Chương 28: Nghỉ tết rồi.
Đào Thùy Dương
04/01/2021
Những ngày sau Tiểu Ái vẫn đi đến trường học như bình thường chỉ khác là bây giờ cô đã có người eo nên mỗi ngày đến trường là một ngày vui hơn rồi. Ngày ngày yêu đương mặn nồng, cảm nhận những tình yêu trong sáng nhất của tuổi học trò thật sự rất vui vẻ. Có bao giờ mọi người từng nghĩ đến khoảnh khắc nào hạnh phúc nhất trong thời học sinh không? Đó chính là ngày ngày đến trường gặp được người mình thích đó. Và hôm nay cũng như những buổi sáng thường ngày, Tiểu Ái mang theo bữa sáng tình yêu và một tâm lý hứng khởi đến lớp.
“Chào buổi sáng tình yêu của em. Sắp sang năm mới rồi yêu thương người ta nhiều hơn nghe chưa?”
“Cảm ơn tình yêu của anh!”
Cả lớp đang học bài đều đồng loạt mà xoa xoa cánh tay, nhìn hai người tỏ vẻ khinh bỉ. Tiểu Ái mặc kệ mấy ánh mắt đó mà đặt xuất ăn sáng trước mặt Dương Thuần Vũ ngọt ngào nói. Tự nhiên bây giờ phải gọi cậu bằng anh thật không quen chút nào. Haiz..... chỉ vì một lần chơi ngu mà Tiểu Ái bắt buộc phải gọi Dương Thuần Vũ bằng anh.
Chuyện "cổ tích" này xảy ra vào một buổi tối. Dương Thuần Vũ ăn cơm với Uyển Nhi và Dương Nhất Hàm nghe hai người kể trước kia Nhất Hàm tán đổ Uyển Nhi bằng việc chơi game và đua xe. Lúc đó trong đầu cậu nảy ra ngay một ý tưởng, ăn xong cậu lên phòng lấy điện thoại ra gọi ngay cho Tiểu Ái. Rất nhanh cô đã bắt máy:
\[\- Nhổm sê ố, có chuyện gì sao?
\-Thái độ kiểu gì đấy? Ngày càng nhờn. Có vụ này khá thú vị muốn tham gia không?
\-Chuyện gì cơ?
\- Cậu biết chơi Liên Quân không? PK một ván nếu cậu thắng tôi đồng ý gọi cậu là chị, nếu tôi thắng từ bây giờ cậu phải gọi tôi là anh. Dám không?
\-Dám chứ sao không. Vào đi.!\]
Và thế là Dương Thuần Vũ đã tinh vi lợi dụng tính hiếu thắng của cô mà dẫn cô vào bẫy. Và đương nhiên lần đó Tiểu Ái thắng vì cô không ngờ rằng Dương Thuần Vũ lại chính là cao thủ đứng thứ nhất toàn sever.
Quay lại thực tại, Tiểu Ái sau khi cùng Dương Thuần Vũ rắc cẩu lương cho cả lớp xong thì ngồi vào chỗ làm bài tập. Tính đến hôm nay thì cũng là buổi học cuối cùng trong năm rồi. Hết hôm nay là được nghỉ tết cũng phải xa người eo rồi, vừa vui vừa buồn. Học cả một ngày hôm đó trong vui vẻ, cô giáo nào vào dạy cũng tươi cười cả tiết, dù lớp có phá hay quá đáng thế nào thì các cô cũng chỉ nhắc nhở vài câu rồi cho qua. Đúng là trước một kì nghỉ nào đó tâm trạng của ai cũng tốt cả. Kết thúc buổi học các ban cán sự lớp phải ở lại cùng tổ trực nhật dọn dẹp lớp. Đương nhiên trong đó không có Tiểu Ái rồi nhưng cô vẫn phải ở lại chờ chàng người eo của cô và cả đôi Lâm\-Manh vì cả hai đứa nó đều là nằm trong ban cán sự cả. Mặc cho mọi người đang cật lực làm việc, Tiểu Ái vẫn ngồi trên bàn mà đong đưa chân. Triệu Lệ Manh đang đảm đang quét lớp đi qua chỗ cô lườm một cái rồi nói:
“Mẹ không làm thì về đi. Ở đây khiêu khích nhau à?”
“No no no, mẹ tốt bụng ở lại đợi bố con và cả con nữa mà. Sao con nỡ lòng nào mà đuổi mẹ về. Lòng mẹ tan nát rồi con ơi!”
Tiểu Ái tay đặt lên ngực, mặt nhăn nhó giọng run run điệu bộ như đang bị ngược kinh lắm mà tổn thương. Triệu Lệ Manh giật giật khóe miệng rồi buông xuôi thở dài mà rời đi quét lớp tiếp. Đôi khi trong cuộc sống có một số mức độ điên ngoài tầm kiểm soát, chúng ta không thể cố gắng cứu vãn được nên từ bỏ. Quay đầu là bờ. Lần này là Dương Thuần Vũ đi qua kiểm tra xem lớp mọi người đã làm sạch sẽ chưa. Đến chỗ Tiểu Ái thấy cô vẫn ngồi ung dung mà đung đưa cái chân cậu tiến sát lại gần xoa đầu cô, đúng hơn là vò đầu rồi nói:
“Ơ.... không giúp gì mà cứ ngồi đây thế này á? Xuống xuống giúp đỡ một tay!”
“Có mặt em ở đây là một sự giúp đỡ lớn nhất của anh rồi!”
Tiểu Ái lắc đầu nguây nguẩy trả lời. Dương Thuần Vũ cưng chiều mà véo má cô một cái. Mọi người lúc này đều đồng loạt thở dài rồi tự giác lấy tay che mắt mình lại tránh để bị mù mắt chó vì cẩu lương sắp tới. Dương Thuần Vũ quay lưng đi kiểm tra tiếp, Tiểu Ái lúc này bỗng nhớ đến một cái video trên Tik Tok mà lấy đà một cái nhảy lên lưng Dương Thuần Vũ bắt cậu cõng. Đương nhiên Dương Thuần Vũ chỉ biết thuận theo rồi và thế là cậu cứ cõng cô vòng quanh lớp học mà kiểm tra, còn mọi người cứ nhìn hai người bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống đến nơi rồi. Ủa, muốn lao động bình thường thôi mà cũng không yên. Trương Hiên Nhiên lớp phó kỷ luật nhìn thấy cảnh này không chịu được nữa liền lên tiếng :
“Mọi người làm nhanh lên rồi còn về, chứ nhìn cảnh này một hồi nữa ra ngoài kia không biết đường mà về nữa đâu đấy. Quả này trưa nay khỏi ăn cơm.”
Đương nhiên cô nào dám bắt bẻ hai người kia, chỉ có thể ngậm ngùi cay đắng mà nói vậy thôi. Trách ai bây giờ chỉ trách cô không có người yêu. Trương Hiên Nhiên nói xong mọi người ôm bụng cười ầm. Cô bạn Lương Bích Cầm nhí nhảnh tiếp lời:
“Liệu lúc đi học lại chúng ta có nên viết một bài luận nêu rõ quan điểm: Yêu trong lớp là một tệ nạn cần loại bỏ! Không nhỉ? Có nên không hả Lớp Trưởng, Lớp phó học tập, Lệ Manh và tội đồ lớn nhất Thiên Ái? ”
“Vậy thì học sinh giỏi văn đây sẽ viết một bài luận phản bác lại ý kiến đó, có được không bạn học Lương Bích Cầm?”
Tiểu Ái vẫn trên lưng Dương Thuần Vũ mà bình thản nói. Mọi người lại được một phen cười ầm nữa. Sau một hồi cà khịa, châm chọc nhau thì cuối cùng cái lớp cũng được sạch sẽ. Chả hiểu sao, ngôi trường được mệnh danh là trường quý tộc. Học sinh ở đây toàn thiên kim tiểu thư và thiếu gia của các gia tộc có tiếng mà vẫn phải làm mấy cái việc vặt này. Tiểu Ái có thắc mắc và được mọi người giải thích rằng lúc đầu trường cũng không bắt làm đâu nhưng chính các phụ huynh đề nghị với lý do là cho chúng ta cọ xát với thực tế để rèn luyện tính tự lập và tránh sau này ra đời không biết làm gì. Các tâm ý của phụ huynh thật là cao cả. Khi ra về, mọi người tiếc nuối tạm biệt nhau, xe nhà Dương Thuần Vũ đến rồi nên Tiểu Ái chỉ biết ngậm ngùi nói lời tạm biệt với cậu. Thế là cô phải xa anh người eo tận một năm từ năm nay đến năm sau ư? Sad story:\(\(\(.
Về đến nhà, Tiểu Ái chạy ngay vào tủ lạnh xem có gì ngon mà ăn cho bớt đau lòng. Đang định lấy cái bánh Pudding ra ăn thì tay đã bị ai kéo mạnh đi mất cô chỉ kịp lấy chân đóng cái cửa tủ lạnh vào rồi đi theo lực đang kéo minh. Lên tầng vào phòng rồi Tiểu Ái mới được buông ra. Cô quay sang người đã kéo mình mà gào to:
“Hoắc Tử Trạch! Cái thằng chết bầm này, mày muốn ăn đòn hả hay gì? Kéo chị xềnh xệch từ dưới lên trên như kéo cái bao tải, lâu lâu nhờn đòn à?”
Hoắc Tử Trạch mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ biết ra hiệu im lặng cho Tiểu Ái và ám hiệu chỉ chỉ về phía sau lưng cho cô biết nhưng Tiểu Ái vẫn không hiểu hay để tâm mà cứ tiếp tục cái bài ca chửi huyền thoại của mình. Lúc này một âm thanh lạnh lẽo vọng lên tưg sau lưng Tiểu Ái khiến cô lạnh buốt cả sống lưng, tóc gáy thì dựng ngược hết cả lên.
“Tô Thiên Ái, cháu làm loạn đủ chưa?”
Tiếng nói này là của David chú hai cô mà. Tiểu Ái cắn môi, ánh mắt đầy sát khí lườm Hoắc Tử Trạch. Hoắc Tử Trạch mặt đầy oan ức nhún nhún vai ra vẻ vô tội. Ca này trốn đương nhiên không được rồi chỉ có thể can đảm mà đối diện. Tiểu Ái từ từ quay người lại, cô nặn ra một nụ cười mà ấp úng nói:
“Ch...chu....chú hai! Sao hôm nay chú có hứng thú mà đến nhà cháu chơi vậy?”
David ngồi vắt chân trên chiếc ghế xoay mà Hoắc Tử Trạch hay chơi game. Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng như thường khi nhưng vẫn khiến chị em Tiểu Ái run sợ. Anh nhàn nhạt lên tiếng:
“Tết năm nay chú sẽ ở tạm nhà cháu một thời gian.”
“Hả?”
Cả Tô Thiên Ái lẫn Hoắc Tử Trạch đều kinh ngạc mà đồng loạt kêu lên một tiếng. David khẽ nhíu mày, bộ dạng không mấy vui vẻ hỏi:
“Sao? Không hoan nghênh chú? Chỉ ở đây mấy ngày rồi cùng nhà hai đứa đi về thành phố S thăm ông bà nội mà cũng không cho?”
“Đi thành phố S thăm ông bà nội?”
Lại đồng thanh part 2. Tiểu Ái tâm trạng khẽ nặng nề. Năm nay nhà cô lại không đón tết ở đây mà là ở nhà tổ Hoắc gia ở thành phố S. Vậy là cô lại phải xa Dương Thuần Vũ tận một thành phố. David không giải thích nhiều nữa mà lạnh lùng chuyển chủ đề:
“Tiểu Ái, cháu hiểu rõ về Duệ Dung? ”
Tiểu Ái đang chìm đắm trong bi thương nhưng nghe David nói vậy liền tỉnh táo mà quay về thực tại luôn rồi. Đầu cô giờ đầy hắc tuyến, đưa tay ôm lấy chán bộ dạng đầy bất lực. Sao lại cái chủ đề này nữa vậy? Quả này chú hai cô định lấy cô Cẩn tiểu thư đó về làm vợ luôn? Tự nhiên muốn khóc quá. David vẫn kiên nhẫn chờ hồi đáp từ Tiểu Ái, nhìn dáng vẻ trước mắt cô chỉ có thể thuận theo mà trả lời chứ đắc tội lão tổ tông này chắc dù là máu mủ ruột thịt chắc cũng thăng.
“Cháu không hiểu rõ mấy nhưng bạn cháu chắc có, để cháu hỏi bọn họ xem!”
Tiểu Ái vừa dứt lời, David đứng dậy phủi phủi bộ comple mà bước ra ngoài . Trước khi rời đi anh còn để lại một câu nói nhắc nhở Tiểu Ái :
“Tối nay!”
David vừa rời khỏi, Hoắc Tử Trạch và Tiểu Ái mới dám thở mạnh. Đối diện với chú hai thật sự là như vượt ải vậy. Đương nhiên Tiểu Ái hiểu được ý của David rồi, ý anh là tối nay cô phải cho anh đáp án. Không chần chừ gì nữa, Tiểu Ái vội chạy lên phòng để bắt đầu hỏi thông tin. Lấy điện thoại ra, vào nhóm chat và bắt đầu nhiệm vụ:
\[Thiên Ái : Cầu cứu, mọi người có ai biết sơ yếu tất cả thông tin về Cẩn Duệ Dung không
“Chào buổi sáng tình yêu của em. Sắp sang năm mới rồi yêu thương người ta nhiều hơn nghe chưa?”
“Cảm ơn tình yêu của anh!”
Cả lớp đang học bài đều đồng loạt mà xoa xoa cánh tay, nhìn hai người tỏ vẻ khinh bỉ. Tiểu Ái mặc kệ mấy ánh mắt đó mà đặt xuất ăn sáng trước mặt Dương Thuần Vũ ngọt ngào nói. Tự nhiên bây giờ phải gọi cậu bằng anh thật không quen chút nào. Haiz..... chỉ vì một lần chơi ngu mà Tiểu Ái bắt buộc phải gọi Dương Thuần Vũ bằng anh.
Chuyện "cổ tích" này xảy ra vào một buổi tối. Dương Thuần Vũ ăn cơm với Uyển Nhi và Dương Nhất Hàm nghe hai người kể trước kia Nhất Hàm tán đổ Uyển Nhi bằng việc chơi game và đua xe. Lúc đó trong đầu cậu nảy ra ngay một ý tưởng, ăn xong cậu lên phòng lấy điện thoại ra gọi ngay cho Tiểu Ái. Rất nhanh cô đã bắt máy:
\[\- Nhổm sê ố, có chuyện gì sao?
\-Thái độ kiểu gì đấy? Ngày càng nhờn. Có vụ này khá thú vị muốn tham gia không?
\-Chuyện gì cơ?
\- Cậu biết chơi Liên Quân không? PK một ván nếu cậu thắng tôi đồng ý gọi cậu là chị, nếu tôi thắng từ bây giờ cậu phải gọi tôi là anh. Dám không?
\-Dám chứ sao không. Vào đi.!\]
Và thế là Dương Thuần Vũ đã tinh vi lợi dụng tính hiếu thắng của cô mà dẫn cô vào bẫy. Và đương nhiên lần đó Tiểu Ái thắng vì cô không ngờ rằng Dương Thuần Vũ lại chính là cao thủ đứng thứ nhất toàn sever.
Quay lại thực tại, Tiểu Ái sau khi cùng Dương Thuần Vũ rắc cẩu lương cho cả lớp xong thì ngồi vào chỗ làm bài tập. Tính đến hôm nay thì cũng là buổi học cuối cùng trong năm rồi. Hết hôm nay là được nghỉ tết cũng phải xa người eo rồi, vừa vui vừa buồn. Học cả một ngày hôm đó trong vui vẻ, cô giáo nào vào dạy cũng tươi cười cả tiết, dù lớp có phá hay quá đáng thế nào thì các cô cũng chỉ nhắc nhở vài câu rồi cho qua. Đúng là trước một kì nghỉ nào đó tâm trạng của ai cũng tốt cả. Kết thúc buổi học các ban cán sự lớp phải ở lại cùng tổ trực nhật dọn dẹp lớp. Đương nhiên trong đó không có Tiểu Ái rồi nhưng cô vẫn phải ở lại chờ chàng người eo của cô và cả đôi Lâm\-Manh vì cả hai đứa nó đều là nằm trong ban cán sự cả. Mặc cho mọi người đang cật lực làm việc, Tiểu Ái vẫn ngồi trên bàn mà đong đưa chân. Triệu Lệ Manh đang đảm đang quét lớp đi qua chỗ cô lườm một cái rồi nói:
“Mẹ không làm thì về đi. Ở đây khiêu khích nhau à?”
“No no no, mẹ tốt bụng ở lại đợi bố con và cả con nữa mà. Sao con nỡ lòng nào mà đuổi mẹ về. Lòng mẹ tan nát rồi con ơi!”
Tiểu Ái tay đặt lên ngực, mặt nhăn nhó giọng run run điệu bộ như đang bị ngược kinh lắm mà tổn thương. Triệu Lệ Manh giật giật khóe miệng rồi buông xuôi thở dài mà rời đi quét lớp tiếp. Đôi khi trong cuộc sống có một số mức độ điên ngoài tầm kiểm soát, chúng ta không thể cố gắng cứu vãn được nên từ bỏ. Quay đầu là bờ. Lần này là Dương Thuần Vũ đi qua kiểm tra xem lớp mọi người đã làm sạch sẽ chưa. Đến chỗ Tiểu Ái thấy cô vẫn ngồi ung dung mà đung đưa cái chân cậu tiến sát lại gần xoa đầu cô, đúng hơn là vò đầu rồi nói:
“Ơ.... không giúp gì mà cứ ngồi đây thế này á? Xuống xuống giúp đỡ một tay!”
“Có mặt em ở đây là một sự giúp đỡ lớn nhất của anh rồi!”
Tiểu Ái lắc đầu nguây nguẩy trả lời. Dương Thuần Vũ cưng chiều mà véo má cô một cái. Mọi người lúc này đều đồng loạt thở dài rồi tự giác lấy tay che mắt mình lại tránh để bị mù mắt chó vì cẩu lương sắp tới. Dương Thuần Vũ quay lưng đi kiểm tra tiếp, Tiểu Ái lúc này bỗng nhớ đến một cái video trên Tik Tok mà lấy đà một cái nhảy lên lưng Dương Thuần Vũ bắt cậu cõng. Đương nhiên Dương Thuần Vũ chỉ biết thuận theo rồi và thế là cậu cứ cõng cô vòng quanh lớp học mà kiểm tra, còn mọi người cứ nhìn hai người bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống đến nơi rồi. Ủa, muốn lao động bình thường thôi mà cũng không yên. Trương Hiên Nhiên lớp phó kỷ luật nhìn thấy cảnh này không chịu được nữa liền lên tiếng :
“Mọi người làm nhanh lên rồi còn về, chứ nhìn cảnh này một hồi nữa ra ngoài kia không biết đường mà về nữa đâu đấy. Quả này trưa nay khỏi ăn cơm.”
Đương nhiên cô nào dám bắt bẻ hai người kia, chỉ có thể ngậm ngùi cay đắng mà nói vậy thôi. Trách ai bây giờ chỉ trách cô không có người yêu. Trương Hiên Nhiên nói xong mọi người ôm bụng cười ầm. Cô bạn Lương Bích Cầm nhí nhảnh tiếp lời:
“Liệu lúc đi học lại chúng ta có nên viết một bài luận nêu rõ quan điểm: Yêu trong lớp là một tệ nạn cần loại bỏ! Không nhỉ? Có nên không hả Lớp Trưởng, Lớp phó học tập, Lệ Manh và tội đồ lớn nhất Thiên Ái? ”
“Vậy thì học sinh giỏi văn đây sẽ viết một bài luận phản bác lại ý kiến đó, có được không bạn học Lương Bích Cầm?”
Tiểu Ái vẫn trên lưng Dương Thuần Vũ mà bình thản nói. Mọi người lại được một phen cười ầm nữa. Sau một hồi cà khịa, châm chọc nhau thì cuối cùng cái lớp cũng được sạch sẽ. Chả hiểu sao, ngôi trường được mệnh danh là trường quý tộc. Học sinh ở đây toàn thiên kim tiểu thư và thiếu gia của các gia tộc có tiếng mà vẫn phải làm mấy cái việc vặt này. Tiểu Ái có thắc mắc và được mọi người giải thích rằng lúc đầu trường cũng không bắt làm đâu nhưng chính các phụ huynh đề nghị với lý do là cho chúng ta cọ xát với thực tế để rèn luyện tính tự lập và tránh sau này ra đời không biết làm gì. Các tâm ý của phụ huynh thật là cao cả. Khi ra về, mọi người tiếc nuối tạm biệt nhau, xe nhà Dương Thuần Vũ đến rồi nên Tiểu Ái chỉ biết ngậm ngùi nói lời tạm biệt với cậu. Thế là cô phải xa anh người eo tận một năm từ năm nay đến năm sau ư? Sad story:\(\(\(.
Về đến nhà, Tiểu Ái chạy ngay vào tủ lạnh xem có gì ngon mà ăn cho bớt đau lòng. Đang định lấy cái bánh Pudding ra ăn thì tay đã bị ai kéo mạnh đi mất cô chỉ kịp lấy chân đóng cái cửa tủ lạnh vào rồi đi theo lực đang kéo minh. Lên tầng vào phòng rồi Tiểu Ái mới được buông ra. Cô quay sang người đã kéo mình mà gào to:
“Hoắc Tử Trạch! Cái thằng chết bầm này, mày muốn ăn đòn hả hay gì? Kéo chị xềnh xệch từ dưới lên trên như kéo cái bao tải, lâu lâu nhờn đòn à?”
Hoắc Tử Trạch mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ biết ra hiệu im lặng cho Tiểu Ái và ám hiệu chỉ chỉ về phía sau lưng cho cô biết nhưng Tiểu Ái vẫn không hiểu hay để tâm mà cứ tiếp tục cái bài ca chửi huyền thoại của mình. Lúc này một âm thanh lạnh lẽo vọng lên tưg sau lưng Tiểu Ái khiến cô lạnh buốt cả sống lưng, tóc gáy thì dựng ngược hết cả lên.
“Tô Thiên Ái, cháu làm loạn đủ chưa?”
Tiếng nói này là của David chú hai cô mà. Tiểu Ái cắn môi, ánh mắt đầy sát khí lườm Hoắc Tử Trạch. Hoắc Tử Trạch mặt đầy oan ức nhún nhún vai ra vẻ vô tội. Ca này trốn đương nhiên không được rồi chỉ có thể can đảm mà đối diện. Tiểu Ái từ từ quay người lại, cô nặn ra một nụ cười mà ấp úng nói:
“Ch...chu....chú hai! Sao hôm nay chú có hứng thú mà đến nhà cháu chơi vậy?”
David ngồi vắt chân trên chiếc ghế xoay mà Hoắc Tử Trạch hay chơi game. Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng như thường khi nhưng vẫn khiến chị em Tiểu Ái run sợ. Anh nhàn nhạt lên tiếng:
“Tết năm nay chú sẽ ở tạm nhà cháu một thời gian.”
“Hả?”
Cả Tô Thiên Ái lẫn Hoắc Tử Trạch đều kinh ngạc mà đồng loạt kêu lên một tiếng. David khẽ nhíu mày, bộ dạng không mấy vui vẻ hỏi:
“Sao? Không hoan nghênh chú? Chỉ ở đây mấy ngày rồi cùng nhà hai đứa đi về thành phố S thăm ông bà nội mà cũng không cho?”
“Đi thành phố S thăm ông bà nội?”
Lại đồng thanh part 2. Tiểu Ái tâm trạng khẽ nặng nề. Năm nay nhà cô lại không đón tết ở đây mà là ở nhà tổ Hoắc gia ở thành phố S. Vậy là cô lại phải xa Dương Thuần Vũ tận một thành phố. David không giải thích nhiều nữa mà lạnh lùng chuyển chủ đề:
“Tiểu Ái, cháu hiểu rõ về Duệ Dung? ”
Tiểu Ái đang chìm đắm trong bi thương nhưng nghe David nói vậy liền tỉnh táo mà quay về thực tại luôn rồi. Đầu cô giờ đầy hắc tuyến, đưa tay ôm lấy chán bộ dạng đầy bất lực. Sao lại cái chủ đề này nữa vậy? Quả này chú hai cô định lấy cô Cẩn tiểu thư đó về làm vợ luôn? Tự nhiên muốn khóc quá. David vẫn kiên nhẫn chờ hồi đáp từ Tiểu Ái, nhìn dáng vẻ trước mắt cô chỉ có thể thuận theo mà trả lời chứ đắc tội lão tổ tông này chắc dù là máu mủ ruột thịt chắc cũng thăng.
“Cháu không hiểu rõ mấy nhưng bạn cháu chắc có, để cháu hỏi bọn họ xem!”
Tiểu Ái vừa dứt lời, David đứng dậy phủi phủi bộ comple mà bước ra ngoài . Trước khi rời đi anh còn để lại một câu nói nhắc nhở Tiểu Ái :
“Tối nay!”
David vừa rời khỏi, Hoắc Tử Trạch và Tiểu Ái mới dám thở mạnh. Đối diện với chú hai thật sự là như vượt ải vậy. Đương nhiên Tiểu Ái hiểu được ý của David rồi, ý anh là tối nay cô phải cho anh đáp án. Không chần chừ gì nữa, Tiểu Ái vội chạy lên phòng để bắt đầu hỏi thông tin. Lấy điện thoại ra, vào nhóm chat và bắt đầu nhiệm vụ:
\[Thiên Ái : Cầu cứu, mọi người có ai biết sơ yếu tất cả thông tin về Cẩn Duệ Dung không
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.