Chương 48: Yêu
Vong Ký Ly Sầu
02/08/2021
“Thế nhưng, bạn lúc nãy, thái độ hờ hững thờ ơ như vậy, đều là do, tất cả mọi người trong ngôi trường này đã bị oan hồn kia làm nhiễu loạn giác quan, khiến cho bọn họ xem chuyện chết người chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, những chuyện này đến tận bây giờ, đều không được lan truyền ra bên ngoài.” Tôi đưa tay ra nói.
“Lão Đại, cậu nói rất có lý, đến bây giờ, lớp mình đã chết nhiều người như vậy rồi, mà trường vẫn không bị đình chỉ, thật, không thể nói nổi.” Lý Mạc Phàm kinh ngạc nói.
“Để tớ đi hỏi thêm lần nữa xem.” Dương Á Thịnh nói, sau đó kéo tay Cẩu Hồng Vân, chạy về phía sân trường, rất nhanh bọn họ đã quay trở lại, vẻ mặt đầy vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
“Vừa rồi tớ đi hỏi năm người liên tục, tất cả bọn họ đều biết lớp chúng ta xảy ra chuyện gì, nhưng cả đám chẳng ai tỏ vẻ quan tâm, dường như bọn họ xem tính mạng chúng ta chẳng là cái thá gì cả.”
“Không những vậy, sau khi tớ nói với bọn họ rằng lớp chúng ta bây giờ đang ở trong tình trạng nguy hiểm chết người, bọn họ cũng chẳng quan tâm, ngạc nhiên lại càng, thậm chí, còn tỏ thái độ bực bội nữa. Đúng là bị quỷ bắt rồi!”
“Rất dễ hiểu, vì bây giờ, trong mắt bọn họ, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, bọn họ chẳng hề quan tâm, như vậy, nói không chừng tớ đã có cách chống lại hung thủ đứng phía sau rồi.” Tôi nhếch miệng cười.
“Làm sao để chống lại?” Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh đồng thanh hỏi.
“Rất đơn giản, phơi bày mọi chuyện, đem tất cả chuyện này phát tán ra bên ngoài, như vậy chúng ta sẽ được an toàn.” Tôi nói với bọn họ.
“Vậy nên làm thế nào đây?” Dương Á Thịnh hỏi.
“Dễ mà, chúng ta tung tin này lên mạng, chọn mấy trang tin lớn một chút, vậy thì nhất định sẽ có người cứu chúng ta.” Tôi tỉnh táo nói.
“Cách này rất hay, tớ đi nói cho mọi người biết, không chừng có thể tiến hành nhanh.” Dương Á Thịnh hưởng ứng.
“Trước mắt không được nói chuyện này cho cả lớp biết, đây mới chỉ là một cách thôi, chưa biết có thành công hay không, thôi đừng lôi thôi nữa, mau thực hiện đi.” Tôi nói với Dương Á Thịnh xong thì cả đám len lén tới phòng máy tính của trường.
Hiện tại phòng máy tính đang khóa cửa, chúng tôi phải đi tìm thầy dạy tin học, sau khi năn nỉ muốn gãy lưỡi, cuối cùng chúng tôi cũng lấy được chìa khóa của phòng máy rồi vào trong.
Những cái máy tính ở đây có thương hiệu lạ, tốc độ truy cập mạng cũng bình thường, nhưng để đăng tải một đoạn tin thì cũng không thành vấn đề. Vì vậy, tôi bắt đầu nói với mấy người Dương Á Thịnh: “Mọi người cùng nhau đăng tin, nhất định phải cho nó ra ngoài ánh sáng.”
“Được thôi.” Dương Á Thịnh trả lời, sau đó chúng tôi bắt đầu hành động. Trên một trang có rất nhiều lượt truy cập, tôi liên tục đăng tin lên, nội dung tin tức rất đơn giản, chính là việc lớp chúng tôi đã chết tới năm người, hơn nữa cho đến tận bây giờ, trường học vẫn phong tỏa tin tức, nên, hi vọng được tổ chức nào đó quan tâm.
Tôi đăng bốn năm tin liên tục, mấy người Dương Á Thịnh cũng vậy, nhưng những bình luận phía dưới, khiến tôi nổi da gà. Bởi vì dù là ở tin nào, những người bình luận đều có tên là Trần Phong, và cũng chỉ có một nội dung duy nhất: “Ngươi cho rằng các ngươi thoát được sao?”
Tôi lạnh toát sống lưng, không ngờ ý đồ của chúng tôi đã bị Trần Phong nhìn thấu, thế nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, chúng tôi vẫn tiếp tục đăng tin, hơn nữa, zalo, facebook đều dùng hết.
Mãi đến hai tiếng sau, tình hình mới thay đổi chút ít, bên dưới dòng tin, những bình luận đã nhiều hơn, không còn chỉ mỗi một mình Trần Phong nữa. Mà lúc này, điện thoại tôi bỗng rung lên.
Tôi vội vàng mở ra xem, là tin nhắn của Trần Phong: “Không được làm những chuyện thừa thãi này nữa, nếu không, các ngươi sẽ chết.”
“Chết tiệt.” Tôi thầm mắng, sau đó đứng lên nói: “Coi bộ không ổn rồi, tên khốn kiếp kia đã phát hiện ra ý đồ của chúng ta rồi, đang cảnh cáo chúng ta đó.”
“Có vẻ như hắn cũng đang sợ.” Dương Á Thịnh phấn chấn nói.
“Chắc vậy, nếu không cũng sẽ không gửi tin nhắn cho tớ, chúng ta đã thực sự uy hiếp được hắn rồi.” Cẩu Hồng Vân nói. Lý Mạc Phàm cũng gật đầu, trên mặt chẳng có biểu hiện gì khác thường.
Tôi bình tĩnh gật gù, oan hồn dĩ nhiên mạnh thật, nhưng cũng chẳng phải vô song, nếu như bị đưa ra ngoài ánh sáng, trước ánh mắt của vô số người, có lẽ cũng sẽ sợ hãi.
“Lần này chúng ta thua, nhưng tớ đảm bảo, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ lôi được hung thủ phía sau ra ánh sáng, băm thây vạn đoạn.” Tôi lạnh lùng nói xong thì giơ tay ra, sau đó, bốn người chúng tôi nắm tay thật chặt.
Thử nghiệm lần này mặc dù không thành công, nhưng cũng đủ hiểu, oan hồn không phải là bất bại, nó cũng biết sợ hãi, ít nhất là lúc chúng tôi tính lôi chuyện này ra ánh sáng, rõ ràng nó cũng đã sợ, nếu không thì đã không gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi tin rằng, mặc dù oan hồn rất đáng sợ, nhưng nó không phải vô song, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ tìm được cách đối phó với nó.
Ra khỏi phòng máy tính, đã là gần trưa, chuyện Hạng Văn Thành chết lúc sáng, cũng từ từ tiêu tan, trải qua vô số lần chết chóc, tinh thần của mỗi người cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều, từng người bắt đầu đi về phía căn-tin.
Tôi và mấy người Dương Á Thịnh cũng tới đó, lúc này, tôi nhân tiện rủ luôn Diệp Nhã Tuyết.
Cô ấy đi cùng, cứ như vậy, năm người chúng tôi chuẩn bị ăn cơm, Dương Á Thịnh hào phóng nói: “Lão đại, gọi món thỏa thích nhé, lần này tớ mời.”
Tôi cũng không từ chối, dù sao thì tôi cũng chằng có tiền, trong số những người ngồi đây, tôi và Lý Mạc Phàm nghèo nhất, còn Dương Á Thịnh, tuy không phải là một nam sinh giàu có đẹp trai, nhưng gia cảnh cũng khá giả, tiền tiêu vặt mỗi ngày của cậu ấy cũng không ít, Cẩu Hồng Vân cũng thế.
“Lão Đại, cậu nói rất có lý, đến bây giờ, lớp mình đã chết nhiều người như vậy rồi, mà trường vẫn không bị đình chỉ, thật, không thể nói nổi.” Lý Mạc Phàm kinh ngạc nói.
“Để tớ đi hỏi thêm lần nữa xem.” Dương Á Thịnh nói, sau đó kéo tay Cẩu Hồng Vân, chạy về phía sân trường, rất nhanh bọn họ đã quay trở lại, vẻ mặt đầy vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
“Vừa rồi tớ đi hỏi năm người liên tục, tất cả bọn họ đều biết lớp chúng ta xảy ra chuyện gì, nhưng cả đám chẳng ai tỏ vẻ quan tâm, dường như bọn họ xem tính mạng chúng ta chẳng là cái thá gì cả.”
“Không những vậy, sau khi tớ nói với bọn họ rằng lớp chúng ta bây giờ đang ở trong tình trạng nguy hiểm chết người, bọn họ cũng chẳng quan tâm, ngạc nhiên lại càng, thậm chí, còn tỏ thái độ bực bội nữa. Đúng là bị quỷ bắt rồi!”
“Rất dễ hiểu, vì bây giờ, trong mắt bọn họ, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, bọn họ chẳng hề quan tâm, như vậy, nói không chừng tớ đã có cách chống lại hung thủ đứng phía sau rồi.” Tôi nhếch miệng cười.
“Làm sao để chống lại?” Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh đồng thanh hỏi.
“Rất đơn giản, phơi bày mọi chuyện, đem tất cả chuyện này phát tán ra bên ngoài, như vậy chúng ta sẽ được an toàn.” Tôi nói với bọn họ.
“Vậy nên làm thế nào đây?” Dương Á Thịnh hỏi.
“Dễ mà, chúng ta tung tin này lên mạng, chọn mấy trang tin lớn một chút, vậy thì nhất định sẽ có người cứu chúng ta.” Tôi tỉnh táo nói.
“Cách này rất hay, tớ đi nói cho mọi người biết, không chừng có thể tiến hành nhanh.” Dương Á Thịnh hưởng ứng.
“Trước mắt không được nói chuyện này cho cả lớp biết, đây mới chỉ là một cách thôi, chưa biết có thành công hay không, thôi đừng lôi thôi nữa, mau thực hiện đi.” Tôi nói với Dương Á Thịnh xong thì cả đám len lén tới phòng máy tính của trường.
Hiện tại phòng máy tính đang khóa cửa, chúng tôi phải đi tìm thầy dạy tin học, sau khi năn nỉ muốn gãy lưỡi, cuối cùng chúng tôi cũng lấy được chìa khóa của phòng máy rồi vào trong.
Những cái máy tính ở đây có thương hiệu lạ, tốc độ truy cập mạng cũng bình thường, nhưng để đăng tải một đoạn tin thì cũng không thành vấn đề. Vì vậy, tôi bắt đầu nói với mấy người Dương Á Thịnh: “Mọi người cùng nhau đăng tin, nhất định phải cho nó ra ngoài ánh sáng.”
“Được thôi.” Dương Á Thịnh trả lời, sau đó chúng tôi bắt đầu hành động. Trên một trang có rất nhiều lượt truy cập, tôi liên tục đăng tin lên, nội dung tin tức rất đơn giản, chính là việc lớp chúng tôi đã chết tới năm người, hơn nữa cho đến tận bây giờ, trường học vẫn phong tỏa tin tức, nên, hi vọng được tổ chức nào đó quan tâm.
Tôi đăng bốn năm tin liên tục, mấy người Dương Á Thịnh cũng vậy, nhưng những bình luận phía dưới, khiến tôi nổi da gà. Bởi vì dù là ở tin nào, những người bình luận đều có tên là Trần Phong, và cũng chỉ có một nội dung duy nhất: “Ngươi cho rằng các ngươi thoát được sao?”
Tôi lạnh toát sống lưng, không ngờ ý đồ của chúng tôi đã bị Trần Phong nhìn thấu, thế nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, chúng tôi vẫn tiếp tục đăng tin, hơn nữa, zalo, facebook đều dùng hết.
Mãi đến hai tiếng sau, tình hình mới thay đổi chút ít, bên dưới dòng tin, những bình luận đã nhiều hơn, không còn chỉ mỗi một mình Trần Phong nữa. Mà lúc này, điện thoại tôi bỗng rung lên.
Tôi vội vàng mở ra xem, là tin nhắn của Trần Phong: “Không được làm những chuyện thừa thãi này nữa, nếu không, các ngươi sẽ chết.”
“Chết tiệt.” Tôi thầm mắng, sau đó đứng lên nói: “Coi bộ không ổn rồi, tên khốn kiếp kia đã phát hiện ra ý đồ của chúng ta rồi, đang cảnh cáo chúng ta đó.”
“Có vẻ như hắn cũng đang sợ.” Dương Á Thịnh phấn chấn nói.
“Chắc vậy, nếu không cũng sẽ không gửi tin nhắn cho tớ, chúng ta đã thực sự uy hiếp được hắn rồi.” Cẩu Hồng Vân nói. Lý Mạc Phàm cũng gật đầu, trên mặt chẳng có biểu hiện gì khác thường.
Tôi bình tĩnh gật gù, oan hồn dĩ nhiên mạnh thật, nhưng cũng chẳng phải vô song, nếu như bị đưa ra ngoài ánh sáng, trước ánh mắt của vô số người, có lẽ cũng sẽ sợ hãi.
“Lần này chúng ta thua, nhưng tớ đảm bảo, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ lôi được hung thủ phía sau ra ánh sáng, băm thây vạn đoạn.” Tôi lạnh lùng nói xong thì giơ tay ra, sau đó, bốn người chúng tôi nắm tay thật chặt.
Thử nghiệm lần này mặc dù không thành công, nhưng cũng đủ hiểu, oan hồn không phải là bất bại, nó cũng biết sợ hãi, ít nhất là lúc chúng tôi tính lôi chuyện này ra ánh sáng, rõ ràng nó cũng đã sợ, nếu không thì đã không gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi tin rằng, mặc dù oan hồn rất đáng sợ, nhưng nó không phải vô song, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ tìm được cách đối phó với nó.
Ra khỏi phòng máy tính, đã là gần trưa, chuyện Hạng Văn Thành chết lúc sáng, cũng từ từ tiêu tan, trải qua vô số lần chết chóc, tinh thần của mỗi người cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều, từng người bắt đầu đi về phía căn-tin.
Tôi và mấy người Dương Á Thịnh cũng tới đó, lúc này, tôi nhân tiện rủ luôn Diệp Nhã Tuyết.
Cô ấy đi cùng, cứ như vậy, năm người chúng tôi chuẩn bị ăn cơm, Dương Á Thịnh hào phóng nói: “Lão đại, gọi món thỏa thích nhé, lần này tớ mời.”
Tôi cũng không từ chối, dù sao thì tôi cũng chằng có tiền, trong số những người ngồi đây, tôi và Lý Mạc Phàm nghèo nhất, còn Dương Á Thịnh, tuy không phải là một nam sinh giàu có đẹp trai, nhưng gia cảnh cũng khá giả, tiền tiêu vặt mỗi ngày của cậu ấy cũng không ít, Cẩu Hồng Vân cũng thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.