Tổng thống anh, lúc đó trả thù chưa muộn.
Bây giờ, trong lòng hắn chỉ có trả thù mà thôi.
Tại nhà JD…
- Á… anh làm gì ở đây?
Nó tỉnh dậy sau giấc ngủ và thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của JD.
- Mới sáng sớm đã hú rồi sao, khỉ?
- Anh… anh sao lại nằm chung với tui?
Hắn ngồi dậy, gãi gãi mái tóc bù xù
- Cho cô nói lại, ai là người giữa khuya leo lên giường tui, còn lấy tay tui làm gối nữa chứ.
Nó đỏ mặt, chạy vụt vào nhà tắm. Giờ hắn thấy hối hận tại sao giữa khuya không tận dụng cơ hội luôn cho rồi…(Kaka, anh ấy nghĩ gì đây?)
- Alo? Dạ, con biết rồi, ở đâu vậy papa?
…
Nó có một nhiệm vụ mới, ám sát trùm buôn bán người bất hợp pháp. Từ sáng giờ, nó không hề nói chuyện với JD, chỉ lo lúi cúi soạn gì đó. Thấy bực mình. Hắn bay lại gần nó:
- Cô đi đâu vậy? Cho tui đi với.
Nó liếc hắn một cái, thì ra nó vẫn còn giận chuyện hồi sáng. Nó hất mặt, JD chỉ biết gãi gãi đầu cười.
- Vợ à, đừng giận nữa mà. Chồng xin lỗi.
- Ặc… Ai là vợ của anh chứ.
Hắn làm mặt ngay thơ. Chớp chớp hai con mắt
- Thôi mà vợ yêu. Để chồng hun vợ một cái nha.
Nó rồi hắn tiến tới làm nó hoảng hốt. Lấy chân và tay đẩy hắn ra, la lên
- Tên điên kia, mi tránh ra coi, ta phải đi làm nhiệm vụ chứ có phải đi chơi đâu mà đòi đi theo?
Hắn vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, hai mỏ chu chu nhìn mắc cười kinh khủng nhưng trong tình cảnh này thì nó không thể cười được: nó bị ép sát vô tường, còn hắn cứ sấn tới, tay chân thì đưa ra để cản hắn. Nó bí quá, hét lớn
- Thôi được rồi, cho anh đi là được chứ gì.
- Không nói sớm làm người ta khỏi tốn công.
Nó tức xì khói, nếu bữa nào cũng vậy chắc đứng tim mà chết quá đi thôi. Từ ngày gặp hắn, lúc nào nó cũng tức xì khói vì bị chọc cho điên lên.
Một lúc sau, nó và hắn đến một bãi đất hơi vắng, lâu lâu mới thấy cặp tình nhân đi qua rồi làm gì ấy… nên nó quyết định sẽ giả vờ như nó và JD là cặp tình nhân.
JD khoát vai nó làm nó cũng bất ngờ nhưng vì đang làm nhiệm vụ nên nó không nói gì. Một tiếng sau, bỗng có một chiếc xe hơi đen đi tới. Dừng ở vị trí khá xa so với tụi nó. Một người đàn ông bước xuống, áo vét đen, mặt có một vết dao rất dài, chứng tỏ đã từng tham gia nhiều trận đổ máu. Ông ta nhìn xung quanh thì thấy hai đứa. Sợ tên đó nghi ngờ, nó quay mặt đi.
Bỗng JD nâng cằm nó lên, đặt lên môi nó một nụ hôn. Nụ hôn này khác với lúc nó hôn Phong, tê liệt hoàn toàn, hai con mắt mở thao láo. Nó thấy người đàn ông kia đã thôi nhìn hai đứa, nhưng sao hắn không buông nó ra nhỉ? Hắn đúng là lợi dụng mà. Về nhà phải cho hắn biết ta mới được. Đôi môi hắn ghì chặt lấy đôi môi nó, nó khó thở. Đánh hắn, chọt lét hắn… mà hắn vẫn không buông ra. Nó quay mặt đi chỗ khác thì bị hắn gục xuống cổ mà hôn, nó tức khí, lên gồi một phát…
Trúng phóc… hắn mặt xịu xuống.
- Anh lợi dụng vừa thôi nha. Biết là đang làm nhiệm vụ nhưng cũng phải vừa thôi chứ.
- Kaka, con khỉ như cô hôn cũng khá lắm chứ.
Hắn cười toe toét nhìn nó. Nó đỏ mặt, quay qua giả vờ tiếp tục quan sát tên kia.
Nó thấy một đám thiếu nữ đang bị trói được dẫn lên một xe chở hàng gần đó. Nó rút khẩu súng ngắm ra. Ngắm mục tiêu là tên đó thì bỗng…
Một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu nó. Nó bàng hoàng, có người theo nó ư? Sao nó không biết? Mà sao tên kia cũng không nó. Nó quay đầu lại... người nó đông cứng, kẻ chĩa súng vào đầu nó là Phong…?! Nó dáo dát tìm xung quanh nhưng không thấy JD.
Tuy vậy, nó vẫn ngỡ là Phong chỉ đùa với nó thôi, nó ôm chầm lấy Phong vì vui sướng.
- Phong à, ông đi đâu, tui nhớ ông lắm.
Phong vẫn không thay đổi nét mặt, ánh mắt căm phẫn muốn giết chết người con gái trước mặt. Hắn định hất nó ra thì…
Nó hôn Phong.
Nụ hôn khiến tim anh như ngừng đập? Cảm giác này là gì? Nó rất quen thuộc, nhưng Phong không tài nào nhớ ra. Vị ngọt ngào bắt đầu xâm lấn. Anh như không còn tự chủ được nữa, Phong dường như đã quên hết mục đích của mình cho đến khi một tiếng súng vang lên.
Nó bỏ hắn ra. Quay sang chỗ tiếng súng đó phát ra. Tên trùm buôn bán người đã bị một phát nagy đầu. Máu nhuộm cả bãi đất bên đó. Đồng bọn ông ta hốt hoảng, định bỏ chạy thì cảnh sát xông ra. Là JD, hắn đã bắn. Hắn sang bên đó từ khi nào nhỉ? Nó xoay sang thì Phong không còn ở đó nữa. Nó cứ dáo dát tìm xung quanh nhưng vô ích.
Nụ hôn lúc nãy, vẫn còn đọng trên môi Phong. Tim anh thắt lại, có gì nghẹn lại trong cổ họng. Anh ngồi thụp xuống. Đau đầu quá, sao không nhớ được gì cả. Chỉ còn một con số không tròn trĩnh.
Trên xe, nó buồn hẳn ra, không rôm rả với JD như trước. Nó đã làm gì sai sao? Sao Phong tự nhiên biến mất. Nhớ lại đôi mắt của Phong kho nhìn nó, nó hụt hẫng, rồi tự nhiên, nước mắt tràn ra. Hắn cũng hết sức bất ngờ. Nó cứ khóc rồi nấc lên. Hắn không biết làm thế nào cả. Bỗng, nó ngất xuống vai hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm
- Phong… tui… nhớ… ông…
Trong đầu hắn bây giờ như một mớ bồng bông. Nó đang nằm trong vòng tay hắn, tại sao cứ nhớ đến tên đó? Tại sao chứ?
Hắn ẵm nó xuống xe. Khuôn mặt đầy sát khí. Hắn đạp mạnh cửa, để nó lên giường. Hắn ngồi xuống vò đầu, bứt tóc… Một chuỗi rối bời xen lẫn trong hắn.
“ Tên chết tiệt đó, hắn làm gì mà Ngọc lại yêu hắn chứ? Mình không tốt hơn hắn sao? Từ trước giờ mình luôn nhường nhiều thứ cho hắn, nhưng bây giờ thì không, mình nhất định phải có được Ngọc”
Nghĩ rồi hắn quay sang nó…
Đặt một nụ hôn lên môi nó… nóng bỏng, cuồng nhiệt, hắn muốn nó thuộc về hắn. Nhưng tại sao chứ. Không, nhất định không, nó là của hắn, chỉ của hắn thôi.
Đang lim dim thì nó thấy hơi nóng, mở mắt dậy thì nó thấy mình trong tình cảnh kì cục. Hai tay bị hắn nắm chặt, môi thì cuốn theo từng cử động của môi hắn. Nó giật mình, đạp phăng hắn ra. Một giọt nước mắt lăng dài.
- Anh nghĩ mình đang làm gì chứ? Anh biết tôi yêu Phong mà.
Hắn không nói gì, tiến sát lại gần nó hơn, khuôn mặt đầy sát khí.
- Anh, anh tính làm gì?
Sát hơn, hắn tiến lại gần hơn nữa… hắn cưỡng hôn nó. Nó không thể phản kháng gì, tay nó đã bị nắm chặt, chân cũng bị khóa. Giờ nó đang trong tình thế bị động.
Hắn bắt đầu mạnh mẽ hơn, hắn cũng không biết mình đang làm gì.
Nó khóc, khóc nhưng chẳng ai nghe…
Bỗng, có tiếng cửa sổ vỡ… Cả lớp cũng từ ngoài xông vào…
Hắn nhìn như trời trồng, từ từ bỏ nó ra. Hà chạy lại bên nó
- Đừng khóc nữa mà.
Sau đó, hắn ăn mấy bạt tay của Linh
- Tên chết tiệt, Ngọc đã làm gì chứ?
Cả đám con trai cũng xông vào
- Mày làm vậy mà coi được hả JD.
- Mày quá lắm.
...
Hắn nhìn qua nó, nó vẫn khóc, nó ôm chầm lấy Hà và đám con gái mà khóc. Hắn tiến lại.
- Tôi xin lỗi.
Nó như thức tỉnh. Nó đứng dậy, tát cho hắn một bạt tay, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra
- Anh nghĩ tôi là ai chứ? Một tiếng xin lỗi của anh là xong à?
Nó đánh tới tấp vào ngực hắn. Mỗi cú đánh, hắn cảm nhận được những gì hắn làm với nó. Tuy nó không mạnh nhưng xuyên thấu tim can anh. Tụi bạn cũng không nói gì, chỉ biết nhìn nó mà thấy xót. Người yêu bỏ đi, vậy mà bây giờ lại gặp tình cảnh như thế này. Hắn ôm nó vào lòng.
- Không, anh không xem em như món đồ chơi hay bất cứ gì cả, anh yêu em.
Ba tiếng “ anh yêu em” như xé toan tất cả. Nó ngạc nhiên, cả bọn cũng ngạc nhiên.
Bỗng, cánh cửa bị bật tung một lần nữa… là… là Phong?
Nó không tin vào mắt mình nữa. Nó đẩy hắn ra, nhưng hắn mạnh quá, hắn ghì chặt vai nó, xoay sang Phong, khẽ nhếch miệng. Phong không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn vào nó. Nhưng nó khác làm sao ấy.
- Phong, mày về hồi nào? Sao mày đi mà không nói con Ngọc tiếng nào làm nó lo quá chừng.
Phong khẽ nhếch miệng
- Chẳng phải cô ta đã có tên đó rồi sao?
- Không… không phải…
Nó cố nói với Phong nhưng bị hắn cướp lời ngay sau đó.
- Tao là anh mày đó, ăn nói cho cẩn thận.
Nó và cả lớp đều bất ngờ. Sao chứ? Phong và JD là… anh em sao.
Về Phong, anh cũng đã có nghe chủ tịch nói, Phong có một anh trai tên Ken, tên thường gọi là JD, hắn ta cũng là một sát thủ nhưng lại làm việc cho S.M. Sau khi mẹ mất, hắn đi bụi và được một gia đình nhận nuôi.
- Tôi không cần phải nói chuyện lịch sự với anh. Điều tôi muốn là con nhỏ đó.
Nói xong, hắn rút súng và chĩa thẳng vào nó.
Không, đây không phải là Phong mà nó biết. Nước mắt nó bỗng giàn giụa.
- Cô đừng giả nai nữa. Cô đã lợi dụng tôi để có được tên này chứ gì?
- Không…
Nó cố gắng hết sức thoát khỏi vòng tay của hắn. Chạy lại chỗ Phong, nó ôm hắn. Nó muốn những lời nói vừa rồi chỉ là những lời nói đùa thôi, nó lại được trong vòng tay của Phong một lần nữa, nó muốn hình ảnh nụ cười của Phong xuất hiện lần nữa…
Nhưng tất cả chỉ là mơ mà thôi, hắn hất mạnh nó ra
- Đừng nói dối nữa. Chẳng phải cô đã làm tôi mất trí nhớ rồi hay sao? May cho tôi là đã được chủ tịch F.M giúp đỡ, nếu ông ấy không nói cho tôi chắc cả đời này tôi cũng không biết chính cô là người đã làm tôi ra nông nỗi thế này?
Nó thật sự ngạc nhiên, mất trí nhớ sao? F.M sao?
Nam tiến tới, đẩy mạnh Phong
- Mày là sát thủ của F.M sao?
- Phải.
Hắn nói mà không cần suy nghĩ, nhếch môi. Quân đi lại, cho hắn một quả đấm.
- Mày nghĩ như thế nào mà mày làm vậy? Mày tin lời F.M sao?
- Chính lũ S.M tụi bây… đã giết chết mẹ tao.
Mọi người trong căn phòng này như không còn tin vào tai mình nữa. Không thể nào có chuyện đó được.
- Mày bị mất trí nhớ thì sao mày biết đó là thật hay không?
Quân cố gắng thuyết phục. Nó lại khóc
- Cho dù ông có là sát thủ của F.M đi nữa… tui luôn yêu ông…
Nó đi lại gần hắn, hôn lên đôi môi của hắn, rồi cầm súng hắn đang cầm đưa lên trán
- Ông bắn đi.
JD chạy lại ôm nó, gục xuống
- Em sao vậy? tại sao em phải chết vì hắn chứ?
Tất cả mọi người chìm trong im lặng. Phong ngồi gục xuống. Nước mắt bỗng giàn giụa.
- Cô đã làm cái quái gì thế này, sao tim tôi lại đau thế chứ?
Hắn ôm đầu đầy đau đớn. Tim nó như thắt lại, nó chạy tới chỗ hắn. Bỏ lại sau lưng đôi mắt tuyệt vọng của JD. Nó ôm chầm lấy hắn.
- Ông không cần phải suy nghĩ gì cả. Ông chỉ cần biết, người duy nhất tui yêu là ông.
Nó nhìn hắn bằng đôi mắt trìu mến. Hai đôi môi dính chặt vào nhau. Nó có thể cảm nhận được sự ấm áp thân thuộc này.
Một lúc sau thì Phong và nó cùng ngất. Còn JD, sau lúc hắn nhìn thấy nó và Phong đã phóng xe đi đâu mất. Cả hai đứa được tụi nó đưa vào bệnh viện.
- Bác sĩ, hai bạn của tụi cháu sao rồi?
Ông bác sĩ từ từ đẩy gọng kính lên. Nhìn sơ một lược cả đám.
- Bạn của các cháu không sao. Nhưng có điều, cậu con trai đó…
Không để ông bác sĩ nói hết câu, tụi nó chen vô
- Phong bị sao ạ?
- Chấn thương não hả bác sĩ?
- Hay thần kinh có vấn đề?
Quân khẽ “ suỵt” ra hiệu cho tụi nó im lặng.
- Đây là bệnh viện, tụi bây im lặng đi. Dạ, bạn của tụi cháu bị sao a?
- Ừm… sức khỏe cậu ấy thì không sao nhưng… cậu ta đã từng đi xóa trí nhớ à?
Cả lớp như trời trồng. Thế mà tụi nó tưởng hắn bị thương nên mất trí nhớ. Không ngờ…
- Có cách nào để làm cậu ta nhớ lại không?
- Theo tôi biết thì cậu ta có thể nhớ lại, nhưng chắc phải nhờ các cháu.
Tụi nó đứng ngẫm một hồi rồi chào bác sĩ.
- Tại sao Phong lại đi xóa trí nhớ nhỉ?
- No idea.
- Me too.
Hà gõ đầu tụi nó cái cốc
- Người gì mà ngốc thấy sợ. Tụi bây không thấy kì sao? Sao chủ tịch F.M lại nói với Phong là Ngọc lợi dụng rồi làm hại cậu ta chứ?
Bây giờ mọi người mới trầm trồ khen Hà giỏi. Hoàng tiếp lời.
- Tao nghĩ ổng có liên quan đến việc Phong biến mất và trí nhớ của Phong bị xóa.
Cả đám gật đầu rồi cười nham. Lại thêm một kế hoạch sắp diễn ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.