Chương 69: Cầu hôn rồi! Cầu hôn rồi!
Đào Thùy Dương
04/01/2021
Bắt đầu vào năm học mới, năm nay lớp 12 rồi nên mọi việc Tiểu Ái chỉ tập trung vào việc học là nhiều. Năm nay còn thi đại học nữa không nghiêm túc là ăn đứt như chơi. Việc gì chứ học hành là không thể chểnh mảng. Cả cái kì I cứ chỉ học nghiêm túc hết sức có thể. Hôm nay đến trường lớp sau kì nghỉ hè dài, thấy mọi người thay đổi khá nhiều. Bạn thì cao hơn, bạn béo ra. Vừa mới đến lớp đã thấy Vương Khôi đứng ở cửa lớp rồi. Tiểu Ái, Dương Thuần Vũ, Triệu Lệ Manh và Mạc Hàn Lâm hí hửng kéo nhau ra chỗ của Vương Khôi:
“Hù, anh Khôi đứng đây đợi ai đấy. Anh không đi học đi à?”
Vương Khôi bị bất ngờ liền giật mình mà nhảy cẫng lên. Anh khẽ lườm đám người Tiểu Ái rồi đanh đá nói:
“Khiếp, chúng mày không nhẹ nhàng với anh được à? Anh lớn tuổi rồi đấy, không đùa được đâu nhá! Mà Gia Huy đến chưa mấy đứa?”
Nhìn bộ dạng mong muốn được gặp chân ái của Tống Gia Huy mà đám Tiểu Ái phải cười ầm lên. Đúng là lật mặt nhanh hơn cả lật bánh , Triệu Lệ Manh tiến tới đẩy đẩy vai của Vương Khôi mà trêu đùa:
“Anh Khôi, em thấy Tống Gia Huy men lắm anh không bẻ cong được đâu!”
“Cuộc đời đâu ai biết chữ ngờ? Mà mày về mua cái gì mà nẹp hai hàm vào nhá, càng ngày càng thấy khẩu nghiệp! ”
Vương Khôi đương nhiên không chịu nép vế liền đanh đá mà cãi lại rồi. Đang định khẩu nghiệp tiếp thì mắt vẻ mặt của Vương Khôi như chúng tình dược mà đỏ hồng hết cả lên, hai ánh mắt như phát hào quang mà sáng rực cả lên nhìn chằm chằm về phía sân trường mà phấn khích :
“Aaaaa, tình yêu của anh đến rồi. Anh đi đây, bye mấy đứa!”
Nói rồi Vương Khôi liền cong chân mà chạy mất. Mọi người đồng loạt hướng về phía sân trường. Một nam sinh vẻ mặt phong lưu, vô cùng tiêu soái đang lạnh lùng bước đi, xung quanh có rất nhiều ánh mắt si mê vô đối cảu mấy nữ sinh. Lúc này tự nhiên đâu chui ra một nam sinh ừ thì đẹp trai chạy đến ôm lấy nam sinh lạnh lùng kia mà làm nũng cọ cọ mặt vào lồng ngực của cậu.
“...” Đám người Tiểu Ái, chọc mù mắt tôi đi. Trời ạ, cảnh tượng này đủ mạnh để làm mù mắt của những người có tu vi cực thấp như bọn họ đó được không hả. Cảnh tượng này thật sự gây khiến người ta sởn da gà đó biết không? Haizzzz, bây giờ đàn ông đẹp họ yêu nhau hết rồi.
“Úi, không phải anh Khôi định bẻ Gia Huy thật đấy chứ?”
Máu hủ trong Triệu Lệ Manh sôi trào lên, phấn khích mà lên tiếng hỏi. Đám Tiểu Ái, Dương Thuần Vũ và Mạc Hàn Lâm chỉ biết rùng mình. Đừng hỏi bọn họ, bọn họ đang muốn rời xa trần thế hỗn loạn này đó. Tiểu Ái như rút hết sinh khí dựa cả người vào Dương Thuần Vũ để cậu đưa cô vào trong lớp. Ôi, người mà đã từng thầm thương trộm nhớ mình, người đã từng đau khổ vì mình không cho họ tình yêu bây giờ nghiễm nhiên bị bẻ cong. Tìm cho mình một nam nhân tốt sống cuối đời còn lại chứ không phải là một cô gái tốt. Nghĩ thế nào vẫn thấy không thể chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này. Tiểu Ái toát mồ hôi hột quay sang nhìn Dương Thuần Vũ nói:
“Vũ, chắc em sẽ không dám chia tay anh đâu. Chia tay anh xong mà anh như Gia Huy bị bẻ cong chắc em tội lỗi lắm. Khéo cả đời không rửa được tội này!”
Nhìn Tiểu Ái ngốc nghếch mếu máo nói mà Dương Thuần Vũ phải bật cười dù câu nói có tính chất xúc phạm hơi cao nhưng vì tính đáng yêu của cô nên tạm thời bỏ qua cho. Dương Thuần Vũ khẽ cốc vào đầu Tiểu Ái mà đáp:
“Em bị ngốc à mà nói mấy lời đó? Em thử chia tay anh xem, anh bắt cóc em về nhốt em vào cho bao giờ em không dám xa anh thì mới thôi ấy chứ đâu ra chuyện bẻ cong? Mà Tống Gia Huy cậu ấy đã khẳng định đâu mà em bảo là cậu ấy bị anh Khôi bẻ cong rồi? Em căn cứ vào đâu vậy?”
“Trực giác của phụ nữ....”
Dương Thuần Vũ bật cười, vâng trực giác của phụ nữ thật nhạy bén có thể phán đoán luôn được người đàn ông thẳng hay cong. Thật muốn sở hữu loại trực giác này. Nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiểu Ái lúc này Dương Thuần Vũ không nhịn được mà trêu chọc:
“Ồ, trực giác của phụ nữ? Em muốn trở thành phụ nữ vậy rồi cơ à. Để anh giúp em một tay nhé!”
Nhận thấy sự nguy hiểm Tiểu Ái ngồi thẳng người dậy lùi lùi ra phía sau cách xa Dương Thuần Vũ ra mà cảnh giác nói:
“Anh nhá, bỏ ngay mấy cái suy nghĩ không chính đáng đó cho em. Nguy hiểm! ”
Dương Thuần Vũ thật sự muốn trêu chọc Tiểu Ái thêm chút nữa nhưng đáng buồn là vào lớp học rồi.
\*\*\*
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã chẳng mấy chốc một học kì đã trôi qua nhanh chóng. Cẩn Duệ Dung bây giờ hoàn toàn đã thích nghi được với cuộc sống của đại học. Cô theo học tại trường Đại học báo chí, ở đây cô lại được tôn lên làm nữ thần một lần nữa. Vì vẻ đẹp của cô và cả thành tích thi đầu vào của cô quá cao nên làm thủ khoa nên mọi người lần nữa lại tôn cô lên làm nữ thần. Thật sự, lúc mới vào trường khắp các mặt trận của page trường đâu đâu hình bóng cô cũng oanh tạc. Tin nhắn làm quen được gửi đến mỗi ngày, vì vậy nhiều lần David cũng muốn nhốt cô lại lắm rồi.
Hôm nay cũng thường ngày, Cẩn Duệ Dung cũng thức dậy sớm rồi đi đến trường. Nhưng hôm nay thật kì lạ. Trong trường không huyên náo như thường ngày, cả một không gian trường rộng lớn đều im ắng hết cả. Cẩn Duệ Dung đầu đầy thắc mắc, cô đưa mắt nhìn dọc ngó ngang để tìm kiếm hình bóng của một bạn sinh viên nào đó nhưng không thấy.
“Chẳng lẽ hôm nay lại nghỉ học? Nhưng hôm nay không phải ngày lễ gì, cũng chưa thấy giáo viên thông báo. Ơ nhưng sao không có một ai?”
Đang tràn ngập trong thắc mắc thì đúng lúc này trên đỉnh đầu cô, đúng hơn là trên không trung phát ra tiếng động lớn như tiếng cối xay gió to lớn vậy. Cẩn Duệ Dung theo bản năng mà ngẩng mặt lên thì chỉ thấy một chiếc phi cơ đang bay trên đỉnh đầu cô, bỗng nhiên cửa máy bay được bật mở. Hàng loạt cánh hoa hồng được thả xuống đỏ rực cả một trời, khung cảng đẹp thật sự. Cẩn Duệ Dung đứng giữa trận mưa hoa mà nở nụ cười xinh đẹp, đên bây giờ cô đã biết tại sao trường lại vắng như này rồi! Có người muốn làm trò đây mà. Lúc này, tất cả các sinh viên trong trường đều đồng loạt mặc một bộ quần áo và bộ váy màu đỏ mà chạy ra xếp hàng thành hình trái tim bao quanh Cẩn Duệ Dung. Tiếp theo đó hàng loạt chiếc siêu xe đắt tiền tiến tiến tới, dẫn đầu đoàn là chiếc xe Mercedes\-Benz quen thuộc. Cánh cửa xe được mở ra, người đàn ông mặc quân phục nghiêm trang tay cầm bó hoa với 100 bông hoa hồng ở trong bước xuống. Anh lạnh lùng, anh kiêu ngạo, anh bá đạo vẻ đẹp trai đầy đàn ông thật sự muốn chết người. David tay cầm bó hoa hồng lãnh khốc bước tới bên Cẩn Duệ Dung. Cẩn Duệ Dung lúc này hạnh phúc đến muốn phát khóc rồi. Anh biết cô năm 35 tuổi, anh theo đuổi cô mặc kệ hình tượng lạnh lùng vốn có của mình. Dù lớn tuổi nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi cô trưởng thành, đợi cô cam tâm tình nguyện gả cho anh. Trong suốt thời gian yêu nhau, dù dục vọng có cao lên mấy lần nhưng vì không muốn tổn thương cô, không muốn làm cô sợ hãi mà anh cố gắng áp chế xuống không làm gì cô. Anh năm nay 37 tuổi, cô năm nay 20 tuổi, anh không đợi được nữa phải cầu hôn cô cưới cô về, cô cũng không đợi được nữa mà muốn gả cho anh!
David tiến tới trước mặt Cẩn Duệ Dung, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cô rồi buông bỏ hoàn toàn sự lạnh lùng vốn có của mình, anh bây giờ chỉ có sự ấm áp và tình yêu trân thành. Anh quỳ một chân xuống lấy trong túi áo ra một hộp nhẫn. Chiếc nhẫn kim cương được khắc chế tinh xảo phát ra những ánh sáng lấp lánh trước mắt Cẩn Duệ Dung. David tình ý nhìn Cẩn Duệ Dung nói:
“Duệ Dung, anh không biết nói lời đường mật. Anh năm nay 37 tuổi, anh đợi em ba năm rồi thật sự không thể đợi được nữa. Duệ Dung, anh chưa quỳ gối trước ai bao giờ, anh cũng chưa từng cột tóc hai bên hay kiên nhẫn dỗ dành ai bao giờ. Nhưng từ khi em đến, hết thảy những điều đối với anh từ không có thể liền thành có thể. Ba năm, chỉ biết nhìn nhưng không thể động vào thưởng thức anh thật sự không chịu nổi nữa rồi, bây giờ em 20 tuổi rồi em nên chịu trách nhiệm với việc làm của mình thời còn trẻ con được rồi đấy. Duệ Dung, gả cho anh nhé?”
Cẩn Duệ Dung đang khóc trong hạnh phúc mà cũng phải bật cười với lời cầu hôn của David. Sao anh có thể đáng yêu vậy được cơ chứ? Đúng, anh không thể đợi được nữa , cô cũng không thể đợi được nữa rồi. Cô không thể bỏ lỡ người đàn ông này được! Không thể! Cẩn Duệ Dung đưa tay ra, hạnh phúc nói:
“Ông xã, em đồng ý!”
David nhếch môi cười, chiếc nhẫn tinh xảo được đeo lên ngón tay thanh mảnh trắng ngần như búp măng của Cẩn Duệ Dung. Chiếc nhẫn vô cùng vừa tay, Cẩn Duệ Dung nhìn bộ dạng hạnh phúc nở hoa trong lòng nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng của David mà phì cười. Người đàn ông này vẫn bá đạo như thế. David đứng lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn Cẩn Duệ Dung rồi nghiêm túc nói:
“Chào em, tổ quốc của anh!”
Dứt lời, anh cúi xuống điên cuồng mà hôn cô. Tiếng vỗ tay chúc mừng mọi người xung quanh vang lên không ngớt, pháo bông bắn rực sân trường. Qua ba năm chờ đợi, ba năm anh kiên nhẫn để rồi hôm nay đã nếm được trái ngọt của tình yêu. Anh yêu cô, yêu đến mức muốn điên lên. Cô cũng rất yêu anh, yêu đến mức phát cuồng. Nụ hôn kéo dài, hai người trao cho nhau tất cả tình yêu của mình cho đối phương thông qua nụ hôn này. Khi cả hai đều hết dưỡng khí, nụ hôn mới được kết thúc. David bá đạo ôm chặt eo của Cẩn Duệ Dung nói:
“Tuần sau cưới luôn! Anh không đợi được nữa!”
Cẩn Duệ Dung bật cười trước thái độ thiếu kiên nhẫn trẻ con của David. Cô chỉ đành biết chấp thuận, cô đồng ý rồi mà:
“Được rồi, nghe anh em cũng không đợi được nữa rồi!”
“Hù, anh Khôi đứng đây đợi ai đấy. Anh không đi học đi à?”
Vương Khôi bị bất ngờ liền giật mình mà nhảy cẫng lên. Anh khẽ lườm đám người Tiểu Ái rồi đanh đá nói:
“Khiếp, chúng mày không nhẹ nhàng với anh được à? Anh lớn tuổi rồi đấy, không đùa được đâu nhá! Mà Gia Huy đến chưa mấy đứa?”
Nhìn bộ dạng mong muốn được gặp chân ái của Tống Gia Huy mà đám Tiểu Ái phải cười ầm lên. Đúng là lật mặt nhanh hơn cả lật bánh , Triệu Lệ Manh tiến tới đẩy đẩy vai của Vương Khôi mà trêu đùa:
“Anh Khôi, em thấy Tống Gia Huy men lắm anh không bẻ cong được đâu!”
“Cuộc đời đâu ai biết chữ ngờ? Mà mày về mua cái gì mà nẹp hai hàm vào nhá, càng ngày càng thấy khẩu nghiệp! ”
Vương Khôi đương nhiên không chịu nép vế liền đanh đá mà cãi lại rồi. Đang định khẩu nghiệp tiếp thì mắt vẻ mặt của Vương Khôi như chúng tình dược mà đỏ hồng hết cả lên, hai ánh mắt như phát hào quang mà sáng rực cả lên nhìn chằm chằm về phía sân trường mà phấn khích :
“Aaaaa, tình yêu của anh đến rồi. Anh đi đây, bye mấy đứa!”
Nói rồi Vương Khôi liền cong chân mà chạy mất. Mọi người đồng loạt hướng về phía sân trường. Một nam sinh vẻ mặt phong lưu, vô cùng tiêu soái đang lạnh lùng bước đi, xung quanh có rất nhiều ánh mắt si mê vô đối cảu mấy nữ sinh. Lúc này tự nhiên đâu chui ra một nam sinh ừ thì đẹp trai chạy đến ôm lấy nam sinh lạnh lùng kia mà làm nũng cọ cọ mặt vào lồng ngực của cậu.
“...” Đám người Tiểu Ái, chọc mù mắt tôi đi. Trời ạ, cảnh tượng này đủ mạnh để làm mù mắt của những người có tu vi cực thấp như bọn họ đó được không hả. Cảnh tượng này thật sự gây khiến người ta sởn da gà đó biết không? Haizzzz, bây giờ đàn ông đẹp họ yêu nhau hết rồi.
“Úi, không phải anh Khôi định bẻ Gia Huy thật đấy chứ?”
Máu hủ trong Triệu Lệ Manh sôi trào lên, phấn khích mà lên tiếng hỏi. Đám Tiểu Ái, Dương Thuần Vũ và Mạc Hàn Lâm chỉ biết rùng mình. Đừng hỏi bọn họ, bọn họ đang muốn rời xa trần thế hỗn loạn này đó. Tiểu Ái như rút hết sinh khí dựa cả người vào Dương Thuần Vũ để cậu đưa cô vào trong lớp. Ôi, người mà đã từng thầm thương trộm nhớ mình, người đã từng đau khổ vì mình không cho họ tình yêu bây giờ nghiễm nhiên bị bẻ cong. Tìm cho mình một nam nhân tốt sống cuối đời còn lại chứ không phải là một cô gái tốt. Nghĩ thế nào vẫn thấy không thể chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này. Tiểu Ái toát mồ hôi hột quay sang nhìn Dương Thuần Vũ nói:
“Vũ, chắc em sẽ không dám chia tay anh đâu. Chia tay anh xong mà anh như Gia Huy bị bẻ cong chắc em tội lỗi lắm. Khéo cả đời không rửa được tội này!”
Nhìn Tiểu Ái ngốc nghếch mếu máo nói mà Dương Thuần Vũ phải bật cười dù câu nói có tính chất xúc phạm hơi cao nhưng vì tính đáng yêu của cô nên tạm thời bỏ qua cho. Dương Thuần Vũ khẽ cốc vào đầu Tiểu Ái mà đáp:
“Em bị ngốc à mà nói mấy lời đó? Em thử chia tay anh xem, anh bắt cóc em về nhốt em vào cho bao giờ em không dám xa anh thì mới thôi ấy chứ đâu ra chuyện bẻ cong? Mà Tống Gia Huy cậu ấy đã khẳng định đâu mà em bảo là cậu ấy bị anh Khôi bẻ cong rồi? Em căn cứ vào đâu vậy?”
“Trực giác của phụ nữ....”
Dương Thuần Vũ bật cười, vâng trực giác của phụ nữ thật nhạy bén có thể phán đoán luôn được người đàn ông thẳng hay cong. Thật muốn sở hữu loại trực giác này. Nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiểu Ái lúc này Dương Thuần Vũ không nhịn được mà trêu chọc:
“Ồ, trực giác của phụ nữ? Em muốn trở thành phụ nữ vậy rồi cơ à. Để anh giúp em một tay nhé!”
Nhận thấy sự nguy hiểm Tiểu Ái ngồi thẳng người dậy lùi lùi ra phía sau cách xa Dương Thuần Vũ ra mà cảnh giác nói:
“Anh nhá, bỏ ngay mấy cái suy nghĩ không chính đáng đó cho em. Nguy hiểm! ”
Dương Thuần Vũ thật sự muốn trêu chọc Tiểu Ái thêm chút nữa nhưng đáng buồn là vào lớp học rồi.
\*\*\*
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã chẳng mấy chốc một học kì đã trôi qua nhanh chóng. Cẩn Duệ Dung bây giờ hoàn toàn đã thích nghi được với cuộc sống của đại học. Cô theo học tại trường Đại học báo chí, ở đây cô lại được tôn lên làm nữ thần một lần nữa. Vì vẻ đẹp của cô và cả thành tích thi đầu vào của cô quá cao nên làm thủ khoa nên mọi người lần nữa lại tôn cô lên làm nữ thần. Thật sự, lúc mới vào trường khắp các mặt trận của page trường đâu đâu hình bóng cô cũng oanh tạc. Tin nhắn làm quen được gửi đến mỗi ngày, vì vậy nhiều lần David cũng muốn nhốt cô lại lắm rồi.
Hôm nay cũng thường ngày, Cẩn Duệ Dung cũng thức dậy sớm rồi đi đến trường. Nhưng hôm nay thật kì lạ. Trong trường không huyên náo như thường ngày, cả một không gian trường rộng lớn đều im ắng hết cả. Cẩn Duệ Dung đầu đầy thắc mắc, cô đưa mắt nhìn dọc ngó ngang để tìm kiếm hình bóng của một bạn sinh viên nào đó nhưng không thấy.
“Chẳng lẽ hôm nay lại nghỉ học? Nhưng hôm nay không phải ngày lễ gì, cũng chưa thấy giáo viên thông báo. Ơ nhưng sao không có một ai?”
Đang tràn ngập trong thắc mắc thì đúng lúc này trên đỉnh đầu cô, đúng hơn là trên không trung phát ra tiếng động lớn như tiếng cối xay gió to lớn vậy. Cẩn Duệ Dung theo bản năng mà ngẩng mặt lên thì chỉ thấy một chiếc phi cơ đang bay trên đỉnh đầu cô, bỗng nhiên cửa máy bay được bật mở. Hàng loạt cánh hoa hồng được thả xuống đỏ rực cả một trời, khung cảng đẹp thật sự. Cẩn Duệ Dung đứng giữa trận mưa hoa mà nở nụ cười xinh đẹp, đên bây giờ cô đã biết tại sao trường lại vắng như này rồi! Có người muốn làm trò đây mà. Lúc này, tất cả các sinh viên trong trường đều đồng loạt mặc một bộ quần áo và bộ váy màu đỏ mà chạy ra xếp hàng thành hình trái tim bao quanh Cẩn Duệ Dung. Tiếp theo đó hàng loạt chiếc siêu xe đắt tiền tiến tiến tới, dẫn đầu đoàn là chiếc xe Mercedes\-Benz quen thuộc. Cánh cửa xe được mở ra, người đàn ông mặc quân phục nghiêm trang tay cầm bó hoa với 100 bông hoa hồng ở trong bước xuống. Anh lạnh lùng, anh kiêu ngạo, anh bá đạo vẻ đẹp trai đầy đàn ông thật sự muốn chết người. David tay cầm bó hoa hồng lãnh khốc bước tới bên Cẩn Duệ Dung. Cẩn Duệ Dung lúc này hạnh phúc đến muốn phát khóc rồi. Anh biết cô năm 35 tuổi, anh theo đuổi cô mặc kệ hình tượng lạnh lùng vốn có của mình. Dù lớn tuổi nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi cô trưởng thành, đợi cô cam tâm tình nguyện gả cho anh. Trong suốt thời gian yêu nhau, dù dục vọng có cao lên mấy lần nhưng vì không muốn tổn thương cô, không muốn làm cô sợ hãi mà anh cố gắng áp chế xuống không làm gì cô. Anh năm nay 37 tuổi, cô năm nay 20 tuổi, anh không đợi được nữa phải cầu hôn cô cưới cô về, cô cũng không đợi được nữa mà muốn gả cho anh!
David tiến tới trước mặt Cẩn Duệ Dung, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cô rồi buông bỏ hoàn toàn sự lạnh lùng vốn có của mình, anh bây giờ chỉ có sự ấm áp và tình yêu trân thành. Anh quỳ một chân xuống lấy trong túi áo ra một hộp nhẫn. Chiếc nhẫn kim cương được khắc chế tinh xảo phát ra những ánh sáng lấp lánh trước mắt Cẩn Duệ Dung. David tình ý nhìn Cẩn Duệ Dung nói:
“Duệ Dung, anh không biết nói lời đường mật. Anh năm nay 37 tuổi, anh đợi em ba năm rồi thật sự không thể đợi được nữa. Duệ Dung, anh chưa quỳ gối trước ai bao giờ, anh cũng chưa từng cột tóc hai bên hay kiên nhẫn dỗ dành ai bao giờ. Nhưng từ khi em đến, hết thảy những điều đối với anh từ không có thể liền thành có thể. Ba năm, chỉ biết nhìn nhưng không thể động vào thưởng thức anh thật sự không chịu nổi nữa rồi, bây giờ em 20 tuổi rồi em nên chịu trách nhiệm với việc làm của mình thời còn trẻ con được rồi đấy. Duệ Dung, gả cho anh nhé?”
Cẩn Duệ Dung đang khóc trong hạnh phúc mà cũng phải bật cười với lời cầu hôn của David. Sao anh có thể đáng yêu vậy được cơ chứ? Đúng, anh không thể đợi được nữa , cô cũng không thể đợi được nữa rồi. Cô không thể bỏ lỡ người đàn ông này được! Không thể! Cẩn Duệ Dung đưa tay ra, hạnh phúc nói:
“Ông xã, em đồng ý!”
David nhếch môi cười, chiếc nhẫn tinh xảo được đeo lên ngón tay thanh mảnh trắng ngần như búp măng của Cẩn Duệ Dung. Chiếc nhẫn vô cùng vừa tay, Cẩn Duệ Dung nhìn bộ dạng hạnh phúc nở hoa trong lòng nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng của David mà phì cười. Người đàn ông này vẫn bá đạo như thế. David đứng lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn Cẩn Duệ Dung rồi nghiêm túc nói:
“Chào em, tổ quốc của anh!”
Dứt lời, anh cúi xuống điên cuồng mà hôn cô. Tiếng vỗ tay chúc mừng mọi người xung quanh vang lên không ngớt, pháo bông bắn rực sân trường. Qua ba năm chờ đợi, ba năm anh kiên nhẫn để rồi hôm nay đã nếm được trái ngọt của tình yêu. Anh yêu cô, yêu đến mức muốn điên lên. Cô cũng rất yêu anh, yêu đến mức phát cuồng. Nụ hôn kéo dài, hai người trao cho nhau tất cả tình yêu của mình cho đối phương thông qua nụ hôn này. Khi cả hai đều hết dưỡng khí, nụ hôn mới được kết thúc. David bá đạo ôm chặt eo của Cẩn Duệ Dung nói:
“Tuần sau cưới luôn! Anh không đợi được nữa!”
Cẩn Duệ Dung bật cười trước thái độ thiếu kiên nhẫn trẻ con của David. Cô chỉ đành biết chấp thuận, cô đồng ý rồi mà:
“Được rồi, nghe anh em cũng không đợi được nữa rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.