Chương 9: Cưỡng Hôn.
phuong195195
10/05/2021
Sau đợt đi chơi hai ngày một đêm, con dân 12A2 lại vùi mặt vào sách vở. Dù không ai nói ra nhưng sâu trong thâm tâm ai cũng cố gắng học để không bị bỏ rơi lại phía sau. Hơn nữa lại sắp có đợt đánh giá học sinh giỏi, nếu như bài thi không đạt yêu cầu là phải học đêm thi lại cho đến khi nào đạt yêu cầu mới thôi, thế nên dù đứa nào dở hơi tưng tửng đến giờ phút này ngay cả đi vệ sinh cũng phải cầm quyển sách trên tay...
- Đan, làm hết tập đề lý chưa?_Anh vừa từ phòng đoàn về, đi qua thấy con nhỏ nằm gục xuống bàn thì tiện tay đập nhẹ quyển vở vào đầu, ai ngờ đứa nào đó vẫn ngủ như chết. Bó tay!! Thế này có khi anh khênh thả vào chuồng heo cũng chả hay biết.
Trong đầu anh chợt lóe lên một tia đen tối, anh mon men lại ngồi cạnh cô, cúi xuống kề sát cô. 30cm.... 20cm.... 10cm.... 5cm... 3cm...
- Gì đấy?_Cô trừng mắt nhìn anh.
Anh bất ngờ, cười hề hề rồi dịch ra sau một chút.
- Tôi tính xem cậu làm xong đề lí chưa.
Xem đề hay xem cô? Láo toét!!! Nhân lúc cô ngủ mà dám làm càn.
Khuôn mặt cô nhăn nhó lại, cô cúi xuống lấy tập đề dưới ngăn bàn đưa cho anh.
- Xong rồi!!
- Sao đưa tôi?? _Anh đẩy tập đề lại cho cô.
- Không phải hỏi đề lý sao?
- Ừ, nhưng tôi hỏi xem cậu làm xong chưa thôi. Tôi xong rồi thì mượn cậu làm gì.
Chính xác phải là anh muốn gây chú ý với cô thôi, anh biết thừa cô làm xong rồi.
- Rảnh quá à!? Rảnh thì ra chỗ khác chơi đi, để yên tôi ngủ.
Dứt lời là cô gục xuống bàn ngủ luôn. Đùa chứ đêm qua cô làm đề đến tận 4h sáng nay. Bây giờ cần ngủ bù thì anh cứ chọc ghẹo cô cái gì không biết.
Anh vờ như không nghe thấy cô nói gì, bon chen vào ghế của cô rồi cũng nằm dài ra bàn, tay đưa ra nghịch nghịch tóc cô.
Chắc anh chán sống rồi?? Cô quay mặt lại, mắt vẫn nhắm tịt nhưng miệng thì đang tính hét lên. Mới lấy hơi, chưa kịp hét thì cô cảm thấy thứ gì đó ấm áp, mềm mại phủ lên môi cô, cô mở mắt, trợn tròn nhìn khuôn mặt của anh đang phóng to trước mặt mình. Chết tiệt!!!! Đúng là chán sống!!!! Dám cưỡng hôn cô giữa thanh thiên bạch nhật, giữa toàn thể thần dân A2 sao???
- AAAAAAAA!!! _Tiếng hét kinh hoàng của ai đó.
- Đáng đời!!! Cút ngay cho bà!!! _Cô điên lên, đáp sách vở đuổi anh.
Còn anh đang khóc không ra nước mắt, vừa muốn ôm "chỗ ấy" cho bớt đau nhưng đang ở lớp học chỉ dám nhảy tâng tâng lên. Ác độc!!! Cô đang muốn tương lai anh không có con nối dõi sao?? Sao lại không lưu tình đạp trúng chỗ "nhạy cảm" của anh chứ.
- Đan... Cậu... Cậu... Cậu muốn tôi không có con nối dõi à!!!!!! _Anh hét lên trong uất ức và "đau đớn"
Câu anh phát biểu thành công khiến cả lớp quay lại nhìn anh, cười nắc nẻ. Da mặt anh mỏng, thoáng chốc đỏ bừng. Mẹ kiếp, anh tính nói nhỏ cho cô nghe ai ngờ điên lên lại thành volume max.
- Những con người như cậu cần triệt sản, không thể để cho mầm mống bại hoại như cậu nhân giống!!! _Kết thúc câu nói cô khuyến mại thêm cho anh quyển sách giáo khoa dày cộp vào giữa chán.
Hai mắt anh hoa lên, đom đóm từ đâu bay đến lởn vởn trước mặt. Khuôn mặt soái ca thần thánh phút chốc bị hủy hoại dập nát.... Chỉ hôn một cái mà hậu quả khôn lường, sau này anh biết sống sao đây???
- Đan, làm hết tập đề lý chưa?_Anh vừa từ phòng đoàn về, đi qua thấy con nhỏ nằm gục xuống bàn thì tiện tay đập nhẹ quyển vở vào đầu, ai ngờ đứa nào đó vẫn ngủ như chết. Bó tay!! Thế này có khi anh khênh thả vào chuồng heo cũng chả hay biết.
Trong đầu anh chợt lóe lên một tia đen tối, anh mon men lại ngồi cạnh cô, cúi xuống kề sát cô. 30cm.... 20cm.... 10cm.... 5cm... 3cm...
- Gì đấy?_Cô trừng mắt nhìn anh.
Anh bất ngờ, cười hề hề rồi dịch ra sau một chút.
- Tôi tính xem cậu làm xong đề lí chưa.
Xem đề hay xem cô? Láo toét!!! Nhân lúc cô ngủ mà dám làm càn.
Khuôn mặt cô nhăn nhó lại, cô cúi xuống lấy tập đề dưới ngăn bàn đưa cho anh.
- Xong rồi!!
- Sao đưa tôi?? _Anh đẩy tập đề lại cho cô.
- Không phải hỏi đề lý sao?
- Ừ, nhưng tôi hỏi xem cậu làm xong chưa thôi. Tôi xong rồi thì mượn cậu làm gì.
Chính xác phải là anh muốn gây chú ý với cô thôi, anh biết thừa cô làm xong rồi.
- Rảnh quá à!? Rảnh thì ra chỗ khác chơi đi, để yên tôi ngủ.
Dứt lời là cô gục xuống bàn ngủ luôn. Đùa chứ đêm qua cô làm đề đến tận 4h sáng nay. Bây giờ cần ngủ bù thì anh cứ chọc ghẹo cô cái gì không biết.
Anh vờ như không nghe thấy cô nói gì, bon chen vào ghế của cô rồi cũng nằm dài ra bàn, tay đưa ra nghịch nghịch tóc cô.
Chắc anh chán sống rồi?? Cô quay mặt lại, mắt vẫn nhắm tịt nhưng miệng thì đang tính hét lên. Mới lấy hơi, chưa kịp hét thì cô cảm thấy thứ gì đó ấm áp, mềm mại phủ lên môi cô, cô mở mắt, trợn tròn nhìn khuôn mặt của anh đang phóng to trước mặt mình. Chết tiệt!!!! Đúng là chán sống!!!! Dám cưỡng hôn cô giữa thanh thiên bạch nhật, giữa toàn thể thần dân A2 sao???
- AAAAAAAA!!! _Tiếng hét kinh hoàng của ai đó.
- Đáng đời!!! Cút ngay cho bà!!! _Cô điên lên, đáp sách vở đuổi anh.
Còn anh đang khóc không ra nước mắt, vừa muốn ôm "chỗ ấy" cho bớt đau nhưng đang ở lớp học chỉ dám nhảy tâng tâng lên. Ác độc!!! Cô đang muốn tương lai anh không có con nối dõi sao?? Sao lại không lưu tình đạp trúng chỗ "nhạy cảm" của anh chứ.
- Đan... Cậu... Cậu... Cậu muốn tôi không có con nối dõi à!!!!!! _Anh hét lên trong uất ức và "đau đớn"
Câu anh phát biểu thành công khiến cả lớp quay lại nhìn anh, cười nắc nẻ. Da mặt anh mỏng, thoáng chốc đỏ bừng. Mẹ kiếp, anh tính nói nhỏ cho cô nghe ai ngờ điên lên lại thành volume max.
- Những con người như cậu cần triệt sản, không thể để cho mầm mống bại hoại như cậu nhân giống!!! _Kết thúc câu nói cô khuyến mại thêm cho anh quyển sách giáo khoa dày cộp vào giữa chán.
Hai mắt anh hoa lên, đom đóm từ đâu bay đến lởn vởn trước mặt. Khuôn mặt soái ca thần thánh phút chốc bị hủy hoại dập nát.... Chỉ hôn một cái mà hậu quả khôn lường, sau này anh biết sống sao đây???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.