Chương 3: Tớ tên Bạch Yết Uyên.. Còn cậu
Aki Re
16/03/2023
Vừa vào trường tôi đã thấy cả một hàng dài học sinh xếp ngay ngắn.
Chết thật! Phải chạy ngay vào hàng thôi.
Tôi rón rén từ từ chạy vô hàng thì bỗng có một tiếng nói vang lên:
- Hôm nay là ngày tập trung đầu tiên của trường Dương Thiên, thế mà lại có một vài thành phần đi trễ..
Nghe đến đây tôi giật thót tim. Bị chỉ điểm thẳng mặt thế này thì còn mặt mũi đâu để đi học đây.
- Mời em đi học muộn lên đây.
Thầy giáo trực ban nói to, khiến các học sinh đang tập trung nhìn thầy ngoảnh mặt lại xem ai vô phúc bị gọi như vậy.
Tôi run run từ từ chuẩn bị bước lên bục, thầm nghĩ, xui xẻo quá đi thôi.
Ai dè, thầy quay sang ngược về phía tôi, nhìn chằm chằm:
- Anh kia, sao dám trèo tường vào trường hả? Đã đi học muộn còn không biết hối cải. Lên phòng giám hiệu ngay cho tôi. Cả mấy đứa đứng ngoài cổng nữa, đi theo tôi.
Nói xong thầy cứ thế thẳng hướng lên phòng giám hiệu. Tôi cứ đứng ngơ ngác không biết nói gì.
Lúc thầy đi qua, tôi mới lắp bắp thưa:
- Vậy.. còn em.. thì sao.. thầy?
Thầy lạnh lùng nhìn tôi:
- Sao vô phép đứng ra khỏi hàng thế hả? Xếp vô ngay. Học sinh thời nay thật là không biết phép tắc gì cả. Mới ngày đầu tiên đã như thế, không biết mai sau sẽ phá cái trường này ra như thế nào.
Sau một hồi ngẩn người tôi mới bắt đầu hiểu ra. Thầy hình như vẫn chưa phát hiện ra tôi là một trong những học sinh đi muộn, không những thế còn tưởng tôi vì tò mò xem chuyện vừa mới xảy ra nên mới chạy ra khỏi hàng.
May quá đi thôi. Ít ra hôm nay không hoàn toàn gặp xui xẻo.
Sau khi đứng giữa trời nắng chang chang để nghe mấy bài diễn thuyết dài dòng, cuối cùng tôi cũng được xếp lớp.
Không thể ngờ được, tôi lại là cùng lớp với cô bạn gặp lúc nãy.
- Trùng hợp thật, cứ như định mệnh sắp đặt vậy? - Bạn ấy cười tươi nói.
"Định mệnh à?" Tôi đỏ mặt suy nghĩ.
Thật sự đúng là như vậy sao? Nếu như thế, không lẽ tôi với cậu ấy được định mệnh sắp đặt để trở thành tình y..
- Nhất định chúng ta sẽ trở thành bạn tốt nhé?
"Bạn"! À đúng rồi, tình bạn mới đúng, sao có thể là tình yêu được. Mình với cậu ấy không thể trở thành loại ấy, vì..
- Auuu.. đau quá!
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì tôi bị bạn ấy nhéo vào hai má.
- Đừng làm khuôn mặt buồn thế chứ. Con trai thì phải dũng mãnh lên. Lúc nào cũng phải cười như tớ thì đời mới vui được. Hi hi..
Cô ấy vừa cười nói vừa làm hành động dơ hai tay lên cao để chứng minh hành động mình đang nói.
Thôi thì bạn bè với cậu ấy là được rồi. Là người thì không nên đòi hỏi những thứ quá cao không bao giờ đạt được.
Nhưng dù thế nào tôi cũng phải nói ra điều làm tôi bực mình nãy giờ rồi:
- Tớ là con gái chứ không phải con trai đâu nhé!
- Hả?
Cậu ấy rất bất ngờ với câu nói vừa rồi của tôi.
- Thật à? Thế mà tớ cứ tưởng cậu là con trai.. đang định..
- Đang định..
- Bảo cậu làm bạn trai tớ.
- Cái gì? Bạn.. bạn trai.
Tôi đỏ bừng mặt, không ngờ cậu ấy lại mạnh bạo nói ra mấy lời như thế. Nếu tôi là con trai thì thật sự sẽ như cậu ấy nói ư?
- Đùa thôi.
- Hở..
- Cậu là con gái thì quá tốt rồi. Vậy là mình sẽ có một cô bạn đầu tiên khi bước vào trường rồi.
Tôi ngạc nhiên, đùa thôi ư? Cậu ấy cứ liên tục thả "thính" như thế thì tôi làm sao chịu được đây. Mà lúc nãy hình như..
- Cậu bảo cô bạn đầu tiên là như thế nào vậy?
Nghe tôi nói, hai mắt cô ấy sáng như sao:
- Mục tiêu của tớ là có thật nhiều bạn khi vào trường mới. Cậu đã trở thành người bạn gái đầu tiên của tớ rồi đấy.
- Mục tiêu?
- Ừ, chắc cậu cũng phải có mục tiêu chứ.
Mục tiêu với cậu ấy là có thật nhiều bạn ư? Ngay từ khi chuẩn bị đi học tôi chưa từng nghĩ đến bạn mới. Đối với tôi bạn bè chỉ là..
- Sao vậy, cậu có hành động lạ thật đấy. Hết cười, đỏ mặt, xong rồi lại buồn, từ nãy đã mấy lần rồi.
Chết thật! Mải suy nghĩ quá nên biểu hiện trong lòng lộ hết ra mặt.
Tôi vội vàng xua tay:
- Cậu không cần để ý đến đâu, thỉnh thoảng tớ hay bị như thế mà.
- Lạ nhỉ! Thôi, xin tự giới thiệu, tớ tên Bạch Yết Uyên, cung Thiên Yết, thích nhiều thứ, còn ghét thì ít lắm. Còn cậu..
Bạch Yết Uyên? Tên đẹp ghê.
- Tớ tên Hắc Thu Phù, cung Bảo Bình, thích anime, manga, game và nhiều thứ khác, còn thứ tớ ghét thì nhiều lắm, không đếm hết đâu.
- Ồ, cậu cũng như tớ thích anime, manga à? Tớ thích nhất là "Thám tử lừng danh Conan" đấy. Nhìn lúc chỉ ra hung thủ trông ngầu cực kì luôn.
Sau đó cậu ấy lại huyên thuyên về truyện tiếp. Bạch Yết Uyên cậu ấy hình như thích kể chuyện thì phải.
Conan à? Vậy thì đúng là dáng vẻ lúc chỉ tay vào kẻ quấy rối rồi nói "Ngươi mới chính là thủ phạm!", là cậu ấy bắt chước theo rồi.
Thật là một người bạn thú vị. Có lẽ có người bạn như cậu ấy thì những năm học cấp 3 tôi sẽ không cảm thấy buồn chán.
À mà đến khi nào cậu mới dừng nói chuyện đây. Từ nãy đến giờ đã mấy tiếng rồi đấy.
Cô bạn này cũng nói nhiều lắm đây. Chắc cuộc sống của mình mai sau sẽ ồn ào và nhiều chuyện xảy ra.
Chết thật! Phải chạy ngay vào hàng thôi.
Tôi rón rén từ từ chạy vô hàng thì bỗng có một tiếng nói vang lên:
- Hôm nay là ngày tập trung đầu tiên của trường Dương Thiên, thế mà lại có một vài thành phần đi trễ..
Nghe đến đây tôi giật thót tim. Bị chỉ điểm thẳng mặt thế này thì còn mặt mũi đâu để đi học đây.
- Mời em đi học muộn lên đây.
Thầy giáo trực ban nói to, khiến các học sinh đang tập trung nhìn thầy ngoảnh mặt lại xem ai vô phúc bị gọi như vậy.
Tôi run run từ từ chuẩn bị bước lên bục, thầm nghĩ, xui xẻo quá đi thôi.
Ai dè, thầy quay sang ngược về phía tôi, nhìn chằm chằm:
- Anh kia, sao dám trèo tường vào trường hả? Đã đi học muộn còn không biết hối cải. Lên phòng giám hiệu ngay cho tôi. Cả mấy đứa đứng ngoài cổng nữa, đi theo tôi.
Nói xong thầy cứ thế thẳng hướng lên phòng giám hiệu. Tôi cứ đứng ngơ ngác không biết nói gì.
Lúc thầy đi qua, tôi mới lắp bắp thưa:
- Vậy.. còn em.. thì sao.. thầy?
Thầy lạnh lùng nhìn tôi:
- Sao vô phép đứng ra khỏi hàng thế hả? Xếp vô ngay. Học sinh thời nay thật là không biết phép tắc gì cả. Mới ngày đầu tiên đã như thế, không biết mai sau sẽ phá cái trường này ra như thế nào.
Sau một hồi ngẩn người tôi mới bắt đầu hiểu ra. Thầy hình như vẫn chưa phát hiện ra tôi là một trong những học sinh đi muộn, không những thế còn tưởng tôi vì tò mò xem chuyện vừa mới xảy ra nên mới chạy ra khỏi hàng.
May quá đi thôi. Ít ra hôm nay không hoàn toàn gặp xui xẻo.
Sau khi đứng giữa trời nắng chang chang để nghe mấy bài diễn thuyết dài dòng, cuối cùng tôi cũng được xếp lớp.
Không thể ngờ được, tôi lại là cùng lớp với cô bạn gặp lúc nãy.
- Trùng hợp thật, cứ như định mệnh sắp đặt vậy? - Bạn ấy cười tươi nói.
"Định mệnh à?" Tôi đỏ mặt suy nghĩ.
Thật sự đúng là như vậy sao? Nếu như thế, không lẽ tôi với cậu ấy được định mệnh sắp đặt để trở thành tình y..
- Nhất định chúng ta sẽ trở thành bạn tốt nhé?
"Bạn"! À đúng rồi, tình bạn mới đúng, sao có thể là tình yêu được. Mình với cậu ấy không thể trở thành loại ấy, vì..
- Auuu.. đau quá!
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì tôi bị bạn ấy nhéo vào hai má.
- Đừng làm khuôn mặt buồn thế chứ. Con trai thì phải dũng mãnh lên. Lúc nào cũng phải cười như tớ thì đời mới vui được. Hi hi..
Cô ấy vừa cười nói vừa làm hành động dơ hai tay lên cao để chứng minh hành động mình đang nói.
Thôi thì bạn bè với cậu ấy là được rồi. Là người thì không nên đòi hỏi những thứ quá cao không bao giờ đạt được.
Nhưng dù thế nào tôi cũng phải nói ra điều làm tôi bực mình nãy giờ rồi:
- Tớ là con gái chứ không phải con trai đâu nhé!
- Hả?
Cậu ấy rất bất ngờ với câu nói vừa rồi của tôi.
- Thật à? Thế mà tớ cứ tưởng cậu là con trai.. đang định..
- Đang định..
- Bảo cậu làm bạn trai tớ.
- Cái gì? Bạn.. bạn trai.
Tôi đỏ bừng mặt, không ngờ cậu ấy lại mạnh bạo nói ra mấy lời như thế. Nếu tôi là con trai thì thật sự sẽ như cậu ấy nói ư?
- Đùa thôi.
- Hở..
- Cậu là con gái thì quá tốt rồi. Vậy là mình sẽ có một cô bạn đầu tiên khi bước vào trường rồi.
Tôi ngạc nhiên, đùa thôi ư? Cậu ấy cứ liên tục thả "thính" như thế thì tôi làm sao chịu được đây. Mà lúc nãy hình như..
- Cậu bảo cô bạn đầu tiên là như thế nào vậy?
Nghe tôi nói, hai mắt cô ấy sáng như sao:
- Mục tiêu của tớ là có thật nhiều bạn khi vào trường mới. Cậu đã trở thành người bạn gái đầu tiên của tớ rồi đấy.
- Mục tiêu?
- Ừ, chắc cậu cũng phải có mục tiêu chứ.
Mục tiêu với cậu ấy là có thật nhiều bạn ư? Ngay từ khi chuẩn bị đi học tôi chưa từng nghĩ đến bạn mới. Đối với tôi bạn bè chỉ là..
- Sao vậy, cậu có hành động lạ thật đấy. Hết cười, đỏ mặt, xong rồi lại buồn, từ nãy đã mấy lần rồi.
Chết thật! Mải suy nghĩ quá nên biểu hiện trong lòng lộ hết ra mặt.
Tôi vội vàng xua tay:
- Cậu không cần để ý đến đâu, thỉnh thoảng tớ hay bị như thế mà.
- Lạ nhỉ! Thôi, xin tự giới thiệu, tớ tên Bạch Yết Uyên, cung Thiên Yết, thích nhiều thứ, còn ghét thì ít lắm. Còn cậu..
Bạch Yết Uyên? Tên đẹp ghê.
- Tớ tên Hắc Thu Phù, cung Bảo Bình, thích anime, manga, game và nhiều thứ khác, còn thứ tớ ghét thì nhiều lắm, không đếm hết đâu.
- Ồ, cậu cũng như tớ thích anime, manga à? Tớ thích nhất là "Thám tử lừng danh Conan" đấy. Nhìn lúc chỉ ra hung thủ trông ngầu cực kì luôn.
Sau đó cậu ấy lại huyên thuyên về truyện tiếp. Bạch Yết Uyên cậu ấy hình như thích kể chuyện thì phải.
Conan à? Vậy thì đúng là dáng vẻ lúc chỉ tay vào kẻ quấy rối rồi nói "Ngươi mới chính là thủ phạm!", là cậu ấy bắt chước theo rồi.
Thật là một người bạn thú vị. Có lẽ có người bạn như cậu ấy thì những năm học cấp 3 tôi sẽ không cảm thấy buồn chán.
À mà đến khi nào cậu mới dừng nói chuyện đây. Từ nãy đến giờ đã mấy tiếng rồi đấy.
Cô bạn này cũng nói nhiều lắm đây. Chắc cuộc sống của mình mai sau sẽ ồn ào và nhiều chuyện xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.