Chương 35: Xử phạt
Aki Re
16/03/2023
- Có chuyện gì xảy ra vậy? - Cô Quỳnh vừa bước vào lớp đã thấy phòng học lộn xộn, bàn ghế xộc xệch, dưới đất rải rác nhiều rác cùng đồ dùng học tập.
Khuôn mặt cô đen kịt lại vì giận, tức tối chửi chúng tôi một trận ra trò.
- Cái này là tác phẩm của ai? Mau thành thật nhận lỗi đi.
Vừa nói cô vừa chỉ vào lỗ hổng trên bảng, tay cầm cây thước gỗ 50cm vỗ bồm bộp lên bảng, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể đập cả lũ tan xương nát thịt.
Tất cả đồng loạt không nói không rằng chỉ ngón tay về phía tôi.
- Lại là chị hả? Tôi không thể ngờ rằng là con gái mà mới tí tuổi đầu đã có gan phá hoại của công nhà trường rồi. Tôi không cần biết chị làm như thế nào, mai gọi phụ huynh lên nói chuyện với tôi.
Tôi thở phào một hơi. Cuối cùng cô cũng không nhầm tôi là con trai nữa, nhưng riêng cái vụ gọi phụ huynh này là hơi rắc rối chút. Thôi kệ, mai rồi tính sau vậy.
- Em thưa cô, tên trộm đã được tìm thấy rồi ạ! - Ngọc Bích Dương nói to.
Cô ta không cần biết Bạch Yết Uyên có thật sự vô tội như Tư Lạc Đức nói hay không. Điều hiện giờ cần là thưa với cô chuyện xảy ra để đòi lại công đạo cho mọi người.
Cô Quỳnh nhíu mày, nhìn Ngọc Bích Dương hỏi:
- Thế đó là ai vậy?
- Là Bạch Yết Uyên trộm đồ của mọi người.
Nghe đến đây cô ngạc nhiên hẳn, quay sang hỏi lớp trưởng để chứng thực lại mọi chuyện:
- Yết Uyên! Lời của Bích Dương nói có đúng không vậy?
Tôi phản bác ngay:
- Thưa cô, đây rõ ràng là vu khống, lớp trưởng nhất định không thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy được.
Ngọc Bích Dương khinh bỉ nói:
- Thật sự có trong sạch hay không thì phải xem lương tâm của cô ta đã.
Lấy chiếc máy điện thoai để trong cặp, Ngọc Bích Dương dơ lên cho mọi người xem, rồi nói:
- Đây là những tấm ảnh tớ chụp được khi vào phòng Bạch Yết Uyên. Tất cả đều cho mọi người thấy trong những đồ vật bị mất. Như thế không phải phải cô ta là tên trộm thì còn là ai nữa chứ.
Cô Quỳnh cầm điện thoại nhìn kĩ bức ảnh. Đúng thật đây là đồ bị trộm mà cả lớp báo cáo với cô.
Cô thở dài, đáng tiếc cho một người học giỏi toàn diện như Bạch Yết Uyên lại làm ra cái loại chuyện này.
- Bạch Yết Uyên từ ngày mai em không phải đến lớp nữa. Ở nhà suy nghĩ thật kĩ những tội lỗi mà mình gây ra đi.
Tất cả sau khi nghe cô xử phạt xong thì hả hê nhìn hai bọn tôi.
Bạch Yết Uyên sốc không nói nên lời, đôi tay run rẩy bấu vào cánh tay tôi như đang tìm điểm tựa khỏi ngã.
Đau lòng nhìn gương mặt của cô ấy, tôi nắm chặt bàn tay lại, lấy dũng khí, nghiêm nghị nhìn cô nói:
- Tại sao cô lại có thể phát quyết xử phạt cậu ấy trước khi điều tra rõ mọi chuyện được chứ? Cô không thấy hổ thẹn với vị trí giáo viên mình đang ngồi sao?
Cả lớp chấn động nhìn tôi như đang nhìn một kẻ điên. Không ai ngờ rằng tôi lại có thể trước mắt mắng giáo viên chủ nhiệm của mình không ra gì như thế được.
Cô Quỳnh giận đến tím mặt, lấy tay chỉ thẳng vào mặt tôi run run nói:
- Cái gì? Cô dám nói tôi không có đủ tư cách làm nghề giáo viên sao? Hay, hay lắm! Không ngờ cô lại có gan hùm đến như vậy. Tội phỉ báng giáo viên không thể nào tha được. Nếu thấy tôi không xứng làm giáo viên dạy thì từ ngày mai cả hai cô cùng ở nhà luôn đi. Nhà trường không thể chứa chấp loại người như vậy được..
- Mọi người sao nhìn nhộn nhịp quá vậy? - Hi Minh Du bước vào lớp, ngàp dài nói.
Theo sau là Khương Mai Yêu, Sơn Long, Cao Hiếu, Hi Giang Mộc.
Cô Quỳnh khó chịu nhìn mấy người chen ngang cuộc nói chuyện của mình.
- Cao Hiếu, Hi Giang Mộc sao bây giờ anh chị mới tới hả? Xem bây giờ là mấy giờ rồi. Tí nữa quét dọn nhà vệ sinh cho tôi. Ba em còn lại nhớ lần sau không được tái phạm nữa.
Tôi khinh bỉ nhìn thái độ phân biệt đối xử rõ ràng này.
Tôi biết rõ rằng cô ta thật sự rất muốn mắng ba đứa còn lại nhưng cô không thể nào đụng vào ba tiểu tổ tông đó được.
Cả ba gia đình chúng nó đều nằm trong top ba nhà tài trợ lớn của trường. Nhất là Hi Minh Du, không biết gia đình hắn giàu như thế nào mà ngay khi vừa mới vào trường đã ném vào quỹ trường một số tiền lớn đến nỗi đẩy hạng của Khương Mai Yêu xuống thứ hai.
Nhìn qua mấy đứa này tôi cảm giác có điều gì đó khang khác.
Cao Hiếu trên má trái có vết tím bầm. Trong ánh mắt Hi Giang Mộc thoáng qua vẻ kì lạ, khác thường khi nhìn tôi và Bạch Yết Uyên. Khương Mai Yêu thì có vẻ khá bất ngờ với chuyện đang xảy ra hiện giờ. Hi Minh Du cùng Sơn Long thì.. ừm.. vẫn lười nhác như mọi hôm.
Khuôn mặt cô đen kịt lại vì giận, tức tối chửi chúng tôi một trận ra trò.
- Cái này là tác phẩm của ai? Mau thành thật nhận lỗi đi.
Vừa nói cô vừa chỉ vào lỗ hổng trên bảng, tay cầm cây thước gỗ 50cm vỗ bồm bộp lên bảng, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể đập cả lũ tan xương nát thịt.
Tất cả đồng loạt không nói không rằng chỉ ngón tay về phía tôi.
- Lại là chị hả? Tôi không thể ngờ rằng là con gái mà mới tí tuổi đầu đã có gan phá hoại của công nhà trường rồi. Tôi không cần biết chị làm như thế nào, mai gọi phụ huynh lên nói chuyện với tôi.
Tôi thở phào một hơi. Cuối cùng cô cũng không nhầm tôi là con trai nữa, nhưng riêng cái vụ gọi phụ huynh này là hơi rắc rối chút. Thôi kệ, mai rồi tính sau vậy.
- Em thưa cô, tên trộm đã được tìm thấy rồi ạ! - Ngọc Bích Dương nói to.
Cô ta không cần biết Bạch Yết Uyên có thật sự vô tội như Tư Lạc Đức nói hay không. Điều hiện giờ cần là thưa với cô chuyện xảy ra để đòi lại công đạo cho mọi người.
Cô Quỳnh nhíu mày, nhìn Ngọc Bích Dương hỏi:
- Thế đó là ai vậy?
- Là Bạch Yết Uyên trộm đồ của mọi người.
Nghe đến đây cô ngạc nhiên hẳn, quay sang hỏi lớp trưởng để chứng thực lại mọi chuyện:
- Yết Uyên! Lời của Bích Dương nói có đúng không vậy?
Tôi phản bác ngay:
- Thưa cô, đây rõ ràng là vu khống, lớp trưởng nhất định không thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy được.
Ngọc Bích Dương khinh bỉ nói:
- Thật sự có trong sạch hay không thì phải xem lương tâm của cô ta đã.
Lấy chiếc máy điện thoai để trong cặp, Ngọc Bích Dương dơ lên cho mọi người xem, rồi nói:
- Đây là những tấm ảnh tớ chụp được khi vào phòng Bạch Yết Uyên. Tất cả đều cho mọi người thấy trong những đồ vật bị mất. Như thế không phải phải cô ta là tên trộm thì còn là ai nữa chứ.
Cô Quỳnh cầm điện thoại nhìn kĩ bức ảnh. Đúng thật đây là đồ bị trộm mà cả lớp báo cáo với cô.
Cô thở dài, đáng tiếc cho một người học giỏi toàn diện như Bạch Yết Uyên lại làm ra cái loại chuyện này.
- Bạch Yết Uyên từ ngày mai em không phải đến lớp nữa. Ở nhà suy nghĩ thật kĩ những tội lỗi mà mình gây ra đi.
Tất cả sau khi nghe cô xử phạt xong thì hả hê nhìn hai bọn tôi.
Bạch Yết Uyên sốc không nói nên lời, đôi tay run rẩy bấu vào cánh tay tôi như đang tìm điểm tựa khỏi ngã.
Đau lòng nhìn gương mặt của cô ấy, tôi nắm chặt bàn tay lại, lấy dũng khí, nghiêm nghị nhìn cô nói:
- Tại sao cô lại có thể phát quyết xử phạt cậu ấy trước khi điều tra rõ mọi chuyện được chứ? Cô không thấy hổ thẹn với vị trí giáo viên mình đang ngồi sao?
Cả lớp chấn động nhìn tôi như đang nhìn một kẻ điên. Không ai ngờ rằng tôi lại có thể trước mắt mắng giáo viên chủ nhiệm của mình không ra gì như thế được.
Cô Quỳnh giận đến tím mặt, lấy tay chỉ thẳng vào mặt tôi run run nói:
- Cái gì? Cô dám nói tôi không có đủ tư cách làm nghề giáo viên sao? Hay, hay lắm! Không ngờ cô lại có gan hùm đến như vậy. Tội phỉ báng giáo viên không thể nào tha được. Nếu thấy tôi không xứng làm giáo viên dạy thì từ ngày mai cả hai cô cùng ở nhà luôn đi. Nhà trường không thể chứa chấp loại người như vậy được..
- Mọi người sao nhìn nhộn nhịp quá vậy? - Hi Minh Du bước vào lớp, ngàp dài nói.
Theo sau là Khương Mai Yêu, Sơn Long, Cao Hiếu, Hi Giang Mộc.
Cô Quỳnh khó chịu nhìn mấy người chen ngang cuộc nói chuyện của mình.
- Cao Hiếu, Hi Giang Mộc sao bây giờ anh chị mới tới hả? Xem bây giờ là mấy giờ rồi. Tí nữa quét dọn nhà vệ sinh cho tôi. Ba em còn lại nhớ lần sau không được tái phạm nữa.
Tôi khinh bỉ nhìn thái độ phân biệt đối xử rõ ràng này.
Tôi biết rõ rằng cô ta thật sự rất muốn mắng ba đứa còn lại nhưng cô không thể nào đụng vào ba tiểu tổ tông đó được.
Cả ba gia đình chúng nó đều nằm trong top ba nhà tài trợ lớn của trường. Nhất là Hi Minh Du, không biết gia đình hắn giàu như thế nào mà ngay khi vừa mới vào trường đã ném vào quỹ trường một số tiền lớn đến nỗi đẩy hạng của Khương Mai Yêu xuống thứ hai.
Nhìn qua mấy đứa này tôi cảm giác có điều gì đó khang khác.
Cao Hiếu trên má trái có vết tím bầm. Trong ánh mắt Hi Giang Mộc thoáng qua vẻ kì lạ, khác thường khi nhìn tôi và Bạch Yết Uyên. Khương Mai Yêu thì có vẻ khá bất ngờ với chuyện đang xảy ra hiện giờ. Hi Minh Du cùng Sơn Long thì.. ừm.. vẫn lười nhác như mọi hôm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.