Lớp Học Tưng Tửng

Chương 36: ĐÓI BỤNG QUÁ ĐI THÔI !

SunSone

09/10/2015

—-Hero tự truyện—-

4h chiều, nằm ở nhà tự nhiên thấy buồn ghê gớm. Hôm nay tía má lại về trễ nữa. Giờ này vừa đói vừa làm biếng ra, cũng hết sức lực để hát hò onl game nữa rồi, buồn chán chết được. Đi học quên ghé quán ăn, về tới nhà tủ lạnh cũng trống trơn. Không lẽ phận trai như tui lại đi ra quán ăn một mình sao, nô nô, không bao giờ nhá. Nhưng bây giờ thì biết làm gì đây, nằm chịu trận đến tám chín giờ tối à, không được, chết đói nga. Ước gì có đứa nào qua rủ tui đi ăn nhỉ, trai gái les gay chịu hết đó. Mà ước tụi bạn cũng như không, giờ này toàn đi chơi với gấu hết rồi, ai đâu mà lo cho cái thân già của tui chứ, nhớ đến càng ghét thêm mà…

5h rồi a. Làm sao đây, đi ăn hay không ăn, đói đến ngủ hết được luôn rồi. Không ăn không được, mà đi một mình thì kì quá à. Sao đây, sao đây? Đành lục lại danh bạ lần cuối coi có đứa nào rủ đi được không… Tồ, thôi bỏ đi, giờ này không học thêm thì là đi chơi với con Heo rồi. Wind, bỏ luôn, chắc chắn giờ này nó với con Sún đi hú hí nè. Sữa thì khỏi nói, lúc sáng thấy nó khiêng một chồng sách về nên chắc giờ này đang bận luyện rồi đây. Còn thằng A, thằng B, thằng C, thằng D… tất cả đều không được >_< tui hận mấy đứa có ghệ.

Hay giờ nhắn tin rủ con Mini ta? Ế mà không, rủ rồi thế nào nó cũng nói tui mê nó rồi cho coi. Bỏ phương án này đi!

5h15. Không chịu nổi nữa. Liều đi, nhắn tin đại cho nó vậy. Thà vậy chứ không thể chết đói được. Tui mà chết lại tốn cả tỉ tỉ lít nước mắt thương tiếc của người hâm mộ cho coi, con người đẹp và hoàn hảo như tui không thể có kết cục bi đát như thế ( Vẫn còn ảo tưởng được ~~’ )

“Mày rảnh không? Đi ăn với tao?”_ Tin nhắn đã gửi.

Chờ đợi, chờ đợi. Con mắm đó mà nói không chết tui chết quá. Tao lạy mày Mini ơi, giờ này đừng bận cái gì mà. Mày mà không đi sau này tao chết chắc chắn sẽ ám không cho mày ăn ị gì luôn nè. Trả lời tao nhanh đi chứ cái con này, mày mà chậm chạp là giết chết con người tài sắc như tao đó. Con vái ông Địa cho nó không bận gì hết, con mà đi ăn được là con mua chuối cúng ông nha. Úm ba la xì bùa, bùa xì la ba úm, tin nhắn tới nhanh đi! Hay là điện thoại nó hết tiền nhỉ ? Hoặc là nó đang đi to-bờ-lét ta? Mà có khi nào nó đi chơi với thằng nào rồi nên không trả lời mình không ?

Lại 10 phút nữa trôi qua. Thời gian sao mà chậm vậy? Mini mày thực sự không trả lời tin nhắn của tao sao? Oaaaaa… Mày trả lời đi mà, mày đi ăn với tao đi mà. Đi đi rồi tao sẽ nói thích mày mà, tao hứa đó. Nằm bẹp trên giường thế này mà chết khó coi lắm, xuống âm phủ mặt mày xanh xao khô khốc như vầy tụi ma quỷ nó cười vào mặt cho coi. Câu “hồng nhan bạc mệnh” thật đúng nga, tui sắp tiêu rồi. Tía má sinh con ra đẹp đẽ chi để giờ con khổ quá nè.

Chuông cổng reo. Chắc lại là mấy ông thu tiền điện, tiền nước, tiền… đây. Mệt thật, sao cứ chọn lúc người ta ở nhà một mình mà vào vậy? Ghét, không thèm mở cửa luôn, để tía má về tự xử vậy. Cơ mà mấy người này dai thiệt, bấm chuông nãy giờ chắc 10 lần rồi nà chưa chịu đi nữa, khổ thiệc. Tui đang đợi chuông tin nhắn, là chuông tin nhắn chứ không phải chuông cửa đâu mà ấn hoài nha.

Lại tiếp tục là tiếng chuông, định bấm cho cháy chuông nhà người ta à? Í mà không phải chuông cửa, là chuông điện thoại đó. Để coi… cuối cùng nó cũng chịu điện thoại lại mình rồi. Tao yêu mày quá Mini ơi!!!!

“A lô”

“Ra mở cửa coi thằng điên này, bấm chuông cả chục lần mà im hoài là sao???”

“Nãy giờ là mày bấm hả?”

“Chứ mày nghĩ ai? Xuống mở cửa nhanh coi, mỏi chân thấy bà nè!”

“Ô cê, ô cê, tao xuống liền đây. 1p30s thôi!”

Tắt điện thoại, tự nhiên năng lượng tràn vào người lúc nào không hay, tui ngay lập tức phóng ra cửa và chạy nhanh xuống cổng. Mở ra, cứu tinh đời tui tới thiệt rồi nè.

-Xách gì theo đó?

Xem nào. Xách một giỏ đồ to luôn nha. Cái gì trong đó vậy nhỉ? Đừng nói là tập sách để bắt tui học nha. Ôi nô, bây giờ đi ăn còn muốn không nổi nữa mà huống chi…

-Đồ ăn cho mày nè. Nãy mày nhắn tin tao chạy qua liền đó. Giữa đường thì gặp người ta bán hủ tiếu gõ nên mua cho mày nè!



-Hủ tiếu không sao thấy cầm nhiều vậy?

-Bánh, đồ ăn, nước ngọt… ở nhà tao gom qua hết á. Tao cũng chưa ăn gì nên qua ăn với mày cho dzui nè!

-Thôi thôi, dzô nhà ăn nhanh đi. Đói thiệt là đói rồi đó!!!

Nói xong tui kéo luôn con mắm ấy vào nhà rồi khóa cổng lại. Ôi! Hạnh phúc tràn ngập! Cuộc sống được cứu vớt! Đồ ăn vạn tuế! Mini vạn tuế! Sung sướng quá đi thôi >_<

Để coi, trong cái giỏ của nhỏ là đống đống đồ ăn trong đó. Tốt rồi, tốt rồi. Cơ mà bây giờ còn phải dọn chén dĩa ra ăn nữa ư ? Thiệt là mệt quá đi mà ! Í mà khoan nha, nhà tui chén dĩa để ở đâu nhỉ ? Trước giờ toàn có người dọn cho ăn không nên đâu có biết, sao bây giờ ? Ôi thần linh ơi, đồ ăn đến tới miệng rồi mà không nhét vô được là thế nào ?

Loay hoay qua lại vẫn chưa thấy được đống chén dĩa hắc ám đó. Tụi mày trốn đâu hết rồi ? Tao mà kiếm được thì đừng trách sao… tao bày cả dòng họ mày ra bàn hết luôn nha. Ừm mà để quay sang coi con Mini đâu rồi cái đã. À nó đang xếp đồ ăn ra, làm nhanh ghê á ! Ê mà khoan… Sao nó biết chén dĩa nhà mình ở đâu mà lấy hay vậy ?

-Chén dĩa mày lấy đâu ra vậy ?

-Thì trong tủ. Làm gì lạ vậy ?

-À không… không có gì.

-Vậy lại ăn đi cha, than đói mà đứng ngơ ngơ ra đó hà !

Ôi trời ! Nhà này của tui mà, sao tui không biết mà người ta biết hay thế ? Mà thôi bỏ đi, đói lắm rồi, dzô ăn nhanh nhanh hồi phục sức trai mới được.

Vừa đặt mông được xuống ghế thì Mini cũng vừa hoàn tất việc dọn thức ăn. Vậy là cả 2 đứa cùng ngồi vào bàn “chiến đấu”. Mà hình như nhỏ cũng chưa ăn gì thì phải ? Nhìn mặt có vẻ giống cái mặt tui lúc đói lắm nha. Không lẽ cũng bị bỏ đói giống tui sao ta ? Không lẽ trùng hợp đến vậy à ? Như dzậy có gọi là có duyên không ?… Uầy, lại lạc chủ đề nữa rồi,kệ con nhỏ đó đi, lo ăn trước rồi tính sau.

*Bínhhhh Boongggg*

Lại là cái chuông cổng này nữa. Ai đâu mà bấm suốt ngày vậy ? Biết chạy đi mở cửa mệt lắm không ? Thiệt tình hà. Huống chi người ta mới vừa ăn xong có một tô hủ tiếu, còn đói lắm đó. Tức chết được nhưng không còn cách nào khác. Đi mở cổng vậy !

Có được tí đồ ăn trong bụng cũng khỏe khoắn được phần nào, xuống mở cửa nhanh rồi ăn tiếp thôi. Là ai đến giờ này ta ?

-Ủa ? Mẹ ?

Ngạc nhiên. Nhìn lại đồng hồ trên tay mình. Mới hơn 6h thôi. Sao mẹ lại về giờ này chứ ? Chẳng phải hôm nay mẹ nói về nhà trễ hay sao ?

-Gì ngạc nhiên vậy ông con ? Tui về sớm không mừng à ?



-Con có phải con nít 5 tuổi đâu mà thấy mẹ về là mừng. Mà không phải mẹ nói hôm nay về trễ sao ?

-Ban đầu là vậy. Nhưng mà chợt nhớ ra nhà mình hết đồ ăn, tính con thì chắc chắn không ra ngoài ăn một mình rồi nên mẹ quyết định về sớm luôn. Công việc để ba con giải quyết hehe.

-Chứ không phải mẹ làm biếng nên về sớm à ?

-Nay mẹ làm nhiều nên mệt mỏi mà… Với lại con cái hỏi mẹ như vậy không sợ mẹ buồn à ?

-Không, hehe. Mà thôi mẹ dzô nhà đi. Có Mini ở trong đó nữa á. Tưởng mẹ về trễ nên con nhắn tin rủ nó đi ăn,ai ngờ nó dọn hết đồ ăn nhà bên đó qua đây luôn nè…

-Oh… Con dâu tui hay quá !

-Con dâu ?

-Hehe, không có gì, thôi mẹ dzô à. Con đóng cửa đi !

Vậy là mẹ thong thả bước vào trong. Để lại tui đây với 2 bịch đồ ăn to bự mới mua về cùng cánh cửa còn chưa đóng. Thân trai khổ quá, đến đang đói còn bị khổ sai vậy đây nè. Xách 2 bịch đồ như xách 2 cục tạ, mua hết cửa hàng nhà người ta hay sao á. Nhưng thôi kệ đi, có đống này là nạp lại đủ năng lượng thôi.

Lê lết được đến chỗ ăn thì mẹ đã an vị ngay ghế của tui, ăn đúng gói snack tui chọn và ngồi tám chuyện rôm rả với Mini rồi. Một người gần 50 với một đứa mới mười mấy tuổi sao mà nói chuyện hợp rơ ghê. Đến cả cái tính cách cũng giống nhau nữa. Cả hai cùng nói nhiều, cùng mê đẹp, cùng cách nói chuyện không giống ai, cùng luôn tính hay ăn hiếp tui, và cũng có thể là cùng… đẹp giống nhau nhỉ ?

-Đứng đó làm gì á ? Mở mấy cái bịch đó ra lấy đồ ăn ăn đi con, lấy cho Mini ăn luôn nữa nè ! Sẵn lấy ra giùm mẹ gói Snack rong biển luôn nha con trai cưng.

Cái gì đây trời ? Tui nhớ cách đây khoảng vài chục phút tui là người đói khổ lê lết sắp chết đến nơi mà. Sao bây giờ lại phải phục vụ hai người đó chứ ? Phản đối !!!!!!

-Sao con phải lấy cho hai người ? Hai người tự lấy đi chứ !

-Ở đây ai là con trai ?

-Hồi nãy con vừa bị bỏ đói sắp chết đó mẹ…

-Nhưng mà con có chết đâu ? Mẹ đã cật lực mua rồi xách cái đống đó về nhà, Mini nó cũng phải chạy từ nhà nó sang đây rồi mà. Còn có mình con là ăn không nãy giờ đó…

-Rồi rồi ! Con lấy đồ ăn cho 2 người, được chưa ạ ?

-Ngoan lắm con trai, hehe.

Bất công muốn đình công ! Các người chờ đó đi, rồi sẽ đến ngày tui đứng lên đấu tranh giành “độc lập” cho mà coi nè. Hãy đợi đấy, Hero nhất định sẽ bảo vệ nền độc lập tự do hòa bình dân chủ bình đẳng vân vân và vân vân… vào một ngày không xa, còn bây giờ thì ngủ đi các bạn, gần khuya rồi đó. Chúc mọi người ngủ ngon nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lớp Học Tưng Tửng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook