Chương 38: Bắt Chiếc Cầu Hôn.
phuong195195
11/05/2021
Vệ Đường không vội trả lời, đôi mắt liếc nhìn Trịnh Gia Vũ và Mai Quỳnh Giao rất mờ ám. Câu nói phát ra cũng khiến xung quanh có phần sốc nhẹ.
- Hai người tính khi nào kết hôn?
Mai Quỳnh Giao rất thông minh, dù yêu nhưng không mù quáng, trong tình huống kiểu này thừa biết Vệ Đường đang đánh trống lảng.
Còn Trịnh Gia Vũ? Trịnh Gia Vũ ngu ngơ, nghe một cái là mặt đỏ tim đập nhanh, nhịp tim 120/một phút. Sau đó cơn bực len lỏi vì yêu nhau 6 năm, đòi cưới mà Mai Quỳnh Giao cứ không đồng ý.
- Mai Quỳnh Giao còn muốn tận hưởng thanh xuân nhạt nhẽo của cô ấy, nào đã muốn lấy tôi đâu.
Một câu nói đầy đau khổ, đầy trách móc đã chuyển chủ đề sang một tầm cao mới.
- Anh nói thanh xuân ai nhạt nhẽo? Có mà anh nhạt nhẽo.
- Em không phải nhạt nhẽo thì là gì, quanh ngày chỉ có từ nhà đến bệnh viện, từ bệnh viện về nhà, nào có quan tâm đến anh.
- Công việc của em như thế thì anh phải biết thông cảm cho em chứ, làm nghề này là chỉ muốn về nhà ngủ cho nhanh, đâu có nhàn hạ như anh đâu.
- Ý em là anh không thông cảm cho em à? Anh rất rất thông cảm cho em thì mới như này. Em nghĩ anh nhàn hạ lắm chứ gì, ừ, nhàn lắm. Đêm hôm ngồi bù đầu làm dự án rồi sáng ra đến thăm em. Hôm nào em trực đêm thì sợ em mệt mà mua đồ ăn khuya cho em sau đó lại về làm đến sáng. Anh nhàn quá mà.
Ngư ông đắc lợi nằm xem kịch vui, hai con cá bé nhỏ bị đưa vào lưới mà không hề hay biết. Vệ Đường đang cảm thấy tràn đầy tội lỗi.
______
Ngày thứ 100.
Phùng Linh Đan bước những bước chân nặng lề đến căn phòng 308, thật sự cô không muốn mở cánh cửa ra chút nào. Anh vẫn chưa tỉnh lại, cô cho anh 100 ngày mà anh vẫn chưa tỉnh lại.... Có phải là sự thật anh sẽ mãi lằm im lìm ở đó không? Có phải chăng anh không thể cùng cô bước vào lễ đường?
Tâm trạng thê thảm, nhìn ai cô cũng thấy bực mình, nhất là Mai Quỳnh Giao.
Sáng sớm Mai Quỳnh Giao gọi cho cô, cái giờ mà gà chưa gáy đã phá đám giấc ngủ ngàn năm có một của cô, đã thế Mai Quỳnh Giao còn nhờ cô trực thay hôm nay để Mai Quỳnh Giao đi hẹn hò với Trịnh Gia Vũ. Dám bỏ bạn theo trai, khinh thường bạn bè, cô mà gặp lại Mai Quỳnh Giao là phải giáo huấn lại, không thể để tình trạng như này được.
Đứng trước căn phòng 308, Phùng Linh Đan chần chừ chưa muốn bước vào.
Hay là không vào nữa?
Giọng nói đó văng vẳng trong đầu cô, hay là khoan hãy vào... Dù sự thật là bây giờ anh chưa tỉnh lại cô vẫn phải đối diện nhưng cô vẫn muốn trốn tránh thêm chút nữa.
Cô lùi lại, quay người đi xuống.
Đi được một nửa đường, cô lại quay lại.
Dù sao cô cũng phải chấp nhận. Thế nào thì thế, cô không được trốn tránh.
Tay xoay nắm cửa, mắt cô nhắm tịt, bước vào trong.
Khoảnh khắc đôi mắt cô dần mở ra một hơi ấm bao trùm lấy thân thể cô, cô như được một vòng tay ôm trọn. Đôi mắt cô vội vàng mở ra liền bị bịt kín lại. Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt bao kín cô, đôi mày cau lại, cô theo bản năng co người, vật người trên lưng xuống sàn.
Cô muốn xem xem ai gan to tới mức dám chọc cô khi cô đang bực.
"Rầm"
Quăng được người kia xuống sàn, cô mở mắt ra nhìn đối phương.
Đôi mắt cô như ngừng lại, trân trân nhìn người trên sàn.
Khuôn mặt này... Có phải là anh?
Ánh mắt đó, khuôn mặt đó.. Chỉ có thể là anh.
Anh tỉnh lại rồi? Tỉnh lại rồi??
Thật sự anh tỉnh lại rồi.
Thoáng một chốc cô ngây ngốc nhìn anh, trong đầu cô ngoài hình ảnh của anh hiện tại thì hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ được gì.
Nước mắt từng giọt trong veo lăn xuống, môi nhỏ thì lại cong lên cười.
- Đườ...ng??
Tiếng gọi cô run run phát lên, gọi tên anh.
Vệ Đường khi bị quăng xuống sàn thì nhăn nhó đứng dậy. Nhìn cô khóc mà lòng đau như thắt lại. Nghe tiếng cô gọi anh hoang mang như thế, tim gan anh như muốn xé rách ra, câu nói bông đùa tính ghẹo cô cũng được nuốt xuống.
Anh lại gần cô, kéo cô vẫn đang thẫn thờ nhìn anh vào lòng.
- Đan.... Là Đường. Đường của Đan ngủ dậy rồi.
Đường của Đan ngủ dậy rồi.
Giọng nói này sao nghe thân quen đến vậy, sau tám năm mà giọng nói của anh vẫn như cũ như không có bất kì thay đổi nào.
Anh nói anh ngủ dậy rồi. Câu nói như anh chỉ vừa mới xa cách cô, chỉ là một giấc ngủ ngắn mà thôi... Nhưng anh nào biết rằng tám năm qua đối với cô như hàng ngàn thế kỉ. Giấc ngủ ngắn của anh đã mang theo cả thanh xuân của cô và anh. Mang cả một quãng thời gian đẹp đẽ nhất của đời người đi xa mà không thể lấy lại. Một giấc ngủ ngắn của anh mang đi rất nhiều thứ của cả hai.
Cô vòng tay siết chặt ôm anh, khóc một cách nức nở, trút hết lòng mình. Bao lâu qua cô ngày nào cũng khóc, khóc bên anh nhưng cô vẫn chưa thấy đủ. Bên anh những ngày đó cô coi anh như chiếc gối nhỏ mà xả hết nước mắt, còn hiện tại là anh, thật sự là anh. Anh của cô giờ đây là một người, người có thể nhìn thấy cô khóc, người có thể vỗ về cô, người có thể lau nước mắt cho cô, thắp lửa cho trái tim đã lạnh.
Người mình yêu khóc trong vòng tay của mình là một điều hạnh phúc mà cũng đầy chua xót. Hạnh phúc vì có thể làm chỗ dựa cho cô nhưng chua xót vì chính anh là người mang những giọt nước mắt đó đến với cô. Nhưng anh chỉ để cô khóc trong lòng anh lần này thôi, sau này sẽ không có nữa, anh sẽ không để cô khóc, không để cô tủi thân thêm lần nào. Cuộc tình hai người sóng gió đã quá đủ rồi, tổn thương quá nhiều rồi...đã đến lúc cuộc tình này phải kết thúc để mở ra một đường đi mới, một cuộc đời mới cho cả hai.
Anh nhẹ nhàng đưa cô ra trước mặt mình, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt tèm lem trên khuôn mặt cô. Sau đó anh lấy một chiếc hộp nhỏ, quỳ một chân xuống trước mặt cô.
- Phùng Linh Đan, kể từ bây giờ hay là mãi về sau. Dù không có khổ đau nhưng mãi mãi hạnh phúc...Làm vợ của Vệ Đường nhé!!! _Tương lai cho dù có thế nào anh cũng sẽ mang lại hạnh phúc cho em, không làm em khóc. Không bỏ mặc em.
Bất ngờ, đột ngột, cô chưa thích nghi được với sự tỉnh lại của anh mà anh cầu hôn cô. Hạnh phúc được nhân đôi nhiều lần, niềm vui không thể diễn tả bằng lời và nước mắt của cô cũng không còn để rơi nữa. Cô nhắm mắt, hít thật sâu trả lời.
- Em đồng ý, Phùng Linh Đan đồng ý làm vợ của Vệ Đường.
Giọng nói cô đã lấy lại được tinh thần của nó, to, rõ ràng, âm thanh lanh lảnh vang lên trong căn phòng bốn bức tường.
Tiếng vỗ tãy vang lên rầm rầm từ góc phòng, từ trong góc phòng Trịnh Gia Vũ và Mai Quỳnh Giao bước ra.
Trong khoảng thời gian cô còn đang chưa hiểu vì sao hai người kia ở đây thì Vệ Đường đã nhanh chóng đeo nhẫn cho cô, an tâm nhìn chiếc nhẫn nằm im trên ngón áp út của cô rồi đứng dậy.
Cô gần như hiểu ra được gì đó, mắt nhìn 3 người trong phòng một lượt đầy hình viên đạn. Cô đang muốn hét lên thì Trịnh Gia Vũ nhìn cô một cái hình dao găm. Cô lập tức im bặt.
Trịnh Gia Vũ quỳ một chân xuống trước mặt Mai Quỳnh Giao.
- Mai Quỳnh Giao, kể từ bây giờ hay là mãi về sau. Dù không có khổ đau nhưng mãi mãi hạnh phúc...Làm vợ của Trịnh Gia Vũ nhé!!! _Trịnh Gia Vũ bê nguyên xi câu nói của Vệ Đường vào lời cầu hôn của mình với Mai Quỳnh Giao.
- Em đồng ý, Mai Quỳnh Giao đồng ý làm vợ của Trịnh Gia Vũ.
Đôi này lười nghĩ đến mức bê nguyên hội thoại của người ta vào, thay mỗi cái tên. Đến cầu hôn cũng bắt chiếc. Tội lỗi, tội lỗi.
Khi mọi việc xong xuôi, giờ là lúc Phùng Linh Đan thời cấp 3 quay trở lại.
Tay chống nạnh, cô quyết hỏi cho ra lẽ.
- Ba người dám lừa tôi?
- Nào có, chúng tôi lừa gì cậu?_Trịnh Gia Vũ vai phản biện 1 lên tiếng.
- Là ai nói nhờ tôi đi trực hộ vì đi hẹn hò, sao giờ lại ở đây?
Mai Quỳnh Giao vai phản biện 2 không lên tiếng, bật chế độ im lặng là vàng.
Phùng Linh Đan thấy Mai Quỳnh Giao không trả lời thì quay qua Vệ Đường.
- Còn anh, anh tỉnh lại từ lúc nào? _ Giọng nói có phần bực nhẹ.
Vệ Đường biết ngay là không thể chối, đúng là Mai Quỳnh Giao phát hiện được thì Phùng Linh Đan cũng phát hiện ra, cô đâu có mù quáng đâu.
Vệ Đường còn đang tính nói câu nói nào để giảm nhẹ sự tức giận của cô thì Mai Quỳnh Giao chen vào.
- Hôm nay là tròn 100 ngày cậu ta tỉnh.
Hỏng rồi. Vệ Đường đau khổ đưa tay xoa chán.
Hôm trước phá đám Trịnh Gia Vũ và bà la sát kia làm chi để giờ Mai Quỳnh Giao phá anh.
Anh tiêu rồi.
Không ngoài dự đoán, Phùng Linh Đan nhìn anh chằm chằm.
- 3 tháng trước anh đã tỉnh rồi??
Vệ Đường cắn răng gật nhẹ.
- Anh được lắm, dám lừa tôi??? Tỉnh dậy rồi mà không nói cho tôi biết, dám lừa bịp tôi. Hôm đấy tôi nói như thế mà anh không an ủi tôi còn nhẫn tâm lừa tôi đến bây giờ.
Trịnh Gia Vũ và Mai Quỳnh Giao ngồi cạnh xem kịch hay.
- Đan bình tĩnh, anh không có ý đó. Từ lâu rồi anh đã nghe được tiếng nói chuyện xung quanh, chỉ là mơ hồ, đầu rất nặng và mắt vẫn không thể mở nổi... Hôm nghe em nói anh không tỉnh em không yêu anh nữa, đi lấy người khác... Vì câu nói đó anh bực, sau đó thế nào anh lại cảm giác được ánh sáng, đầu cũng nhẹ hơn mới dậy được.... Anh chỉ muốn cho em bất ngờ thôi nên mới giả là chưa tỉnh.
- À ha, anh được lắm. Sao anh không ngủ nữa đi, ngủ tiếp đi. Đến lúc tôi cưới người khác anh tỉnh lại cũng chưa muộn mà, như thế càng bất ngờ chứ sao.
Cô bực mình, dám lừa dối cô suốt bao ngày qua, dám để cô trơ mặt nói ra bao câu sến xúa, nói ra 99 lời cầu hôn. Được lắm, Vệ Đường được quá mà.
Vệ Đường nhăn nheo mặt lại, vẻ mặt thống khổ đến cực điểm.
- Anh xin lỗi mà, 99 lời cầu hôn anh trả bằng 99 cái kiss ha, dù gì em cũng cho anh một cú tiếp sàn nhà rồi. Anh tỉnh lại chưa lâu, nằm nhiều xương cốt còn tê liệt.... Cú ngã đó... _anh xoa xoa lưng... vẫn đang nhói đây.
Nói là làm, nói xong anh rất so deep mà làm biểu cảm đau khổ.
Phùng Linh Đan nghĩ lại thấy thế, đang tức giận cơn tức cũng giảm đi một nửa.... Vội vàng lại gần xem xét cho anh.
Kiểm tra xong cô giận đùng đùng, đóng cửa cái rầm rồi bỏ đi.
Dám lừa bác sĩ hai lần, mặt dày lừa cô hai lần. Thù này cô quyết sau này sẽ trả, nhất định sau này sẽ trả.
______End______
18/5/2018-11/10/2018.
[Ai đọc đến đây đọc tiếp nhé]
Khi tớ thích cậu, quan tâm cậu, cậu không màng đến.
Khi tớ dõi theo cậu, cậu chưa từng ngoảnh lại nhìn tớ một lần.
Để rồi khi tớ đã khóc cạn nước mắt, đã không thích cậu nữa cậu lại quan tâm tớ.
Trái tim tớ đã tan vỡ, bóng dáng nhỏ bé đã được cậu vô tâm để hình thành một tâm hồn mạnh mẽ.
Tớ đã không thích cậu nữa, cậu chỉ là một người tớ từng thương mà thôi.
____________
- Hai người tính khi nào kết hôn?
Mai Quỳnh Giao rất thông minh, dù yêu nhưng không mù quáng, trong tình huống kiểu này thừa biết Vệ Đường đang đánh trống lảng.
Còn Trịnh Gia Vũ? Trịnh Gia Vũ ngu ngơ, nghe một cái là mặt đỏ tim đập nhanh, nhịp tim 120/một phút. Sau đó cơn bực len lỏi vì yêu nhau 6 năm, đòi cưới mà Mai Quỳnh Giao cứ không đồng ý.
- Mai Quỳnh Giao còn muốn tận hưởng thanh xuân nhạt nhẽo của cô ấy, nào đã muốn lấy tôi đâu.
Một câu nói đầy đau khổ, đầy trách móc đã chuyển chủ đề sang một tầm cao mới.
- Anh nói thanh xuân ai nhạt nhẽo? Có mà anh nhạt nhẽo.
- Em không phải nhạt nhẽo thì là gì, quanh ngày chỉ có từ nhà đến bệnh viện, từ bệnh viện về nhà, nào có quan tâm đến anh.
- Công việc của em như thế thì anh phải biết thông cảm cho em chứ, làm nghề này là chỉ muốn về nhà ngủ cho nhanh, đâu có nhàn hạ như anh đâu.
- Ý em là anh không thông cảm cho em à? Anh rất rất thông cảm cho em thì mới như này. Em nghĩ anh nhàn hạ lắm chứ gì, ừ, nhàn lắm. Đêm hôm ngồi bù đầu làm dự án rồi sáng ra đến thăm em. Hôm nào em trực đêm thì sợ em mệt mà mua đồ ăn khuya cho em sau đó lại về làm đến sáng. Anh nhàn quá mà.
Ngư ông đắc lợi nằm xem kịch vui, hai con cá bé nhỏ bị đưa vào lưới mà không hề hay biết. Vệ Đường đang cảm thấy tràn đầy tội lỗi.
______
Ngày thứ 100.
Phùng Linh Đan bước những bước chân nặng lề đến căn phòng 308, thật sự cô không muốn mở cánh cửa ra chút nào. Anh vẫn chưa tỉnh lại, cô cho anh 100 ngày mà anh vẫn chưa tỉnh lại.... Có phải là sự thật anh sẽ mãi lằm im lìm ở đó không? Có phải chăng anh không thể cùng cô bước vào lễ đường?
Tâm trạng thê thảm, nhìn ai cô cũng thấy bực mình, nhất là Mai Quỳnh Giao.
Sáng sớm Mai Quỳnh Giao gọi cho cô, cái giờ mà gà chưa gáy đã phá đám giấc ngủ ngàn năm có một của cô, đã thế Mai Quỳnh Giao còn nhờ cô trực thay hôm nay để Mai Quỳnh Giao đi hẹn hò với Trịnh Gia Vũ. Dám bỏ bạn theo trai, khinh thường bạn bè, cô mà gặp lại Mai Quỳnh Giao là phải giáo huấn lại, không thể để tình trạng như này được.
Đứng trước căn phòng 308, Phùng Linh Đan chần chừ chưa muốn bước vào.
Hay là không vào nữa?
Giọng nói đó văng vẳng trong đầu cô, hay là khoan hãy vào... Dù sự thật là bây giờ anh chưa tỉnh lại cô vẫn phải đối diện nhưng cô vẫn muốn trốn tránh thêm chút nữa.
Cô lùi lại, quay người đi xuống.
Đi được một nửa đường, cô lại quay lại.
Dù sao cô cũng phải chấp nhận. Thế nào thì thế, cô không được trốn tránh.
Tay xoay nắm cửa, mắt cô nhắm tịt, bước vào trong.
Khoảnh khắc đôi mắt cô dần mở ra một hơi ấm bao trùm lấy thân thể cô, cô như được một vòng tay ôm trọn. Đôi mắt cô vội vàng mở ra liền bị bịt kín lại. Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt bao kín cô, đôi mày cau lại, cô theo bản năng co người, vật người trên lưng xuống sàn.
Cô muốn xem xem ai gan to tới mức dám chọc cô khi cô đang bực.
"Rầm"
Quăng được người kia xuống sàn, cô mở mắt ra nhìn đối phương.
Đôi mắt cô như ngừng lại, trân trân nhìn người trên sàn.
Khuôn mặt này... Có phải là anh?
Ánh mắt đó, khuôn mặt đó.. Chỉ có thể là anh.
Anh tỉnh lại rồi? Tỉnh lại rồi??
Thật sự anh tỉnh lại rồi.
Thoáng một chốc cô ngây ngốc nhìn anh, trong đầu cô ngoài hình ảnh của anh hiện tại thì hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ được gì.
Nước mắt từng giọt trong veo lăn xuống, môi nhỏ thì lại cong lên cười.
- Đườ...ng??
Tiếng gọi cô run run phát lên, gọi tên anh.
Vệ Đường khi bị quăng xuống sàn thì nhăn nhó đứng dậy. Nhìn cô khóc mà lòng đau như thắt lại. Nghe tiếng cô gọi anh hoang mang như thế, tim gan anh như muốn xé rách ra, câu nói bông đùa tính ghẹo cô cũng được nuốt xuống.
Anh lại gần cô, kéo cô vẫn đang thẫn thờ nhìn anh vào lòng.
- Đan.... Là Đường. Đường của Đan ngủ dậy rồi.
Đường của Đan ngủ dậy rồi.
Giọng nói này sao nghe thân quen đến vậy, sau tám năm mà giọng nói của anh vẫn như cũ như không có bất kì thay đổi nào.
Anh nói anh ngủ dậy rồi. Câu nói như anh chỉ vừa mới xa cách cô, chỉ là một giấc ngủ ngắn mà thôi... Nhưng anh nào biết rằng tám năm qua đối với cô như hàng ngàn thế kỉ. Giấc ngủ ngắn của anh đã mang theo cả thanh xuân của cô và anh. Mang cả một quãng thời gian đẹp đẽ nhất của đời người đi xa mà không thể lấy lại. Một giấc ngủ ngắn của anh mang đi rất nhiều thứ của cả hai.
Cô vòng tay siết chặt ôm anh, khóc một cách nức nở, trút hết lòng mình. Bao lâu qua cô ngày nào cũng khóc, khóc bên anh nhưng cô vẫn chưa thấy đủ. Bên anh những ngày đó cô coi anh như chiếc gối nhỏ mà xả hết nước mắt, còn hiện tại là anh, thật sự là anh. Anh của cô giờ đây là một người, người có thể nhìn thấy cô khóc, người có thể vỗ về cô, người có thể lau nước mắt cho cô, thắp lửa cho trái tim đã lạnh.
Người mình yêu khóc trong vòng tay của mình là một điều hạnh phúc mà cũng đầy chua xót. Hạnh phúc vì có thể làm chỗ dựa cho cô nhưng chua xót vì chính anh là người mang những giọt nước mắt đó đến với cô. Nhưng anh chỉ để cô khóc trong lòng anh lần này thôi, sau này sẽ không có nữa, anh sẽ không để cô khóc, không để cô tủi thân thêm lần nào. Cuộc tình hai người sóng gió đã quá đủ rồi, tổn thương quá nhiều rồi...đã đến lúc cuộc tình này phải kết thúc để mở ra một đường đi mới, một cuộc đời mới cho cả hai.
Anh nhẹ nhàng đưa cô ra trước mặt mình, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt tèm lem trên khuôn mặt cô. Sau đó anh lấy một chiếc hộp nhỏ, quỳ một chân xuống trước mặt cô.
- Phùng Linh Đan, kể từ bây giờ hay là mãi về sau. Dù không có khổ đau nhưng mãi mãi hạnh phúc...Làm vợ của Vệ Đường nhé!!! _Tương lai cho dù có thế nào anh cũng sẽ mang lại hạnh phúc cho em, không làm em khóc. Không bỏ mặc em.
Bất ngờ, đột ngột, cô chưa thích nghi được với sự tỉnh lại của anh mà anh cầu hôn cô. Hạnh phúc được nhân đôi nhiều lần, niềm vui không thể diễn tả bằng lời và nước mắt của cô cũng không còn để rơi nữa. Cô nhắm mắt, hít thật sâu trả lời.
- Em đồng ý, Phùng Linh Đan đồng ý làm vợ của Vệ Đường.
Giọng nói cô đã lấy lại được tinh thần của nó, to, rõ ràng, âm thanh lanh lảnh vang lên trong căn phòng bốn bức tường.
Tiếng vỗ tãy vang lên rầm rầm từ góc phòng, từ trong góc phòng Trịnh Gia Vũ và Mai Quỳnh Giao bước ra.
Trong khoảng thời gian cô còn đang chưa hiểu vì sao hai người kia ở đây thì Vệ Đường đã nhanh chóng đeo nhẫn cho cô, an tâm nhìn chiếc nhẫn nằm im trên ngón áp út của cô rồi đứng dậy.
Cô gần như hiểu ra được gì đó, mắt nhìn 3 người trong phòng một lượt đầy hình viên đạn. Cô đang muốn hét lên thì Trịnh Gia Vũ nhìn cô một cái hình dao găm. Cô lập tức im bặt.
Trịnh Gia Vũ quỳ một chân xuống trước mặt Mai Quỳnh Giao.
- Mai Quỳnh Giao, kể từ bây giờ hay là mãi về sau. Dù không có khổ đau nhưng mãi mãi hạnh phúc...Làm vợ của Trịnh Gia Vũ nhé!!! _Trịnh Gia Vũ bê nguyên xi câu nói của Vệ Đường vào lời cầu hôn của mình với Mai Quỳnh Giao.
- Em đồng ý, Mai Quỳnh Giao đồng ý làm vợ của Trịnh Gia Vũ.
Đôi này lười nghĩ đến mức bê nguyên hội thoại của người ta vào, thay mỗi cái tên. Đến cầu hôn cũng bắt chiếc. Tội lỗi, tội lỗi.
Khi mọi việc xong xuôi, giờ là lúc Phùng Linh Đan thời cấp 3 quay trở lại.
Tay chống nạnh, cô quyết hỏi cho ra lẽ.
- Ba người dám lừa tôi?
- Nào có, chúng tôi lừa gì cậu?_Trịnh Gia Vũ vai phản biện 1 lên tiếng.
- Là ai nói nhờ tôi đi trực hộ vì đi hẹn hò, sao giờ lại ở đây?
Mai Quỳnh Giao vai phản biện 2 không lên tiếng, bật chế độ im lặng là vàng.
Phùng Linh Đan thấy Mai Quỳnh Giao không trả lời thì quay qua Vệ Đường.
- Còn anh, anh tỉnh lại từ lúc nào? _ Giọng nói có phần bực nhẹ.
Vệ Đường biết ngay là không thể chối, đúng là Mai Quỳnh Giao phát hiện được thì Phùng Linh Đan cũng phát hiện ra, cô đâu có mù quáng đâu.
Vệ Đường còn đang tính nói câu nói nào để giảm nhẹ sự tức giận của cô thì Mai Quỳnh Giao chen vào.
- Hôm nay là tròn 100 ngày cậu ta tỉnh.
Hỏng rồi. Vệ Đường đau khổ đưa tay xoa chán.
Hôm trước phá đám Trịnh Gia Vũ và bà la sát kia làm chi để giờ Mai Quỳnh Giao phá anh.
Anh tiêu rồi.
Không ngoài dự đoán, Phùng Linh Đan nhìn anh chằm chằm.
- 3 tháng trước anh đã tỉnh rồi??
Vệ Đường cắn răng gật nhẹ.
- Anh được lắm, dám lừa tôi??? Tỉnh dậy rồi mà không nói cho tôi biết, dám lừa bịp tôi. Hôm đấy tôi nói như thế mà anh không an ủi tôi còn nhẫn tâm lừa tôi đến bây giờ.
Trịnh Gia Vũ và Mai Quỳnh Giao ngồi cạnh xem kịch hay.
- Đan bình tĩnh, anh không có ý đó. Từ lâu rồi anh đã nghe được tiếng nói chuyện xung quanh, chỉ là mơ hồ, đầu rất nặng và mắt vẫn không thể mở nổi... Hôm nghe em nói anh không tỉnh em không yêu anh nữa, đi lấy người khác... Vì câu nói đó anh bực, sau đó thế nào anh lại cảm giác được ánh sáng, đầu cũng nhẹ hơn mới dậy được.... Anh chỉ muốn cho em bất ngờ thôi nên mới giả là chưa tỉnh.
- À ha, anh được lắm. Sao anh không ngủ nữa đi, ngủ tiếp đi. Đến lúc tôi cưới người khác anh tỉnh lại cũng chưa muộn mà, như thế càng bất ngờ chứ sao.
Cô bực mình, dám lừa dối cô suốt bao ngày qua, dám để cô trơ mặt nói ra bao câu sến xúa, nói ra 99 lời cầu hôn. Được lắm, Vệ Đường được quá mà.
Vệ Đường nhăn nheo mặt lại, vẻ mặt thống khổ đến cực điểm.
- Anh xin lỗi mà, 99 lời cầu hôn anh trả bằng 99 cái kiss ha, dù gì em cũng cho anh một cú tiếp sàn nhà rồi. Anh tỉnh lại chưa lâu, nằm nhiều xương cốt còn tê liệt.... Cú ngã đó... _anh xoa xoa lưng... vẫn đang nhói đây.
Nói là làm, nói xong anh rất so deep mà làm biểu cảm đau khổ.
Phùng Linh Đan nghĩ lại thấy thế, đang tức giận cơn tức cũng giảm đi một nửa.... Vội vàng lại gần xem xét cho anh.
Kiểm tra xong cô giận đùng đùng, đóng cửa cái rầm rồi bỏ đi.
Dám lừa bác sĩ hai lần, mặt dày lừa cô hai lần. Thù này cô quyết sau này sẽ trả, nhất định sau này sẽ trả.
______End______
18/5/2018-11/10/2018.
[Ai đọc đến đây đọc tiếp nhé]
Khi tớ thích cậu, quan tâm cậu, cậu không màng đến.
Khi tớ dõi theo cậu, cậu chưa từng ngoảnh lại nhìn tớ một lần.
Để rồi khi tớ đã khóc cạn nước mắt, đã không thích cậu nữa cậu lại quan tâm tớ.
Trái tim tớ đã tan vỡ, bóng dáng nhỏ bé đã được cậu vô tâm để hình thành một tâm hồn mạnh mẽ.
Tớ đã không thích cậu nữa, cậu chỉ là một người tớ từng thương mà thôi.
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.