Lớp Trưởng! Mình Kết Hôn Đi!

Chương 78: Đi làm cùng chồng yêu❤

Đào Thùy Dương

04/01/2021

Nụ cười ngọt ngào tỏa nắng mang theo niềm hạnh phúc tột cùng thể hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Ái. Đáy mắt cô hiện lên một lớp sương mỏng, tự dưng cô muốn rơi nước mắt quá. Muốn rơi ra giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Dương Thuần Vũ thấy Tiểu Ái cứ có dấu hiệu sắp khóc liền lúng túng mà vội vàng lấy tay vuốt nhẹ mi mắt của cô lo lắng mà lên tiếng :



“Trời em sao nữa vậy? Anh đồng ý rồi mà tại sao em lại khóc nữa, người ngoài nhìn vào lại tưởng anh bắt nạt từ chối lời câu hôn của em đấy. Nào ngoan, không khóc nữa. Em khóc nhìn xấu chết đi được ấy, anh đẹp trai thế này mà có một mụ vợ xấu như em à? Ngoan, nín đi!”



Giọng điệu của Dương Thuần Vũ đầy từ tính yêu thương, Tiểu Ái nghe đến phải bật cười thành tiếng. Có trời mới biết cô yêu anh nhiều như thế nào. Tiểu Ái không nén nổi cảm xúc nữa liền chui vào lòng Dương Thuần Vũ mà ôm thật chặt. Ở trong lòng anh cô nỉ non:



“Vậy bao giờ tổ chức lễ cưới?”



“Anh nhận ra em nôn nóng hơn anh đấy!”



“Thế anh có muốn cưới không? Không muốn chứ gì?”



“Em hâm à? Muốn chết đi được ấy. Tầm cuối tháng có được không? Mình là người có lương tâm nên mình làm việc từ từ vừa cho mình thời gian nghỉ ngơi không quá sức, lại vừa để người khác thoải mái không như chú hai em!”



Tiểu Ái bật cười khi nghe Dương Thuần Vũ xỉa xói ai đó. Có vẻ anh người yêu của cô ngày càng to gan lớn mật chưa được thành chính thất mà đã muốn phản đồ rồi, không biết David chú hai cô mà biết thì Dương Thuần Vũ như thế nào nữa. Nắng nóng quá, Dương Thuần Vũ và Tiểu Ái chốt xong kế hoạch liền dắt nhau đi ăn. Bây giờ Tiểu Ái đã thay sang một trang phục năng động và thoải mái hơn rồi. Cô phối chiếc áo croptop đen với chiếc quần baggy đeo thêm túi đeo chéo nữa là auto xinh xẻo rồi.



Đang ngồi ăn thì Triệu Lệ Manh gọi tới, Tiểu Ái khẽ nhíu mày. Sao cô nàng lại gọi cô giờ này? Nhấc máy, bên kia truyền đến tiếng hét đanh đá của Triệu Lệ Manh khiến Tiểu Ái giật mình mà để xa điện thoại ra bảo vệ lỗ tai của mình:



“Hoắc Thiên Ái, mày về mà im lìm không nói cho tao và bố mẹ biết. Đi mà cầu hôn người ta! Mày giỏi quá rồi”



Tiểu Ái giật giật khóe miệng, đầu đầy hắc tuyến. Con hàng này sao lại biết cô đi cầu hôn làm việc đại sự. Chẳng lẽ tâm ý tương thông? Hay con hàng này có hỏa nhãn kim tinh? Tiểu Ái day day tâm mi lên tiếng thắc mắc:



“Sao mày biết tao về với vụ đi cầu hôn nữa? Sao mày lại biết thế, mới tu được phép hỏa nhãn kim tinh à?”



“Kim tinh cái mẹ gì? Cái clip của mày rải rác trên khắp các mặt trận group trên Facebook rồi. Ai ai cũng đang ghen tị với bọn mày đấy. Cái gì mà cô gái yêu xa cách biệt ba năm về nước quyết định mặc váy cô dâu đến cầu hôn anh bạn trai cảnh sát. Ợ... tao buồn cười!”



Tiểu Ái đỡ trán. Đúng rồi lúc nãy cô cầu hôn anh có rất nhiều người đứng đó còn có cả người quay video. Chẳng trách con hàng này lại biết rõ đến vậy. Tiểu Ái chép miệng :



“Ờ thế mày cứ cười đi. Tao ăn cơm với anh yêu nhà tao. Baiii”



Mặc kệ Triệu Lệ Manh có kêu gào đi thế nào chăng nữa Tiểu Ái vẫn quyết liệt chịu tắt máy. Ăn uống xong xuôi rồi Dương Thuần Vũ đưa Tiểu Ái về chào ba mẹ một tiếng. Ở lại nói chuyện tâm hự một lúc lâu đến tối mới về đến nhà trên trung tâm thành phố. Trở lại ngôi nhà cô đã từng ở, nội thất cảnh vật vẫn thế chả khác nhau là bao. Có vẻ trong suốt thời gian cô không ở nhà anh luôn cố gắng gìn giữ những không gian thuộc về riêng cô.





Tắm rửa xong, lại ra sofa nằm lên đùi Dương Thuần Vũ, được anh vuốt ve mái tóc. Cô lên tiếng tâm sự:



“Anh này, lúc du học em gặp Tống Gia Huy đấy. Cậu ấy ở đối diện nhà em luôn.”



Động tác vuốt tóc của Dương Thuần Vũ dừng lại, anh cúi xuống nhìn cô chăm chú một lúc rồi hừ lạnh:



“Ý em là gì? Định công khai cái gì đây? Hay kể cho anh nghe 3 năm em xa anh bên anh bạn thân lâu ngày không gặp em vui thế nào à?”



Tiểu Ái nghe Dương Thuần Vũ nói với giọng đầy mùi dấm chua mà bật cười. Anh người yêu của cô đang ghen kìa. Tiểu Ái không nhịn được mà chêu chọc :



“Ừm, có anh ấy ba năm trải qua không đến nỗi tẻ nhạt! ”



Gật gù, nhìn anh đầy khiêu khích. Dương Thuần Vũ nghe Tiểu Ái nói vậy cáu giận mà chọc nhẹ vào hai bên người Tiểu Ái. Tiểu Ái là người có cơ thể vô cùng nhạy cảm, máu buồn của cô cứ phải gọi là không tưởng tượng nổi. Bị anh bất ngờ chọc như thế khiến cô giật nảy mình lên, phát ra những tiếng cười khúc khích. Dương Thuần Vũ vẫn không có dấu hiệu chịu dừng lại vẫn cố tình trả thù mà cù léc cô nhiều hơn. Tiểu Ái cười đến nỗi cô cảm tưởng như dạ dày của mình đang co thắt lại vậy. Cô đành đầu hàng xin thua:



“Thô...i thôi! Cậu.... ấy...ó..có.....hahahahah..... bạn gái rồi....hahaha!”



Dương Thuần Vũ dừng lại không cù léc cô nữa. Tiểu Ái cười đến nỗi chân tay bủn rủn nhưng vẫn cố gắng gượng ngồi dậy. Đối diện với gương mặt lạnh lùng của anh cô đành nghiêm túc đầu hàng mà khai sạch:



“Năm ấy chúng ta ai cũng nghĩ lão Vương Khôi kia sẽ bẻ cong được Gia Huy nhưng cậu ấy hiện giờ đang yêu một cô nhóc kém một tuổi. Đúng là việc gì cũng không thể ngờ tới được mà!”



“Ồ....”



Dương Thuần Vũ chỉ ồ một tiếng không có phản ứng gì thêm nhưng động tác vuốt tóc của anh phản ánh tâm trạng anh cũng đã tốt lên rồi. Sao bây giờ Tiểu Ái mới phát hiện Dương Thuần Vũ dễ ghen vậy nhỉ? Nhưng càng ghen càng thấy anh yêu cô đến mức nào. Tiểu Ái buồn ngủ liền lên tiếng nũng nịu :



“Chồng ~ Em buồn ngủ!”



Động tác lại dừng lại lần nữa, lần này không phải ánh mắt lạ lùng mà là cái nhìn kinh ngạc mang theo sự vui sướng cực độ. Anh nắm chặt lấy bả vai cô hỏi lại:



“Em vừa gọi anh là gì?”



Tiểu Ái phì cười trước sự vui sướng trẻ con của Dương Thuần Vũ. Chỉ là cách xưng hô thôi mà, đại từ nhân xưng thôi sao phải bất ngờ như gắp được vàng vậy trời. Tiểu Ái ngây thơ không ngần ngại mà đáp lại:



“Chồng, em buồn...”





Chưa nói hết câu đã bị đôi môi anh lấp đầy chặn họng. Nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng và có chút mất kiểm soát. Cơ thể anh hơi rung nhẹ. Cơ thể đột nhiên rời khỏi mặt đất, Tiểu Ái lúc này đã bị Dương Thuần Vũ bế thốc lên đi thẳng đến phòng ngủ. Tiểu Ái linh cảm có chuyện chẳng lành rồi. Cô không giãy giũa mà chỉ nhẹ lên tiếng :



“Vũ, không phải em không muốn nhưng mà để đến đêm tân hôn được không? Em muốn khoảng khắc được trọn vẹn nhất!”



Quả nhiên kế hoạch của cô có tác dụng Dương Thuần Vũ chỉ thở dài một tiếng đặt cô nằm xuống đắp chăn rồi vỗ về cô ngủ như trước.



“Được rồi, ngủ đi muộn rồi!”



Tiểu Ái hoàn toàn tin tưởng ở Dương Thuần Vũ cô liền nhắm mắt đi ngủ.



\*\*\*



Sáng hôm sau Dương Thuần Vũ dậy sớm chuẩn bị đến chỗ làm như thường lệ. Sau khi anh rời khỏi Tiểu Ái cũng dậy luôn. Cô hí hửng nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt chuẩn bị mọi thứ. Còn việc sáng sớm ngày ra cô đã vui như thế là vì sao ư? Tối hôm qua cô đã nhận được mail nói trong thành phố đang có vụ án điều tra mãi không được nên cần sự giúp đỡ của chuyên gia tâm lý tội phạm. Có nghĩa là từ nay cô và anh sẽ cùng làm việc với nhau, nghĩ đến đã thích thú rồi. Làm xong xuôi mọi việc mới 8h30', mà 9giờ mới cần có mặt. Thôi ở nhà cũng chả có việc gì làm nên liền đi sớm vậy.



Xuống dưới nhà, bắt taxi đến thẳng đồn cảnh sát. Đến được đồn cảnh sát vừa lúc là 8h45 phút không quá sớm không quá muộn. Vừa đến đã được một nữ cảnh sát trong tổ điều tra dắt đến làm quen với mọi người. Trên đường đi Tiểu Ái vô cùng hồi hộp không biết lúc Dương Dương Thuần Vũ gặp được cô anh sẽ có phản ứng gì? Đến được phòng làm việc, hai tiếng gõ cửa quy củ vang lên. Tiểu Ái được cô cảnh sát dắt vào ra mắt mọi người. Ánh mắt cô dừng lại ở trên người đàn ông tiêu soái đang ngồi chăm chú làm việc ở một góc. Nữ cảnh sát hắng giọng, lên tiếng thông báo:



“Cảnh sát trưởng, chuyên gia tâm lý tội phạm được điều đến tổ điều tra của chúng ta đã đến rồi ạ!”



“Chào cảnh sát trưởng , chào mọi người. Tôi là Hoắc Thiên Ái, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”



Thanh âm trong trẻo dịu dàng đầy quen thuộc đã thu hút sự chú ý của Dương Thuần Vũ. Anh ngẩng đầu lên, vô cùng bất ngờ trước sự có mặt của Tiểu Ái ở đây. Dương Thuần Vũ không coi trọng mặt mũi gì nữa liền chạy nhanh tới trước mặt Tiểu Ái vui mừng nói:



“Ái Ái, sao em lại ở đây? Em là người được điều đến đây sao?”



“Ông xã ,anh bất ngờ không nào? ”



Tiểu Ái nghiêng đầu tươi cười đáp lại. Mọi người xung quanh ngu nga ngu ngơ chả hiểu gì. Sao tự dưng lại mọc ra được một bà xã của cảnh sát trưởng bọn họ cơ chứ . Đây không phải là cô gái cầu hôn cảnh sát trưởng bọn họ hôm trước hay sao? Khản nào lại thây quen mắt quá vậy. Vậy là những ngày tháng sau này của bọn họ phải ăn cẩu lương rồi? Vừa mới đến đã "ông xã" rồi sau này không biết sến sẩm đến mức nào nữa.



Đúng là sau khi Tiểu Ái đến ngày nào sở cảnh sát cũng nhốn nháo cả lên chứ không phải như ngày trước cả một bầu không khí nghiêm túc nữa. Nhưng ngày ngày, những cảnh sát độc thân nơi đây đều được ăn cẩu lương miễn phí mỗi ngay không lo chết đói nha. Sau khi có sự giúp đỡ của mảng tâm lý tội phạm vụ án nhanh chóng được điều tra ra. Hung thủ đã hoàn toàn bị bắt.



Sau vụ án lớn Dương Thuần Vũ và Tiểu Ái quyết định dồn hết thời gian chuẩn bị vào lễ cưới sắp tới . Dồn hết vào ngày đại hôn của hai người, dồn hết công sức vào ngày mà hai người chính thức đi đến bến đỗ của tình yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lớp Trưởng! Mình Kết Hôn Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook