Lớp Trưởng Đại Nhân Hãy Tha Cho Tôi!!

Chương 30: Tôi Tha Thứ Cho Cậu Rồi...

Ice

14/11/2021

Hôm sau là ngày bắt đầu phiên toà.

Người thân của Tâm ai cũng có mặt đầy đủ. Khi thầy cậu lên ai nấy đều phẫn nộ đến tột độ, không ngừng chửi bới cậu.

Tâm nhìn xung quanh. Cô khá bất ngờ. Người nhà cậu lại không một ai đến.

Trái với sự bất ngờ của cô, Khiêm đã dự đoán trước được điều này. Cậu cười khẩy, về mặt pháp luật cậu có người thân, nhưng về mặt tình cảm và thực tế thì cậu lại là một đứa trẻ mồ côi.

Người thân trên danh nghĩa của cậu chỉ cho một vị luật sư tới để giúp cậu thắng kiện, để không làm hỏng danh dự của họ, chứ không phải vì yêu thương cậu.

Và nếu như lần này thua, họ chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu để bảo toàn danh dự.

Trước mặt thẩm phán, cậu nhận hết mọi tội danh về phía mình, mặc kệ sự chửi bới của những người phía dưới.

Nói xong cậu nhìn xuống phía Tâm, đôi môi hiện lên nụ cười, anh mắt như muốn nói là “Tôi đã thực hiện lời hứa với em rồi.”

Sau đó toà phán rằng cậu phạm tội cưỡng hiếp không thành và bị phán 2 năm tù.

Cậu bị còng tay lại và bị áp giải đi, trên tay cậu vẫn còn cầm thứ gì đó.

Khi đến chỗ Tâm, cậu ngừng lại, quay đầu xin cảnh sát cho cậu vài phút nói chuyện với cô. Người nhà cô quyết liệt ngăn cản nhưng cô nói không sao và bước tới chỗ cậu.



Cậu ghé sát vào tai cô, thì thầm nhỏ đến mức mà chỉ có cô và cậu nghe được.

“ Chiếc vòng này tôi đã kể cho em nghe về nó. Tôi thực hiện lời hứa của mình rồi, mong em cũng hứa với tôi hai điều. Thứ nhất, hãy giữ chiếc vòng này cẩn thận, đừng bao giờ tháo nó ra, tôi không xứng với nó. Thứ hai, dù sau này em ở bên bất cứ ai, là Quang hay người khác, cũng phải hạnh phúc. “

“ Tôi không hi vọng em tha thứ sau những gì tôi làm, cũng không cần cảm thấy áy náy khi nhận nó, sau hôm nay tôi sẽ không còn người thân nữa, người tôi quan tâm bây giờ…”

Hai chữ “là em’’ chưa được thốt ra thì cậu đã bị đưa đi.

“ Không lừng chừng nữa đi thôi. “ Người cảnh sát phía sau mất kiên nhất kéo mạnh cậu rời đi, khiến cậu làm rơi chiếc vòng.

Tâm nhặt chiếc vòng lên, nội tâm cô hỗn loạn vô cùng, cô không biết mình đang làm đúng hay làm sai.

Cô đeo chiếc vòng lên tay mình, rất vừa, như thể nó là dành cho cô vậy.

“ Tôi hứa với cậu…”

Cô nhìn bóng lưng cậu rời đi, mở miệng nói nhỏ.

Khung cảnh hiện giờ giống hệt khi hai người lần đầu bị chia cắt. Chỉ khác là hai người đã đổi chỗ cho nhau. Lần này người bị đưa đi là cậu, người đánh rơi vòng là cậu, và người giữ chiếc vòng là cô. Chiếc vòng này gắn định mệnh hai người lại, nhưng lại không thể khiến hai người bên nhau. Có lẽ đó là thứ gọi là “Có duyên không phận”...



Về tới nhà mình, khi tâm mở tivi lên, cô thấy câu chuyện về vụ án của mình. Nhà báo và phóng viên đang vây xung quanh một người đàn ông trung niên giàu có.



“ Chủ tịch Vũ, nghe nói ông đã tốn rất nhiều tiền thuê luật sư giỏi nhất cho đứa con trai phạm tội của mình phải không? Vì cậu ta nhận tội mà ông lãng phí hết số tiền đó, cho hỏi ông có cảm nghĩ gì? “

Vũ Đường Tư suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười đáp lại.

“ Có cha mẹ nào lại tiếc tiền khi dùng nó cho con mình chứ? Chỉ tiếc là nó không phải con ruột của tôi. Xin lỗi vì không nói chuyện này với mọi người vì trước giờ tôi chưa từng để tâm chuyện ấy, tôi vẫn thật lòng coi nó như con ruột mình, hôm nay người làm cha này cũng thấy rất hổ thẹn khi con trai mình lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Một phần có lẽ cũng do tôi không dạy dỗ thằng bé tử tế…”

Bà mẹ kế thấy vậy liền hí hửng chen vào nói.

“ Như mọi người thấy rồi đấy, vợ chồng tôi rất yêu thương A Khiêm. Mình à, đừng buồn, hãy tự hào vì nó dám đứng ra nhận tội, em tin là A Khiêm trong tù sẽ hiểu cho chúng ta thôi. “

Con gái riêng của bà ta thì đang bận mải tia một anh phóng viên đẹp trai nào đó, cũng không quên bày tỏ sự buồn bã vì em trai.

Cứ thế ba người họ đóng một vở kịch gia đình đau thương.

Nhìn lên tivi, Nhược Tâm cảm thấy khinh bỉ gia đình này. Cô hiện tại hoàn toàn tin câu chuyện của Đình Khiêm kể, trong lòng nổi lên một sự thương cảm sâu sắc.

Hiện tại cô cũng đã hiểu câu nói của cậu, cậu có ý gì khi nói bản thân sắp không còn người thân nữa. Thì ra cậu đã đoán trước những người này sẽ triệt để cắt đứt quan hệ với cậu.

Tâm nở nụ cười tươi rói, khoé mắt chợt rơm rớm nước, cô lấy tay xoa lên chiếc vòng.

“ Khiêm, tôi tha thứ cho cậu rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lớp Trưởng Đại Nhân Hãy Tha Cho Tôi!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook