Chương 40: Bản Mới "lớp Trưởng Vô Sỉ"
phuong195195
11/05/2021
Lớp trưởng vô sỉ (Chương 1: - chương 12: )
"Chia tay"
Phùng Linh Đan nhìn thẳng vào mắt của Trịnh Gia Vũ, không hề có chút đùa giỡn nào cả, mắt của Trịnh Gia Vũ phẳng lặng bình ổn.
" Đang nghiêm túc sao?"
" Ừm, nghiêm túc"
Cô khẽ cụp mi mắt thôi không nhìn Trịnh Gia Vũ nữa. Cô cố gắng nghĩ xem vì sao Vũ lại muốn chia tay cô. Cô và Vũ gần đây cũng không có cãi nhau gì cả, cô cũng không có làm gì sai, tại sao chứ?
" Lý do"
"Đan không giống con gái..... anh không muốn có một người yêu mà lúc nào cũng bị người khác nói rằng tính cách như con trai."
À, hóa ra là tính cách như con trai. Cô không có làm gì sai mà chính bản thân cô sai, chính tính cách của cô sai.
Nhưng mà, ngay từ đầu Vũ cũng đã rõ tính cách của cô, chính vì tính cách của cô mà yêu cô, vậy mà..... Hay là đó chỉ là lí do biện hộ, thực chất Vũ không còn yêu cô từ lâu?
Suy cho cùng thì nếu như muốn chia tay thì thiếu gì lí do đâu, đã muốn đi thì cô không muốn giữ nữa, mà nếu cô có muốn giữ cũng không giữ được.
" Ừ, chia tay."
Chỉ là chia tay thôi mà. Có gì to tát đâu.
" Anh còn gì muốn nói không?"
" Không có"
" Vậy mau đi đi"
Trịnh Gia Vũ quay lưng lại với cô, một mực đi thẳng.
Cô vẫn đứng giữa sân nhìn bóng lưng của Trịnh Gia Vũ rời đi, khi anh chính thức biến mất khỏi tầm mắt cô cũng chính là lúc cô chấp nhận sự thật, chấp nhận buông bỏ mọi thứ.
Trên cành cây....
"Huhu... Đồ khốn, dám bảo tôi không giống con gái, khốn nạn... Huhuhu."
Phùng Linh Đan ngồi trên cây, khóc nức nở. Dám chia tay vì lí do khốn nạn như thế, cô thực sự rất đau lòng.
Bỗng phía dưới có cảm giác lạ, cô cảm thấy thân cây run run. Cô ngó xuống thấy một thân ảnh đang đạp cây, chơi vơi mất đà cô ngã oạch xuống đất.
" Con bà nó, chán sống à"
Toàn thân cô ê ẩm, không khỏi bực tức mà chửi thề.
Con bà nó, ai rảnh rỗi đến mức giờ này ra đây đạp cây của cô.
" Trong giờ văn trốn tiết ra đây ngồi, cậu chán sống à?"
Giọng nói vang lên. Cô quay sang nhìn.... là lớp trưởng.
Vốn dĩ cô muốn dần cho người rung cây 1 trận nhớ đời vì dám động đến cô, nhưng khi nhìn thấy lớp trưởng cô chỉ đành nén cục tức xuống đáy bụng, dùng giọng hậm hực.
"Cậu cũng dũng cảm quá, hại người ta ngã còn nghênh ngang trình mặt."
Rõ ràng cô đang ngồi trên cành cây cao như thế còn phũ phàng rung cây cho cô ngã xuống, làm sai còn mặt dày như thế.
Anh liếc mắt nhìn cô.
" Trong giờ văn của cô hiệu phó giám trốn tiết ra trèo cây của trường, phá hoại của công, theo lí thì tội của cậu bị đình chỉ học dài dài rồi,ở đó mà trách mắng tôi, cậu nên nhớ hạnh kiểm của cậu trong tay tôi quyết định"
Phùng Linh Đan vẫn đang ngồi dưới đất ngước lên nhìn Vệ Đường.
" Đình chỉ thì đình chỉ, cậu làm như tôi sợ lắm"
Sau khi nói xong nước mắt cô lại lần nữa trào ra, cô vừa mới chia tay xong muốn ôm gối khóc cho thỏa lòng mà vẫn còn bị phá, rốt cuộc cô đáng ghét thế sao?
Cô úp mặt uống gối, toàn thân run lên, bây giờ cô mặc kệ hết mọi thứ.
Vệ Đường nhìn cô như thế thì khẽ thở dài, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
Tiết học sau đó nhanh chóng qua đi, Phùng Linh Đan lúc này không còn khóc nữa, cô tính lấy ống tay áo lau nước mắt, sau đó nhớ ra nãy bị ngã áo không được sạch thì bực tức quay qua kéo ống tay áo của Vệ Đường.
"........." Có gì đó sai sai.
Thôi ta tạm ân xá cho nhà mi vì nhà mi vừa mới khóc.
Trước khi vào lớp học Phùng Linh Đan có rẽ qua nhà vệ sinh rửa mặt, trước khi bước vào WC cô không quên bảo Vệ Đường giữ cửa chờ cô. Vệ Đường vừa đứng ngoài vừa hoang mang, tại sao cô đi vệ sinh lại bắt cậu chờ chứ? Cho đến khi Vệ Đường ngước lên nhìn, bà nó, Phùng Linh Đan vào WC nam.
Nhưng không hề nha, lý do sâu xa của việc chờ đợi kia chính là
Phùng Linh Đan sau khi rửa mặt xong liền mượn nốt bên tay áo kia..... lau mặt.
Vệ Đường mặt đen thui, không nói lên lời.
Khi đến gần cửa lớp Phùng Linh Đan lại một lần nữa kéo đuôi áo cậu.
Tôi là tôi nhịn cậu lâu lắm rồi nha.
" Chuyện gì?"
" Mắt... mắt tôi có đỏ không?"
" Không có"
Vậy là an tâm rồi, cô thoải mái bước vào lớp, bỏ mặc cậu.
Vệ Đường có phải là hiền quá rồi không?
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp. Thông thường tiết học này là chào cờ đầu tuần nhưng vì mới đầu năm nên tiết này chuyển luôn thành tiết sinh hoạt. Hoàn tất các thủ tục chào hỏi xong xuôi, giáo viên bắt đầu nhìn xuống lớp một lượt xem có gì khác lạ không. Vừa nhìn thấy Phùng Linh Đan mà cô không khỏi cảm thán, con bé Đan này.....
"Phùng Linh Đan, em nhìn cô gì mà ghê thế!!"
Phùng Linh Đan vẫn đang mải nhìn giáo viên từ đầu đến chân, từ chân lên đầu, nghe chủ nhiệm bất ngờ gọi tên mình mà giật mình.
Cả lớp quay sang nhìn cô, Phùng Linh Đan, thành phần nổi bật của lớp, đứng trong top 10 của trường về mọi lĩnh vực: quậy phá, nghịch ngợm, điên khùng, học tập, thể thao.... Và chiều cao 1m55 đáng tội nghiệp của cô gái.
"Em chỉ soi xem năm nay cô béo hơn năm ngoái bao nhiêu kg thôi mà."
"Hơn 5kg, em không cần soi nữa"
"Vâng" Cô ngán ngẩm trả lời, cứ tiến độ tăng cân này chẳng mấy chốc cô giáo lăn nhanh hơn đi quá. Haha!!
Vệ Đường bàn dưới "......." không biết Phùng Linh Đan ở gốc cây bay đâu mất rồi.
Giáo viên thôi không để ý đến Đan nữa, quay qua nói với cả lớp
"Năm nay có một học sinh mới chuyển vào lớp ta"
"Ai đấy cô?? Cuối cấp còn chuyển lớp sao?"_ Trong lớp bắt đầu có tiếng lao nhao.
"Em vào đi"
Một chàng trai bước vào, chuyên mục vina soi bắt đầu.
"Ồ, trắng thế, trắng như con gái" _Cô là đứa comment đầu tiên.
Chưa dứt câu thì tên lớp trưởng ở bàn dưới xen vào.
"Cậu con gái mà có trắng nổi như người ta đâu, thật là làm mất danh dự của bọn con gái"
Cô nuốt uất ức vào trong, tim gan như sôi lên.
Mấy thành phần trong lớp gần đó nghe được đối đáp kia cũng nén bi thương cho Phùng Linh Đan, trong lớp này muốn sống yên ổn thì không nên động vào lớp trưởng và lớp phó, không ai không dám cười dù chỉ nửa tiếng, nhưng do không nhịn được mà bật cười thành từng tiếng nhỏ. Ngọn lửa bực bội trong Phùng Linh Đan càng ngày càng dữ dội.
Cô quay ngoắt lên bảng, không để ý nữa.
"Em giới thiệu đi."
"Mình tên Nhật Lãng, cứ gọi mình là Lãng"
"Để cô giới thiệu với em một vài thành phần của lớp nhé. "Đầu tiên là lớp trưởng: Vệ Đường"
Vệ Đường từ từ đứng lên.
" Xin chào, tớ là lớp trưởng"
"Thứ 2, thành phần khủng bố, kiêm bảo vệ, lớp phó học tập của lớp: Phùng Linh Đan."
Cô đứng dậy e thẹn. E hèm:
"Tớ là Phùng Linh Đan nhé, nữ sinh dịu dàng nhất trường."
Chưa ai kịp cảnh báo, đồng loạt ánh mắt phẫn nộ đáp đầy người cô.
Cô giáo giả bộ bày bộ mặt chán nản, buông một câu rồi dời đi.
"Em tự tìm chỗ nhé, sắp vào giờ rồi. Trong lớp này ai cũng có thể là người em có thể thân tuy nhiên tránh xa Phùng Linh Đan một chút, con bé đó em mà lại gần sẽ hư theo, cô không muốn đau đầu thêm nữa đâu."
Phùng Linh Đan mặt méo xệch, cô à, sao cô lỡ bêu xấu em thế!!
Nhật Lãng tròng mắt hơi hướng về con người vừa giới thiệu là nữ sinh hiền nhất trường mà trong lòng có chút buồn cười, chả hiểu sao cô nàng này bị giáo viên lên án ghê thế. Nhật Lãng cũng không mấy để ý, cắp cặp lò dò tìm chỗ ngồi.
Trên hành lang tầng 2.
Sắp đến giờ thể dục, Phùng Linh Đan mệt mỏi cầm túi đựng đồng phục thể dục vào phòng thay đồ. Dù hôm trước chia tay cô dứt khoát như thế, dù đã khóc một trận rất to nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất nặng nề. Bị người yêu chia tay vì cô mạnh mẽ sao? Vì tính cách cô giống con trai? Cô cũng biết buồn mà.
Chính vì sự lơ đãng của cô mà ngay sau đó đã khiến cô hối hận.
Chẳng hiểu tên lớp trưởng lớp cô từ đâu chui ra, giật ngay túi đựng đồng phục của cô.
" Vệ Đường, cậu không có việc gì làm à mà cướp đồ của tôi"
Vệ Đường thản nhiên kéo khóa túi, lấy ra chiếc quần thể dục rồi đáp lại túi cho cô.
" Đó, trả đồ cho cậu"
".........."
" Tôi rất bận, nếu không có gì thì tôi xuống sân tập đây, không nhanh sẽ bị phạt mất"
" Cậu là biến thái à, trả quần cho tôi"
Vệ Đường quay quay nhẹ chiếc quần, vẫn bước về hướng cầu thang.
Cô bực bội chạy nhanh lên cướp quần.
Nào có dễ thế đâu, Vệ Đường lường trước được đã dương cao tay lên, châm chọc cô:
" Bình thường thông minh thế mà không đoán trước được là không lấy lại được quần à"
Cô đoán được chứ, cô thấp hơn cậu ta hẳn một cái đầu mà.
" Giờ cậu muốn sao?"
" Rất thông minh, tối nay đi trà sữa, cậu bao tôi"
" Lí lẽ ở đâu thế? Cậu lấy đồ của tôi rồi bắt tôi bao cậu trà sữa."
" Tùy cậu thôi."
Cô ngó xuống đồng hồ, 4 phút nữa là vào tiết, thầy thể dục rất nghiêm khắc, không có đồng phục sẽ không được vào lớp, vào lớp muộn sẽ bị phạt.
Cô cũng rất mệt mỏi khi phải đôi co rồi.
" Được, trà sữa thì trà sữa, trả quần tôi đi"
" Chốt rồi nhé, tối nay tôi qua đón cậu, đừng mơ đến việc trốn nợ"
Tự nhiên cô trở thành con nợ? Thế giới này đảo lộn rồi.
_________
"Bố mẹ! Con ra ngoài chút nhé!!"_Cô vừa đeo giày, vừa nói vọng vào.
Có tiếng mẹ cô vọng ra.
"Nhớ về sớm đấy. Tài thật, cái nhà này mãi rồi thành quen, anh đi, em cũng đi."
Cô cười khổ, lấy túi xách rồi bước ra ngoài. Lâu lâu cô mới ra ngoài mà.
Tâm trạng cô vẫn cực kì không tốt, cả ngày nay chỉ muốn gắt lên. Chả biết tháng này thế nào nữa. Đầu tháng thì bị gọi ra chia tay, hôm nay bị lớp trưởng cướp quần giữa ban ngày rồi bắt cô bao trà sữa? Chắc tháng này cô ra đường bị ma quỷ nào ám rồi, mai phải đốt vía thôi.
" Này"
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô từ phía sau lưng, bất ngờ mà giật nhẹ.Ngay sau đó khuôn mặt của Vệ Đường trước mặt cô.
" Cậu muốn dọa chết tôi à?"
"Tôi đợi cậu hơi lâu rồi"
" Sao cậu biết nhà tôi"
" Tôi là lớp trưởng"
Thật là.....
Cô nhìn anh, suy nghĩ thế nào cô kéo tay anh đi về phía ngược lại. Đưa ra cái ý niệm táo bạo mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
"Chúng ta đi uống rượu."
"Ớ!! Rượu là rượu thế nào? Đi trà sữa!!"
Chưa kịp làm gì đã bị xoay như chong chóng là sao?
Sau khi đi bộ được khoảng 2km hai người cũng đến được một quan ăn nhỏ. Ổn định chỗ ngồi xong xuôi thì chủ quán đi đến.
" Chú cho con một chai rượu và một chút....."
Uống rượu thì ăn với gì thì hợp ta? Nghĩ ngược nghĩ xuôi cũng không ra,Phùng Linh Đan chỉ còn cách cầu cứu Vệ Đường. Đôi mắt cô chằm chằm nhìn anh.
" Không rượu bia gì cả, mai còn phải đi học"
Phùng Linh Đan chán nản quay qua nhìn chủ quán.
" Chú lấy rượu cho cháu, đồ ăn thì cái gì cũng được"
" Chú không bán rượu cho trẻ vị thành niên đâu, cháu vẫn còn đang độ tuổi đi học, không nên tiếp xúc với rượu bia sớm, nếu cháu gọi đồ ăn thì chú sẽ mang lên cho cháu"
" Chúng cháu xin lỗi ạ, cháu không gọi đồ nữa"
Vệ Đường ngay lập tức kéo cô đứng dậy đi ra khỏi quán ăn, bị cô kéo đến đây là không thể chấp nhận rồi. Ra khỏi quán được một đoạn Phùng Linh Đan bực dọc vung tay ra. Cô đứng đó một lời cũng không nói.
" Phùng Linh Đan, cậu bị điên à?"
Phùng Linh Đan mệt mỏi nhìn Vệ Đường, không nói thêm cậu gì nữa bỏ về.
Vệ Đường cầm tay cô kéo lại.
" Cậu vì một tên con trai mà buông thả bản thân, cả ngày rầu rĩ, có đáng không? Tôi hỏi cậu có đáng không!!"
Đến mức này thì cô dù mệt mỏi như nào cũng phải gắt lên. Đây là chuyện riêng của cô, đâu có liên quan gì đến cậu ta, cậu ta có quyền gì mà trách mắng cô?
" Liên quan đến cậu à? Chuyện của tôi tôi tự lo được, cậu có quyền gì mà xen vào chuyện của tôi? Cậu có quyền quái gì mà phán xét tôi?"
Vệ Đường tức giận đến mức không nói được thêm lời nào, đúng là anh bị khùng mới đi quan tâm chuyện của cô.
" Đan"
Một giọng nói khác bỗng dưng xen vào cuộc đối thoại của hai người. Phùng Linh Đan quay người nhìn lại phát hiện ra thân ảnh cao ráo quen thuộc, là anh trai cô.
Phùng Lục Song từ từ đi đến bên cạnh Phùng Linh Đan. Ban nãy Phùng Linh Đan và Vệ Đường đi vào quán không để ý nên không phát hiện ra bàn bên cạnh của hai người là Lục Song ngồi. Lục Song đã chứng kiến mọi thứ, kể cả đoạn hội thoại vừa rồi. Anh đứng bên cạnh cô, nhìn Vệ Đường giới thiệu qua.
" Tôi là anh trai của Đan, Phùng Lục Song"
" Em là Vệ Đường, là bạn cùng lớp với cậu ấy"
" Tôi thay mặt em gái tôi xin lỗi cậu, Đan nhất thời kiểm soát cảm xúc không tốt"
Vệ Đường quay qua nhìn Phùng Linh Đan thấy cô cúi đầu im lặng, trong lòng anh cũng nhả dần ra.
" Cũng một phần là lỗi do em"
" Vậy được rồi, tôi đưa Đan về trước, có gì hai đứa nói chuyện sau"
" Vâng"
Sáng hôm sau Phùng Linh Đan toàn thân ê ẩm nặng nề bước về phía phòng học, hôm qua cô bị Lục Song giáo huấn một trận nào là chia tay rồi thì có sao, giờ phút này học hành mới là quan trọng nhất,yêu đương cũng tốt nhưng đừng để ảnh hưởng việc học. Xong rồi còn bảo cô là anh thấy bạn kia rất lo cho mày, quan tâm mày các thứ...... nhưng cô là Phùng Linh Đan mà, cô sẽ không dể yên cho anh cô giáo huấn đâu, hôm qua sau vài phút ngoan ngoãn cô đã cãi tay đôi với anh dẫn đến ẩu đả, bông gối bay tứ tung, đồ gì có thể đáp thì bay vèo vèo. Cuối cùng thì phụ huynh đã phải lên can ngăn, Song ca ca phải mang thân sang ngủ nhờ phòng cô, cô không những bị chiếm mất nửa cái giường mà còn trở thành gối ôm.
Hai tiết học nhanh chóng qua đi, bụng cô réo liên hồi. Sáng nay mới không ăn sáng thôi mà đã như này rồi, sau này cô sẽ chăm chỉ ăn sáng.
Một hộp sữa và một chiếc bánh nhỏ được đặt trên bàn cô, ngay sau đó giọng nói của lớp trưởng vang lên.
" Ngồi dịch vào"
Phùng Linh Đan ngồi dịch vào phía trong góc tường, Vệ Đường ngồi xuống bên cạnh chỗ cô.
" Mang cho tôi ăn à?"
" Sáng nay gặp anh cậu ở cổng trường, anh cậu bảo rằng cậu chưa ăn sáng, nhờ tôi mua cho cậu"
Từ khi nào cô và cậu thân thiết thế chứ?
Phùng Linh Đan lục cặp tìm ví tiền của mình, Vệ Đường đoán ra cô đang tính làm gì thì lên tiếng.
" Sáng nay anh cậu đã đưa tiền cho tôi rồi" Nói thế chứ nhưng anh đâu có nhận của Lục Song đâu, muốn í a í a với cô thì đừng nói một bữa sáng, thậm chí vào bếp nấu đồ ăn sáng cho cô anh cũng tình nguyện.
" Vậy thì cảm ơn cậu, nhân tiện xin lỗi cậu chuyện tối qua, tôi hơi quá đáng"
" Trông hàng ngày như thế mà cũng tử tế ghê ha"
Bình thường cô chỉ quậy phá quá mức thôi, đâu có tệ hại đến mức không biết cảm ơn xin lỗi? Cáu thực sự!
Phùng Linh Đan: " Cậu mau biến về chỗ của mình đi"
Vệ Đường: "............"
Đang trong giờ tự học, cô nghe thấy ai gọi liền ngoảnh sang.
Phùng Linh Đan: "Lãng à? Có gì không"
Lãng: "Có thể chỉ tôi một số bài không? Tôi không hiểu lắm."
Đan dịch sang một chút, nhường chỗ cho Lãng.
Phùng Linh Đan: "Được chứ! Lãng ngồi vào đây đi."
Đan bắt đầu chỉ bài cho Lãng, Lãng thì chăm chú nghe, thi thoảng Lãng lại lơ đãng nhìn sang cô.
Lãng mới vào, khuôn mặt khá là ưa nhìn hay theo một số đứa thì là đẹp trai. Hơi trầm và khép kín, rất ít tiếp xúc với người khác.
Lớp trưởng ngồi bàn dưới thấy hai người một nam, một nữ cứ sát vào nhau to nhỏ như thế thì có phần khó chịu. Dù biết lí do là gì nhưng trong lòng vẫn cứ nao nao. Không hiểu bài thiếu gì người hỏi đâu lại đi hỏi Đan? Như Lớp trưởng đây, một thân kiến thức đầy mình mà không hỏi. Thôi kệ, không để ý nữa, ông đây đi giải đề.
Hết giờ, cô đang đứng cổng trường đợi Song ca ca đến đón,sáng nay cô không đi xe.
"Đan, lên đây tôi đưa về!?"
Lớp trưởng đi quả xe cup huyền thoại ra, bộ dạng như chuẩn bị đưa cô về.
" Thôi, tôi đợi anh tôi. Cậu về trươc đi."
Cô sợ anh cô mất công lên đón mà cô về rồi nên từ chối.
"Ok. Đỡ tốn xăng."
Anh hơi hụt hẫng nhưng vẫn làm ra bộ dạng cười cười. Cứ thế phóng vù xe đi.
12h trưa.
Cô vẫn đứng đợi Lục Song. Bắt cô chờ lâu như này, về nhà rồi biết tay cô.
"Chưa về à Đan'
Lãng từ trong trường dắt xe ra bất ngờ vì thấy cô vẫn đứng ở cổng trường.
"Tôi đợi anh tôi, mà mãi không thấy đâu cả. Sao Lãng về muộn thế."
" Xe tôi hỏng, sửa mãi không được."
Ôi trời, cô đang tính đi nhờ xe Lãng mà...
"Vậy mà tôi vừa có ý định đi nhờ cậu chở về."
"Nhà cậu ở đâu"
"Đường Z"
" Vậy cùng đường rồi, đi bộ về chung không?"
"Cũng được."
Trời vẫn rất nắng, Lãng sợ cô ốm lấy đưa cho cô mũ bảo hiểm, hai người cùng đi bộ về.
Lớp trưởng vẫn ở phía xa xa, nhìn thấy tất cả. Vốn dĩ là anh tính về rồi nhưng sợ cô đợi một mình nên chờ cô, khi nào anh cô lên đón thì về. Thế mà cô thà đi bộ với Lãng chứ không ngồi xe anh. Được, được lắm.
Hôm nay Vệ Đường đến trường từ rất sớm, cô dám không coi anh ra gì à? Anh sẽ cho cô hối hận luôn.
Nhưng rất tiếc là Vệ Đường đến rất sớm còn Phùng Linh Đan thì đến rất muộn, anh đợi dài cả cổ mà không thấy bóng dáng cô đâu. Mấy người được phân công đến rất sớm để trực nhật nhưng đều được anh cho miễn, cứ ai tính làm anh đều bảo để đấy. Quần chúng vui sương vì không phải làm nhưng cũng ôm đầy một bụng thắc mắc, tại sao anh lại nhân từ như thế?
Mọi đáp khúc mắc đều được giải đáp khi người kia đến.
" Đan, sao chưa trực nhật? Đi quét lớp!!"
Phùng Linh Đan vừa mới bước vào cửa lớp, chưa kịp ngáp ngủ xong đã bị anh quát.
Cô phẫn nộ nhìn vào lịch trực nhật, đâu có tên cô?
" Hôm nay không phải tôi trực nhật, là ngày mai."
" Một tuần thử nghĩ xem cậu mắc bao nhiêu lỗi? Đi trực nhanh, 5 phút nữa vào lớp mà còn lần mần."
Lớp có luật cứ mắc lỗi là phải trực nhật, thành phần cá biệt như cô tuần nào cũng phải trực nhật là đương nhiên. Nhưng cô nhớ trước giờ cô chỉ trực vào ngày mai...
Trong lòng không khỏi uất ức, cô quăng cặp xuống bàn, lấy chổi quét lớp.
Dân chúng xung quanh thấy lớp phó bị bắt nạt mà không dám ho he gì. Ở lớp này Phùng Linh Đan mà không đối phó được với mức vô lại của người kia thì làm gì còn ai đâu, tốt hơn hết là im lặng. Thật không hiểu cô làm gì mà đắc tội với lớp trưởng.....
________
" Đan, thu sách bài tập lên cho cô An."
Trống hết giờ vừa dứt thì tiếng nói đằng sau vang lên.
"Cô An bảo cậu, không phải tôi."
"Vậy lớp phó chỉ là bù nhìn à? Đi ngay."
______
Giờ Lý.
Do đi nộp sách bài tập cho giáo viên, Phùng Linh Đan vào lớp muộn 5 phút.
"Đan vào lớp muộn, trực nhật hết tuần này."
Cô khó chịu quay xuống phản bác.
"Tôi đi nộp sách cho cậu đấy, đừng quá đáng"
"Giờ ra chơi sao không đi!? Cãi lớp trưởng, trực nhật tuần sau" Anh bực mình, hùng hổ lên tiếng.
Vốn dĩ tính không phạt cô, thấy cô làm là cũng thương lắm, xót lắm nhưng ai bảo giờ ra chơi cô không biết điều cứ to nhỏ giảng bài cho Lãng rất thân mật. Cho nên anh phạt cô là quá đúng.
"Đan, ra ngoài hành lang đứng cho tôi. Vào muộn còn mất trật tự"_Giáo viên dạy lí đang giảng bài, quay qua thấy Đan ngoảnh xuống, không nói hai lời, lập tức đuổi cô ra ngoài.
Phùng Linh Đan mệt mỏi đáp hết sách vở vào cặp, bước ra ngoài hành lang. Dạo này cô hiền quá mà, ngày càng hiền nên càng bị bắt nạt.
"Cô ơi, em cũng mất trật tự, em ra ngoài nhé!!"
Vệ Đường chưa đợi giáo viên đồng ý trong nháy mắt đã đứng ở ngoài hành lang.
______
Giờ thể dục.
Giáo viên yêu cầu mỗi người chạy năm vòng quanh trường. Trời nắng nóng, cô vừa đứng nghỉ thì nghe thấy tiếng nói.
" Đan, chạy thêm 5 vòng nữa."
Phùng Linh Đan đơ luôn. Mới đứng mà đã phạt, sao mấy người khác ngồi đầy ở kia thì không thấy bảo gì? Cô tức đến ứa gan. Từ sáng đến giờ rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra chứ? Cô không cãi lại, tiếp tục lê thân chạy tiếp.
_____
Giờ tự học.
Vừa chạy thêm 5 vòng sân, toàn thân cô đẫm mồ hôi, đôi mắt cứ hoa lên. Nhiệt độ hôm nay 40,41° mà bắt cô chạy 10 vòng, đây có phải muốn giết cô luôn không?
"Uống nước đi" Lãng đưa nước và khăn cho cô.
Cô nhận lấy nước và khăn của Lãng, từ đằng xa lớp trưởng một tay cầm trai nước cũng tính đưa cho cô, thấy thế lại cáu lên.
"Đan, lên phòng..."
Chưa nói hết câu thì cả cơ thể cô trước mặt anh ngã sập xuống.
"Đan, Đan" Lãng đỡ lấy cô, liên tục gọi tên cô mà cô không trả lời.
Mọi người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên. Anh liền chạy lại, bế cô từ phía Lãng chạy xuống phòng y tế.
Cô bị say nắng.
Vệ Đường ngồi trong phòng y tế trong lòng cảm thấy hối hận. Anh đã quá nhỏ nhen, tại anh mà cô phải nằm đây. Anh không hiểu tại sao mình lại suy nghĩ như thế nữa.
" Cậu lên lớp đi" Lãng đi vào, cắt đứt mọi suy nghĩ trong anh.
"Cậu lên đi, tôi ở đây."
"Lớp trưởng cần quản lớp mà."
Vệ Đường bỗng dưng cảm thấy chua chát, chính anh dùng chức lớp trưởng ép cô nhưng giờ đây người ta lại dùng chính chức lớp trưởng của anh ép anh.
Anh nhìn cô, có chút không nỡ rời đi.
Lãng ngồi vào chỗ của anh, khẽ vuốt nhẹ vài lọn tóc lòa xòa trước mặt cô.
"Trông lúc ngủ hiền mà lúc tỉnh dậy thì như hổ cái" Lãng lẩm bẩm nhìn cô, chưa kịp nói xong đã bị chặn họng.
"Ai như hổ cái!??"
Cô đột nhiên lên tiếng, trừng mắt nhìn Lãng. Lãng giật mình lắp bắp.
"Dậy... Dậy rồi à!?"
"Dậy lâu rồi" Cô xoa xoa thái dương, lười nhác trả lời.
"Cho tôi cốc nước, khát quá!"
Lãng lấy nước cho cô, vẫn thấy thắc mắc.
"Có nghĩa là dậy từ lúc lớp trưởng vẫn ở đây!?"
"Đan!?"
Tiếng vọng từ ngoài cửa, cả hai người đều nhìn ra.
"Song, anh lên đây làm gì!?"
Lục Song liếc mắt qua Lãng, đi lại gần chỗ cô.
"Anh nghe giáo viên gọi điện, làm gì mà tới mức say nắng?"
"Nhờ phúc của lớp trưởng làm em chạy thêm mấy vòng quanh sân...."
"Lớp trưởng? Là Vệ Đường à!?"
" Vâng, là người tối hôm trước."
Lục Song như hiểu ra điều gì đó, nhìn em gái một lúc rồi buông một câu.
"Ừm, đi về."
Cứ thế Lục Song kéo cô đi, cô quay lại vẫy vẫy tay với Lãng, ám chỉ là tạm biệt.
Khi về nhà cô mới nhớ ra cô chưa thu dọn sách vở, đang tính quay lại trường lấy thì Lục Song đã mang lên cho cô. Cô hỏi anh lấy từ bao giờ, anh nháy mắt với cô, trả lời câu rất không liên quan, dáng vẻ rất thần thái.
" Anh là thánh sống mà!!"
Thế là cô không còn gì để nói, ôm sách lên phòng.
Từ hôm cô ngất xỉu, cô và anh dần dần có khoảng cách. Cuối cùng, chiến tranh lạnh bắt đầu bùng nổ giữa hai phe. Phe 1 là anh, phe 2 là cô. Việc anh và cô xảy ra chiến tranh lạnh giống hệt chiến tranh lạnh của Mỹ và Liên Xô khi xưa. Gây ra một hậu quả to lớn cho con dân 12A2.
Khi chưa xảy ra chiến tranh lạnh, anh và cô vẫn hay trao đổi cách giải bài tập, vẫn hay đấu khẩu làm đề tài vui đùa của cả lớp. Cô thì khỏi phải nói, cô là thành phần nổi bật cấp trường. Mỗi lúc rảnh rang trống tiết hay là những giờ học nhàm chán có tẩm thuốc gây mê, cô luôn bày đủ trò quậy phá, chống lại cơn buồn ngủ của giờ học. Hoặc là khi cả lớp mất trật tự bị phạt cô và anh đều bao che, cùng nhau chống lại những hình phạt đậm chất phát xít của giáo viên.
Nhưng giờ đây thì khác, cả 2 trong giờ học đều im phăng phắc. Giờ ra chơi thì cứ có người này thì không có người kia, có người kia thì không có người này. Dẫn đến con dân trong lớp không dám lộng hành, giờ nào cũng không dám mở miệng, sợ làm giáo viên và ai đó bực mình.
Cứ như thế gần một tháng, anh như vô tình mà đẩy cô gần Lãng hơn. Lãng và cô cùng đi học, cùng về. Thi thoảng anh còn thấy Lãng thu sách bài tập hộ cô. Anh cảm thấy rất khó chịu. Rất khó chịu.
______
Giờ hóa.
"Hôm nay có bài thực hành lấy điểm một tiết. Các em làm thực hành rồi 3 người một nhóm viết báo cáo nộp cho tôi."
Có người trong lớp hỏi.
"Thầy ơi, nhóm là tự chọn ạ?"
"Thế này đi, những người có tên lạ lạ một nhóm như: Lãng, Đường, Đan; Tuyết, Thương, Tâm; Phúc, Thành, Đạt,...."
Cô âm thầm kêu than trong lòng. Bó tay với ông thầy luôn, trên đời này có ai xếp nhóm biến thái như ông thầy không chứ.
"Linh Đan, em có gì bất mãn sao!?"
Vi diệu, thầy cứ như đi guốc trong bụng cô không bằng.
"Có đâu ạ."
"Thế thì tốt. Đừng có mà âm thầm chửi rủa tôi đấy."
Cô không còn gì để nói!!
Giờ ra chơi....
"Báo cáo tính như nào!?" Lãng từ dưới về phía cô.
Cô vẫn đang nghĩ xem làm ở đâu thì anh lên tiếng.
"Làm ở nhà tôi đi, chiều nay làm luôn cho xong."
Cả Lãng và anh đều nhìn về phía cô, đợi câu trả lời. Cô thấy hơi mất tự nhiên.
"Cũng được, Lãng thấy sao!?"
Anh bỗng thấy có gì đó khiến mình khó chịu. Suốt ngày Lãng Lãng Lãng.
" Sao cũng được mà."
"Vậy thế đi, chiều nay 2h nhà tôi nhé."
Chiều chiều cô mò địa chỉ đến nhà anh, thấy anh đã đứng trước cổng đợi. Nhìn khung cảnh trước mắt mình mà cô không nhịn được phải thốt lên.
"Đây là nhà cậu sao!?"
"Là biệt thự."
Đấy!! Mới mở miệng là lại cãi nhau rồi. Sau một tháng phẳng lặng dường như bây giờ lại có sóng gió ngầm. Anh không biết nói gì thêm đành phải bảo cô vào trong.
"Vào trong trước đi, ở ngoài này hơi nắng."
Cô vừa đi vào trong, vừa quan sát xung quanh. Hai bên đường từ cổng chính đi vào có cảm giác như lạc giữa chốn không người, thật sự rất rộng lớn.
Trong khi chờ Lãng, cô đi loanh quanh xem những bức tranh trên tường. Có vẻ như ba mẹ anh rất thích hội họa.
" Đan này"
Anh gọi cô từ phía sau.
"Gì cơ?"
Cô quay lại, thấy anh ngay sau lưng mình.
"Xin... xin lỗi vì chuyện lần trước."
Mặt anh đỏ phừng, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn cô.
Cô cảm thấy có chút buồn cười.
"Không sao, tôi không để ý lắm đâu."
"Vậy.... Sao lại tránh tôi!?"
"Là cậu tránh tôi mà?" Cô ngơ ngác hỏi anh.
"Hơn nữa, tôi sợ đụng mặt cậu lại cãi nhau."
Anh thở phào nhẹ nhõm, may quá, cô không để bụng.
/ Ting toong/ có tiếng chuông cửa
"Chắc Lãng đến, tôi ra mở cửa."
Làm báo cáo xong cũng đã tối, khi Lãng về rồi anh nằng nặc đòi đưa cô về.
"Tối rồi, để tôi đưa cậu về."
"Không cần, tôi tự đi được."
"Con gái không nên đi tối."
"Cậu coi tôi là con gái bao giờ thế!? Không phải cậu nói tôi làm mất danh dự của phái nữ sao?"
Anh không biết phản bác gì, một mực kéo tay cô.
"Đi, đi đi.... Không nói nhiều, hôm nay tôi không đưa cậu về đến nơi đến chốn thì có người ám sát tôi mất."
Cô nghi hoặc, từ bao giờ cô lại có giá trong mắt người khác thế nhỉ!?
"Cậu chưa ám sát người ta thì thôi chứ ai dám ám sát cậu."
Song ca ca quý mến của cậu ấy...
Thi học kì xong, lớp cô tổ chức đi chơi 2 ngày 1 đêm. Đến khi lên xe ngồi cùng Lãng cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Quả thật là xin bố mẹ cô đi chơi cũng không mấy dễ dàng. Mỗi lần xin đi đâu là Song lại đe dọa bảo với bố mẹ sau khi đi chơi bố mẹ sẽ lên chức ông bà ngoại, mỗi lần cô phải kì kèo tận mấy tiếng.
Cô không hề biết việc mình vô tình ngồi gần Lãng đã khiến cho anh như ngồi trên đống lửa, khiến cho anh nổi điên mà không có cách nào giảm bớt. Nhìn cô và Lãng cùng nhau cười cười nói nói anh chỉ hận không thể móc 2 mắt của mình ra nhét vào túi cất đi. Đây giống như chọc tức anh mà. Huhu... Ông trời không công bằng!!
Hai người cứ nói chuyện mà không thèm để ý một tên lớp trưởng đang bốc hỏa phía sau, hỏa hoạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Anh thật không hiểu sao 2 người đó có nhiều chuyện để nói như thế chứ. Đến khi không chịu được nữa, anh gắt lên.
"Đan, mất trật tự quá. Trực nhật một tuần bây giờ!!"
Cô khó chịu.
"Lớp trưởng, cậu ấm đầu à? Đây đâu phải giờ học??'
"Cũng không thể nói chuyện oang oang như thế!? Đường còn xa, hai người không ngủ cũng nên để cho người khác ngủ."
Người khác ở đây không ai khác chính là Vệ Đường.
Cô quay lại nhìn anh, nghĩ thế nào đưa cho anh mp3 của mình.
"Ý gì đây?"
"Nếu ồn không ngủ được có thể nghe nhạc."
"........"
Anh hết nói nổi. Ý là cô vẫn cứ nói chuyện đây mà. Nhưng thôi không sao, nghe tạm vậy, dù gì cũng là đồ cô đưa.
Thế là cả đường đi anh nghe nhạc ngủ, còn Lãng và cô nói chuyện ý ới cả đường.
"Oa!!! Thích thật đấy!!!"
Xuống xe, cô như đứa trẻ nhảy nhót linh tinh. Anh nhìn cánh cổng trước mặt ghi chữ "Khu sinh thái Bảo Sơn" mà có phần hơi ngao ngán. Đúng là trẻ con mới thích mấy chỗ này. Không biết cô An nghĩ thế nào mà cho thanh niên lớp 12 đi khu sinh thái. Hết chịu nổi!
Anh cùng đoàn người đi vào trong. Nghe giáo viên nói sơ qua lịch trình thì cả lớp chia thành mấy nhóm, cùng nhau đi khám phá khu sinh thái. Thoáng chốc anh đã không thấy cô và Lãng đâu cả.
Còn cô, cô đi hết chỗ này đến chỗ khác. Dường như cả khu sinh thái cô đều đi xem qua mấy lượt. Đến lúc mỏi nhừ cô mới ngồi lại nghỉ.
"Uống chút nước đi" Lãng đưa nước cho cô.
Cô nhận lấy nước.
"Cảm ơn, mà mấy giờ rồi nhỉ!?"
Uống nước xong mà cô thấy Lãng chưa trả lời, cô khẽ kéo tay Lãng lên xem đồng hồ luôn.
"11:21 rồi..."
Hành động đó của cô khiến Lãng thất thần, mặt mũi không hẹn mà đỏ au.
"... Tôi có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì cơ!?"
Lấy hết can đảm của mình, Lãng cố gắng nói.
"Tôi... Tôi thích cậu."
Nhưng có vẻ ông trời trêu ngươi cậu, đúng lúc đó có cơn gió khiến mũ của cô bay mất, cô đi nhặt lại mũ, hỏi lại.
"Lãng bảo gì thế!? Tôi không nghe rõ lắm."
"Thôi, xuống dưới cổng đi không mọi người chờ" Lãng xoa xoa đầu cô, hơi bất đắc dĩ đi trước.
Cô đi sau khẽ lẩm bẩm.
"Tài thật, nói gì mà hỏi lại không nói nhỉ!? Cơn gió chết tiệt...."
Anh ngồi ở dưới, đợi mãi mới thấy cô và Lãng cùng nhau đi xuống.
"Hai người này, đi lâu quá, làm mọi người đợi mãi."
" Xin lỗi"
Anh để ý Lãng, có đó khiến Lãng hơi hơi lạ, anh lại nhìn ra phía Đan, cô nàng vẫn tưng tửng như thường. Anh ra lấy đồ ăn cho cô và Lãng.
"Hai người ăn đi rồi nghỉ, mọi người đợi lâu nên ăn trước rồi, đến chiều thì ra biển."
Cô cất đồ đạc lại một chỗ rồi nhận đồ từ anh.
Sau khi ăn uống ngủ nghỉ xong, cả lũ bắt đầu kéo nhau lên xe, tiếp tục hành trình ra biển. Xuống đến nơi cũng đã là chiều tối, hai chân cô cảm thấy mỏi nhừ... Chắc sáng nay cô đã đi quá nhiều.
Cô vừa đặt mông xuống cát thì đã thấy cô An cầm loa oang oang.
"Các em dựng lều trại nhé, tối nay chúng ta đốt lửa trại."
Thế là cô lếch thếch cùng mọi người lên xe lấy đồ, mỗi người tay xách túi lớn túi nhỏ đi dựng lều trại. Để đỡ mất công dựng nhiều trại nên cô và nhỏ bí thư Mai Quỳnh Giao ở chung luôn một chỗ.
Dựng trại xong là cả lũ ùa nhau ra biển đùa nghịch. Mấy bạn nam ở trần đi tắm biển để lộ "bo đỳ" 6 múi làm mấy bạn nữ suýt mất máu... Dĩ nhiên là trừ cô ra, cô thuộc thành phần không mê trai, mà có mê thì cô thích mấy chàng thư sinh kính cận yếu đuối cơ.
Cô đi dọc bờ biển nhặt vỏ sò, từng đợt sóng biển ập vào chân cô mát lạnh.
" Này, thấy đẹp không!?" Lãng từ đâu chạy đến đứng trước mặt cô, đưa cho cô xem một vỏ sò nhỏ màu đỏ.
" Uầy, Đẹp thế!" Rồi cô chìa tay mình ra, trong lòng bàn tay cũng rất nhiều vỏ sò.
"Tôi cũng có nhé, của tôi nhiều hơn."
"Nhưng không có vỏ nào màu đỏ cả, cho cậu đấy"_. Lãng đặt vỏ sò nhỏ vào lòng bàn tay cô, xoa xoa đầu cô rồi chạy về phía lớp đang tụ tập.
Này này, tay vừa cầm vỏ sò mà xoa đầu tôi là sao?Cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán rồi à?
Phùng Linh Đan nhìn theo bóng lưng Lãng, nghĩ lại những chuyện gần đây thì cô thấy Lãng rất tốt với mình.
Nhìn lại thì cô cũng thấy mình đi khá xa chỗ dựng trại nên quay lại. Đi được một đoạn thì cô ngã phịch xuống, hai chân đau nhức không thể bước đi nữa.
"Thảm rồi"
Cô không khỏi cảm thán trong lòng, hậu quả của việc lanh chanh chạy nhiều đây mà, lúc nãy còn mải đi nhặt vò sò không để ý là chân mình đau, bây giờ thì thảm rồi.
Cô cố gắng nắn chân các kiểu nhưng cứ hễ đứng lên là lại ngã xuống.... Huhu
"Ngồi lên đi."
Cô ú ớ ngước lên nhìn người trước mặt hay chính xác hơn là một tấm lưng rất lớn.
"Thôi, không cần đâu, nghỉ một lát là đi được."
Tên lớp trưởng này có làm tốt cho ai không công bao giờ đâu. Từ chối là tốt nhất, kẻo sau này mắc nợ thì mệt lắm.
Anh bực mình, kéo cô lên lưng mình rồi bước đi.
" Bảo cậu leo lên thì leo lên đi, dù sao tôi vẫn cõng cậu thôi, rắc rối"
".........."
Giữa hai người là một khoảng im lặng, cô không biết nói gì, tự dưng được lớp trưởng cõng trên lưng, thực sự rất lạ. Da mặt cô rất dày nhưng vẫn rất lúng túng.
" Đan này"
" Sao thế"
"......."
"......."
Bà là bà cáu à nha.
"Tôi thích cậu"
"......"
Anh như sợ cô không nghe thấy, lại tiếp tục lặp lại.
"Tôi thích cậu"
"........."
"Tôi..."
" ......Tôi nghe thấy rồi"
"......"
Anh vẫn cõng cô, cô vẫn ngồi trên lưng anh. Anh cảm thấy cô thích Lãng và anh biết chắc chắn một điều là Lãng cũng thích cô. Anh thấy tim mình đang đau nhói. Khi cô ở bên Lãng, cô luôn cười, còn khi anh và cô gần nhau thì chỉ có cãi vã, thậm chí anh còn làm cô không vui khiến cô khó chịu.
"Tôi thích cậu rất lâu rồi, từ khi cậu và người yêu cũ chưa chia tay. Tôi rất thích cậu những lúc đi phá phách trêu đùa mọi người rồi cười một cách ma quái, lúc đó trông cậu thực sự rất thoải mái, có một nét gì đó khiến tôi cảm thấy thích cậu, luôn muốn nhìn thấy cậu trong trạng thái như thế. Dần dần tôi để ý cậu nhiều hơn, sau đó nó như là một thói quen lâu ngày ăn sâu vào máu tôi, thích cậu một cách tự nhiên như thế. Tất cả mọi thứ tôi làm đều mong cậu để ý, tôi ép cậu đi chơi với tôi vì tôi muốn cậu đừng mãi rầu rĩ, mau chóng quên đi người cũ nhưng sau cùng tôi lại làm cậu đau lòng hơn. Tôi quá đáng, tôi nhỏ nhen khiến cậu ngã bệnh.... Tôi rất hối hận. Khoảng thời gian sau này tôi thấy cậu và Lãng thân mật, tôi rất khó chịu. Tôi thực sự... Rất thích cậu. Nhưng tôi biết cậu không thích tôi, cậu ghét tôi."
Giọng anh cứ thế nhỏ dần, cuối cùng thì không nói nữa.
Anh cứ thế cõng cô, khi nói ra những lời đó anh đã cố gắng nói thật bình tĩnh, nhưng có lẽ tình cảm tích tụ quá lâu đến mức chính bản thân anh không thể chi phối được cảm xúc của mình mà khiến giọng anh vẫn có phần run run, tim anh đập mạnh mà cảm giác như muốn nghẹt thở. Dù đã cố gắng khống chế nhịp tim và hơi thở của mình nhưng vẫn không ngừng run rẩy.
Giọng cô nhỏ nhỏ vang lên, nếu không để ý kĩ sẽ không nghe thấy.
" Tại sao cậu lại cứ làm tôi ghét cậu?"
"........" Câu nói đó của cô khiến anh không thể nói lên lời nào, trái tim anh đang đập nhanh mà hẫng lại một nhịp, tay anh cõng cô mà ngày càng run bần bật lên. Vệ Đường thật sự không nghĩ sẽ có một ngày cậu có bộ dạng đáng cười như hiện tại, cậu chưa bao giờ nghĩ đến bộ dạng thảm thương này của mình.
"Cậu rất hay lải nhải, lẩm bẩm một mình.Cậu không những khùng mà còn hay suy diễn mọi thứ. Một đứa con gái không giống con gái như tôi, một đứa con gái bị người yêu đá vì giống con trai mà cậu lại thích, tôi thực sự không biết phải nói sao với cậu nữa...."
"......."
Sau một lúc im lặng, cô nói tiếp câu cuối cùng.
"...... tôi cần thời gian. Tôi sợ đặt tình cảm vào ai đó thêm một lần nữa."
Khi nghe cô nói câu cuối cùng, anh cảm thấy như đang mơ hồ. Một niềm vui nho nhỏ len vào lòng cậu. Đan nói như vậy là Đan không thích Lãng, đúng thật là do cậu suy diễn quá nhiều rồi.
Nhưng cô vẫn cần thời gian, cần thời gian để quên đi chuyện cũ, cần thời gian để học cách chấp nhận một tình cảm mới.
Vệ Đường sẵn sàng đợi cô, cô cần bao lâu thời gian cậu cũng sẽ đợi cô.
------------
Buổi tối trong lều Phùng Linh Đan hết quay sang bên này rồi quay sang bên kia mà đôi mắt cô vẫn tròn xoe không thể nào ngủ được, Mai Quỳnh Giao bên cạnh cô thì ngủ say như chết, điện thoại thì ngoài vùng phủ sóng cũng không thể làm được gì. Cô bất lực, nhẹ nhàng ngồi dậy rồi chui ra ngoài.
Chân cô giờ chỉ cảm thấy hơi mỏi không đau nhức như chiều nữa, cô lê chân ra xa xa rồi ngồi xuống, ngắm nhìn biển đêm ào ào mà nghĩ về mọi thứ.
Ba tháng trước cô chia tay. Lúc đó cô còn yêu người cũ rất nhiều, mối tình đầu của cô sau bao lâu lại tan vỡ. Trái tim cô rạn nứt, hiện tại cô cảm thấy rất khó để cô có thể tin tưởng cũng như đặt tình cảm vào bất kì một ai. Hôm nay Lớp trưởng nói rằng cậu thích cô, cô nghi lại những chuyện cũ phát hện ra Vệ Đường rất quan tâm cô, ngay từ lúc cô chia tay cậu đã xuất hiện bên cạnh cô rất nhiều, dù cậu hay cãi vã với cô nhưng giờ nghĩ lại thì chính sự cãi vã đó khiến cô ít rầu rĩ đi nhiều. Hiện tại cô biết rằng mình không thích Vệ Đường, nhưng trong lòng cô đã có để tâm đến cậu, có lẽ thời gian sẽ giúp cô nhận ra tình cảm mà cô đối với cậu là gì... Còn Lãng? Cô cũng không rõ mình có thích Lãng không nữa, Lãng rất tốt với cô...
"Này.... Sao lại ngồi đây một mình" Vệ Đường từ xa xa đi lại, cắt đứt mọi suy nghĩ trong cô, ngồi xuống bên cạnh cô."
Cô nhìn anh giây lát rồi nhìn ra biển.
"Không ngủ được."
Anh đưa tay nghịch nghịch tóc cô, cười cười.
"Hay là nhớ tôi quá nên mất ngủ?? Chúng ta mới xa nhau có vài giờ đồng mà."
"..........."
Anh kéo cô, cả hai người ngã ra cát, mặt ngửa lên nhìn trời sao.
" Sao hôm nay sáng thật, cậu cung Thiên Yết, nhìn chòm sao phía bên kia xem, ba ngôi sao sáng nhất kia là thuộc chòm sao orion"
Phùng Linh Đan lại một lần nữa cảm thán, đúng thật là lớp trưởng thì sẽ có nhiều đặc quyền hơn dân thường, ngày sinh cô không công khai trên trang cá nhân mà cậu cũng biết luôn.
"Cậu cung gì?"
" Ma Kết, hôm nay là sinh nhật tôi đấy"
"........"
Đùa như thế là không vui nha.
Vệ Đường nằm nghiêng quay sang nhìn cô
" Đan này, hát chúc sinh nhật tôi đi"
" Không muốn hát"
" Hát đi mà"
Phùng Linh Đan khe khẽ thở dài, đừng quay mặt qua nhìn thẳng mặt cô như thế có được không?
" Cậu đừng nhìn tôi chằm chằm như thế"
Vệ Đường hiểu ý cô, lập tức quay lại tư thế nhìn trời giống như ban đầu.
Không gian vắng lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng hát của cô.
Sau đợt đi chơi hai ngày một đêm, con dân 12A2 lại vùi mặt vào sách vở. Dù không ai nói ra nhưng sâu trong thâm tâm ai cũng cố gắng học để không bị bỏ rơi lại phía sau. Hơn nữa lại sắp có đợt đánh giá học sinh giỏi, nếu như bài thi không đạt yêu cầu là phải học đêm thi lại cho đến khi nào đạt yêu cầu mới thôi, thế nên dù đứa nào dở hơi tưng tửng đến giờ phút này ngay cả đi vệ sinh cũng phải cầm quyển sách trên tay...
"Đan, làm hết tập đề lý phát hôm trước chưa?" Vệ Đường vừa từ phòng đoàn về, đi qua thấy con nhỏ nằm gục xuống bàn thì tiện tay đập nhẹ quyển vở vào đầu, ai ngờ đứa nào đó vẫn ngủ như chết. Bó tay!! Thế này có khi cậu khênh thả vào chuồng heo cũng chả hay biết.
Trong đầu anh chợt lóe lên một tia đen tối, cậu mon men lại ngồi cạnh cô, cúi xuống kề sát cô. 30cm.... 20cm.... 10cm.... 5cm... 3cm...
"Gì đấy?" Cô trừng mắt nhìn Vệ... Đường.
Vệ Đường bất ngờ, cười hề hề rồi dịch ra sau một chút.
"Tôi tính xem cậu làm xong đề lí chưa."
Xem đề hay xem cô? Láo toét!!! Nhân lúc cô ngủ mà dám làm càn.
Khuôn mặt cô nhăn nhó lại, cô cúi xuống lấy tập đề dưới ngăn bàn đưa cho anh.
"Xong rồi"
"Sao lại đưa tôi??" Anh đẩy tập đề lại cho cô.
"Không phải hỏi đề lý sao?"
"Ừ, nhưng tôi hỏi xem cậu làm xong chưa thôi. Tôi xong rồi thì mượn cậu làm gì."
Chính xác phải là cậu muốn gây chú ý với cô thôi, cậu biết thừa cô làm xong rồi.
"Rảnh quá à!? Rảnh thì ra chỗ khác chơi đi, để yên tôi ngủ."
Dứt lời là cô gục xuống bàn ngủ luôn. Đùa chứ đêm qua cô làm đề đến tận 4h sáng nay. Bây giờ cần ngủ bù thì anh cứ chọc ghẹo cô cái gì không biết.
Anh vờ như không nghe thấy cô nói gì, bon chen vào ghế của cô rồi cũng nằm dài ra bàn, tay đưa ra nghịch nghịch tóc cô.
Chắc anh chán sống rồi?? Cô quay mặt lại, mắt vẫn nhắm tịt nhưng miệng thì đang tính hét lên. Mới lấy hơi, chưa kịp hét thì cô cảm thấy thứ gì đó ấm áp, mềm mại phủ lên môi cô, cô mở mắt, trợn tròn nhìn khuôn mặt của anh đang phóng to trước mặt mình. Chết tiệt!!!! Đúng là chán sống!!!! Dám cưỡng hôn cô giữa thanh thiên bạch nhật, giữa toàn thể thần dân A2 sao???
"AAAAAAAA!!!" Tiếng hét kinh hoàng của ai đó.
"Đáng đời!!! Cút ngay cho bà!!!" Cô điên lên, đáp sách vở đuổi anh.
Còn anh đang khóc không ra nước mắt, vừa muốn ôm "chỗ ấy" cho bớt đau nhưng đang ở lớp học chỉ dám nhảy tâng tâng lên. Ác độc!!! Cô đang muốn tương lai anh không có con nối dõi sao?? Sao lại không lưu tình đạp trúng chỗ "nhạy cảm" của anh chứ.
"Đan... Cậu... Cậu... Cậu muốn tôi không có con nối dõi à!!!!!!"_Anh hét lên trong uất ức và... uất ức.
Câu anh phát biểu thành công khiến cả lớp quay lại nhìn anh, cười nắc nẻ. Da mặt anh mỏng, thoáng chốc đỏ bừng. Mẹ kiếp, anh tính nói nhỏ cho cô nghe ai ngờ điên lên lại thành volume max.
"Những con người như cậu cần triệt sản, không thể để cho mầm mống bại hoại như cậu nhân giống!!!" Kết thúc câu nói cô khuyến mại thêm cho anh quyển sách giáo khoa dày cộp vào giữa chán.
Hai mắt anh hoa lên, đom đóm từ đâu bay đến lởn vởn trước mặt. Khuôn mặt soái ca thần thánh phút chốc bị hủy hoại dập nát.... Chỉ hôn một cái mà hậu quả khôn lường, sau này anh biết sống sao đây???
Người ta nói, cuộc sống của chúng ta rất bình thường khi không gặp sóng gió, và khi gặp sóng gió thì cuộc sống của chúng ta không còn bình thường.
Cuộc sống của cô rất bình thường nếu như không có ai kia tỏ tình và khi có ai kia tỏ tình thì cuộc sống cô trở nên bất thường.
Thật ra mà nói, việc có ai đó tỏ tình với cô giống như việc bạn luộc rau muống hàng ngày, quá đỗi bình thường và không có gì đặc sắc cả. Mặc dù cô hơi đanh đá nhưng bù lại trời cho cô cái mặt tiền xinh gái. Một đứa con gái xinh xắn, học giỏi, cá tính thì ai mà chả thích? Có mỗi thằng người yêu cũ của cô bị cận nên mới nói cô giống con trai. Hoặc là đôi khi cô xử đẹp thằng dở hơi nào đó chán sống chê cô lùn lép đen thôi. Đã nói đúng còn nói to thì chả bị ăn đập là đúng rồi. Đấy, có thế thôi, cô có làm gì quá đáng đâu mà bảo cô nam tính. Cô là cá tính. Là cá tính!!!
Cuộc sống cô sẽ rất rất rất bình thường nếu như không có giờ chào cờ nắng nóng định mệnh đó.
Giờ chào cờ trường cô tổng hợp kết quả thi đua 26/3. Để tăng thêm độ kịch tính nên sẽ có vài tiết mục văn nghệ. Cô thấy nắng nên núp sau lưng lớp trưởng. Cơ bản là lớp trưởng cao hơn cô một cái đầu thôi. Đang lim dim giấc ngủ thì trên loa chất giọng nào đó vang lên, đánh bay cơn buồn ngủ.
"Phùng Linh Đan, bài hát này em xin tặng chị!!!"
Cô ngước lên phía khán đài, nhưng do cái đầu người kia che khuất tầm nhìn nên không nhìn thấy ai với ai. Chỉ biết mọi ánh mắt quay về phía cô làm cô lành lạnh. Mấy bạn à, dù tớ mấy năm nay nổi, hay nói cách khác là da mặt đã dần dày lên rồi, nhưng làm ơn đừng nhìn tớ như thế được không. Tớ sợ lắm lắm ý. Nghĩ thế thôi rồi cô lại lim dim nhắm mắt lại, thưởng thức ca khúc. Nếu như người ta có lòng tặng cô, cô cũng có lòng nghe nhé!!
" Một hôm nhận ra tớ thích ánh mắt thích khuôn mặt lạnh lùng tỉnh bơ
thích từ bờ môi thích chiếc má lúm thích luôn nụ cười cậu nữa cơ"
Tớ thích cậu dù thế giới chế giễu, tớ cũng không màng"
Tớ vẫn đang cố gắng, đến khi cậu sẵn sàng"
Dù vẫn đang nhắm mắt nhưng cô cảm thấy hàng loạt ánh mắt đang "soi" mình. Tiếng lao nhao láo nháo bắt đầu. Cô không quan tâm lắm. Âm thầm đánh giá giọng nói người kia. Giọng trầm, khá ấm, cô thích.
"Mùi hương thật quen với mái tóc ngắn xinh xinh hay là những ngón tay
Tớ nguyện làm chiếc áo ấm chở che bên cạnh cậu mỗi ngày
Thế gian chợt nhỏ bé lắm, chỉ cao ngang đôi vai này của tớ.
Hãy chờ tớ nhé, tớ kiên trì chẳng đổi thay....... "
Cứ thế dần dần rồi tiếng nhạc tắt. Xung quanh đã láo nháo càng láo nháo hơn, tiếng nhạc rất lâu vẫn không thấy gì. Chỉ cảm thấy hình như thằng phía trước cô đang cứng người. Cô bất đắc dĩ mở mắt ra.
"Chị, em thích chị!!!!"
Choáng!!!!
Cô cứng người. Làm ơn đừng hù cô như thế được không bé gái!??? Làm gì mà xuất quỷ nhập thần thế, mới vừa đứng trên kia hát mà đã ở trước mặt chị rồi. Em muốn hù chết chị sao. Huhu, nãy giờ chị tưởng em là con trai chứ, tại sao lại là khuôn mặt trắng trẻo cute thế này!! Em ơi, xinh như thế mà lại thích chị thì uổng lắm._Cô âm thầm kêu ca gào thét trong lòng, hù chết con nhà người ta rồi. Dù cô không kì thị thế giới thứ ba nhưng cô.... Nhận được lời tỏ tình kiểu này cô cũng shock lắm.
Cô nuốt nước bọt.
"Em... Em à?? Chị... Chị không thích con gái!?"
Cô bé kia ngơ ngác.
"Chị, em có gì mà chị không thích? Con gái thì sao? Con gái yêu nhau có sao đâu? Con trai chúng nó yêu nhau hết rồi. Con gái chúng ta phải biết tự đem lại hạnh phúc cho nhau chứ!"
"Nhưng... Nhưng mà chị, chị..." Nghĩ mãi không biết nói gì, cô nói luôn
"Chị có người mình thích rồi."
Lần này người phía trước cô bị choáng.
Bé gái trước mặt cô có vẻ ngơ ngác lắm. Ánh mắt bé trùng xuống rồi lại cười tươi rói.
"Không sao đâu chị, chị chỉ cần chưa lấy vợ gả chồng thì em vẫn sẽ thích chị. Chị cứ quay đầu là sẽ thấy em phía sau luôn dõi theo chị!!!"
Người cô đơ ra, miệng nín thít không biết nói gì.
"Ngọc Hân, em làm loạn như thế đủ chưa?? Giờ chào cờ của trường mà em lại tự tiện tỏ tình như thế. Trường mời em lên hát bài về đoàn mà em lại hát lái sang yêu đương vớ vẩn. Mang giấy bút xuống phòng hội đồng cho tôi!!!!"
Thầy giám thị đã lên tiếng cứu vớt một giây bối rối của cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy yêu quý thầy như lúc này. Còn người trước mặt cô thì như không có gì, cười cười với cô, nói một câu rồi đi.
"Em bất chấp viết kiểm điểm để được gần chị hơn đó."
Cô không còn gì để nói.
Bắt đầu từ hôm đó mọi người ghép cô với bé Hân, qua dân tình đồn đại cô biết Hân lớp 11. Ngọc Hân không màng ánh mắt mọi người mà bất chấp mọi thời gian rảnh để mà bám cô. Từ chối kiểu nào, nói thế nào bé vẫn cứ bám lấy cô. Cứ mỗi giờ ra chơi cô chưa kịp cất sách vở đã thấy bé ở trước mặt mình. Sáng ra mới mở cổng đã thấy bé quần áo chỉnh tề, đeo cặp chờ cô cùng đi học. Đến cuối buổi thì lôi xe sẵn ra cổng hộ cô, ám chỉ cùng về chung.... Cô hết cách không biết làm gì. Dường như cô và bé đã trở thành đôi bách nổi nhất năm.
Lớp trưởng Đường kia có vẻ cũng hoang mang lắm. Khi không có đứa con gái nào đó cứ đến lớp tán tỉnh người anh thích. Cứ mỗi lần thấy bé Hân thập thò ngoài cửa là y như rằng anh muốn cất cô vào túi. Trời ơi!!!! Người anh thích nổi quá làm chi để giờ đây nhiều tình địch thế này!!!! Anh hận, anh hận!!!!!!
Tên bài hát: Tớ thích cậu nhường nào cậu sẽ biết thôi.
Thời gian cứ thế trôi và cái đuôi nhỏ bé kia vẫn bám cô không ngừng. Đã 2 tháng rồi mà bé vẫn bám cô, cô thật sự rất khâm phục mức độ kiên nhẫn của em nó. Suốt 2 tháng lớp trưởng mở lòng từ bi, bày cách giúp cô cắt được cái đuôi nhưng không thể, dù thế nào cái đuôi đó vẫn bám cô. Trước vì sắp thi cuối kì nên lớp trưởng lấy lí do là cuối buổi ở lại ôn tập nên về rất muộn, ý bảo bé về trước nhưng da mặt bé dày hơn anh nghĩ, thế là bé cũng cắp sách vào ngồi cùng anh và cô, phán câu xanh rờn
" Em cũng ôn tập, anh chị cứ ôn bài đi"
Sau đó còn quay sang nháy mắt với cô
" Chúng ta lại có thêm thời gian ở cùng nhau, em sẽ cố gắng hiểu hết con người chị"
Vệ Đường khẽ than thầm trong lòng. "Anh sẽ tìm hiểu xem em ăn gì mà mặt em dày như thế". Anh thật sự bất lực trước độ kiên nhẫn của con người kia.
Ngay ngày hôm sau anh "không dám" ở lại ôn tập nữa, sợ cứ ở lại ôn tập anh sẽ tức chết vì bé con đó mất. Thế nên, sáng sớm tinh mơ khi mà trời còn chưa kịp sáng, anh đã vác quả xe cup huyền thoại sang nhà đón cô đi học. Anh sang trước giờ vào lớp 30 phút hy vọng là để đi trước bé con đó nhưng thật không ngờ.... Anh đến nơi đã gặp bé con. Bé con còn vẫy vẫy tay chào anh. Hỏi câu rất ngây thơ.
"Sao anh đi sớm thế!?"
Lúc đó anh oan thán trong lòng "anh cũng rất muốn biết bé đi từ mấy giờ mà sớm thế "
Và sáng ngày hôm đấy, cô đã được 2 vệ sĩ hộ tống đi học.
Đi sớm không được, về muộn không xong.... Anh cảm thấy rất muốn khóc.... Huhu...
"Huhu.... Đan ơi.... Sao Đan không những thả thính con trai mà còn thả bả luôn cả con gái nhà lành...." Vệ Đường không ngừng đập bàn kêu ca.
Cô đang đọc sách, nghe thấy anh kêu không buồn liếc mắt sang.
Cái con người này....
Vệ Đường ghé sát vào lại gần cô, chăm chú nhìn cô nhưng Phùng Linh Đan vẫn không thèm để ý.
" Cậu thực sự không thấy phiền à?"
Lần này cô bất đắc dĩ quay sang nhìn Vệ Đường, thật sự ra thì độ bám người của anh còn ở một mức độ nặng hơn Ngọc Hân, cô chưa kêu anh phiền thì thôi mà anh lại cứ kêu ca phiền là sao? Hân bám cô chứ có bám anh đâu?
" Không phiền"
Trước chưa quen thấy có chút phiền... Giờ thì thấy bình thường. Mỗi sáng, mỗi tối có người đi học cùng cô, cũng vui lắm chứ!! Cô cảm thấy cũng hơi hơi tội cho bé.... Vì cô không thích bé.
"Tôi không khó chịu, cậu khó chịu làm gì?"
Cậu có phải là tôi quái đâu??? Anh thật sự bị Phùng Linh Đan và Ngọc Hân làm cho tức điên. Thử hỏi xem có ai muốn người mình thích bị tán tỉnh không? Nếu là con trai thì cũng ghen lắm, đằng này lại là con gái??? Không những ghen mà còn khó chịu. Khó chịu vì cô bị mọi người bàn tán sau lưng, anh xoay người cô đối diện với mình.
"Thật sự không thấy khó chịu? Không thấy dù chỉ một chút sao?"
Giờ thì cô khó chịu này. Đang đọc sách mà cứ bị làm phiền làm cô không biết là mình đọc đến đâu. Cô gạt tay anh, ngồi dịch ra phía đầu bàn.
"Không khó chịu!!!"
Anh lại ngồi gần vào cô.
"Nếu tôi cũng bị người khác bám thì cậu có khó chịu không?"
Tên này bị khùng thì phải toàn tào lao vớ vẩn. Công nhận là anh cũng nhiều fan đấy, nụ cười tỏa nắng làm bao thiếu nữ cháy nắng. Mỗi mùa thính là ngăn bàn anh chật ních quà và thiệp đỏ. Dù giờ cô hơi hơi có cảm tình với anh nhưng khi có người bám anh.... Chắc cô cũng không khó chịu.
"Sao tôi phải khó chịu?"
Phũ phàng!!! Sao cô cứ thích làm tổn thương trái tim mong manh của anh thế chứ!!!
"Được rồi!!! Đừng có hối hận đấy"
Anh là anh dỗi, anh sẽ đi cặp với một anh chàng khác cho xem, để xem xem cô có phản ứng như nào.
Toàn lảm nhảm gì không biết. Cô lườm anh một điệu chán ngắn rồi đi xuống chỗ Lãng ngồi.
Suốt từ sau khi đi chơi về Lãng không hay hỏi bài cô nữa, cô và Lãng ít nói chuyện hơn. Sau đấy còn vụ của bé Hân làm cô không cùng đi cùng về với Lãng được, rồi còn thi cuối kì khiến cô bận rộn mà quên bẵng mất sự khác lạ của Lãng.... Tóm lại là giờ cô đang đi xuống chỗ Lãng. Rất muốn hỏi cậu bạn sao dạo này lạ thế mà không biết nên hỏi thế nào.
Tối hôm đấy cô đang lướt facebook thì có tin nhắn đến.
Trai họ Vệ : Ê Đan.
Cô với lấy cốc nước, vừa nhắn vừa uống.
Gái họ Phùng : Gì?
Trai họ Vệ: Hỏi lần cuối.... Đan có muốn tôi đi cặp với một anh chàng nào đó không?
Phụt!!!!! Nước văng tung té vào màn hình máy tính. Cô trợn tròn mắt nhìn dòng chữ vừa được gửi đến sau đó vội vàng lấy khăn lau nước.
Mẹ kiếp tên lớp trưởng, đừng hù dọa nhau như thế chứ. Anh cặp bồ thì liên quan quái gì đến cô, cần gì nhắn như thế?? Cứ như anh bị cô quản không bằng.
Lau nước xong cô rep.
Gái họ Phùng: Bị khùng à??
Trai họ Vệ: Vì thích cậu nên mới bị khùng.
Lại thả thính rồi... Mật ngọt chết ruồi.
Gái họ Phùng: Vốn dĩ cậu đã khùng rồi.
Trai họ Vệ: Thôi không linh tinh nữa, sáng mai rảnh không? Đi công viên đi, công viên gần trường mới mở thấy nhiều trò hay lắm.
"Đan ơi, trả anh cái máy tính!!!"
Chưa kịp trả lời Lục Song đã gọi, cô nghĩ lát dùng điện thoại online trả lời sau cũng được.
"Từ từ em out đã!"
Cô gọi với ra. Để cô đăng xuất đã chứ.
"Khỏi đi, em lần mần lắm, anh có làm gì đâu mà sợ. Nhanh nhanh lên đang bận!"
Thế là cô lọ mọ mang máy tính sang phòng trả Song ca ca.
"Tiện lấy hộ anh cốc nước."
Phùng Linh Đan đi về phía bàn nhưng thấy bình nước đã hết nước, cô cầm lấy bình lò dò đi xuống bếp. Sau khi lấy nước xong cô rót đầy nước vào cốc rồi để lên bàn làm việc cho anh, Lục Song quay sang nhìn thấy khẽ cau mày.
"Nước lọc à? Anh uống cam ép cơ."
"......"
"Lấy anh đĩa bánh."
"....."
"Hơi ít, lấy thêm đĩa nữa....."
"Phòng hơi bừa, quét hộ anh đi."
"....."
"Vẫn bẩn, lau luôn giúp anh đi."
"....."
"Là giúp anh sơ mi, mai anh có việc cần dùng"
Đến lúc này cô không thể nhẫn nhịn được nữa, bình thường anh cô sai cô gì cô còn lâu mới làm, dạo này thấy anh bận rộn đi sớm về khuya nên muốn thương anh cô một chút nhưng quá đáng như này thì nghỉ đi nhé, không có yêu thương gì nữa sất, cô đây muốn đi ngủ.
"Anh tự đi mà làm!"
Lục Song nhìn bóng em gái rời đi thì nở nụ cười khe khẽ. Sau đó nụ cười trên gương mặt anh chậm rãi tắt, anh không biết những việc anh đang làm có tốt cho cô không, nếu không sau này anh sẽ hối hận mất.
Những suy nghĩ mông lung vẩn vơ đó của anh không ngờ lại là sự thật, khiến anh ăn lăn, khiến anh chẳng thể tha thứ cho bản thân mình.
Ngày hôm sau, 7h sáng tại nhà họ Phùng.
Cộc cộc
"Đan ơi, mở cửa."
Đang ngủ mà.... Hôm nay chủ nhật mà sao Song gọi cô sớm như vậy? Bình thường giữa trưa còn chả buồn dậy.... Hôm nay chẳng lẽ trời sụp hay sao mà dậy sớm thế?
Cô lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa.
"Sao gọi em....."
Phùng Linh Đan ngơ ngác đến bất động, câu nói chưa kịp nói ra ngắc ngứ trong cổ họng, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, mắt cô to hết cỡ nhìn Vệ Đường.
" Sao.... cậu ở đây????
Người kia nghe cô hét cũng giật mình không kém, hơn nữa..... Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.... Mặt hết chuyển xanh rồi lại chuyển đỏ. Bộ dạng của cô cũng để hù dọa người a.
Anh khẽ nuốt khan, quay qua hướng khác không nhìn cô nữa.
Cô sau cơn hốt hoảng cũng bình tĩnh lại. Lại thấy người kia nhìn mình rồi quay đi, cô thấy là lạ thì một tia dự cảm chẳng lành bay lên đại não, cô vội vàng ngó xuống xem lại bộ dạng của mình.
Rầm!!!
Cách cửa phòng ngay lập tức bị cô đóng lại, cô chạy với vận tốc ánh sáng vào nhà tắm. Mẹ kiếp, tối qua nóng nực cô không mặc bra, đã thế bộ đồ ngủ hồng tưng mà mẫu hậu mua cho cô vừa mỏng vừa ngắn.... Trời ơi!!!! Cô biết núp mặt vào đâu!!!! Định mệnh tên lớp trưởng, sao tự dưng lại thăm cô không biết.
Sau khi chỉnh đốn trang phục, mặc bra đoàng hoàng cô mới ló mặt ra, tuy da mặt cô dày nhưng gặp tình huống kiểu này cũng hơi ngượng. Nhưng không sao, Phùng Linh Đan này không để mấy lí do nhăng cuội này làm ảnh hưởng đến tâm lí của bản thân đâu, cánh cửa phòng lại mở ra.
"Sao cậu lại đến đây?"
Vệ Đường nhìn cô một lượt rồi chép miệng đi vào phòng cô, nằm xuống giường cô rất tự nhiên.
"Hôm qua nói rồi còn gì, đi thay đồ đi!?"
Hôm qua anh nói cái gì mà cô không biết? À hình như có nói cô rảnh không, đi công viên chơi nhưng mà cô chưa trả lời. Lại còn bảo cô thay đồ? Cô thay bộ đồ ngủ rồi mà. Đã mặc áo phông trắng và quần jean rồi nhưng mà, kia là giường cô mà! Cô không để ý nữa, đi đến ngồi lên bàn học gần đó.
"Hôm qua cậu mới hỏi tôi rảnh không, đi công viên chơi chứ tôi đã trả lời là đi hay chưa đâu"
Cô hôm nay muốn ở nhà ngủ và cày ngôn, nào có muốn đi chơi.
"Cậu mơ ngủ à!? Hôm qua bảo là đi chơi còn gì? Tôi mua 2 vé rồi" Anh xòe 2 vé ra trước mặt cô.
Cô vẫn lơ tơ mơ, chả hiểu cái gì đang diễn ra.
"Có mà cậu mơ ngủ, rõ ràng tôi trưa trả lời."
Anh không nói gì, lôi điện thoại ra ấn ấn rồi quăng cho cô.
" Tự xem đi"
Cô đưa tay chụp lấy điện thoại.
Trai họ Vệ: Thôi không linh tinh nữa, sáng mai rảnh không? Đi công viên chơi đi, công viên gần trường mới mở có nhiều trò hay lắm!!
Gái họ Phùng: Ok đi thì đi, để xem lớp trưởng đẹp trai có dám chơi mấy trò cảm giác mạnh không, hay lại sợ mất hút.
Trai họ Vệ: Dĩ nhiên là dám chơi rồi, anh đây men lì, đàn ông đích thực nhé, để xem cậu có dám vào nhà ma không.
Gái họ Phùng: Có gì mà không dám, chị đây không sợ gì nhé!!
Trai họ Vệ: Ok đến mai sẽ rõ. Mai tôi sang rủ cậu, giờ ngủ đi.
Gái họ Phùng: Ok, ngủ ngon. Mơ tôi nhé hehe.
Trai họ Vệ: Tôi ngày nào cũng mơ cậu hết mà. Haha"
"Phùng Lục Song!!!!!!!!!"
Cô bất chợt hét ầm lên. Cái trò này chỉ có anh cô chứ không ai khác. Bảo sao tối qua cứ bắt nạt cô, sai cô lung tung để cô không vào mess được. Anh cô thật sự thật sự rất "tốt bụng".
" Anh cậu sáng nay đưa bố mẹ cậu sang ngoại rồi. Anh cậu nhờ tôi trông nom cậu hôm nay, nên là ngoan ngoãn đi. Thay đồ rồi đi chơi"
Ha,hay lắm, còn biết rõ anh tôi đi đâu cơ à? Hai người thân nhau từ bao giờ mà cô không hề hay biết?
"Tôi không đi, tin nhắn là anh tôi nhắn, thích thì rủ anh tôi mà đi."
"Tôi không biết, mua vé rồi, chẳng lẽ cậu bảo tôi một mình đi 2 vé à?"
Song đáng ghét, tối nay anh chết chắc.
Cô lấy túi xách trên bàn hậm hực.
"Đi thôi"
__________
" Aaaaaaaa!!!"
Từ khu vui chơi, tiếng hét của cô và anh vang vọng cả góc trời. Vẻ mặt toe toét như kia đâu còn ỉu xìu như ban sáng.
Cô phải công nhận chơi cái trò tàu lượn này rất mát. Cứ lên cao chót vót rồi rơi không phanh xuống với gia tốc g=9.98m/s2. Cứ vòng lên rồi vòng xuống với vận tốc không phanh, ôi mẹ ơi, mát chết mất. Vừa mát vừa kích thích. Cô vừa mở mắt ngắm nhìn xung quanh, miệng không ngừng hét và tay cứ bám chặt lấy anh. Còn anh cũng hét, hét cho vui, hét thi với cô xem ai hét to hơn.
Cuối cùng thì hết một lượt, cô và anh vẫn mặt tươi như hoa nhưng mấy người lớn kia thì mặt cứ gọi là tái mét, xanh lét như tàu lá chuối. Cô cảm thấy rất vui, cùng anh lần lượt chơi hết trò này đến trò khác.
"Bây giờ chơi gì?" Cô vừa dùng tay quạt quạt vừa hỏi anh.
Vệ Đường nhìn đồng hồ là gần 12h, cũng thấy hơi mệt.
"Sáng giờ cũng chơi nhiều rồi, bây giờ vào nhà ma rồi đi ăn."
Người cô hơi hơi ngừng lại. Chết cha, cô đây cái gì cũng không sợ, sợ mỗi cô gì chú bác có họ với nhà ma.
"Hay đi ăn đi, không vào nhà ma đâu."
Anh cười nham hiểm.
"Đan sợ ma à?"
Đờ mờ lớp trưởng. Nhìn cái bản mặt nhăn nhở kia mà muốn đấm cho phát.
"Ừ, sợ ma đấy, làm sao à?"
"Thế hôm qua tớ nhận được tin nhắn của gái họ Phùng là chị đây cái gì cũng không sợ mà?"
"Là Phùng Lục Song nhắn không phải Phùng Linh Đan nhé!!! Cậu muốn tôi triệt sản như hôm nào nữa à???"
"À... Không... Cứ vào nhà ma đi. Toàn ma giả có phải thật đâu mà. Nhìn nhiều còn phát ngán"
"....."
" Đi đi,đi đi mà"
"........"
" Đi đi mà Đan"
".........."
Nhà ma.
"Này Đường.... Ra ngoài đi."
" Vào rồi mà, cứ đi xem đi."
Dù biết là ma giả nhưng cô vẫn thấy ớn ớn.
Cô đi song song với Vệ Đường, không dám nhìn ngó lung tung, cứ chăm chăm nhìn đường đi để đi ra ngoài. Nhưng đi một đoạn cô cũng chỉ thấy đường đi hơi tối, có vài bóng đèn xanh đỏ nhấp nháy, vài bộ xương người, đầu lâu ở xung quanh với thỉnh thoảng có tiếng cách cách kiểu gõ mõ với tiếng gió thổi, cũng không có gì sợ. Thế là cô hiên ngang đi trước lớp trưởng, bộ dạng sợ hãi lúc nãy đã bị cô nhét xuống tận đáy của túi thần doraemon.
"A!!!!"
Đến đoạn ngã rẽ, nghe tiếng anh kêu thất thanh cô lập tức ngoảnh lại ra sau, không một bóng người. Cô nuốt nước bọt nhìn kĩ hơn nhưng vẫn không thấy ai. Phía cô đứng có tận 5 ngã rẽ, biết anh ở lối nào mà tìm đây? Sự sợ hãi đã quay lại, cô nhắm tịt mắt lại, hai tay nắm chặt cố giữ bình tĩnh. Mở mắt ra, cô quyết định đi vào lối thứ hai.
Đi vào lối thứ hai cô lại nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bất cứ gì cả, cứ vừa lần mò vừa đi. Thi thoảng cô cảm giác chạm tay vào đầu lâu trên tường nhưng mắt vẫn nhắm tịt, vì mở ra chắc có nhiều thứ khiến cô sợ hơn. Những tiếng hét thất thanh của người đi trước bắt đầu to lên, nhốn nháo, lại nghe có tiếng khóc khiến cô càng sợ.
"Bộp"
Một bàn tay đặt lên vai cô, nói là bàn tay nhưng giống bộ xương khô hơn, cô cảm thấy lạnh thấu xương. Cô giật mình quay lại như một phản xạ có điều kiện.
".........."
"........."
"........."
"........."
Cô nín thít nhìn con ma trước mặt. Mắt trắng rã, có chất dịch màu đỏ rỉ ra, môi thâm đen sì, mặt trắng, tóc tai bù xù và đang treo ngược xuống. Phải nói là cô đứng hình.
"Cậu ơi!!"
Con ma kia thấy cô bất động nên tò mò hỏi. Trước nó hóa trang dọa ai cũng sợ, không phải nó hóa trang giỏi mà là nó xuất hiện hay đột ngột khiến người ta sợ hãi mà hét toáng lên, thế mà người trước mặt nó hôm nay im thin thít làm nó hơi thất vọng.
Sau vài giây đơ, cô bây giờ mới quay lại thực tại. Cô ngồi thụp xuống sàn, gục mặt vào gối khóc um lên.
"Huhu.... Đường ơi, huhu.... Cậu ở đâu.... Huhu.... Mau ra đây... Mau ra đây.... Huhuhu...."
Cô khóc toáng lên như đứa trẻ con. Thật sự cô rất sợ ma. Lí do là gì cô cũng không rõ, sợ một thứ gì đâu cần lí do đâu. Hơn nữa đây lại là ma, ma ai chẳng sợ. Nhưng riêng với cô, cô sợ ma từ trong trứng rồi.
Con ma kia khẽ nhếch miệng cười, cứ tưởng dọa nạt thất bại ai ngờ thành công quá mĩ mãn, dọa cho người ta khóc luôn.... Hahaha
Nhưng mà kể cũng tội, cô đã khóc rất lâu mà vẫn chưa ngừng, thế là con ma mủi lòng thương nên bế cô ra ngoài, thôi, hôm nay làm phước cho người ta một hôm vậy.
Con ma bế cô ra ngoài rồi đặt xuống ghế đá. Sau đó nhanh chóng quay trở lại vào trong để đi dọa nạt tiếp. Còn cô thì không khóc nữa, cứ ngồi im trên ghế đá không nhúc nhích thầm rủa tên lớp trưởng chết tiệt kia. Cô đã nói là cô sợ ma, cô không vào mà anh cứ không nghe.
- Xin lỗi...
Vệ Đường từ trong nhà ma ra thấy cô nước mắt tèm lem thì cất tiếng xin lỗi. Lúc nãy anh bị người ta kéo sang lối khác làm lạc mất cô, là anh cứ rủ cô vào làm cô sợ.
Cô ngước đôi mắt đỏ au lên nhìn anh một lượt.
"Đi ăn, đói rồi..."
"........"
Nhất thời anh không thốt ra được từ nào, im lặng nửa ngày Vệ Đường mới có thể trả lời
"Ừm...đi thôi."
" Còn không mau cõng tôi? Chân tôi vẫn run không đi được"
"Chia tay"
Phùng Linh Đan nhìn thẳng vào mắt của Trịnh Gia Vũ, không hề có chút đùa giỡn nào cả, mắt của Trịnh Gia Vũ phẳng lặng bình ổn.
" Đang nghiêm túc sao?"
" Ừm, nghiêm túc"
Cô khẽ cụp mi mắt thôi không nhìn Trịnh Gia Vũ nữa. Cô cố gắng nghĩ xem vì sao Vũ lại muốn chia tay cô. Cô và Vũ gần đây cũng không có cãi nhau gì cả, cô cũng không có làm gì sai, tại sao chứ?
" Lý do"
"Đan không giống con gái..... anh không muốn có một người yêu mà lúc nào cũng bị người khác nói rằng tính cách như con trai."
À, hóa ra là tính cách như con trai. Cô không có làm gì sai mà chính bản thân cô sai, chính tính cách của cô sai.
Nhưng mà, ngay từ đầu Vũ cũng đã rõ tính cách của cô, chính vì tính cách của cô mà yêu cô, vậy mà..... Hay là đó chỉ là lí do biện hộ, thực chất Vũ không còn yêu cô từ lâu?
Suy cho cùng thì nếu như muốn chia tay thì thiếu gì lí do đâu, đã muốn đi thì cô không muốn giữ nữa, mà nếu cô có muốn giữ cũng không giữ được.
" Ừ, chia tay."
Chỉ là chia tay thôi mà. Có gì to tát đâu.
" Anh còn gì muốn nói không?"
" Không có"
" Vậy mau đi đi"
Trịnh Gia Vũ quay lưng lại với cô, một mực đi thẳng.
Cô vẫn đứng giữa sân nhìn bóng lưng của Trịnh Gia Vũ rời đi, khi anh chính thức biến mất khỏi tầm mắt cô cũng chính là lúc cô chấp nhận sự thật, chấp nhận buông bỏ mọi thứ.
Trên cành cây....
"Huhu... Đồ khốn, dám bảo tôi không giống con gái, khốn nạn... Huhuhu."
Phùng Linh Đan ngồi trên cây, khóc nức nở. Dám chia tay vì lí do khốn nạn như thế, cô thực sự rất đau lòng.
Bỗng phía dưới có cảm giác lạ, cô cảm thấy thân cây run run. Cô ngó xuống thấy một thân ảnh đang đạp cây, chơi vơi mất đà cô ngã oạch xuống đất.
" Con bà nó, chán sống à"
Toàn thân cô ê ẩm, không khỏi bực tức mà chửi thề.
Con bà nó, ai rảnh rỗi đến mức giờ này ra đây đạp cây của cô.
" Trong giờ văn trốn tiết ra đây ngồi, cậu chán sống à?"
Giọng nói vang lên. Cô quay sang nhìn.... là lớp trưởng.
Vốn dĩ cô muốn dần cho người rung cây 1 trận nhớ đời vì dám động đến cô, nhưng khi nhìn thấy lớp trưởng cô chỉ đành nén cục tức xuống đáy bụng, dùng giọng hậm hực.
"Cậu cũng dũng cảm quá, hại người ta ngã còn nghênh ngang trình mặt."
Rõ ràng cô đang ngồi trên cành cây cao như thế còn phũ phàng rung cây cho cô ngã xuống, làm sai còn mặt dày như thế.
Anh liếc mắt nhìn cô.
" Trong giờ văn của cô hiệu phó giám trốn tiết ra trèo cây của trường, phá hoại của công, theo lí thì tội của cậu bị đình chỉ học dài dài rồi,ở đó mà trách mắng tôi, cậu nên nhớ hạnh kiểm của cậu trong tay tôi quyết định"
Phùng Linh Đan vẫn đang ngồi dưới đất ngước lên nhìn Vệ Đường.
" Đình chỉ thì đình chỉ, cậu làm như tôi sợ lắm"
Sau khi nói xong nước mắt cô lại lần nữa trào ra, cô vừa mới chia tay xong muốn ôm gối khóc cho thỏa lòng mà vẫn còn bị phá, rốt cuộc cô đáng ghét thế sao?
Cô úp mặt uống gối, toàn thân run lên, bây giờ cô mặc kệ hết mọi thứ.
Vệ Đường nhìn cô như thế thì khẽ thở dài, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
Tiết học sau đó nhanh chóng qua đi, Phùng Linh Đan lúc này không còn khóc nữa, cô tính lấy ống tay áo lau nước mắt, sau đó nhớ ra nãy bị ngã áo không được sạch thì bực tức quay qua kéo ống tay áo của Vệ Đường.
"........." Có gì đó sai sai.
Thôi ta tạm ân xá cho nhà mi vì nhà mi vừa mới khóc.
Trước khi vào lớp học Phùng Linh Đan có rẽ qua nhà vệ sinh rửa mặt, trước khi bước vào WC cô không quên bảo Vệ Đường giữ cửa chờ cô. Vệ Đường vừa đứng ngoài vừa hoang mang, tại sao cô đi vệ sinh lại bắt cậu chờ chứ? Cho đến khi Vệ Đường ngước lên nhìn, bà nó, Phùng Linh Đan vào WC nam.
Nhưng không hề nha, lý do sâu xa của việc chờ đợi kia chính là
Phùng Linh Đan sau khi rửa mặt xong liền mượn nốt bên tay áo kia..... lau mặt.
Vệ Đường mặt đen thui, không nói lên lời.
Khi đến gần cửa lớp Phùng Linh Đan lại một lần nữa kéo đuôi áo cậu.
Tôi là tôi nhịn cậu lâu lắm rồi nha.
" Chuyện gì?"
" Mắt... mắt tôi có đỏ không?"
" Không có"
Vậy là an tâm rồi, cô thoải mái bước vào lớp, bỏ mặc cậu.
Vệ Đường có phải là hiền quá rồi không?
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp. Thông thường tiết học này là chào cờ đầu tuần nhưng vì mới đầu năm nên tiết này chuyển luôn thành tiết sinh hoạt. Hoàn tất các thủ tục chào hỏi xong xuôi, giáo viên bắt đầu nhìn xuống lớp một lượt xem có gì khác lạ không. Vừa nhìn thấy Phùng Linh Đan mà cô không khỏi cảm thán, con bé Đan này.....
"Phùng Linh Đan, em nhìn cô gì mà ghê thế!!"
Phùng Linh Đan vẫn đang mải nhìn giáo viên từ đầu đến chân, từ chân lên đầu, nghe chủ nhiệm bất ngờ gọi tên mình mà giật mình.
Cả lớp quay sang nhìn cô, Phùng Linh Đan, thành phần nổi bật của lớp, đứng trong top 10 của trường về mọi lĩnh vực: quậy phá, nghịch ngợm, điên khùng, học tập, thể thao.... Và chiều cao 1m55 đáng tội nghiệp của cô gái.
"Em chỉ soi xem năm nay cô béo hơn năm ngoái bao nhiêu kg thôi mà."
"Hơn 5kg, em không cần soi nữa"
"Vâng" Cô ngán ngẩm trả lời, cứ tiến độ tăng cân này chẳng mấy chốc cô giáo lăn nhanh hơn đi quá. Haha!!
Vệ Đường bàn dưới "......." không biết Phùng Linh Đan ở gốc cây bay đâu mất rồi.
Giáo viên thôi không để ý đến Đan nữa, quay qua nói với cả lớp
"Năm nay có một học sinh mới chuyển vào lớp ta"
"Ai đấy cô?? Cuối cấp còn chuyển lớp sao?"_ Trong lớp bắt đầu có tiếng lao nhao.
"Em vào đi"
Một chàng trai bước vào, chuyên mục vina soi bắt đầu.
"Ồ, trắng thế, trắng như con gái" _Cô là đứa comment đầu tiên.
Chưa dứt câu thì tên lớp trưởng ở bàn dưới xen vào.
"Cậu con gái mà có trắng nổi như người ta đâu, thật là làm mất danh dự của bọn con gái"
Cô nuốt uất ức vào trong, tim gan như sôi lên.
Mấy thành phần trong lớp gần đó nghe được đối đáp kia cũng nén bi thương cho Phùng Linh Đan, trong lớp này muốn sống yên ổn thì không nên động vào lớp trưởng và lớp phó, không ai không dám cười dù chỉ nửa tiếng, nhưng do không nhịn được mà bật cười thành từng tiếng nhỏ. Ngọn lửa bực bội trong Phùng Linh Đan càng ngày càng dữ dội.
Cô quay ngoắt lên bảng, không để ý nữa.
"Em giới thiệu đi."
"Mình tên Nhật Lãng, cứ gọi mình là Lãng"
"Để cô giới thiệu với em một vài thành phần của lớp nhé. "Đầu tiên là lớp trưởng: Vệ Đường"
Vệ Đường từ từ đứng lên.
" Xin chào, tớ là lớp trưởng"
"Thứ 2, thành phần khủng bố, kiêm bảo vệ, lớp phó học tập của lớp: Phùng Linh Đan."
Cô đứng dậy e thẹn. E hèm:
"Tớ là Phùng Linh Đan nhé, nữ sinh dịu dàng nhất trường."
Chưa ai kịp cảnh báo, đồng loạt ánh mắt phẫn nộ đáp đầy người cô.
Cô giáo giả bộ bày bộ mặt chán nản, buông một câu rồi dời đi.
"Em tự tìm chỗ nhé, sắp vào giờ rồi. Trong lớp này ai cũng có thể là người em có thể thân tuy nhiên tránh xa Phùng Linh Đan một chút, con bé đó em mà lại gần sẽ hư theo, cô không muốn đau đầu thêm nữa đâu."
Phùng Linh Đan mặt méo xệch, cô à, sao cô lỡ bêu xấu em thế!!
Nhật Lãng tròng mắt hơi hướng về con người vừa giới thiệu là nữ sinh hiền nhất trường mà trong lòng có chút buồn cười, chả hiểu sao cô nàng này bị giáo viên lên án ghê thế. Nhật Lãng cũng không mấy để ý, cắp cặp lò dò tìm chỗ ngồi.
Trên hành lang tầng 2.
Sắp đến giờ thể dục, Phùng Linh Đan mệt mỏi cầm túi đựng đồng phục thể dục vào phòng thay đồ. Dù hôm trước chia tay cô dứt khoát như thế, dù đã khóc một trận rất to nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất nặng nề. Bị người yêu chia tay vì cô mạnh mẽ sao? Vì tính cách cô giống con trai? Cô cũng biết buồn mà.
Chính vì sự lơ đãng của cô mà ngay sau đó đã khiến cô hối hận.
Chẳng hiểu tên lớp trưởng lớp cô từ đâu chui ra, giật ngay túi đựng đồng phục của cô.
" Vệ Đường, cậu không có việc gì làm à mà cướp đồ của tôi"
Vệ Đường thản nhiên kéo khóa túi, lấy ra chiếc quần thể dục rồi đáp lại túi cho cô.
" Đó, trả đồ cho cậu"
".........."
" Tôi rất bận, nếu không có gì thì tôi xuống sân tập đây, không nhanh sẽ bị phạt mất"
" Cậu là biến thái à, trả quần cho tôi"
Vệ Đường quay quay nhẹ chiếc quần, vẫn bước về hướng cầu thang.
Cô bực bội chạy nhanh lên cướp quần.
Nào có dễ thế đâu, Vệ Đường lường trước được đã dương cao tay lên, châm chọc cô:
" Bình thường thông minh thế mà không đoán trước được là không lấy lại được quần à"
Cô đoán được chứ, cô thấp hơn cậu ta hẳn một cái đầu mà.
" Giờ cậu muốn sao?"
" Rất thông minh, tối nay đi trà sữa, cậu bao tôi"
" Lí lẽ ở đâu thế? Cậu lấy đồ của tôi rồi bắt tôi bao cậu trà sữa."
" Tùy cậu thôi."
Cô ngó xuống đồng hồ, 4 phút nữa là vào tiết, thầy thể dục rất nghiêm khắc, không có đồng phục sẽ không được vào lớp, vào lớp muộn sẽ bị phạt.
Cô cũng rất mệt mỏi khi phải đôi co rồi.
" Được, trà sữa thì trà sữa, trả quần tôi đi"
" Chốt rồi nhé, tối nay tôi qua đón cậu, đừng mơ đến việc trốn nợ"
Tự nhiên cô trở thành con nợ? Thế giới này đảo lộn rồi.
_________
"Bố mẹ! Con ra ngoài chút nhé!!"_Cô vừa đeo giày, vừa nói vọng vào.
Có tiếng mẹ cô vọng ra.
"Nhớ về sớm đấy. Tài thật, cái nhà này mãi rồi thành quen, anh đi, em cũng đi."
Cô cười khổ, lấy túi xách rồi bước ra ngoài. Lâu lâu cô mới ra ngoài mà.
Tâm trạng cô vẫn cực kì không tốt, cả ngày nay chỉ muốn gắt lên. Chả biết tháng này thế nào nữa. Đầu tháng thì bị gọi ra chia tay, hôm nay bị lớp trưởng cướp quần giữa ban ngày rồi bắt cô bao trà sữa? Chắc tháng này cô ra đường bị ma quỷ nào ám rồi, mai phải đốt vía thôi.
" Này"
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô từ phía sau lưng, bất ngờ mà giật nhẹ.Ngay sau đó khuôn mặt của Vệ Đường trước mặt cô.
" Cậu muốn dọa chết tôi à?"
"Tôi đợi cậu hơi lâu rồi"
" Sao cậu biết nhà tôi"
" Tôi là lớp trưởng"
Thật là.....
Cô nhìn anh, suy nghĩ thế nào cô kéo tay anh đi về phía ngược lại. Đưa ra cái ý niệm táo bạo mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
"Chúng ta đi uống rượu."
"Ớ!! Rượu là rượu thế nào? Đi trà sữa!!"
Chưa kịp làm gì đã bị xoay như chong chóng là sao?
Sau khi đi bộ được khoảng 2km hai người cũng đến được một quan ăn nhỏ. Ổn định chỗ ngồi xong xuôi thì chủ quán đi đến.
" Chú cho con một chai rượu và một chút....."
Uống rượu thì ăn với gì thì hợp ta? Nghĩ ngược nghĩ xuôi cũng không ra,Phùng Linh Đan chỉ còn cách cầu cứu Vệ Đường. Đôi mắt cô chằm chằm nhìn anh.
" Không rượu bia gì cả, mai còn phải đi học"
Phùng Linh Đan chán nản quay qua nhìn chủ quán.
" Chú lấy rượu cho cháu, đồ ăn thì cái gì cũng được"
" Chú không bán rượu cho trẻ vị thành niên đâu, cháu vẫn còn đang độ tuổi đi học, không nên tiếp xúc với rượu bia sớm, nếu cháu gọi đồ ăn thì chú sẽ mang lên cho cháu"
" Chúng cháu xin lỗi ạ, cháu không gọi đồ nữa"
Vệ Đường ngay lập tức kéo cô đứng dậy đi ra khỏi quán ăn, bị cô kéo đến đây là không thể chấp nhận rồi. Ra khỏi quán được một đoạn Phùng Linh Đan bực dọc vung tay ra. Cô đứng đó một lời cũng không nói.
" Phùng Linh Đan, cậu bị điên à?"
Phùng Linh Đan mệt mỏi nhìn Vệ Đường, không nói thêm cậu gì nữa bỏ về.
Vệ Đường cầm tay cô kéo lại.
" Cậu vì một tên con trai mà buông thả bản thân, cả ngày rầu rĩ, có đáng không? Tôi hỏi cậu có đáng không!!"
Đến mức này thì cô dù mệt mỏi như nào cũng phải gắt lên. Đây là chuyện riêng của cô, đâu có liên quan gì đến cậu ta, cậu ta có quyền gì mà trách mắng cô?
" Liên quan đến cậu à? Chuyện của tôi tôi tự lo được, cậu có quyền gì mà xen vào chuyện của tôi? Cậu có quyền quái gì mà phán xét tôi?"
Vệ Đường tức giận đến mức không nói được thêm lời nào, đúng là anh bị khùng mới đi quan tâm chuyện của cô.
" Đan"
Một giọng nói khác bỗng dưng xen vào cuộc đối thoại của hai người. Phùng Linh Đan quay người nhìn lại phát hiện ra thân ảnh cao ráo quen thuộc, là anh trai cô.
Phùng Lục Song từ từ đi đến bên cạnh Phùng Linh Đan. Ban nãy Phùng Linh Đan và Vệ Đường đi vào quán không để ý nên không phát hiện ra bàn bên cạnh của hai người là Lục Song ngồi. Lục Song đã chứng kiến mọi thứ, kể cả đoạn hội thoại vừa rồi. Anh đứng bên cạnh cô, nhìn Vệ Đường giới thiệu qua.
" Tôi là anh trai của Đan, Phùng Lục Song"
" Em là Vệ Đường, là bạn cùng lớp với cậu ấy"
" Tôi thay mặt em gái tôi xin lỗi cậu, Đan nhất thời kiểm soát cảm xúc không tốt"
Vệ Đường quay qua nhìn Phùng Linh Đan thấy cô cúi đầu im lặng, trong lòng anh cũng nhả dần ra.
" Cũng một phần là lỗi do em"
" Vậy được rồi, tôi đưa Đan về trước, có gì hai đứa nói chuyện sau"
" Vâng"
Sáng hôm sau Phùng Linh Đan toàn thân ê ẩm nặng nề bước về phía phòng học, hôm qua cô bị Lục Song giáo huấn một trận nào là chia tay rồi thì có sao, giờ phút này học hành mới là quan trọng nhất,yêu đương cũng tốt nhưng đừng để ảnh hưởng việc học. Xong rồi còn bảo cô là anh thấy bạn kia rất lo cho mày, quan tâm mày các thứ...... nhưng cô là Phùng Linh Đan mà, cô sẽ không dể yên cho anh cô giáo huấn đâu, hôm qua sau vài phút ngoan ngoãn cô đã cãi tay đôi với anh dẫn đến ẩu đả, bông gối bay tứ tung, đồ gì có thể đáp thì bay vèo vèo. Cuối cùng thì phụ huynh đã phải lên can ngăn, Song ca ca phải mang thân sang ngủ nhờ phòng cô, cô không những bị chiếm mất nửa cái giường mà còn trở thành gối ôm.
Hai tiết học nhanh chóng qua đi, bụng cô réo liên hồi. Sáng nay mới không ăn sáng thôi mà đã như này rồi, sau này cô sẽ chăm chỉ ăn sáng.
Một hộp sữa và một chiếc bánh nhỏ được đặt trên bàn cô, ngay sau đó giọng nói của lớp trưởng vang lên.
" Ngồi dịch vào"
Phùng Linh Đan ngồi dịch vào phía trong góc tường, Vệ Đường ngồi xuống bên cạnh chỗ cô.
" Mang cho tôi ăn à?"
" Sáng nay gặp anh cậu ở cổng trường, anh cậu bảo rằng cậu chưa ăn sáng, nhờ tôi mua cho cậu"
Từ khi nào cô và cậu thân thiết thế chứ?
Phùng Linh Đan lục cặp tìm ví tiền của mình, Vệ Đường đoán ra cô đang tính làm gì thì lên tiếng.
" Sáng nay anh cậu đã đưa tiền cho tôi rồi" Nói thế chứ nhưng anh đâu có nhận của Lục Song đâu, muốn í a í a với cô thì đừng nói một bữa sáng, thậm chí vào bếp nấu đồ ăn sáng cho cô anh cũng tình nguyện.
" Vậy thì cảm ơn cậu, nhân tiện xin lỗi cậu chuyện tối qua, tôi hơi quá đáng"
" Trông hàng ngày như thế mà cũng tử tế ghê ha"
Bình thường cô chỉ quậy phá quá mức thôi, đâu có tệ hại đến mức không biết cảm ơn xin lỗi? Cáu thực sự!
Phùng Linh Đan: " Cậu mau biến về chỗ của mình đi"
Vệ Đường: "............"
Đang trong giờ tự học, cô nghe thấy ai gọi liền ngoảnh sang.
Phùng Linh Đan: "Lãng à? Có gì không"
Lãng: "Có thể chỉ tôi một số bài không? Tôi không hiểu lắm."
Đan dịch sang một chút, nhường chỗ cho Lãng.
Phùng Linh Đan: "Được chứ! Lãng ngồi vào đây đi."
Đan bắt đầu chỉ bài cho Lãng, Lãng thì chăm chú nghe, thi thoảng Lãng lại lơ đãng nhìn sang cô.
Lãng mới vào, khuôn mặt khá là ưa nhìn hay theo một số đứa thì là đẹp trai. Hơi trầm và khép kín, rất ít tiếp xúc với người khác.
Lớp trưởng ngồi bàn dưới thấy hai người một nam, một nữ cứ sát vào nhau to nhỏ như thế thì có phần khó chịu. Dù biết lí do là gì nhưng trong lòng vẫn cứ nao nao. Không hiểu bài thiếu gì người hỏi đâu lại đi hỏi Đan? Như Lớp trưởng đây, một thân kiến thức đầy mình mà không hỏi. Thôi kệ, không để ý nữa, ông đây đi giải đề.
Hết giờ, cô đang đứng cổng trường đợi Song ca ca đến đón,sáng nay cô không đi xe.
"Đan, lên đây tôi đưa về!?"
Lớp trưởng đi quả xe cup huyền thoại ra, bộ dạng như chuẩn bị đưa cô về.
" Thôi, tôi đợi anh tôi. Cậu về trươc đi."
Cô sợ anh cô mất công lên đón mà cô về rồi nên từ chối.
"Ok. Đỡ tốn xăng."
Anh hơi hụt hẫng nhưng vẫn làm ra bộ dạng cười cười. Cứ thế phóng vù xe đi.
12h trưa.
Cô vẫn đứng đợi Lục Song. Bắt cô chờ lâu như này, về nhà rồi biết tay cô.
"Chưa về à Đan'
Lãng từ trong trường dắt xe ra bất ngờ vì thấy cô vẫn đứng ở cổng trường.
"Tôi đợi anh tôi, mà mãi không thấy đâu cả. Sao Lãng về muộn thế."
" Xe tôi hỏng, sửa mãi không được."
Ôi trời, cô đang tính đi nhờ xe Lãng mà...
"Vậy mà tôi vừa có ý định đi nhờ cậu chở về."
"Nhà cậu ở đâu"
"Đường Z"
" Vậy cùng đường rồi, đi bộ về chung không?"
"Cũng được."
Trời vẫn rất nắng, Lãng sợ cô ốm lấy đưa cho cô mũ bảo hiểm, hai người cùng đi bộ về.
Lớp trưởng vẫn ở phía xa xa, nhìn thấy tất cả. Vốn dĩ là anh tính về rồi nhưng sợ cô đợi một mình nên chờ cô, khi nào anh cô lên đón thì về. Thế mà cô thà đi bộ với Lãng chứ không ngồi xe anh. Được, được lắm.
Hôm nay Vệ Đường đến trường từ rất sớm, cô dám không coi anh ra gì à? Anh sẽ cho cô hối hận luôn.
Nhưng rất tiếc là Vệ Đường đến rất sớm còn Phùng Linh Đan thì đến rất muộn, anh đợi dài cả cổ mà không thấy bóng dáng cô đâu. Mấy người được phân công đến rất sớm để trực nhật nhưng đều được anh cho miễn, cứ ai tính làm anh đều bảo để đấy. Quần chúng vui sương vì không phải làm nhưng cũng ôm đầy một bụng thắc mắc, tại sao anh lại nhân từ như thế?
Mọi đáp khúc mắc đều được giải đáp khi người kia đến.
" Đan, sao chưa trực nhật? Đi quét lớp!!"
Phùng Linh Đan vừa mới bước vào cửa lớp, chưa kịp ngáp ngủ xong đã bị anh quát.
Cô phẫn nộ nhìn vào lịch trực nhật, đâu có tên cô?
" Hôm nay không phải tôi trực nhật, là ngày mai."
" Một tuần thử nghĩ xem cậu mắc bao nhiêu lỗi? Đi trực nhanh, 5 phút nữa vào lớp mà còn lần mần."
Lớp có luật cứ mắc lỗi là phải trực nhật, thành phần cá biệt như cô tuần nào cũng phải trực nhật là đương nhiên. Nhưng cô nhớ trước giờ cô chỉ trực vào ngày mai...
Trong lòng không khỏi uất ức, cô quăng cặp xuống bàn, lấy chổi quét lớp.
Dân chúng xung quanh thấy lớp phó bị bắt nạt mà không dám ho he gì. Ở lớp này Phùng Linh Đan mà không đối phó được với mức vô lại của người kia thì làm gì còn ai đâu, tốt hơn hết là im lặng. Thật không hiểu cô làm gì mà đắc tội với lớp trưởng.....
________
" Đan, thu sách bài tập lên cho cô An."
Trống hết giờ vừa dứt thì tiếng nói đằng sau vang lên.
"Cô An bảo cậu, không phải tôi."
"Vậy lớp phó chỉ là bù nhìn à? Đi ngay."
______
Giờ Lý.
Do đi nộp sách bài tập cho giáo viên, Phùng Linh Đan vào lớp muộn 5 phút.
"Đan vào lớp muộn, trực nhật hết tuần này."
Cô khó chịu quay xuống phản bác.
"Tôi đi nộp sách cho cậu đấy, đừng quá đáng"
"Giờ ra chơi sao không đi!? Cãi lớp trưởng, trực nhật tuần sau" Anh bực mình, hùng hổ lên tiếng.
Vốn dĩ tính không phạt cô, thấy cô làm là cũng thương lắm, xót lắm nhưng ai bảo giờ ra chơi cô không biết điều cứ to nhỏ giảng bài cho Lãng rất thân mật. Cho nên anh phạt cô là quá đúng.
"Đan, ra ngoài hành lang đứng cho tôi. Vào muộn còn mất trật tự"_Giáo viên dạy lí đang giảng bài, quay qua thấy Đan ngoảnh xuống, không nói hai lời, lập tức đuổi cô ra ngoài.
Phùng Linh Đan mệt mỏi đáp hết sách vở vào cặp, bước ra ngoài hành lang. Dạo này cô hiền quá mà, ngày càng hiền nên càng bị bắt nạt.
"Cô ơi, em cũng mất trật tự, em ra ngoài nhé!!"
Vệ Đường chưa đợi giáo viên đồng ý trong nháy mắt đã đứng ở ngoài hành lang.
______
Giờ thể dục.
Giáo viên yêu cầu mỗi người chạy năm vòng quanh trường. Trời nắng nóng, cô vừa đứng nghỉ thì nghe thấy tiếng nói.
" Đan, chạy thêm 5 vòng nữa."
Phùng Linh Đan đơ luôn. Mới đứng mà đã phạt, sao mấy người khác ngồi đầy ở kia thì không thấy bảo gì? Cô tức đến ứa gan. Từ sáng đến giờ rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra chứ? Cô không cãi lại, tiếp tục lê thân chạy tiếp.
_____
Giờ tự học.
Vừa chạy thêm 5 vòng sân, toàn thân cô đẫm mồ hôi, đôi mắt cứ hoa lên. Nhiệt độ hôm nay 40,41° mà bắt cô chạy 10 vòng, đây có phải muốn giết cô luôn không?
"Uống nước đi" Lãng đưa nước và khăn cho cô.
Cô nhận lấy nước và khăn của Lãng, từ đằng xa lớp trưởng một tay cầm trai nước cũng tính đưa cho cô, thấy thế lại cáu lên.
"Đan, lên phòng..."
Chưa nói hết câu thì cả cơ thể cô trước mặt anh ngã sập xuống.
"Đan, Đan" Lãng đỡ lấy cô, liên tục gọi tên cô mà cô không trả lời.
Mọi người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên. Anh liền chạy lại, bế cô từ phía Lãng chạy xuống phòng y tế.
Cô bị say nắng.
Vệ Đường ngồi trong phòng y tế trong lòng cảm thấy hối hận. Anh đã quá nhỏ nhen, tại anh mà cô phải nằm đây. Anh không hiểu tại sao mình lại suy nghĩ như thế nữa.
" Cậu lên lớp đi" Lãng đi vào, cắt đứt mọi suy nghĩ trong anh.
"Cậu lên đi, tôi ở đây."
"Lớp trưởng cần quản lớp mà."
Vệ Đường bỗng dưng cảm thấy chua chát, chính anh dùng chức lớp trưởng ép cô nhưng giờ đây người ta lại dùng chính chức lớp trưởng của anh ép anh.
Anh nhìn cô, có chút không nỡ rời đi.
Lãng ngồi vào chỗ của anh, khẽ vuốt nhẹ vài lọn tóc lòa xòa trước mặt cô.
"Trông lúc ngủ hiền mà lúc tỉnh dậy thì như hổ cái" Lãng lẩm bẩm nhìn cô, chưa kịp nói xong đã bị chặn họng.
"Ai như hổ cái!??"
Cô đột nhiên lên tiếng, trừng mắt nhìn Lãng. Lãng giật mình lắp bắp.
"Dậy... Dậy rồi à!?"
"Dậy lâu rồi" Cô xoa xoa thái dương, lười nhác trả lời.
"Cho tôi cốc nước, khát quá!"
Lãng lấy nước cho cô, vẫn thấy thắc mắc.
"Có nghĩa là dậy từ lúc lớp trưởng vẫn ở đây!?"
"Đan!?"
Tiếng vọng từ ngoài cửa, cả hai người đều nhìn ra.
"Song, anh lên đây làm gì!?"
Lục Song liếc mắt qua Lãng, đi lại gần chỗ cô.
"Anh nghe giáo viên gọi điện, làm gì mà tới mức say nắng?"
"Nhờ phúc của lớp trưởng làm em chạy thêm mấy vòng quanh sân...."
"Lớp trưởng? Là Vệ Đường à!?"
" Vâng, là người tối hôm trước."
Lục Song như hiểu ra điều gì đó, nhìn em gái một lúc rồi buông một câu.
"Ừm, đi về."
Cứ thế Lục Song kéo cô đi, cô quay lại vẫy vẫy tay với Lãng, ám chỉ là tạm biệt.
Khi về nhà cô mới nhớ ra cô chưa thu dọn sách vở, đang tính quay lại trường lấy thì Lục Song đã mang lên cho cô. Cô hỏi anh lấy từ bao giờ, anh nháy mắt với cô, trả lời câu rất không liên quan, dáng vẻ rất thần thái.
" Anh là thánh sống mà!!"
Thế là cô không còn gì để nói, ôm sách lên phòng.
Từ hôm cô ngất xỉu, cô và anh dần dần có khoảng cách. Cuối cùng, chiến tranh lạnh bắt đầu bùng nổ giữa hai phe. Phe 1 là anh, phe 2 là cô. Việc anh và cô xảy ra chiến tranh lạnh giống hệt chiến tranh lạnh của Mỹ và Liên Xô khi xưa. Gây ra một hậu quả to lớn cho con dân 12A2.
Khi chưa xảy ra chiến tranh lạnh, anh và cô vẫn hay trao đổi cách giải bài tập, vẫn hay đấu khẩu làm đề tài vui đùa của cả lớp. Cô thì khỏi phải nói, cô là thành phần nổi bật cấp trường. Mỗi lúc rảnh rang trống tiết hay là những giờ học nhàm chán có tẩm thuốc gây mê, cô luôn bày đủ trò quậy phá, chống lại cơn buồn ngủ của giờ học. Hoặc là khi cả lớp mất trật tự bị phạt cô và anh đều bao che, cùng nhau chống lại những hình phạt đậm chất phát xít của giáo viên.
Nhưng giờ đây thì khác, cả 2 trong giờ học đều im phăng phắc. Giờ ra chơi thì cứ có người này thì không có người kia, có người kia thì không có người này. Dẫn đến con dân trong lớp không dám lộng hành, giờ nào cũng không dám mở miệng, sợ làm giáo viên và ai đó bực mình.
Cứ như thế gần một tháng, anh như vô tình mà đẩy cô gần Lãng hơn. Lãng và cô cùng đi học, cùng về. Thi thoảng anh còn thấy Lãng thu sách bài tập hộ cô. Anh cảm thấy rất khó chịu. Rất khó chịu.
______
Giờ hóa.
"Hôm nay có bài thực hành lấy điểm một tiết. Các em làm thực hành rồi 3 người một nhóm viết báo cáo nộp cho tôi."
Có người trong lớp hỏi.
"Thầy ơi, nhóm là tự chọn ạ?"
"Thế này đi, những người có tên lạ lạ một nhóm như: Lãng, Đường, Đan; Tuyết, Thương, Tâm; Phúc, Thành, Đạt,...."
Cô âm thầm kêu than trong lòng. Bó tay với ông thầy luôn, trên đời này có ai xếp nhóm biến thái như ông thầy không chứ.
"Linh Đan, em có gì bất mãn sao!?"
Vi diệu, thầy cứ như đi guốc trong bụng cô không bằng.
"Có đâu ạ."
"Thế thì tốt. Đừng có mà âm thầm chửi rủa tôi đấy."
Cô không còn gì để nói!!
Giờ ra chơi....
"Báo cáo tính như nào!?" Lãng từ dưới về phía cô.
Cô vẫn đang nghĩ xem làm ở đâu thì anh lên tiếng.
"Làm ở nhà tôi đi, chiều nay làm luôn cho xong."
Cả Lãng và anh đều nhìn về phía cô, đợi câu trả lời. Cô thấy hơi mất tự nhiên.
"Cũng được, Lãng thấy sao!?"
Anh bỗng thấy có gì đó khiến mình khó chịu. Suốt ngày Lãng Lãng Lãng.
" Sao cũng được mà."
"Vậy thế đi, chiều nay 2h nhà tôi nhé."
Chiều chiều cô mò địa chỉ đến nhà anh, thấy anh đã đứng trước cổng đợi. Nhìn khung cảnh trước mắt mình mà cô không nhịn được phải thốt lên.
"Đây là nhà cậu sao!?"
"Là biệt thự."
Đấy!! Mới mở miệng là lại cãi nhau rồi. Sau một tháng phẳng lặng dường như bây giờ lại có sóng gió ngầm. Anh không biết nói gì thêm đành phải bảo cô vào trong.
"Vào trong trước đi, ở ngoài này hơi nắng."
Cô vừa đi vào trong, vừa quan sát xung quanh. Hai bên đường từ cổng chính đi vào có cảm giác như lạc giữa chốn không người, thật sự rất rộng lớn.
Trong khi chờ Lãng, cô đi loanh quanh xem những bức tranh trên tường. Có vẻ như ba mẹ anh rất thích hội họa.
" Đan này"
Anh gọi cô từ phía sau.
"Gì cơ?"
Cô quay lại, thấy anh ngay sau lưng mình.
"Xin... xin lỗi vì chuyện lần trước."
Mặt anh đỏ phừng, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn cô.
Cô cảm thấy có chút buồn cười.
"Không sao, tôi không để ý lắm đâu."
"Vậy.... Sao lại tránh tôi!?"
"Là cậu tránh tôi mà?" Cô ngơ ngác hỏi anh.
"Hơn nữa, tôi sợ đụng mặt cậu lại cãi nhau."
Anh thở phào nhẹ nhõm, may quá, cô không để bụng.
/ Ting toong/ có tiếng chuông cửa
"Chắc Lãng đến, tôi ra mở cửa."
Làm báo cáo xong cũng đã tối, khi Lãng về rồi anh nằng nặc đòi đưa cô về.
"Tối rồi, để tôi đưa cậu về."
"Không cần, tôi tự đi được."
"Con gái không nên đi tối."
"Cậu coi tôi là con gái bao giờ thế!? Không phải cậu nói tôi làm mất danh dự của phái nữ sao?"
Anh không biết phản bác gì, một mực kéo tay cô.
"Đi, đi đi.... Không nói nhiều, hôm nay tôi không đưa cậu về đến nơi đến chốn thì có người ám sát tôi mất."
Cô nghi hoặc, từ bao giờ cô lại có giá trong mắt người khác thế nhỉ!?
"Cậu chưa ám sát người ta thì thôi chứ ai dám ám sát cậu."
Song ca ca quý mến của cậu ấy...
Thi học kì xong, lớp cô tổ chức đi chơi 2 ngày 1 đêm. Đến khi lên xe ngồi cùng Lãng cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Quả thật là xin bố mẹ cô đi chơi cũng không mấy dễ dàng. Mỗi lần xin đi đâu là Song lại đe dọa bảo với bố mẹ sau khi đi chơi bố mẹ sẽ lên chức ông bà ngoại, mỗi lần cô phải kì kèo tận mấy tiếng.
Cô không hề biết việc mình vô tình ngồi gần Lãng đã khiến cho anh như ngồi trên đống lửa, khiến cho anh nổi điên mà không có cách nào giảm bớt. Nhìn cô và Lãng cùng nhau cười cười nói nói anh chỉ hận không thể móc 2 mắt của mình ra nhét vào túi cất đi. Đây giống như chọc tức anh mà. Huhu... Ông trời không công bằng!!
Hai người cứ nói chuyện mà không thèm để ý một tên lớp trưởng đang bốc hỏa phía sau, hỏa hoạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Anh thật không hiểu sao 2 người đó có nhiều chuyện để nói như thế chứ. Đến khi không chịu được nữa, anh gắt lên.
"Đan, mất trật tự quá. Trực nhật một tuần bây giờ!!"
Cô khó chịu.
"Lớp trưởng, cậu ấm đầu à? Đây đâu phải giờ học??'
"Cũng không thể nói chuyện oang oang như thế!? Đường còn xa, hai người không ngủ cũng nên để cho người khác ngủ."
Người khác ở đây không ai khác chính là Vệ Đường.
Cô quay lại nhìn anh, nghĩ thế nào đưa cho anh mp3 của mình.
"Ý gì đây?"
"Nếu ồn không ngủ được có thể nghe nhạc."
"........"
Anh hết nói nổi. Ý là cô vẫn cứ nói chuyện đây mà. Nhưng thôi không sao, nghe tạm vậy, dù gì cũng là đồ cô đưa.
Thế là cả đường đi anh nghe nhạc ngủ, còn Lãng và cô nói chuyện ý ới cả đường.
"Oa!!! Thích thật đấy!!!"
Xuống xe, cô như đứa trẻ nhảy nhót linh tinh. Anh nhìn cánh cổng trước mặt ghi chữ "Khu sinh thái Bảo Sơn" mà có phần hơi ngao ngán. Đúng là trẻ con mới thích mấy chỗ này. Không biết cô An nghĩ thế nào mà cho thanh niên lớp 12 đi khu sinh thái. Hết chịu nổi!
Anh cùng đoàn người đi vào trong. Nghe giáo viên nói sơ qua lịch trình thì cả lớp chia thành mấy nhóm, cùng nhau đi khám phá khu sinh thái. Thoáng chốc anh đã không thấy cô và Lãng đâu cả.
Còn cô, cô đi hết chỗ này đến chỗ khác. Dường như cả khu sinh thái cô đều đi xem qua mấy lượt. Đến lúc mỏi nhừ cô mới ngồi lại nghỉ.
"Uống chút nước đi" Lãng đưa nước cho cô.
Cô nhận lấy nước.
"Cảm ơn, mà mấy giờ rồi nhỉ!?"
Uống nước xong mà cô thấy Lãng chưa trả lời, cô khẽ kéo tay Lãng lên xem đồng hồ luôn.
"11:21 rồi..."
Hành động đó của cô khiến Lãng thất thần, mặt mũi không hẹn mà đỏ au.
"... Tôi có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì cơ!?"
Lấy hết can đảm của mình, Lãng cố gắng nói.
"Tôi... Tôi thích cậu."
Nhưng có vẻ ông trời trêu ngươi cậu, đúng lúc đó có cơn gió khiến mũ của cô bay mất, cô đi nhặt lại mũ, hỏi lại.
"Lãng bảo gì thế!? Tôi không nghe rõ lắm."
"Thôi, xuống dưới cổng đi không mọi người chờ" Lãng xoa xoa đầu cô, hơi bất đắc dĩ đi trước.
Cô đi sau khẽ lẩm bẩm.
"Tài thật, nói gì mà hỏi lại không nói nhỉ!? Cơn gió chết tiệt...."
Anh ngồi ở dưới, đợi mãi mới thấy cô và Lãng cùng nhau đi xuống.
"Hai người này, đi lâu quá, làm mọi người đợi mãi."
" Xin lỗi"
Anh để ý Lãng, có đó khiến Lãng hơi hơi lạ, anh lại nhìn ra phía Đan, cô nàng vẫn tưng tửng như thường. Anh ra lấy đồ ăn cho cô và Lãng.
"Hai người ăn đi rồi nghỉ, mọi người đợi lâu nên ăn trước rồi, đến chiều thì ra biển."
Cô cất đồ đạc lại một chỗ rồi nhận đồ từ anh.
Sau khi ăn uống ngủ nghỉ xong, cả lũ bắt đầu kéo nhau lên xe, tiếp tục hành trình ra biển. Xuống đến nơi cũng đã là chiều tối, hai chân cô cảm thấy mỏi nhừ... Chắc sáng nay cô đã đi quá nhiều.
Cô vừa đặt mông xuống cát thì đã thấy cô An cầm loa oang oang.
"Các em dựng lều trại nhé, tối nay chúng ta đốt lửa trại."
Thế là cô lếch thếch cùng mọi người lên xe lấy đồ, mỗi người tay xách túi lớn túi nhỏ đi dựng lều trại. Để đỡ mất công dựng nhiều trại nên cô và nhỏ bí thư Mai Quỳnh Giao ở chung luôn một chỗ.
Dựng trại xong là cả lũ ùa nhau ra biển đùa nghịch. Mấy bạn nam ở trần đi tắm biển để lộ "bo đỳ" 6 múi làm mấy bạn nữ suýt mất máu... Dĩ nhiên là trừ cô ra, cô thuộc thành phần không mê trai, mà có mê thì cô thích mấy chàng thư sinh kính cận yếu đuối cơ.
Cô đi dọc bờ biển nhặt vỏ sò, từng đợt sóng biển ập vào chân cô mát lạnh.
" Này, thấy đẹp không!?" Lãng từ đâu chạy đến đứng trước mặt cô, đưa cho cô xem một vỏ sò nhỏ màu đỏ.
" Uầy, Đẹp thế!" Rồi cô chìa tay mình ra, trong lòng bàn tay cũng rất nhiều vỏ sò.
"Tôi cũng có nhé, của tôi nhiều hơn."
"Nhưng không có vỏ nào màu đỏ cả, cho cậu đấy"_. Lãng đặt vỏ sò nhỏ vào lòng bàn tay cô, xoa xoa đầu cô rồi chạy về phía lớp đang tụ tập.
Này này, tay vừa cầm vỏ sò mà xoa đầu tôi là sao?Cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán rồi à?
Phùng Linh Đan nhìn theo bóng lưng Lãng, nghĩ lại những chuyện gần đây thì cô thấy Lãng rất tốt với mình.
Nhìn lại thì cô cũng thấy mình đi khá xa chỗ dựng trại nên quay lại. Đi được một đoạn thì cô ngã phịch xuống, hai chân đau nhức không thể bước đi nữa.
"Thảm rồi"
Cô không khỏi cảm thán trong lòng, hậu quả của việc lanh chanh chạy nhiều đây mà, lúc nãy còn mải đi nhặt vò sò không để ý là chân mình đau, bây giờ thì thảm rồi.
Cô cố gắng nắn chân các kiểu nhưng cứ hễ đứng lên là lại ngã xuống.... Huhu
"Ngồi lên đi."
Cô ú ớ ngước lên nhìn người trước mặt hay chính xác hơn là một tấm lưng rất lớn.
"Thôi, không cần đâu, nghỉ một lát là đi được."
Tên lớp trưởng này có làm tốt cho ai không công bao giờ đâu. Từ chối là tốt nhất, kẻo sau này mắc nợ thì mệt lắm.
Anh bực mình, kéo cô lên lưng mình rồi bước đi.
" Bảo cậu leo lên thì leo lên đi, dù sao tôi vẫn cõng cậu thôi, rắc rối"
".........."
Giữa hai người là một khoảng im lặng, cô không biết nói gì, tự dưng được lớp trưởng cõng trên lưng, thực sự rất lạ. Da mặt cô rất dày nhưng vẫn rất lúng túng.
" Đan này"
" Sao thế"
"......."
"......."
Bà là bà cáu à nha.
"Tôi thích cậu"
"......"
Anh như sợ cô không nghe thấy, lại tiếp tục lặp lại.
"Tôi thích cậu"
"........."
"Tôi..."
" ......Tôi nghe thấy rồi"
"......"
Anh vẫn cõng cô, cô vẫn ngồi trên lưng anh. Anh cảm thấy cô thích Lãng và anh biết chắc chắn một điều là Lãng cũng thích cô. Anh thấy tim mình đang đau nhói. Khi cô ở bên Lãng, cô luôn cười, còn khi anh và cô gần nhau thì chỉ có cãi vã, thậm chí anh còn làm cô không vui khiến cô khó chịu.
"Tôi thích cậu rất lâu rồi, từ khi cậu và người yêu cũ chưa chia tay. Tôi rất thích cậu những lúc đi phá phách trêu đùa mọi người rồi cười một cách ma quái, lúc đó trông cậu thực sự rất thoải mái, có một nét gì đó khiến tôi cảm thấy thích cậu, luôn muốn nhìn thấy cậu trong trạng thái như thế. Dần dần tôi để ý cậu nhiều hơn, sau đó nó như là một thói quen lâu ngày ăn sâu vào máu tôi, thích cậu một cách tự nhiên như thế. Tất cả mọi thứ tôi làm đều mong cậu để ý, tôi ép cậu đi chơi với tôi vì tôi muốn cậu đừng mãi rầu rĩ, mau chóng quên đi người cũ nhưng sau cùng tôi lại làm cậu đau lòng hơn. Tôi quá đáng, tôi nhỏ nhen khiến cậu ngã bệnh.... Tôi rất hối hận. Khoảng thời gian sau này tôi thấy cậu và Lãng thân mật, tôi rất khó chịu. Tôi thực sự... Rất thích cậu. Nhưng tôi biết cậu không thích tôi, cậu ghét tôi."
Giọng anh cứ thế nhỏ dần, cuối cùng thì không nói nữa.
Anh cứ thế cõng cô, khi nói ra những lời đó anh đã cố gắng nói thật bình tĩnh, nhưng có lẽ tình cảm tích tụ quá lâu đến mức chính bản thân anh không thể chi phối được cảm xúc của mình mà khiến giọng anh vẫn có phần run run, tim anh đập mạnh mà cảm giác như muốn nghẹt thở. Dù đã cố gắng khống chế nhịp tim và hơi thở của mình nhưng vẫn không ngừng run rẩy.
Giọng cô nhỏ nhỏ vang lên, nếu không để ý kĩ sẽ không nghe thấy.
" Tại sao cậu lại cứ làm tôi ghét cậu?"
"........" Câu nói đó của cô khiến anh không thể nói lên lời nào, trái tim anh đang đập nhanh mà hẫng lại một nhịp, tay anh cõng cô mà ngày càng run bần bật lên. Vệ Đường thật sự không nghĩ sẽ có một ngày cậu có bộ dạng đáng cười như hiện tại, cậu chưa bao giờ nghĩ đến bộ dạng thảm thương này của mình.
"Cậu rất hay lải nhải, lẩm bẩm một mình.Cậu không những khùng mà còn hay suy diễn mọi thứ. Một đứa con gái không giống con gái như tôi, một đứa con gái bị người yêu đá vì giống con trai mà cậu lại thích, tôi thực sự không biết phải nói sao với cậu nữa...."
"......."
Sau một lúc im lặng, cô nói tiếp câu cuối cùng.
"...... tôi cần thời gian. Tôi sợ đặt tình cảm vào ai đó thêm một lần nữa."
Khi nghe cô nói câu cuối cùng, anh cảm thấy như đang mơ hồ. Một niềm vui nho nhỏ len vào lòng cậu. Đan nói như vậy là Đan không thích Lãng, đúng thật là do cậu suy diễn quá nhiều rồi.
Nhưng cô vẫn cần thời gian, cần thời gian để quên đi chuyện cũ, cần thời gian để học cách chấp nhận một tình cảm mới.
Vệ Đường sẵn sàng đợi cô, cô cần bao lâu thời gian cậu cũng sẽ đợi cô.
------------
Buổi tối trong lều Phùng Linh Đan hết quay sang bên này rồi quay sang bên kia mà đôi mắt cô vẫn tròn xoe không thể nào ngủ được, Mai Quỳnh Giao bên cạnh cô thì ngủ say như chết, điện thoại thì ngoài vùng phủ sóng cũng không thể làm được gì. Cô bất lực, nhẹ nhàng ngồi dậy rồi chui ra ngoài.
Chân cô giờ chỉ cảm thấy hơi mỏi không đau nhức như chiều nữa, cô lê chân ra xa xa rồi ngồi xuống, ngắm nhìn biển đêm ào ào mà nghĩ về mọi thứ.
Ba tháng trước cô chia tay. Lúc đó cô còn yêu người cũ rất nhiều, mối tình đầu của cô sau bao lâu lại tan vỡ. Trái tim cô rạn nứt, hiện tại cô cảm thấy rất khó để cô có thể tin tưởng cũng như đặt tình cảm vào bất kì một ai. Hôm nay Lớp trưởng nói rằng cậu thích cô, cô nghi lại những chuyện cũ phát hện ra Vệ Đường rất quan tâm cô, ngay từ lúc cô chia tay cậu đã xuất hiện bên cạnh cô rất nhiều, dù cậu hay cãi vã với cô nhưng giờ nghĩ lại thì chính sự cãi vã đó khiến cô ít rầu rĩ đi nhiều. Hiện tại cô biết rằng mình không thích Vệ Đường, nhưng trong lòng cô đã có để tâm đến cậu, có lẽ thời gian sẽ giúp cô nhận ra tình cảm mà cô đối với cậu là gì... Còn Lãng? Cô cũng không rõ mình có thích Lãng không nữa, Lãng rất tốt với cô...
"Này.... Sao lại ngồi đây một mình" Vệ Đường từ xa xa đi lại, cắt đứt mọi suy nghĩ trong cô, ngồi xuống bên cạnh cô."
Cô nhìn anh giây lát rồi nhìn ra biển.
"Không ngủ được."
Anh đưa tay nghịch nghịch tóc cô, cười cười.
"Hay là nhớ tôi quá nên mất ngủ?? Chúng ta mới xa nhau có vài giờ đồng mà."
"..........."
Anh kéo cô, cả hai người ngã ra cát, mặt ngửa lên nhìn trời sao.
" Sao hôm nay sáng thật, cậu cung Thiên Yết, nhìn chòm sao phía bên kia xem, ba ngôi sao sáng nhất kia là thuộc chòm sao orion"
Phùng Linh Đan lại một lần nữa cảm thán, đúng thật là lớp trưởng thì sẽ có nhiều đặc quyền hơn dân thường, ngày sinh cô không công khai trên trang cá nhân mà cậu cũng biết luôn.
"Cậu cung gì?"
" Ma Kết, hôm nay là sinh nhật tôi đấy"
"........"
Đùa như thế là không vui nha.
Vệ Đường nằm nghiêng quay sang nhìn cô
" Đan này, hát chúc sinh nhật tôi đi"
" Không muốn hát"
" Hát đi mà"
Phùng Linh Đan khe khẽ thở dài, đừng quay mặt qua nhìn thẳng mặt cô như thế có được không?
" Cậu đừng nhìn tôi chằm chằm như thế"
Vệ Đường hiểu ý cô, lập tức quay lại tư thế nhìn trời giống như ban đầu.
Không gian vắng lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng hát của cô.
Sau đợt đi chơi hai ngày một đêm, con dân 12A2 lại vùi mặt vào sách vở. Dù không ai nói ra nhưng sâu trong thâm tâm ai cũng cố gắng học để không bị bỏ rơi lại phía sau. Hơn nữa lại sắp có đợt đánh giá học sinh giỏi, nếu như bài thi không đạt yêu cầu là phải học đêm thi lại cho đến khi nào đạt yêu cầu mới thôi, thế nên dù đứa nào dở hơi tưng tửng đến giờ phút này ngay cả đi vệ sinh cũng phải cầm quyển sách trên tay...
"Đan, làm hết tập đề lý phát hôm trước chưa?" Vệ Đường vừa từ phòng đoàn về, đi qua thấy con nhỏ nằm gục xuống bàn thì tiện tay đập nhẹ quyển vở vào đầu, ai ngờ đứa nào đó vẫn ngủ như chết. Bó tay!! Thế này có khi cậu khênh thả vào chuồng heo cũng chả hay biết.
Trong đầu anh chợt lóe lên một tia đen tối, cậu mon men lại ngồi cạnh cô, cúi xuống kề sát cô. 30cm.... 20cm.... 10cm.... 5cm... 3cm...
"Gì đấy?" Cô trừng mắt nhìn Vệ... Đường.
Vệ Đường bất ngờ, cười hề hề rồi dịch ra sau một chút.
"Tôi tính xem cậu làm xong đề lí chưa."
Xem đề hay xem cô? Láo toét!!! Nhân lúc cô ngủ mà dám làm càn.
Khuôn mặt cô nhăn nhó lại, cô cúi xuống lấy tập đề dưới ngăn bàn đưa cho anh.
"Xong rồi"
"Sao lại đưa tôi??" Anh đẩy tập đề lại cho cô.
"Không phải hỏi đề lý sao?"
"Ừ, nhưng tôi hỏi xem cậu làm xong chưa thôi. Tôi xong rồi thì mượn cậu làm gì."
Chính xác phải là cậu muốn gây chú ý với cô thôi, cậu biết thừa cô làm xong rồi.
"Rảnh quá à!? Rảnh thì ra chỗ khác chơi đi, để yên tôi ngủ."
Dứt lời là cô gục xuống bàn ngủ luôn. Đùa chứ đêm qua cô làm đề đến tận 4h sáng nay. Bây giờ cần ngủ bù thì anh cứ chọc ghẹo cô cái gì không biết.
Anh vờ như không nghe thấy cô nói gì, bon chen vào ghế của cô rồi cũng nằm dài ra bàn, tay đưa ra nghịch nghịch tóc cô.
Chắc anh chán sống rồi?? Cô quay mặt lại, mắt vẫn nhắm tịt nhưng miệng thì đang tính hét lên. Mới lấy hơi, chưa kịp hét thì cô cảm thấy thứ gì đó ấm áp, mềm mại phủ lên môi cô, cô mở mắt, trợn tròn nhìn khuôn mặt của anh đang phóng to trước mặt mình. Chết tiệt!!!! Đúng là chán sống!!!! Dám cưỡng hôn cô giữa thanh thiên bạch nhật, giữa toàn thể thần dân A2 sao???
"AAAAAAAA!!!" Tiếng hét kinh hoàng của ai đó.
"Đáng đời!!! Cút ngay cho bà!!!" Cô điên lên, đáp sách vở đuổi anh.
Còn anh đang khóc không ra nước mắt, vừa muốn ôm "chỗ ấy" cho bớt đau nhưng đang ở lớp học chỉ dám nhảy tâng tâng lên. Ác độc!!! Cô đang muốn tương lai anh không có con nối dõi sao?? Sao lại không lưu tình đạp trúng chỗ "nhạy cảm" của anh chứ.
"Đan... Cậu... Cậu... Cậu muốn tôi không có con nối dõi à!!!!!!"_Anh hét lên trong uất ức và... uất ức.
Câu anh phát biểu thành công khiến cả lớp quay lại nhìn anh, cười nắc nẻ. Da mặt anh mỏng, thoáng chốc đỏ bừng. Mẹ kiếp, anh tính nói nhỏ cho cô nghe ai ngờ điên lên lại thành volume max.
"Những con người như cậu cần triệt sản, không thể để cho mầm mống bại hoại như cậu nhân giống!!!" Kết thúc câu nói cô khuyến mại thêm cho anh quyển sách giáo khoa dày cộp vào giữa chán.
Hai mắt anh hoa lên, đom đóm từ đâu bay đến lởn vởn trước mặt. Khuôn mặt soái ca thần thánh phút chốc bị hủy hoại dập nát.... Chỉ hôn một cái mà hậu quả khôn lường, sau này anh biết sống sao đây???
Người ta nói, cuộc sống của chúng ta rất bình thường khi không gặp sóng gió, và khi gặp sóng gió thì cuộc sống của chúng ta không còn bình thường.
Cuộc sống của cô rất bình thường nếu như không có ai kia tỏ tình và khi có ai kia tỏ tình thì cuộc sống cô trở nên bất thường.
Thật ra mà nói, việc có ai đó tỏ tình với cô giống như việc bạn luộc rau muống hàng ngày, quá đỗi bình thường và không có gì đặc sắc cả. Mặc dù cô hơi đanh đá nhưng bù lại trời cho cô cái mặt tiền xinh gái. Một đứa con gái xinh xắn, học giỏi, cá tính thì ai mà chả thích? Có mỗi thằng người yêu cũ của cô bị cận nên mới nói cô giống con trai. Hoặc là đôi khi cô xử đẹp thằng dở hơi nào đó chán sống chê cô lùn lép đen thôi. Đã nói đúng còn nói to thì chả bị ăn đập là đúng rồi. Đấy, có thế thôi, cô có làm gì quá đáng đâu mà bảo cô nam tính. Cô là cá tính. Là cá tính!!!
Cuộc sống cô sẽ rất rất rất bình thường nếu như không có giờ chào cờ nắng nóng định mệnh đó.
Giờ chào cờ trường cô tổng hợp kết quả thi đua 26/3. Để tăng thêm độ kịch tính nên sẽ có vài tiết mục văn nghệ. Cô thấy nắng nên núp sau lưng lớp trưởng. Cơ bản là lớp trưởng cao hơn cô một cái đầu thôi. Đang lim dim giấc ngủ thì trên loa chất giọng nào đó vang lên, đánh bay cơn buồn ngủ.
"Phùng Linh Đan, bài hát này em xin tặng chị!!!"
Cô ngước lên phía khán đài, nhưng do cái đầu người kia che khuất tầm nhìn nên không nhìn thấy ai với ai. Chỉ biết mọi ánh mắt quay về phía cô làm cô lành lạnh. Mấy bạn à, dù tớ mấy năm nay nổi, hay nói cách khác là da mặt đã dần dày lên rồi, nhưng làm ơn đừng nhìn tớ như thế được không. Tớ sợ lắm lắm ý. Nghĩ thế thôi rồi cô lại lim dim nhắm mắt lại, thưởng thức ca khúc. Nếu như người ta có lòng tặng cô, cô cũng có lòng nghe nhé!!
" Một hôm nhận ra tớ thích ánh mắt thích khuôn mặt lạnh lùng tỉnh bơ
thích từ bờ môi thích chiếc má lúm thích luôn nụ cười cậu nữa cơ"
Tớ thích cậu dù thế giới chế giễu, tớ cũng không màng"
Tớ vẫn đang cố gắng, đến khi cậu sẵn sàng"
Dù vẫn đang nhắm mắt nhưng cô cảm thấy hàng loạt ánh mắt đang "soi" mình. Tiếng lao nhao láo nháo bắt đầu. Cô không quan tâm lắm. Âm thầm đánh giá giọng nói người kia. Giọng trầm, khá ấm, cô thích.
"Mùi hương thật quen với mái tóc ngắn xinh xinh hay là những ngón tay
Tớ nguyện làm chiếc áo ấm chở che bên cạnh cậu mỗi ngày
Thế gian chợt nhỏ bé lắm, chỉ cao ngang đôi vai này của tớ.
Hãy chờ tớ nhé, tớ kiên trì chẳng đổi thay....... "
Cứ thế dần dần rồi tiếng nhạc tắt. Xung quanh đã láo nháo càng láo nháo hơn, tiếng nhạc rất lâu vẫn không thấy gì. Chỉ cảm thấy hình như thằng phía trước cô đang cứng người. Cô bất đắc dĩ mở mắt ra.
"Chị, em thích chị!!!!"
Choáng!!!!
Cô cứng người. Làm ơn đừng hù cô như thế được không bé gái!??? Làm gì mà xuất quỷ nhập thần thế, mới vừa đứng trên kia hát mà đã ở trước mặt chị rồi. Em muốn hù chết chị sao. Huhu, nãy giờ chị tưởng em là con trai chứ, tại sao lại là khuôn mặt trắng trẻo cute thế này!! Em ơi, xinh như thế mà lại thích chị thì uổng lắm._Cô âm thầm kêu ca gào thét trong lòng, hù chết con nhà người ta rồi. Dù cô không kì thị thế giới thứ ba nhưng cô.... Nhận được lời tỏ tình kiểu này cô cũng shock lắm.
Cô nuốt nước bọt.
"Em... Em à?? Chị... Chị không thích con gái!?"
Cô bé kia ngơ ngác.
"Chị, em có gì mà chị không thích? Con gái thì sao? Con gái yêu nhau có sao đâu? Con trai chúng nó yêu nhau hết rồi. Con gái chúng ta phải biết tự đem lại hạnh phúc cho nhau chứ!"
"Nhưng... Nhưng mà chị, chị..." Nghĩ mãi không biết nói gì, cô nói luôn
"Chị có người mình thích rồi."
Lần này người phía trước cô bị choáng.
Bé gái trước mặt cô có vẻ ngơ ngác lắm. Ánh mắt bé trùng xuống rồi lại cười tươi rói.
"Không sao đâu chị, chị chỉ cần chưa lấy vợ gả chồng thì em vẫn sẽ thích chị. Chị cứ quay đầu là sẽ thấy em phía sau luôn dõi theo chị!!!"
Người cô đơ ra, miệng nín thít không biết nói gì.
"Ngọc Hân, em làm loạn như thế đủ chưa?? Giờ chào cờ của trường mà em lại tự tiện tỏ tình như thế. Trường mời em lên hát bài về đoàn mà em lại hát lái sang yêu đương vớ vẩn. Mang giấy bút xuống phòng hội đồng cho tôi!!!!"
Thầy giám thị đã lên tiếng cứu vớt một giây bối rối của cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy yêu quý thầy như lúc này. Còn người trước mặt cô thì như không có gì, cười cười với cô, nói một câu rồi đi.
"Em bất chấp viết kiểm điểm để được gần chị hơn đó."
Cô không còn gì để nói.
Bắt đầu từ hôm đó mọi người ghép cô với bé Hân, qua dân tình đồn đại cô biết Hân lớp 11. Ngọc Hân không màng ánh mắt mọi người mà bất chấp mọi thời gian rảnh để mà bám cô. Từ chối kiểu nào, nói thế nào bé vẫn cứ bám lấy cô. Cứ mỗi giờ ra chơi cô chưa kịp cất sách vở đã thấy bé ở trước mặt mình. Sáng ra mới mở cổng đã thấy bé quần áo chỉnh tề, đeo cặp chờ cô cùng đi học. Đến cuối buổi thì lôi xe sẵn ra cổng hộ cô, ám chỉ cùng về chung.... Cô hết cách không biết làm gì. Dường như cô và bé đã trở thành đôi bách nổi nhất năm.
Lớp trưởng Đường kia có vẻ cũng hoang mang lắm. Khi không có đứa con gái nào đó cứ đến lớp tán tỉnh người anh thích. Cứ mỗi lần thấy bé Hân thập thò ngoài cửa là y như rằng anh muốn cất cô vào túi. Trời ơi!!!! Người anh thích nổi quá làm chi để giờ đây nhiều tình địch thế này!!!! Anh hận, anh hận!!!!!!
Tên bài hát: Tớ thích cậu nhường nào cậu sẽ biết thôi.
Thời gian cứ thế trôi và cái đuôi nhỏ bé kia vẫn bám cô không ngừng. Đã 2 tháng rồi mà bé vẫn bám cô, cô thật sự rất khâm phục mức độ kiên nhẫn của em nó. Suốt 2 tháng lớp trưởng mở lòng từ bi, bày cách giúp cô cắt được cái đuôi nhưng không thể, dù thế nào cái đuôi đó vẫn bám cô. Trước vì sắp thi cuối kì nên lớp trưởng lấy lí do là cuối buổi ở lại ôn tập nên về rất muộn, ý bảo bé về trước nhưng da mặt bé dày hơn anh nghĩ, thế là bé cũng cắp sách vào ngồi cùng anh và cô, phán câu xanh rờn
" Em cũng ôn tập, anh chị cứ ôn bài đi"
Sau đó còn quay sang nháy mắt với cô
" Chúng ta lại có thêm thời gian ở cùng nhau, em sẽ cố gắng hiểu hết con người chị"
Vệ Đường khẽ than thầm trong lòng. "Anh sẽ tìm hiểu xem em ăn gì mà mặt em dày như thế". Anh thật sự bất lực trước độ kiên nhẫn của con người kia.
Ngay ngày hôm sau anh "không dám" ở lại ôn tập nữa, sợ cứ ở lại ôn tập anh sẽ tức chết vì bé con đó mất. Thế nên, sáng sớm tinh mơ khi mà trời còn chưa kịp sáng, anh đã vác quả xe cup huyền thoại sang nhà đón cô đi học. Anh sang trước giờ vào lớp 30 phút hy vọng là để đi trước bé con đó nhưng thật không ngờ.... Anh đến nơi đã gặp bé con. Bé con còn vẫy vẫy tay chào anh. Hỏi câu rất ngây thơ.
"Sao anh đi sớm thế!?"
Lúc đó anh oan thán trong lòng "anh cũng rất muốn biết bé đi từ mấy giờ mà sớm thế "
Và sáng ngày hôm đấy, cô đã được 2 vệ sĩ hộ tống đi học.
Đi sớm không được, về muộn không xong.... Anh cảm thấy rất muốn khóc.... Huhu...
"Huhu.... Đan ơi.... Sao Đan không những thả thính con trai mà còn thả bả luôn cả con gái nhà lành...." Vệ Đường không ngừng đập bàn kêu ca.
Cô đang đọc sách, nghe thấy anh kêu không buồn liếc mắt sang.
Cái con người này....
Vệ Đường ghé sát vào lại gần cô, chăm chú nhìn cô nhưng Phùng Linh Đan vẫn không thèm để ý.
" Cậu thực sự không thấy phiền à?"
Lần này cô bất đắc dĩ quay sang nhìn Vệ Đường, thật sự ra thì độ bám người của anh còn ở một mức độ nặng hơn Ngọc Hân, cô chưa kêu anh phiền thì thôi mà anh lại cứ kêu ca phiền là sao? Hân bám cô chứ có bám anh đâu?
" Không phiền"
Trước chưa quen thấy có chút phiền... Giờ thì thấy bình thường. Mỗi sáng, mỗi tối có người đi học cùng cô, cũng vui lắm chứ!! Cô cảm thấy cũng hơi hơi tội cho bé.... Vì cô không thích bé.
"Tôi không khó chịu, cậu khó chịu làm gì?"
Cậu có phải là tôi quái đâu??? Anh thật sự bị Phùng Linh Đan và Ngọc Hân làm cho tức điên. Thử hỏi xem có ai muốn người mình thích bị tán tỉnh không? Nếu là con trai thì cũng ghen lắm, đằng này lại là con gái??? Không những ghen mà còn khó chịu. Khó chịu vì cô bị mọi người bàn tán sau lưng, anh xoay người cô đối diện với mình.
"Thật sự không thấy khó chịu? Không thấy dù chỉ một chút sao?"
Giờ thì cô khó chịu này. Đang đọc sách mà cứ bị làm phiền làm cô không biết là mình đọc đến đâu. Cô gạt tay anh, ngồi dịch ra phía đầu bàn.
"Không khó chịu!!!"
Anh lại ngồi gần vào cô.
"Nếu tôi cũng bị người khác bám thì cậu có khó chịu không?"
Tên này bị khùng thì phải toàn tào lao vớ vẩn. Công nhận là anh cũng nhiều fan đấy, nụ cười tỏa nắng làm bao thiếu nữ cháy nắng. Mỗi mùa thính là ngăn bàn anh chật ních quà và thiệp đỏ. Dù giờ cô hơi hơi có cảm tình với anh nhưng khi có người bám anh.... Chắc cô cũng không khó chịu.
"Sao tôi phải khó chịu?"
Phũ phàng!!! Sao cô cứ thích làm tổn thương trái tim mong manh của anh thế chứ!!!
"Được rồi!!! Đừng có hối hận đấy"
Anh là anh dỗi, anh sẽ đi cặp với một anh chàng khác cho xem, để xem xem cô có phản ứng như nào.
Toàn lảm nhảm gì không biết. Cô lườm anh một điệu chán ngắn rồi đi xuống chỗ Lãng ngồi.
Suốt từ sau khi đi chơi về Lãng không hay hỏi bài cô nữa, cô và Lãng ít nói chuyện hơn. Sau đấy còn vụ của bé Hân làm cô không cùng đi cùng về với Lãng được, rồi còn thi cuối kì khiến cô bận rộn mà quên bẵng mất sự khác lạ của Lãng.... Tóm lại là giờ cô đang đi xuống chỗ Lãng. Rất muốn hỏi cậu bạn sao dạo này lạ thế mà không biết nên hỏi thế nào.
Tối hôm đấy cô đang lướt facebook thì có tin nhắn đến.
Trai họ Vệ : Ê Đan.
Cô với lấy cốc nước, vừa nhắn vừa uống.
Gái họ Phùng : Gì?
Trai họ Vệ: Hỏi lần cuối.... Đan có muốn tôi đi cặp với một anh chàng nào đó không?
Phụt!!!!! Nước văng tung té vào màn hình máy tính. Cô trợn tròn mắt nhìn dòng chữ vừa được gửi đến sau đó vội vàng lấy khăn lau nước.
Mẹ kiếp tên lớp trưởng, đừng hù dọa nhau như thế chứ. Anh cặp bồ thì liên quan quái gì đến cô, cần gì nhắn như thế?? Cứ như anh bị cô quản không bằng.
Lau nước xong cô rep.
Gái họ Phùng: Bị khùng à??
Trai họ Vệ: Vì thích cậu nên mới bị khùng.
Lại thả thính rồi... Mật ngọt chết ruồi.
Gái họ Phùng: Vốn dĩ cậu đã khùng rồi.
Trai họ Vệ: Thôi không linh tinh nữa, sáng mai rảnh không? Đi công viên đi, công viên gần trường mới mở thấy nhiều trò hay lắm.
"Đan ơi, trả anh cái máy tính!!!"
Chưa kịp trả lời Lục Song đã gọi, cô nghĩ lát dùng điện thoại online trả lời sau cũng được.
"Từ từ em out đã!"
Cô gọi với ra. Để cô đăng xuất đã chứ.
"Khỏi đi, em lần mần lắm, anh có làm gì đâu mà sợ. Nhanh nhanh lên đang bận!"
Thế là cô lọ mọ mang máy tính sang phòng trả Song ca ca.
"Tiện lấy hộ anh cốc nước."
Phùng Linh Đan đi về phía bàn nhưng thấy bình nước đã hết nước, cô cầm lấy bình lò dò đi xuống bếp. Sau khi lấy nước xong cô rót đầy nước vào cốc rồi để lên bàn làm việc cho anh, Lục Song quay sang nhìn thấy khẽ cau mày.
"Nước lọc à? Anh uống cam ép cơ."
"......"
"Lấy anh đĩa bánh."
"....."
"Hơi ít, lấy thêm đĩa nữa....."
"Phòng hơi bừa, quét hộ anh đi."
"....."
"Vẫn bẩn, lau luôn giúp anh đi."
"....."
"Là giúp anh sơ mi, mai anh có việc cần dùng"
Đến lúc này cô không thể nhẫn nhịn được nữa, bình thường anh cô sai cô gì cô còn lâu mới làm, dạo này thấy anh bận rộn đi sớm về khuya nên muốn thương anh cô một chút nhưng quá đáng như này thì nghỉ đi nhé, không có yêu thương gì nữa sất, cô đây muốn đi ngủ.
"Anh tự đi mà làm!"
Lục Song nhìn bóng em gái rời đi thì nở nụ cười khe khẽ. Sau đó nụ cười trên gương mặt anh chậm rãi tắt, anh không biết những việc anh đang làm có tốt cho cô không, nếu không sau này anh sẽ hối hận mất.
Những suy nghĩ mông lung vẩn vơ đó của anh không ngờ lại là sự thật, khiến anh ăn lăn, khiến anh chẳng thể tha thứ cho bản thân mình.
Ngày hôm sau, 7h sáng tại nhà họ Phùng.
Cộc cộc
"Đan ơi, mở cửa."
Đang ngủ mà.... Hôm nay chủ nhật mà sao Song gọi cô sớm như vậy? Bình thường giữa trưa còn chả buồn dậy.... Hôm nay chẳng lẽ trời sụp hay sao mà dậy sớm thế?
Cô lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa.
"Sao gọi em....."
Phùng Linh Đan ngơ ngác đến bất động, câu nói chưa kịp nói ra ngắc ngứ trong cổ họng, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, mắt cô to hết cỡ nhìn Vệ Đường.
" Sao.... cậu ở đây????
Người kia nghe cô hét cũng giật mình không kém, hơn nữa..... Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.... Mặt hết chuyển xanh rồi lại chuyển đỏ. Bộ dạng của cô cũng để hù dọa người a.
Anh khẽ nuốt khan, quay qua hướng khác không nhìn cô nữa.
Cô sau cơn hốt hoảng cũng bình tĩnh lại. Lại thấy người kia nhìn mình rồi quay đi, cô thấy là lạ thì một tia dự cảm chẳng lành bay lên đại não, cô vội vàng ngó xuống xem lại bộ dạng của mình.
Rầm!!!
Cách cửa phòng ngay lập tức bị cô đóng lại, cô chạy với vận tốc ánh sáng vào nhà tắm. Mẹ kiếp, tối qua nóng nực cô không mặc bra, đã thế bộ đồ ngủ hồng tưng mà mẫu hậu mua cho cô vừa mỏng vừa ngắn.... Trời ơi!!!! Cô biết núp mặt vào đâu!!!! Định mệnh tên lớp trưởng, sao tự dưng lại thăm cô không biết.
Sau khi chỉnh đốn trang phục, mặc bra đoàng hoàng cô mới ló mặt ra, tuy da mặt cô dày nhưng gặp tình huống kiểu này cũng hơi ngượng. Nhưng không sao, Phùng Linh Đan này không để mấy lí do nhăng cuội này làm ảnh hưởng đến tâm lí của bản thân đâu, cánh cửa phòng lại mở ra.
"Sao cậu lại đến đây?"
Vệ Đường nhìn cô một lượt rồi chép miệng đi vào phòng cô, nằm xuống giường cô rất tự nhiên.
"Hôm qua nói rồi còn gì, đi thay đồ đi!?"
Hôm qua anh nói cái gì mà cô không biết? À hình như có nói cô rảnh không, đi công viên chơi nhưng mà cô chưa trả lời. Lại còn bảo cô thay đồ? Cô thay bộ đồ ngủ rồi mà. Đã mặc áo phông trắng và quần jean rồi nhưng mà, kia là giường cô mà! Cô không để ý nữa, đi đến ngồi lên bàn học gần đó.
"Hôm qua cậu mới hỏi tôi rảnh không, đi công viên chơi chứ tôi đã trả lời là đi hay chưa đâu"
Cô hôm nay muốn ở nhà ngủ và cày ngôn, nào có muốn đi chơi.
"Cậu mơ ngủ à!? Hôm qua bảo là đi chơi còn gì? Tôi mua 2 vé rồi" Anh xòe 2 vé ra trước mặt cô.
Cô vẫn lơ tơ mơ, chả hiểu cái gì đang diễn ra.
"Có mà cậu mơ ngủ, rõ ràng tôi trưa trả lời."
Anh không nói gì, lôi điện thoại ra ấn ấn rồi quăng cho cô.
" Tự xem đi"
Cô đưa tay chụp lấy điện thoại.
Trai họ Vệ: Thôi không linh tinh nữa, sáng mai rảnh không? Đi công viên chơi đi, công viên gần trường mới mở có nhiều trò hay lắm!!
Gái họ Phùng: Ok đi thì đi, để xem lớp trưởng đẹp trai có dám chơi mấy trò cảm giác mạnh không, hay lại sợ mất hút.
Trai họ Vệ: Dĩ nhiên là dám chơi rồi, anh đây men lì, đàn ông đích thực nhé, để xem cậu có dám vào nhà ma không.
Gái họ Phùng: Có gì mà không dám, chị đây không sợ gì nhé!!
Trai họ Vệ: Ok đến mai sẽ rõ. Mai tôi sang rủ cậu, giờ ngủ đi.
Gái họ Phùng: Ok, ngủ ngon. Mơ tôi nhé hehe.
Trai họ Vệ: Tôi ngày nào cũng mơ cậu hết mà. Haha"
"Phùng Lục Song!!!!!!!!!"
Cô bất chợt hét ầm lên. Cái trò này chỉ có anh cô chứ không ai khác. Bảo sao tối qua cứ bắt nạt cô, sai cô lung tung để cô không vào mess được. Anh cô thật sự thật sự rất "tốt bụng".
" Anh cậu sáng nay đưa bố mẹ cậu sang ngoại rồi. Anh cậu nhờ tôi trông nom cậu hôm nay, nên là ngoan ngoãn đi. Thay đồ rồi đi chơi"
Ha,hay lắm, còn biết rõ anh tôi đi đâu cơ à? Hai người thân nhau từ bao giờ mà cô không hề hay biết?
"Tôi không đi, tin nhắn là anh tôi nhắn, thích thì rủ anh tôi mà đi."
"Tôi không biết, mua vé rồi, chẳng lẽ cậu bảo tôi một mình đi 2 vé à?"
Song đáng ghét, tối nay anh chết chắc.
Cô lấy túi xách trên bàn hậm hực.
"Đi thôi"
__________
" Aaaaaaaa!!!"
Từ khu vui chơi, tiếng hét của cô và anh vang vọng cả góc trời. Vẻ mặt toe toét như kia đâu còn ỉu xìu như ban sáng.
Cô phải công nhận chơi cái trò tàu lượn này rất mát. Cứ lên cao chót vót rồi rơi không phanh xuống với gia tốc g=9.98m/s2. Cứ vòng lên rồi vòng xuống với vận tốc không phanh, ôi mẹ ơi, mát chết mất. Vừa mát vừa kích thích. Cô vừa mở mắt ngắm nhìn xung quanh, miệng không ngừng hét và tay cứ bám chặt lấy anh. Còn anh cũng hét, hét cho vui, hét thi với cô xem ai hét to hơn.
Cuối cùng thì hết một lượt, cô và anh vẫn mặt tươi như hoa nhưng mấy người lớn kia thì mặt cứ gọi là tái mét, xanh lét như tàu lá chuối. Cô cảm thấy rất vui, cùng anh lần lượt chơi hết trò này đến trò khác.
"Bây giờ chơi gì?" Cô vừa dùng tay quạt quạt vừa hỏi anh.
Vệ Đường nhìn đồng hồ là gần 12h, cũng thấy hơi mệt.
"Sáng giờ cũng chơi nhiều rồi, bây giờ vào nhà ma rồi đi ăn."
Người cô hơi hơi ngừng lại. Chết cha, cô đây cái gì cũng không sợ, sợ mỗi cô gì chú bác có họ với nhà ma.
"Hay đi ăn đi, không vào nhà ma đâu."
Anh cười nham hiểm.
"Đan sợ ma à?"
Đờ mờ lớp trưởng. Nhìn cái bản mặt nhăn nhở kia mà muốn đấm cho phát.
"Ừ, sợ ma đấy, làm sao à?"
"Thế hôm qua tớ nhận được tin nhắn của gái họ Phùng là chị đây cái gì cũng không sợ mà?"
"Là Phùng Lục Song nhắn không phải Phùng Linh Đan nhé!!! Cậu muốn tôi triệt sản như hôm nào nữa à???"
"À... Không... Cứ vào nhà ma đi. Toàn ma giả có phải thật đâu mà. Nhìn nhiều còn phát ngán"
"....."
" Đi đi,đi đi mà"
"........"
" Đi đi mà Đan"
".........."
Nhà ma.
"Này Đường.... Ra ngoài đi."
" Vào rồi mà, cứ đi xem đi."
Dù biết là ma giả nhưng cô vẫn thấy ớn ớn.
Cô đi song song với Vệ Đường, không dám nhìn ngó lung tung, cứ chăm chăm nhìn đường đi để đi ra ngoài. Nhưng đi một đoạn cô cũng chỉ thấy đường đi hơi tối, có vài bóng đèn xanh đỏ nhấp nháy, vài bộ xương người, đầu lâu ở xung quanh với thỉnh thoảng có tiếng cách cách kiểu gõ mõ với tiếng gió thổi, cũng không có gì sợ. Thế là cô hiên ngang đi trước lớp trưởng, bộ dạng sợ hãi lúc nãy đã bị cô nhét xuống tận đáy của túi thần doraemon.
"A!!!!"
Đến đoạn ngã rẽ, nghe tiếng anh kêu thất thanh cô lập tức ngoảnh lại ra sau, không một bóng người. Cô nuốt nước bọt nhìn kĩ hơn nhưng vẫn không thấy ai. Phía cô đứng có tận 5 ngã rẽ, biết anh ở lối nào mà tìm đây? Sự sợ hãi đã quay lại, cô nhắm tịt mắt lại, hai tay nắm chặt cố giữ bình tĩnh. Mở mắt ra, cô quyết định đi vào lối thứ hai.
Đi vào lối thứ hai cô lại nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bất cứ gì cả, cứ vừa lần mò vừa đi. Thi thoảng cô cảm giác chạm tay vào đầu lâu trên tường nhưng mắt vẫn nhắm tịt, vì mở ra chắc có nhiều thứ khiến cô sợ hơn. Những tiếng hét thất thanh của người đi trước bắt đầu to lên, nhốn nháo, lại nghe có tiếng khóc khiến cô càng sợ.
"Bộp"
Một bàn tay đặt lên vai cô, nói là bàn tay nhưng giống bộ xương khô hơn, cô cảm thấy lạnh thấu xương. Cô giật mình quay lại như một phản xạ có điều kiện.
".........."
"........."
"........."
"........."
Cô nín thít nhìn con ma trước mặt. Mắt trắng rã, có chất dịch màu đỏ rỉ ra, môi thâm đen sì, mặt trắng, tóc tai bù xù và đang treo ngược xuống. Phải nói là cô đứng hình.
"Cậu ơi!!"
Con ma kia thấy cô bất động nên tò mò hỏi. Trước nó hóa trang dọa ai cũng sợ, không phải nó hóa trang giỏi mà là nó xuất hiện hay đột ngột khiến người ta sợ hãi mà hét toáng lên, thế mà người trước mặt nó hôm nay im thin thít làm nó hơi thất vọng.
Sau vài giây đơ, cô bây giờ mới quay lại thực tại. Cô ngồi thụp xuống sàn, gục mặt vào gối khóc um lên.
"Huhu.... Đường ơi, huhu.... Cậu ở đâu.... Huhu.... Mau ra đây... Mau ra đây.... Huhuhu...."
Cô khóc toáng lên như đứa trẻ con. Thật sự cô rất sợ ma. Lí do là gì cô cũng không rõ, sợ một thứ gì đâu cần lí do đâu. Hơn nữa đây lại là ma, ma ai chẳng sợ. Nhưng riêng với cô, cô sợ ma từ trong trứng rồi.
Con ma kia khẽ nhếch miệng cười, cứ tưởng dọa nạt thất bại ai ngờ thành công quá mĩ mãn, dọa cho người ta khóc luôn.... Hahaha
Nhưng mà kể cũng tội, cô đã khóc rất lâu mà vẫn chưa ngừng, thế là con ma mủi lòng thương nên bế cô ra ngoài, thôi, hôm nay làm phước cho người ta một hôm vậy.
Con ma bế cô ra ngoài rồi đặt xuống ghế đá. Sau đó nhanh chóng quay trở lại vào trong để đi dọa nạt tiếp. Còn cô thì không khóc nữa, cứ ngồi im trên ghế đá không nhúc nhích thầm rủa tên lớp trưởng chết tiệt kia. Cô đã nói là cô sợ ma, cô không vào mà anh cứ không nghe.
- Xin lỗi...
Vệ Đường từ trong nhà ma ra thấy cô nước mắt tèm lem thì cất tiếng xin lỗi. Lúc nãy anh bị người ta kéo sang lối khác làm lạc mất cô, là anh cứ rủ cô vào làm cô sợ.
Cô ngước đôi mắt đỏ au lên nhìn anh một lượt.
"Đi ăn, đói rồi..."
"........"
Nhất thời anh không thốt ra được từ nào, im lặng nửa ngày Vệ Đường mới có thể trả lời
"Ừm...đi thôi."
" Còn không mau cõng tôi? Chân tôi vẫn run không đi được"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.