Chương 40: NGƯỜI ÁO ĐEN BÍ ẨN
SunSone
09/10/2015
-Sao hôm nay bà thím đó về sớm vậy mày ?
Hắn nhìn nó hỏi khi hai người đang dọn dẹp tập sách. Hôm nay chỉ học mỗi tiết Sinh hoạt rồi về, thiệt lãng xẹt >_<. Mà có vẻ như ngày này ai cũng bận nhỉ ? Nó cũng hối hả xách ba lô chạy ra ngoài, chỉ kịp trả lời với theo sau.
-Tao đi trước nha. Hôm nay mày về một mình đi, tao đi với bạn.
Kì nha. Còn một mình hắn cũng suy nghĩ không hiểu nó đi với ai. Còn Sữa, tại sao lại nghỉ học, bình thường dù có bận đến đâu cũng lết xác vào được đến trường mà. Thêm chị An của hắn nữa, những ngày ra về sớm lúc nào cũng ở lại đợi, kì kèo rủ 2 đứa đi chơi chung cho bằng được chứ. Mọi thứ thiệt khó hiểu quá đi mà ~~’
-*-*-*-*-*-
Quán cafe Remember…
Một cô gái áo trắng ngồi đó. Chiếc bàn cạnh hồ cá, dưới giai điệu tha thiết của những bài nhạc. Cô nhìn chăm chú vào những tấm ảnh đặt kế bên điện thoại của mình. Vừa nãy cô mới tiếp một người khách, giờ lại chờ đợi thêm người nữa. Ngồi một mình, thời gian như trôi chậm hơn. Bật điện thoại để xem giờ, cũng gần đến lúc người bạn tiếp theo của cô đến rồi. Kể từ lần cuối cùng hai người gặp nhau đến nay cũng đã khá lâu, chắc chắn lần này sẽ thú vị lắm đây…
-3… 2…
Cô đếm ngược từng con số trong miệng. Ngay lập tức thôi, người đó sẽ xuất hiện…
-1… Đúng giờ đó…
-Mày vẫn giữ thói quen đếm số đợi tao sao ?
Phía đối diện, một cô gái rất trẻ bước đến. Phong thái rất ngầu với trang phục nổi bật mỗi màu đen. Cô bước đến cạnh chiếc ghế, nở một nụ cười nhẹ rồi ngồi xuống. Phía bên kia vẫn chưa phản ứng gì, chỉ nhìn người mới đến thật chậm, môi không giấu nổi nụ cười khan hiếm, bất giác mở miệng trả lời thay câu chào.
-11 tháng rồi. Mày vẫn vậy ?
-Ừ. Mày cũng đâu có khác.
Cô gái đến sau lại cười. Nhìn màu sắc 2 bên có một sự đối lập không hề nhỏ. Trắng thanh thoát và đen bí ẩn. Phải nói là cả 2 đều đẹp, đẹp mê hoặc ! Giọng nói đều hơi lạnh như chất thủ lĩnh, quyền lực và khó đoán. Một số người trong quán thi thoảng liếc sang nhìn họ, nhưng mặc kệ, điều đó không có gì là ảnh hưởng…
-Nhanh thật… Lâu rồi mình không gặp nhỉ ?
-Bớt sến đi cha =)))) Ngày nào cũng chat chit, đăng hình này nọ. Nhìn cái mặt mày tao muốn chán luôn rồi đây nè. Ai mượn không chịu học lên tiếp, tự nhiên nghỉ rồi bây giờ nhớ tao à >_<
Không khí dãn ra sau cáu nói của cô gái áo đen. Người còn lại cũng phì cười. Cô định nói gì đó nhưng tiếp đó anh phục vụ bàn bước đến. Nhường cho người bạn gọi thức uống, à không, phải nói là đợi anh phục vụ đi khỏi, cô mới cất giọng trả lời.
-Chán. Học bao nhiêu đó được rồi. Dù gì thì bây giờ 2 đứa cũng gặp lại rồi, nhớ nhung gì nữa.
-Rồi ok. Mày hẹn tao ra đây làm gì ?
-Uầy. Bạn cũ gọi ra nói chuyện chơi không được à ?
Cuộc nói chuyện lại tiếp tục đứt quãng. Anh phục vụ lần nữa bước ra, kèm theo li thức uống theo yêu cầu của vị khách. Lịch sự cảm ơn người ta một tiếng, cô gái hút một ngụm nhỏ nước, rồi ngẩng đầu tiếp lời.
-Tao không nghỉ mày rảnh đến vậy. Nhìn đi, trên bàn còn cái điện thoại đang nhấp nháy màn hình vì chưa đọc tin nhắn kìa. Ừm… còn mấy tấm hình úp xuống nữa. Mày vẫn còn làm việc đó à ?
-Đúng là bạn tao ! Ừ, còn, nhưng thỉnh thoảng thôi. Nếu đó là mối lớn !
-Kệ mày. Có nói bao nhiêu cũng không chịu bỏ. Suốt ngày đi dằn mặt, đánh đắm người ta mà làm như vinh quang lắm. Khoe khoe hoài >_<
-Thôi đi. Tao cũng là Boss đó. Lo uống nước đi. Gặp mày lần nào cũng ngồi giảng đạo. Mệt bome =))))
Vậy là cô gái mới đến kia lại hút thêm ngụm nước nữa. Có vẻ còn hơi tức vì không nói được người bạn của mình. Nhưng cô lại nhớ ra vấn đề chính cần hỏi, thế là tiếp tục lại câu chuyện.
-Rồi boss. Vậy hôm nay boss hẹn em ra làm cái gì đây ?
-Nhìn đi !
Rút những tấm hình đang úp lên đưa cho người kia. Vẻ mặt đang vui vẻ bỗng nghiêm chỉnh lại, lạnh hơn. Người kia vừa xem tấm hình thì nụ cười trên môi cũng vụt tắt, thoáng ngỡ ngàng chạy qua đầu. Cô trấn tĩnh mình lại, quay sang nhìn bạn, ý như muốn hỏi đây là thế nào ?
-Quen đúng không ?
-Ừ. Rất quen là khác ! Này… là sao ?
-Khách hàng của tao muốn… Ừm… Là dạy dỗ con bé trong hình đó !
Cô gái áo trắng, người đến đầu tiên cũng là người đưa tấm hình lúc nãy ra. Bằng giọng nói khá e dè, thận trọng trả lời người bạn mình.
-Ai… Ai muốn dạy dỗ ?
-Không biết tên. Nhưng khá sộp. Thanh toán tiền trước khi làm rồi.
-Mày bỏ vụ này, được chứ ? Mày hiểu nó quan trọng ra sao với tao mà ?
Người đến sau đã trấn tĩnh được mình. Cô thuyết phục bạn mình bỏ mối lần này. Vì người đó… là người đặc biệt quan trọng của cô.
-Tao gọi mày ra đây là vì chuyện này. Tất nhiên là tao không thể làm rồi, vì tao biết nó có liên quan đến mày. Tao đã từ chối, gọi mày ra cũng chỉ muốn hỏi xem có biết lí do không thôi.
-Không, tao cũng không rõ chuyện này. Nó chưa bao giờ nói tao nghe về chuyện bị ganh ghét hay không ưa ai gì cả. Không biết đây là ai…
Người áo đen xoa xoa đầu cố nhớ xem mình đã biết được chuyện gì chưa. Nhưng câu trả lời vẫn là không. Dù một chút nghi ngờ về ai cũng không có. Rõ ràng là người trong hình chưa có mối thù hay gì đó lớn lao với ai để có thể “giải quyết” theo kiểu này.
-Dù là ai đi nữa thì mày cũng nên khuyên nó cẩn thận. Tao không làm vụ này chắc chắn con nhỏ đó sẽ thuê một chỗ khác, có thể là kinh khủng hơn.
-Hay…
-Ý mày là ?
-Dạo này cả nhóm vẫn hoạt động tốt đúng không ? Tất cả…
-Ừ. Chuyện này mày rõ mà. Ai cũng đợi mày quay trở lại.
-Bỏ đi. Ý tao muốn nhờ theo dõi để bảo vệ nó.
-Tao hiểu. Được thôi.
Hai người đồng thời cúi mặt xuống li nước. Ai cũng theo dòng suy nghĩ của mình. Mỗi người một hướng, một công việc khác nhau. Có thể lúc trước hai người từng thuộc tổ chức đó. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ….
—–
Ai đoán ra được gì không ????? =))))))
Cơ mà dạo này buồn quá :( mọi người ít cmt truyện của tui rồi ~~’
Buồn lắm đó @@ Mọi người đọc cho tui tí cmt ý kiến nhaaaa ^^ Yêu nhiều lắm
Hắn nhìn nó hỏi khi hai người đang dọn dẹp tập sách. Hôm nay chỉ học mỗi tiết Sinh hoạt rồi về, thiệt lãng xẹt >_<. Mà có vẻ như ngày này ai cũng bận nhỉ ? Nó cũng hối hả xách ba lô chạy ra ngoài, chỉ kịp trả lời với theo sau.
-Tao đi trước nha. Hôm nay mày về một mình đi, tao đi với bạn.
Kì nha. Còn một mình hắn cũng suy nghĩ không hiểu nó đi với ai. Còn Sữa, tại sao lại nghỉ học, bình thường dù có bận đến đâu cũng lết xác vào được đến trường mà. Thêm chị An của hắn nữa, những ngày ra về sớm lúc nào cũng ở lại đợi, kì kèo rủ 2 đứa đi chơi chung cho bằng được chứ. Mọi thứ thiệt khó hiểu quá đi mà ~~’
-*-*-*-*-*-
Quán cafe Remember…
Một cô gái áo trắng ngồi đó. Chiếc bàn cạnh hồ cá, dưới giai điệu tha thiết của những bài nhạc. Cô nhìn chăm chú vào những tấm ảnh đặt kế bên điện thoại của mình. Vừa nãy cô mới tiếp một người khách, giờ lại chờ đợi thêm người nữa. Ngồi một mình, thời gian như trôi chậm hơn. Bật điện thoại để xem giờ, cũng gần đến lúc người bạn tiếp theo của cô đến rồi. Kể từ lần cuối cùng hai người gặp nhau đến nay cũng đã khá lâu, chắc chắn lần này sẽ thú vị lắm đây…
-3… 2…
Cô đếm ngược từng con số trong miệng. Ngay lập tức thôi, người đó sẽ xuất hiện…
-1… Đúng giờ đó…
-Mày vẫn giữ thói quen đếm số đợi tao sao ?
Phía đối diện, một cô gái rất trẻ bước đến. Phong thái rất ngầu với trang phục nổi bật mỗi màu đen. Cô bước đến cạnh chiếc ghế, nở một nụ cười nhẹ rồi ngồi xuống. Phía bên kia vẫn chưa phản ứng gì, chỉ nhìn người mới đến thật chậm, môi không giấu nổi nụ cười khan hiếm, bất giác mở miệng trả lời thay câu chào.
-11 tháng rồi. Mày vẫn vậy ?
-Ừ. Mày cũng đâu có khác.
Cô gái đến sau lại cười. Nhìn màu sắc 2 bên có một sự đối lập không hề nhỏ. Trắng thanh thoát và đen bí ẩn. Phải nói là cả 2 đều đẹp, đẹp mê hoặc ! Giọng nói đều hơi lạnh như chất thủ lĩnh, quyền lực và khó đoán. Một số người trong quán thi thoảng liếc sang nhìn họ, nhưng mặc kệ, điều đó không có gì là ảnh hưởng…
-Nhanh thật… Lâu rồi mình không gặp nhỉ ?
-Bớt sến đi cha =)))) Ngày nào cũng chat chit, đăng hình này nọ. Nhìn cái mặt mày tao muốn chán luôn rồi đây nè. Ai mượn không chịu học lên tiếp, tự nhiên nghỉ rồi bây giờ nhớ tao à >_<
Không khí dãn ra sau cáu nói của cô gái áo đen. Người còn lại cũng phì cười. Cô định nói gì đó nhưng tiếp đó anh phục vụ bàn bước đến. Nhường cho người bạn gọi thức uống, à không, phải nói là đợi anh phục vụ đi khỏi, cô mới cất giọng trả lời.
-Chán. Học bao nhiêu đó được rồi. Dù gì thì bây giờ 2 đứa cũng gặp lại rồi, nhớ nhung gì nữa.
-Rồi ok. Mày hẹn tao ra đây làm gì ?
-Uầy. Bạn cũ gọi ra nói chuyện chơi không được à ?
Cuộc nói chuyện lại tiếp tục đứt quãng. Anh phục vụ lần nữa bước ra, kèm theo li thức uống theo yêu cầu của vị khách. Lịch sự cảm ơn người ta một tiếng, cô gái hút một ngụm nhỏ nước, rồi ngẩng đầu tiếp lời.
-Tao không nghỉ mày rảnh đến vậy. Nhìn đi, trên bàn còn cái điện thoại đang nhấp nháy màn hình vì chưa đọc tin nhắn kìa. Ừm… còn mấy tấm hình úp xuống nữa. Mày vẫn còn làm việc đó à ?
-Đúng là bạn tao ! Ừ, còn, nhưng thỉnh thoảng thôi. Nếu đó là mối lớn !
-Kệ mày. Có nói bao nhiêu cũng không chịu bỏ. Suốt ngày đi dằn mặt, đánh đắm người ta mà làm như vinh quang lắm. Khoe khoe hoài >_<
-Thôi đi. Tao cũng là Boss đó. Lo uống nước đi. Gặp mày lần nào cũng ngồi giảng đạo. Mệt bome =))))
Vậy là cô gái mới đến kia lại hút thêm ngụm nước nữa. Có vẻ còn hơi tức vì không nói được người bạn của mình. Nhưng cô lại nhớ ra vấn đề chính cần hỏi, thế là tiếp tục lại câu chuyện.
-Rồi boss. Vậy hôm nay boss hẹn em ra làm cái gì đây ?
-Nhìn đi !
Rút những tấm hình đang úp lên đưa cho người kia. Vẻ mặt đang vui vẻ bỗng nghiêm chỉnh lại, lạnh hơn. Người kia vừa xem tấm hình thì nụ cười trên môi cũng vụt tắt, thoáng ngỡ ngàng chạy qua đầu. Cô trấn tĩnh mình lại, quay sang nhìn bạn, ý như muốn hỏi đây là thế nào ?
-Quen đúng không ?
-Ừ. Rất quen là khác ! Này… là sao ?
-Khách hàng của tao muốn… Ừm… Là dạy dỗ con bé trong hình đó !
Cô gái áo trắng, người đến đầu tiên cũng là người đưa tấm hình lúc nãy ra. Bằng giọng nói khá e dè, thận trọng trả lời người bạn mình.
-Ai… Ai muốn dạy dỗ ?
-Không biết tên. Nhưng khá sộp. Thanh toán tiền trước khi làm rồi.
-Mày bỏ vụ này, được chứ ? Mày hiểu nó quan trọng ra sao với tao mà ?
Người đến sau đã trấn tĩnh được mình. Cô thuyết phục bạn mình bỏ mối lần này. Vì người đó… là người đặc biệt quan trọng của cô.
-Tao gọi mày ra đây là vì chuyện này. Tất nhiên là tao không thể làm rồi, vì tao biết nó có liên quan đến mày. Tao đã từ chối, gọi mày ra cũng chỉ muốn hỏi xem có biết lí do không thôi.
-Không, tao cũng không rõ chuyện này. Nó chưa bao giờ nói tao nghe về chuyện bị ganh ghét hay không ưa ai gì cả. Không biết đây là ai…
Người áo đen xoa xoa đầu cố nhớ xem mình đã biết được chuyện gì chưa. Nhưng câu trả lời vẫn là không. Dù một chút nghi ngờ về ai cũng không có. Rõ ràng là người trong hình chưa có mối thù hay gì đó lớn lao với ai để có thể “giải quyết” theo kiểu này.
-Dù là ai đi nữa thì mày cũng nên khuyên nó cẩn thận. Tao không làm vụ này chắc chắn con nhỏ đó sẽ thuê một chỗ khác, có thể là kinh khủng hơn.
-Hay…
-Ý mày là ?
-Dạo này cả nhóm vẫn hoạt động tốt đúng không ? Tất cả…
-Ừ. Chuyện này mày rõ mà. Ai cũng đợi mày quay trở lại.
-Bỏ đi. Ý tao muốn nhờ theo dõi để bảo vệ nó.
-Tao hiểu. Được thôi.
Hai người đồng thời cúi mặt xuống li nước. Ai cũng theo dòng suy nghĩ của mình. Mỗi người một hướng, một công việc khác nhau. Có thể lúc trước hai người từng thuộc tổ chức đó. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ….
—–
Ai đoán ra được gì không ????? =))))))
Cơ mà dạo này buồn quá :( mọi người ít cmt truyện của tui rồi ~~’
Buồn lắm đó @@ Mọi người đọc cho tui tí cmt ý kiến nhaaaa ^^ Yêu nhiều lắm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.