Lớp Trưởng Đại Nhân Hãy Tha Cho Tôi!!
Chương 8: Mất Tích?mất Trí Nhớ?phương Vy Là Ai?
Ice
19/01/2021
Đêm đó Quang không ngủ.Cậu biết bản thân sẽ phải lấy người khác,không phải cô...
“Cậu chờ đó.Tớ cá với cậu tớ sẽ theo đuổi được cậu!”
...
Xin lỗi...Tớ thua rồi...
Mấy ngày sau đó cậu đều cư xử lạnh nhạt với cô.Còn cô,vốn dĩ đã quen có cậu bên cạnh,vốn dĩ đã quen với việc một cậu bạn ngốc nghếch luôn theo đuổi mình bất chấp.Cô không cho rằng đó là thích,chỉ nghĩ rằng thay đổi thói quen thì không thoải mái xíu thôi.
“Thầy Bình,chăm sóc tốt cho Vân nha.Tôi bỏ cuộc.” Sau đó cậu lặng lẽ rời đi.
“Cậu nhóc này nay làm sao vậy?”Ba cô nhìn cậu thắc mắc.
Còn cô,đứng sau bức tường đã nghe hết mọi thứ.Có lẽ trò đùa này đã đi quá xa.Có lẽ cậu thực sự thích cô.
Cô chạy theo cậu
Và thứ cô nhận được là...
“Em thích anh Quang lắm lắm luôn.”
“Anh cũng thích em,Trang.”
Thì ra tôi là ngẫu hứng của cậu...vậy chúc cậu hạnh phúc...
Cô bỏ đi giữa trời mưa lạnh giá,lạnh thấu tim cô.Tại sao phải đau,vốn dĩ không hề yêu cậu ấy mà...cậu ấy cũng có yêu mày đâu...đâu còn ý nghĩa gì nữa..
Ha...ha...
Cô ngồi khuỵ xuống đất,nước mắt hoà theo những giọt mưa,không hề để ý rằng có một chiếc xe đang lao đến.
[Két]
Máu cô chảy theo nước mưa,khắp người cô đều là máu,và máu.
Cuối cùng sẽ không phải đau nữa...
...
“Em họ,cảm ơn vì đã giúp anh.”
“Không có gì.Nhớ bao em trà sữa như đã hứa!Nhưng nói đi nói lại em vẫn không hiểu.Tại sao lại muốn chị ấy nghĩ anh và em là người yêu?Chẳng phải anh rất thích chị ấy sao?”
“Anh làm vậy...vì anh yêu cô ấy...”
Cậu cười gượng, chỉ là cậu không mong cô rung động rồi sẽ tổn thương.Chúc cậu tìm được hạnh phúc thật sự,người tớ yêu...
_Lúc ăn cơm..._
“Mai qua nhà bạn bố gặp vợ tương lai nhé!Ta chắc chắn con sẽ thích con bé.”
“Vâng ạ...”
Một hồi chuông điện thoại reo lên.
“Alo,Thành phải không?Con bé Vân mất tích rồi!!”
“Cái gì?Cậu bảo Vân mất tích?”
Vân...giống tên của cậu ấy thật...Chắc không phải cậu ấy đâu...chắc chắn vậy...
“Thành,con còn ngồi đó làm gì?Qua nhà thầy Bình mau!Con bé Vân mất tích rồi!!”
“Ba nói sao!?”
_Cùng lúc đó_
Cô từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh.Bốn bức tường trắng,có mùi thuốc.
“Em tỉnh rồi?”Một người con trai gương mặt lo lắng chạy đến chỗ cô.
“Tôi...đang ở đâu...?Và...tôi là ai...?”
“Là bạn gái tôi,Phương Vy.”
“Cậu chờ đó.Tớ cá với cậu tớ sẽ theo đuổi được cậu!”
...
Xin lỗi...Tớ thua rồi...
Mấy ngày sau đó cậu đều cư xử lạnh nhạt với cô.Còn cô,vốn dĩ đã quen có cậu bên cạnh,vốn dĩ đã quen với việc một cậu bạn ngốc nghếch luôn theo đuổi mình bất chấp.Cô không cho rằng đó là thích,chỉ nghĩ rằng thay đổi thói quen thì không thoải mái xíu thôi.
“Thầy Bình,chăm sóc tốt cho Vân nha.Tôi bỏ cuộc.” Sau đó cậu lặng lẽ rời đi.
“Cậu nhóc này nay làm sao vậy?”Ba cô nhìn cậu thắc mắc.
Còn cô,đứng sau bức tường đã nghe hết mọi thứ.Có lẽ trò đùa này đã đi quá xa.Có lẽ cậu thực sự thích cô.
Cô chạy theo cậu
Và thứ cô nhận được là...
“Em thích anh Quang lắm lắm luôn.”
“Anh cũng thích em,Trang.”
Thì ra tôi là ngẫu hứng của cậu...vậy chúc cậu hạnh phúc...
Cô bỏ đi giữa trời mưa lạnh giá,lạnh thấu tim cô.Tại sao phải đau,vốn dĩ không hề yêu cậu ấy mà...cậu ấy cũng có yêu mày đâu...đâu còn ý nghĩa gì nữa..
Ha...ha...
Cô ngồi khuỵ xuống đất,nước mắt hoà theo những giọt mưa,không hề để ý rằng có một chiếc xe đang lao đến.
[Két]
Máu cô chảy theo nước mưa,khắp người cô đều là máu,và máu.
Cuối cùng sẽ không phải đau nữa...
...
“Em họ,cảm ơn vì đã giúp anh.”
“Không có gì.Nhớ bao em trà sữa như đã hứa!Nhưng nói đi nói lại em vẫn không hiểu.Tại sao lại muốn chị ấy nghĩ anh và em là người yêu?Chẳng phải anh rất thích chị ấy sao?”
“Anh làm vậy...vì anh yêu cô ấy...”
Cậu cười gượng, chỉ là cậu không mong cô rung động rồi sẽ tổn thương.Chúc cậu tìm được hạnh phúc thật sự,người tớ yêu...
_Lúc ăn cơm..._
“Mai qua nhà bạn bố gặp vợ tương lai nhé!Ta chắc chắn con sẽ thích con bé.”
“Vâng ạ...”
Một hồi chuông điện thoại reo lên.
“Alo,Thành phải không?Con bé Vân mất tích rồi!!”
“Cái gì?Cậu bảo Vân mất tích?”
Vân...giống tên của cậu ấy thật...Chắc không phải cậu ấy đâu...chắc chắn vậy...
“Thành,con còn ngồi đó làm gì?Qua nhà thầy Bình mau!Con bé Vân mất tích rồi!!”
“Ba nói sao!?”
_Cùng lúc đó_
Cô từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh.Bốn bức tường trắng,có mùi thuốc.
“Em tỉnh rồi?”Một người con trai gương mặt lo lắng chạy đến chỗ cô.
“Tôi...đang ở đâu...?Và...tôi là ai...?”
“Là bạn gái tôi,Phương Vy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.