Chương 71: Ngọt ngào lên men❤
Đào Thùy Dương
04/01/2021
Dưới cái nắng hè oi bức, trên khắp tán lá cây những chú ve sầu kêu râm ran bài ca mùa hè. Cái nắng oi ả đã khiến người người nhà nhà đều cảm thấy vô cùng khó chịu khi đi ra ngoài đường. Đã hơn sáu tháng trôi qua từ lúc đám cưới Cẩn Duệ Dung diễn ra đến giờ. Trong hơn sáu tháng này Dương Thuần Vũ và Tiểu Ái dốc toàn lực vào việc học để có được bằng tốt nghiệp cấp ba và thi đại học nữa. Hôm nay là ngày quay kỉ yếu và diễn ra lễ tốt nghiệp, ai ai cũng vô cùng xinh đẹp và đẹp trai trong bộ trang phục cử nhân. Trên tay cầm tấm bằng tốt nghiệp đứng cạnh những người luôn đồng hành và gắn bó bên nhau suốt ba năm thanh xuân, ở lại với thầy cô người cha, người mẹ thứ hai dìu dắt từng ngày. Ba năm thanh xuân, nói không dài nhưng cũng chẳng ngắn, ba năm gắn bó với bao kỉ niệm mà chả thế xóa nhòa.
Đứng trước ống kính, trên môi ai cũng hiện lên nụ cười rạng rỡ. Nói với nhau những lời cuối trước khi xa nhau đi tìm cho mình con đường và sự nghiệp riêng. Cô giáo mắt cũng đã ngấn lệ, cô chủ nhiệm ba năm. Ngắm nhìn từng người trưởng thành, nên giờ đây cô chỉ biết ôm từng người học trò của mình căn dặn. Thả tung những chiếc mũ cử nhân lên trời, mang đi bao hoài niệm, hy vọng về một tương lai sáng lạng, đồng nghĩa với việc ba năm thanh xuân đẹp nhất của tuổi trẻ mỗi người đã kết thúc thật rồi. Thanh xuân chính là giai điệu đẹp đẽ nhất , đẹp đến nỗi không thể chơi được lần thứ hai trong đời!
Đã có rất nhiều bạn tận dụng cơ hội cuối cùng này để đi tỏ tình, nói ra tâm ý bao lâu này trong lòng. Có bạn thành công nhưng cũng có bạn thất bại. Tiểu Ái xinh đẹp đan tay thật chặt với Dương Thuần Vũ, đầu tựa vào vai cậu. Hai người ngồi dưới gốc cây hạnh phi sà ngắm nhìn mọi người trước mắt. Tiểu Ái chỉ vào một bạn nữ sinh gần đó vừa bị tỏ tình thất bại xong đang khóc thút thít nói:
“Khổ thân Lâm Phương, Trịnh Vĩ có cần nhẫn tâm vậy không?”
“Không! Trịnh Vĩ làm như vậy mới đúng. Không thích không nên gieo tư tưởng hoài niệm cho người ta làm gì. Đôi khi dứt khoát một lần lại là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai. Tốt cho Lâm Phương và là sự giải thoát cho Trịnh Vĩ. Tỏ tình bạn học có người được có người không. Yêu nhau được là một chuyện nhưng có lâu dài hay không là một chuyện khác, đơn giản đó chính là thanh xuân.”
Dương Thuần Vũ cúi đầu xuống nhìn Tiểu Ái mà ôn nhu giải thích. Tiểu Ái nghe Dương Thuần Vũ nói mà hơi bĩu môi rồi cười cười đáp lại:
“Hôm nay anh triết lí nhờ? Thế anh với em có lâu dài được không đây? Vốn dĩ tình cảm chúng ta chỉ là tình cảm thanh xuân!”
“Em không nghe câu người ở bên bạn lúc 17 tuổi là người sẽ đi cùng bạn đến cuối đời à? Vừa hay anh ở bên em là từ lúc em 16, 17 tuổi và sang tận 18, 19 tuổi. Em nói xem có lâu dài được không hửm?”
“Anh có chắc anh là khoa tự nhiên không đấy?”
Tiểu Ái mặt đen lại, đầu đầy hắc tuyến. Rồi rốt cuộc ai hồi trước hay nói với cô rằng không văn vẻ được. Hơ, nghĩ lại mới thấy đó chính là biểu hiện của sự lươn lẹo mà. Dương Thuần Vũ nhìn bộ dạng tức giận có chút đáng yêu này của Tiểu Ái mà anh không nhịn được cúi xuống hôn cô một cái rồi dửng dưng nói:
“Chỉ trách người yêu của em quá perfect! ”
“...” Tiểu Ái lựa chọn quyền im lặng. Đối tượng này cô từ chối muốn hiểu. Đã lươn lẹo, lưu manh, vô sỉ giờ lại còn bonus thêm tự luyến nữa. Vâng anh người eo nhà cô quả perfect.
\*\*\*
Sau kì thi đại học vất vả với ngày đêm ôn luyện vất vả gần như bán mạng trên bàn học thì giờ đây Tiểu Ái, Dương Thuần Vũ và mọi người đều đã được hưởng thành quả chính đáng cho sự nỗ lực của mình bỏ ra. Tiểu Ái quyết định theo học tại trường Văn hóa xã hội và nhân văn ngành tâm lý tội phạm. Dương Thuần Vũ đỗ và làm thủ khoa luôn tại Học viện cảnh sát. Còn Triệu Lệ Manh xuất sắc đỗ vào trường Học viện ngoại giao. Vì lúc trước ở tại biệt thự của bố mẹ nằm ở gần ngoại thành nên bây giờ lên đại học phải mua một căn hộ chung cư tại trung tâm thành phố để thuận tiện cho việc đi học. Và cả hai nhà đều đồng lòng chấp thuận cho Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ ở chung với nhau.
Bước vào cánh cổng đại học, trải nghiệm việc học có như không. Lên đại học đa phần đều là việc tự học chứ không có được các cô giáo quản thúc hàng ngày bảo học đi như cấp 2, cấp 3. Bạn chỉ cần học sao để qua môn là ổn hết. Cuộc sống đều bình dị trôi qua trong căn nhà nhỏ của Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ. Đi học xong là được anh đón về. Hôm nay cũng như thường lệ vẫn khung giờ đó, Tiểu Ái bước ra cổng trường đã thấy hình bóng quen thuộc của Dương Thuần Vũ đứng đợi đó rồi. Cô vui vẻ bước tới rồi cả hai cùng về nhà.
Căn nhà của hai người bọn họ không tính là to nhưng cũng chả hề nhỏ. Nội thất đều tiện nghi mà do chính tay anh và cô thiết kế nên không gian ấm cúng vô cùng. Cùng nhau ăn xong bữa tối, rồi cùng xem bộ phim truyền hình phát sóng đang rất hot hiện nay. Cuộc sống của hai người cứ bình dị như đôi vợ chồng mới cưới vậy. Lúc này, Dương Thuần Vũ đang chơi game. Hình như đồng đội của anh chơi rất kém nên vừa chơi anh vừa to tiếng, có lúc chửi bậy. Tiểu Ái đang gối đầu lên đùi anh xem phim, thấy anh như vậy cô cũng bị ảnh hưởng theo. Tiểu Ái nảy ra một ý tưởng trong đầu, cô ngồi dậy tiến sát tới phía Dương Thuần Vũ đúng lúc này anh ra skill chuẩn bị giết được đối phương rồi thì cô lại hôn anh. Dương Thuần Vũ đơ mất vài giây vì hành động này, lúc nãy Tiểu Ái hồi hộp quá nên hôn trượt mất nên chỉ tính là thơm mép môi. Hậu quả của việc đơ vài giây đó chính là Dương Thuần Vũ thua game luôn. Tiểu Ái đen mặt, đang tính giải tỏa tâm trạng cho người yêu sao bây giờ lại là gây ra đại họa rồi. Thể nào cũng bị anh quát cho mà xem, cô theo bản năng tránh nguy hiểm mà tự giác lùi lùi người về phía sau rối rít nói:
“Em xin lỗi. Em thấy tâm trạng anh chơi game không được tốt, nên mới.... mới muốn giúp anh giải tỏa chút ít. Em thật sự không cố ý đâu, thật sự không cố ý làm anh thua đâu. Thật đấy!”
Tiểu Ái mếu máo giải thích, Dương Thuần Vũ lúc này hoàn hồn rồi mới nhận ra là mình thua game. Anh đỡ trán, thật sự anh cũng muốn kết thúc cái ván này lắm rồi đánh với một lũ ngu thì chỉ rước bực vào người. Nhưng lúc nãy.... Cô nhóc này của anh ngày càng không biết rằng hành động đấy của mình có thể gây nguy hiểm sao. Lại thấy bộ dạng tủi thân tội lỗi, sợ hãi nép người vào góc sofa, giương đôi mắt long lanh nhìn anh mà Dương Thuần Vũ thở dài. Anh tiến gần tới chỗ cô, một lực mạnh kéo Tiểu Ái vào lòng rồi chỉ chỉ tay lên môi nói:
“Hôn lại đi, lúc nãy hôn chưa trúng!”
“Anh không tức giận sao?”
Tiểu Ái mừng rỡ mà dè chừng hỏi lại. Tia cười trong ánh mắt của Dương Thuần Vũ ngày càng đậm. Sao người yêu anh lại ngốc thế này chứ, ngốc đến đáng yêu. Dương Thuần Vũ cố nén cười mà đáp lại:
“Hừ, hôn anh đi rồi anh tha cho. Còn không....”
Chưa dứt câu Tiểu Ái đã hôn liên hoàn Dương Thuần Vũ rồi. Được cô hôn như thế Dương Thuần Vũ tâm tình tốt đến mức bật cười thành tiếng. Bộ dạng hơi ngốc nghếch này của cô thật khiến người ta phải muốn phạm tội mà. Dương Thuần Vũ mạnh mẽ đẩn Tiểu Ái nằm xuống sofa mà cúi xuống nồng nhiệt hôn. Nụ hôn vô cùng nóng bỏng, thân dưới của anh bắt đầu có phản ứng. Nhận thấy sự nguy hiểm, Tiểu Ái hơi sợ hãi mà đẩn người Dương Thuần Vũ ra:
“Ưm.... Vũ! Anh bình tĩnh lại đi!”
Dương Thuần Vũ không dừng lại còn mãnh liệt hôn cô hơn. Đầu Tiểu Ái ong ong, chẳng lẽ hôm nay cô rơi phải miệng sói sao? Môi lưỡi dây dưa một hồi, đến khi Tiểu Ái hết dưỡng khí Dương Thuần Vũ mới buông tha. Anh hôn xong không nói gì đứng thẳng người dậy đi vào phòng tắm. Nghe tiếng xả nước trong nhà tắm mà Tiểu Ái khẽ thở phào. May cô vẫn còn may mắn, bằng không đã bị ăn sạch sẽ rồi.
Màn đêm buông xuống, Dương Thuần Vũ bước từ trong phòng tắm đi ra. Tiểu Ái đang nằm trên giường đọc truyện thấy anh theo bản năng mà lùi người lại phía sau. Sắc mặt của Dương Thuần Vũ thâm trầm xuống, anh hắng giọng :
“Anh không làm gì em đâu, đừng sợ. Anh hứa là không làm gì sẽ không làm gì!”
Tiểu Ái nghe vậy mới an tâm nằm về chỗ, anh nằm xuống ôm cô vào lòng. Tiểu Ái biết anh nói được làm được nên cũng khá là yên tâm. Cô nằm trong lồng ngực rắn chắc của anh khẽ lên tiếng hỏi nhỏ:
“Anh tính không ăn kem trước cổng thật à?”
Nói thật khi ở chung hai người ngủ chung suốt nhưng anh chưa lần nào vượt quá quá giới hạn. Nhiều lần suýt bị ăn rồi thì cũng là do anh cố áp chế xuống. Hôm trước cô có đọc một cuốn truyện, cô bác sĩ trong truyện có khuyên nữ chính là không nên để nam chính nhịn quá lâu, không tốt cho sức khỏe. Thực sự nếu anh muốn thì cô cũng bằng lòng mà áp chế sự sợ hãi xuống thôi. Hơi thở của Dương Thuần Vũ bỗng trở nên hơi nặng nề, anh xiết chặt vòng tay đang ôm cô mà nói:
“Em đang cố tình khiêu khích anh đấy à? Anh lo cho em, sợ em không có cảm giác an toàn, sợ em hoảng sợ mà đâm ra bài xích, cho nên tới giờ vẫn chưa dám động vào em. Nhưng em thì sao? Hết năm lần bảy lượt cố tình khiêu khích anh, chưa biết cảm giác đùa với lửa bỏng tay là như nào đúng không? Hừ, đợi kết hôn rồi xem anh xử lí em như thế nào. Còn bây giờ đi ngủ đi, đương nhiên nếu em có nhu cầu thì anh nguyện hy sinh tấm thân xử nữ này cho em thỏa mãn!”
“...” Lại lên cơn vô sỉ rồi đấy. Tiểu Ái lại quyết định chọn quyền im lặng. Phải ngủ sớm để ngày mai đi học nữa và tránh bị tình trạng bị ăn sạch sẽ.
\*\*\*
Mọi người đọc đi nhé rồi like cho tui và comment nữa. Bảo yêu tui, muốn đọc truyện mà lúc đăng truyện chả thấy ai có tăm hơi gì cả. Đấy là yêu tui à, hóng truyện à, đó á là...là ghét tui rồi
Đứng trước ống kính, trên môi ai cũng hiện lên nụ cười rạng rỡ. Nói với nhau những lời cuối trước khi xa nhau đi tìm cho mình con đường và sự nghiệp riêng. Cô giáo mắt cũng đã ngấn lệ, cô chủ nhiệm ba năm. Ngắm nhìn từng người trưởng thành, nên giờ đây cô chỉ biết ôm từng người học trò của mình căn dặn. Thả tung những chiếc mũ cử nhân lên trời, mang đi bao hoài niệm, hy vọng về một tương lai sáng lạng, đồng nghĩa với việc ba năm thanh xuân đẹp nhất của tuổi trẻ mỗi người đã kết thúc thật rồi. Thanh xuân chính là giai điệu đẹp đẽ nhất , đẹp đến nỗi không thể chơi được lần thứ hai trong đời!
Đã có rất nhiều bạn tận dụng cơ hội cuối cùng này để đi tỏ tình, nói ra tâm ý bao lâu này trong lòng. Có bạn thành công nhưng cũng có bạn thất bại. Tiểu Ái xinh đẹp đan tay thật chặt với Dương Thuần Vũ, đầu tựa vào vai cậu. Hai người ngồi dưới gốc cây hạnh phi sà ngắm nhìn mọi người trước mắt. Tiểu Ái chỉ vào một bạn nữ sinh gần đó vừa bị tỏ tình thất bại xong đang khóc thút thít nói:
“Khổ thân Lâm Phương, Trịnh Vĩ có cần nhẫn tâm vậy không?”
“Không! Trịnh Vĩ làm như vậy mới đúng. Không thích không nên gieo tư tưởng hoài niệm cho người ta làm gì. Đôi khi dứt khoát một lần lại là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai. Tốt cho Lâm Phương và là sự giải thoát cho Trịnh Vĩ. Tỏ tình bạn học có người được có người không. Yêu nhau được là một chuyện nhưng có lâu dài hay không là một chuyện khác, đơn giản đó chính là thanh xuân.”
Dương Thuần Vũ cúi đầu xuống nhìn Tiểu Ái mà ôn nhu giải thích. Tiểu Ái nghe Dương Thuần Vũ nói mà hơi bĩu môi rồi cười cười đáp lại:
“Hôm nay anh triết lí nhờ? Thế anh với em có lâu dài được không đây? Vốn dĩ tình cảm chúng ta chỉ là tình cảm thanh xuân!”
“Em không nghe câu người ở bên bạn lúc 17 tuổi là người sẽ đi cùng bạn đến cuối đời à? Vừa hay anh ở bên em là từ lúc em 16, 17 tuổi và sang tận 18, 19 tuổi. Em nói xem có lâu dài được không hửm?”
“Anh có chắc anh là khoa tự nhiên không đấy?”
Tiểu Ái mặt đen lại, đầu đầy hắc tuyến. Rồi rốt cuộc ai hồi trước hay nói với cô rằng không văn vẻ được. Hơ, nghĩ lại mới thấy đó chính là biểu hiện của sự lươn lẹo mà. Dương Thuần Vũ nhìn bộ dạng tức giận có chút đáng yêu này của Tiểu Ái mà anh không nhịn được cúi xuống hôn cô một cái rồi dửng dưng nói:
“Chỉ trách người yêu của em quá perfect! ”
“...” Tiểu Ái lựa chọn quyền im lặng. Đối tượng này cô từ chối muốn hiểu. Đã lươn lẹo, lưu manh, vô sỉ giờ lại còn bonus thêm tự luyến nữa. Vâng anh người eo nhà cô quả perfect.
\*\*\*
Sau kì thi đại học vất vả với ngày đêm ôn luyện vất vả gần như bán mạng trên bàn học thì giờ đây Tiểu Ái, Dương Thuần Vũ và mọi người đều đã được hưởng thành quả chính đáng cho sự nỗ lực của mình bỏ ra. Tiểu Ái quyết định theo học tại trường Văn hóa xã hội và nhân văn ngành tâm lý tội phạm. Dương Thuần Vũ đỗ và làm thủ khoa luôn tại Học viện cảnh sát. Còn Triệu Lệ Manh xuất sắc đỗ vào trường Học viện ngoại giao. Vì lúc trước ở tại biệt thự của bố mẹ nằm ở gần ngoại thành nên bây giờ lên đại học phải mua một căn hộ chung cư tại trung tâm thành phố để thuận tiện cho việc đi học. Và cả hai nhà đều đồng lòng chấp thuận cho Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ ở chung với nhau.
Bước vào cánh cổng đại học, trải nghiệm việc học có như không. Lên đại học đa phần đều là việc tự học chứ không có được các cô giáo quản thúc hàng ngày bảo học đi như cấp 2, cấp 3. Bạn chỉ cần học sao để qua môn là ổn hết. Cuộc sống đều bình dị trôi qua trong căn nhà nhỏ của Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ. Đi học xong là được anh đón về. Hôm nay cũng như thường lệ vẫn khung giờ đó, Tiểu Ái bước ra cổng trường đã thấy hình bóng quen thuộc của Dương Thuần Vũ đứng đợi đó rồi. Cô vui vẻ bước tới rồi cả hai cùng về nhà.
Căn nhà của hai người bọn họ không tính là to nhưng cũng chả hề nhỏ. Nội thất đều tiện nghi mà do chính tay anh và cô thiết kế nên không gian ấm cúng vô cùng. Cùng nhau ăn xong bữa tối, rồi cùng xem bộ phim truyền hình phát sóng đang rất hot hiện nay. Cuộc sống của hai người cứ bình dị như đôi vợ chồng mới cưới vậy. Lúc này, Dương Thuần Vũ đang chơi game. Hình như đồng đội của anh chơi rất kém nên vừa chơi anh vừa to tiếng, có lúc chửi bậy. Tiểu Ái đang gối đầu lên đùi anh xem phim, thấy anh như vậy cô cũng bị ảnh hưởng theo. Tiểu Ái nảy ra một ý tưởng trong đầu, cô ngồi dậy tiến sát tới phía Dương Thuần Vũ đúng lúc này anh ra skill chuẩn bị giết được đối phương rồi thì cô lại hôn anh. Dương Thuần Vũ đơ mất vài giây vì hành động này, lúc nãy Tiểu Ái hồi hộp quá nên hôn trượt mất nên chỉ tính là thơm mép môi. Hậu quả của việc đơ vài giây đó chính là Dương Thuần Vũ thua game luôn. Tiểu Ái đen mặt, đang tính giải tỏa tâm trạng cho người yêu sao bây giờ lại là gây ra đại họa rồi. Thể nào cũng bị anh quát cho mà xem, cô theo bản năng tránh nguy hiểm mà tự giác lùi lùi người về phía sau rối rít nói:
“Em xin lỗi. Em thấy tâm trạng anh chơi game không được tốt, nên mới.... mới muốn giúp anh giải tỏa chút ít. Em thật sự không cố ý đâu, thật sự không cố ý làm anh thua đâu. Thật đấy!”
Tiểu Ái mếu máo giải thích, Dương Thuần Vũ lúc này hoàn hồn rồi mới nhận ra là mình thua game. Anh đỡ trán, thật sự anh cũng muốn kết thúc cái ván này lắm rồi đánh với một lũ ngu thì chỉ rước bực vào người. Nhưng lúc nãy.... Cô nhóc này của anh ngày càng không biết rằng hành động đấy của mình có thể gây nguy hiểm sao. Lại thấy bộ dạng tủi thân tội lỗi, sợ hãi nép người vào góc sofa, giương đôi mắt long lanh nhìn anh mà Dương Thuần Vũ thở dài. Anh tiến gần tới chỗ cô, một lực mạnh kéo Tiểu Ái vào lòng rồi chỉ chỉ tay lên môi nói:
“Hôn lại đi, lúc nãy hôn chưa trúng!”
“Anh không tức giận sao?”
Tiểu Ái mừng rỡ mà dè chừng hỏi lại. Tia cười trong ánh mắt của Dương Thuần Vũ ngày càng đậm. Sao người yêu anh lại ngốc thế này chứ, ngốc đến đáng yêu. Dương Thuần Vũ cố nén cười mà đáp lại:
“Hừ, hôn anh đi rồi anh tha cho. Còn không....”
Chưa dứt câu Tiểu Ái đã hôn liên hoàn Dương Thuần Vũ rồi. Được cô hôn như thế Dương Thuần Vũ tâm tình tốt đến mức bật cười thành tiếng. Bộ dạng hơi ngốc nghếch này của cô thật khiến người ta phải muốn phạm tội mà. Dương Thuần Vũ mạnh mẽ đẩn Tiểu Ái nằm xuống sofa mà cúi xuống nồng nhiệt hôn. Nụ hôn vô cùng nóng bỏng, thân dưới của anh bắt đầu có phản ứng. Nhận thấy sự nguy hiểm, Tiểu Ái hơi sợ hãi mà đẩn người Dương Thuần Vũ ra:
“Ưm.... Vũ! Anh bình tĩnh lại đi!”
Dương Thuần Vũ không dừng lại còn mãnh liệt hôn cô hơn. Đầu Tiểu Ái ong ong, chẳng lẽ hôm nay cô rơi phải miệng sói sao? Môi lưỡi dây dưa một hồi, đến khi Tiểu Ái hết dưỡng khí Dương Thuần Vũ mới buông tha. Anh hôn xong không nói gì đứng thẳng người dậy đi vào phòng tắm. Nghe tiếng xả nước trong nhà tắm mà Tiểu Ái khẽ thở phào. May cô vẫn còn may mắn, bằng không đã bị ăn sạch sẽ rồi.
Màn đêm buông xuống, Dương Thuần Vũ bước từ trong phòng tắm đi ra. Tiểu Ái đang nằm trên giường đọc truyện thấy anh theo bản năng mà lùi người lại phía sau. Sắc mặt của Dương Thuần Vũ thâm trầm xuống, anh hắng giọng :
“Anh không làm gì em đâu, đừng sợ. Anh hứa là không làm gì sẽ không làm gì!”
Tiểu Ái nghe vậy mới an tâm nằm về chỗ, anh nằm xuống ôm cô vào lòng. Tiểu Ái biết anh nói được làm được nên cũng khá là yên tâm. Cô nằm trong lồng ngực rắn chắc của anh khẽ lên tiếng hỏi nhỏ:
“Anh tính không ăn kem trước cổng thật à?”
Nói thật khi ở chung hai người ngủ chung suốt nhưng anh chưa lần nào vượt quá quá giới hạn. Nhiều lần suýt bị ăn rồi thì cũng là do anh cố áp chế xuống. Hôm trước cô có đọc một cuốn truyện, cô bác sĩ trong truyện có khuyên nữ chính là không nên để nam chính nhịn quá lâu, không tốt cho sức khỏe. Thực sự nếu anh muốn thì cô cũng bằng lòng mà áp chế sự sợ hãi xuống thôi. Hơi thở của Dương Thuần Vũ bỗng trở nên hơi nặng nề, anh xiết chặt vòng tay đang ôm cô mà nói:
“Em đang cố tình khiêu khích anh đấy à? Anh lo cho em, sợ em không có cảm giác an toàn, sợ em hoảng sợ mà đâm ra bài xích, cho nên tới giờ vẫn chưa dám động vào em. Nhưng em thì sao? Hết năm lần bảy lượt cố tình khiêu khích anh, chưa biết cảm giác đùa với lửa bỏng tay là như nào đúng không? Hừ, đợi kết hôn rồi xem anh xử lí em như thế nào. Còn bây giờ đi ngủ đi, đương nhiên nếu em có nhu cầu thì anh nguyện hy sinh tấm thân xử nữ này cho em thỏa mãn!”
“...” Lại lên cơn vô sỉ rồi đấy. Tiểu Ái lại quyết định chọn quyền im lặng. Phải ngủ sớm để ngày mai đi học nữa và tránh bị tình trạng bị ăn sạch sẽ.
\*\*\*
Mọi người đọc đi nhé rồi like cho tui và comment nữa. Bảo yêu tui, muốn đọc truyện mà lúc đăng truyện chả thấy ai có tăm hơi gì cả. Đấy là yêu tui à, hóng truyện à, đó á là...là ghét tui rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.