Chương 3:
Đào Thùy Dương
04/01/2021
Sau một ngày học đầy sự cao trào. Dương Thuần Vũ về nhà với tâm trạng hết sức mệt mỏi. Trở về, vừa vào nhà đã thấy hương thơm của đồ ăn tỏa ra làm cho bụng cậu cồn cào biểu tình, tâm trạng bực tức cũng theo đó mà tiêu tan. Lúc này trong phòng khách vang lên tiếng quát mắng thu hút sự chú ý của Dương Thuần Vũ, cậu bước vào thì thấy em gái mình đang quỳ dưới đất cực nhọc bê chậu nước trên đầu mẹ cậu thì ngồi trên sofa đối diện liên tục to tiếng. Ba cậu ngồi bên cạnh bộ dạng bất lực vừa lắc đầu vừa bóc quýt.
" Uyển Uyển mẹ chịu con rồi đấy! Con là con gái hay là con trai mà lại nghịch như thế hả? Không biết đã sẽ có xác nhận nhầm giới tính của con không nữa, nhà này có một trai một gái hay là hai trai nữa!"
Uyển Uyển nghe Bạch Uyển Nhi quở trách chỉ biết cúi đầu nhận lỗi bộ dáng tủi thân đáng yêu vô cùng. Dương Thuần Vũ đến lúc này đành phải lên tiếng giúp đỡ:
"Mẹ, ba con vừa đi học về!"
Uyển Uyển vừa nghe tiếng anh trai mình về cô bé liền bỏ ngay chậu nước xuống, chạy núp sau lưng Dương Thuần Vũ khẽ nỉ non cầu xin cậu:
"Anh hai cứu em với!"
Dương Thuần Vũ khẽ lườm cảnh cáo cô bé rồi quay sang nói với Bạch Uyển Nhi:
" Mẹ! Uyển Uyển sao vậy? Sao mẹ lại phạt con bé?"
Bạch Uyển Nhi tức giận hừ một cái:
"Con quỷ cái này nó đến lớp nó trêu một thằng lớp 5. Làm thằng bé đó tức phát khóc về mách bố mẹ nó. Hôm nay nhà trường mời phụ huynh nên làm việc và phê bình! "
Dương Thuần Vũ thấy mẹ mình nói vậy không hề kinh ngạc mà điềm tĩnh quay sang nhìn Uyển Uyển ý hỏi có thật như thế không? Cô bé chỉ nở nụ cười, đôi mắt trong như ngọc lưu ly dưng dưng nhìn cậu cầu xin giúp đỡ. Nhìn bộ dạng cô bé như vậy Dương Thuần Vũ biết là thật rồi. Nhưng cậu cũng chả lạ lẫm gì. Vì từ nhỏ con bé đã là rất quậy rồi. Không biết Uyển Nhi phải đánh con bé biết bao nhiêu lần nhưng bản tính trời sinh khó đổi mà đến giờ con bé vẫn "Ngựa Quen Đường Cũ" không chịu từ bỏ thói ghẹo trai. Đợt trước cậu có một lần đưa bạn về nhà lấy tài liệu.
Đúng dịp con bé ở nhà. Kết quả cậu bạn của Dương Thuần Vũ phải sợ mà chạy mất dép từ đó chẳng ai dám tới nhà cậu mà chơi nữa. Nhớ đến sự kiện lịch sử, Dương Thuần Vũ chỉ biết cười khổ:
"Đây có phải lần đầu con bé trêu trai đâu? Với cả nếu cậu ta không làm gì con bé thì con nghĩ Tiểu Uyển cũng không ra trêu thằng bé đến phát tức!"
Cậu hiểu con bé hơn ai hết. Nó không trêu ai mà không có lí do. Thằng bạn của cậu là nói xấu người yêu cũ của cậu ta qua điện thoại bị con bé nghe thấy nên mới bất bình mà ra trêu cậu ta. Vậy chắc hẳn sự việc lần này cũng có ẩn tình. Uyển Uyển nghe anh trai mình nói vậy, đôi mắt lưu ly bỗng sáng rực lên, vội vàng bắt lấy thời cơ mà giải thích :
" Đúng! Đúng! Anh ta chê một chị gái là béo, lùn, xấu. Không những thế anh ta còn trêu chọc chị gái đó rất quá đáng nữa.Thế nên....con mới ra đòi lại công bằng cho chị gái đó thôi!"
Bạch Uyển Nhi nghe con gái mình giải thích xong đón lấy miếng quýt đã được bóc xong từ Dương Nhất Hàm khẽ xì một tiếng:
" Thế mà cái nhà bên kia cứ làm mình làm mẩy lên! Mà sao mày không nói cho mẹ biết?"
Uyển Uyển vẫn núp sau lưng Dương Thuần Vũ ủy khuất bĩu môi hậm hực nói nhỏ:
" Mẹ có cho con nói đâu mà nói!"
Uyển Nhi khẽ lườm Uyển Uyển rồi đứng dậy hít sâu lấy lại tâm trạng nở một nụ cười tươi nhẹ nhàng nói:
"Thôi mọi người vào ăn cơm. Cơm nước xong xuôi hết rồi"
Theo lời Uyển Nhi tất cả trở về phòng bếp ăn cơm. Dù bụng đói cồn cào nhưng Dương Thuần Vũ vẫn không thể ăn ngon miệng được. Trong đầu cậu lúc này luôn quanh quẩn hình bóng của Tô Thiên Ái. Không hiểu sao khi tiếp xúc thân mật với cô cậu cảm thấy thân quen đến lạ. Bạch Uyển Nhi và Dương Nhất Hàm vẫn không nhận ra sự khác thường của con trai mà vui vẻ nói chuyện:
"Hoắc Nhật Minh trở về nước rồi. Mai tổ chức bữa tiệc em có muốn đi cùng anh không?"
Đôi đũa đang chuẩn bị gắp thức ăn của Uyển Nhi dừng lại ở giữa không trung. Cô quay sang nhìn anh mà hỏi:
" Cô ta có về không?"
Mặc dù biết Tô Tranh giết cha mẹ cô cũng vì có ân oán riêng trước đó .Vả lại cũng một phần do Lục Kình Phong điều khiển. Nhưng ba mẹ cô là chính tay Tô Tranh sát hại sự thật đó không thể chối bỏ. Nhiều lần cô cũng tự thuyết phục mình là cố chấp nhận Tô Tranh nhưng cô không làm được. Hình ảnh ba mẹ cô nằm giữa vũng máu trên trán vẫn còn dấu vết bị đạn bắn là lòng cô lại nhói đau và không thể chấp nhận nổi Tô Tranh. Cô bỏ qua cho Tô Tranh không phải vào tù không nghĩa là cô tha thứ hãy chấp nhận cho cô ta. Dương Nhất Hàm nhìn vợ mình như vậy cũng chỉ biết thở dài trả lời:
" Hoắc Nhật Minh về chẳng lẽ cô ấy lại không?"
"Vậy thì em không đi đâu!"
Uyển Nhi nhún và trả lời. Dương Nhất Hàm chỉ biết lắc đầu. Anh không thể hiểu nổi tại sao cô có thể tha thứ cho Lục Kình Phong mà Tô Tranh thì lại không? Gắp được một miếng sườn Dương Nhất Hàm như thể nhớ tới điều gì đó mà bất chợt lên tiếng lần nữa:
" Tiểu Vũ chẳng phải con nói muốn theo ngành công an sao? Con có muốn đi cùng bố không? Tiện thể nhờ chú ấy giúp đỡ cho."
Dương Thuần Vũ vẫn chăm chú nhìn vào bát cơm không biết hồn cậu bay đến tự phương trời nào rồi. Bạch Uyển Nhi, Dương Nhất Hàm và Uyển Uyển đều đồng loạt nhận thấy Dương Thuần Vũ có khác thường lúc này Bạch Uyển Nhi phải to tiếng kéo cậu trở về hiện thực:
" Dương Thuần Vũ! Con không nghe thấy ba con nói gì à?"
Dương Tuấn Vũ hãy dần mình theo bản năng nói to lên:
"Không phải ! Không phải cô ấy!"
"..."
Cả ba người liền ngẩn người Dương Thuần Vũ nhận ra mình đã nói điều mà không nê nói. Khuôn mặt cậu đỏ ửng lên, ngượng ngùng chỉ biết cúi gằm mặt không dám nói gì nữa.
"Anh hai! Sao mà mặt anh tự nhiên đó lựng thế kia? À mà "cô ấy" là cô nào thế anh?"
Uyển Uyển không biết gì nên ngây ngô lên tiếng hỏi. Dương Thuần Vũ vội ngẩng mặt lên quan sát sắc mặt của ba mẹ rồi quay ra lườm cô em gái mồm nhanh hơn não của mình. Nhìn sắc mặt của ba mẹ, cậu biết họ đã có mối nghi ngờ rồi. Cả nhà lúc này rơi vào trạng thái im lặng, Bạch Uyển Nhi và Dương Nhất Hàm đồng loạt dùng ánh mắt sắc như dao mà quan sát Dương Thuần Vũ. Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Dương Nhất Hàm đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
"Ba hỏi con: Ngày mai có đi cùng ba đến bữa tiệc của chú Hoắc Nhật Minh không? Chú ấy rất có tiếng trong giới cảnh sát đó, thuận lợi cho sự nghiệp của con sau này!"
" Không ba! Tối mai con có bận lịch học rồi để hôm khác đi ạ!"
Dương Thuần Vũ mệt mỏi từ chối. Dương Nhất Hàm thấy con mình như thế cũng không nói gì thêm tập trung ăn cơm. Dù dì sau này vẫn còn nhiều thời gian không nhất thiết phải gấp gáp.
Kết thúc bữa cơm khi Dương Thuần Vũ và Uyển Uyển đã lên phòng học bài hai người nào đó mặt hơn ha hớn hở ngồi ở phòng khách bát quái:
"Chồng! Em thấy thằng bé như gặp được cô gái nào đó mà tương tư!"
Dương Nhất Hàm ngồi bên cạnh bóc hoa quả cưng chiều đút cho Uyển Nhi tiếp lời:
" Thằng bé rung động được lần thứ hai quả là may mắn lắm rồi nhà mình thì không cần đòi hỏi con dâu quá cao đâu em ạ . Con nó thích là được rồi chứ vài năm qua anh chỉ sợ nó LGBT hay là Asexual thì...."
"Đúng! Cô bé mấy năm trước bỏ nó đi làm nó thay đổi khiến nó trở nên như vậy em cũng sợ lắm chứ chứ .Nhưng điều quan trọng là bây giờ con bé làm nó đang rung động là ai mới được?"
" Chẳng phải thằng bé thân với Lộ Lộ lắm sao?"
Dương Nhất Hàm vừa đút miếng quýt cho Uyển Nhi vừa cưng chiều lên tiếng gợi ý. Uyển Nhi nghe Dương Nhất Hàm nói vậy mà vui mừng reo lên:
" Ừ nhỉ mai em qua nhà anh trai ăn cơm tiện thể thăm dò từ chỗ con bé luôn. Tự nhiên em thấy tò mò quá!"
Dương Nhất Hàm nhìn Uyển Nhi với ánh mắt đầy ý cười yêu thương tiếp tục đút cho cô một miếng cam nữa rồi yêu chiều mà hôn nhẹ cô một cái. Những năm qua cuộc sống của họ vẫn hạnh phúc và viên mãn như thế!
\*\*\*Sáng hôm sau
Dương ThuầnVũ mang một bộ dạng đầy sát khí đến lớp. Ai ai trong lớp nhìn thấy cậu đều phải khiếp sợ. Riêng Tiểu Ái vẫn bình tĩnh ngồi học bài. Không phải cô không nhận thấy được sát khí của cậu mà chính vì cô nhận thấy nên hôm nay cô mới bỏ lơ cậu không tiếp cận cậu. Cô sẽ dừng hoạt động tránh lại hỏng cả đại sự. Tán Crush cứ phải từ từ và chiến lược phải công phu. Cả ngày đi học hôm đó Tiểu Ái không làm phiền đến Dương Thuần Vũ như trước nữa khiến cậu có chút khó chịu. Cậu cũng không hiểu rằng mình đang khó chịu về điều gì nữa. Hôm nay cậu hoàn toàn không nhét được chữ nào vào đầu tất cả kiến thức mà có cô giáo giảng một chữ cũng không thể lọt vào tai của Dương Thuần Vũ. Tiếng chuông hết giờ vừa reo lên Dương Thuần Vũ liền đứng dậy nắm lấy tay Tiểu Ái thô bạo mà kéo đi . Tiểu Ái vô cùng bất ngờ trước hành động của cậu. Hai người kéo kéo đẩy đẩy rồi rời đi trước bao nhiêu ánh mắt đầy sự bất ngờ trong lớp. Một số người còn lấy điện thoại ra chụp nữa. Haiz...diễn đàn trường lại bùng nổ rồi. Vừa ra đến hành lang Dương Thuần Vũ không nói một lời gì liền dồn cô vào góc tường một tay bóp mạnh lấy mặt cô giọng nói lạnh lùng đến âm độ C vang lên trong hành lang tĩnh mịch:
"Sao? Hôm nay không giở trò tán tỉnh tôi nữa à?"
Tiểu Ái thấy bộ dạng của Dương Thuần Vũ như thế cảm thấy rất là buồn cười. Hai tay cô khẽ nâng lên ôm lấy mặt của Dương Thuần Vũ đáp:
"Sao? Mới đó đã không chịu được cảnh thất sủng rồi à? Thôi yên tâm mai bổn cung sẽ sủng ngươi đến tận trời. Còn bây giờ giờ bổn cung phải đi về, nhà bổn cung đang có việc!"
" Uyển Uyển mẹ chịu con rồi đấy! Con là con gái hay là con trai mà lại nghịch như thế hả? Không biết đã sẽ có xác nhận nhầm giới tính của con không nữa, nhà này có một trai một gái hay là hai trai nữa!"
Uyển Uyển nghe Bạch Uyển Nhi quở trách chỉ biết cúi đầu nhận lỗi bộ dáng tủi thân đáng yêu vô cùng. Dương Thuần Vũ đến lúc này đành phải lên tiếng giúp đỡ:
"Mẹ, ba con vừa đi học về!"
Uyển Uyển vừa nghe tiếng anh trai mình về cô bé liền bỏ ngay chậu nước xuống, chạy núp sau lưng Dương Thuần Vũ khẽ nỉ non cầu xin cậu:
"Anh hai cứu em với!"
Dương Thuần Vũ khẽ lườm cảnh cáo cô bé rồi quay sang nói với Bạch Uyển Nhi:
" Mẹ! Uyển Uyển sao vậy? Sao mẹ lại phạt con bé?"
Bạch Uyển Nhi tức giận hừ một cái:
"Con quỷ cái này nó đến lớp nó trêu một thằng lớp 5. Làm thằng bé đó tức phát khóc về mách bố mẹ nó. Hôm nay nhà trường mời phụ huynh nên làm việc và phê bình! "
Dương Thuần Vũ thấy mẹ mình nói vậy không hề kinh ngạc mà điềm tĩnh quay sang nhìn Uyển Uyển ý hỏi có thật như thế không? Cô bé chỉ nở nụ cười, đôi mắt trong như ngọc lưu ly dưng dưng nhìn cậu cầu xin giúp đỡ. Nhìn bộ dạng cô bé như vậy Dương Thuần Vũ biết là thật rồi. Nhưng cậu cũng chả lạ lẫm gì. Vì từ nhỏ con bé đã là rất quậy rồi. Không biết Uyển Nhi phải đánh con bé biết bao nhiêu lần nhưng bản tính trời sinh khó đổi mà đến giờ con bé vẫn "Ngựa Quen Đường Cũ" không chịu từ bỏ thói ghẹo trai. Đợt trước cậu có một lần đưa bạn về nhà lấy tài liệu.
Đúng dịp con bé ở nhà. Kết quả cậu bạn của Dương Thuần Vũ phải sợ mà chạy mất dép từ đó chẳng ai dám tới nhà cậu mà chơi nữa. Nhớ đến sự kiện lịch sử, Dương Thuần Vũ chỉ biết cười khổ:
"Đây có phải lần đầu con bé trêu trai đâu? Với cả nếu cậu ta không làm gì con bé thì con nghĩ Tiểu Uyển cũng không ra trêu thằng bé đến phát tức!"
Cậu hiểu con bé hơn ai hết. Nó không trêu ai mà không có lí do. Thằng bạn của cậu là nói xấu người yêu cũ của cậu ta qua điện thoại bị con bé nghe thấy nên mới bất bình mà ra trêu cậu ta. Vậy chắc hẳn sự việc lần này cũng có ẩn tình. Uyển Uyển nghe anh trai mình nói vậy, đôi mắt lưu ly bỗng sáng rực lên, vội vàng bắt lấy thời cơ mà giải thích :
" Đúng! Đúng! Anh ta chê một chị gái là béo, lùn, xấu. Không những thế anh ta còn trêu chọc chị gái đó rất quá đáng nữa.Thế nên....con mới ra đòi lại công bằng cho chị gái đó thôi!"
Bạch Uyển Nhi nghe con gái mình giải thích xong đón lấy miếng quýt đã được bóc xong từ Dương Nhất Hàm khẽ xì một tiếng:
" Thế mà cái nhà bên kia cứ làm mình làm mẩy lên! Mà sao mày không nói cho mẹ biết?"
Uyển Uyển vẫn núp sau lưng Dương Thuần Vũ ủy khuất bĩu môi hậm hực nói nhỏ:
" Mẹ có cho con nói đâu mà nói!"
Uyển Nhi khẽ lườm Uyển Uyển rồi đứng dậy hít sâu lấy lại tâm trạng nở một nụ cười tươi nhẹ nhàng nói:
"Thôi mọi người vào ăn cơm. Cơm nước xong xuôi hết rồi"
Theo lời Uyển Nhi tất cả trở về phòng bếp ăn cơm. Dù bụng đói cồn cào nhưng Dương Thuần Vũ vẫn không thể ăn ngon miệng được. Trong đầu cậu lúc này luôn quanh quẩn hình bóng của Tô Thiên Ái. Không hiểu sao khi tiếp xúc thân mật với cô cậu cảm thấy thân quen đến lạ. Bạch Uyển Nhi và Dương Nhất Hàm vẫn không nhận ra sự khác thường của con trai mà vui vẻ nói chuyện:
"Hoắc Nhật Minh trở về nước rồi. Mai tổ chức bữa tiệc em có muốn đi cùng anh không?"
Đôi đũa đang chuẩn bị gắp thức ăn của Uyển Nhi dừng lại ở giữa không trung. Cô quay sang nhìn anh mà hỏi:
" Cô ta có về không?"
Mặc dù biết Tô Tranh giết cha mẹ cô cũng vì có ân oán riêng trước đó .Vả lại cũng một phần do Lục Kình Phong điều khiển. Nhưng ba mẹ cô là chính tay Tô Tranh sát hại sự thật đó không thể chối bỏ. Nhiều lần cô cũng tự thuyết phục mình là cố chấp nhận Tô Tranh nhưng cô không làm được. Hình ảnh ba mẹ cô nằm giữa vũng máu trên trán vẫn còn dấu vết bị đạn bắn là lòng cô lại nhói đau và không thể chấp nhận nổi Tô Tranh. Cô bỏ qua cho Tô Tranh không phải vào tù không nghĩa là cô tha thứ hãy chấp nhận cho cô ta. Dương Nhất Hàm nhìn vợ mình như vậy cũng chỉ biết thở dài trả lời:
" Hoắc Nhật Minh về chẳng lẽ cô ấy lại không?"
"Vậy thì em không đi đâu!"
Uyển Nhi nhún và trả lời. Dương Nhất Hàm chỉ biết lắc đầu. Anh không thể hiểu nổi tại sao cô có thể tha thứ cho Lục Kình Phong mà Tô Tranh thì lại không? Gắp được một miếng sườn Dương Nhất Hàm như thể nhớ tới điều gì đó mà bất chợt lên tiếng lần nữa:
" Tiểu Vũ chẳng phải con nói muốn theo ngành công an sao? Con có muốn đi cùng bố không? Tiện thể nhờ chú ấy giúp đỡ cho."
Dương Thuần Vũ vẫn chăm chú nhìn vào bát cơm không biết hồn cậu bay đến tự phương trời nào rồi. Bạch Uyển Nhi, Dương Nhất Hàm và Uyển Uyển đều đồng loạt nhận thấy Dương Thuần Vũ có khác thường lúc này Bạch Uyển Nhi phải to tiếng kéo cậu trở về hiện thực:
" Dương Thuần Vũ! Con không nghe thấy ba con nói gì à?"
Dương Tuấn Vũ hãy dần mình theo bản năng nói to lên:
"Không phải ! Không phải cô ấy!"
"..."
Cả ba người liền ngẩn người Dương Thuần Vũ nhận ra mình đã nói điều mà không nê nói. Khuôn mặt cậu đỏ ửng lên, ngượng ngùng chỉ biết cúi gằm mặt không dám nói gì nữa.
"Anh hai! Sao mà mặt anh tự nhiên đó lựng thế kia? À mà "cô ấy" là cô nào thế anh?"
Uyển Uyển không biết gì nên ngây ngô lên tiếng hỏi. Dương Thuần Vũ vội ngẩng mặt lên quan sát sắc mặt của ba mẹ rồi quay ra lườm cô em gái mồm nhanh hơn não của mình. Nhìn sắc mặt của ba mẹ, cậu biết họ đã có mối nghi ngờ rồi. Cả nhà lúc này rơi vào trạng thái im lặng, Bạch Uyển Nhi và Dương Nhất Hàm đồng loạt dùng ánh mắt sắc như dao mà quan sát Dương Thuần Vũ. Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Dương Nhất Hàm đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
"Ba hỏi con: Ngày mai có đi cùng ba đến bữa tiệc của chú Hoắc Nhật Minh không? Chú ấy rất có tiếng trong giới cảnh sát đó, thuận lợi cho sự nghiệp của con sau này!"
" Không ba! Tối mai con có bận lịch học rồi để hôm khác đi ạ!"
Dương Thuần Vũ mệt mỏi từ chối. Dương Nhất Hàm thấy con mình như thế cũng không nói gì thêm tập trung ăn cơm. Dù dì sau này vẫn còn nhiều thời gian không nhất thiết phải gấp gáp.
Kết thúc bữa cơm khi Dương Thuần Vũ và Uyển Uyển đã lên phòng học bài hai người nào đó mặt hơn ha hớn hở ngồi ở phòng khách bát quái:
"Chồng! Em thấy thằng bé như gặp được cô gái nào đó mà tương tư!"
Dương Nhất Hàm ngồi bên cạnh bóc hoa quả cưng chiều đút cho Uyển Nhi tiếp lời:
" Thằng bé rung động được lần thứ hai quả là may mắn lắm rồi nhà mình thì không cần đòi hỏi con dâu quá cao đâu em ạ . Con nó thích là được rồi chứ vài năm qua anh chỉ sợ nó LGBT hay là Asexual thì...."
"Đúng! Cô bé mấy năm trước bỏ nó đi làm nó thay đổi khiến nó trở nên như vậy em cũng sợ lắm chứ chứ .Nhưng điều quan trọng là bây giờ con bé làm nó đang rung động là ai mới được?"
" Chẳng phải thằng bé thân với Lộ Lộ lắm sao?"
Dương Nhất Hàm vừa đút miếng quýt cho Uyển Nhi vừa cưng chiều lên tiếng gợi ý. Uyển Nhi nghe Dương Nhất Hàm nói vậy mà vui mừng reo lên:
" Ừ nhỉ mai em qua nhà anh trai ăn cơm tiện thể thăm dò từ chỗ con bé luôn. Tự nhiên em thấy tò mò quá!"
Dương Nhất Hàm nhìn Uyển Nhi với ánh mắt đầy ý cười yêu thương tiếp tục đút cho cô một miếng cam nữa rồi yêu chiều mà hôn nhẹ cô một cái. Những năm qua cuộc sống của họ vẫn hạnh phúc và viên mãn như thế!
\*\*\*Sáng hôm sau
Dương ThuầnVũ mang một bộ dạng đầy sát khí đến lớp. Ai ai trong lớp nhìn thấy cậu đều phải khiếp sợ. Riêng Tiểu Ái vẫn bình tĩnh ngồi học bài. Không phải cô không nhận thấy được sát khí của cậu mà chính vì cô nhận thấy nên hôm nay cô mới bỏ lơ cậu không tiếp cận cậu. Cô sẽ dừng hoạt động tránh lại hỏng cả đại sự. Tán Crush cứ phải từ từ và chiến lược phải công phu. Cả ngày đi học hôm đó Tiểu Ái không làm phiền đến Dương Thuần Vũ như trước nữa khiến cậu có chút khó chịu. Cậu cũng không hiểu rằng mình đang khó chịu về điều gì nữa. Hôm nay cậu hoàn toàn không nhét được chữ nào vào đầu tất cả kiến thức mà có cô giáo giảng một chữ cũng không thể lọt vào tai của Dương Thuần Vũ. Tiếng chuông hết giờ vừa reo lên Dương Thuần Vũ liền đứng dậy nắm lấy tay Tiểu Ái thô bạo mà kéo đi . Tiểu Ái vô cùng bất ngờ trước hành động của cậu. Hai người kéo kéo đẩy đẩy rồi rời đi trước bao nhiêu ánh mắt đầy sự bất ngờ trong lớp. Một số người còn lấy điện thoại ra chụp nữa. Haiz...diễn đàn trường lại bùng nổ rồi. Vừa ra đến hành lang Dương Thuần Vũ không nói một lời gì liền dồn cô vào góc tường một tay bóp mạnh lấy mặt cô giọng nói lạnh lùng đến âm độ C vang lên trong hành lang tĩnh mịch:
"Sao? Hôm nay không giở trò tán tỉnh tôi nữa à?"
Tiểu Ái thấy bộ dạng của Dương Thuần Vũ như thế cảm thấy rất là buồn cười. Hai tay cô khẽ nâng lên ôm lấy mặt của Dương Thuần Vũ đáp:
"Sao? Mới đó đã không chịu được cảnh thất sủng rồi à? Thôi yên tâm mai bổn cung sẽ sủng ngươi đến tận trời. Còn bây giờ giờ bổn cung phải đi về, nhà bổn cung đang có việc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.