Chương 41: Thi đấu bóng rổ.
Đào Thùy Dương
04/01/2021
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đến ngày đại hội thể thao diễn ra. Hôm nay Tiểu Ái dậy từ rất sớm để sửa soạn, vì dù gì cũng không thể làm mất mặt cô và cả Dương Thuần Vũ được. Hôm nay là đại hội thể thao nên không thể diện được outfit bánh bèo như thường. Mặc quần baggy mix với chiếc áo đồng phục size rộng. Tóc thì buộc đuôi ngựa cao lên là được. May là nhà trường có tâm mà may riêng cái áo đồng phục để cổ vũ chứ diện cái áo đồng phục bánh bèo bình thường chắc chết. Nhanh chóng đi đôi giày Converse quen thuộc sau một hồi đắn đo. Sửa soạn xong xuôi Tiểu Ái nhanh chóng tới trường. Trong khi ai ai cũng đang vội vàng thì Tiểu Ái vẫn thong thả ra canteen mua đồ ăn sáng. Vội vàng làm gì, dù gì Triệu Lệ Manh cũng đến giữ chỗ cho cô rồi. Mua đồ ăn sáng xong nhanh chóng tiến tới nhà thi đấu. Vừa vào đã phải choáng ngợp, chẳng trách là ai ai cũng vội vàng. Nhà thi đấu trường cô rộng như thế mà một buổi sáng đã chật kín rồi may là cô còn có Triệu Lệ Manh giữ chỗ chứ không có mà ngồi đất. Đúng là nhỏ rất tâm đắc mà đến sớm nên giành được chỗ ngồi ngay chính chung tâm không xa mà cũng chẳng gần sân bóng. Triệu Lệ Manh thấy Tiểu Ái ôm một đống đồ giờ mới vác mặt đến mà lườm nguýt rồi đanh đá lên tiếng :
“Lúc nào cũng ăn với ngủ. Người yêu đi thi đấu mà không đến sớm nổi! ”
“Hôm nay tao dậy sớm rồi mài, nếu tao đến muộn thì là sát giờ thi đấu của trường mình tao mới vác mặt đến ok?”
Tiểu Ái vừa bóc gói bánh mỳ vừa trả lời Tiểu Ái. Triệu Lệ Manh nhìn bộ dạng cô lúc này chỉ thể im lặng. Cãi nhau với cái loại này chắc tức đến điên sớm có thật. Triệu Lệ Manh vẫn luôn tự thắc mắc sao lúc đầu ngày nào cũng bám dính lấy Tiểu Ái mà gọi nữ hiệp này nọ như một đứa fan cuồng vậy. Đúng là thân rồi mới biết rõ hình tượng ban đầu của đối phương chỉ là hoàn toàn giả dối. Cuối cùng giờ thi đấu cũng đã đến, đội nhảy cổ vũ ra sân nhảy nhảy cổ vũ rồi mới đến lượt đội bóng ra sân. Sau một màn đấu loại khá nảy lửa thì cuối cùng cũng đã chọn ra đội bóng của hai trường vào chung cuộc. Đó là đội bóng của Trường phổ thông X và đội của Dương Thuần Vũ. Nghỉ ngơi một chút trước khi diễn ra trận đấu. Tiểu Ái và Triệu Lệ Manh lén xuống dưới khu nghỉ ngơi để cổ vũ. Vừa thấy Tiểu Ái, Dương Thuần Vũ đã đứng lên tiến tới phía cô.
“Người yêu của em, cố lên nha. Thua là không xong đâu đấy!”
Tiểu Ái lấy khăn mặt trong tay Dương Thuần Vũ dịu dàng lau mồ hôi cho cậu. Hành động này diễn ra trước mắt mọi người khiến Tống Gia Huy, Vương Khôi và Hoắc Tử Trạch đều đồng loạt ho khan một tiếng. Bọn họ vẫn đang là FA đó, có cần phải ngược bọn họ vậy không? Dương Thuần Vũ thấy mấy người kia như vậy liền càng làm tới xoa đầu nựng má cưng chiều hết mức.
“Mẹ kiếp! Chú để tâm trạng anh tốt mốt chút nhá Vũ. Tâm trạng anh mà như cứt chó thì thua đấy!”
Vương Khôi không chịu được cái cảnh ân ái đến buồn nôn của Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ nên liền tức tối lên tiếng. Dương Thuần Vũ vẫn chả thấy là mình có lỗi gì cả, dửng dưng quay người lại mà bình thản nói:
“Anh đang đe dọa em? Anh nghĩ không có anh đội thua được à?”
“Ok mày thắng, mày giỏi cẩu lương tiếp đi!”
Nhìn một vẻ thản nhiên chả chút lo lắng của Dương Thuần Vũ mà mặt Vương Khôi đen xì. Dù tức lắm nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng. Chống đối sao được đây? Ai bảo anh không có người yêu? Ai bắt anh FA? Ai bảo anh không giỏi như Dương Thuần Vũ? Tất cả là lỗi do anh thôi trách ai được? Sau màn chăm sóc người yêu của Tiểu Ái và Triệu Lệ Manh xong thì cuộc thi đấu cuối cùng cũng bắt đầu. Vì xuống chăm sóc người eo mà hậu quả là cả Tiểu Ái và Triệu Lệ Manh đều mất chỗ. Muốn chửi thề ghê á! Nhưng bù lại được ngồi ở chỗ ghế quan sát mà chỉ các thầy cô giáo mới được ngồi, vẫn chỉ là có cô giáo chủ nhiệm là tốt nhất đã giúp cô và nhỏ có chốn nương thân. Đúng là chỗ của giáo viên có khác, ngồi quan sát trận đấu cứ phải gọi là phê lòi. Trận đấu bắt đầu, đúng là trận đấu của hai kẻ mạnh nhất nên vừa mới bắt đầu đã cực kì đặc sắc rồi. Độ nóng trên sân bóng cứ phải gọi là đỉnh, muốn đốt cả cái hội trường này cũng được đấy. Sao sau bao nhiêu trận đấu trước đó mà bọn họ vẫn còn có sức thi đấu mãnh liệt như vậy nhờ? Tiểu Ái vô cùng thắc mắc nên liên tiếng hỏi Triệu Lệ Manh :
“Ê mày. Sao sau bao nhiêu trận đấu trước đó rồi mà bây giờ chúng nó vẫn cứ như đây là trận đầu thế nhờ? Sung sức dã man!”
“Là vì mấy trận trước đấu với mấy đội dễ quá nên các bạn không dùng hết sức!”
Cô giáo chủ nhiệm bên cạnh nhẹ giọng giải thích. Tiểu Ái gật gù ra vẻ đã hiểu rồi mỉm cười tươi tắn cảm ơn cô chủ nhiệm xong mới tiếp tục quan sát trận đấu. Bây giờ tỉ số của trường Tiểu Ái đang dẫn trước là 2\-0. Hai quả vừa rồi đều là Tống Gia Huy và Hoắc Tử Trạch ghi bàn cho trường. Liên tiếp vào hai quả khiến cả hội trường đầy tiếng thét của đội cổ động viên vang như sấm. Khí thế vô cùng hùng mạnh, đến ngay cả các thầy cô giáo cũng không thể ngờ đến. Tiểu Ái và Triệu Lệ Manh bây giờ đều vô cùng phấn khích mà la hét cổ vũ hết sức. Cô giáo bên cạnh chỉ biết lắc đầu trước sự khùng điên của hai đứa. Tiếp đến trường THPT X cũng bắt đầu ghi bàn, màn rượt đuổi điểm số rất gắt gao không khí của trận đấu bắt đầu trở nên căng thẳng. Lại vào hai quả, lần lượt là Vương Khôi và Mạc Hàn Lâm ghi bàn. Quái thật, Dương Thuần Vũ làm cái gì mà không thèm ghi bàn gì hết! Trường Tiểu Ái lại liên tiếp ghi bàn, tiếng cổ động viên vang dội khắp hội trường. Kết thúc hai hiệp đầu, trường cô tạm thời dẫn trước với tỉ số 14\-7. Thời gian nghỉ ngơi cũng là lúc bàn tán lại chiến thuật nên Triệu Lệ Manh và Tiểu Ái không làm phiền họ nữa. Ngồi quan sát đội bạn, thấy bọn họ vô cùng căng thẳng. Người thầy huấn luyện đội bọn họ nói liên mồm, vì Tiểu Ái biết đọc khẩu hình miệng nên có thể đọc được vài câu. Bọn họ hình như có một chiến thuật gì đó vô cùng lợi hại, Tiểu Ái lo lắng mà lên tiếng :
“Bọn họ đang có chiến thuật gì mạnh lắm, trường mình có ổn không vậy?”
Vì đang lo lắng nên tiếng nói của Tiểu Ái khá lớn thu hút sự chú ý rất nhiều thầy cô giáo. Cô giáo hiệu trường của trường phổ thông X nhìu mày mà quan sát Tiểu Ái. Cô giáo chủ nhiệm ái ngại cười giúp cô giải vây. Sau khi phân tán sự chú ý của các thầy cô giáo, cô giáo chủ nhiệm mới nhẹ giọng hỏi Tiểu Ái :
“Thiên Ái, sao ban nãy em lại nói vậy?”
“Em biết đọc khẩu hình miệng nên biết bọn họ nói gì ạ. Người thầy dẫn dắt bên đó vừa nói với đội bóng là phải dùng đến chiến thuật đấy rồi nên em sợ trường mình sẽ gặp bất lợi ạ!”
Cô giáo nghe Tiểu Ái nói vậy thoáng kinh ngạc nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà nhanh chóng chạy vào khu hội ý nhắc nhở thầy giáo thể dục trường Tiểu Ái. Tiếng thông báo cuộc đấu bắt đầu trở lại, đội bóng hai bên lại ra sân, cùng lúc này cô giáo chủ nhiệm cũng quay lại. Cô trấn an Tiểu Ái và Triệu Lệ Manh là đã nhắc nhở thầy rồi nên không phải lo nữa. Tiểu Ái thở phào một cái, chỉ mong là không sao. Trận đấu bắt đầu cả hai bên đều đang thi đấu rất căng thẳng, điểm số cứ tăng lên dần dần. Chỉ còn hai phút cuối ở hiệp thứ ba bỗng dưng trọng tài huýt còi tạm dừng trận đấu. Trong lòng Tiểu Ái lúc này bỗng nhiên hiện lên tia dự cảm chẳng lành. Đúng như linh tính, loa thông báo bỗng dưng vang lên:
“Đội bóng rổ của Trường THPT X lựa chọn quyền thay đổi người. Số 6 Lương Hiểu Quang thay cho số 5 Lý Minh Tuấn.”
Tiếng thông báo vừa tắt, cả hội trường liền im lặng. Lương Hiểu Quang? Cầu thủ bóng rổ vàng của tỉnh đang chuẩn bị có cơ hội thi quốc gia đây mà. Trường THPT X vì thắng thế mà lại lôi con hàng này ra. Đấy là lấy dao mổ trâu đi giết gà mà. Gương mặt của Hoắc Tử Trạch, Vương Khôi, Tống Gia Huy và Mạc Hàn Lâm giờ này đã xám xịt lại. Trận đấu bắt đầu căng thẳng rồi đấy, đúng là cái trường ỷ thế mạnh mà. Tiểu Ái hướng mắt về phía Dương Thuần Vũ, cậu vẫn tỏ ra điềm nhiên như thể không có chuyện gì lớn. Vẫn bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng không hiểu sao khi nhìn Dương Thuần Vũ như thế lòng Tiểu Ái lại yên tâm đến lạ. Lương Hiểu Quang vào sân trận đấu bắt đầu trở lại, vừa mới bắt đầu Lương Hiểu Quang đã liên tiếp ghi bàn nhanh chóng san bằng tỉ số trong hai phút cuối. Quá nhanh\- quá nguy hiểm là những từ ngữ miêu tả hoàn cảnh lúc này một cách chân thật nhất. Chỉ trong hai phút cuối của trận đấu, ấy vậy mà Lương Hiểu Quang lại san bằng tỉ số 20\-20 được. Quả là cầu thủ vàng của tỉnh. Nghỉ giải lao, là lúc bàn chiến thuật tiếp, đội bóng trường Tiểu Ái lúc này ai cũng trở nên căng thẳng, tập trung nghe thầy giáo dặn dò, có ai muốn thua ngay chính trên sân nhà của mình chứ? Giờ giải lao đã hết, tiếp tục quay lại trận đấu. Tim lúc này ai cũng đập vô cùng mạnh. Phải biết cái cảm giác lúc đầu thảnh thơi, vô lo xong đột nhiên trở nên căng thẳng nó khó chịu đến nhường nào. Hiệp này lại là hiệp cuối nữa chứ. Vừa bắt đầu trận đấu, hai bên tranh chấp vô cùng nảy lửa. Hoắc Tử Trạch đang chuẩn bị ghi bàn thì Lương Hiểu Quang từ đâu chui ra huých vào cậu một cái rồi nhân cơ hội mà cướp bóng ghi bàn. Cả hội trường đang có niềm hi vọng cao lớn thì lại thất vọng ngay chính giây phút cuối. Kĩ thả của Hoắc Tử Trạch là vô cùng tốt nhưng thân hình cậu lại không to lớn. Tuy với người cùng tuổi là cao lớn nhưng so với một câu thủ chuyên nghiệp mà lại là lớp 12 như Lương Hiểu Quang thì vô cùng nhỏ bé mà thôi. Có lẽ cái huých vai lúc nãy của Lương Hiểu Quang khá mạnh nên vai của Hoắc Tử Trạch khá đau khiến cậu chơi cũng kém đi. Tất cả cổ động viên lúc này của trường Tiểu Ái đang rất tức giận, nhưng chính Tiểu Ái tức hơn ai hết. Đó là em trai cô mà, sau trận này cô thề phải đi đòi lại công bằng cho Hoắc Tử Trạch! Tiếp tục trận đấu tỉ số của trường THPT X lúc này đã dẫn trước rồi, chỉ còn 90 giây cuối cùng của trận đấu mà tỉ số đang là 35\-33, nghiêng về THPT X. Ai ai cũng hết hi vọng, mà nghĩ sẽ thua. Nhưng đúng lúc này Dương Thuần Vũ cướp được bóng, cậu như có sức mạnh mà vượt qua bao nhiêu người để đến trước rổ bóng đối phương. Tư thế đứng của cậu có chút lạ, tư thế này là muốn thực hiện ba cú liên tiếp sao? Chỉ còn 50giây nữa thôi, Dương Thuần Vũ bắt đầu thực hiện cú ném bóng. Cả hội trường im lặng nín thở chờ đợi. Không gian im lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ai ai cũng đang chờ mong vào quả bóng đang bay đi mang theo niềm tin chiến thắng của bọn họ. 3 2 1 giây cuối cùng, hết giờ!
\*\*\*
Hóng không nào? Hôm nay tính troll cá tháng tư mọi người nhưng nghĩ lại thấy ác quá nên thôi. Cá tháng tư ai có crush thì tỏ tình đi nha. Có ai yêu tác giả thì tỏ tình đi biết đâu Dương tin
“Lúc nào cũng ăn với ngủ. Người yêu đi thi đấu mà không đến sớm nổi! ”
“Hôm nay tao dậy sớm rồi mài, nếu tao đến muộn thì là sát giờ thi đấu của trường mình tao mới vác mặt đến ok?”
Tiểu Ái vừa bóc gói bánh mỳ vừa trả lời Tiểu Ái. Triệu Lệ Manh nhìn bộ dạng cô lúc này chỉ thể im lặng. Cãi nhau với cái loại này chắc tức đến điên sớm có thật. Triệu Lệ Manh vẫn luôn tự thắc mắc sao lúc đầu ngày nào cũng bám dính lấy Tiểu Ái mà gọi nữ hiệp này nọ như một đứa fan cuồng vậy. Đúng là thân rồi mới biết rõ hình tượng ban đầu của đối phương chỉ là hoàn toàn giả dối. Cuối cùng giờ thi đấu cũng đã đến, đội nhảy cổ vũ ra sân nhảy nhảy cổ vũ rồi mới đến lượt đội bóng ra sân. Sau một màn đấu loại khá nảy lửa thì cuối cùng cũng đã chọn ra đội bóng của hai trường vào chung cuộc. Đó là đội bóng của Trường phổ thông X và đội của Dương Thuần Vũ. Nghỉ ngơi một chút trước khi diễn ra trận đấu. Tiểu Ái và Triệu Lệ Manh lén xuống dưới khu nghỉ ngơi để cổ vũ. Vừa thấy Tiểu Ái, Dương Thuần Vũ đã đứng lên tiến tới phía cô.
“Người yêu của em, cố lên nha. Thua là không xong đâu đấy!”
Tiểu Ái lấy khăn mặt trong tay Dương Thuần Vũ dịu dàng lau mồ hôi cho cậu. Hành động này diễn ra trước mắt mọi người khiến Tống Gia Huy, Vương Khôi và Hoắc Tử Trạch đều đồng loạt ho khan một tiếng. Bọn họ vẫn đang là FA đó, có cần phải ngược bọn họ vậy không? Dương Thuần Vũ thấy mấy người kia như vậy liền càng làm tới xoa đầu nựng má cưng chiều hết mức.
“Mẹ kiếp! Chú để tâm trạng anh tốt mốt chút nhá Vũ. Tâm trạng anh mà như cứt chó thì thua đấy!”
Vương Khôi không chịu được cái cảnh ân ái đến buồn nôn của Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ nên liền tức tối lên tiếng. Dương Thuần Vũ vẫn chả thấy là mình có lỗi gì cả, dửng dưng quay người lại mà bình thản nói:
“Anh đang đe dọa em? Anh nghĩ không có anh đội thua được à?”
“Ok mày thắng, mày giỏi cẩu lương tiếp đi!”
Nhìn một vẻ thản nhiên chả chút lo lắng của Dương Thuần Vũ mà mặt Vương Khôi đen xì. Dù tức lắm nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng. Chống đối sao được đây? Ai bảo anh không có người yêu? Ai bắt anh FA? Ai bảo anh không giỏi như Dương Thuần Vũ? Tất cả là lỗi do anh thôi trách ai được? Sau màn chăm sóc người yêu của Tiểu Ái và Triệu Lệ Manh xong thì cuộc thi đấu cuối cùng cũng bắt đầu. Vì xuống chăm sóc người eo mà hậu quả là cả Tiểu Ái và Triệu Lệ Manh đều mất chỗ. Muốn chửi thề ghê á! Nhưng bù lại được ngồi ở chỗ ghế quan sát mà chỉ các thầy cô giáo mới được ngồi, vẫn chỉ là có cô giáo chủ nhiệm là tốt nhất đã giúp cô và nhỏ có chốn nương thân. Đúng là chỗ của giáo viên có khác, ngồi quan sát trận đấu cứ phải gọi là phê lòi. Trận đấu bắt đầu, đúng là trận đấu của hai kẻ mạnh nhất nên vừa mới bắt đầu đã cực kì đặc sắc rồi. Độ nóng trên sân bóng cứ phải gọi là đỉnh, muốn đốt cả cái hội trường này cũng được đấy. Sao sau bao nhiêu trận đấu trước đó mà bọn họ vẫn còn có sức thi đấu mãnh liệt như vậy nhờ? Tiểu Ái vô cùng thắc mắc nên liên tiếng hỏi Triệu Lệ Manh :
“Ê mày. Sao sau bao nhiêu trận đấu trước đó rồi mà bây giờ chúng nó vẫn cứ như đây là trận đầu thế nhờ? Sung sức dã man!”
“Là vì mấy trận trước đấu với mấy đội dễ quá nên các bạn không dùng hết sức!”
Cô giáo chủ nhiệm bên cạnh nhẹ giọng giải thích. Tiểu Ái gật gù ra vẻ đã hiểu rồi mỉm cười tươi tắn cảm ơn cô chủ nhiệm xong mới tiếp tục quan sát trận đấu. Bây giờ tỉ số của trường Tiểu Ái đang dẫn trước là 2\-0. Hai quả vừa rồi đều là Tống Gia Huy và Hoắc Tử Trạch ghi bàn cho trường. Liên tiếp vào hai quả khiến cả hội trường đầy tiếng thét của đội cổ động viên vang như sấm. Khí thế vô cùng hùng mạnh, đến ngay cả các thầy cô giáo cũng không thể ngờ đến. Tiểu Ái và Triệu Lệ Manh bây giờ đều vô cùng phấn khích mà la hét cổ vũ hết sức. Cô giáo bên cạnh chỉ biết lắc đầu trước sự khùng điên của hai đứa. Tiếp đến trường THPT X cũng bắt đầu ghi bàn, màn rượt đuổi điểm số rất gắt gao không khí của trận đấu bắt đầu trở nên căng thẳng. Lại vào hai quả, lần lượt là Vương Khôi và Mạc Hàn Lâm ghi bàn. Quái thật, Dương Thuần Vũ làm cái gì mà không thèm ghi bàn gì hết! Trường Tiểu Ái lại liên tiếp ghi bàn, tiếng cổ động viên vang dội khắp hội trường. Kết thúc hai hiệp đầu, trường cô tạm thời dẫn trước với tỉ số 14\-7. Thời gian nghỉ ngơi cũng là lúc bàn tán lại chiến thuật nên Triệu Lệ Manh và Tiểu Ái không làm phiền họ nữa. Ngồi quan sát đội bạn, thấy bọn họ vô cùng căng thẳng. Người thầy huấn luyện đội bọn họ nói liên mồm, vì Tiểu Ái biết đọc khẩu hình miệng nên có thể đọc được vài câu. Bọn họ hình như có một chiến thuật gì đó vô cùng lợi hại, Tiểu Ái lo lắng mà lên tiếng :
“Bọn họ đang có chiến thuật gì mạnh lắm, trường mình có ổn không vậy?”
Vì đang lo lắng nên tiếng nói của Tiểu Ái khá lớn thu hút sự chú ý rất nhiều thầy cô giáo. Cô giáo hiệu trường của trường phổ thông X nhìu mày mà quan sát Tiểu Ái. Cô giáo chủ nhiệm ái ngại cười giúp cô giải vây. Sau khi phân tán sự chú ý của các thầy cô giáo, cô giáo chủ nhiệm mới nhẹ giọng hỏi Tiểu Ái :
“Thiên Ái, sao ban nãy em lại nói vậy?”
“Em biết đọc khẩu hình miệng nên biết bọn họ nói gì ạ. Người thầy dẫn dắt bên đó vừa nói với đội bóng là phải dùng đến chiến thuật đấy rồi nên em sợ trường mình sẽ gặp bất lợi ạ!”
Cô giáo nghe Tiểu Ái nói vậy thoáng kinh ngạc nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà nhanh chóng chạy vào khu hội ý nhắc nhở thầy giáo thể dục trường Tiểu Ái. Tiếng thông báo cuộc đấu bắt đầu trở lại, đội bóng hai bên lại ra sân, cùng lúc này cô giáo chủ nhiệm cũng quay lại. Cô trấn an Tiểu Ái và Triệu Lệ Manh là đã nhắc nhở thầy rồi nên không phải lo nữa. Tiểu Ái thở phào một cái, chỉ mong là không sao. Trận đấu bắt đầu cả hai bên đều đang thi đấu rất căng thẳng, điểm số cứ tăng lên dần dần. Chỉ còn hai phút cuối ở hiệp thứ ba bỗng dưng trọng tài huýt còi tạm dừng trận đấu. Trong lòng Tiểu Ái lúc này bỗng nhiên hiện lên tia dự cảm chẳng lành. Đúng như linh tính, loa thông báo bỗng dưng vang lên:
“Đội bóng rổ của Trường THPT X lựa chọn quyền thay đổi người. Số 6 Lương Hiểu Quang thay cho số 5 Lý Minh Tuấn.”
Tiếng thông báo vừa tắt, cả hội trường liền im lặng. Lương Hiểu Quang? Cầu thủ bóng rổ vàng của tỉnh đang chuẩn bị có cơ hội thi quốc gia đây mà. Trường THPT X vì thắng thế mà lại lôi con hàng này ra. Đấy là lấy dao mổ trâu đi giết gà mà. Gương mặt của Hoắc Tử Trạch, Vương Khôi, Tống Gia Huy và Mạc Hàn Lâm giờ này đã xám xịt lại. Trận đấu bắt đầu căng thẳng rồi đấy, đúng là cái trường ỷ thế mạnh mà. Tiểu Ái hướng mắt về phía Dương Thuần Vũ, cậu vẫn tỏ ra điềm nhiên như thể không có chuyện gì lớn. Vẫn bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng không hiểu sao khi nhìn Dương Thuần Vũ như thế lòng Tiểu Ái lại yên tâm đến lạ. Lương Hiểu Quang vào sân trận đấu bắt đầu trở lại, vừa mới bắt đầu Lương Hiểu Quang đã liên tiếp ghi bàn nhanh chóng san bằng tỉ số trong hai phút cuối. Quá nhanh\- quá nguy hiểm là những từ ngữ miêu tả hoàn cảnh lúc này một cách chân thật nhất. Chỉ trong hai phút cuối của trận đấu, ấy vậy mà Lương Hiểu Quang lại san bằng tỉ số 20\-20 được. Quả là cầu thủ vàng của tỉnh. Nghỉ giải lao, là lúc bàn chiến thuật tiếp, đội bóng trường Tiểu Ái lúc này ai cũng trở nên căng thẳng, tập trung nghe thầy giáo dặn dò, có ai muốn thua ngay chính trên sân nhà của mình chứ? Giờ giải lao đã hết, tiếp tục quay lại trận đấu. Tim lúc này ai cũng đập vô cùng mạnh. Phải biết cái cảm giác lúc đầu thảnh thơi, vô lo xong đột nhiên trở nên căng thẳng nó khó chịu đến nhường nào. Hiệp này lại là hiệp cuối nữa chứ. Vừa bắt đầu trận đấu, hai bên tranh chấp vô cùng nảy lửa. Hoắc Tử Trạch đang chuẩn bị ghi bàn thì Lương Hiểu Quang từ đâu chui ra huých vào cậu một cái rồi nhân cơ hội mà cướp bóng ghi bàn. Cả hội trường đang có niềm hi vọng cao lớn thì lại thất vọng ngay chính giây phút cuối. Kĩ thả của Hoắc Tử Trạch là vô cùng tốt nhưng thân hình cậu lại không to lớn. Tuy với người cùng tuổi là cao lớn nhưng so với một câu thủ chuyên nghiệp mà lại là lớp 12 như Lương Hiểu Quang thì vô cùng nhỏ bé mà thôi. Có lẽ cái huých vai lúc nãy của Lương Hiểu Quang khá mạnh nên vai của Hoắc Tử Trạch khá đau khiến cậu chơi cũng kém đi. Tất cả cổ động viên lúc này của trường Tiểu Ái đang rất tức giận, nhưng chính Tiểu Ái tức hơn ai hết. Đó là em trai cô mà, sau trận này cô thề phải đi đòi lại công bằng cho Hoắc Tử Trạch! Tiếp tục trận đấu tỉ số của trường THPT X lúc này đã dẫn trước rồi, chỉ còn 90 giây cuối cùng của trận đấu mà tỉ số đang là 35\-33, nghiêng về THPT X. Ai ai cũng hết hi vọng, mà nghĩ sẽ thua. Nhưng đúng lúc này Dương Thuần Vũ cướp được bóng, cậu như có sức mạnh mà vượt qua bao nhiêu người để đến trước rổ bóng đối phương. Tư thế đứng của cậu có chút lạ, tư thế này là muốn thực hiện ba cú liên tiếp sao? Chỉ còn 50giây nữa thôi, Dương Thuần Vũ bắt đầu thực hiện cú ném bóng. Cả hội trường im lặng nín thở chờ đợi. Không gian im lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ai ai cũng đang chờ mong vào quả bóng đang bay đi mang theo niềm tin chiến thắng của bọn họ. 3 2 1 giây cuối cùng, hết giờ!
\*\*\*
Hóng không nào? Hôm nay tính troll cá tháng tư mọi người nhưng nghĩ lại thấy ác quá nên thôi. Cá tháng tư ai có crush thì tỏ tình đi nha. Có ai yêu tác giả thì tỏ tình đi biết đâu Dương tin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.