Chương 12: Chàng trai lạ (1)
Dược Y
23/09/2018
10:00 sáng.
Thời tiết lạ lùng..
Những mảng mây đen ồ ạt sôi nổi kéo đến vây kín bầu trời. Khiến cho ông mặt trời tức giận, chen chúc sau đám mây đen chiếu xuống ánh nắng gắt gao. Một mảng mây đen, một mảng ánh nắng như hoà quyện vào nhau. Ấy thế mà ở phía xa xa chân trời bầu trời vẫn cứ trong xanh, đẹp mắt. Như có ba thế giới, một thế giới sắp mưa, một thế giới nắng to, một thế giới trong xanh êm đẹp. Nhìn huyền ảo đến mức khiến người ta không tin vào mắt mình, giống như có đứa bé nào đó đã lỡ tô lên một bức tranh về bầu trời huyền ảo sinh động vậy.
Dưới hàng cây bằng lăng tím muộn, có một cô gái nhỏ mặc trên người chiếc váy xanh, màu xanh của cây cối, của thiên nhiên như tô điểm thêm cho đất trời làm cho nét đẹp của cô gái nhỏ càng trở nên rực rỡ nỗi bậc, một vẻ đẹp càng thêm điên đảo chúng sinh.
Đặng Khánh My trên người vận chiếc váy xanh, đi dưới hàng cây bằng lăng tím, cái đầu nhỏ cúi gằm đôi mắt đẹp đẽ chăm chăm nhìn vào cuốn truyện, bên tai vẫn vang lên giọng nói trong trẻo đọc đều đều:
"Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ. Không biết tin đồn bắt đầu từ đâu, nhưng người ta nói rằng cái hôm mà bầu trời nhuộm hồng rực rỡ kia là do có sự chào đời của nàng công chúa bé nhỏ.."
Nó gật gù chìm đắm trong lời văn của câu chuyện, chốc chốc lại so sánh giữa truyện và đời thực. Nó mới phát hiện ra bầu trời hôm nay kì ảo lắm.. liệu có như trong câu truyện, ở một nơi nào đó xuất hiện nàng công chúa? Khụ khụ.. Nếu có nó mong là hoàng tử hơn..
"Quốc Vương mừng rỡ mở tiệc ba ngày ba đêm, giảm thuế cho dân chúng khắp nơi trong vương quốc.." Giọng nói trong trẻo lại vang lên, lần này trong lời nói như có như không mang theo sự thích thú nào đó không nói nên lời. Chắc là nó đang háo hức, mong chờ những diễn biến tiếp theo.
Mải mê đọc truyện cổ tích, nó như tạo ra một thế giới tách riêng biệt, cứ men theo vỉa hè và hàng cây bằng lăng mà đi. Do không nhìn đường phía trước, nó nào hay biết đang có một vật thể là.. à là một bóng màu đen đen đang lao nhanh về phía mình.
"Rầm.." Vang lên một tiếng động lớn, nó cảm giác như cái mũi nhỏ của mình bị tông đến gãy. Cuốn truyện mới mua cũng do cua va chạm đó mà văng trên mặt đất.
Nó bực dọc, ngước mặt nhìn thủ phạm đã gây ra tội ác kia. Ừ, là con trai. Nhìn cũng rất đẹp, tuổi tác chắc cũng không lớn hơn nó bao nhiêu. Chậc chậc, nó cảm thán.. hình như con trai trên đời đều đẹp trai thì phải? Như là Triệu Phúc Tân, như là.. Hoàng Anh Tú, như là chàng trai này.
Người con trai kia đỡ nó đứng dậy. Giọng nói trầm thấp vang lên đỉnh đầu nó có chút gấp gáp: "Xin lỗi, xin lỗi.. Tôi có việc gấp, xin lỗi xin lỗi.."
Một câu nói không có gì đặc sắc ngoài yếu tố xin lỗi. Nó xua xua tay, ý bảo không có chuyện gì. Chàng trai kia thấy vậy mới gật đầu, nói xin lỗi một lần nữa rồi đi tiếp.
Nó thở dài ngao ngán, nhìn cái bóng to lớn đang dần dần nhỏ lại khuất sau bóng cây bằng lăng, lúc này mới đi đến bên chỗ cuốn truyện đang thương đầy bụi ở dưới đất. Lại phát hiện ra vật thể lạ nằm cạnh bên cuốn sách của mình. Cái bóp? Là của chàng trai lúc nãy? Nó quay đầu định gọi tới, lại thấy phía sau mình từ lâu đã không còn bóng dáng người kia..
Miễn cưỡng một chút làm người tốt thu giữ cái bóp kia nó định bụng khi nào gặp lại chàng trai đó sẽ trả lại sau. Đặng Khánh My gậy gù ngốc nghếch nhét cái bóp đen và cuốn truyện vào trong cặp. Bị đụng một cái đau điếng khiến cho tâm trạng tươi tốt của nó như mất sạch.
"Lộp độp.."
Tiếng lộp độp nào đó đập vào lá cây, rồi rơi xuống đất vang lên không gian dư âm quỷ dị. Mưa? Trời sắp mưa rồi? Nó ngẩn người ngước lên bầu trời đã đen kịt từ lâu.
"Lộp độp, lộp độp.."
Tiếng càng lớn dần tựa như nói cho nó biết, mau mau đi tìm chỗ trú. Đồng tử mở to, nó giật mình dùng tốc độ nhanh nhất mà lao về phía trước.
Ào một cái, mưa đổ xuống như trúc nước. Tiếng lộp độp trên mái hiên càng lúc càng lớn và không có dấu hiệu ngừng lại. Nó đứng dưới mái hiên thầm thấy may mắn, cũng may là nó chạy nhanh bằng không khẳng định sẽ ướt như chuộc lột.
Tiếng mưa chung thuỷ vang lên, như kéo nó vào một thế giới tĩnh lặng, trái tim run rẩy không biết là do vui sướng hay đau buồn. Hôm qua nó bị đình chỉ, như lẽ thường không thể đến trường, quyết tâm ra ngoài giải khuây nào ngờ trời lại mưa. Ông trời đang diệt con đường của nó sao?
Bây giờ mà xuất hiện một bạch mã hoàng tử nào đó đứng cùng à không đem ô đến cho nó.. Nói thật nó sẽ cảm động đến phát khóc.
Nhưng đời không như mơ, không ai xuất hiện cả và nó cứ đứng ngắm mưa kéo dài đến khi cơn mưa nhỏ dần...
Thời tiết lạ lùng..
Những mảng mây đen ồ ạt sôi nổi kéo đến vây kín bầu trời. Khiến cho ông mặt trời tức giận, chen chúc sau đám mây đen chiếu xuống ánh nắng gắt gao. Một mảng mây đen, một mảng ánh nắng như hoà quyện vào nhau. Ấy thế mà ở phía xa xa chân trời bầu trời vẫn cứ trong xanh, đẹp mắt. Như có ba thế giới, một thế giới sắp mưa, một thế giới nắng to, một thế giới trong xanh êm đẹp. Nhìn huyền ảo đến mức khiến người ta không tin vào mắt mình, giống như có đứa bé nào đó đã lỡ tô lên một bức tranh về bầu trời huyền ảo sinh động vậy.
Dưới hàng cây bằng lăng tím muộn, có một cô gái nhỏ mặc trên người chiếc váy xanh, màu xanh của cây cối, của thiên nhiên như tô điểm thêm cho đất trời làm cho nét đẹp của cô gái nhỏ càng trở nên rực rỡ nỗi bậc, một vẻ đẹp càng thêm điên đảo chúng sinh.
Đặng Khánh My trên người vận chiếc váy xanh, đi dưới hàng cây bằng lăng tím, cái đầu nhỏ cúi gằm đôi mắt đẹp đẽ chăm chăm nhìn vào cuốn truyện, bên tai vẫn vang lên giọng nói trong trẻo đọc đều đều:
"Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ. Không biết tin đồn bắt đầu từ đâu, nhưng người ta nói rằng cái hôm mà bầu trời nhuộm hồng rực rỡ kia là do có sự chào đời của nàng công chúa bé nhỏ.."
Nó gật gù chìm đắm trong lời văn của câu chuyện, chốc chốc lại so sánh giữa truyện và đời thực. Nó mới phát hiện ra bầu trời hôm nay kì ảo lắm.. liệu có như trong câu truyện, ở một nơi nào đó xuất hiện nàng công chúa? Khụ khụ.. Nếu có nó mong là hoàng tử hơn..
"Quốc Vương mừng rỡ mở tiệc ba ngày ba đêm, giảm thuế cho dân chúng khắp nơi trong vương quốc.." Giọng nói trong trẻo lại vang lên, lần này trong lời nói như có như không mang theo sự thích thú nào đó không nói nên lời. Chắc là nó đang háo hức, mong chờ những diễn biến tiếp theo.
Mải mê đọc truyện cổ tích, nó như tạo ra một thế giới tách riêng biệt, cứ men theo vỉa hè và hàng cây bằng lăng mà đi. Do không nhìn đường phía trước, nó nào hay biết đang có một vật thể là.. à là một bóng màu đen đen đang lao nhanh về phía mình.
"Rầm.." Vang lên một tiếng động lớn, nó cảm giác như cái mũi nhỏ của mình bị tông đến gãy. Cuốn truyện mới mua cũng do cua va chạm đó mà văng trên mặt đất.
Nó bực dọc, ngước mặt nhìn thủ phạm đã gây ra tội ác kia. Ừ, là con trai. Nhìn cũng rất đẹp, tuổi tác chắc cũng không lớn hơn nó bao nhiêu. Chậc chậc, nó cảm thán.. hình như con trai trên đời đều đẹp trai thì phải? Như là Triệu Phúc Tân, như là.. Hoàng Anh Tú, như là chàng trai này.
Người con trai kia đỡ nó đứng dậy. Giọng nói trầm thấp vang lên đỉnh đầu nó có chút gấp gáp: "Xin lỗi, xin lỗi.. Tôi có việc gấp, xin lỗi xin lỗi.."
Một câu nói không có gì đặc sắc ngoài yếu tố xin lỗi. Nó xua xua tay, ý bảo không có chuyện gì. Chàng trai kia thấy vậy mới gật đầu, nói xin lỗi một lần nữa rồi đi tiếp.
Nó thở dài ngao ngán, nhìn cái bóng to lớn đang dần dần nhỏ lại khuất sau bóng cây bằng lăng, lúc này mới đi đến bên chỗ cuốn truyện đang thương đầy bụi ở dưới đất. Lại phát hiện ra vật thể lạ nằm cạnh bên cuốn sách của mình. Cái bóp? Là của chàng trai lúc nãy? Nó quay đầu định gọi tới, lại thấy phía sau mình từ lâu đã không còn bóng dáng người kia..
Miễn cưỡng một chút làm người tốt thu giữ cái bóp kia nó định bụng khi nào gặp lại chàng trai đó sẽ trả lại sau. Đặng Khánh My gậy gù ngốc nghếch nhét cái bóp đen và cuốn truyện vào trong cặp. Bị đụng một cái đau điếng khiến cho tâm trạng tươi tốt của nó như mất sạch.
"Lộp độp.."
Tiếng lộp độp nào đó đập vào lá cây, rồi rơi xuống đất vang lên không gian dư âm quỷ dị. Mưa? Trời sắp mưa rồi? Nó ngẩn người ngước lên bầu trời đã đen kịt từ lâu.
"Lộp độp, lộp độp.."
Tiếng càng lớn dần tựa như nói cho nó biết, mau mau đi tìm chỗ trú. Đồng tử mở to, nó giật mình dùng tốc độ nhanh nhất mà lao về phía trước.
Ào một cái, mưa đổ xuống như trúc nước. Tiếng lộp độp trên mái hiên càng lúc càng lớn và không có dấu hiệu ngừng lại. Nó đứng dưới mái hiên thầm thấy may mắn, cũng may là nó chạy nhanh bằng không khẳng định sẽ ướt như chuộc lột.
Tiếng mưa chung thuỷ vang lên, như kéo nó vào một thế giới tĩnh lặng, trái tim run rẩy không biết là do vui sướng hay đau buồn. Hôm qua nó bị đình chỉ, như lẽ thường không thể đến trường, quyết tâm ra ngoài giải khuây nào ngờ trời lại mưa. Ông trời đang diệt con đường của nó sao?
Bây giờ mà xuất hiện một bạch mã hoàng tử nào đó đứng cùng à không đem ô đến cho nó.. Nói thật nó sẽ cảm động đến phát khóc.
Nhưng đời không như mơ, không ai xuất hiện cả và nó cứ đứng ngắm mưa kéo dài đến khi cơn mưa nhỏ dần...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.