Chương 67: Quá khứ của Tống Gia Hùng.
Đào Thùy Dương
04/01/2021
Tại công ty của Tống thị, bên trong phòng tổng làm việc. Không gian lúc này tĩnh mịch đến đáng sợ, tất cả các nhân viên chủ chốt đều đứng trước cửa phòng chủ tịch, khuôn mặt ai cũng hiện lên tia sợ hãi và lo lắng.
“Ông ấy làm sao?”
Một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên bất ngờ, mọi người đều đồng loạt hướng ra nhìn về phía cậu. Tống Gia Huy mặt lạnh tanh bước đến, trên gương mặt điển trai của cậu chẳng hiện lên một tia lo lắng hay nỗi bất an nào cả. Như thể tất cả mọi sự việc trước mặt đều không liên quan gì tới cậu cả. Cô nàng thư kí thấy Tống Gia Huy đến liền thở phào nhẹ nhõm tiến đến báo cáo:
“Thưa cậu chủ, chủ tịch phát hiện ra sự thật mà ông ấy bị lão phu nhân lừa bấy lâu này nên sinh ra.... Sức khỏe của chủ tịch dạo này đã không tốt bây giờ lại nhận thêm cú sốc này nữa tôi thật sự sợ rằng chủ tịch sẽ không chịu nổi!”
Tống Gia Huy nghe cô thư ký nói vậy không những không lo lắng lại còn cười khẩy một tiếng, cậu lạnh lùng nhìn vào trong phòng đáp lại:
“Ha, bây giờ ông ta mới nhận được rằng là bà ta không tốt như những gì ông luôn tôn sùng à? Nực cười thật đấy!”
“Cậu chủ, thật sự chủ tịch luôn làm mọi việc vì tập đoàn, vì cậu. Chủ tịch cũng rất đáng thương rồi, cậu đừng trách ông ấy nữa!”
“Không trách ông ta? Trách ai? Vì sự hạnh phúc của gia đình mình, vì sự hưng thịnh vì việc báo ân của ông tác bao nhiêu người phải trả giá đắt thay ông ta. Ông ta đáng thương? Ai bắt ông ta làm vậy sao? Để bây giờ mọi việc như thế này thì lại bảo là mọi việc chỉ vì lo cho gia đình. Cô này, thật sự nỗi lo lắng của ông ta tôi không nhận nổi!”
Tống Gia Huy nghe cô thư kí cố gắng thanh minh như vậy thì liền bật cười thành tiếng mà đáp trả lại. Cậu kiên nhẫn đến đây để xem sức khỏe của ông ta thế nào là cho ông ta mặt mũi lắm rồi bây giờ lại bảo cậu phải đối xử với người cha này sao cho phải. Câu chuyện này có lẽ đối với Tống Gia Huy cậu là câu chuyện nực cười nhất trên đời. Ông ta từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đối xử tốt với cậu, chưa bao giờ làm tròn bổn phận của người cha. Bây giờ lại đòi hỏi cậu tròn nghĩa vụ người con?
Đúng lúc này, phía xa xa xuất hiện một hình bóng người phụ nữ ăn mặc thanh lịch nhưng không kém phần sang trọng. Lạc Bối Bối bước đến nhìn cô thư ký rồi nhìn Tống Gia Huy hỏi:
“Sao? Ông ta đâu rồi?”
“Hoắc phu nhân, chủ tịch thật sự tâm tình không tốt một chút nào. Tôi sợ cứ như này ông ấy không ổn mất, cô có thể vào khuyên can ông ấy được không?”
Lạc Bối Bối chỉ thở dài, sớm muộn gì cũng đến ngày này mà. Tất cả chỉ đều là công cụ lợi dụng mà bà ta thực hiện. Trước đó cô cũng đã hứa sẽ đến nghe mọi sự việc của Tống Gia Hùng rồi nên không thể từ chối. Cô gật đầu đồng ý :
“Dù gì việc này cũng là của anh em nhà chúng tôi. Thôi được rồi mọi người không cần lo tôi sẽ khuyên ông ta!”
Nói rồi, Lạc Bối Bối mở cửa bước vào. Vừa vào phòng Lạc Bối Bối đã phải nhíu mày khó chịu. Mùi thuốc lá nồng nặc hòa cùng mùi rượu trong căn phòng bí bách không được lưu thông thật muốn đòi mạng người ta mà. Căn phòng tối đen không một ánh đèn điện, trên sàn nhà đấy điếu thuốc lá và rượu bia trải dài vương vãi. Lạc Bối Bối nhìn mà phải kinh hãi, Tống Gia Hùng ông ta định đi tự sát sao mà uống nhiều như vậy? Tống Gia Hùng thấy có tiếng người bước vào mệt mỏi ngấc đầu lên tiện tay cầm một chai rượu đã uống hết mạnh tay ném về phía Lạc Bối Bối rồi chửi bới phá vỡ bầu không gian yên tĩnh :
“Cút! Tôi bảo mấy người cút hết cơ mà! Mấy người không muốn đi làm nữa đúng không hả?”
Lạc Bối Bối linh hoạt né tránh chai rượu đang bay về phía mình. May cô được đào tạo nên cơ thể linh hoạt mới né được không thì bây giờ cô đã thiệt mạng thật sự. Tiếng vỡ của chai rượu vang lên thanh thúy trong căn phòng càng làm cho tâm trạng của mọi người trùng xuống ảnh hưởng theo. Tống Gia Hùng bây giờ rất giống hình ảnh cô năm đó. Tuyệt vọng cùng cực! Người mình luôn tôn sùng coi là mẹ, là gia đình lại phản bội mình lợi dụng mình để hoàn thành dục vọng trả thù của cá nhân. Thật sự, quá tuyệt vọng! Nhưng Lạc Bối Bối tự cảm thấy cô còn may mắn chán ít nhất cô còn có Hoắc Nhật Minh và Tiểu Ái bên cạnh an ủi mình nhưng bây giờ Tống Gia Hùng ngoài người vợ chứ chả có gì. Hai đứa con một người ở trong tù, một người lại không chịu chấp nhận người cha. Thật sự vô cùng đáng thương! Lạc Bối Bối bỏ giày cao gót chân trần tiến đến bên Tống Gia Hùng ngồi xuống. Tự nhiên lấy một lon bia mở ra rồi uống. Cô dựa vào vai Tống Gia Hùng nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
“Phát hiện ra bà ta lừa dối rồi?”
Cơ thể của Tống Gia Hùng trở nên căng cứng, đây là lần đầu tiên mà Lạc Bối Bối chủ động tiếp xúc thân mật với gã đến vậy. Thật sự rất bất ngờ, có lẽ cô em gái này của gã dần thừa nhận gã rồi. Tống Gia Hùng cũng thân mật đưa tay lên vuốt tóc Lạc Bối Bối tâm sự:
“Tôi từ nhỏ đã không cha, không mẹ nơi gia đình của tôi chính là một cô nhi viện. Ở đó tôi sống rất tốt, các mẹ ở trong viện và mọi người xung quanh đều đối xử với tôi rất tốt. Tôi cứ sống như thế cho rồi đến một ngày Tô Miên đến tham gia một chương trình giao lưu thiện nguyện ở cô nhi viện chúng tôi. Ở hoạt động thiện nguyện đó có một trò chơi giao lưu tôi thể hiện tốt, bộc lộ tất cả bản lĩnh của tôi trước mặt mọi người cũng như là bà ta. Và đương nhiên bà ta vừa ý tôi nên đã thu nhận tôi về làm con nuôi. Lúc đó tôi về tổ chức là 18 tuổi nhưng lại bị cách biệt ra ở đất nước Nga, quản lí tổ chức con bên đó. Đến tận năm 28 tuổi tôi mới trở về nước M thì mới gặp được cô lúc 18 tuổi. Tôi cũng như cô đã từng nghĩ rằng bà ta chính là thiên sứ của lòng tôi, là ân nhân cứu mạng là người mẹ và coi bà ấy là cả thế giới mà tôn sùng. Nhưng bà ta cũng làm với tôi như làm với cô vậy, bà ấy giết hết những người ở cô nhi viện năm đó. Chính thế lực của bà ta đã tước đi sinh mạng không biết bao nhiêu người ở cô nhi viện rồi đổi cho thế lực đối thủ ở bên Liên Bang Nga để tôi nhuốm máu cả một tổ chức bên đó dọn dẹp đường lối cho bà ta để tổ chức bà ta lớn mạnh. Tôi giống như cô, tôi bây giờ đã thắc mắc rằng bà ta tốt cuộc có coi tôi là con trai bà ta không hay là một công cụ trả thù?”
Tách, một giọt nước mắt bất lực rơi xuống. Tống Gia Hùng đau khổ cầm chai rượu lên uống cạn. Chỉ có vị đắng cay nồng nặc của rượu mới làm dịu tan phần nào tâm trạng của gã lúc này. Lạc Bối Bối không nói gì chỉ lấy lon bia cụng vào chai rượu của Tống Gia Hùng rồi cũng uống cạn. Khuyên ư? Cô biết khuyên gì đây khi tình cảnh của cô cũng như vậy, hai người bọn cô hết thảy đều chỉ là công cụ trả thù mà thôi. Bà ta, Tô Miên vốn chưa coi hai người bọn cô là con gì cả! Tống Gia Hùng khóc, cô phần nào hiểu được cảm giác đó. Phải nói, nếu đàn ông mà rơi nước mắt thì nỗi đau lòng của anh ta lớn thế nào và anh ta bất lực thế nào rồi. Tống Gia Hùng là người vô cung trung thành với Tô Miên khi biết được sự thật khó tránh khỏi nỗi đau lòng. Thôi biết rồi cũng tốt, biết sớm đỡ khổ. Lạc Bối Bối lại lấy một lon bia nữa mở ra rồi uống một hụm nói:
“Hôm nay em gái này sẽ uống với anh! Bây giờ anh có thể bất lực, có thể say nhưng mọi chuyện qua rồi không nên cứ sống trong thù hận hoài. Chúng ta sống hòa bình được không? Đừng ân ân oán oán gì nữa.”
Tống Gia Hùng nhẹ nhàng ẩn đầu Lạc Bối Bối vào vai mình cho cô thoải mái rồi nói:
“Được, anh cũng không muốn ân ân oán oán gì tranh chấp nhau thêm một khắc nào nữa. Anh bây giờ sẽ làm ăn, em hợp tác với Uyển Nhi đúng không? Đừng tưởng anh không biết ý đồ này nhá? Thôi được rồi, xét cũng thấy mấy người họ tốt thật nên anh quyết định sống hòa bình với bọn họ vậy!”
Lạc Bối Bối bật cười, hóa ra người anh trai này của cô cũng tốt đấy chứ đâu có đến nỗi đáng ghét? Lạc Bối Bối không nghĩ là mình thuyết phục được Tống Gia Hùng nhanh đến vậy? Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ phải thuyết phục rất nhiều nên đã chuẩn bị lời lẽ rất chu đáo. Ai ngờ Tống Gia Hùng lại đồng ý nhanh đến vậy chính cô cũng không ngờ tới. Vậy là ân oán chính thức được giải quyết, mọi hiểu lầm mấy đời đã được qua đi. Thật sự, những ngày bing yêu đã trở về bên họ thật rồi, cuộc sống sau này hứa hẹn đã chả còn đau thương. Tống Gia Hùng và Lạc Bối Bối uống rồi cùng tâm sự với nhau cả đêm hôm đấy. Cùng nhau say, cùng nhau tâm sự những mọi chuyện đã trải qua.
\*\*\*
Mấy ngày hôm sau, khắp các mặt trận báo đài và giới thương mại đều bùng nổ vì sự hợp tác giữa hai những công ty gia tộc lớn. Việc công ty của Tống Gia Hùng hợp tác với công ty của Dương Nhất Hàm, Bạch Kỳ Thiên và Lục Kình Phong là mọi người không thể ngờ tới. Hôm nay là lễ cắt băng hòa nghị. Trên màn hình led to lớn của tòa nhà lớn nhất thành phố chiếu lên hình bóng của Tống Gia Hùng và mọi người cắt băng lễ hòa nghị. Trên gương mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười, đúng là hòa bình vui vẻ vẫn là hạnh phúc nhất. Buông bỏ hận thù cho người khác cũng chính là giải thoát cho bản thân.
“Xin chúc mừng các tập đoàn Tống Gia\-Bạch Gia\- Dương Gia\- Lục Gia đã chính thức hữu nghị thành công. Chính tôi đây cũng vui lây với không khí này, rất mong những tập đoàn này sẽ giúp cho nền kinh tế của nước nhà phát triển hơn nữa.”
Ai ai cũng cười hạnh phúc dưới những bông pháo hoa rực rỡ. Cuộc sống sau này của họ đã trở lại bình yên và tươi đẹp rồi.
“Ông ấy làm sao?”
Một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên bất ngờ, mọi người đều đồng loạt hướng ra nhìn về phía cậu. Tống Gia Huy mặt lạnh tanh bước đến, trên gương mặt điển trai của cậu chẳng hiện lên một tia lo lắng hay nỗi bất an nào cả. Như thể tất cả mọi sự việc trước mặt đều không liên quan gì tới cậu cả. Cô nàng thư kí thấy Tống Gia Huy đến liền thở phào nhẹ nhõm tiến đến báo cáo:
“Thưa cậu chủ, chủ tịch phát hiện ra sự thật mà ông ấy bị lão phu nhân lừa bấy lâu này nên sinh ra.... Sức khỏe của chủ tịch dạo này đã không tốt bây giờ lại nhận thêm cú sốc này nữa tôi thật sự sợ rằng chủ tịch sẽ không chịu nổi!”
Tống Gia Huy nghe cô thư ký nói vậy không những không lo lắng lại còn cười khẩy một tiếng, cậu lạnh lùng nhìn vào trong phòng đáp lại:
“Ha, bây giờ ông ta mới nhận được rằng là bà ta không tốt như những gì ông luôn tôn sùng à? Nực cười thật đấy!”
“Cậu chủ, thật sự chủ tịch luôn làm mọi việc vì tập đoàn, vì cậu. Chủ tịch cũng rất đáng thương rồi, cậu đừng trách ông ấy nữa!”
“Không trách ông ta? Trách ai? Vì sự hạnh phúc của gia đình mình, vì sự hưng thịnh vì việc báo ân của ông tác bao nhiêu người phải trả giá đắt thay ông ta. Ông ta đáng thương? Ai bắt ông ta làm vậy sao? Để bây giờ mọi việc như thế này thì lại bảo là mọi việc chỉ vì lo cho gia đình. Cô này, thật sự nỗi lo lắng của ông ta tôi không nhận nổi!”
Tống Gia Huy nghe cô thư kí cố gắng thanh minh như vậy thì liền bật cười thành tiếng mà đáp trả lại. Cậu kiên nhẫn đến đây để xem sức khỏe của ông ta thế nào là cho ông ta mặt mũi lắm rồi bây giờ lại bảo cậu phải đối xử với người cha này sao cho phải. Câu chuyện này có lẽ đối với Tống Gia Huy cậu là câu chuyện nực cười nhất trên đời. Ông ta từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đối xử tốt với cậu, chưa bao giờ làm tròn bổn phận của người cha. Bây giờ lại đòi hỏi cậu tròn nghĩa vụ người con?
Đúng lúc này, phía xa xa xuất hiện một hình bóng người phụ nữ ăn mặc thanh lịch nhưng không kém phần sang trọng. Lạc Bối Bối bước đến nhìn cô thư ký rồi nhìn Tống Gia Huy hỏi:
“Sao? Ông ta đâu rồi?”
“Hoắc phu nhân, chủ tịch thật sự tâm tình không tốt một chút nào. Tôi sợ cứ như này ông ấy không ổn mất, cô có thể vào khuyên can ông ấy được không?”
Lạc Bối Bối chỉ thở dài, sớm muộn gì cũng đến ngày này mà. Tất cả chỉ đều là công cụ lợi dụng mà bà ta thực hiện. Trước đó cô cũng đã hứa sẽ đến nghe mọi sự việc của Tống Gia Hùng rồi nên không thể từ chối. Cô gật đầu đồng ý :
“Dù gì việc này cũng là của anh em nhà chúng tôi. Thôi được rồi mọi người không cần lo tôi sẽ khuyên ông ta!”
Nói rồi, Lạc Bối Bối mở cửa bước vào. Vừa vào phòng Lạc Bối Bối đã phải nhíu mày khó chịu. Mùi thuốc lá nồng nặc hòa cùng mùi rượu trong căn phòng bí bách không được lưu thông thật muốn đòi mạng người ta mà. Căn phòng tối đen không một ánh đèn điện, trên sàn nhà đấy điếu thuốc lá và rượu bia trải dài vương vãi. Lạc Bối Bối nhìn mà phải kinh hãi, Tống Gia Hùng ông ta định đi tự sát sao mà uống nhiều như vậy? Tống Gia Hùng thấy có tiếng người bước vào mệt mỏi ngấc đầu lên tiện tay cầm một chai rượu đã uống hết mạnh tay ném về phía Lạc Bối Bối rồi chửi bới phá vỡ bầu không gian yên tĩnh :
“Cút! Tôi bảo mấy người cút hết cơ mà! Mấy người không muốn đi làm nữa đúng không hả?”
Lạc Bối Bối linh hoạt né tránh chai rượu đang bay về phía mình. May cô được đào tạo nên cơ thể linh hoạt mới né được không thì bây giờ cô đã thiệt mạng thật sự. Tiếng vỡ của chai rượu vang lên thanh thúy trong căn phòng càng làm cho tâm trạng của mọi người trùng xuống ảnh hưởng theo. Tống Gia Hùng bây giờ rất giống hình ảnh cô năm đó. Tuyệt vọng cùng cực! Người mình luôn tôn sùng coi là mẹ, là gia đình lại phản bội mình lợi dụng mình để hoàn thành dục vọng trả thù của cá nhân. Thật sự, quá tuyệt vọng! Nhưng Lạc Bối Bối tự cảm thấy cô còn may mắn chán ít nhất cô còn có Hoắc Nhật Minh và Tiểu Ái bên cạnh an ủi mình nhưng bây giờ Tống Gia Hùng ngoài người vợ chứ chả có gì. Hai đứa con một người ở trong tù, một người lại không chịu chấp nhận người cha. Thật sự vô cùng đáng thương! Lạc Bối Bối bỏ giày cao gót chân trần tiến đến bên Tống Gia Hùng ngồi xuống. Tự nhiên lấy một lon bia mở ra rồi uống. Cô dựa vào vai Tống Gia Hùng nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
“Phát hiện ra bà ta lừa dối rồi?”
Cơ thể của Tống Gia Hùng trở nên căng cứng, đây là lần đầu tiên mà Lạc Bối Bối chủ động tiếp xúc thân mật với gã đến vậy. Thật sự rất bất ngờ, có lẽ cô em gái này của gã dần thừa nhận gã rồi. Tống Gia Hùng cũng thân mật đưa tay lên vuốt tóc Lạc Bối Bối tâm sự:
“Tôi từ nhỏ đã không cha, không mẹ nơi gia đình của tôi chính là một cô nhi viện. Ở đó tôi sống rất tốt, các mẹ ở trong viện và mọi người xung quanh đều đối xử với tôi rất tốt. Tôi cứ sống như thế cho rồi đến một ngày Tô Miên đến tham gia một chương trình giao lưu thiện nguyện ở cô nhi viện chúng tôi. Ở hoạt động thiện nguyện đó có một trò chơi giao lưu tôi thể hiện tốt, bộc lộ tất cả bản lĩnh của tôi trước mặt mọi người cũng như là bà ta. Và đương nhiên bà ta vừa ý tôi nên đã thu nhận tôi về làm con nuôi. Lúc đó tôi về tổ chức là 18 tuổi nhưng lại bị cách biệt ra ở đất nước Nga, quản lí tổ chức con bên đó. Đến tận năm 28 tuổi tôi mới trở về nước M thì mới gặp được cô lúc 18 tuổi. Tôi cũng như cô đã từng nghĩ rằng bà ta chính là thiên sứ của lòng tôi, là ân nhân cứu mạng là người mẹ và coi bà ấy là cả thế giới mà tôn sùng. Nhưng bà ta cũng làm với tôi như làm với cô vậy, bà ấy giết hết những người ở cô nhi viện năm đó. Chính thế lực của bà ta đã tước đi sinh mạng không biết bao nhiêu người ở cô nhi viện rồi đổi cho thế lực đối thủ ở bên Liên Bang Nga để tôi nhuốm máu cả một tổ chức bên đó dọn dẹp đường lối cho bà ta để tổ chức bà ta lớn mạnh. Tôi giống như cô, tôi bây giờ đã thắc mắc rằng bà ta tốt cuộc có coi tôi là con trai bà ta không hay là một công cụ trả thù?”
Tách, một giọt nước mắt bất lực rơi xuống. Tống Gia Hùng đau khổ cầm chai rượu lên uống cạn. Chỉ có vị đắng cay nồng nặc của rượu mới làm dịu tan phần nào tâm trạng của gã lúc này. Lạc Bối Bối không nói gì chỉ lấy lon bia cụng vào chai rượu của Tống Gia Hùng rồi cũng uống cạn. Khuyên ư? Cô biết khuyên gì đây khi tình cảnh của cô cũng như vậy, hai người bọn cô hết thảy đều chỉ là công cụ trả thù mà thôi. Bà ta, Tô Miên vốn chưa coi hai người bọn cô là con gì cả! Tống Gia Hùng khóc, cô phần nào hiểu được cảm giác đó. Phải nói, nếu đàn ông mà rơi nước mắt thì nỗi đau lòng của anh ta lớn thế nào và anh ta bất lực thế nào rồi. Tống Gia Hùng là người vô cung trung thành với Tô Miên khi biết được sự thật khó tránh khỏi nỗi đau lòng. Thôi biết rồi cũng tốt, biết sớm đỡ khổ. Lạc Bối Bối lại lấy một lon bia nữa mở ra rồi uống một hụm nói:
“Hôm nay em gái này sẽ uống với anh! Bây giờ anh có thể bất lực, có thể say nhưng mọi chuyện qua rồi không nên cứ sống trong thù hận hoài. Chúng ta sống hòa bình được không? Đừng ân ân oán oán gì nữa.”
Tống Gia Hùng nhẹ nhàng ẩn đầu Lạc Bối Bối vào vai mình cho cô thoải mái rồi nói:
“Được, anh cũng không muốn ân ân oán oán gì tranh chấp nhau thêm một khắc nào nữa. Anh bây giờ sẽ làm ăn, em hợp tác với Uyển Nhi đúng không? Đừng tưởng anh không biết ý đồ này nhá? Thôi được rồi, xét cũng thấy mấy người họ tốt thật nên anh quyết định sống hòa bình với bọn họ vậy!”
Lạc Bối Bối bật cười, hóa ra người anh trai này của cô cũng tốt đấy chứ đâu có đến nỗi đáng ghét? Lạc Bối Bối không nghĩ là mình thuyết phục được Tống Gia Hùng nhanh đến vậy? Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ phải thuyết phục rất nhiều nên đã chuẩn bị lời lẽ rất chu đáo. Ai ngờ Tống Gia Hùng lại đồng ý nhanh đến vậy chính cô cũng không ngờ tới. Vậy là ân oán chính thức được giải quyết, mọi hiểu lầm mấy đời đã được qua đi. Thật sự, những ngày bing yêu đã trở về bên họ thật rồi, cuộc sống sau này hứa hẹn đã chả còn đau thương. Tống Gia Hùng và Lạc Bối Bối uống rồi cùng tâm sự với nhau cả đêm hôm đấy. Cùng nhau say, cùng nhau tâm sự những mọi chuyện đã trải qua.
\*\*\*
Mấy ngày hôm sau, khắp các mặt trận báo đài và giới thương mại đều bùng nổ vì sự hợp tác giữa hai những công ty gia tộc lớn. Việc công ty của Tống Gia Hùng hợp tác với công ty của Dương Nhất Hàm, Bạch Kỳ Thiên và Lục Kình Phong là mọi người không thể ngờ tới. Hôm nay là lễ cắt băng hòa nghị. Trên màn hình led to lớn của tòa nhà lớn nhất thành phố chiếu lên hình bóng của Tống Gia Hùng và mọi người cắt băng lễ hòa nghị. Trên gương mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười, đúng là hòa bình vui vẻ vẫn là hạnh phúc nhất. Buông bỏ hận thù cho người khác cũng chính là giải thoát cho bản thân.
“Xin chúc mừng các tập đoàn Tống Gia\-Bạch Gia\- Dương Gia\- Lục Gia đã chính thức hữu nghị thành công. Chính tôi đây cũng vui lây với không khí này, rất mong những tập đoàn này sẽ giúp cho nền kinh tế của nước nhà phát triển hơn nữa.”
Ai ai cũng cười hạnh phúc dưới những bông pháo hoa rực rỡ. Cuộc sống sau này của họ đã trở lại bình yên và tươi đẹp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.