Chương 26: Bạch Lộ Lộ thất tình.
Đào Thùy Dương
04/01/2021
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi cũng phát ra tiếng của một cô gái, giọng nói có chút nghẹ ngào:
“Niên Niên, cậu đến quán bar ở trung tâm thành phố nhé? Tớ đợi cậu ở đó.”
“Ơ.... Lộ Lộ có gì từ từ nói chúng ta mới lớp 8. Alo... alo...”
Mặc cho Đồng Niên hết sức ngăn cản nhưng bây giờ điện thoại chỉ còn phát ra âm thanh tút tút. Đã nói rồi, cái tình cảm này nó vốn không có kết quả mà cứ cố chấp phải nhìn thấy kết quả tồi tệ nhất mới buông xuôi. Đơn phương đã là thứ tình cảm nguy hiểm rồi bây giờ lại đơn phương ngay em họ của mình, người có quan hệ huyết thống với mình! Đồng Niên chỉ biết lắc đầu rồi chạy ra xe đến thẳng quán bar ở trung tâm thành phố.
Vừa mới đến nơi, Đồng Niên đã được cảnh vệ đứng ở cửa tiếp đón rất nồng nhiệt rồi cẩn thận đưa đến chỗ Bạch Lộ Lộ đang ngồi. Chắc cô đã dùng thế lực của mình rồi. Khi đến chỗ quầy bar chỉ thấy thân ảnh mảnh mai của Bạch Lộ Lộ dưới những ánh đèn chớp mờ ảo đang tiều tụy uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Đồng Niên không thể chịu đựng được việc cứ phải nhìn bạn thân mình đau khổ vì tình thế được nữa nên liền tiến tới mà rằng lấy cốc rượu trong tay của Lộ Lộ. May là còn biết uống Cocktail, Đồng Niên thở phào một hơi.
“Lúc nãy Bạch tiểu thư còn đòi uống Rum Sunset, tôi phải lén đổi Cocktail cho cô ấy uống.”
“Anh nói cái gì? Nó đòi uống Rum Sunset? Con điên này! Thôi anh cứ pha Cocktail mà nhẹ thôi nhá anh. Cho nó xả hôm nay, anh pha hộ em!”
Đồng Niên bất lực lắc đầu, người pha chế nghe theo lời của Đồng Niên mà pha những ly Cocktail nhẹ nhất. Lúc này Bạch Lộ Lộ mới ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên, nhìn thấy Đồng Niên như nhìn thấy phao cứu sinh mà ôm lấy trút hết bao tủi thân trong lòng ra:
“Tại sao? Tại sao là như vậy? Tớ đã cố gắng quên đi, cố gắng thuyết phục bản thân rằng không thích Thuần Vũ nữa. Nhưng tại sao khi biết anh ấy có người yêu trái tim tớ lại đau như bị ai bóp nghẹn đến nơi vậy, lòng đầy nặng trĩu. Niên Niên, cậu biết không? Khi nhìn chị Thiên Ái bị bắt nạt tớ đấu tranh tư tưởng lắm mới ra mặt cứu giúp chị ấy. Khi tớ gọi chị ấy một tiếng "Chị dâu" lòng tớ đau lắm. Khi tớ thấy Thuần Vũ và chị ấy ân ái tim tớ như bị ai đó cầm kim đầm vào từng chút từng chút một, khó chịu vô cùng. Bây giờ anh ấy có người yêu rồi, tớ phải làm sao đây?”
Bạch Lộ Lộ nói trong sự nghẹn ngào. Cô khóc đến nấc nghẹn đến nơi, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm thường ngày của Lộ Lộ không còn nữa bây giờ chỉ còn sự yếu đuối. Đúng là tình yêu có thể biến từ một con hổ hung mãnh, tàn khốc phải nhẹ nhàng yêu thương người mình yêu, với con người cũng vậy. Đồng Niên không thể để bạn mình sai lầm thêm được nữa liền lớn tiếng mà giải thích :
“Bạch Lộ Lộ! Tớ đã nói rồi tình yêu này của cậu nó vốn đã sai ngay từ khi bắt đầu rồi. Hai người là mối quan hệ trên huyết thống! Cậu là chị họ của anh Thuần Vũ! Cái tình cảm này của cậu nó sai trái như việc cậu cài cúc áo mà sai ngay từ nút đầu tiên vậy. Nếu cậu bỏ ra và cài lại ngay từ đầu nó sẽ chả sao cả, nhưng cậu vẫn cố chấp cài đến nút cuối cùng để rồi nhận được kết quả tồi tệ nhất cậu mới nhận ra mình đã sai và phải bỏ cả hàng cúc mình đã cố gắng từ đầu để làm lại. Nó có đáng không? Có những chuyện nó đã sai ngay từ đầu và chả có kết quả gì ta phải chấp nhận mà bỏ nó đi dù có đau khổ và tổn thương biết bao nhiêu nhưng chỉ đau mỗi lần đó thôi lần sau sẽ không đau nữa nhưng cứ cố chấp như cậu chỉ làm mọi chuyện nặng nề và nỗi thương lòng đau đớn hơn thôi. Bây giờ cậu quyết định từ bỏ chứ?”
Bạch Lộ Lộ nhận lấy ly Cocktail từ tay anh pha chế uống cạn một hơi, rồi mạnh mẽ gạt những giọt nước mắt yếu đuối của mình đi mà mạnh mẽ quả quyết nói:
“Cậu nói đúng cái thứ tình cảm sai trái này nên từ bỏ, không nên vấn vương thêm nữa!”
“Nhưng có một vài chuyện dù sẽ kết thúc nhưng vẫn phải cho người ta biết sự thật vì họ có quyền được biết và nói ra để tránh sau này cậu khó xử. Cậu phải nói ra để anh Thuần Vũ sau này duy trì khoảng cách với cậu tránh tổn thương cậu lần nữa. Đừng hối tiếc vì khi cậu quyết định không thích người ta nữa thì phải dứt khoát nói cho họ biết để họ đối xử với cậu rõ ràng chứ không họ chả biết gì cả vẫn đối xử với cậu mập mờ như vậy thì người tổn thương chỉ là cậu thôi cô gái ạ!”
Bạch Lộ Lộ nhìn Đồng Niên trước mắt bộ dạng quan tâm lo lắng cho mình mà càng xúc động nước mắt lại không tự chủ được lăn dài trên gò má dơ tay ôm lấy Đồng Niên. Chỉ có cô bạn này bên cô lúc cô sai trái nhất, chỉ ra lỗi sai cho cô và đồng hành cùng cô để sửa sai. Đồng Niên vỗ vỗ lưng an ủi Lộ Lộ rồi rời đi ra xa để gọi điện, khi máy được kết nối không nói nhiều Đồng Niên đi thẳng vào vấn đề:
“Anh Thuần Vũ, Lộ Lộ đang ở quán bar trung tâm thành phố anh đến đón cô ấy đi!”
Nói xong không để Dương Thuần Vũ phản bác ,Đồng Niên đã cúp máy luôn. Đi ra dặn dò anh pha chế rồi đi về. Dương Thuần Vũ vừa tắm xong đang ở nhà thì thấy Đồng Niên gọi báo như vậy liền vội thay quần áo đi đón Lộ Lộ.
Đến quán bar ở trung tâm thầm thành phố mà Đồng Niên đã gửi vị trí Dương Thuần Vũ bước xuống xe trong lòng đầy thắc mắc. Sao đang yên đang lành Lộ Lộ lại đến những nơi như này làm gì? Tên cảnh vệ vừa thấy cậu liền niềm nở ra đón tiếp, đưa vào chỗ quầy bar nơi Lộ Lộ đang ngồi . Dương Thuần Vũ bước vào theo tên cảnh vệ thì cũng thấy dáng vẻ tiều tụy của Lộ Lộ ngồi đó uống rượu. Cậu vội vàng chạy tới rằng lấy ly rượu trong tay Lộ Lộ mà quát to:
“Bạch Lộ Lộ! Em đang làm cái quái gì vậy? Theo anh đi về! ”
Bạch Lộ Lộ mạnh mẽ vung tay ra, đôi mắt ngấn lệ nhìn Dương Thuần Vũ mà cười khẩy một tiếng. Đồng Niên đã nói đúng cái thứ tình cảm sai trái này nên dừng lại, cô phải quên đi người con trai này và bắt đầu cuộc sống mới vui vẻ và hạnh phúc hơn.
“Anh Thuần Vũ, em có điều này muốn nói với anh. Thật ra em đã thích anh, thích anh từ khi em là cô thiếu nữ mới chỉ 11 tuổi. Thích anh từ cái lúc anh bước đi dưới ánh nắng sân trường, vượt qua bao người con gái đang si mê anh mà vui vẻ đến bên em cười và đón em về. Anh có biết không? Lúc đó em đã biết thứ tình cảm này của mình không có kết quả nhưng vẫn cố chấp mà muốn yêu để rồi bây giờ không thể tiếp tục được nữa em mới quyết định buông bỏ. Anh yên tâm, Bạch Lộ Lộ em yêu được bỏ được. Cầm lên được thì bỏ xuống không vấn đề gì nên anh không cần sợ em sẽ hại chị Thiên Ái như Tống Giai Kỳ hay Cẩn Duệ Dung đâu. Em chỉ nói cho anh biết rằng em đã từng thích anh nhưng từ bây giờ có lẽ là không nữa rồi. Em sẽ cố gắng , cố gắng để quên đi anh. Cố gắng để coi anh như một người anh trai à không đúng là một người em trai mới đúng chử nhỉ. Ơ, em đang nói cái gì vậy? Thuần Vũ có lẽ tâm lý của em... em có vẫn đề rồi. Hay em say rồi nhỉ?”
Dương Thuần Vũ nghe Bạch Lộ Lộ thổ lộ tình cảm của mình ra mà giật mình. Bởi vì vốn trong thâm tâm cậu không hề nghĩ cô sẽ thích mình. Nhưng cậu vẫn cố trấn áp bản thân mà lên tiếng ngăn cản Lộ Lộ không nói nữa cũng như ngăn cản dòng suy nghĩ của mình:
“Lộ Lộ, em say rồi. Theo anh đi về nào!”
Dương Thuần Vũ tiến tới gần Bạch Lộ Lộ định dìu cô dậy nhưng Bạch Lộ Lộ lại mạnh mẽ mà ẩn cậu ra rồi tủi thân gào to trong tiếng khóc:
“Dương Thuần Vũ! Anh giả ngu hay ngu thật vậy? Em nói em thích anh! Anh không hiểu à? Say cái bà nội nhà anh ấy. Mấy cái ly Cocktail nhẹ ơi là nhẹ mà anh bảo say được? Anh coi thường em à? Mà Thuần Vũ, em nói anh nghe này. Không yêu, không thích người khác thì đừng bày ra cái bộ dạng hối lỗi quan tâm này nọ với con gái sự yêu thương trong vô thức của anh là liều thuốc độc đấy. Không yêu thì anh dứt khoát một chút chứ đừng có làm vậy mà gây ra hiểu nhầm.”
Nói xong Lộ Lộ gục xuống bàn luôn. Lúc này Dương Thuần Vũ mới kịp nhận ra có lẽ những đối xử của cậu có thể gây ra hiểu lầm thật. Nhìn Lộ Lộ ở trên bàn mà cậu đau lòng không thôi, chỉ vì việc cậu đối xử quá tốt với cô lại khiến cô đau lòng và bây giờ còn sinh ra bài xích với cậu. Có lẽ sau này cậu sẽ phải cẩn thận hơn tránh lại gây thêm tổn thương cho Lộ Lộ hay bất kì người con gái nào khác nữa. Tiến tới tính tiền rồi nhẹ nhàng bế Lộ Lộ lên, nằm trong vòng tay của ấm áp của Dương Thuần Vũ bỗng dưng Lộ Lộ chợt mở mắt mà nói:
“Anh Thuần Vũ em xin lỗi. Nhưng lần này là lần đầu tiên và cũng như là lần cuối cùng thôi.”
Nói rồi Lộ Lộ vòng tay qua cổ của Dương Thuần Vũ tiến tới mà hôn nhẹ lên môi cậu. Một giọt nước mắt từ khóe mi của Lộ Lộ rơi ra lăn dài trên má rồi rơi vào nụ hôn của hai người. Cả Dương Thuần Vũ và Lộ Lộ đều cảm nhận được vị đắng chát trong nụ hôn, nó đắng như tình yêu của cô dành cho cậu vậy. Chỉ lần này và hôm nay cô buông thả bản thân thôi bắt đầu từ ngày mai cô sẽ chôn chặt cái thứ tình cảm này ở sâu trong lòng và dần dần quên đi. Kết thúc nụ hôn, Lộ Lộ gục ngủ trong lòng Dương Thuần Vũ luôn vì chỉ có ngủ mới tránh khỏi được bầu không khí ái ngại này. Dương Thuần Vũ bây giờ vẫn chưa hoàn hôn, ngu nga ngu ngơ mãi mới có thể bình tĩnh lại được mà bế Lộ Lộ ra xe rồi tiến thẳng tới Bạch gia.
Vừa bế Lộ Lộ vào nhà, Phương Kiều từ trong nhà vội chạy ra lo lắng hỏi:
“Lộ Lộ sao thế này?”
“Em ấy đi uống với bạn nên say ạ. Chắc trường đang có chuyện vui nên các em ấy muốn đi chơi một chút thôi bác đừng quá lo lắng.”
Dương Thuần Vũ tìm bừa ra một lý do để trả lời Phương Kiều chứ sao cậu có thể nói Lộ Lộ thích mình rồi thấy cậu có người yêu đâm ra thất tình mà đi uống rượu chứ. Phương Kiều thấy vậy cũng chả hỏi gì nữa mà đi vào bếp pha cho Lộ Lộ một cốc trà gừng. Đưa Lộ Lộ lên phòng xong, Dương Thuần Vũ cũng xuống nhà xin phép rời khỏi luôn.
Trở về nhà, Dương Thuần Vũ thất thần ngồi suy nghĩ một lúc lâu thế nào lại lấy điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhí nhảnh đầy yêu thương khiến cậu yên lòng:
“Alo... Sao hôm nay lại gọi cho nhau vào giờ này thía? Không ăn cơm đi à?”
“Ái Ái, Lộ Lộ thích tôi!”
“Ôi trời người yêu của tôi ơi! Không phải bây giờ cậu mới biết đó chứ? Cái này rõ như ban ngày rồi mà.”
Dương Thuần Vũ nhíu mày. Ấy thế mà Tiểu Ái lại không ghen lại còn tỏ vẻ như đã biết chuyện này từ trước rồi.
“Cậu biết từ trước rồi?”
“Ừm.... nhìn cái thái độ em ấy đối với cậu là biết luôn và thêm cả giác quan thứ 6 của phụ nữ nữa!”
“Cậu không ghen à? Hôm nay Lộ Lộ còn hôn tôi!”
“.......”
Tiểu Ái im lặng một hồi lâu. Sao cô không khó chịu được cơ chứ? Chỉ là cô muốn làm một cô người yêu biết điều thôi. Cô cũng nhận ra Lộ Lộ thích Dương Thuần Vũ nhưng cô thừa biết Lộ Lộ là cô gái biết điều và cũng có quan hệ huyết thống với Dương Thuần Vũ nên mới không để tâm. Ấy vậy mà....
“Cái gì? Cô ấy dám hôn cậu?”
Tiểu Ái gào lên làm Dương Thuần Vũ suýt thủng màng nhĩ. Biết cô ghen rồi , trên môi Dương Thuần Vũ mới xuất hiện nụ cười cậu nhanh chóng đáp lại:
“Em ấy bảo từ bỏ rồi. Nên đừng dỗi nhé mai dẫn đi chơi!”
“Biết thừa em ấy từ bỏ mới tỏ tình với cậu. Cái này là chỉ nói cho cậu biết tình cảm của em ấy để sau này mà biết đường đối xử thôi. Nhìn cách em ấy đối xử với tớ là biết người con gái dám yêu dám bỏ rồi. Nể thật! Mà vụ này cá chắc tại cậu rồi, thôi không nói nữa mai đi đâu chơi cơ?”
“Thích đi đâu thì tôi đưa cậu đi!”
“Oke, mai tớ sẽ đưa cậu đến chỗ này cực thú vị luôn. Thôi ăn cơm đi tình yêu tôi đói rồi đi ăn đây. Bái bai!”
Nói xong Tiểu Ái cúp máy luôn. Dương Thuần Vũ chỉ biết đứng cười có người yêu biết điều là sướng vậy đấy.
“Niên Niên, cậu đến quán bar ở trung tâm thành phố nhé? Tớ đợi cậu ở đó.”
“Ơ.... Lộ Lộ có gì từ từ nói chúng ta mới lớp 8. Alo... alo...”
Mặc cho Đồng Niên hết sức ngăn cản nhưng bây giờ điện thoại chỉ còn phát ra âm thanh tút tút. Đã nói rồi, cái tình cảm này nó vốn không có kết quả mà cứ cố chấp phải nhìn thấy kết quả tồi tệ nhất mới buông xuôi. Đơn phương đã là thứ tình cảm nguy hiểm rồi bây giờ lại đơn phương ngay em họ của mình, người có quan hệ huyết thống với mình! Đồng Niên chỉ biết lắc đầu rồi chạy ra xe đến thẳng quán bar ở trung tâm thành phố.
Vừa mới đến nơi, Đồng Niên đã được cảnh vệ đứng ở cửa tiếp đón rất nồng nhiệt rồi cẩn thận đưa đến chỗ Bạch Lộ Lộ đang ngồi. Chắc cô đã dùng thế lực của mình rồi. Khi đến chỗ quầy bar chỉ thấy thân ảnh mảnh mai của Bạch Lộ Lộ dưới những ánh đèn chớp mờ ảo đang tiều tụy uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Đồng Niên không thể chịu đựng được việc cứ phải nhìn bạn thân mình đau khổ vì tình thế được nữa nên liền tiến tới mà rằng lấy cốc rượu trong tay của Lộ Lộ. May là còn biết uống Cocktail, Đồng Niên thở phào một hơi.
“Lúc nãy Bạch tiểu thư còn đòi uống Rum Sunset, tôi phải lén đổi Cocktail cho cô ấy uống.”
“Anh nói cái gì? Nó đòi uống Rum Sunset? Con điên này! Thôi anh cứ pha Cocktail mà nhẹ thôi nhá anh. Cho nó xả hôm nay, anh pha hộ em!”
Đồng Niên bất lực lắc đầu, người pha chế nghe theo lời của Đồng Niên mà pha những ly Cocktail nhẹ nhất. Lúc này Bạch Lộ Lộ mới ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên, nhìn thấy Đồng Niên như nhìn thấy phao cứu sinh mà ôm lấy trút hết bao tủi thân trong lòng ra:
“Tại sao? Tại sao là như vậy? Tớ đã cố gắng quên đi, cố gắng thuyết phục bản thân rằng không thích Thuần Vũ nữa. Nhưng tại sao khi biết anh ấy có người yêu trái tim tớ lại đau như bị ai bóp nghẹn đến nơi vậy, lòng đầy nặng trĩu. Niên Niên, cậu biết không? Khi nhìn chị Thiên Ái bị bắt nạt tớ đấu tranh tư tưởng lắm mới ra mặt cứu giúp chị ấy. Khi tớ gọi chị ấy một tiếng "Chị dâu" lòng tớ đau lắm. Khi tớ thấy Thuần Vũ và chị ấy ân ái tim tớ như bị ai đó cầm kim đầm vào từng chút từng chút một, khó chịu vô cùng. Bây giờ anh ấy có người yêu rồi, tớ phải làm sao đây?”
Bạch Lộ Lộ nói trong sự nghẹn ngào. Cô khóc đến nấc nghẹn đến nơi, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm thường ngày của Lộ Lộ không còn nữa bây giờ chỉ còn sự yếu đuối. Đúng là tình yêu có thể biến từ một con hổ hung mãnh, tàn khốc phải nhẹ nhàng yêu thương người mình yêu, với con người cũng vậy. Đồng Niên không thể để bạn mình sai lầm thêm được nữa liền lớn tiếng mà giải thích :
“Bạch Lộ Lộ! Tớ đã nói rồi tình yêu này của cậu nó vốn đã sai ngay từ khi bắt đầu rồi. Hai người là mối quan hệ trên huyết thống! Cậu là chị họ của anh Thuần Vũ! Cái tình cảm này của cậu nó sai trái như việc cậu cài cúc áo mà sai ngay từ nút đầu tiên vậy. Nếu cậu bỏ ra và cài lại ngay từ đầu nó sẽ chả sao cả, nhưng cậu vẫn cố chấp cài đến nút cuối cùng để rồi nhận được kết quả tồi tệ nhất cậu mới nhận ra mình đã sai và phải bỏ cả hàng cúc mình đã cố gắng từ đầu để làm lại. Nó có đáng không? Có những chuyện nó đã sai ngay từ đầu và chả có kết quả gì ta phải chấp nhận mà bỏ nó đi dù có đau khổ và tổn thương biết bao nhiêu nhưng chỉ đau mỗi lần đó thôi lần sau sẽ không đau nữa nhưng cứ cố chấp như cậu chỉ làm mọi chuyện nặng nề và nỗi thương lòng đau đớn hơn thôi. Bây giờ cậu quyết định từ bỏ chứ?”
Bạch Lộ Lộ nhận lấy ly Cocktail từ tay anh pha chế uống cạn một hơi, rồi mạnh mẽ gạt những giọt nước mắt yếu đuối của mình đi mà mạnh mẽ quả quyết nói:
“Cậu nói đúng cái thứ tình cảm sai trái này nên từ bỏ, không nên vấn vương thêm nữa!”
“Nhưng có một vài chuyện dù sẽ kết thúc nhưng vẫn phải cho người ta biết sự thật vì họ có quyền được biết và nói ra để tránh sau này cậu khó xử. Cậu phải nói ra để anh Thuần Vũ sau này duy trì khoảng cách với cậu tránh tổn thương cậu lần nữa. Đừng hối tiếc vì khi cậu quyết định không thích người ta nữa thì phải dứt khoát nói cho họ biết để họ đối xử với cậu rõ ràng chứ không họ chả biết gì cả vẫn đối xử với cậu mập mờ như vậy thì người tổn thương chỉ là cậu thôi cô gái ạ!”
Bạch Lộ Lộ nhìn Đồng Niên trước mắt bộ dạng quan tâm lo lắng cho mình mà càng xúc động nước mắt lại không tự chủ được lăn dài trên gò má dơ tay ôm lấy Đồng Niên. Chỉ có cô bạn này bên cô lúc cô sai trái nhất, chỉ ra lỗi sai cho cô và đồng hành cùng cô để sửa sai. Đồng Niên vỗ vỗ lưng an ủi Lộ Lộ rồi rời đi ra xa để gọi điện, khi máy được kết nối không nói nhiều Đồng Niên đi thẳng vào vấn đề:
“Anh Thuần Vũ, Lộ Lộ đang ở quán bar trung tâm thành phố anh đến đón cô ấy đi!”
Nói xong không để Dương Thuần Vũ phản bác ,Đồng Niên đã cúp máy luôn. Đi ra dặn dò anh pha chế rồi đi về. Dương Thuần Vũ vừa tắm xong đang ở nhà thì thấy Đồng Niên gọi báo như vậy liền vội thay quần áo đi đón Lộ Lộ.
Đến quán bar ở trung tâm thầm thành phố mà Đồng Niên đã gửi vị trí Dương Thuần Vũ bước xuống xe trong lòng đầy thắc mắc. Sao đang yên đang lành Lộ Lộ lại đến những nơi như này làm gì? Tên cảnh vệ vừa thấy cậu liền niềm nở ra đón tiếp, đưa vào chỗ quầy bar nơi Lộ Lộ đang ngồi . Dương Thuần Vũ bước vào theo tên cảnh vệ thì cũng thấy dáng vẻ tiều tụy của Lộ Lộ ngồi đó uống rượu. Cậu vội vàng chạy tới rằng lấy ly rượu trong tay Lộ Lộ mà quát to:
“Bạch Lộ Lộ! Em đang làm cái quái gì vậy? Theo anh đi về! ”
Bạch Lộ Lộ mạnh mẽ vung tay ra, đôi mắt ngấn lệ nhìn Dương Thuần Vũ mà cười khẩy một tiếng. Đồng Niên đã nói đúng cái thứ tình cảm sai trái này nên dừng lại, cô phải quên đi người con trai này và bắt đầu cuộc sống mới vui vẻ và hạnh phúc hơn.
“Anh Thuần Vũ, em có điều này muốn nói với anh. Thật ra em đã thích anh, thích anh từ khi em là cô thiếu nữ mới chỉ 11 tuổi. Thích anh từ cái lúc anh bước đi dưới ánh nắng sân trường, vượt qua bao người con gái đang si mê anh mà vui vẻ đến bên em cười và đón em về. Anh có biết không? Lúc đó em đã biết thứ tình cảm này của mình không có kết quả nhưng vẫn cố chấp mà muốn yêu để rồi bây giờ không thể tiếp tục được nữa em mới quyết định buông bỏ. Anh yên tâm, Bạch Lộ Lộ em yêu được bỏ được. Cầm lên được thì bỏ xuống không vấn đề gì nên anh không cần sợ em sẽ hại chị Thiên Ái như Tống Giai Kỳ hay Cẩn Duệ Dung đâu. Em chỉ nói cho anh biết rằng em đã từng thích anh nhưng từ bây giờ có lẽ là không nữa rồi. Em sẽ cố gắng , cố gắng để quên đi anh. Cố gắng để coi anh như một người anh trai à không đúng là một người em trai mới đúng chử nhỉ. Ơ, em đang nói cái gì vậy? Thuần Vũ có lẽ tâm lý của em... em có vẫn đề rồi. Hay em say rồi nhỉ?”
Dương Thuần Vũ nghe Bạch Lộ Lộ thổ lộ tình cảm của mình ra mà giật mình. Bởi vì vốn trong thâm tâm cậu không hề nghĩ cô sẽ thích mình. Nhưng cậu vẫn cố trấn áp bản thân mà lên tiếng ngăn cản Lộ Lộ không nói nữa cũng như ngăn cản dòng suy nghĩ của mình:
“Lộ Lộ, em say rồi. Theo anh đi về nào!”
Dương Thuần Vũ tiến tới gần Bạch Lộ Lộ định dìu cô dậy nhưng Bạch Lộ Lộ lại mạnh mẽ mà ẩn cậu ra rồi tủi thân gào to trong tiếng khóc:
“Dương Thuần Vũ! Anh giả ngu hay ngu thật vậy? Em nói em thích anh! Anh không hiểu à? Say cái bà nội nhà anh ấy. Mấy cái ly Cocktail nhẹ ơi là nhẹ mà anh bảo say được? Anh coi thường em à? Mà Thuần Vũ, em nói anh nghe này. Không yêu, không thích người khác thì đừng bày ra cái bộ dạng hối lỗi quan tâm này nọ với con gái sự yêu thương trong vô thức của anh là liều thuốc độc đấy. Không yêu thì anh dứt khoát một chút chứ đừng có làm vậy mà gây ra hiểu nhầm.”
Nói xong Lộ Lộ gục xuống bàn luôn. Lúc này Dương Thuần Vũ mới kịp nhận ra có lẽ những đối xử của cậu có thể gây ra hiểu lầm thật. Nhìn Lộ Lộ ở trên bàn mà cậu đau lòng không thôi, chỉ vì việc cậu đối xử quá tốt với cô lại khiến cô đau lòng và bây giờ còn sinh ra bài xích với cậu. Có lẽ sau này cậu sẽ phải cẩn thận hơn tránh lại gây thêm tổn thương cho Lộ Lộ hay bất kì người con gái nào khác nữa. Tiến tới tính tiền rồi nhẹ nhàng bế Lộ Lộ lên, nằm trong vòng tay của ấm áp của Dương Thuần Vũ bỗng dưng Lộ Lộ chợt mở mắt mà nói:
“Anh Thuần Vũ em xin lỗi. Nhưng lần này là lần đầu tiên và cũng như là lần cuối cùng thôi.”
Nói rồi Lộ Lộ vòng tay qua cổ của Dương Thuần Vũ tiến tới mà hôn nhẹ lên môi cậu. Một giọt nước mắt từ khóe mi của Lộ Lộ rơi ra lăn dài trên má rồi rơi vào nụ hôn của hai người. Cả Dương Thuần Vũ và Lộ Lộ đều cảm nhận được vị đắng chát trong nụ hôn, nó đắng như tình yêu của cô dành cho cậu vậy. Chỉ lần này và hôm nay cô buông thả bản thân thôi bắt đầu từ ngày mai cô sẽ chôn chặt cái thứ tình cảm này ở sâu trong lòng và dần dần quên đi. Kết thúc nụ hôn, Lộ Lộ gục ngủ trong lòng Dương Thuần Vũ luôn vì chỉ có ngủ mới tránh khỏi được bầu không khí ái ngại này. Dương Thuần Vũ bây giờ vẫn chưa hoàn hôn, ngu nga ngu ngơ mãi mới có thể bình tĩnh lại được mà bế Lộ Lộ ra xe rồi tiến thẳng tới Bạch gia.
Vừa bế Lộ Lộ vào nhà, Phương Kiều từ trong nhà vội chạy ra lo lắng hỏi:
“Lộ Lộ sao thế này?”
“Em ấy đi uống với bạn nên say ạ. Chắc trường đang có chuyện vui nên các em ấy muốn đi chơi một chút thôi bác đừng quá lo lắng.”
Dương Thuần Vũ tìm bừa ra một lý do để trả lời Phương Kiều chứ sao cậu có thể nói Lộ Lộ thích mình rồi thấy cậu có người yêu đâm ra thất tình mà đi uống rượu chứ. Phương Kiều thấy vậy cũng chả hỏi gì nữa mà đi vào bếp pha cho Lộ Lộ một cốc trà gừng. Đưa Lộ Lộ lên phòng xong, Dương Thuần Vũ cũng xuống nhà xin phép rời khỏi luôn.
Trở về nhà, Dương Thuần Vũ thất thần ngồi suy nghĩ một lúc lâu thế nào lại lấy điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhí nhảnh đầy yêu thương khiến cậu yên lòng:
“Alo... Sao hôm nay lại gọi cho nhau vào giờ này thía? Không ăn cơm đi à?”
“Ái Ái, Lộ Lộ thích tôi!”
“Ôi trời người yêu của tôi ơi! Không phải bây giờ cậu mới biết đó chứ? Cái này rõ như ban ngày rồi mà.”
Dương Thuần Vũ nhíu mày. Ấy thế mà Tiểu Ái lại không ghen lại còn tỏ vẻ như đã biết chuyện này từ trước rồi.
“Cậu biết từ trước rồi?”
“Ừm.... nhìn cái thái độ em ấy đối với cậu là biết luôn và thêm cả giác quan thứ 6 của phụ nữ nữa!”
“Cậu không ghen à? Hôm nay Lộ Lộ còn hôn tôi!”
“.......”
Tiểu Ái im lặng một hồi lâu. Sao cô không khó chịu được cơ chứ? Chỉ là cô muốn làm một cô người yêu biết điều thôi. Cô cũng nhận ra Lộ Lộ thích Dương Thuần Vũ nhưng cô thừa biết Lộ Lộ là cô gái biết điều và cũng có quan hệ huyết thống với Dương Thuần Vũ nên mới không để tâm. Ấy vậy mà....
“Cái gì? Cô ấy dám hôn cậu?”
Tiểu Ái gào lên làm Dương Thuần Vũ suýt thủng màng nhĩ. Biết cô ghen rồi , trên môi Dương Thuần Vũ mới xuất hiện nụ cười cậu nhanh chóng đáp lại:
“Em ấy bảo từ bỏ rồi. Nên đừng dỗi nhé mai dẫn đi chơi!”
“Biết thừa em ấy từ bỏ mới tỏ tình với cậu. Cái này là chỉ nói cho cậu biết tình cảm của em ấy để sau này mà biết đường đối xử thôi. Nhìn cách em ấy đối xử với tớ là biết người con gái dám yêu dám bỏ rồi. Nể thật! Mà vụ này cá chắc tại cậu rồi, thôi không nói nữa mai đi đâu chơi cơ?”
“Thích đi đâu thì tôi đưa cậu đi!”
“Oke, mai tớ sẽ đưa cậu đến chỗ này cực thú vị luôn. Thôi ăn cơm đi tình yêu tôi đói rồi đi ăn đây. Bái bai!”
Nói xong Tiểu Ái cúp máy luôn. Dương Thuần Vũ chỉ biết đứng cười có người yêu biết điều là sướng vậy đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.