Lớp Trưởng Đại Nhân Hãy Tha Cho Tôi!!
Chương 14: Chỉ Cần Em Luôn Bên Cạnh Tôi
Ice
28/01/2021
“Vy Vy dậy đi nào~Em ngủ nướng quá à~”
Anh nằm cạnh chọt chọt má cô rồi nhéo nhéo một cái.
“Ui...anh đừng có nhéo em >< đau quá à bỏ em ra đi~~”
“Dậy mau lên không anh cắn đó.”
“Em dậy rồi đây dậy rồi đây.Tránh ra để em vệ sinh cá nhân cái đã.”
Sau đó cô cùng anh xuống bếp.Mẹ anh đang làm bữa sáng cho mọi người.
“Mẹ,để con giúp mẹ.”
Mẹ anh nhìn thấy cô liền run lên xúc động nhưng vẫn cố gắng cười tươi nhìn cô.
“Không cần đâu Vy Vy,con ngồi đó chờ mẹ nấu ăn xong đi.”
Cả nhà ăn cơm trong bình yên,vui vẻ như chưa có chuyện gì từng xảy ra.
“Ba,mẹ,A Phong,con muốn đi học.”
Không hiểu vì sao từ ngày xuất hiện hình ảnh trong lớp học đó,cô lại rất muốn đi học,có lẽ nếu vào lại ngôi trường đó,cô sẽ nhớ lại thì sao?Với lại ở nhà nhiều cũng cô đơn,cô cũng đã khỏe rồi nên muốn ra ngoài nhiều hơn.
“Chuyện này...”Ba mẹ anh do dự.
“Không...em không thể đi học!!”Anh tức giận đập bàn.Đây là lần đầu tiên anh tỏ thái độ với cô.Nhưng tại sao?
“Tại sao chứ!?”Cô uất ức nhìn anh.Không hiểu được tại sao anh lại không muốn cho cô đi học,anh đang giấu giếm điều gì sao?
Chợt có tiếng tin nhắn gửi đến cắt ngang bầu không khí ngột ngạt này.
“Ba,mẹ,con xin phép ra nghe điện thoại.”Anh cầm chiếc điện thoại đi ra ngoài.
Tin nhắn gửi đến từ thư kí của anh,kèm theo 1 link tệp hồ sơ.
“Tổng giám đốc,đã có thông tin về cô gái đó,mời ngài xem.”
Trần Tuyết Vân,20 tuổi,sinh viên trường Quốc Hoa,một trường có tiếng ở đó,ba là Trần Thanh Bình,giáo viên Vật Lý trường đó,mẹ Hoàng Ngọc Lan thì hầu hết thông tin đều không có,hình như đã được giấu kín chỉ biết hiện đang làm nội trợ ở nhà.
Một lúc sau cô thấy anh quay lại,sắc mặt tốt hơn khi nãy nhiều,ôn nhu nói:
“Vy Vy anh sắp xếp rồi,em sẽ học trường Đông Thành,trường nổi tiếng nhất chỗ chúng ta với hệ thống công nghệ tốt nhất cả nước,hồi trước em cũng học ở đó,chỗ đó cách nhà chúng ta không quá xa nên đi làm về anh sẽ đón em được không nhóc?”Anh nhéo má cô đùa giỡn.
“Aaa cảm ơn anh!Yêu anh nhiều lắm luôn!”Cô hôn chụt cái lên má anh,mỉm cười vui vẻ làm mọi người trong nhà cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Anh dịu dàng lấy tay xoa đầu cô.
“Nhỏ ngốc,chỉ cần em vui là được.”
Chỉ cần em không có cớ quay về ngôi trường cũ,em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.
Anh nằm cạnh chọt chọt má cô rồi nhéo nhéo một cái.
“Ui...anh đừng có nhéo em >< đau quá à bỏ em ra đi~~”
“Dậy mau lên không anh cắn đó.”
“Em dậy rồi đây dậy rồi đây.Tránh ra để em vệ sinh cá nhân cái đã.”
Sau đó cô cùng anh xuống bếp.Mẹ anh đang làm bữa sáng cho mọi người.
“Mẹ,để con giúp mẹ.”
Mẹ anh nhìn thấy cô liền run lên xúc động nhưng vẫn cố gắng cười tươi nhìn cô.
“Không cần đâu Vy Vy,con ngồi đó chờ mẹ nấu ăn xong đi.”
Cả nhà ăn cơm trong bình yên,vui vẻ như chưa có chuyện gì từng xảy ra.
“Ba,mẹ,A Phong,con muốn đi học.”
Không hiểu vì sao từ ngày xuất hiện hình ảnh trong lớp học đó,cô lại rất muốn đi học,có lẽ nếu vào lại ngôi trường đó,cô sẽ nhớ lại thì sao?Với lại ở nhà nhiều cũng cô đơn,cô cũng đã khỏe rồi nên muốn ra ngoài nhiều hơn.
“Chuyện này...”Ba mẹ anh do dự.
“Không...em không thể đi học!!”Anh tức giận đập bàn.Đây là lần đầu tiên anh tỏ thái độ với cô.Nhưng tại sao?
“Tại sao chứ!?”Cô uất ức nhìn anh.Không hiểu được tại sao anh lại không muốn cho cô đi học,anh đang giấu giếm điều gì sao?
Chợt có tiếng tin nhắn gửi đến cắt ngang bầu không khí ngột ngạt này.
“Ba,mẹ,con xin phép ra nghe điện thoại.”Anh cầm chiếc điện thoại đi ra ngoài.
Tin nhắn gửi đến từ thư kí của anh,kèm theo 1 link tệp hồ sơ.
“Tổng giám đốc,đã có thông tin về cô gái đó,mời ngài xem.”
Trần Tuyết Vân,20 tuổi,sinh viên trường Quốc Hoa,một trường có tiếng ở đó,ba là Trần Thanh Bình,giáo viên Vật Lý trường đó,mẹ Hoàng Ngọc Lan thì hầu hết thông tin đều không có,hình như đã được giấu kín chỉ biết hiện đang làm nội trợ ở nhà.
Một lúc sau cô thấy anh quay lại,sắc mặt tốt hơn khi nãy nhiều,ôn nhu nói:
“Vy Vy anh sắp xếp rồi,em sẽ học trường Đông Thành,trường nổi tiếng nhất chỗ chúng ta với hệ thống công nghệ tốt nhất cả nước,hồi trước em cũng học ở đó,chỗ đó cách nhà chúng ta không quá xa nên đi làm về anh sẽ đón em được không nhóc?”Anh nhéo má cô đùa giỡn.
“Aaa cảm ơn anh!Yêu anh nhiều lắm luôn!”Cô hôn chụt cái lên má anh,mỉm cười vui vẻ làm mọi người trong nhà cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Anh dịu dàng lấy tay xoa đầu cô.
“Nhỏ ngốc,chỉ cần em vui là được.”
Chỉ cần em không có cớ quay về ngôi trường cũ,em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.