Chương 7: Không lấy tiền
Thanh Đăng Dạ Du
07/04/2024
Buổi khai giảng kết thúc bởi hai bài diễn văn nghệ, học sinh đồng loạt ra về, riêng nhóm bạn học của bọn Khải Nam vẫn nán lại phụ giúp dọn sân lễ cùng với vài người phụ trách.
Khải Nam bê ba lượt ghế vào kho, lúc trở ra hai má bánh bao đỏ hồng, giơ tay đầu hàng.
“Thôi bỏ đi, tôi hết sức rồi, hết nổi rồi.”
Gã ngồi phịch xuống sàn, mặt sàn lót bằng gạch hoa tối màu, chỗ này vừa được lau sạch không thấy dấu giày.
Khả Hân ngồi cùng Tuyết San gần đó, nhìn gã chẳng khác nào con trâu lười lao động, vừa xách cày trên vai, đi được mấy bước đã thở phì phò.
“Thấy Lạc Hà ở lại thì nhất quyết đòi ở lại, cái này là do cậu chọn, không biết tự lượng sức mình.”
“Tôi bình thường rất khỏe nha, dời non lấp bể là chuyện trong lòng bàn tay thôi. Xui là hôm nay dậy muộn, chưa kịp ăn sáng thôi.”
Khải Nam thật sự dậy muộn, rõ là tối qua đã cài báo thức nhưng sáng nay điện thoại lại hết pin, chú của gã - Chí Dương thì thúc giục như giặc đánh tới mông, làm gã suýt nữa lăn từ trên lầu xuống.
Khả Hân bĩu môi.
“Đã vậy thì bớt nói nhảm, dời non cái gì, lấp bể cái gì, thể hiện cái gì. An phận ngồi cùng tụi này có phải an ổn hơn nhiều không.”
Lý nào lại thế, gã được xếp vào chung vào phái yếu hồi nào vậy?
Đúng lúc này, Lạc Hà khom lưng nhấc chồng ghế đi qua gã, các đường cơ trên mặt vẫn như cũ, đến một cái thở mạnh cũng không có.
Nhìn tướng như thư sinh vậy mà sức dẻo dai thật.
“Anh Hà, sáng nay anh ăn no không? Mệt thì không cần miễn cưỡng, chỉ còn mỗi mấy người chúng ta, đừng sợ mất mặt.” Khải Nam nói.
Lạc Hà khựng lại, nhớ đến cái chạm tay của Cổ An lên miệng lúc sáng, vô thức liếm môi dưới.
“Ừm, cũng tạm.”
Khải Nam gãy đầu, suy nghĩ.
“Cũng tạm là có ý gì?”
Tất nhiên là câu hỏi này không được trả lời, hắn đã đi xa.
Linh San mang một túi tới chỗ hai bạn nữ đang ngồi xem điện thoại, trong túi đó có mấy chai nước suối lạnh.
“Nước tới rồi đây, ai khát không? Khải Nam đến lấy một chai đi. Lấy rẻ thôi, 5 ngàn.”
“Ôi trời, tôi còn tưởng được mời.”
“Tôi đâu phải phú bà.” Tuyết San đưa một chai cho Linh San ngay trước mắt gã.
“Xời, có là phú bà cũng không tới lượt cậu bao nuôi tôi đâu nha.”
“Rồi có uống không?” Tuyết San gần như mất kiên nhẫn với gã.
Khải Nam lôi thôi, luyên thuyên một hồi vẫn chống tay phía sau lấy thế đứng dậy.
“Tới ngay đây, 5 ngàn thì 5 ngàn, làm mệt đến độ khát khô cả cổ.”
Sự thật là nói nhiều quá nên khô cổ.
Bàn tay của gã vừa thò vào miệng túi thì bị Khả Hân vả một cái *chát*.
“Ui, đau lắm đó chị Hân, chị không cho tôi uống thì nói trước một tiếng. Quân tử động khẩu không động thủ nha.”
Không biết Đức Trọng xuất hiện phía sau gã từ khi nào, lớn tiếng nói, chỉ sợ cả cái hội trường không nghe thấy.
“Cái gì? Cậu dám nói chị Hân là tiểu nhân.”
Hữu Đông tiếp lời.
“Sai rồi anh bạn, quá sai.”
Khải Nam bản lĩnh cỡ nào, cái miệng của gã có thể chấp người ta chửi trước mười câu, từ khi đi chung với tụi này luôn bị cứng họng, khổ không nói hết.
“Tôi không có ý đó, các cậu chia rẽ tình cảm của tụi tui không thấy quá đáng sao? Tối về ngủ ngon không?”
“Nè nè, đừng gom tôi với cậu lại cùng một chỗ, không có thân.” Khả Hân mở nắp chai nước đưa cho gã. “Tay bẩn chết đi được, làm bẩn mấy chai nước còn lại thì ai dám lấy uống nữa hả.”
Khải Nam giơ hẳn hai tay lên nhìn, quả thật hơi bẩn, lúc bê ghế đặt xuống cạnh mấy dụng cụ bám đầy bụi ở gần góc phòng sơ ý bị trúng phải vào chưa kịp rửa.
“Không quá đáng vậy chứ?”
Gã đón lấy chai nước ngửa cổ lên thì thấy Lạc Hà lặng lẽ bê chồng ghế cuối cùng đi ngang qua.
“Lớp phó, cậu mệt thì qua uống nước trước đi, tôi phụ cậu một tay.”
Lạc Hà lạnh lùng nhìn chai nước đang nhiễu giọt trên tay gã.
“Không mệt.”
Cổ An và Chí Dương đi ra từ trong hội trường, vừa đi vừa cởi chiếc áo vest.
“Cậu không thể bước qua cánh cổng rồi hẳn cởi áo không?”
“Nóng ạ.”
Tiết trời thay đổi bốn mùa, tiếng ve sầu đã vãn đi từ hồi nào, thay chỗ là bầu trời trong xanh, gió lộng tứ phía, dù là trong hội trường đi chăng nữa thì còn có thể cảm giác nóng sao.
“Con trai mười bảy tuổi, cơ thể rất dễ bốc hỏa đó thầy.” Cổ An cười đùa.
Chí Dương hơi nhíu mày, không nói nữa, anh phải kéo cái tên đang nhiều chuyện phía trước về nhà ăn cơm.
Bây giờ chỉ còn nhóm người 11A, bọn người phía trước cứ nhao nhao, líu nhíu không rõ, sắp mở thành một cái chợ buôn dưa mất rồi.
Cổ An nhìn sơ qua thì dừng lại trên người Lạc Hà trong góc xa xa của hội trường, quay lưng về phía cậu, chật vật kéo cánh cửa kho, mũi giày nhanh chóng chuyển hướng, dẫn theo ánh mắt bám riết của nhiều người.
Đức Trọng mở nắp chai nước, nước chưa uống đã mắc nói tới nơi.
“Lớp trưởng thật là tốt bụng, tấm gương mẫu mực cần phải noi theo.”
“Cậu ta luôn nhiệt tình như thế sao?” Tuyết San hờ hững hỏi.
“Người ta là anh em, giúp nhau là lẽ đương nhiên thôi.” Linh San nói, nói xong lại cảm thấy vẫn cấn cấn ở đâu đó.
Hữu Đông lặng lẽ lấy chai nước trong tay Đức Trọng còn chưa uống kê lên miệng uống một hơi dài.
“Móa, mày chó lắm luôn á.” Đức Trọng buột miệng chửi.
Lạc Hà hơi dùng sức kéo cánh cửa kho cao lớn nhưng mãi nó không nhúc nhích, thật sự muốn làm khó người ta.
Bỗng có hai bàn tay xuất hiện, đặt vào thanh kéo cửa, áo sơ mi bị sắn bừa lên đến khuỷu, cậu dùng lực, vài sợi gân xanh theo đó nổi lên lờ mờ.
Thanh kéo cửa chiều dọc, bốn bàn tay đặt vào thì không có chỗ trống, thậm chí một bàn tay kia của Cổ An phải áp chồng lên tay hắn.
Đầu óc Lạc Hà trống rỗng, nhìn bàn tay nhỏ hơn không bao nhiêu, các đốt ngón tay thon dài trắng mượt đang áp vào mu bàn tay mình, đây là giới hạn gần gũi trong giới hạn cho phép.
Thuở nhỏ, Lạc Hà không ít lần ôm theo gối qua phòng Cổ An ăn vạ, qua mười một giờ thì không muốn về phòng, mặc kệ cậu có dễ chịu hay không, chia đôi cái giường ra ngủ. Đến sáng thì Cổ An ép vào sát góc tường, từ nước sông không phạm nước giếng đến hai người nằm chỉ có nửa diện tích giường, tay chân thi thoảng chồng chéo lên nhau.
Vào phổ thông, cũng là một năm trước, Cổ An luôn đuổi hắn về phòng ngủ trước mười hai giờ, chẳng biết có bí mật to tát gì. Đành chịu thôi, lúc đó hắn đã dần phát hiện thứ tình cảm của mình không đứng đắn rồi, phải giữ khoảng cách, phải biết giới hạn, người ta còn là em trai hắn.
Hiểu rõ như thế cho nên hắn không kỳ kèo gì, chỉ là ban đêm hay khó ngủ, khó ngủ thì suy nghĩ lung tung, đầu óc rối tung rối mù. Cho nên hắn sẽ thức học bài, hắn biết Cổ An vào ban tự nhiên, hắn lưỡng lự qua xã hội, mà mấy môn xã hội học lý thuyết nhiều dữ lắm. Không biết xui khiến thế nào, đến khi đặt bút viết vào bảng phân ban lại điền vào tự nhiên. Cuối cùng hắn mới biết mình không nỡ xa người ta cho dù là cách năm ba phòng học, thôi thì học thêm hai năm nữa, đến khi vào Đại Học chắc gì đã học chung trường, học chung ngành. Ngọn lửa nhỏ đâu thể đốt cháy được cây xanh, dù gì cũng chẳng ai biết, hắn cũng đếch thèm quan tâm nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Trong chuyện này, ý của Cổ An mới là quan trọng hơn bất kỳ ai hết.
Hắn lại nhớ đến lời Khải Nam khi nãy, người ta đúng là thẳng băng nha.
Ánh mắt Cổ An lia qua mặt hắn, lấy làm lạ hỏi.
“Đang nghĩ gì thế? Không cần dùng sức quá đâu.” bồi thêm ba tiếng, “Tôi giúp anh, không lấy tiền.”
Lạc Hà mỉm cười, ông thần của hắn luôn có chấp niệm không nhỏ với tiền ngược lại trong tài khoản thì chẳng thiếu tiền đâu.
“Hai, ba.” Cổ An đếm ra hiệu.
Cánh cửa bị kéo với hai người thiếu niên sức lực dư dả, *rầm* một tiếng chấn động hội trường.
Cổ An nhìn vào tay mình, lại nhìn cái cửa. Bộ dáng của hắn khi nãy rõ ràng rất bất lực đi, cho nên cậu mới dùng hết sức nhưng rõ ràng không thể làm khó một người con trai.
Âm thanh vang trời kia nằm ngoài tầm kiểm soát.
“Sao hai đứa không sang bằng cái kho luôn đi.”
Lạc Hà bỏ qua tiếng rống của Chí Cường, sóng vai với cậu.
“Lúc nữa có làm gì không?”
Cổ An ngẫm nghĩ đáp.
“Có, chiều nay đi làm.”
Thành phố Nam Du nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không hề nhỏ, nhưng nếu cố ý muốn gặp thì nhất định sẽ gặp được. Cổ An làm thêm ở tiệm bánh ngọt tên là Hồng Hạc, trưng bày đủ loại bánh kem lớn nhỏ, màu sắc rực rỡ, bắt mắt vô cùng. Trong hè, thi thoảng sẽ ghé lại mua vài cái bánh ngọt, hắn không thích ăn đồ ngọt nhưng người mà hắn muốn gặp đứng bán ở đó, còn số bánh mang về đều do Minh Châu xử lý.
Bước chân hắn thong thả như cũ, suốt cả buổi sáng tâm trạng vô cùng tốt, cho đến lúc này thì hơi lắng xuống.
“Em đâu cần phải đi làm thêm.”
“Làm thêm kiếm tiền.”
“Anh có.”
Cổ An phì cười, xua xua tay.
“Anh có thì liên quan gì tới tôi đâu.”
Đúng rồi, hắn biết chắc Cổ An sẽ nói như vậy. Trong đầu hắn có một ý tưởng cực kỳ táo bạo chính là thuê Cổ An ở nhà học bài cùng, ăn cùng, ngủ cùng… À, à, hắn bác bỏ ý thứ ba ra khỏi đầu ngay lập tức, tiếp theo là ý tưởng gì đó cũng dần bị não quăng đi.
Không khả quan.
Số tiền riêng của hắn phần lớn đều do Minh Châu cho tiêu vặt đem so với số dư trong hai cái thẻ của Cổ An thú thật thì quá đáng thương.
Ý tưởng bao nuôi hoang đường cỡ nào.
Đằng trước, Khải Nam bị Chí Cường túm lôi đi, thân hình một mét bảy mấy đứng cạnh thầy giám thị chênh lệch không ít, ỷ có điểm tựa bước chân gã ngả ngớn lảo đảo.
“Tối nay gọi video call học bài nha các anh em. Tôi có mấy cái hay ho muốn chia sẻ, ai không có mặt thì chịu thiệt đấy.” Gã gào lên mà không cần quay đầu lại.
Mới khai giảng thôi mà, có cần khắc nghiệt vậy không?
Cảm ơn các bạn đọc giả đã đọc đến đây!
Truyện sáng tác và cập nhật duy nhất trên Wattpad!
Tác giả: Thanh Đăng Dạ Du
Khải Nam bê ba lượt ghế vào kho, lúc trở ra hai má bánh bao đỏ hồng, giơ tay đầu hàng.
“Thôi bỏ đi, tôi hết sức rồi, hết nổi rồi.”
Gã ngồi phịch xuống sàn, mặt sàn lót bằng gạch hoa tối màu, chỗ này vừa được lau sạch không thấy dấu giày.
Khả Hân ngồi cùng Tuyết San gần đó, nhìn gã chẳng khác nào con trâu lười lao động, vừa xách cày trên vai, đi được mấy bước đã thở phì phò.
“Thấy Lạc Hà ở lại thì nhất quyết đòi ở lại, cái này là do cậu chọn, không biết tự lượng sức mình.”
“Tôi bình thường rất khỏe nha, dời non lấp bể là chuyện trong lòng bàn tay thôi. Xui là hôm nay dậy muộn, chưa kịp ăn sáng thôi.”
Khải Nam thật sự dậy muộn, rõ là tối qua đã cài báo thức nhưng sáng nay điện thoại lại hết pin, chú của gã - Chí Dương thì thúc giục như giặc đánh tới mông, làm gã suýt nữa lăn từ trên lầu xuống.
Khả Hân bĩu môi.
“Đã vậy thì bớt nói nhảm, dời non cái gì, lấp bể cái gì, thể hiện cái gì. An phận ngồi cùng tụi này có phải an ổn hơn nhiều không.”
Lý nào lại thế, gã được xếp vào chung vào phái yếu hồi nào vậy?
Đúng lúc này, Lạc Hà khom lưng nhấc chồng ghế đi qua gã, các đường cơ trên mặt vẫn như cũ, đến một cái thở mạnh cũng không có.
Nhìn tướng như thư sinh vậy mà sức dẻo dai thật.
“Anh Hà, sáng nay anh ăn no không? Mệt thì không cần miễn cưỡng, chỉ còn mỗi mấy người chúng ta, đừng sợ mất mặt.” Khải Nam nói.
Lạc Hà khựng lại, nhớ đến cái chạm tay của Cổ An lên miệng lúc sáng, vô thức liếm môi dưới.
“Ừm, cũng tạm.”
Khải Nam gãy đầu, suy nghĩ.
“Cũng tạm là có ý gì?”
Tất nhiên là câu hỏi này không được trả lời, hắn đã đi xa.
Linh San mang một túi tới chỗ hai bạn nữ đang ngồi xem điện thoại, trong túi đó có mấy chai nước suối lạnh.
“Nước tới rồi đây, ai khát không? Khải Nam đến lấy một chai đi. Lấy rẻ thôi, 5 ngàn.”
“Ôi trời, tôi còn tưởng được mời.”
“Tôi đâu phải phú bà.” Tuyết San đưa một chai cho Linh San ngay trước mắt gã.
“Xời, có là phú bà cũng không tới lượt cậu bao nuôi tôi đâu nha.”
“Rồi có uống không?” Tuyết San gần như mất kiên nhẫn với gã.
Khải Nam lôi thôi, luyên thuyên một hồi vẫn chống tay phía sau lấy thế đứng dậy.
“Tới ngay đây, 5 ngàn thì 5 ngàn, làm mệt đến độ khát khô cả cổ.”
Sự thật là nói nhiều quá nên khô cổ.
Bàn tay của gã vừa thò vào miệng túi thì bị Khả Hân vả một cái *chát*.
“Ui, đau lắm đó chị Hân, chị không cho tôi uống thì nói trước một tiếng. Quân tử động khẩu không động thủ nha.”
Không biết Đức Trọng xuất hiện phía sau gã từ khi nào, lớn tiếng nói, chỉ sợ cả cái hội trường không nghe thấy.
“Cái gì? Cậu dám nói chị Hân là tiểu nhân.”
Hữu Đông tiếp lời.
“Sai rồi anh bạn, quá sai.”
Khải Nam bản lĩnh cỡ nào, cái miệng của gã có thể chấp người ta chửi trước mười câu, từ khi đi chung với tụi này luôn bị cứng họng, khổ không nói hết.
“Tôi không có ý đó, các cậu chia rẽ tình cảm của tụi tui không thấy quá đáng sao? Tối về ngủ ngon không?”
“Nè nè, đừng gom tôi với cậu lại cùng một chỗ, không có thân.” Khả Hân mở nắp chai nước đưa cho gã. “Tay bẩn chết đi được, làm bẩn mấy chai nước còn lại thì ai dám lấy uống nữa hả.”
Khải Nam giơ hẳn hai tay lên nhìn, quả thật hơi bẩn, lúc bê ghế đặt xuống cạnh mấy dụng cụ bám đầy bụi ở gần góc phòng sơ ý bị trúng phải vào chưa kịp rửa.
“Không quá đáng vậy chứ?”
Gã đón lấy chai nước ngửa cổ lên thì thấy Lạc Hà lặng lẽ bê chồng ghế cuối cùng đi ngang qua.
“Lớp phó, cậu mệt thì qua uống nước trước đi, tôi phụ cậu một tay.”
Lạc Hà lạnh lùng nhìn chai nước đang nhiễu giọt trên tay gã.
“Không mệt.”
Cổ An và Chí Dương đi ra từ trong hội trường, vừa đi vừa cởi chiếc áo vest.
“Cậu không thể bước qua cánh cổng rồi hẳn cởi áo không?”
“Nóng ạ.”
Tiết trời thay đổi bốn mùa, tiếng ve sầu đã vãn đi từ hồi nào, thay chỗ là bầu trời trong xanh, gió lộng tứ phía, dù là trong hội trường đi chăng nữa thì còn có thể cảm giác nóng sao.
“Con trai mười bảy tuổi, cơ thể rất dễ bốc hỏa đó thầy.” Cổ An cười đùa.
Chí Dương hơi nhíu mày, không nói nữa, anh phải kéo cái tên đang nhiều chuyện phía trước về nhà ăn cơm.
Bây giờ chỉ còn nhóm người 11A, bọn người phía trước cứ nhao nhao, líu nhíu không rõ, sắp mở thành một cái chợ buôn dưa mất rồi.
Cổ An nhìn sơ qua thì dừng lại trên người Lạc Hà trong góc xa xa của hội trường, quay lưng về phía cậu, chật vật kéo cánh cửa kho, mũi giày nhanh chóng chuyển hướng, dẫn theo ánh mắt bám riết của nhiều người.
Đức Trọng mở nắp chai nước, nước chưa uống đã mắc nói tới nơi.
“Lớp trưởng thật là tốt bụng, tấm gương mẫu mực cần phải noi theo.”
“Cậu ta luôn nhiệt tình như thế sao?” Tuyết San hờ hững hỏi.
“Người ta là anh em, giúp nhau là lẽ đương nhiên thôi.” Linh San nói, nói xong lại cảm thấy vẫn cấn cấn ở đâu đó.
Hữu Đông lặng lẽ lấy chai nước trong tay Đức Trọng còn chưa uống kê lên miệng uống một hơi dài.
“Móa, mày chó lắm luôn á.” Đức Trọng buột miệng chửi.
Lạc Hà hơi dùng sức kéo cánh cửa kho cao lớn nhưng mãi nó không nhúc nhích, thật sự muốn làm khó người ta.
Bỗng có hai bàn tay xuất hiện, đặt vào thanh kéo cửa, áo sơ mi bị sắn bừa lên đến khuỷu, cậu dùng lực, vài sợi gân xanh theo đó nổi lên lờ mờ.
Thanh kéo cửa chiều dọc, bốn bàn tay đặt vào thì không có chỗ trống, thậm chí một bàn tay kia của Cổ An phải áp chồng lên tay hắn.
Đầu óc Lạc Hà trống rỗng, nhìn bàn tay nhỏ hơn không bao nhiêu, các đốt ngón tay thon dài trắng mượt đang áp vào mu bàn tay mình, đây là giới hạn gần gũi trong giới hạn cho phép.
Thuở nhỏ, Lạc Hà không ít lần ôm theo gối qua phòng Cổ An ăn vạ, qua mười một giờ thì không muốn về phòng, mặc kệ cậu có dễ chịu hay không, chia đôi cái giường ra ngủ. Đến sáng thì Cổ An ép vào sát góc tường, từ nước sông không phạm nước giếng đến hai người nằm chỉ có nửa diện tích giường, tay chân thi thoảng chồng chéo lên nhau.
Vào phổ thông, cũng là một năm trước, Cổ An luôn đuổi hắn về phòng ngủ trước mười hai giờ, chẳng biết có bí mật to tát gì. Đành chịu thôi, lúc đó hắn đã dần phát hiện thứ tình cảm của mình không đứng đắn rồi, phải giữ khoảng cách, phải biết giới hạn, người ta còn là em trai hắn.
Hiểu rõ như thế cho nên hắn không kỳ kèo gì, chỉ là ban đêm hay khó ngủ, khó ngủ thì suy nghĩ lung tung, đầu óc rối tung rối mù. Cho nên hắn sẽ thức học bài, hắn biết Cổ An vào ban tự nhiên, hắn lưỡng lự qua xã hội, mà mấy môn xã hội học lý thuyết nhiều dữ lắm. Không biết xui khiến thế nào, đến khi đặt bút viết vào bảng phân ban lại điền vào tự nhiên. Cuối cùng hắn mới biết mình không nỡ xa người ta cho dù là cách năm ba phòng học, thôi thì học thêm hai năm nữa, đến khi vào Đại Học chắc gì đã học chung trường, học chung ngành. Ngọn lửa nhỏ đâu thể đốt cháy được cây xanh, dù gì cũng chẳng ai biết, hắn cũng đếch thèm quan tâm nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Trong chuyện này, ý của Cổ An mới là quan trọng hơn bất kỳ ai hết.
Hắn lại nhớ đến lời Khải Nam khi nãy, người ta đúng là thẳng băng nha.
Ánh mắt Cổ An lia qua mặt hắn, lấy làm lạ hỏi.
“Đang nghĩ gì thế? Không cần dùng sức quá đâu.” bồi thêm ba tiếng, “Tôi giúp anh, không lấy tiền.”
Lạc Hà mỉm cười, ông thần của hắn luôn có chấp niệm không nhỏ với tiền ngược lại trong tài khoản thì chẳng thiếu tiền đâu.
“Hai, ba.” Cổ An đếm ra hiệu.
Cánh cửa bị kéo với hai người thiếu niên sức lực dư dả, *rầm* một tiếng chấn động hội trường.
Cổ An nhìn vào tay mình, lại nhìn cái cửa. Bộ dáng của hắn khi nãy rõ ràng rất bất lực đi, cho nên cậu mới dùng hết sức nhưng rõ ràng không thể làm khó một người con trai.
Âm thanh vang trời kia nằm ngoài tầm kiểm soát.
“Sao hai đứa không sang bằng cái kho luôn đi.”
Lạc Hà bỏ qua tiếng rống của Chí Cường, sóng vai với cậu.
“Lúc nữa có làm gì không?”
Cổ An ngẫm nghĩ đáp.
“Có, chiều nay đi làm.”
Thành phố Nam Du nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không hề nhỏ, nhưng nếu cố ý muốn gặp thì nhất định sẽ gặp được. Cổ An làm thêm ở tiệm bánh ngọt tên là Hồng Hạc, trưng bày đủ loại bánh kem lớn nhỏ, màu sắc rực rỡ, bắt mắt vô cùng. Trong hè, thi thoảng sẽ ghé lại mua vài cái bánh ngọt, hắn không thích ăn đồ ngọt nhưng người mà hắn muốn gặp đứng bán ở đó, còn số bánh mang về đều do Minh Châu xử lý.
Bước chân hắn thong thả như cũ, suốt cả buổi sáng tâm trạng vô cùng tốt, cho đến lúc này thì hơi lắng xuống.
“Em đâu cần phải đi làm thêm.”
“Làm thêm kiếm tiền.”
“Anh có.”
Cổ An phì cười, xua xua tay.
“Anh có thì liên quan gì tới tôi đâu.”
Đúng rồi, hắn biết chắc Cổ An sẽ nói như vậy. Trong đầu hắn có một ý tưởng cực kỳ táo bạo chính là thuê Cổ An ở nhà học bài cùng, ăn cùng, ngủ cùng… À, à, hắn bác bỏ ý thứ ba ra khỏi đầu ngay lập tức, tiếp theo là ý tưởng gì đó cũng dần bị não quăng đi.
Không khả quan.
Số tiền riêng của hắn phần lớn đều do Minh Châu cho tiêu vặt đem so với số dư trong hai cái thẻ của Cổ An thú thật thì quá đáng thương.
Ý tưởng bao nuôi hoang đường cỡ nào.
Đằng trước, Khải Nam bị Chí Cường túm lôi đi, thân hình một mét bảy mấy đứng cạnh thầy giám thị chênh lệch không ít, ỷ có điểm tựa bước chân gã ngả ngớn lảo đảo.
“Tối nay gọi video call học bài nha các anh em. Tôi có mấy cái hay ho muốn chia sẻ, ai không có mặt thì chịu thiệt đấy.” Gã gào lên mà không cần quay đầu lại.
Mới khai giảng thôi mà, có cần khắc nghiệt vậy không?
Cảm ơn các bạn đọc giả đã đọc đến đây!
Truyện sáng tác và cập nhật duy nhất trên Wattpad!
Tác giả: Thanh Đăng Dạ Du
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.