Chương 52: Buồn:(((
Đào Thùy Dương
04/01/2021
Lúc này tại bệnh viện Tiểu Ái với gương mặt tiều tụy nằm trên giường bệnh. Xung quanh ai ai cũng đều đang lo lắng hết sức, ngón tay cô khẽ cử động, đôi mắt lúc này đang ngắm nghiền từ từ mở ra. Phản ứng đầu tiên của Tiểu Ái là cô đang vô cùng bất ngờ, sao cô lại ở bệnh viện? Mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi khiến cô phải nhíu mày khó chịu, toàn thân cô mệt mỏi, miệng thì khô khan. Tiểu Ái cố gắng nhớ lại những kí ức trước đó, dần dần các hình ảnh ngọt ngào rồi đến khi bi kịch hiện lên đầu cô và một loạt những hình ảnh sau đó khiến đầu óc cô trở nên quay cuồng, tiếng âm thanh kim loại va chạm lại một lần nữa vang lên bên tai cô, tim lại nhói đau như bị ai đâm vậy. Cô ôm đầu lắc lắc mạnh, Tô Tranh và Hoắc Nhật Minh bên cạnh liền tới năm chặt lấy tay của Tiểu Ái rồi quan tâm hỏi:
“Ái Ái, con sao vậy? Bác sĩ, vào xem con tôi!”
Ngay lập tức đội ngũ y tế đã kịp thời có mặt, tiêm cho cô xong một mũi an thần rồi bác sĩ rời đi. Thấy Tiểu Ái an giấc ngủ rồi lúc này Tô Tranh và Hoắc Nhật Minh chia nhau ra làm việc. Người về nhà lấy đồ để nằm viện, người đi mua vài đồ thiết yếu. Sau khi hai người rời đi được một lúc, Tiểu Ái cũng từ từ tỉnh dậy. Lần này là những hình ảnh đó cứ tự nhiên ùa về trong tâm trí cô. Cô đã yêu người anh trai của mình! Cô tìm được Dưa bở chưa quá lâu đã nhận phải tin shock này? Sao mẹ cô lại nhẫn tâm mà không nói ra khiến mọi việc trở nên như này chứ? Nếu ngay từ đầu cô biết trước được sự thật phải chăng sẽ không đau khổ như bây giờ? Cô thật sự rất yêu Dương Thuần Vũ, gần như cậu đã là chấp niệm không thể từ bỏ trong cô rồi. Bây giờ mất cậu có khác gì mất đi một nửa sinh mạng đâu cơ chứ? Nếu tình cảm này đã không trọn vẹn, sự thật này đối với cô phải là quá kinh khủng đi! Mọi việc đã vậy rồi, giải thoát tốt nhất có nên là....?
Tiểu Ái hướng mắt về phía con dao gọt hoa quả đặt trên tủ ở đầu giường bệnh, cô với tay cầm lấy con dao. Nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong lưỡi con dao mà Tiểu Ái cười khẩy một tiếng. Con dao này thật đẹp, thật sáng nha nhưng sao cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó nhỉ? Nếu như cho thêm sắc đỏ vào nữa thì làm sao? Chắc nó có thể đẹp hơn chứ? Tiểu Ái cầm con dao soi đo soi lại, tâm lý của cô ngày càng đánh sợ, đúng vậy ngay chính lúc này cô không còn ý chí để sinh tồn nữa rồi. Lưỡi dao theo sự điều khiển của Tiểu Ái mà đặt lên cổ tay cô, lưỡi dao lạnh buốt tiếp xúc với da thịt khiến cô phải sởn da gà, tiếng cười càng vang lên điên cuồng. Cô thật sự rất mệt rồi, chống cự được đến ngày hôm nay luôn tỏ ra lạc quan tươi cười, diễn một vai cô bé luôn tràn đầy hướng tích cực sống thật sự làm cô mệt rồi. Cô cần sự giải thoát! 17 năm qua, có những kí ức vui có, buồn có, vui nhất có lẽ khoảng thời gian cô được ở bên Dương Thuần Vũ. Sinh mệnh này của cô cũng phải đánh đổi bao sự tổn thương đáng sợ của người khác mới giữ được bây giờ chỉ có thể cô biến mất họ mới an toàn! Tiểu Ái khép đôi mắt lại, một giọt lệ nóng hổi lăn ra từ nơi khóe mi của cô lăn dài trên gò mà xinh đẹp.
“Xin lỗi tất cả mọi người, con mệt rồi!”
Tiểu Ái lấy hết dũng khí định lấy con dao để cắt cổ tay nhưng đúng lúc này có vật gì đó ném thẳng vào cổ tay của cô, Tiểu Ái đau điếng người theo quán tính buông con dao ra. Cô mở mắt nhìn xem ai dám ném cô, kinh ngạc hơn nữa là Tống Gia Huy đang ngồi xe lăn vội vã tiến về phía cô. Gương mặt hiện rõ sự tức giận, đến trước mắt cô cậu không nể nang gì liền to tiếng quát mắng :
“Tô Thiên Ái, cậu đang làm cái gì đấy? Cậu biết đây là hành động ngu xuẩn nhất không? Có chuyện gì thì cũng phải nghĩ thoáng ra chứ, cậu như vậy có biết là mọi người đều lo lắng cho cậu lắm không? Tôi đánh đổi tất cả để bảo vệ cậu mà cậu sống như này à, có xứng với công sức tôi bỏ ra không? Sao cậu ích kỷ thế? ”
Tiểu Ái không nói gì chỉ im lặng nghe Tống Gia Huy quở trách. Cô biết cậu to tiếng vậy thôi nhưng thực tâm cậu rất quan tâm tới cô. Nhưng cậu bảo cô nghĩ thoáng? Nghĩ thoáng thế nào đây? Nghĩ rằng việc người cô yêu nhất là anh trai trên huyết thống của cô và cả hai không đến với nhau được là chuyện nhỏ thôi, không sao cả? Hay nghĩ là mất đi Dương Thuần Vũ rồi còn khối người đẹp trai, tốt hơn và cô có thể quên cậu đi và thử yêu người khác? Tất cả đều không được, bởi vì cô yêu cậu rất nhiều, yêu nhiều đến nỗi mặc dù có thể gặp được người tốt hơn, đẹp trai hơn, yêu cô nhiều hơn Dương Thuần Vũ nhưng cô cũng chẳng màng. Trong lòng cô cậu chính là độc nhất vô nhị không ai thay thế! Nhưng chính vì cô yêu cậu nhiều như thế nên mới nhận lại được nhiều tồn thương và trái đắng nhiều như thế. Tim cô lại đau như thể muốn rỉ máu, cái nỗi đau đớn này cứ âm ỉ như muốn gặm nhấm gây ra đau đớn từ từ cho cô vậy. Cô thật sự rất muốn được giải thoát! Tiểu Ái mắt rơi lã chã, dù cổ họng đang đau rát nhưng cô vẫn cố chấp mà gào lên đến lạc cả giọng:
“Nghĩ thoáng ư? Ích kỷ ư? Đúng vậy tớ ích kỉ và tớ không thể nghĩ thoáng được! Bởi vì tớ yêu anh ấy, yêu anh ấy rất nhiều cậu có biết không? Mỗi khi tớ vui anh ấy cũng vui cùng, mỗi khi tớ buồn anh ấy đau lòng đến thê thảm. Có rất nhiều món ăn, rất nhiều nơi và nhiều kỉ niệm mà cả hai bọn tớ đã cùng trải qua. Người con trai tốt như vậy, cậu bảo tớ quên sao được, nghĩ thoáng sao được đây hả Gia Huy? Cậu vốn không thể hiểu được! ”
Nhìn hình bóng người con gái đang gần như điên loạn trên giường bệnh mà lòng Gia Huy nhói đau. Đúng là tình yêu, nó có thể khiến bạn lên thiên đường được nhưng cũng có thể khiến bạn rớt xuống địa ngục được! Từ một cô gái vô ưu vô lo lại trở nên trật vật và gần như điên loạn vì tình chỉ trong một buổi trưa! Tống Gia Huy nhìn đến đau lòng, nhưng cậu có thể làm được gì cơ chứ? Cô bảo cậu không hiểu, nhưng cô đâu có biết hiện tại tâm can của cậu khó chịu thế nào khi nhìn thấy người con gái mình yêu thương phải chật vật thế này? Đau lòng quá đến mất ý chí, Tống Gia Huy không vừa mà gào lên, nếu bây giờ cậu có thể đứng dậy được chắc chắn cậu sẽ đứng dậy và phi thẳng đến chỗ Tiểu Ái, ôm cô vào lòng chứ không phải cứ ngồi ở đây mà đôi co thế này:
“Tô Thiên Ái, cậu bảo tôi không hiểu? Được! Vậy cậu có hiểu cái cảm giác mà nhìn người con gái mình yêu bên cạnh người khác vui vẻ thì cũng yên lòng nhưng vẫn cố chấp ở phía sau bảo vệ cho cô ấy chỉ sợ cô ấy bị thương hay không vui không? Cậu có biết cái cảm giác là nhìn thấy cô gái mà mình yêu thương đau khổ chật vật vì tình yêu nhưng chả thể làm gì được, không an ủi cũng chẳng thể bảo vệ, đến bên cô ấy dành tình yêu để sưởi ấm lòng cô ấy thì lại càng không thể được là cảm giác thế nào không? Nó khó chịu lắm, khó chịu như bị kim đâm vậy! Nhìn người ấy đau khổ mà không thể quan tâm bởi vì vốn không có tư cách, cảm giác đó cậu vốn không bao giờ có thể hiểu được! Vì cậu chưa bao giờ yêu một người không yêu mình cả, Thiên Ái ạ! Ừ thì tôi lụy, tôi ngu ngốc nhưng cũng bởi một chữ "Thương", có phải vốn dĩ ngay từ đầu tôi không nên rung động không? Cậu ở đó nghĩ về Dương Thuần Vũ đến đau lòng nhưng cậu có biết tôi ở đây nhìn cậu tựa như cả bầu trời sụp đổ không?”
Tống Gia Huy trút hết tất cả bao nhiêu nỗi lòng mình bấy lâu nay ra, cậu chấp nhận đau khổ để cô được hạnh phúc nhưng liệu cô có biết điều đó? Tất nhiên cô không hề biết, cô vốn không hề biết. Tô Thiên Ái người con gái này thật vô tư, vô tư đến nỗi thành vô tâm! Nhưng cậu vẫn cứ ngoan cố yêu cô đến cùng mặc dù chấp nhận lại chỉ có đau thương. Cậu quá ngốc rồi đúng không?
Tiểu Ái nghe Tống Gia Huy nói như vậy mà đến ngớ người, cô biết là Tống Gia Huy thích cô nhưng không ngờ cậu dám thổ lộ ra như này. Nhưng cũng thật nực cười , Tống Gia Huy cũng tốt như vậy, yêu cô nhiều đến thế mà cô chả có chút gì rung động trước cậu cả, tất cả chỉ đâm đầu vào Dương Thuần Vũ. Con người đúng lạ thật, biết rau tốt cho sức khỏe, mấy đồ ăn vặt là hại nhưng vẫn cố chấp mà gạt rau ra để ăn đồ ăn vặt, cứ thích đâm đầu vào việc không có tốt mà bỏ rơi những thứ luôn tốt cho mình, luôn bên cạnh mình để chỉ nhận lấy đau thương. Tiểu Ái bị Tống Gia Huy dọa cho bí bách liền nằm xuống quay lưng lại phía cậu rồi khẽ nói:
“Tớ mệt rồi, tớ muốn nghỉ ngơi! Tớ đi ngủ đây!”
Tống Gia Huy thấy Tiểu Ái đã ngoan ngoãn trở lại rồi cũng yên lòng đôi chút. Lúc này ngoài hành lang, Hoắc Nhật Minh và Tô Tranh đã trở về ngay sau khi Tống Gia Huy gạt con dao đi và to tiếng với Tiểu Ái rồi, Tô Tranh cũng rất muốn vào trong xem tình hình nhưng Hoắc Nhật Minh không cho bắt cô ở ngoài này quan sát. Nghe xong câu chuyện, lòng Tô Tranh trùng xuống. Quả thật con gái cô rất yêu Thuần Vũ, đối với con bé đó không phải là thứ tình cảm lông bông tuổi 17 đầu đời mà đối với nó là thứ tình yêu cả đời !
“Tranh Tranh, sự việc đến nước này rồi, sự thật em cũng nên tiết lộ cho bọn anh biết được rồi!”
“Chồng, anh nói vậy là có ý gì?”
Tiếng nói của Hoắc Nhật Minh vang lên bên tai làm đứt mạch suy nghĩ của Tô Tranh khiến cô giật nảy mình. Cô hơi nhíu mày lại, sao Hoắc Nhật Minh lại nói thế? Hoắc Nhật Minh nhìn thấy phản xạ cô thế này chỉ nhìn cô chăm chú dò xét, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Em đừng tưởng bọn anh không biết gì! Tranh Tranh em xuất thân ở một tổ chức xã hội đen chứ không phải là trong gia đình bình thường! Và còn có một sự thật to lớn ở đằng sau mà em đang dấu nữa! Không phải em thường nói là sẽ phải bù đắp cho Ái Ái về những tổn thương nó trải qua hồi nhỏ sao, bây giờ là cơ hội em bù đắp đấy!”
Hoắc Nhật Minh nói một câu đánh trúng vào tâm lý của Tô Tranh. Quả nhiên, Tô Tranh giao động. Ánh mắt của cô đột nhiên trở nên cương quyết, cô nắm lấy tay của Hoắc Nhật Minh rồi nói:
“Anh nói đúng! Đến lúc sự thật nên được sáng tỏ rồi. Đi! Đến nhà Dương gia gặp Bạch Uyển Nhi và Dương Nhất Hàm! ”
“Ái Ái, con sao vậy? Bác sĩ, vào xem con tôi!”
Ngay lập tức đội ngũ y tế đã kịp thời có mặt, tiêm cho cô xong một mũi an thần rồi bác sĩ rời đi. Thấy Tiểu Ái an giấc ngủ rồi lúc này Tô Tranh và Hoắc Nhật Minh chia nhau ra làm việc. Người về nhà lấy đồ để nằm viện, người đi mua vài đồ thiết yếu. Sau khi hai người rời đi được một lúc, Tiểu Ái cũng từ từ tỉnh dậy. Lần này là những hình ảnh đó cứ tự nhiên ùa về trong tâm trí cô. Cô đã yêu người anh trai của mình! Cô tìm được Dưa bở chưa quá lâu đã nhận phải tin shock này? Sao mẹ cô lại nhẫn tâm mà không nói ra khiến mọi việc trở nên như này chứ? Nếu ngay từ đầu cô biết trước được sự thật phải chăng sẽ không đau khổ như bây giờ? Cô thật sự rất yêu Dương Thuần Vũ, gần như cậu đã là chấp niệm không thể từ bỏ trong cô rồi. Bây giờ mất cậu có khác gì mất đi một nửa sinh mạng đâu cơ chứ? Nếu tình cảm này đã không trọn vẹn, sự thật này đối với cô phải là quá kinh khủng đi! Mọi việc đã vậy rồi, giải thoát tốt nhất có nên là....?
Tiểu Ái hướng mắt về phía con dao gọt hoa quả đặt trên tủ ở đầu giường bệnh, cô với tay cầm lấy con dao. Nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong lưỡi con dao mà Tiểu Ái cười khẩy một tiếng. Con dao này thật đẹp, thật sáng nha nhưng sao cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó nhỉ? Nếu như cho thêm sắc đỏ vào nữa thì làm sao? Chắc nó có thể đẹp hơn chứ? Tiểu Ái cầm con dao soi đo soi lại, tâm lý của cô ngày càng đánh sợ, đúng vậy ngay chính lúc này cô không còn ý chí để sinh tồn nữa rồi. Lưỡi dao theo sự điều khiển của Tiểu Ái mà đặt lên cổ tay cô, lưỡi dao lạnh buốt tiếp xúc với da thịt khiến cô phải sởn da gà, tiếng cười càng vang lên điên cuồng. Cô thật sự rất mệt rồi, chống cự được đến ngày hôm nay luôn tỏ ra lạc quan tươi cười, diễn một vai cô bé luôn tràn đầy hướng tích cực sống thật sự làm cô mệt rồi. Cô cần sự giải thoát! 17 năm qua, có những kí ức vui có, buồn có, vui nhất có lẽ khoảng thời gian cô được ở bên Dương Thuần Vũ. Sinh mệnh này của cô cũng phải đánh đổi bao sự tổn thương đáng sợ của người khác mới giữ được bây giờ chỉ có thể cô biến mất họ mới an toàn! Tiểu Ái khép đôi mắt lại, một giọt lệ nóng hổi lăn ra từ nơi khóe mi của cô lăn dài trên gò mà xinh đẹp.
“Xin lỗi tất cả mọi người, con mệt rồi!”
Tiểu Ái lấy hết dũng khí định lấy con dao để cắt cổ tay nhưng đúng lúc này có vật gì đó ném thẳng vào cổ tay của cô, Tiểu Ái đau điếng người theo quán tính buông con dao ra. Cô mở mắt nhìn xem ai dám ném cô, kinh ngạc hơn nữa là Tống Gia Huy đang ngồi xe lăn vội vã tiến về phía cô. Gương mặt hiện rõ sự tức giận, đến trước mắt cô cậu không nể nang gì liền to tiếng quát mắng :
“Tô Thiên Ái, cậu đang làm cái gì đấy? Cậu biết đây là hành động ngu xuẩn nhất không? Có chuyện gì thì cũng phải nghĩ thoáng ra chứ, cậu như vậy có biết là mọi người đều lo lắng cho cậu lắm không? Tôi đánh đổi tất cả để bảo vệ cậu mà cậu sống như này à, có xứng với công sức tôi bỏ ra không? Sao cậu ích kỷ thế? ”
Tiểu Ái không nói gì chỉ im lặng nghe Tống Gia Huy quở trách. Cô biết cậu to tiếng vậy thôi nhưng thực tâm cậu rất quan tâm tới cô. Nhưng cậu bảo cô nghĩ thoáng? Nghĩ thoáng thế nào đây? Nghĩ rằng việc người cô yêu nhất là anh trai trên huyết thống của cô và cả hai không đến với nhau được là chuyện nhỏ thôi, không sao cả? Hay nghĩ là mất đi Dương Thuần Vũ rồi còn khối người đẹp trai, tốt hơn và cô có thể quên cậu đi và thử yêu người khác? Tất cả đều không được, bởi vì cô yêu cậu rất nhiều, yêu nhiều đến nỗi mặc dù có thể gặp được người tốt hơn, đẹp trai hơn, yêu cô nhiều hơn Dương Thuần Vũ nhưng cô cũng chẳng màng. Trong lòng cô cậu chính là độc nhất vô nhị không ai thay thế! Nhưng chính vì cô yêu cậu nhiều như thế nên mới nhận lại được nhiều tồn thương và trái đắng nhiều như thế. Tim cô lại đau như thể muốn rỉ máu, cái nỗi đau đớn này cứ âm ỉ như muốn gặm nhấm gây ra đau đớn từ từ cho cô vậy. Cô thật sự rất muốn được giải thoát! Tiểu Ái mắt rơi lã chã, dù cổ họng đang đau rát nhưng cô vẫn cố chấp mà gào lên đến lạc cả giọng:
“Nghĩ thoáng ư? Ích kỷ ư? Đúng vậy tớ ích kỉ và tớ không thể nghĩ thoáng được! Bởi vì tớ yêu anh ấy, yêu anh ấy rất nhiều cậu có biết không? Mỗi khi tớ vui anh ấy cũng vui cùng, mỗi khi tớ buồn anh ấy đau lòng đến thê thảm. Có rất nhiều món ăn, rất nhiều nơi và nhiều kỉ niệm mà cả hai bọn tớ đã cùng trải qua. Người con trai tốt như vậy, cậu bảo tớ quên sao được, nghĩ thoáng sao được đây hả Gia Huy? Cậu vốn không thể hiểu được! ”
Nhìn hình bóng người con gái đang gần như điên loạn trên giường bệnh mà lòng Gia Huy nhói đau. Đúng là tình yêu, nó có thể khiến bạn lên thiên đường được nhưng cũng có thể khiến bạn rớt xuống địa ngục được! Từ một cô gái vô ưu vô lo lại trở nên trật vật và gần như điên loạn vì tình chỉ trong một buổi trưa! Tống Gia Huy nhìn đến đau lòng, nhưng cậu có thể làm được gì cơ chứ? Cô bảo cậu không hiểu, nhưng cô đâu có biết hiện tại tâm can của cậu khó chịu thế nào khi nhìn thấy người con gái mình yêu thương phải chật vật thế này? Đau lòng quá đến mất ý chí, Tống Gia Huy không vừa mà gào lên, nếu bây giờ cậu có thể đứng dậy được chắc chắn cậu sẽ đứng dậy và phi thẳng đến chỗ Tiểu Ái, ôm cô vào lòng chứ không phải cứ ngồi ở đây mà đôi co thế này:
“Tô Thiên Ái, cậu bảo tôi không hiểu? Được! Vậy cậu có hiểu cái cảm giác mà nhìn người con gái mình yêu bên cạnh người khác vui vẻ thì cũng yên lòng nhưng vẫn cố chấp ở phía sau bảo vệ cho cô ấy chỉ sợ cô ấy bị thương hay không vui không? Cậu có biết cái cảm giác là nhìn thấy cô gái mà mình yêu thương đau khổ chật vật vì tình yêu nhưng chả thể làm gì được, không an ủi cũng chẳng thể bảo vệ, đến bên cô ấy dành tình yêu để sưởi ấm lòng cô ấy thì lại càng không thể được là cảm giác thế nào không? Nó khó chịu lắm, khó chịu như bị kim đâm vậy! Nhìn người ấy đau khổ mà không thể quan tâm bởi vì vốn không có tư cách, cảm giác đó cậu vốn không bao giờ có thể hiểu được! Vì cậu chưa bao giờ yêu một người không yêu mình cả, Thiên Ái ạ! Ừ thì tôi lụy, tôi ngu ngốc nhưng cũng bởi một chữ "Thương", có phải vốn dĩ ngay từ đầu tôi không nên rung động không? Cậu ở đó nghĩ về Dương Thuần Vũ đến đau lòng nhưng cậu có biết tôi ở đây nhìn cậu tựa như cả bầu trời sụp đổ không?”
Tống Gia Huy trút hết tất cả bao nhiêu nỗi lòng mình bấy lâu nay ra, cậu chấp nhận đau khổ để cô được hạnh phúc nhưng liệu cô có biết điều đó? Tất nhiên cô không hề biết, cô vốn không hề biết. Tô Thiên Ái người con gái này thật vô tư, vô tư đến nỗi thành vô tâm! Nhưng cậu vẫn cứ ngoan cố yêu cô đến cùng mặc dù chấp nhận lại chỉ có đau thương. Cậu quá ngốc rồi đúng không?
Tiểu Ái nghe Tống Gia Huy nói như vậy mà đến ngớ người, cô biết là Tống Gia Huy thích cô nhưng không ngờ cậu dám thổ lộ ra như này. Nhưng cũng thật nực cười , Tống Gia Huy cũng tốt như vậy, yêu cô nhiều đến thế mà cô chả có chút gì rung động trước cậu cả, tất cả chỉ đâm đầu vào Dương Thuần Vũ. Con người đúng lạ thật, biết rau tốt cho sức khỏe, mấy đồ ăn vặt là hại nhưng vẫn cố chấp mà gạt rau ra để ăn đồ ăn vặt, cứ thích đâm đầu vào việc không có tốt mà bỏ rơi những thứ luôn tốt cho mình, luôn bên cạnh mình để chỉ nhận lấy đau thương. Tiểu Ái bị Tống Gia Huy dọa cho bí bách liền nằm xuống quay lưng lại phía cậu rồi khẽ nói:
“Tớ mệt rồi, tớ muốn nghỉ ngơi! Tớ đi ngủ đây!”
Tống Gia Huy thấy Tiểu Ái đã ngoan ngoãn trở lại rồi cũng yên lòng đôi chút. Lúc này ngoài hành lang, Hoắc Nhật Minh và Tô Tranh đã trở về ngay sau khi Tống Gia Huy gạt con dao đi và to tiếng với Tiểu Ái rồi, Tô Tranh cũng rất muốn vào trong xem tình hình nhưng Hoắc Nhật Minh không cho bắt cô ở ngoài này quan sát. Nghe xong câu chuyện, lòng Tô Tranh trùng xuống. Quả thật con gái cô rất yêu Thuần Vũ, đối với con bé đó không phải là thứ tình cảm lông bông tuổi 17 đầu đời mà đối với nó là thứ tình yêu cả đời !
“Tranh Tranh, sự việc đến nước này rồi, sự thật em cũng nên tiết lộ cho bọn anh biết được rồi!”
“Chồng, anh nói vậy là có ý gì?”
Tiếng nói của Hoắc Nhật Minh vang lên bên tai làm đứt mạch suy nghĩ của Tô Tranh khiến cô giật nảy mình. Cô hơi nhíu mày lại, sao Hoắc Nhật Minh lại nói thế? Hoắc Nhật Minh nhìn thấy phản xạ cô thế này chỉ nhìn cô chăm chú dò xét, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Em đừng tưởng bọn anh không biết gì! Tranh Tranh em xuất thân ở một tổ chức xã hội đen chứ không phải là trong gia đình bình thường! Và còn có một sự thật to lớn ở đằng sau mà em đang dấu nữa! Không phải em thường nói là sẽ phải bù đắp cho Ái Ái về những tổn thương nó trải qua hồi nhỏ sao, bây giờ là cơ hội em bù đắp đấy!”
Hoắc Nhật Minh nói một câu đánh trúng vào tâm lý của Tô Tranh. Quả nhiên, Tô Tranh giao động. Ánh mắt của cô đột nhiên trở nên cương quyết, cô nắm lấy tay của Hoắc Nhật Minh rồi nói:
“Anh nói đúng! Đến lúc sự thật nên được sáng tỏ rồi. Đi! Đến nhà Dương gia gặp Bạch Uyển Nhi và Dương Nhất Hàm! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.