Chương 4: \"Ngốc bẩm sinh.\"
Dược Y
23/09/2018
"Ừm ---Không đồng ý!"
Một chữ ừm phát ra, sau đó phản xạ theo lời nói không để cho người kia kịp vui mừng hay phản ứng lại bèn nói tiếp. Câu này nói tiếp câu kia thời gian không sai lệch lắm đủ để đánh gãy tâm lí của người khác.
Đùng!
Đùng, đùng!
Đoàng, đoàng!
Triệu Phúc Tân cảm thấy như một dãy người nổ súng bên tai vậy. Vừa giật mình lại vừa sốc đến ngây người.
Thật ra Triệu Phúc Tân đã nghe danh "siêu cấp phũ" của nó từ trước. Cũng không ngờ được, trăm nghe không bằng một thấy. Nói về độ lạnh nhạt thì khỏi bàn rồi, nó đứng thứ nhì thì không ai dám đứng thứ nhất. Lúc trước còn nghi ngờ trình độ "lãnh cảm né thính" của nó, bây giờ hắn thật sự phục sát đất rồi.
Ngày trước rãnh rỗi lướt web, lại thấy fanpage của trường đăng một bài biết rất hay ho. Một nam sinh sướt mướt kể lại câu chuyện cười à không câu chuyện tình của mình. Nói câu chuyện tình cũng quá phô trương rồi, nam sinh đó ngay cả cơ hội tỏ tình cũng không có, lời nói mở đầu đều bị người ta ra đòn phủ đầu đánh bại.
Nam sinh đó đã tỏ tình như này..
Đứng giữa sân trường rộng lớn, một nam sinh thẹn thùng hỏi "Em này.. Là trà đổ vào sữa hay sữa đổ vào trà?"
Lại, nó gương mặt lạnh lùng pha chút ngây ngô thành thật trả lời: "Tôi không mua trà sữa."
Phốc!
Một câu nói giản đơn, thành thật như vậy mà khiến hắn cười đến điên đảo, suýt chút nữa trẹo cả quai hàm. Hắn có chút không tin vào mắt mình lại càng không ngờ được trên đời này có người lạc hậu đến thế ngay cả câu tỏ tình trào lưu của giới trẻ đang nổi tiếng hiện nay cũng không biết, còn hiểu lầm người kia là đang tiếp thị trà sữa, muốn mình mua trà sữa. Thật không biết nên nói là ngu ngốc hay là đáng yêu đây?
Khổ nỗi có người còn không nhận ra được sự "ngốc bẩm sinh" của nó, bèn nén nước mắt nuốt đau thương ngược trở lại, kiên trì lặp lại một lần nữa, "Em trả lời anh đi! Là trà đổ vào sữa hay sữa đổ vào trà?"
Nam sinh suy nghĩ chỉ cần hắn lập lại câu hỏi lần nữa cô gái ngây thơ kia sẽ hiểu ra là hắn không phải có ý đó, nên ánh mắt mong chờ nhận được câu trả lời thoả đáng, hồi hộp có thể từ bước rắc thính mà đợi chờ để chuyển đến bước tỏ tình. Mà người tính không bằng trời tính..
Nó phiền não, đở trán. Cả ngày hôm nay nó đã mệt mỏi lắm rồi, vậy nên muốn nhanh chóng cắt đuôi tên "tiếp thị" này. Cư nhiên bỏ đi bộ mặt lạnh lùng, nhìn nam sinh trước mắt trong mặt ánh lên vẻ thương hại không thể che giấu, thở dài một cái nói: "Ài, mặt mũi xấu xí bán ế rồi à? Bao nhiêu một ly? Tôi mua là được đúng không?"
Sau đó? Còn có sau đó sao? Người nam sinh yếu ớt kia phải nói là bị đả kích đến tổn thương, khí huyết dâng trào chỉ thiếu phun ra một ngụm máu để bày tỏ sự tức giận này thôi. Ông trời đúng là không cho không ai cái gì. Cho nó bộ dáng xinh đẹp, cho nó cái IQ cao ngất ngưởng, lại lấy đi của nó cái EQ khiến cho chỉ số cảm xúc của nó bằng vạch số 0 à không chỉ sợ là còn thấp hơn cả 0.
Câu chuyện cười lâm li bi đát này của bạn nam sinh đó phải nói là khiến cho hắn cười đến nội thương. Có mấy người còn bình luận góp vui, chê trách bộ dáng nam sinh đó quá xấu xí cho nên Đặng Khánh My tưởng là tiếp thị trà sữa cũng là chuyện thường, hắn lúc đó còn gật đầu tán thành những quan điểm này mặc kệ chủ bài viết đó khẳng định lại mình đẹp trai như thế nào.
Giờ thì Triệu Phúc Tân tin rồi. Tin là nó không chỉ có EQ thấp mà đôi mắt cũng không tốt. Vì vậy mới không nhìn ra hắn đẹp trai, hoàn hảo như thế nào.
Hơn nữa hắn hoài nghi giới tính của nó. Phải chăng nó thích con gái?
Nghĩ đến vậy gương mặt tuấn tú của Triệu Phúc Tân trong chớp mắt trở nên xanh mét. Vô ý liếc nhìn người lãnh đạm đang đi bên cạnh một cái, trong mắt nghi hoặc liền biến thành một biển nhu tình, lắc lắc đầu vội vội vàng vàng xua tan cái ý nghĩ điên rồ vừa rồi.
Một là do nó chưa nhận ra được tình yêu, hai là do hắn chưa đủ đẹp trai? Một trong hai nguyên do đó, hắn bằng lòng đem đầu ra thề nhất định không phải là lí do thứ hai, hắn khẳng định bản thân rất đẹp trai, cho nên chỉ có thể là nó quá lãnh đạm không hiểu rõ sự việc nên mới từ chối hắn.
Đúng, chính là như vậy.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng tay Triệu Phúc Tân vì lý do nào đó vẫn đưa lên sờ lấy gương mặt tuấn tú của mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời... hắn nghi ngờ nhan sắc của mình đến vậy.
Ngay sau đó cũng không ai nói gì nữa. Đặng Khánh My bình thường ít nói cũng không có gì lạ. Nhưng Triệu Phúc Tân cái miệng nói không ngừng của hắn cũng ngậm chặt, cư nhiên lại nghĩ rằng hắn bị từ chối nên thẹn quá hoá giận, nghĩ như vậy liền đem cảm giác hài lòng nghe lời đến cho Đặng Khánh My.
Chỉ là, hai người này quá không hiểu nhau rồi. Nó nghĩ một đằng, sự thật lại một nẻo. Sở dĩ nãy giờ hắn không nói chuyện chính là đang suy nghĩ một số vấn đề. Khụ, khụ! Vấn đề ở đây là hắn đang suy nghĩ không biết có nên đi phẩu thuật chỉnh hình hay là không? Vấn đề quan trọng và cần chú tâm hơn nữa là làm sao để chinh phục tảng băng di động như nó.
Hai người mỗi người mỗi rẽ tách ra đi về những hướng khác nhau, vì nhà ngược hướng nên Triệu Phúc Tân cũng đành ngậm ngùi mà đi về hướng ngược lại với nó. Đột nhiên nảy lên suy nghĩ, không biết rằng hắn có nên năn nỉ ba mẹ chuyển nhà hay không?
Rời xa cái mối phiền phức, đôi chân cất bước trên con đường quen thuộc. Ánh nắng vàng hoe, chiếu rọi xuống nền đất, chiếu lên cái bóng dài lê thê. Cảm giác cô đơn ùa về, bỗng dưng lại cho nó cảm giác thoải mái, thân thuộc. Đúng vậy, cô đơn mới chính là cuộc sống của nó.
"Cạch."
Nó mở cửa bửa vào nhà trong nghi hoặc. Tại sao hôm nay cửa lại khoá? Cũng may có lần nó thấy mẹ kế mình nhấn mật khẩu, trí nhớ liền in sâu đến tận bây giờ bằng không xác định là hiện giờ nó phải ở ngoài cửa chầu trực rồi.
Đi vào nhà trống vắng im lặng, mẹ kế nó đâu rồi? Hôm nay bà ấy không có đứng bếp nấu ăn nữa sao? Ném cái cặp lên ghế salon gần đó. Nó không thèm quản nhiều, chỉ thấy cổ họng khô khốc, chân nhanh chóng bước đến tủ lạnh lấy nước uống. Trên tủ lạnh dán giấy note màu vàng nhạt nhìn vào nét chữ liền biết là ba nó viết. Nghi ngờ càng dâng lên sao, từ lúc nào ba nó lại tan làm sớm đến vậy? Trên giấy note có ghi..
"Mẹ bệnh, nhập viện rồi con về lập tức đến bệnh viện Xx đi."
Một chữ ừm phát ra, sau đó phản xạ theo lời nói không để cho người kia kịp vui mừng hay phản ứng lại bèn nói tiếp. Câu này nói tiếp câu kia thời gian không sai lệch lắm đủ để đánh gãy tâm lí của người khác.
Đùng!
Đùng, đùng!
Đoàng, đoàng!
Triệu Phúc Tân cảm thấy như một dãy người nổ súng bên tai vậy. Vừa giật mình lại vừa sốc đến ngây người.
Thật ra Triệu Phúc Tân đã nghe danh "siêu cấp phũ" của nó từ trước. Cũng không ngờ được, trăm nghe không bằng một thấy. Nói về độ lạnh nhạt thì khỏi bàn rồi, nó đứng thứ nhì thì không ai dám đứng thứ nhất. Lúc trước còn nghi ngờ trình độ "lãnh cảm né thính" của nó, bây giờ hắn thật sự phục sát đất rồi.
Ngày trước rãnh rỗi lướt web, lại thấy fanpage của trường đăng một bài biết rất hay ho. Một nam sinh sướt mướt kể lại câu chuyện cười à không câu chuyện tình của mình. Nói câu chuyện tình cũng quá phô trương rồi, nam sinh đó ngay cả cơ hội tỏ tình cũng không có, lời nói mở đầu đều bị người ta ra đòn phủ đầu đánh bại.
Nam sinh đó đã tỏ tình như này..
Đứng giữa sân trường rộng lớn, một nam sinh thẹn thùng hỏi "Em này.. Là trà đổ vào sữa hay sữa đổ vào trà?"
Lại, nó gương mặt lạnh lùng pha chút ngây ngô thành thật trả lời: "Tôi không mua trà sữa."
Phốc!
Một câu nói giản đơn, thành thật như vậy mà khiến hắn cười đến điên đảo, suýt chút nữa trẹo cả quai hàm. Hắn có chút không tin vào mắt mình lại càng không ngờ được trên đời này có người lạc hậu đến thế ngay cả câu tỏ tình trào lưu của giới trẻ đang nổi tiếng hiện nay cũng không biết, còn hiểu lầm người kia là đang tiếp thị trà sữa, muốn mình mua trà sữa. Thật không biết nên nói là ngu ngốc hay là đáng yêu đây?
Khổ nỗi có người còn không nhận ra được sự "ngốc bẩm sinh" của nó, bèn nén nước mắt nuốt đau thương ngược trở lại, kiên trì lặp lại một lần nữa, "Em trả lời anh đi! Là trà đổ vào sữa hay sữa đổ vào trà?"
Nam sinh suy nghĩ chỉ cần hắn lập lại câu hỏi lần nữa cô gái ngây thơ kia sẽ hiểu ra là hắn không phải có ý đó, nên ánh mắt mong chờ nhận được câu trả lời thoả đáng, hồi hộp có thể từ bước rắc thính mà đợi chờ để chuyển đến bước tỏ tình. Mà người tính không bằng trời tính..
Nó phiền não, đở trán. Cả ngày hôm nay nó đã mệt mỏi lắm rồi, vậy nên muốn nhanh chóng cắt đuôi tên "tiếp thị" này. Cư nhiên bỏ đi bộ mặt lạnh lùng, nhìn nam sinh trước mắt trong mặt ánh lên vẻ thương hại không thể che giấu, thở dài một cái nói: "Ài, mặt mũi xấu xí bán ế rồi à? Bao nhiêu một ly? Tôi mua là được đúng không?"
Sau đó? Còn có sau đó sao? Người nam sinh yếu ớt kia phải nói là bị đả kích đến tổn thương, khí huyết dâng trào chỉ thiếu phun ra một ngụm máu để bày tỏ sự tức giận này thôi. Ông trời đúng là không cho không ai cái gì. Cho nó bộ dáng xinh đẹp, cho nó cái IQ cao ngất ngưởng, lại lấy đi của nó cái EQ khiến cho chỉ số cảm xúc của nó bằng vạch số 0 à không chỉ sợ là còn thấp hơn cả 0.
Câu chuyện cười lâm li bi đát này của bạn nam sinh đó phải nói là khiến cho hắn cười đến nội thương. Có mấy người còn bình luận góp vui, chê trách bộ dáng nam sinh đó quá xấu xí cho nên Đặng Khánh My tưởng là tiếp thị trà sữa cũng là chuyện thường, hắn lúc đó còn gật đầu tán thành những quan điểm này mặc kệ chủ bài viết đó khẳng định lại mình đẹp trai như thế nào.
Giờ thì Triệu Phúc Tân tin rồi. Tin là nó không chỉ có EQ thấp mà đôi mắt cũng không tốt. Vì vậy mới không nhìn ra hắn đẹp trai, hoàn hảo như thế nào.
Hơn nữa hắn hoài nghi giới tính của nó. Phải chăng nó thích con gái?
Nghĩ đến vậy gương mặt tuấn tú của Triệu Phúc Tân trong chớp mắt trở nên xanh mét. Vô ý liếc nhìn người lãnh đạm đang đi bên cạnh một cái, trong mắt nghi hoặc liền biến thành một biển nhu tình, lắc lắc đầu vội vội vàng vàng xua tan cái ý nghĩ điên rồ vừa rồi.
Một là do nó chưa nhận ra được tình yêu, hai là do hắn chưa đủ đẹp trai? Một trong hai nguyên do đó, hắn bằng lòng đem đầu ra thề nhất định không phải là lí do thứ hai, hắn khẳng định bản thân rất đẹp trai, cho nên chỉ có thể là nó quá lãnh đạm không hiểu rõ sự việc nên mới từ chối hắn.
Đúng, chính là như vậy.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng tay Triệu Phúc Tân vì lý do nào đó vẫn đưa lên sờ lấy gương mặt tuấn tú của mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời... hắn nghi ngờ nhan sắc của mình đến vậy.
Ngay sau đó cũng không ai nói gì nữa. Đặng Khánh My bình thường ít nói cũng không có gì lạ. Nhưng Triệu Phúc Tân cái miệng nói không ngừng của hắn cũng ngậm chặt, cư nhiên lại nghĩ rằng hắn bị từ chối nên thẹn quá hoá giận, nghĩ như vậy liền đem cảm giác hài lòng nghe lời đến cho Đặng Khánh My.
Chỉ là, hai người này quá không hiểu nhau rồi. Nó nghĩ một đằng, sự thật lại một nẻo. Sở dĩ nãy giờ hắn không nói chuyện chính là đang suy nghĩ một số vấn đề. Khụ, khụ! Vấn đề ở đây là hắn đang suy nghĩ không biết có nên đi phẩu thuật chỉnh hình hay là không? Vấn đề quan trọng và cần chú tâm hơn nữa là làm sao để chinh phục tảng băng di động như nó.
Hai người mỗi người mỗi rẽ tách ra đi về những hướng khác nhau, vì nhà ngược hướng nên Triệu Phúc Tân cũng đành ngậm ngùi mà đi về hướng ngược lại với nó. Đột nhiên nảy lên suy nghĩ, không biết rằng hắn có nên năn nỉ ba mẹ chuyển nhà hay không?
Rời xa cái mối phiền phức, đôi chân cất bước trên con đường quen thuộc. Ánh nắng vàng hoe, chiếu rọi xuống nền đất, chiếu lên cái bóng dài lê thê. Cảm giác cô đơn ùa về, bỗng dưng lại cho nó cảm giác thoải mái, thân thuộc. Đúng vậy, cô đơn mới chính là cuộc sống của nó.
"Cạch."
Nó mở cửa bửa vào nhà trong nghi hoặc. Tại sao hôm nay cửa lại khoá? Cũng may có lần nó thấy mẹ kế mình nhấn mật khẩu, trí nhớ liền in sâu đến tận bây giờ bằng không xác định là hiện giờ nó phải ở ngoài cửa chầu trực rồi.
Đi vào nhà trống vắng im lặng, mẹ kế nó đâu rồi? Hôm nay bà ấy không có đứng bếp nấu ăn nữa sao? Ném cái cặp lên ghế salon gần đó. Nó không thèm quản nhiều, chỉ thấy cổ họng khô khốc, chân nhanh chóng bước đến tủ lạnh lấy nước uống. Trên tủ lạnh dán giấy note màu vàng nhạt nhìn vào nét chữ liền biết là ba nó viết. Nghi ngờ càng dâng lên sao, từ lúc nào ba nó lại tan làm sớm đến vậy? Trên giấy note có ghi..
"Mẹ bệnh, nhập viện rồi con về lập tức đến bệnh viện Xx đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.