Chương 32: Anh rể -em vợ đụng mặt nhau rồi!
Đào Thùy Dương
04/01/2021
Nụ hôn còn đang nồng nhiệt thì điện thoại của Dương Thuần Vũ bỗng kêu lên. Cậu luyến tiếc buông môi cô ra bực dọc mà nghe điện thoại. Thằng dở nào lại đi gọi nhau giờ này không cơ chứ? Vừa bắt máy tiếng nói có chút hoảng loạn của Dương Uyển Uyển vọng đến:
“Anh.... cần tri viện gấp. Em đang ở quán ăn bán mấy cái đồ đặc sản ấy. Tên quán là Văn Hương. Anh mau đến đây nhanh lên.”
Nói xong Dương Thuần Vũ chưa kịp lên tiếng gì điện thoại đã ngắt kết nối. Tự nhiên muốn chửi thề daman. Dương Thuần Vũ giải thích với Tiểu Ái qua loa rồi nhanh chóng kéo cô đi.
Ở lúc đó tại quán ăn Văn Hương. Dương Uyển Uyển và Bạch Lộ Lộ ngồi trên bàn ăn ngại ngùng nhìn cô quản lí quán. Cô quản lí nhìn cái đống tàn dư trên bàn mà khóe miệng giật giật:
“Hai cô bé ơi. Lớp mấy mà ăn kinh khủng thế này? Đã không có tiền thì ăn ít thôi chứ, cô biết tuổi trẻ bây giờ rất ưa sĩ diện nhưng các cháu cũng phải tự lường sức mình chứ.”
Bạch Lộ Lộ vẫn cúi mặt không dám ngẩng đầu lên đối diện. Đúng là chen lấn trong đám đông chả có cái lợi ích gì mà. Quay đi quay lại đã mất bằng sạch tiền, cái thẻ của Dương Thuần Vũ cho cũng chả còn. Mới đâu năm mà đen như dẵm phải phân không biết năm nay của cô có yên ổn trôi qua không nữa. Dương Uyển Uyển còn nhỏ tuôi nên nghe thấy cô quản lí quán nói mình như vậy liền cố chấp mà đáp lại:
“Cháu có tiền thật mà. Chẳng qua cháu bị móc túi thôi, anh trai cháu sắp qua đây rồi chắc chắn sẽ trả được tiền cho cô.”
“Cháu có biết thương anh trai mình với ba mẹ không vậy? Ăn nhiều thế này anh trai liệu có trả nổi không?”
Bạch Lộ Lộ lắc đầu gia hiệu cho Dương Uyển Uyển im lặng để cô bé khỏi cố chấp phản bác. Cũng không thể trách cô quản lí được, hôm nay cô và Dương Uyển Uyển ăn mặc quá ư là bình thường đi. Hai người chỉ diện một chiếc áo len có in họa tiết đơn giản và mix thêm một chân váy dài đến qua đầu gối là trend năm nay thôi. Tuy toàn là đồ hiệu nhưng với người bán hàng mưu sinh không có chút hiểu biết này thì bộ đồ của hai người bọn cô trong mắt bà chỉ đều là thứ đồ bình thường như bao người khác. Cô không có tiền trả thì nói nhiều cũng bằng thừa, chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi trong mắt bọn họ cô vẫn là không có tiền nhưng thích ăn chơi.
“Để tôi trả tiền giúp cho. Bà chủ bao nhiêu vậy?”
Đúng lúc này Hoắc Tử Trạch bước đến làm anh hùng cứu mĩ nhân. Bà chủ quán liếc Hoắc Tử Trạch từ đầu đến chân, thấy cậu ăn mặc cũng có chút sành điệu nên liền nghĩ luôn là kẻ có tiền. Bà chủ lại quay sang nhìn Bạch Lộ Lộ mà lên tiếng :
“Hai đứa may đấy nhá có cậu này trả giúp nếu không thì ở lại phục vụ cũng không trả nổi. Hai cô bé này ăn không nhiều, tổng cộng số tiền cậu phải trả là. 10triệu 20 nghìn nhưng tôi lấy 10 triệu cho tròn.”
Bà chủ quán quay sang nhìn Hoắc Tử Trạch mà nhẹ nhàng thông báo giá. Mọi người trong quán đều kinh hãi khi nghe số tiền, đây là con người hay con gì vậy? Ăn sao kinh khủng quá hả trời? Hoắc Tử Trạch không nói hai lời lấy ví tiền ra định trả thì Bạch Lộ Lộ lên tiếng cắt ngang:
“Cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhưng anh trai tôi sắp đến rồi không cần phiền hà như thế. Tôi không thích làm phiền người khác.”
Mọi người lúc này đều khinh thường nhìn cô kiểu vẻ không có tiền thì làm cao cái gì cơ chứ, người ta trả cho rồi lại không biết điều. Nhưng Bạch Lộ Lộ vẫn bình thản không quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình. Hoắc Tử Trạch hơi bất ngờ, hứng thú quay sang nhìn Bạch Lộ Lộ. Cô gái này quá cá tính nha. Bà chủ quán lúc này có hơi chút bực dọc rồi liền to tiếng mà nói:
“Này hai đứa biết thời biết thế đi được không? Đếch có tiền rồi vào ăn nhiều lại còn ra vẻ làm màu làm mè. Người ta trả cho còn ra vẻ làm cao, chờ anh? Đã thấy bóng dáng quái đâu, tỏ vẻ thanh cao cho ai xem.”
Bạch Lộ Lộ chỉ biết lắc đầu. Nếu không phải vì có mấy món đặc sản chắc cô ghé vào ăn. Đây chính là lí do đồ ăn vỉa hè mãi không thể vươn tới 5 sao được đấy. Thái độ phục vụ khách hàng không chấp nhận nổi. Thật ra Bạch Lộ Lộ chả kì thị đồ ăn vỉa hè đâu mà cô còn vô cùng thích ăn nhưng có những quán thái độ của người phục vụ thật sự không thể ngửi nổi. Những quán đó chẳng thể nào phát triển nổi nữa mà còn làm mất điểm trước mặt du khách nước ngoài hoặc ở địa phương khác đến. Thật sự không thể chấp nhận nổi. Dương Uyển Uyển thấy thái độ của bà chủ quán như vậy rồi, tức giận định lớn tiếng mà quát lại thì đúng lúc này Dương Thuần Vũ từ bên ngoài đi vào mà lên tiếng:
“Uyển Uyển? Lộ Lộ? ”
Dương Uyển Uyển và Bạch Lộ Lộ nghe thấy tiếng cậu thì liền mừng rỡ ra mặt. Bà chủ quán quay lại nhìn thấy Dương Thuần Vũ đi vào thì mặt xám ngoét, vì Dương Thuần Vũ vừa ăn ở quán của bà và mua rất nhiều thứ nên bà thừa biết kinh tế của cậu là như nào. Không chỉ có một mình bà kinh ngạc mà ngay cả Hoắc Tử Trạch cũng đang bất ngờ đến sắp đái ra quần rồi đây này. Đi sau Dương Thuần Vũ mà tay trong tay không phải là Tô Thiên Ái chị gái cô sao. Sao lại thân mật với người con trai này đến như vậy? Tiểu Ái lúc này nhìn thấy em trai mình ở đây cũng bất ngờ đến muốn độn thổ. Ai mà biết lại gặp thằng em trời đánh của mình ở đây cơ chứ, bây giờ cô chạy trốn còn kịp không? Hoắc Tử Trạch tay run run chỉ vào mặt cô lắp bắp nói:
“Chị....”
Tiểu Ái liền trừng mắt lườm nguýt ra hiệu Hoắc Tử Trạch không nói nữa. Dương Thuần Vũ thấy bộ dạng Hoắc Tử Trạch như vậy liền quay ra nhìn thắc mắc với Tiểu Ái. Cô liền thay đổi cảm xúc, trả vờ vui mừng mà tiến tới khoác vai Hoắc Tử Trạch mà nói:
“À Tử Trạch đó à? Dạo này lớn quá đó nha, chị gái em đâu không về nước à? À quên không giới thiệu với anh. Đây là Tử Trạch thiếu gia của Hoắc gia. Em chơi khá thân với chị gái của cậu nhóc này.”
Hoắc Tử Trạch bên cạnh trán nổi ba vạch đen. Cái chó má gì vậy? Chị gái em không về nước? Bạn thân chị gái? Không phải chị gái cậu đang đứng sờ sờ bên cạnh cậu hay sao. Hoắc Tử Trạch khó hiểu. Dương Thuần Vũ tiến tới kéo Tiểu Ái về bên mình rồi lạnh nhạt lên tiếng :
“Dương Thuần Vũ, bạn trai của Tiểu Ái. ”
“............”: Hoắc Tử Trạch.
Trong đầu của Hoắc Tử Trạch lúc này chỉ biết phát ra âm thanh "đoàng" một cái như muốn nổ tung. Cái tình huống cẩu huyết gì đang diễn ra vậy? Chị gái cậu lại là bạn gái của thiếu gia nhà họ Dương? Một gia tộc lớn hàng đầu đất nước? Có ai không cho cậu xin cốc nước không tiêu hóa nổi sự thật này nữa rồi. Chị gái cậu có bạn trai mà lại là Dương Thuần Vũ! Đây không phải là hiện thực đúng không? Nhưng nhìn Tiểu Ái đang trong lồng ngực của Dương Thuần Vũ nhìn cậu bằng ánh mắt cầu xin, đọc khẩu hình miệng ra hiệu cho cậu thì đây chính là sự thật rồi. Trong lòng shock lắm nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh hắng giọng nói:
“Chị Thiên Ái lâu lắm không gặp. Chẳng thấy chị sang nước M để chơi với em và chị gái gì cả.”
Tiểu Ái nở nụ cười hòa hoãn. Cũng may thằng em cô nó hiểu. Hoắc Tử Trạch thì đang tự phì nhổ bản thân mình. Giọng điệu của cậu lúc nãy nhẹ nhàng dịu dàng khiến ngay chính cậu cũng phải sởn da gà. Thường ngày Hoắc Tử Trạch chưa từng bao giờ gọi Tiểu Ái thân thiết và nhẹ nhàng tới vậy luôn. Dương Thuần Vũ nhìn Hoắc Tử Trạch không mấy thiện cảm cho lắm vì lúc nãy Tiểu Ái dám khoác vai cậu ta ngay trước mặt. Quay sang tính tiền các kiểu với bà chủ quán rồi dắt Tiểu Ái ra khỏi quán. Hoắc Tử Trạch nhìn đồng hồ lúc này đã là 24:20', cũng đã muộn lắm rồi. Cậu chào tạm biệt với đám bạn rồi chạy theo Tiểu Ái nói:
“Chị Thiên Ái, để em đưa chị về cho tiện!”
“Tôi cũng sống ở khu đó, tôi có thể đưa cô ấy về được!”
Dương Thuần Vũ trừng mắt nhìn Hoắc Tử Trạch. Đôi mắt hai người giao nhau đến tóe lửa, không khí đầy mùi sát khí. Tiểu Ái lúc này luống cuống liền chen vào giữa giảng hòa.
“Thôi em về với Tử Trạch cũng được. Anh đưa Lộ Lộ về đi. Tí nữa về em gọi điện sau nhé.”
Noi rồi Tiểu Ái nhón chân hôn lên môi Dương Thuần Vũ một cái rồi quay người cầm tay của Hoắc Tử Trạch chạy mất. "Vuốt lông " xong rồi thì chuồn thôi, nhưng Hoắc Tử Trạch liền kéo cô lại. Tiểu Ái khó hiểu trừng mắt, cái thằng dở người này lại tính làm gì? Hoắc Tử Trạch buông tay Tiểu Ái ra đi thẳng về Bạch Lộ Lộ nói:
“Lộ Lộ tiểu thư? Lần sau chị đi nhớ cẩn thận nhé. Một là tránh đâm đầu, hai là tránh mất tiền!”
Nói xong Hoắc Tử Trạch còn cười rồi nháy mắt một cái mới an phận rời đi. Chiếc xe Mercedes\-Benz phóng đi được một lúc rồi Dương Thuần Vũ với Bạch Lộ Lộ mới hoàn hồn. Rồi không hẹn mà gặp cả hai đều đỏ mặt ngại ngùng, Dương Uyển Uyển bên cạnh nhìn một màn này chỉ biết ôm bụng cười. Mãi một lúc sau, xe đến đón ba người mới về được.
Lúc này trong xe Mercedes\-Benz, Tiểu Ái và Hoắc Tử Trạch ngồi đối diện nhau. Hoắc Tử Trạch dò xét mắt nhìn Tiểu Ái một hồi, người lái xe nhìn hai chị em nhà này đang tâm chiến qua kính chiếu hậu chỉ có thể thở dài. Anh đã quá quen với những trận đánh và cãi nhau đi vào lịch sử của hai người này rồi nên liền tự giác lấy ear\-phone ra nghe. Ghế ngồi đằng sau vẫn bao phủ sát khí, sau một hồi im lặng Hoắc Tử Trạch cuối cùng cũng chịu lên tiếng :
“Bắt đầu từ bao giờ? Sao chị không nói cho em biết? Có còn là chị em không đấy hả?”
“Mày nghĩ tao tin cái mồm quốc dân của mày đó hả em trai yêu quý?”
Tiểu Ái đanh đá đáp lại. Hoắc Tử Trạch ngẫm lại cũng thấy đúng. Đôi khi chính cậu cũng không thể tin mồm của mình mà. Nhưng vẫn ức, liền cáu gắt mở miệng hỏi tiếp:
“Thế thì sao chứ? Chị có bạn trai daman thế mà không share niềm vui gì cả. Mà ba mẹ chưa biết đúng không? Khôn hồn sau này nghe lời em xíu đi không thì bí mật sẽ được bật mí đó nhé.”
Giọng điệu của Hoắc Tử Trạch vô cùng đen tối và mang tính chất gợi đòn cực cao. Nếu Tiểu Ái mà không nhẫn nhịn chắc cô đánh cho thằng em trai này đên ba mẹ cũng không nhân ra mất. Đúng là xui xẻo không gì bằng mà. Nhưng rồi cô nhớ tới một chi tiết lúc nãy, liền nhếch môi mà xấu xa không kém đáp lại:
“Ngoan thì chị giúp em theo được Bạch Lộ Lộ nha cưng. Hỗn muốn phá đám chị thì em cũng không yên đâu nha nha nha!”
Mỗi chữ nha là bàn tay của Tiểu Ái lại "hạ cánh" ở gương mặt điển trai của Hoắc Tử Trạch. Hoắc Tử Trạch dù tức lắm nhưng vẫn phải cố gắng áp chế.
“Chị giỏi! Chị thắng!”
Tiểu Ái nghe Hoắc Tử Trạch tức giận mà vẫn phải nhẫn nhịn nói vậy liền ôm bụng mà cười ha hả. Nhưng không đúng nha! Cậu em trai của cô phải lòng Bạch Lộ Lộ thật đấy à? Lúc này mới nhận thấy tầm quan trọng của vấn đề, Tiểu Ái mới ngồi thẳng dậy nghiêm túc hỏi :
“Mày thích Lộ Lộ thật đấy à?”
“Chẳng lẽ là đùa. Chị gái ấy vừa xinh lại còn thú vị nữa. Thằng nào cong mới không thích!”
Tiểu Ái nghe câu này mà muốn táng luôn thằng em. Đúng là đếch nói chuyện tử tế được với nhau bao giờ mà. Nói như Hoắc Tử Trạch thì Dương Thuần Vũ nhà cô bị cong à? Tiểu Ái lúc này không thương tiếc mà lên gối vào bụng cậu. Hoắc Tử Trạch đau điếng người , ho khan mà tức giận nói:
“Có bà chị nào ác như chị không? Sao không cầm dao giết em trai rồi ném ra Thái Bình Dương luôn đi!”
“Muốn lắm nhưng không được! Mà Lộ Lộ lớp 8 hơn mày hai tuổi đấy.”
Tiểu Ái nhún vai trả lời rồi nghiêm túc hỏi lại Hoắc Tử Trạch. Hoắc Tử Trạch không nói hay trả lời cô mà chỉ rút điện thoại ra bật bài"Em muốn lái chị" ra nghe như một câu trả lời. Ok, em trai cô có tiềm năng làm phi công như thế là có phúc. Cô phải vui mừng!
“Anh.... cần tri viện gấp. Em đang ở quán ăn bán mấy cái đồ đặc sản ấy. Tên quán là Văn Hương. Anh mau đến đây nhanh lên.”
Nói xong Dương Thuần Vũ chưa kịp lên tiếng gì điện thoại đã ngắt kết nối. Tự nhiên muốn chửi thề daman. Dương Thuần Vũ giải thích với Tiểu Ái qua loa rồi nhanh chóng kéo cô đi.
Ở lúc đó tại quán ăn Văn Hương. Dương Uyển Uyển và Bạch Lộ Lộ ngồi trên bàn ăn ngại ngùng nhìn cô quản lí quán. Cô quản lí nhìn cái đống tàn dư trên bàn mà khóe miệng giật giật:
“Hai cô bé ơi. Lớp mấy mà ăn kinh khủng thế này? Đã không có tiền thì ăn ít thôi chứ, cô biết tuổi trẻ bây giờ rất ưa sĩ diện nhưng các cháu cũng phải tự lường sức mình chứ.”
Bạch Lộ Lộ vẫn cúi mặt không dám ngẩng đầu lên đối diện. Đúng là chen lấn trong đám đông chả có cái lợi ích gì mà. Quay đi quay lại đã mất bằng sạch tiền, cái thẻ của Dương Thuần Vũ cho cũng chả còn. Mới đâu năm mà đen như dẵm phải phân không biết năm nay của cô có yên ổn trôi qua không nữa. Dương Uyển Uyển còn nhỏ tuôi nên nghe thấy cô quản lí quán nói mình như vậy liền cố chấp mà đáp lại:
“Cháu có tiền thật mà. Chẳng qua cháu bị móc túi thôi, anh trai cháu sắp qua đây rồi chắc chắn sẽ trả được tiền cho cô.”
“Cháu có biết thương anh trai mình với ba mẹ không vậy? Ăn nhiều thế này anh trai liệu có trả nổi không?”
Bạch Lộ Lộ lắc đầu gia hiệu cho Dương Uyển Uyển im lặng để cô bé khỏi cố chấp phản bác. Cũng không thể trách cô quản lí được, hôm nay cô và Dương Uyển Uyển ăn mặc quá ư là bình thường đi. Hai người chỉ diện một chiếc áo len có in họa tiết đơn giản và mix thêm một chân váy dài đến qua đầu gối là trend năm nay thôi. Tuy toàn là đồ hiệu nhưng với người bán hàng mưu sinh không có chút hiểu biết này thì bộ đồ của hai người bọn cô trong mắt bà chỉ đều là thứ đồ bình thường như bao người khác. Cô không có tiền trả thì nói nhiều cũng bằng thừa, chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi trong mắt bọn họ cô vẫn là không có tiền nhưng thích ăn chơi.
“Để tôi trả tiền giúp cho. Bà chủ bao nhiêu vậy?”
Đúng lúc này Hoắc Tử Trạch bước đến làm anh hùng cứu mĩ nhân. Bà chủ quán liếc Hoắc Tử Trạch từ đầu đến chân, thấy cậu ăn mặc cũng có chút sành điệu nên liền nghĩ luôn là kẻ có tiền. Bà chủ lại quay sang nhìn Bạch Lộ Lộ mà lên tiếng :
“Hai đứa may đấy nhá có cậu này trả giúp nếu không thì ở lại phục vụ cũng không trả nổi. Hai cô bé này ăn không nhiều, tổng cộng số tiền cậu phải trả là. 10triệu 20 nghìn nhưng tôi lấy 10 triệu cho tròn.”
Bà chủ quán quay sang nhìn Hoắc Tử Trạch mà nhẹ nhàng thông báo giá. Mọi người trong quán đều kinh hãi khi nghe số tiền, đây là con người hay con gì vậy? Ăn sao kinh khủng quá hả trời? Hoắc Tử Trạch không nói hai lời lấy ví tiền ra định trả thì Bạch Lộ Lộ lên tiếng cắt ngang:
“Cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhưng anh trai tôi sắp đến rồi không cần phiền hà như thế. Tôi không thích làm phiền người khác.”
Mọi người lúc này đều khinh thường nhìn cô kiểu vẻ không có tiền thì làm cao cái gì cơ chứ, người ta trả cho rồi lại không biết điều. Nhưng Bạch Lộ Lộ vẫn bình thản không quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình. Hoắc Tử Trạch hơi bất ngờ, hứng thú quay sang nhìn Bạch Lộ Lộ. Cô gái này quá cá tính nha. Bà chủ quán lúc này có hơi chút bực dọc rồi liền to tiếng mà nói:
“Này hai đứa biết thời biết thế đi được không? Đếch có tiền rồi vào ăn nhiều lại còn ra vẻ làm màu làm mè. Người ta trả cho còn ra vẻ làm cao, chờ anh? Đã thấy bóng dáng quái đâu, tỏ vẻ thanh cao cho ai xem.”
Bạch Lộ Lộ chỉ biết lắc đầu. Nếu không phải vì có mấy món đặc sản chắc cô ghé vào ăn. Đây chính là lí do đồ ăn vỉa hè mãi không thể vươn tới 5 sao được đấy. Thái độ phục vụ khách hàng không chấp nhận nổi. Thật ra Bạch Lộ Lộ chả kì thị đồ ăn vỉa hè đâu mà cô còn vô cùng thích ăn nhưng có những quán thái độ của người phục vụ thật sự không thể ngửi nổi. Những quán đó chẳng thể nào phát triển nổi nữa mà còn làm mất điểm trước mặt du khách nước ngoài hoặc ở địa phương khác đến. Thật sự không thể chấp nhận nổi. Dương Uyển Uyển thấy thái độ của bà chủ quán như vậy rồi, tức giận định lớn tiếng mà quát lại thì đúng lúc này Dương Thuần Vũ từ bên ngoài đi vào mà lên tiếng:
“Uyển Uyển? Lộ Lộ? ”
Dương Uyển Uyển và Bạch Lộ Lộ nghe thấy tiếng cậu thì liền mừng rỡ ra mặt. Bà chủ quán quay lại nhìn thấy Dương Thuần Vũ đi vào thì mặt xám ngoét, vì Dương Thuần Vũ vừa ăn ở quán của bà và mua rất nhiều thứ nên bà thừa biết kinh tế của cậu là như nào. Không chỉ có một mình bà kinh ngạc mà ngay cả Hoắc Tử Trạch cũng đang bất ngờ đến sắp đái ra quần rồi đây này. Đi sau Dương Thuần Vũ mà tay trong tay không phải là Tô Thiên Ái chị gái cô sao. Sao lại thân mật với người con trai này đến như vậy? Tiểu Ái lúc này nhìn thấy em trai mình ở đây cũng bất ngờ đến muốn độn thổ. Ai mà biết lại gặp thằng em trời đánh của mình ở đây cơ chứ, bây giờ cô chạy trốn còn kịp không? Hoắc Tử Trạch tay run run chỉ vào mặt cô lắp bắp nói:
“Chị....”
Tiểu Ái liền trừng mắt lườm nguýt ra hiệu Hoắc Tử Trạch không nói nữa. Dương Thuần Vũ thấy bộ dạng Hoắc Tử Trạch như vậy liền quay ra nhìn thắc mắc với Tiểu Ái. Cô liền thay đổi cảm xúc, trả vờ vui mừng mà tiến tới khoác vai Hoắc Tử Trạch mà nói:
“À Tử Trạch đó à? Dạo này lớn quá đó nha, chị gái em đâu không về nước à? À quên không giới thiệu với anh. Đây là Tử Trạch thiếu gia của Hoắc gia. Em chơi khá thân với chị gái của cậu nhóc này.”
Hoắc Tử Trạch bên cạnh trán nổi ba vạch đen. Cái chó má gì vậy? Chị gái em không về nước? Bạn thân chị gái? Không phải chị gái cậu đang đứng sờ sờ bên cạnh cậu hay sao. Hoắc Tử Trạch khó hiểu. Dương Thuần Vũ tiến tới kéo Tiểu Ái về bên mình rồi lạnh nhạt lên tiếng :
“Dương Thuần Vũ, bạn trai của Tiểu Ái. ”
“............”: Hoắc Tử Trạch.
Trong đầu của Hoắc Tử Trạch lúc này chỉ biết phát ra âm thanh "đoàng" một cái như muốn nổ tung. Cái tình huống cẩu huyết gì đang diễn ra vậy? Chị gái cậu lại là bạn gái của thiếu gia nhà họ Dương? Một gia tộc lớn hàng đầu đất nước? Có ai không cho cậu xin cốc nước không tiêu hóa nổi sự thật này nữa rồi. Chị gái cậu có bạn trai mà lại là Dương Thuần Vũ! Đây không phải là hiện thực đúng không? Nhưng nhìn Tiểu Ái đang trong lồng ngực của Dương Thuần Vũ nhìn cậu bằng ánh mắt cầu xin, đọc khẩu hình miệng ra hiệu cho cậu thì đây chính là sự thật rồi. Trong lòng shock lắm nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh hắng giọng nói:
“Chị Thiên Ái lâu lắm không gặp. Chẳng thấy chị sang nước M để chơi với em và chị gái gì cả.”
Tiểu Ái nở nụ cười hòa hoãn. Cũng may thằng em cô nó hiểu. Hoắc Tử Trạch thì đang tự phì nhổ bản thân mình. Giọng điệu của cậu lúc nãy nhẹ nhàng dịu dàng khiến ngay chính cậu cũng phải sởn da gà. Thường ngày Hoắc Tử Trạch chưa từng bao giờ gọi Tiểu Ái thân thiết và nhẹ nhàng tới vậy luôn. Dương Thuần Vũ nhìn Hoắc Tử Trạch không mấy thiện cảm cho lắm vì lúc nãy Tiểu Ái dám khoác vai cậu ta ngay trước mặt. Quay sang tính tiền các kiểu với bà chủ quán rồi dắt Tiểu Ái ra khỏi quán. Hoắc Tử Trạch nhìn đồng hồ lúc này đã là 24:20', cũng đã muộn lắm rồi. Cậu chào tạm biệt với đám bạn rồi chạy theo Tiểu Ái nói:
“Chị Thiên Ái, để em đưa chị về cho tiện!”
“Tôi cũng sống ở khu đó, tôi có thể đưa cô ấy về được!”
Dương Thuần Vũ trừng mắt nhìn Hoắc Tử Trạch. Đôi mắt hai người giao nhau đến tóe lửa, không khí đầy mùi sát khí. Tiểu Ái lúc này luống cuống liền chen vào giữa giảng hòa.
“Thôi em về với Tử Trạch cũng được. Anh đưa Lộ Lộ về đi. Tí nữa về em gọi điện sau nhé.”
Noi rồi Tiểu Ái nhón chân hôn lên môi Dương Thuần Vũ một cái rồi quay người cầm tay của Hoắc Tử Trạch chạy mất. "Vuốt lông " xong rồi thì chuồn thôi, nhưng Hoắc Tử Trạch liền kéo cô lại. Tiểu Ái khó hiểu trừng mắt, cái thằng dở người này lại tính làm gì? Hoắc Tử Trạch buông tay Tiểu Ái ra đi thẳng về Bạch Lộ Lộ nói:
“Lộ Lộ tiểu thư? Lần sau chị đi nhớ cẩn thận nhé. Một là tránh đâm đầu, hai là tránh mất tiền!”
Nói xong Hoắc Tử Trạch còn cười rồi nháy mắt một cái mới an phận rời đi. Chiếc xe Mercedes\-Benz phóng đi được một lúc rồi Dương Thuần Vũ với Bạch Lộ Lộ mới hoàn hồn. Rồi không hẹn mà gặp cả hai đều đỏ mặt ngại ngùng, Dương Uyển Uyển bên cạnh nhìn một màn này chỉ biết ôm bụng cười. Mãi một lúc sau, xe đến đón ba người mới về được.
Lúc này trong xe Mercedes\-Benz, Tiểu Ái và Hoắc Tử Trạch ngồi đối diện nhau. Hoắc Tử Trạch dò xét mắt nhìn Tiểu Ái một hồi, người lái xe nhìn hai chị em nhà này đang tâm chiến qua kính chiếu hậu chỉ có thể thở dài. Anh đã quá quen với những trận đánh và cãi nhau đi vào lịch sử của hai người này rồi nên liền tự giác lấy ear\-phone ra nghe. Ghế ngồi đằng sau vẫn bao phủ sát khí, sau một hồi im lặng Hoắc Tử Trạch cuối cùng cũng chịu lên tiếng :
“Bắt đầu từ bao giờ? Sao chị không nói cho em biết? Có còn là chị em không đấy hả?”
“Mày nghĩ tao tin cái mồm quốc dân của mày đó hả em trai yêu quý?”
Tiểu Ái đanh đá đáp lại. Hoắc Tử Trạch ngẫm lại cũng thấy đúng. Đôi khi chính cậu cũng không thể tin mồm của mình mà. Nhưng vẫn ức, liền cáu gắt mở miệng hỏi tiếp:
“Thế thì sao chứ? Chị có bạn trai daman thế mà không share niềm vui gì cả. Mà ba mẹ chưa biết đúng không? Khôn hồn sau này nghe lời em xíu đi không thì bí mật sẽ được bật mí đó nhé.”
Giọng điệu của Hoắc Tử Trạch vô cùng đen tối và mang tính chất gợi đòn cực cao. Nếu Tiểu Ái mà không nhẫn nhịn chắc cô đánh cho thằng em trai này đên ba mẹ cũng không nhân ra mất. Đúng là xui xẻo không gì bằng mà. Nhưng rồi cô nhớ tới một chi tiết lúc nãy, liền nhếch môi mà xấu xa không kém đáp lại:
“Ngoan thì chị giúp em theo được Bạch Lộ Lộ nha cưng. Hỗn muốn phá đám chị thì em cũng không yên đâu nha nha nha!”
Mỗi chữ nha là bàn tay của Tiểu Ái lại "hạ cánh" ở gương mặt điển trai của Hoắc Tử Trạch. Hoắc Tử Trạch dù tức lắm nhưng vẫn phải cố gắng áp chế.
“Chị giỏi! Chị thắng!”
Tiểu Ái nghe Hoắc Tử Trạch tức giận mà vẫn phải nhẫn nhịn nói vậy liền ôm bụng mà cười ha hả. Nhưng không đúng nha! Cậu em trai của cô phải lòng Bạch Lộ Lộ thật đấy à? Lúc này mới nhận thấy tầm quan trọng của vấn đề, Tiểu Ái mới ngồi thẳng dậy nghiêm túc hỏi :
“Mày thích Lộ Lộ thật đấy à?”
“Chẳng lẽ là đùa. Chị gái ấy vừa xinh lại còn thú vị nữa. Thằng nào cong mới không thích!”
Tiểu Ái nghe câu này mà muốn táng luôn thằng em. Đúng là đếch nói chuyện tử tế được với nhau bao giờ mà. Nói như Hoắc Tử Trạch thì Dương Thuần Vũ nhà cô bị cong à? Tiểu Ái lúc này không thương tiếc mà lên gối vào bụng cậu. Hoắc Tử Trạch đau điếng người , ho khan mà tức giận nói:
“Có bà chị nào ác như chị không? Sao không cầm dao giết em trai rồi ném ra Thái Bình Dương luôn đi!”
“Muốn lắm nhưng không được! Mà Lộ Lộ lớp 8 hơn mày hai tuổi đấy.”
Tiểu Ái nhún vai trả lời rồi nghiêm túc hỏi lại Hoắc Tử Trạch. Hoắc Tử Trạch không nói hay trả lời cô mà chỉ rút điện thoại ra bật bài"Em muốn lái chị" ra nghe như một câu trả lời. Ok, em trai cô có tiềm năng làm phi công như thế là có phúc. Cô phải vui mừng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.