Chương 74: Chờ em nhé?
Đào Thùy Dương
04/01/2021
Triệu Lệ Manh nghe Tiểu Ái nói vậy mà kinh ngạc đến nỗi giãy nảy lên. Cô nàng vội chạy sang bên Tiểu Ái lấy tay sờ đâu cô và cô nàng như thể đang muốn châm chọc Tiểu Ái rằng cô có bị ấm đầu không vậy? Tiểu Ái mệt mỏi hất tay Triệu Lệ Manh ra. Triệu Lệ Manh ngồi xuống đối diện với Tiểu Ái rồi nghiêm túc hỏi:
“Thế mày nói chuyện với ông ấy thế nào mà chuyện lại ra nông nỗi này?”
Tiểu Ái nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô nức nể kể lại mọi chuyện cho Triệu Lệ Manh nghe. Nghe xong, cô nàng không những không bênh cô mà lại còn tức giận mà to tiếng:
“Hoắc Thiên Ái, đầu mày có vấn đề rồi. Mày đập đầu vào đâu hay bị úng nước à? Tại sao mày lại nói thẳng toẹt ra cho ông Vũ biết là mày sợ ông ấy có người khác? Sợ ông ấy không cho mày đi? Mày là học sinh giỏi văn đấy mà cái lối biểu đạt của mày.... Ôi tao chán chả buồn nói với mày!”
Tiểu Ái vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Triệu Lệ Manh. Sao hôm nay ai cũng muốn to tiếng cãi nhau với cô vậy? Thật sự là cô sai rồi sao? Tiểu Ái ngu nga ngu ngơ sụt sùi lên tiếng hỏi:
“Tao cũng chỉ nói ra nỗi niềm tao sợ thôi mà, có gì sai?”
Triệu Lệ Manh giật giật khóe miệng. Đầu đầy bắc tuyến thật sự muốn băm con bạn thân không tim không phổi và không có cả não nữa này ra lắm luôn rồi nha. Thật sự, sao mà EQ của Tiểu Ái lại thấp đến mức muốn phát điên lên vậy nhỉ? Dương Thuần Vũ yêu và nhịn được suốt 5 năm trời thật sự là cực kì kiên nhẫn đó nha. Triệu Lệ Manh dù đang sôi máu và muốn giết người lắm rồi nhưng vẫn cố kiên nhẫn giải thích tường tận để Tiểu Ái hiểu ra mà không bỏ lỡ một người yêu cô hơn cả:
“Mày còn già mồm được? Ông Vũ là con trai, ông ấy cũng có lòng tự trọng mày hiểu không? Ông ấy là bạn trai mày, ông ấy cảm thấy tổn thương khi cái việc lớn nhất của người con gái mình yêu mà mình không hề hay biết gì. Nếu đổi lại mày, mày có muốn ông Vũ giấu mày một truyện trọng đại thế không? Còn việc mày giải tỏa tâm trạng thôi tao xin. Ông ấy bên mày yêu mày 5 năm rồi, cái lời hứa 3 tuổi trẻ con mà ông ấy còn coi trọng sao mày nỡ lòng nào mà bảo là sợ khi mày đi rồi ông tư tưởng con khác? Tao nghĩ cái việc ông Vũ trách mày là chỉ có việc tại sao mày không nói với ông ấy thôi, chứ không có cái chuyện mà không cho mày đi hay gì cả. ”
Tiểu Ái lặng người nghe Triệu Lệ Manh giải thích, thật sự là cô sai rồi sao? Vì sự sai lầm ngu ngốc này của cô đã đánh mất chính anh sao? Nước mắt Tiểu Ái lại không ngừng rơi lã chã, lần này là cô bật khóc đến thảm thương. Cô ân hận, cô hối hận rồi. Hối hận vì sự ích kỷ của mình. Nếu lúc đó cô xuống nước năn nỉ anh tha thứ, không nói ra câu nói mang tính chất tổn thương đó thì mọi chuyện có lẽ đều được vãn hồi. Cô ân hận rồi, nhưng bây giờ cô phải làm gì đây? Triệu Lệ Manh như đọc được suy nghĩ trong lòng cô mà nhẹ giọng lại hỏi:
“Mày biết ân hận chưa?”
“Huhu, tao hối hận rồi. Tại tao ngu, tại tao quá ích kỷ mà không biết...hức....không nhận ra rằng tình yêu của anh ấy dành cho tao luôn vô cùng sâu đậm không thể ai sánh bằng. Nếu anh ấy có ở đây tao nguyện xin lỗi anh ấy đến khi anh ấy bằng lòng tha thứ và quay lại với tao mới thôi. Huhu”
"Cạch" một tiếng động nhẹ vang lên trong không gian trầm lặng hòa cùng với tiếng khóc thút thít, Tiểu Ái vẫn đang khóc không hề nhận ra. Cánh cửa đã mở, Dương Thuần Vũ và Mạc Hàn Lâm bước vào, hai người tinh thần vô cùng tỉnh táo không hề có dấu hiệu là mượn rượu giải sầu. Nếu không có mùi rượu vẫn còn vương lại trên cơ thể hai người thì chắc có le chẳng có ai phát hiện ra hai người vừa có một trận quyết đấu sinh tử với rượu cả. Triệu Lệ Manh nhìn thấy hai người bước vào kinh ngạc đến nỗi suýt la lên nhưng được Dương Thuần Vũ ra hiệu nên cô nàng cố gắng nán lại. Dương Thuần Vũ từ từ bước đến bên Tiểu Ái rút từng tờ giấy đưa cho cô lau nước mắt. Anh rất đau lòng khi thấy dáng vẻ buồn đến đau lòng của cô lúc này nhưng thật sự lần này cô rất quá đáng, sao lại có thể tùy tiện nói ra câu chia tay, nhẹ nhàng đá anh đi thế cơ chứ? Cô đáng bị trừng phạt. Tiểu Ái vẫn cúi gằm mặt xuống sàn nhà thê lương khóc mà không hay biết gì. Được một lúc, Dương Thuần Vũ thật sự không nhịn được nữa đành phải lên tiếng :
“Nhẫn tâm vứt bỏ người ta bây giờ còn ngồi đây giở tính trẻ con mà khóc lóc. Lại muốn được dỗ à?”
Tiểu Ái đang khóc nghe thấy giọng nói quen thuộc liền vội vàng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc qua lớp sương mỏng do nước mắt còn đọng lại nơi khóe mặt mà cô vui mừng không chú ý hình tượng mà nhẩy phắt lên người anh ôm cổ bám chặt. Triệu Lệ Manh và Mạc Hàn Lâm thấy dấu hiệu tiến triển tốt đẹp rồi nên cũng yên tâm mà rời đi không làm kì đà cản mũi cho đôi bạn trẻ nữa. Sau khi Mạc Hàn Lâm và Triệu Lệ Manh rời đi, Tiểu Ái như trẻ con mà khóc òa lên nức nở:
“Huhu, em xin lỗi. Là do em ích kỉ không nghĩ đến suy nghĩ của anh. Là do em sai, em không nên giấu anh. Em biết lỗi rồi, tha thứ cho em nhé?”
“Hừ, không tha cho em thì anh làm sao mà sống được? Nhớ là lần sau không được tự tiện nói chia tay đâu đấy, anh mà dỗi thật á, anh bắt em về ép em kết hôn đấy. Được rồi, ngoan không khóc nữa. Mặt đầy nước mắt xấu lắm.”
Nghe Dương Thuần Vũ nói vậy Tiểu Ái đang tủi thân đau khổ mà khóc đến mấy cũng phải bật cười. Anh luôn như vậy, luôn bao dung tha thứ mọi tính trẻ con của cô. Bởi vậy từ bây giờ cô sẽ không bao giờ có tư tưởng muốn bỏ rơi anh nữa, không bao giờ!
\*\*\*
Những ngày sau đó, Tiểu Ái vô cùng bận rộn vì phải làm những thủ tục để bay nữa. Nào làm giấy tờ, hộ chiếu các thứ. Hôm nào cũng bị các thầy cô trong giảng viên quay vòng đến chóng mặt. Về việc học của những sinh viên được đi du học cũng tăng đáng kể, bài tập lúc nào cũng như núi, tưởng được đi du học là sướng à? Nhưng mệt mỏi đến mấy, khi trở về nhà lúc nào cũng có một mâm cơm đã bày biện sẵn và có một người đàn ông luôn đợi cô về ăn cùng dù có muộn đến mấy. Vừa về nhà được nhào vào lòng anh, cùng ăn bữa cơm anh nấu, khi đi ngủ được nằm trong vòng tay của anh cảm nhận sự vỗ về đầy tình yêu thương của anh thì mọi âu lo, muộn phiền đều tan biến hết thảy. Khi thấy cô mệt mỏi, anh chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi nói :
“Vất vả thì vất vả, bao giờ có thời gian thì gả cho anh nhé?”
Mỗi lần như vậy Tiểu Ái đều bị anh chọc cười, còn một tuần nữa thôi là cô phải xa anh rồi. Thời gian nhanh chóng trôi qua, những ngày tháng bận rộn xô bồ đã trôi qua. Chỉ còn hai ngày nữa là Tiểu Ái phải đi du học rồi đồng nghĩa với việc phải xa anh người yêu đẹp trai. tâm lý mà còn quá perfect này rồi. Hôm nay, Dương Thuần Vũ dắt Tiểu Ái đi đến siêu thị để mua vài đồ dùng thiết yếu. Đang đi mua thế nào lại bắt gặp ngay đúng một đôi vợ chồng sắp cưới hay sao ấy, đi mua một vài đồ dùng thiết yếu. Bỗng dưng người chồng cúi xuống mà ngọt ngào hôn cô vợ một cái, cảnh này vô tình đã đập vào mắt Tiểu Ái khiến cô phải thốt ra thành tiếng:
“Èo, Gato thế!”
Dương Thuần Vũ không thèm nói gì vẫn đẩy xe rỏ hàng đi tiếp chuyên tâm mà chọn đồ dùng cho cô. Đang đi, bỗng dưng Dương Thuần Vũ dừng lại, anh quay người giữ chặt lấy gáy cô mà cúi xuống phủ lên đôi môi hồng hào của Tiểu Ái. Dương Thuần Vũ nhấm nháp đôi môi như đang thưởng thức một món ăn gì đó ngon lành lắm chứ không phải hôn môi nữa. Sau một hồi "thưởng thức " cuối cùng Dương Thuần Vũ cũng chịu buông tha cho Tiểu Ái. Anh đứng thẳng người dậy, Tiểu Ái bị hôn mặt lúc này đã ửng hồng hết cả lên. Cô phẫn nộ mà nhìn anh định lên tiếng tố cáo, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Dương Thuần Vũ chặn họng rồi:
“Vừa rồi có người đi qua, anh đã giúp em khiến họ Gato rồi.”
Tiểu Ái dù đang giận đến mấy cũng phải bật cười. Anh người yêu của cô cũng quá trẻ con đi mất, nhưng như thế mới đáng yêu!
\*\*\*
Hôm nay đã là ngày Tiểu Ái phải đi du học rồi. Hôm nay Dương Thuần Vũ, Mạc Hàn Lâm và Triệu Lệ Manh đều đồng loạt xin nghỉ để tiễn cô nàng. Trước giờ bay ở sân bay, Triệu Lệ Manh nắm tay Tiểu Ái mà luyến tiếc nói:
“Sang bên đấy ăn uống cho cẩn thận, đợi chị đây năm sau đi du học thì sang rồi nhờ vả mà chăm sóc em sau!”
Dù lời nói có chút muốn gợi đòn nhưng tình cảm của Triệu Lệ Manh đặt trong đó không hề giả dối nên Tiểu Ái bỏ qua chỉ xúc động mà ôm lấy cô nàng. Đến Dương Thuần Vũ, anh tiến lên đặt lên trán cô một nụ hôn. Lấy ra một chiếc vòng có mặt vòng là hình giọt nước được tranh trí tinh tế bởi những viên kim cương nhỏ. Anh nhẹ nhàng nói :
“Sang bên đấy học tập cho tốt rồi trở về mà kết hôn chịu trách nhiệm với anh đấy. Học hành phải thật tốt nghe chưa, để sau này con chúng ta đều biết bố mẹ nó đều tài giỏi!”
Tiểu Ái phì cười, hôn nhẹ lên môi anh một cái. Anh người yêu của cô quá cute mà. Đến giờ bay, Tiểu Ái nói lời tạm biệt cuối cùng với Dương Thuần Vũ và mọi người rồi quay lưng kéo vali đi. Dương Thuần Vũ và Triệu Lệ Manh, Mạc Hàn Lâm vẫn đứng đó đến khi cô khuất dạng mới thôi. Tiểu Ái ngồi trên máy bay mà rơi nước mắt, thật sự từ lúc nãy cô đã xúc động muốn khóc lắm rồi nhưng vẫn cố nén lại để bọn họ không lo lắng. Chiếc máy bay cất cánh, nhìn hình bóng của Dương Thuần Vũ và Triệu Lệ Manh, Mạc Hàn Lâm dưới sân đang cùng nhau đi ra mà lòng Tiểu Ái thắt lại:
“Chỉ ba năm thôi, anh đợi em ba năm thôi. Lúc em trở về em sẽ toàn tâm toàn ý mà gả cho anh. Thuần Vũ chờ em nhé?”
“Thế mày nói chuyện với ông ấy thế nào mà chuyện lại ra nông nỗi này?”
Tiểu Ái nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô nức nể kể lại mọi chuyện cho Triệu Lệ Manh nghe. Nghe xong, cô nàng không những không bênh cô mà lại còn tức giận mà to tiếng:
“Hoắc Thiên Ái, đầu mày có vấn đề rồi. Mày đập đầu vào đâu hay bị úng nước à? Tại sao mày lại nói thẳng toẹt ra cho ông Vũ biết là mày sợ ông ấy có người khác? Sợ ông ấy không cho mày đi? Mày là học sinh giỏi văn đấy mà cái lối biểu đạt của mày.... Ôi tao chán chả buồn nói với mày!”
Tiểu Ái vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Triệu Lệ Manh. Sao hôm nay ai cũng muốn to tiếng cãi nhau với cô vậy? Thật sự là cô sai rồi sao? Tiểu Ái ngu nga ngu ngơ sụt sùi lên tiếng hỏi:
“Tao cũng chỉ nói ra nỗi niềm tao sợ thôi mà, có gì sai?”
Triệu Lệ Manh giật giật khóe miệng. Đầu đầy bắc tuyến thật sự muốn băm con bạn thân không tim không phổi và không có cả não nữa này ra lắm luôn rồi nha. Thật sự, sao mà EQ của Tiểu Ái lại thấp đến mức muốn phát điên lên vậy nhỉ? Dương Thuần Vũ yêu và nhịn được suốt 5 năm trời thật sự là cực kì kiên nhẫn đó nha. Triệu Lệ Manh dù đang sôi máu và muốn giết người lắm rồi nhưng vẫn cố kiên nhẫn giải thích tường tận để Tiểu Ái hiểu ra mà không bỏ lỡ một người yêu cô hơn cả:
“Mày còn già mồm được? Ông Vũ là con trai, ông ấy cũng có lòng tự trọng mày hiểu không? Ông ấy là bạn trai mày, ông ấy cảm thấy tổn thương khi cái việc lớn nhất của người con gái mình yêu mà mình không hề hay biết gì. Nếu đổi lại mày, mày có muốn ông Vũ giấu mày một truyện trọng đại thế không? Còn việc mày giải tỏa tâm trạng thôi tao xin. Ông ấy bên mày yêu mày 5 năm rồi, cái lời hứa 3 tuổi trẻ con mà ông ấy còn coi trọng sao mày nỡ lòng nào mà bảo là sợ khi mày đi rồi ông tư tưởng con khác? Tao nghĩ cái việc ông Vũ trách mày là chỉ có việc tại sao mày không nói với ông ấy thôi, chứ không có cái chuyện mà không cho mày đi hay gì cả. ”
Tiểu Ái lặng người nghe Triệu Lệ Manh giải thích, thật sự là cô sai rồi sao? Vì sự sai lầm ngu ngốc này của cô đã đánh mất chính anh sao? Nước mắt Tiểu Ái lại không ngừng rơi lã chã, lần này là cô bật khóc đến thảm thương. Cô ân hận, cô hối hận rồi. Hối hận vì sự ích kỷ của mình. Nếu lúc đó cô xuống nước năn nỉ anh tha thứ, không nói ra câu nói mang tính chất tổn thương đó thì mọi chuyện có lẽ đều được vãn hồi. Cô ân hận rồi, nhưng bây giờ cô phải làm gì đây? Triệu Lệ Manh như đọc được suy nghĩ trong lòng cô mà nhẹ giọng lại hỏi:
“Mày biết ân hận chưa?”
“Huhu, tao hối hận rồi. Tại tao ngu, tại tao quá ích kỷ mà không biết...hức....không nhận ra rằng tình yêu của anh ấy dành cho tao luôn vô cùng sâu đậm không thể ai sánh bằng. Nếu anh ấy có ở đây tao nguyện xin lỗi anh ấy đến khi anh ấy bằng lòng tha thứ và quay lại với tao mới thôi. Huhu”
"Cạch" một tiếng động nhẹ vang lên trong không gian trầm lặng hòa cùng với tiếng khóc thút thít, Tiểu Ái vẫn đang khóc không hề nhận ra. Cánh cửa đã mở, Dương Thuần Vũ và Mạc Hàn Lâm bước vào, hai người tinh thần vô cùng tỉnh táo không hề có dấu hiệu là mượn rượu giải sầu. Nếu không có mùi rượu vẫn còn vương lại trên cơ thể hai người thì chắc có le chẳng có ai phát hiện ra hai người vừa có một trận quyết đấu sinh tử với rượu cả. Triệu Lệ Manh nhìn thấy hai người bước vào kinh ngạc đến nỗi suýt la lên nhưng được Dương Thuần Vũ ra hiệu nên cô nàng cố gắng nán lại. Dương Thuần Vũ từ từ bước đến bên Tiểu Ái rút từng tờ giấy đưa cho cô lau nước mắt. Anh rất đau lòng khi thấy dáng vẻ buồn đến đau lòng của cô lúc này nhưng thật sự lần này cô rất quá đáng, sao lại có thể tùy tiện nói ra câu chia tay, nhẹ nhàng đá anh đi thế cơ chứ? Cô đáng bị trừng phạt. Tiểu Ái vẫn cúi gằm mặt xuống sàn nhà thê lương khóc mà không hay biết gì. Được một lúc, Dương Thuần Vũ thật sự không nhịn được nữa đành phải lên tiếng :
“Nhẫn tâm vứt bỏ người ta bây giờ còn ngồi đây giở tính trẻ con mà khóc lóc. Lại muốn được dỗ à?”
Tiểu Ái đang khóc nghe thấy giọng nói quen thuộc liền vội vàng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc qua lớp sương mỏng do nước mắt còn đọng lại nơi khóe mặt mà cô vui mừng không chú ý hình tượng mà nhẩy phắt lên người anh ôm cổ bám chặt. Triệu Lệ Manh và Mạc Hàn Lâm thấy dấu hiệu tiến triển tốt đẹp rồi nên cũng yên tâm mà rời đi không làm kì đà cản mũi cho đôi bạn trẻ nữa. Sau khi Mạc Hàn Lâm và Triệu Lệ Manh rời đi, Tiểu Ái như trẻ con mà khóc òa lên nức nở:
“Huhu, em xin lỗi. Là do em ích kỉ không nghĩ đến suy nghĩ của anh. Là do em sai, em không nên giấu anh. Em biết lỗi rồi, tha thứ cho em nhé?”
“Hừ, không tha cho em thì anh làm sao mà sống được? Nhớ là lần sau không được tự tiện nói chia tay đâu đấy, anh mà dỗi thật á, anh bắt em về ép em kết hôn đấy. Được rồi, ngoan không khóc nữa. Mặt đầy nước mắt xấu lắm.”
Nghe Dương Thuần Vũ nói vậy Tiểu Ái đang tủi thân đau khổ mà khóc đến mấy cũng phải bật cười. Anh luôn như vậy, luôn bao dung tha thứ mọi tính trẻ con của cô. Bởi vậy từ bây giờ cô sẽ không bao giờ có tư tưởng muốn bỏ rơi anh nữa, không bao giờ!
\*\*\*
Những ngày sau đó, Tiểu Ái vô cùng bận rộn vì phải làm những thủ tục để bay nữa. Nào làm giấy tờ, hộ chiếu các thứ. Hôm nào cũng bị các thầy cô trong giảng viên quay vòng đến chóng mặt. Về việc học của những sinh viên được đi du học cũng tăng đáng kể, bài tập lúc nào cũng như núi, tưởng được đi du học là sướng à? Nhưng mệt mỏi đến mấy, khi trở về nhà lúc nào cũng có một mâm cơm đã bày biện sẵn và có một người đàn ông luôn đợi cô về ăn cùng dù có muộn đến mấy. Vừa về nhà được nhào vào lòng anh, cùng ăn bữa cơm anh nấu, khi đi ngủ được nằm trong vòng tay của anh cảm nhận sự vỗ về đầy tình yêu thương của anh thì mọi âu lo, muộn phiền đều tan biến hết thảy. Khi thấy cô mệt mỏi, anh chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi nói :
“Vất vả thì vất vả, bao giờ có thời gian thì gả cho anh nhé?”
Mỗi lần như vậy Tiểu Ái đều bị anh chọc cười, còn một tuần nữa thôi là cô phải xa anh rồi. Thời gian nhanh chóng trôi qua, những ngày tháng bận rộn xô bồ đã trôi qua. Chỉ còn hai ngày nữa là Tiểu Ái phải đi du học rồi đồng nghĩa với việc phải xa anh người yêu đẹp trai. tâm lý mà còn quá perfect này rồi. Hôm nay, Dương Thuần Vũ dắt Tiểu Ái đi đến siêu thị để mua vài đồ dùng thiết yếu. Đang đi mua thế nào lại bắt gặp ngay đúng một đôi vợ chồng sắp cưới hay sao ấy, đi mua một vài đồ dùng thiết yếu. Bỗng dưng người chồng cúi xuống mà ngọt ngào hôn cô vợ một cái, cảnh này vô tình đã đập vào mắt Tiểu Ái khiến cô phải thốt ra thành tiếng:
“Èo, Gato thế!”
Dương Thuần Vũ không thèm nói gì vẫn đẩy xe rỏ hàng đi tiếp chuyên tâm mà chọn đồ dùng cho cô. Đang đi, bỗng dưng Dương Thuần Vũ dừng lại, anh quay người giữ chặt lấy gáy cô mà cúi xuống phủ lên đôi môi hồng hào của Tiểu Ái. Dương Thuần Vũ nhấm nháp đôi môi như đang thưởng thức một món ăn gì đó ngon lành lắm chứ không phải hôn môi nữa. Sau một hồi "thưởng thức " cuối cùng Dương Thuần Vũ cũng chịu buông tha cho Tiểu Ái. Anh đứng thẳng người dậy, Tiểu Ái bị hôn mặt lúc này đã ửng hồng hết cả lên. Cô phẫn nộ mà nhìn anh định lên tiếng tố cáo, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Dương Thuần Vũ chặn họng rồi:
“Vừa rồi có người đi qua, anh đã giúp em khiến họ Gato rồi.”
Tiểu Ái dù đang giận đến mấy cũng phải bật cười. Anh người yêu của cô cũng quá trẻ con đi mất, nhưng như thế mới đáng yêu!
\*\*\*
Hôm nay đã là ngày Tiểu Ái phải đi du học rồi. Hôm nay Dương Thuần Vũ, Mạc Hàn Lâm và Triệu Lệ Manh đều đồng loạt xin nghỉ để tiễn cô nàng. Trước giờ bay ở sân bay, Triệu Lệ Manh nắm tay Tiểu Ái mà luyến tiếc nói:
“Sang bên đấy ăn uống cho cẩn thận, đợi chị đây năm sau đi du học thì sang rồi nhờ vả mà chăm sóc em sau!”
Dù lời nói có chút muốn gợi đòn nhưng tình cảm của Triệu Lệ Manh đặt trong đó không hề giả dối nên Tiểu Ái bỏ qua chỉ xúc động mà ôm lấy cô nàng. Đến Dương Thuần Vũ, anh tiến lên đặt lên trán cô một nụ hôn. Lấy ra một chiếc vòng có mặt vòng là hình giọt nước được tranh trí tinh tế bởi những viên kim cương nhỏ. Anh nhẹ nhàng nói :
“Sang bên đấy học tập cho tốt rồi trở về mà kết hôn chịu trách nhiệm với anh đấy. Học hành phải thật tốt nghe chưa, để sau này con chúng ta đều biết bố mẹ nó đều tài giỏi!”
Tiểu Ái phì cười, hôn nhẹ lên môi anh một cái. Anh người yêu của cô quá cute mà. Đến giờ bay, Tiểu Ái nói lời tạm biệt cuối cùng với Dương Thuần Vũ và mọi người rồi quay lưng kéo vali đi. Dương Thuần Vũ và Triệu Lệ Manh, Mạc Hàn Lâm vẫn đứng đó đến khi cô khuất dạng mới thôi. Tiểu Ái ngồi trên máy bay mà rơi nước mắt, thật sự từ lúc nãy cô đã xúc động muốn khóc lắm rồi nhưng vẫn cố nén lại để bọn họ không lo lắng. Chiếc máy bay cất cánh, nhìn hình bóng của Dương Thuần Vũ và Triệu Lệ Manh, Mạc Hàn Lâm dưới sân đang cùng nhau đi ra mà lòng Tiểu Ái thắt lại:
“Chỉ ba năm thôi, anh đợi em ba năm thôi. Lúc em trở về em sẽ toàn tâm toàn ý mà gả cho anh. Thuần Vũ chờ em nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.